Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 4

Chương 4: Số thứ tự​Bị anh phát hiện rồi!!

Khi mập mờ xuất hiện, con người dù có tỉnh táo đến đâu cũng khó mà từ chối. Có thực sự đợi cô hay không thì chẳng thể xác minh, nhưng một câu “đang đợi em” kia thật sự khiến Lật Hạ bật cười trong tích tắc.​Trang Instagram của Lật Hạ rất đơn giản, gần như trống trơn, không có ảnh mặt chính diện.

Lật Hạ: [Lúc đợi em, anh nghĩ gì vậy?]​Lật Xuân thường nói cái tên này hoàn toàn không hợp với cô, có kiểu nửa quê mùa nửa sành điệu, như mèo bông mặc áo hoa Đông Bắc.

F: [Nghĩ bây giờ bên em là 9 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, sao em còn chưa tan làm.]​Tùy tiện cho wechat, tùy tiện mở quyền xem trang cá nhân.

Lật Hạ cố tình nói:  [Có khi em tan làm rồi đấy, chỉ là không tìm anh thôi]

F: [Cũng từng nghĩ vậy]​Nhưng đối phương chỉ cần một câu đã khiến tim cô như bị bắn trúng.

Lật Hạ: [Ồ?]​Lật Hạ dứt khoát vặn lại, rút chìa khóa, tập trung vào điện thoại.

F: [Nhưng thế sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng]​Tối mai.

F: [Nên quyết định tin em]​F: [Nhưng giờ anh đang có chút việc, không tiện lắm]

Ảnh hưởng tâm trạng? Là thất vọng sao?​Cô không nói thêm gì khác.

Trong hai chiếc gương chiếu hậu tròn tròn trên xe điện, Lật Hạ cười tươi như hoa.​]

Độc thân 26 năm, nói thật thì Lật Hạ chưa từng gặp qua nhiều kiểu đàn ông.​…

Đa phần đàn ông giống như một cuốn sách nông cạn, lật vài trang đã thấy nhàm. Hoặc tất cả những gì hấp dẫn đều nằm ở bìa, còn nội dung bên trong thì rỗng tuếch.​Cô nói tiếp: [Mỗi bức ảnh anh chụp em đều rất thích, muốn thấy nhiều hơn]

F cũng là một quyển sách, bìa đóng trang nhã, đủ để khiến Lật Hạ chủ động muốn đọc.​”

Mới lật trang đầu, đã khiến người ta mở cờ trong bụng.​Nhưng Lật Hạ chưa từng có ý định đổi.

Lật Hạ vốn đã cắm chìa khóa xe, bật đèn. Không ngờ chỉ vài phút sau, ngay trước đèn xe đã tụ vài con muỗi bị hấp dẫn bởi ánh sáng. Chúng ngơ ngác đâm vào ánh đèn, bay lượn lờ. Lật Hạ dứt khoát vặn lại, rút chìa khóa, tập trung vào điện thoại.​…

Cô tò mò: [Anh có phải kiểu người bị bám dai thì sẽ đổ không?]​Nhưng rõ ràng F là người rất thoải mái.

Gần đây cô thấy rất nhiều câu nói kiểu này trên mạng, thường để khen đàn ông nhìn có vẻ “trong sáng”.​F: [Tất nhiên]

F: [Em định theo đuổi anh à?]​F: [Nghĩ bây giờ bên em là 9 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, sao em còn chưa tan làm.

Lật Hạ: [Nhưng em không giỏi bám dai]​F: [Anh nhớ chúng ta follow nhau cũng lâu rồi mà]

F: [Vậy em định theo đuổi thế nào?]​”

…​F: [Anh thấy hơi căng thẳng rồi]

Lật Hạ nghĩ một lát: [Anh cho em cơ hội]​]

F: [Muốn cơ hội gì?]​Lật Hạ: [Nhưng em không giỏi bám dai]

Lần này Lật Hạ không đùa nữa. Ban đầu cô muốn làm quen với F vì bị gương mặt và những bức ảnh cuộc sống của anh thu hút. Nhưng trang cá nhân của anh chia sẻ quá ít, không đủ thỏa mãn sự tò mò và “h*m m**n soi mói” của cô.​F không để cô đợi lâu.

Lật Hạ không quên ý định ban đầu: [Em muốn vào danh sách bạn bè của anh]​]

Cô nói tiếp: [Mỗi bức ảnh anh chụp em đều rất thích, muốn thấy nhiều hơn]​F: [Được thôi, cô giáo Lật Tử]

Có lẽ lý do ấy vẫn chưa đủ thuyết phục.​Khúc Thư Tâm ăn thử một miếng bánh, răng yếu nên bỏ cuộc.

Rõ ràng F không hài lòng.​]

Anh lại hỏi: [Chỉ muốn thấy ảnh thôi?]​Lật Hạ không kìm được mà mơ tưởng nhiều hơn, không biết giọng F ra sao, có dễ nghe không.

Được rồi, Lật Hạ đành thừa nhận: [Còn muốn thấy anh nữa]​”

Khoảnh khắc ấy, Lật Hạ đang đứng ở nơi bắt đầu mùa hạ.​Anh quá thẳng thắn.

Ngày dài dần ra, đầu cây xanh non, vạn vật đều sinh sôi hy vọng, nghênh đón mùa hè sắp tới.​Cơn gió dịu nhẹ lướt qua má, mang theo tin vui —

Cơn gió dịu nhẹ lướt qua má, mang theo tin vui —​Nhưng bây giờ, cô thật sự không khóc nổi!

F gửi đến một chuỗi số và chữ cái.​Triệu Tiểu Lan thấy con gái tươi như hoa, cũng bật cười: “Con bé này, mãi không chịu lớn.

Sau đó gửi hai chữ: [Cơ hội]​Hạnh phúc đến quá bất ngờ.

—​Lật Hạ cười phá lên trong phòng: [Vậy ra cách chúng ta đặt tên thú cưng giống nhau à?

Có được Wechat của F rồi, Lật Hạ cũng không vội vàng kết bạn ngay. Ở ngã tư cách đó không xa bị kẹt vài chiếc xe, tiếng còi xe dồn dập kéo cô trở lại thực tại. Cô ngẩng đầu, nhận ra mình vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, bỗng chợt thấm thía bốn chữ “vui quên lối về”.​Tiện thể lật người, đổi sang tư thế nằm sấp để nhắn tin: [Bàn tới mấy chuyện sâu xa thế rồi mà em vẫn chưa biết phải gọi anh là gì]

Chạy xe về nhà, Lật Hạ lao lên cầu thang. Vừa vào cửa, Triệu Tiểu Lan ở trong bếp nghe tiếng nhìn sang: “Hạ Hạ về rồi à.”​Đừng để Hạ Hạ thấy, nhớ tới chuyện buồn lại thêm phiền lòng.

Lật Hạ vui vẻ “dạ” một tiếng.​Lật Hạ không quên ý định ban đầu: [Em muốn vào danh sách bạn bè của anh]

Triệu Tiểu Lan vừa làm xong nồi bánh gạo nếp chiên, còn nóng, hỏi cô có ăn không. Lật Hạ dùng tay bốc một miếng nhét vào miệng, vừa nhai rôm rốp vừa khen ngon, còn trêu bảo tay nghề này mai sau về hưu có thể đi bán ăn vặt, tái gia nhập thị trường lao động.​Lật Hạ xoa tay, tìm lại, phát hiện nickname WeChat của F cũng là Finn, ảnh đại diện chính là bìa album của ban nhạc cô rất thích.

Triệu Tiểu Lan được khen, cười toe toét.​F: [Được]

Lật Hạ thay giày xong lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.​]

“Không ăn thêm chút nữa à?” Triệu Tiểu Lan gọi.​Cô gần như nín thở, copy đoạn dãy mã số cá nhân F gửi, chuyển sang WeChat, tìm, nhấn thêm bạn, gửi lời mời: [Là em]

“Không ăn đâu ạ.”​F hỏi: [Mai em gọi cho anh, hay…]

Triệu Tiểu Lan hỏi tiếp: “Hôm trước con bảo có chuyện muốn nói với mẹ? Còn nói là tin xấu.”​Lật Hạ cảm thấy mình đang dùng nhịp tim, dùng tế bào phấn khích, dùng chút lý trí không kìm được của tiềm thức, để gõ ra một chữ: [Ok]

Lật Hạ bỗng dừng chân, nhớ ra mình định nói với mẹ chuyện chia tay. Nhưng bây giờ, cô thật sự không khóc nổi! Đến khóe miệng cũng không ép xuống được.​F: [Vậy tối mai]

Thời điểm này không thích hợp.​F: [Trùng hợp thôi]

Cô đành cười gượng, lấp l**m: “Không có gì đâu ạ.”​“Cả đi cả về chắc mất khoảng ba bốn ngày gì đó.

“Ngồi xuống nói đàng hoàng.”​Triệu Tiểu Lan được khen, cười toe toét.

“Thật sự không có gì mà, con vào phòng trước nhé…” Lật Hạ kéo dài giọng, vào phòng, kiễng chân, xoay người như đang múa rồi đóng cửa lại.​Cô đang muốn thăm dò F là kiểu người thế nào.

Triệu Tiểu Lan thấy con gái tươi như hoa, cũng bật cười: “Con bé này, mãi không chịu lớn.”​Lật Hạ: [Gọi điện thoại luôn?

Khúc Thư Tâm ăn thử một miếng bánh, răng yếu nên bỏ cuộc. Bà ngồi một bên xem TV, nói: “Hạ Hạ trông vui vẻ thật đấy.”​Miếng bánh gạo rơi xuống đất, Triệu Tiểu Lan cúi xuống nhặt, chợt nói: “Mẹ à, đừng nói là hồi trước Hạ Hạ cứ khóc suốt.

Triệu Tiểu Lan gật đầu: “Hiếm thấy lắm đấy.”​“Vậy sao, định bỏ à?

“Nhưng không biết mối tình này có đáng tin không.”​F: [Nhưng thế sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng]

Khúc Thư Tâm đáp: “Con bé chịu bước ra ngoài, phân tán được chú ý, không suốt ngày buồn bã là tốt rồi.”​Tìm được chưa?

Triệu Tiểu Lan: “Đúng, con cũng nghĩ vậy, nhưng cũng lo con bé bị tổn thương trong chuyện tình cảm.”​Trong lúc đang lưỡng lự, đối phương đã nhắn tới.

Qua hai giây, bà lại nói: “Nói vậy lại càng khiến con muốn bù đắp cho chỗ khuyết thiếu trong lòng nó.”​F: [Anh cũng có một chú chó tên là Dưa Hấu, em đoán thử xem là giống gì?

Triệu Tiểu Lan biết: một đứa trẻ đủ đầy sẽ không mải tìm kiếm tình yêu, mà chỉ trải nghiệm yêu.​Con gái trung niên, mẹ già ngồi bên nhau không tránh khỏi những cảm thán.

Khúc Thư Tâm thì nhìn thoáng, bảo bà đừng lo nhiều.​Nghe vậy, Lật Hạ lập tức nhấn vào avatar để kiểm tra, trang cá nhân bật ra rất nhiều bài đăng cũ của F.

Con gái trung niên, mẹ già ngồi bên nhau không tránh khỏi những cảm thán. Miếng bánh gạo rơi xuống đất, Triệu Tiểu Lan cúi xuống nhặt, chợt nói: “Mẹ à, đừng nói là hồi trước Hạ Hạ cứ khóc suốt. Mẹ xem bây giờ hai mẹ con mình ngồi đây ăn uống, không có Bánh Mì phá đám, chạy qua chạy lại giành đồ, tự dưng thấy nhà cửa lạnh lẽo hẳn.”​”

Khúc Thư Tâm gật đầu: “Con bé Hạ Hạ là đứa nặng tình.”​Má Lật Hạ lại nóng ran, trong lòng vừa gật đầu vừa nhảy disco, còn tin nhắn gửi đi thì chỉ một chữ: [Ừm]

Người có tuổi dễ mủi lòng, bà vừa nói vừa lau nước mắt: “Cái áo len mùa thu mẹ đan cho Bánh Mì còn dang dở kia kìa, haizzz…”​F: [Muốn cơ hội gì?

Triệu Tiểu Lan vội nhìn về phía góc ghế sô pha, thấy túi ni lông đen cột vào kim móc dài, trong đó là mấy cuộn len. Bà hạ giọng nhắc mẹ: “Mẹ cất đi mau. Đừng để Hạ Hạ thấy, nhớ tới chuyện buồn lại thêm phiền lòng.”​Lật Hạ: [Ồ?

Khúc Thư Tâm “ừ” hai tiếng, hỏi: “Chuyện bên con thế nào rồi? Tìm được chưa?”​Có lẽ lý do ấy vẫn chưa đủ thuyết phục.

Triệu Tiểu Lan lắc đầu: “Chưa ạ.”​Khi mập mờ xuất hiện, con người dù có tỉnh táo đến đâu cũng khó mà từ chối.

“Vậy sao, định bỏ à?”​]

“Tuần sau chắc con với ba nó tranh thủ tới tận cửa hàng xem thử.”​F: [Hơn nữa, vừa rồi mình còn bàn về chuyện quan hệ nam nữ nữa]

“Đi mấy ngày?”​Cô đành cười gượng, lấp l**m: “Không có gì đâu ạ.

“Cả đi cả về chắc mất khoảng ba bốn ngày gì đó.”​Lật Hạ ngẩn người vài giây, rồi trả lời F: [Vâng, nó tên là Bánh Mì]

“Ôi dào, con với Tiểu Dũng cũng lớn tuổi rồi, đi đường xa vất vả lắm.”​Lật Hạ: [Nhưng giống như một bức tranh treo trong triển lãm đợi người đến trả giá]

Triệu Tiểu Lan mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu mẹ, miễn Hạ Hạ vui là được.”​Đa phần đàn ông giống như một cuốn sách nông cạn, lật vài trang đã thấy nhàm.

—​“Đi mấy ngày?

Lật Hạ thay đồ ngủ xong, không đợi nổi mà ngã lên giường mềm.​F: [Biết chơi ván trượt là rất ngầu đấy]

Cô gần như nín thở, copy đoạn dãy mã số cá nhân F gửi, chuyển sang WeChat, tìm, nhấn thêm bạn, gửi lời mời: [Là em]​Lật Hạ: [Hơi… hổ báo ha?

Như cầm được số thứ tự, đứng ngoài cửa chờ người ra mở.​—

Lật Hạ xoa tay, tìm lại, phát hiện nickname WeChat của F cũng là Finn, ảnh đại diện chính là bìa album của ban nhạc cô rất thích. em ra có chuyện để nói rồi, Lật Hạ nghĩ.​F: [Chúng ta là người lạ sao?

F không để cô đợi lâu.​]

Rất nhanh, “cửa” mở: [Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]​Lật Hạ: [Em không tham, nửa năm thôi]

Mắt Lật Hạ sáng rực lên ngay lập tức.​]

Cô chủ động gửi một sticker chuột uống trà sữa “Say Hi”, rồi thẳng thắn nói: [Vui ghê!]​Triệu Tiểu Lan hỏi tiếp: “Hôm trước con bảo có chuyện muốn nói với mẹ?

Đối phương trả lời ngay: [Vui gì?]​Qua hai giây, bà lại nói: “Nói vậy lại càng khiến con muốn bù đắp cho chỗ khuyết thiếu trong lòng nó.

Lật Hạ: [Cảm giác anh trở nên chân thật hơn rồi]​Lật Hạ vốn đã cắm chìa khóa xe, bật đèn.

Không còn là kiểu blogger tinh tế trên ins xa vời, khiến người ta ngưỡng mộ mà không thể chạm tới, mà là người đang nằm trong danh sách bạn bè WeChat của cô, lúc nào cũng có thể nhắn tin trò chuyện.​Đây là lần đầu tiên Lật Hạ thấy hơi ngại trong tối nay, cô suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng đáp: [Chẳng lẽ anh để con gái chủ động à]

F: [Trước đây không thật à?]​Lật Hạ cười đến mức không khép miệng nổi, nghi ngờ miệng không còn thuộc về mình nữa, không kìm được mà cứ nở toang ra.

Lật Hạ: [Cũng thật]​Như cầm được số thứ tự, đứng ngoài cửa chờ người ra mở.

Lật Hạ: [Nhưng giống như một bức tranh treo trong triển lãm đợi người đến trả giá]​”

F: [?]​Hoặc tất cả những gì hấp dẫn đều nằm ở bìa, còn nội dung bên trong thì rỗng tuếch.

Lật Hạ giải thích: [Thật sự tồn tại, nhưng chẳng liên quan gì đến em]​Cuối cùng, F chúc cô ngủ ngon.

F: [Vậy còn bây giờ?]​Nghĩ đến ngày mai, Lật Hạ vụt lên một ý nghĩ —

Lật Hạ pha trò: [Giờ em bắt đầu định giá rồi đấy]​Lật Hạ suy nghĩ: [Border Collie?

F: [Anh thấy hơi căng thẳng rồi]​Cô âm thầm nhắc nhở bản thân: giữ khoảng cách, chỉ nên quan sát từ xa là đủ.

Lật Hạ: [Sợ gì chứ?]​Thế thì tốt quá còn gì.

F: [Sợ mất giá]​Không vòng vo nữa, cô hỏi thẳng: [Thầy Phương, giọng anh dễ nghe không?

Lật Hạ cười đến mức không khép miệng nổi, nghi ngờ miệng không còn thuộc về mình nữa, không kìm được mà cứ nở toang ra.​F: [Anh đang ở Pháp, lệch múi giờ 6 tiếng]

Giờ cô không còn là người ngoài, đã có rất nhiều cơ hội để từ từ khám phá.​Tối mai.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tay Lật Hạ đã nhanh hơn cả đầu óc, lập tức nhấn vào trang cá nhân của F để định bụng xem cho đã mắt. Không ngờ hệ thống lại hiện thông báo: đối phương chỉ hiển thị bài đăng trong vòng một tháng gần nhất.​Anh lại hỏi: [Chỉ muốn thấy ảnh thôi?

Mục đích không đạt được, cô có chút hụt hẫng.​F nhắn ngay: [Ừm, em cũng thông minh mà]

Cô cũng không vòng vo, thẳng thừng hỏi luôn như một kẻ liều lĩnh: [Em tưởng anh sẽ đăng nhiều ảnh hơn trên trang cá nhân, ai ngờ lại chỉ hiển thị một tháng]​”

Để thể hiện sinh động nỗi thất vọng của mình, Lật Hạ còn cố tình thêm một icon thở dài.​F: [Lần sau cho em xem]

Cô đang muốn thăm dò F là kiểu người thế nào.​Bên trái là Bánh Mì, bên phải là cô.

Nhưng rõ ràng F là người rất thoải mái.​” Triệu Tiểu Lan gọi.

F: [Cần anh mở tới mấy tháng?]​]

Lật Hạ: [Em không tham, nửa năm thôi]​Triệu Tiểu Lan lắc đầu: “Chưa ạ.

Phía bên kia im lặng khoảng một phút rồi nhắn:  [Ok rồi]

Wow!​]

Nghe vậy, Lật Hạ lập tức nhấn vào avatar để kiểm tra, trang cá nhân bật ra rất nhiều bài đăng cũ của F. Ảnh và chữ đan xen, Lật Hạ lướt mắt qua thôi cũng thấy choáng váng.​Độc thân 26 năm, nói thật thì Lật Hạ chưa từng gặp qua nhiều kiểu đàn ông.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ.​”

Cô không nhịn được hỏi: [Anh đối với mọi cô gái lạ đều tốt thế này sao?]​”

Tùy tiện cho wechat, tùy tiện mở quyền xem trang cá nhân.​Cuối cùng, F nói: [Cô Lật Tử, anh phải lái xe rồi]

Đương nhiên, khi hỏi câu này, Lật Hạ cũng tự nhận ra bản thân hơi để tâm quá mức. Cô âm thầm nhắc nhở bản thân: giữ khoảng cách, chỉ nên quan sát từ xa là đủ.​Lật Hạ: [Lúc đợi em, anh nghĩ gì vậy?

Nhưng đối phương chỉ cần một câu đã khiến tim cô như bị bắn trúng.​F: [Vậy cho anh một tín hiệu nhé?

F: [Chúng ta là người lạ sao?]​Không còn là kiểu blogger tinh tế trên ins xa vời, khiến người ta ngưỡng mộ mà không thể chạm tới, mà là người đang nằm trong danh sách bạn bè WeChat của cô, lúc nào cũng có thể nhắn tin trò chuyện.

F: [Anh nhớ chúng ta follow nhau cũng lâu rồi mà]​Anh nói: [Tìm dịp để em nghe trực tiếp nhé?

Lật Hạ: [Cũng đúng]​]

F: [Hơn nữa, vừa rồi mình còn bàn về chuyện quan hệ nam nữ nữa]​]

…​Lật Hạ cố tình nói:  [Có khi em tan làm rồi đấy, chỉ là không tìm anh thôi]

Anh quá thẳng thắn.​Triệu Tiểu Lan gật đầu: “Hiếm thấy lắm đấy.

Lật Hạ mím môi, trong phòng không có ai, cô lăn tròn một vòng trên giường.​Lật Hạ vui vẻ “dạ” một tiếng.

Tiện thể lật người, đổi sang tư thế nằm sấp để nhắn tin: [Bàn tới mấy chuyện sâu xa thế rồi mà em vẫn chưa biết phải gọi anh là gì]​Có được Wechat của F rồi, Lật Hạ cũng không vội vàng kết bạn ngay.

F: [Anh họ Phương]​]

Lật Hạ: [Được rồi, thầy Phương]​Không ngờ chỉ vài phút sau, ngay trước đèn xe đã tụ vài con muỗi bị hấp dẫn bởi ánh sáng.

F: [Còn em?]​Cô tò mò: [Anh có phải kiểu người bị bám dai thì sẽ đổ không?

Lật Hạ: [Em họ Lật, anh có thể gọi em là Lật Tử cũng được, tuỳ anh]​Lật Hạ vốn định bảo hay anh gửi thử một đoạn voice?

F: [Được thôi, cô giáo Lật Tử]​F: [Em định theo đuổi anh à?

Có lẽ vì biết họ tên, F hỏi về tên wechat của cô: [Tò mò chút, tại sao em lại đặt tên WeChat là “Lật Cuồng Phong”?]​Lúc chụp bức này, Bánh Mì hợp tác lạ thường, còn cười nhẹ, lè lưỡi ra chút xíu.

Lật Hạ đáp ngay không cần nghĩ: [Vì em thích ăn McFlurry (Mạch Cuồng Phong), mà lúc em chơi ván trượt thì cảm thấy mình như một cơn lốc nhỏ]​”

Lật Hạ: [Hơi… hổ báo ha?]​Bà hạ giọng nhắc mẹ: “Mẹ cất đi mau.

Lật Xuân thường nói cái tên này hoàn toàn không hợp với cô, có kiểu nửa quê mùa nửa sành điệu, như mèo bông mặc áo hoa Đông Bắc. Nhưng Lật Hạ chưa từng có ý định đổi.​Khúc Thư Tâm gật đầu: “Con bé Hạ Hạ là đứa nặng tình.

F: [Không hề]​Phía bên kia im lặng khoảng một phút rồi nhắn:  [Ok rồi]

F: [Biết chơi ván trượt là rất ngầu đấy]​Lật Hạ sao từ chối được, còn muốn hơn nữa, mấy giây voice không đủ, cô muốn nhiều hơn.

Lật Hạ: [Xem ra anh có để ý ảnh em đăng rồi]​Khó có thể tưởng tượng, giây phút này đây, đằng sau những dòng chữ khiến tim cô rung động kia lại là một gương mặt còn khiến cô xao xuyến hơn cả câu chữ.

Trang Instagram của Lật Hạ rất đơn giản, gần như trống trơn, không có ảnh mặt chính diện. Nhưng lại có vài tấm ảnh chơi ván trượt do Lật Xuân chụp hộ, tấm nào cũng đều tung bay tự do trong gió.​—

F: [Tất nhiên]​Bà ngồi một bên xem TV, nói: “Hạ Hạ trông vui vẻ thật đấy.

Anh hỏi tiếp: [Avatar là cún nhà em à?]​Không ngờ hệ thống lại hiện thông báo: đối phương chỉ hiển thị bài đăng trong vòng một tháng gần nhất.

Ảnh đại diện của Lật Hạ là bức chụp cùng Bánh Mì, là kiểu nửa mặt người – nửa mặt chó. Bên trái là Bánh Mì, bên phải là cô. Bánh Mì là chú corgi xinh xắn vượt tiêu chuẩn, trên đỉnh đầu có túm lông đen, mũi hình trái tim, nhìn là nhận ra liền.​Nhưng lại có vài tấm ảnh chơi ván trượt do Lật Xuân chụp hộ, tấm nào cũng đều tung bay tự do trong gió.

Trong ảnh, Lật Hạ nghiêng đầu tựa sát vào nó, ánh mắt cô sáng lấp lánh long lanh, mắt Bánh Mì cũng thế, như hai trái nho đen ngâm nước suối. Lúc chụp bức này, Bánh Mì hợp tác lạ thường, còn cười nhẹ, lè lưỡi ra chút xíu.​Giờ cô không còn là người ngoài, đã có rất nhiều cơ hội để từ từ khám phá.

Lật Hạ ngẩn người vài giây, rồi trả lời F: [Vâng, nó tên là Bánh Mì]​Cô không nhịn được khen: [Anh thông minh ghê]

Cô không nói thêm gì khác.​]

F: [Đáng yêu quá]​]

Lật Hạ: [Cảm ơn]​“Thật sự không có gì mà, con vào phòng trước nhé…” Lật Hạ kéo dài giọng, vào phòng, kiễng chân, xoay người như đang múa rồi đóng cửa lại.

F: [Tên này là đặt theo màu lông sao?]​F: [Sợ mất giá]

Lật Hạ ngỡ ngàng trong một giây: [!! Bị anh phát hiện rồi!!]​Triệu Tiểu Lan vội nhìn về phía góc ghế sô pha, thấy túi ni lông đen cột vào kim móc dài, trong đó là mấy cuộn len.

Trước đây cũng có người hỏi sao cô lại đặt tên nó là Bánh Mì, cô trả lời: nhìn nó xem, mềm mềm, trắng trắng vàng vàng, nhìn cứ như một chiếc bánh mì nhỏ mềm mịn vậy đó, mà cái lông đen kia chính là chỗ bị nướng cháy khét.​Anh hỏi tiếp: [Avatar là cún nhà em à?

Cô không nhịn được khen: [Anh thông minh ghê]​”

F: [Trùng hợp thôi]​Triệu Tiểu Lan vừa làm xong nồi bánh gạo nếp chiên, còn nóng, hỏi cô có ăn không.

F: [Anh cũng có một chú chó tên là Dưa Hấu, em đoán thử xem là giống gì?]​F gửi đến một chuỗi số và chữ cái.

Lật Hạ suy nghĩ: [Border Collie?]​Anh đồng ý rất sảng khoái, trong lòng Lật Hạ gào rú điên cuồng, tay lại lễ phép kiềm chế: [Không vội, ngày mai thì sao?

F nhắn ngay: [Ừm, em cũng thông minh mà]​F: [Nên quyết định tin em]

Lật Hạ cười phá lên trong phòng: [Vậy ra cách chúng ta đặt tên thú cưng giống nhau à?]​]

F: [Xem ra là vậy]​Người có tuổi dễ mủi lòng, bà vừa nói vừa lau nước mắt: “Cái áo len mùa thu mẹ đan cho Bánh Mì còn dang dở kia kìa, haizzz…”

Lật Hạ: [Trùng hợp thật]​”

Lật Hạ: [Em chưa thấy anh đăng ảnh chó bao giờ nha]​Rõ ràng F không hài lòng.

F: [Lần sau cho em xem]​Dư âm cuộc trò chuyện còn đọng lại, Lật Hạ cứ cảm thấy cần nói câu gì kết thúc.

Lật Hạ: [Được đó]​Một lát sau, F đáp: [Anh không biết “dễ nghe” được định nghĩa thế nào]

Chỉ trong chốc lát, cô lại hiểu thêm một chút về anh. Hoá ra anh cũng nuôi chó. Lật Hạ cầm điện thoại, lòng lâng lâng, chỉ muốn nhào vào đống bông gòn mà lăn vài vòng.​]

Khó có thể tưởng tượng, giây phút này đây, đằng sau những dòng chữ khiến tim cô rung động kia lại là một gương mặt còn khiến cô xao xuyến hơn cả câu chữ.​“Ngồi xuống nói đàng hoàng.

Giờ này anh trông ra sao? Đang làm gì?​F: [Cần anh mở tới mấy tháng?

Lật Hạ không kìm được mà mơ tưởng nhiều hơn, không biết giọng F ra sao, có dễ nghe không.​Lật Hạ nghĩ một lát: [Anh cho em cơ hội]

Đêm nay không ngủ được, cả người Lật Hạ tràn đầy dũng khí.​Triệu Tiểu Lan biết: một đứa trẻ đủ đầy sẽ không mải tìm kiếm tình yêu, mà chỉ trải nghiệm yêu.

Không vòng vo nữa, cô hỏi thẳng: [Thầy Phương, giọng anh dễ nghe không?]​Ảnh và chữ đan xen, Lật Hạ lướt mắt qua thôi cũng thấy choáng váng.

Một lát sau, F đáp: [Anh không biết “dễ nghe” được định nghĩa thế nào]​Lật Hạ nhanh chóng buông tay: [Ok, anh lo việc đi]

Cũng đúng.​Lật Hạ: [Cảm giác anh trở nên chân thật hơn rồi]

Lật Hạ vốn định bảo hay anh gửi thử một đoạn voice?​”

Nhưng F đúng là F.​Lật Hạ pha trò: [Giờ em bắt đầu định giá rồi đấy]

Anh nói: [Tìm dịp để em nghe trực tiếp nhé?]​Nhưng F đúng là F.

Lật Hạ sao từ chối được, còn muốn hơn nữa, mấy giây voice không đủ, cô muốn nhiều hơn.​F: [Không hề]

Lật Hạ: [Gọi điện thoại luôn?]​Khúc Thư Tâm “ừ” hai tiếng, hỏi: “Chuyện bên con thế nào rồi?

F: [Được]​F: [Còn em?

F: [Nhưng giờ anh đang có chút việc, không tiện lắm]​Cô chủ động gửi một sticker chuột uống trà sữa “Say Hi”, rồi thẳng thắn nói: [Vui ghê!

Anh đồng ý rất sảng khoái, trong lòng Lật Hạ gào rú điên cuồng, tay lại lễ phép kiềm chế: [Không vội, ngày mai thì sao?]​”

F: [Anh đang ở Pháp, lệch múi giờ 6 tiếng]​Lật Hạ bỗng dừng chân, nhớ ra mình định nói với mẹ chuyện chia tay.

F: [Em quyết theo thời gian của em đi]​“Nhưng không biết mối tình này có đáng tin không.

Thế thì tốt quá còn gì.​Khoảnh khắc ấy, Lật Hạ đang đứng ở nơi bắt đầu mùa hạ.

Lật Hạ cũng không khách sáo: [Tối mai tan làm xong là em có nhiều thời gian]​Lật Hạ: [Trùng hợp thật]

F: [Vậy tối mai]​”

Tối mai.​Lật Hạ cầm điện thoại, lòng lâng lâng, chỉ muốn nhào vào đống bông gòn mà lăn vài vòng.

Tối mai.​Cô không nhịn được hỏi: [Anh đối với mọi cô gái lạ đều tốt thế này sao?

Hai chữ đẹp đẽ biết bao.​Khúc Thư Tâm thì nhìn thoáng, bảo bà đừng lo nhiều.

Lật Hạ cảm thấy mình đang dùng nhịp tim, dùng tế bào phấn khích, dùng chút lý trí không kìm được của tiềm thức, để gõ ra một chữ: [Ok]​]

Thật ra cô còn định thêm dấu chấm than, nhưng lại ngại, xoá mất.​]

Cuối cùng, F nói: [Cô Lật Tử, anh phải lái xe rồi]​em ra có chuyện để nói rồi, Lật Hạ nghĩ.

Lật Hạ nhanh chóng buông tay: [Ok, anh lo việc đi]​Lật Hạ: [Em chưa thấy anh đăng ảnh chó bao giờ nha]

Dư âm cuộc trò chuyện còn đọng lại, Lật Hạ cứ cảm thấy cần nói câu gì kết thúc. Trong lúc đang lưỡng lự, đối phương đã nhắn tới.​Có lẽ vì biết họ tên, F hỏi về tên wechat của cô: [Tò mò chút, tại sao em lại đặt tên WeChat là “Lật Cuồng Phong”?

F hỏi: [Mai em gọi cho anh, hay…]​F: [Hiểu rồi]

Đây là lần đầu tiên Lật Hạ thấy hơi ngại trong tối nay, cô suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng đáp: [Chẳng lẽ anh để con gái chủ động à]​Lật Hạ: [Xem ra anh có để ý ảnh em đăng rồi]

F: [Hiểu rồi]​Lật Hạ thay đồ ngủ xong, không đợi nổi mà ngã lên giường mềm.

F: [Vậy cho anh một tín hiệu nhé?]​Lật Hạ: [Được đó]

Má Lật Hạ lại nóng ran, trong lòng vừa gật đầu vừa nhảy disco, còn tin nhắn gửi đi thì chỉ một chữ: [Ừm]​Lật Hạ: [Cũng thật]

Cuối cùng, F chúc cô ngủ ngon.​Để thể hiện sinh động nỗi thất vọng của mình, Lật Hạ còn cố tình thêm một icon thở dài.

Nghĩ đến ngày mai, Lật Hạ vụt lên một ý nghĩ —​Bánh Mì là chú corgi xinh xắn vượt tiêu chuẩn, trên đỉnh đầu có túm lông đen, mũi hình trái tim, nhìn là nhận ra liền.

Ngày mai nhất định phải nghe được tiếng “chúc ngủ ngon” từ miệng anh ấy.

Bình Luận (0)
Comment