Chương 5: Vẻ trẻ trungAnh thật sự quá nổi bật.
Giống như tình cờ phát hiện một ngôi nhà đỏ giữa khu rừng xanh, Lật Hạ tràn đầy tò mò muốn khám phá hết trang cá nhân của F. F đã trao cho cô một tấm vé thông hành bước vào thế giới của anh. Đêm yên tĩnh, Lật Hạ ôm điện thoại, thỏa sức dạo chơi trong đó.]
Khác hẳn với trang cá nhân rực rỡ sắc màu của Lật Hạ, những chia sẻ thường nhật của F cũng giống như cảm giác anh mang lại: xa xôi, tĩnh lặng. Không có phàn nàn công việc, chỉ có vài góc phố trong thành thị, những chú mèo lang thang trên đường, hoàng hôn, cùng vài bình luận súc tích, lý trí về phim. Rất giản đơn.Lật Hạ: “Thế em có biết “rối lượng tử” không?
Lật Hạ rất tin vào thứ gọi là “từ trường”.”
Thứ mà F tỏa ra chính là sự vững vàng sau khi đã trải qua sóng gió thế tục.Lật Hạ: [Ồ?
Ở người trẻ, điều đó rất hiếm thấy.F: [Thật à, thế sao không chủ động tìm anh?
Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là hình tượng trên mạng.Nhưng cô đáp lại ngay không chút nghĩ ngợi: [Em đã “lĩnh lương” rồi ngồi đợi anh được bốn tiếng rồi đấy]
Trong số đó có một tấm, cũng là duy nhất giải đáp được thắc mắc lớn nhất của Lật Hạ.]
Đó là ảnh F đang làm việc.—
Khoảng cách chụp rất xa, trong ảnh có nhiều người, mọi người đang vây quanh chiếc bàn dài thảo luận gì đó, F không đứng ở trung tâm, nhưng ánh mắt mọi người đều hướng về anh.”
Dáng người anh cao ráo, mặc áo thun trắng đơn giản, vai rộng, đeo kính gọng đen và tai nghe đen. Trên tay là bản thảo đang lật dở, quay sang nói chuyện với người bên cạnh, đầu hơi nghiêng, vừa đủ lộ ra sống mũi cao thẳng nổi bật cùng góc mặt nghiêm túc cứng cỏi mà nho nhã.Niềm vui ấy truyền qua điện thoại, băng qua đại dương, lan sang cả hai bên.
Một trạng thái làm việc vô cùng chuyên chú.Lật Hạ không kìm được mà đong đưa hai chân, chậm rãi hỏi: “Muốn học không?
Thám tử Lật không nhịn được phải phóng to ảnh lên ngắm kỹ gương mặt hút mắt của F.”
Anh thật sự quá nổi bật.Lật Hạ giả vờ bình tĩnh: [Cứ tưởng anh quên rồi]
Như người mẫu tay ngang lạnh lùng từ chối bao người săn sao.”
Dĩ nhiên Lật Hạ cũng không bỏ qua những góc nhỏ trong ảnh: Góc dưới bên trái có mấy chiếc thùng thiết bị và máy quay đen sì, phía trên thấp thoáng đầu micro thu âm, hậu cảnh là dãy núi xanh xám hoang vắng, trời u ám ngả vàng, có cảm giác như một tấm ảnh cũ trong phim Hồng Kông.”
Có lẽ đây chính là “team” mà F từng nói tới.”
Vậy thì anh là biên kịch? Đạo diễn?”
Hay quay phim? Nhà sản xuất?Dĩ nhiên Lật Hạ cũng không bỏ qua những góc nhỏ trong ảnh: Góc dưới bên trái có mấy chiếc thùng thiết bị và máy quay đen sì, phía trên thấp thoáng đầu micro thu âm, hậu cảnh là dãy núi xanh xám hoang vắng, trời u ám ngả vàng, có cảm giác như một tấm ảnh cũ trong phim Hồng Kông.
Nghi vấn thoáng qua trong đầu.F: [Nếu anh quên, em sẽ nhắc chứ]
Đúng như dự đoán, nghề nghiệp của F quả thật có liên quan đến nhiếp ảnh.Chú thích đều đồng loạt: Nhớ gọi điện cho cô ấy.
Nói thật, đàn ông vừa có óc sáng tạo lại vừa có gu thẩm mỹ nghệ thuật không thiếu, họ cứ cách vài bữa lại muốn bán rẻ cho đời chút ưu thương chắt lọc từ tài năng. Lật Hạ không thích kiểu đó.F: [Chiều có kế hoạch khác rồi]
Nhưng nếu gán lên khuôn mặt điển trai như kia thì cô có thể tạm thời, tạm thời tha thứ cho tất cả.Anh đã hào phóng, Lật Hạ bèn muốn xác minh ngay ảo tưởng của mình.
Chỉ là… lần theo từ Instagram đến WeChat, tìm kiếm bấy lâu, nhưng ảnh F đăng tấm nào tấm nấy đều mặc chỉnh tề, thậm chí còn chẳng có tấm soi gương khoe dáng tập gym thường thấy. Dù gần đây đã vào hè, ảnh anh đăng cùng lắm chỉ để lộ ra hai cánh tay có đường nét cơ bắp rõ ràng, ngoài ra chẳng còn gì khác.Thậm chí cô còn hoang đường đến mức nghe ra một sự cưng chiều trong đó.
Không hiểu sao lại có chút cấm dục.Lật Hạ siết chặt lòng bàn tay, khẽ dỗi: “Phúc lợi em vất vả lắm mới giành được, sao có thể không hưởng chứ.
Lật Hạ thấy tiếc, rồi đầu óc lại bắt đầu mơ tưởng lung tung.”
Không biết vóc dáng anh có hoàn hảo như gương mặt ấy không nhỉ?”
Cô đã nghĩ vậy vào một đêm xuân đầu óc bồn chồn và mộng mị, rồi lập tức xác định một mục tiêu mới để cố gắng.“Cũng?
Mãn nguyện tắt điện thoại, Lật Hạ thả lỏng người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.]
—F: [Hình như em không thích nghe mấy lời giải thích kiểu logic]
Không thể phủ nhận, thế giới này thay đổi rất nhanh.Cô đâu chỉ tò mò, cô “ham mê sắc đẹp” mới đúng.
Lật Hạ vừa tỉnh dậy —“Chẳng lẽ em còn chưa thể hiện đủ rõ sao?
“Tối mai” đã trở thành “tối nay”.”
Tối nay, cô sẽ được gọi điện mơ mơ hồ hồ với F, được nghe giọng anh.“Em còn phải thu lễ bái sư đó.
Cả một ngày dài, Lật Hạ đều cố gắng kiềm chế sự phấn khích tràn ngập trong lòng. Cô chấm công lúc chín giờ, cười tươi khi ăn trưa và tám chuyện với đồng nghiệp, cười tươi khi đối diện đống bản thảo nhàm chán. Như thể vô hình hít phải chất gây hưng phấn trong không khí, cô cứ liên tục nhìn đồng hồ, không ngừng tưởng tượng cảnh mở đầu cuộc gọi tối nay với F sẽ như thế nào.Lật Hạ: [Hình như chúng ta cứ luôn chờ qua chờ lại nhỉ]
Đến giữa trưa theo giờ Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn đầu tiên do F chủ động gửi đến.Khoảng cách chụp rất xa, trong ảnh có nhiều người, mọi người đang vây quanh chiếc bàn dài thảo luận gì đó, F không đứng ở trung tâm, nhưng ánh mắt mọi người đều hướng về anh.
F: [Chào buổi sáng, cô Lật Tử]”
Bên Pháp chắc khoảng 6 – 7h sáng.”
Còn Lật Hạ thì đã duyệt xong mấy bản thảo, giải quyết kha khá công việc.Như người mẫu tay ngang lạnh lùng từ chối bao người săn sao.
Nhưng cô đáp lại ngay không chút nghĩ ngợi: [Em đã “lĩnh lương” rồi ngồi đợi anh được bốn tiếng rồi đấy]Đến giữa trưa theo giờ Bắc Kinh, cô nhận được tin nhắn đầu tiên do F chủ động gửi đến.
F: [Thật à, thế sao không chủ động tìm anh?]]
Lật Hạ: [Bị công việc trói chân]”
F học theo: [Lúc đợi anh, em nghĩ gì vậy?]Cô đáp: “Lật Ngốc, em từng nghe về luật hấp dẫn chưa?
Lật Hạ đâu dễ mắc câu: [Chênh lệch múi giờ Trung – Pháp là để anh dùng kiểu đó sao?]Lần này Lật Hạ thật sự gào thét trong lòng.
F: [Cô Lật Tử đích thân dạy mà]F lần này nắm được từ khóa.
Lật Hạ mím môi cười.Phía bên kia, F khẽ cười, “Xem ra cô giáo Lật Tử khá hài lòng về anh.
Biết công việc của anh cần teamwork, Lật Hạ nghi ngờ không biết cuộc gọi tối nay có chiếm mất thời gian làm việc buổi chiều của anh hay không.Ngay sau đó, anh gửi ảnh chụp màn hình.
Cô hỏi: [Hôm nay anh không bận à?]Ở người trẻ, điều đó rất hiếm thấy.
F: [Buổi sáng hơi bận]F: [Cô giáo Lật Tử, anh không còn dư thời gian để chia cho người khác]
F: [Chiều có kế hoạch khác rồi]Đúng như F nói, cô sẽ không tin.
Lật Hạ chưa hiểu ý: [Ồ]“Tối mai” đã trở thành “tối nay”.
F: [Buổi chiều phải chừa thời gian gọi điện với cô Lật Tử]”
Lật Hạ giả vờ bình tĩnh: [Cứ tưởng anh quên rồi]Anh nói rất nghiêm túc.
F: [Nếu anh quên, em sẽ nhắc chứ]Có lẽ do bốc đồng xui khiến, cô hỏi rất tr*n tr**, đột ngột mà chẳng hề kiêng dè:
Lật Hạ: [Không]Lật Hạ: “Thật không ngờ thầy Phương cũng tò mò về em.
Lật Hạ: [Có khi còn không nhắn cho anh nữa]F bật cười nhẹ hai tiếng, “Cô Lật Tử, em đúng là biết cách nói chuyện, từng học lớp giao tiếp rồi à?
F: [Ừ, anh cũng sợ điều đó xảy ra lắm]Lật Xuân: “Chưa từng yêu đương.
F: [Cho nên]Đắc ý xong, Lật Hạ lười biếng uốn éo trên giường, ga giường bị cô cọ nhăn nhúm.
Ngay sau đó, anh gửi ảnh chụp màn hình.”
Là giao diện báo thức, thiết lập mấy khung giờ khác nhau.”
Chú thích đều đồng loạt: Nhớ gọi điện cho cô ấy.”
Lật Hạ sững người mất một phút.Giọng cô nhẹ nhàng, tinh nghịch.
Nếu đây là “diễn” mà diễn đến mức này thì cô cũng nhận thua.”
Đây đúng là “cao thủ” khó thoát.Mãn nguyện tắt điện thoại, Lật Hạ thả lỏng người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lật Hạ cố vạch lá tìm sâu: [Làm sao em biết “cô ấy” này là ai?]F: [Sẵn lòng dành thời gian cho một người cũng là một cách biểu đạt tình cảm]
F lý lẽ rõ ràng: [Chỉ có một người thì mới dùng “cô ấy”]“Không có gì đâu.
F: [Nếu có thêm người khác, ít nhất cũng phải ghi rõ là ai để khỏi nhầm lẫn]Lật Hạ không thích kiểu đó.
Theo lý thì đúng là như vậy.]
Nhưng Lật Hạ không muốn nói lý.Quả nhiên, ai nấy nhìn lương và số tiền trong tài khoản đều mặt xám mày tro, chỉ riêng Lật Hạ là gương mặt phơi phới rạng ngời, nổi bần bật lạ thường.
Cô trêu: [Xem ra anh có nhiều kinh nghiệm nhỉ?]Lật Hạ nghĩ đến lá bài trong tay mình, từ một ván bài tệ hại bỗng lật ngược tình thế chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Phía kia gõ rất lâu.“Em sẽ dạy à?
F: [Hình như em không thích nghe mấy lời giải thích kiểu logic]Nếu đây là “diễn” mà diễn đến mức này thì cô cũng nhận thua.
F: [Vậy anh nói thẳng]Theo lý thì đúng là như vậy.
F: [Cô giáo Lật Tử, anh không còn dư thời gian để chia cho người khác]Giống như tình cờ phát hiện một ngôi nhà đỏ giữa khu rừng xanh, Lật Hạ tràn đầy tò mò muốn khám phá hết trang cá nhân của F.
Ngụ ý là: chỉ có em.“Em mà còn không liên lạc nữa, anh còn tưởng em muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Lần này Lật Hạ thật sự gào thét trong lòng.Có thể trò chuyện với F đến bây giờ là vì anh rất dễ khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Cô ôm chặt trái tim đang đập thình thịch dữ dội.Chỉ là… lần theo từ Instagram đến WeChat, tìm kiếm bấy lâu, nhưng ảnh F đăng tấm nào tấm nấy đều mặc chỉnh tề, thậm chí còn chẳng có tấm soi gương khoe dáng tập gym thường thấy.
Cố lên! Đừng đập to thế!Còn Lật Hạ thì khác.
Nhưng căn bản không thể giấu nổi.“Lật Hạ, có chuyện vui à?
Vừa hay hôm nay công ty phát lương.Lật Hạ mím môi cười.
Trong ngành này có một câu truyền miệng từ lâu: Làm ở nhà xuất bản thì thời gian linh hoạt, đồng nghiệp thân thiện, chỉ có một ngày trong tháng không vui, chính là ngày phát lương.
Quả nhiên, ai nấy nhìn lương và số tiền trong tài khoản đều mặt xám mày tro, chỉ riêng Lật Hạ là gương mặt phơi phới rạng ngời, nổi bần bật lạ thường.“Coi như cũng phù hợp với định nghĩa ‘giọng nói dễ nghe’ của em chứ?
“Lật Hạ, có chuyện vui à?” Đồng nghiệp dò hỏi.”
“Không có gì đâu.””
“Nhận được tí lương thế mà còn vui được thế này, trúng số à?”F: [Chính là đáp án em không tin nhất]
Lật Hạ thu bớt nụ cười, đùa: “Cái này gọi là ‘vui trong nghèo khó’ đó.”“Ha ha ha ha.
“Ha ha ha ha.” Cả văn phòng cười ầm lên.Nên Lật Xuân mới trả lời là: Chưa từng yêu đương
“Tinh thần Tiểu Hạ đúng là vượt chuẩn thời đại!”Cô nhắn:
Tan làm, Lật Xuân còn nhắn hỏi Lật Hạ đã “thú nhận” với Triệu Tiểu Lan chưa.”
Lật Hạ nghĩ đến lá bài trong tay mình, từ một ván bài tệ hại bỗng lật ngược tình thế chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.Còn Lật Hạ thì đã duyệt xong mấy bản thảo, giải quyết kha khá công việc.
Cô đáp: “Lật Ngốc, em từng nghe về luật hấp dẫn chưa?”Bên Pháp chắc khoảng 6 – 7h sáng.
Lật Xuân: “Hả?””
Lật Hạ: “Hình như vũ trụ đã nghe thấy điều ước của chị rồi.”Tăng ca thêm nửa tiếng để duyệt xong hết bản thảo hôm nay, Lật Hạ đi xe về nhà.
Lật Xuân: “Chị đang nói chuyện với người ngoài hành tinh à?””
Lật Hạ: “Thế em có biết “rối lượng tử” không?”“…Tò mò về anh.
Lật Xuân: “Chưa từng yêu đương.”Trong ngành này có một câu truyền miệng từ lâu: Làm ở nhà xuất bản thì thời gian linh hoạt, đồng nghiệp thân thiện, chỉ có một ngày trong tháng không vui, chính là ngày phát lương.
*rối lượng tử là một hiện tượng khi hai hạt vật chất liên kết với nhau đến mức dù cách xa nhau, hành động lên một hạt vẫn sẽ ảnh hưởng đến hạt kia.Không biết vóc dáng anh có hoàn hảo như gương mặt ấy không nhỉ?
*Đoạn này là chơi chữ, rối lượng tử là 量子纠缠, nhưng 纠缠 trong ngôn ngữ thường ngày còn có nghĩa là “vướng vào quan hệ tình cảm” hoặc “vấn vương”. Nên Lật Xuân mới trả lời là: Chưa từng yêu đươngNgụ ý là: chỉ có em.
…Trong số đó có một tấm, cũng là duy nhất giải đáp được thắc mắc lớn nhất của Lật Hạ.
Hai chị em nói mấy câu trời ơi đất hỡi. Cuối cùng, Lật Hạ hỏi: “Nếu được gửi tín hiệu ra vũ trụ, em sẽ gửi gì?”Giải thích xong, cô tiện đà thả mồi: “Anh đợi sốt ruột lắm rồi phải không?
Lật Xuân: “Em muốn phát tài.”Lật Xuân: “Hả?
—Lật Hạ đâu dễ mắc câu: [Chênh lệch múi giờ Trung – Pháp là để anh dùng kiểu đó sao?
Còn Lật Hạ thì khác. Tín hiệu mà cô muốn gửi ra vũ trụ không mù mờ, nó có tên, có mã, có đánh số, chính là F.…
Tăng ca thêm nửa tiếng để duyệt xong hết bản thảo hôm nay, Lật Hạ đi xe về nhà.Lật Hạ sững người mất một phút.
Trong nhà chỉ có Khúc Thư Tâm, trên bếp đã hầm sẵn cháo kê, Khúc Thư Tâm còn làm thêm bánh nhân thịt bò, món kèm là khoai tây xào chua cay, toàn là món Lật Hạ thích. Ăn xong một bữa thật ấm bụng, cô mau chóng về phòng, điện thoại đã sạc đủ pin, tất cả đều vừa khớp.Nhưng căn bản không thể giấu nổi.
Thật ra F đã hỏi cô từ sớm là đã tan làm chưa, lúc đó Lật Hạ nói vẫn còn vài việc phải xử lý, F bèn bảo sẽ đợi cô.F học theo: [Lúc đợi anh, em nghĩ gì vậy?
Lật Hạ: [Hình như chúng ta cứ luôn chờ qua chờ lại nhỉ]”
F: [Sẵn lòng dành thời gian cho một người cũng là một cách biểu đạt tình cảm]F: [Cô Lật Tử đích thân dạy mà]
Anh nói rất nghiêm túc.Thứ mà F tỏa ra chính là sự vững vàng sau khi đã trải qua sóng gió thế tục.
Lật Hạ: [Ồ? Vậy anh đang muốn biểu đạt tình cảm gì?]“Được thôi, bái sư có yêu cầu gì?
F: [Chính là đáp án em không tin nhất]”
Trong đầu Lật Hạ vụt qua hai chữ, nhưng cô chẳng hề coi là thật.Đúng như dự đoán, nghề nghiệp của F quả thật có liên quan đến nhiếp ảnh.
Đúng như F nói, cô sẽ không tin.Lật Hạ chỉ cảm thấy má nóng bừng, còn chưa kịp kịp mở lời thì bên kia đã hỏi tiếp: “Nghe rõ không?
Lời đàn ông, nếu hay thì cứ nghe chơi cho vui tai là được.Lật Hạ vừa tỉnh dậy —
Có thể trò chuyện với F đến bây giờ là vì anh rất dễ khiến cô cảm thấy vui vẻ.Hai chị em nói mấy câu trời ơi đất hỡi.
Lúc đó chưa sẵn sàng, nhưng sau khi về phòng ngẫm nghĩ kỹ một hồi, Lật Hạ ngồi tựa vào giường, soi gương vuốt lại tóc, hắng giọng mấy tiếng làm ấm giọng, làm hết mọi thứ dây dưa xong mới bắt đầu gửi tín hiệu màu hồng cho F. Cô nhắn:
[Giờ được rồi]Cứu mạng —
Gần như không phải chờ, thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, ngón tay cô vẫn còn để nguyên trên màn hình, đối phương đã lập tức phản hồi, hiện ra lời mời gọi thoại.
Tiếng chuông và độ rung, một thứ đánh mạnh vào màng nhĩ, một thứ lay động trái tim.”
Lật Hạ đưa một ngón tay ra, ấn nút nhận.Không đâu?
“Đinh” một tiếng, hai người chưa từng gặp mặt chính thức được kết nối qua vũ trụ—F: [Cho nên]
Lật Hạ căng thẳng áp sát điện thoại lên tai, không lên tiếng trước.
Ống đầu ống nghe là vài giây yên lặng, sau đó truyền đến giọng nói rõ ràng, như thể người kia đang ở ngay trước mặt. Dù tim đang đập rộn ràng, Lật Hạ vẫn nghe rõ giọng thật của F.F: [Buổi sáng hơi bận]
“Cô Lật Tử?””
Anh khựng lại khẽ khàng, có chút ngập ngừng, có lẽ là hơi ngại, làm nổi bật chất giọng trầm đầy từ tính. Âm sắc trong trẻo, mang vẻ chín chắn của một chàng trai trẻ, đan xen chút “dòng điện”, ùa thẳng vào tai Lật Hạ.Chương 5: Vẻ trẻ trung
Nghe rất hay.“Không đâu.
Rất rất hay.Tối nay, cô sẽ được gọi điện mơ mơ hồ hồ với F, được nghe giọng anh.
Lật Hạ chỉ cảm thấy má nóng bừng, còn chưa kịp kịp mở lời thì bên kia đã hỏi tiếp: “Nghe rõ không?”Lật Hạ: “Hình như vũ trụ đã nghe thấy điều ước của chị rồi.
Cô mím môi, “Nghe rõ.”Một trạng thái làm việc vô cùng chuyên chú.
“Tối nay lại tăng ca à?” F hỏi.*Đoạn này là chơi chữ, rối lượng tử là量子纠缠, nhưng纠缠trong ngôn ngữ thường ngày còn có nghĩa là “vướng vào quan hệ tình cảm” hoặc “vấn vương”.
“Ừ, hôm nay hơi nhiều việc, nên xong muộn chút.”Vậy anh đang muốn biểu đạt tình cảm gì?
Giải thích xong, cô tiện đà thả mồi: “Anh đợi sốt ruột lắm rồi phải không?”“Giờ em nghe thấy giọng anh rồi.
“Ừ, cũng hơi sốt ruột.” F bật cười khe khẽ.Đừng đập to thế!
“Em mà còn không liên lạc nữa, anh còn tưởng em muốn bỏ cuộc giữa chừng.”“Ừ, hôm nay hơi nhiều việc, nên xong muộn chút.
Anh nói trong tiếng cười, hơi thở phả ra như lông vũ lướt qua vành tai.Thám tử Lật không nhịn được phải phóng to ảnh lên ngắm kỹ gương mặt hút mắt của F.
Tai Lật Hạ ngưa ngứa.F: [Vậy anh nói thẳng]
Tim cũng thế.Lật Hạ rất tin vào thứ gọi là “từ trường”.
Thậm chí cô còn hoang đường đến mức nghe ra một sự cưng chiều trong đó.Lật Hạ: “Mọi yêu cầu đều đồng ý?
Cứu mạng —Dáng người anh cao ráo, mặc áo thun trắng đơn giản, vai rộng, đeo kính gọng đen và tai nghe đen.
Lật Hạ siết chặt lòng bàn tay, khẽ dỗi: “Phúc lợi em vất vả lắm mới giành được, sao có thể không hưởng chứ.”Giọng anh chắc chắn đến mức Lật Hạ nhạy bén nhận ra chút ẩn ý phía sau.
“Nhưng hình như em cũng đâu cố giành lắm.” F nói.Hay quay phim?
“Nhưng em là người nhắc trước mà.” Lật Hạ đáp, “Anh đồng ý nhanh vậy, em còn sợ anh đổi ý.”Dù tim đang đập rộn ràng, Lật Hạ vẫn nghe rõ giọng thật của F.
“Không đâu.”Lật Hạ thấy tiếc, rồi đầu óc lại bắt đầu mơ tưởng lung tung.
Không đâu?Cô trượt xuống, tựa cổ lên cái bụng tròn của con gấu bông kê sau lưng khi nãy, toàn thân thả lỏng nằm nghiêng, rồi mới đổi sang giọng bất ngờ.
“Chắc chắn vậy à?”Giọng anh hơi vấp, như đang xấu hổ.
“Đã đồng ý với em rồi.”—
Giọng anh chắc chắn đến mức Lật Hạ nhạy bén nhận ra chút ẩn ý phía sau. Cô hơi đắc ý, quyết định thử chọc anh.Gần như không phải chờ, thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, ngón tay cô vẫn còn để nguyên trên màn hình, đối phương đã lập tức phản hồi, hiện ra lời mời gọi thoại.
Lật Hạ: “Thật không ngờ thầy Phương cũng tò mò về em.”Lật Hạ thu bớt nụ cười, đùa: “Cái này gọi là ‘vui trong nghèo khó’ đó.
“Cũng?” F quả nhiên ngầm thừa nhận, lại bắt được chữ mà truy hỏi: “Em cũng vậy sao?”Nghi vấn thoáng qua trong đầu.
“Gì cơ?””
“…Tò mò về anh.”” F nói.
Giọng anh hơi vấp, như đang xấu hổ.Phía kia gõ rất lâu.
Lật Hạ bật cười.Nhưng nếu gán lên khuôn mặt điển trai như kia thì cô có thể tạm thời, tạm thời tha thứ cho tất cả.
Cô đâu chỉ tò mò, cô “ham mê sắc đẹp” mới đúng.Cô đã nghĩ vậy vào một đêm xuân đầu óc bồn chồn và mộng mị, rồi lập tức xác định một mục tiêu mới để cố gắng.
Đắc ý xong, Lật Hạ lười biếng uốn éo trên giường, ga giường bị cô cọ nhăn nhúm. Cô trượt xuống, tựa cổ lên cái bụng tròn của con gấu bông kê sau lưng khi nãy, toàn thân thả lỏng nằm nghiêng, rồi mới đổi sang giọng bất ngờ.“Giờ em thấy đó là kho báu.
“Chẳng lẽ em còn chưa thể hiện đủ rõ sao?”Anh nói trong tiếng cười, hơi thở phả ra như lông vũ lướt qua vành tai.
Giọng cô nhẹ nhàng, tinh nghịch.”
“Xem ra em phải càng tích cực giành phúc lợi cho mình mới được.”Lúc đó chưa sẵn sàng, nhưng sau khi về phòng ngẫm nghĩ kỹ một hồi, Lật Hạ ngồi tựa vào giường, soi gương vuốt lại tóc, hắng giọng mấy tiếng làm ấm giọng, làm hết mọi thứ dây dưa xong mới bắt đầu gửi tín hiệu màu hồng cho F.
F lần này nắm được từ khóa.” Cả văn phòng cười ầm lên.
“Giờ em nghe thấy giọng anh rồi.” Anh dừng khẽ, “Còn thấy đó là ‘phúc lợi’ không?”” Anh dừng khẽ, “Còn thấy đó là ‘phúc lợi’ không?
“Ừm…”Biết công việc của anh cần teamwork, Lật Hạ nghi ngờ không biết cuộc gọi tối nay có chiếm mất thời gian làm việc buổi chiều của anh hay không.
Lật Hạ cố ý kéo dài âm cuối, lấp lửng trêu anh.Trên tay là bản thảo đang lật dở, quay sang nói chuyện với người bên cạnh, đầu hơi nghiêng, vừa đủ lộ ra sống mũi cao thẳng nổi bật cùng góc mặt nghiêm túc cứng cỏi mà nho nhã.
“Giờ em thấy đó là kho báu.”Lật Hạ chưa hiểu ý: [Ồ]
Phía bên kia, F khẽ cười, “Xem ra cô giáo Lật Tử khá hài lòng về anh.”“Xem ra em phải càng tích cực giành phúc lợi cho mình mới được.
“Đúng vậy.”Vậy thì anh là biên kịch?
“Coi như cũng phù hợp với định nghĩa ‘giọng nói dễ nghe’ của em chứ?””
“Không chỉ phù hợp đâu, phải nói là khiến em định nghĩa lại luôn rồi ấy.””
Lời này của Lật Hạ có phần hơi cường điệu, nhưng hiệu quả lại rất tốt.Không có phàn nàn công việc, chỉ có vài góc phố trong thành thị, những chú mèo lang thang trên đường, hoàng hôn, cùng vài bình luận súc tích, lý trí về phim.
F bật cười nhẹ hai tiếng, “Cô Lật Tử, em đúng là biết cách nói chuyện, từng học lớp giao tiếp rồi à?”F: [Buổi chiều phải chừa thời gian gọi điện với cô Lật Tử]
Giọng anh có vẻ như bất đắc dĩ, nhưng không che giấu được niềm vui. Niềm vui ấy truyền qua điện thoại, băng qua đại dương, lan sang cả hai bên.” Lật Hạ tinh nghịch nhấn mạnh.
Lật Hạ không kìm được mà đong đưa hai chân, chậm rãi hỏi: “Muốn học không?”“Chắc chắn vậy à?
“Em sẽ dạy à?”Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là hình tượng trên mạng.
“Em còn phải thu lễ bái sư đó.” Lật Hạ tinh nghịch nhấn mạnh.Lật Xuân: “Chị đang nói chuyện với người ngoài hành tinh à?
“Được thôi, bái sư có yêu cầu gì?”“Không chỉ phù hợp đâu, phải nói là khiến em định nghĩa lại luôn rồi ấy.
Cô úp mở: “Còn phải xem anh có thành tâm không đã.”Đây đúng là “cao thủ” khó thoát.
F: “Cứ nói đi.”Không hiểu sao lại có chút cấm dục.
Lật Hạ: “Mọi yêu cầu đều đồng ý?”Tín hiệu mà cô muốn gửi ra vũ trụ không mù mờ, nó có tên, có mã, có đánh số, chính là F.
“Đều đồng ý.”Cuối cùng, Lật Hạ hỏi: “Nếu được gửi tín hiệu ra vũ trụ, em sẽ gửi gì?
“Vậy em không khách sáo nữa.”Ăn xong một bữa thật ấm bụng, cô mau chóng về phòng, điện thoại đã sạc đủ pin, tất cả đều vừa khớp.
“Không cần khách sáo.””
Lật Hạ khẽ nhếch môi cười, làn gió đêm thổi lay rèm cửa bên khung sổ, lúc phồng lúc xẹp, hệt như nhịp thở đứt quãng nóng bừng của cô tối nay. F thì thì thầm bên tai, còn trong đầu cô thì liên tục hiện ra mục tiêu mới đã lặng lẽ trỗi dậy từ đêm qua.Lời đàn ông, nếu hay thì cứ nghe chơi cho vui tai là được.
Anh đã hào phóng, Lật Hạ bèn muốn xác minh ngay ảo tưởng của mình.”
Có lẽ do bốc đồng xui khiến, cô hỏi rất tr*n tr**, đột ngột mà chẳng hề kiêng dè:”
“Thầy Phương, anh có bức ảnh nào không mặc đồ không?”