Chương 6: Hạn sử dụng
Câu nói đó vừa thốt ra, bầu không khí trò chuyện giữa hai người lập tức trật khỏi đường ray, thay đổi sắc thái.Lật Hạ nghĩ vậy, tự nhắc bản thân phải kiềm chế nỗi sốt ruột dấy lên vì một người đàn ông.
F dường như thực sự bị câu nói táo bạo của cô làm cho kinh ngạc. Lỗ tai Lật Hạ nghe rõ tiếng ho sặc dữ dội của anh, tiếng đặt cốc nước xuống, sau đó âm thanh dần trở nên xa xôi, bên tai bỗng rơi vào im lặng, loáng thoáng vẫn còn nghe tiếng ho.“Sự thật là…”
Lật Hạ lập tức ngồi thẳng dậy, yếu ớt như thể vừa phạm lỗi, khẽ hỏi:F đã cúp máy chưa?
“Thầy Phương… anh không sao chứ?””
“Cái đó, không phải em muốn xem ảnh khỏa thân của anh, em…”Anh dừng một chút, có vẻ đang lựa lời, nói không mấy chắc chắn: “Dạo này không tập luyện, không bằng mấy video mát mẻ mà em xem trên mạng đâu.
“Em rút lại lời vừa rồi!”Lật Hạ lập tức ngồi thẳng dậy, yếu ớt như thể vừa phạm lỗi, khẽ hỏi:
Cô thật sự rất muốn giải thích, cô chỉ muốn xem ảnh phần thân trên không mặc áo, muốn ngắm cơ bụng thôi, chẳng hiểu sao vừa mở miệng đã buột miệng nói ra nguyên suy nghĩ trong đầu.Một lúc sau, Lật Hạ mới nghe rõ tiếng thở của F.
…Thời gian bảo quản rất ngắn.
Lật Hạ đập mạnh vào trán mình, khuôn mặt lúc vàng vọt lúc đỏ ửng, xấu hổ cực độ. Đầu dây bên kia không lên tiếng, cô ngồi trên giường, nắm chặt điện thoại, mồ hôi túa ra đầy đầu.”
Anh giận rồi?Thế nên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, cười nói vui vẻ cùng Tiểu Vũ.
Lật Hạ lo lắng nghĩ, có phải F đang cân nhắc cúp máy không.“Rồi sao?
Một lúc sau, Lật Hạ mới nghe rõ tiếng thở của F. Anh như vừa thở dài một hơi, xen lẫn với vài tiếng ho nhẹ đè nén, truyền thẳng vào màng nhĩ cô. Tim Lật Hạ chợt thắt lại, chỉ muốn nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi bản án dành cho mình.Hai người tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, chẳng ai có ý định cúp máy trước.
Nói thật, cô biết câu đó dù là nam hay nữ nói ra đều có thể bị block thẳng tay.”
Lật Hạ đã chuẩn bị sẵn một tràng lời xin lỗi, chỉ mong F đừng vội cúp máy.“Em không xem à?
Nào ngờ, giây tiếp theo, F khẽ bật cười.Lật Hạ dở khóc dở cười, trong lòng lo lắng không biết hình tượng của mình trong mắt anh có biến thành cô gái lẳng lơ rồi không.
Tiếng cười khe khẽ ấy cùng hơi thở truyền đến như một tấm lưới lớn mềm mại gỡ bỏ sự căng thẳng và lúng túng lúc nãy, nhẹ nhàng đỡ lấy trái tim đang treo lơ lửng của Lật Hạ.“Em để tâm vậy sao?
Anh như thể bất lực đến mức chẳng còn lời nào để nói, một lúc sau mới gượng ra được một câu: “Cô Lật Tử… anh là người đứng đắn.”“Thực ra anh luôn có một thắc mắc.
“Không chơi mấy trò dính dáng đến s*c t*nh đó đâu.””
…” Anh hỏi.
Mặt Lật Hạ nóng ran, cô lăn người chui tọt vào chăn, úp mặt vào bụng chú gấu bông hình chim cánh cụt, cọ qua cọ lại. Cô đoán mặt mình chắc chắn đỏ đến mức không thể tả nổi.Kết quả, trong phòng càng lúc càng nóng bức và ngột ngạt, Lật Hạ đành bò dậy mở cửa sổ.
Đã vậy còn phải nghe F khẽ trêu bên tai: “Sau này lúc nói chuyện với em, chắc anh không dám vừa nghe vừa uống nước nữa, sợ lại bị sặc như vừa rồi.””
Lật Hạ vội ngắt lời: “Không cần không cần, thật sự không cần đâu.”Cổ tay xoay nhẹ chìa khóa, người và xe vút đi như tên bắn.
F được đà lấn tới: “Cô Lật Tử, anh cần nhắc nhở em, mạng Internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật đâu đấy.””
Lật Hạ che mặt vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, em cũng là người đứng đắn.”—
“Thật không?” F hỏi lại, “Lúc nãy em còn bảo muốn xem…”Nhà ở tầng ba, Lật Hạ chạy nhanh lên, để trái cây xong, rồi lại quay xuống.
“Lúc nãy em chỉ định hỏi anh có cơ bụng không thôi mà!”“Không chơi mấy trò dính dáng đến s*c t*nh đó đâu.
“Ồ?”Lật Hạ đập mạnh vào trán mình, khuôn mặt lúc vàng vọt lúc đỏ ửng, xấu hổ cực độ.
F cố ý ngừng lại một chút.Ai mà chẳng muốn mình là duy nhất, chứ không phải là “người may mắn sót lại trong bầy cá”.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”Lật Hạ vội ngắt lời: “Không cần không cần, thật sự không cần đâu.
Chứ còn gì nữa!Phụ nữ độc thân trưởng thành xem tí video có sao đâu, Lật Hạ chẳng thấy có gì không dám nhận.
Lật Hạ dở khóc dở cười, trong lòng lo lắng không biết hình tượng của mình trong mắt anh có biến thành cô gái lẳng lơ rồi không.”
Lật Hạ điên cuồng quạt mát cho khuôn mặt mình, cười gượng: “… Đúng, thực ra em rất dè dặt, vừa rồi là lỡ lời thôi.”Cô cứ tưởng phải xách lên, không ngờ Triệu Tiểu Lan chỉ xách mỗi túi hoa quả, rồi đưa chìa khóa xe cho cô, hất cằm dặn: “Mang đậu nành, lạc, tỏi… này đến cửa hàng cho ba con.
F như suy nghĩ gì đó: “Ừ, vậy anh phải định nghĩa lại thế nào là dè dặt rồi.”Lật Hạ đứng bên giường sững người, rồi ánh mắt lập tức ánh lên niềm vui không che giấu nổi.
“…”Lật Hạ nghiến răng: “…
Tên này, đúng là gặp chiêu nào phá chiêu nấy.Lật Hạ che mặt vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, em cũng là người đứng đắn.
“Thôi.” Lật Hạ buông xuôi, từ bỏ chuyện giữ gìn hình tượng, dù sao cô cũng không phải lần đầu buông lời lố lăng, F không giận thì coi như chịu chơi. Cô nghĩ thông rồi, láu cá quay lại đường đua: “Vậy em phải định nghĩa lại đơn giản.”Bên tai truyền tới tiếng cười lấp lửng đứt quãng của F.
“Hửm?”Nhưng mà, cũng có sao đâu?
“Vừa nãy anh nói, xem cơ bụng là yêu cầu đơn giản, vậy tức là rất dễ thực hiện, đúng không?” Lật Hạ bắt đầu tỏ ra tự tin, thậm chí có phần đắc ý tưởng mình sắp lật ngược thế cờ.”
“Rồi sao?”Triệu Tiểu Lan lập tức nói không được.
“Muốn xem.”“Cái đó, không phải em muốn xem ảnh khỏa thân của anh, em…
Lật Hạ quả quyết như chém đinh chặt sắt.So đo thì mất vui.
“Anh có không?””
Câu này quá thẳng thừng, bên kia im lặng hai giây: “… Bỗng dưng không biết trả lời sao luôn.”Đức hạnh, đây là đức hạnh đó!
“Có hoặc không là được mà.”Dù sao thì ta đâu thể chỉ dùng thời hạn bảo quản để đánh giá một món ăn có ngon hay không, quan trọng là phải nếm thử mới biết.
“Được.”Triệu Tiểu Lan cười: “Ái chà, đúng là tuổi trẻ có khác.
Yes or no?Lật Hạ bảo vậy thì không kết hôn càng hay, đỡ phiền.
or.F được đà lấn tới: “Cô Lật Tử, anh cần nhắc nhở em, mạng Internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật đâu đấy.
Lật Hạ nghiến răng: “… Thầy Phương!”“Vừa nãy anh nói, xem cơ bụng là yêu cầu đơn giản, vậy tức là rất dễ thực hiện, đúng không?
Bên tai truyền tới tiếng cười lấp lửng đứt quãng của F.Bên kia, F dường như bật cười rất khẽ, “Vậy em đúng là phải nghĩ cho kỹ.
“Em để tâm vậy sao?” Anh hỏi.“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Lật Hạ nghĩ: tất nhiên là để tâm rồi. Mặt đẹp, giọng hay, nếu không có cơ bụng thì thấy hơi mất giá. Kiểu như bóc kẹo mà không thấy nhân bên trong.Chứ còn gì nữa!
Lật Hạ hừ một tiếng, hỏi: “Vậy…?””
“Không có.” F cắt ngang mộng tưởng của cô.” F hỏi lại, “Lúc nãy em còn bảo muốn xem…
“Thật?”Không cần phải so đo.
“Ừ.”Khoảnh khắc sau đó, cô nghe thấy giọng nói đã trở nên quen thuộc từ nửa tiếng trước.
“Nghe không giống thật lắm.””
“Thất vọng lắm à?””
“Không phải thất vọng, haiz.” Lật Hạ thở dài, “Em đang nghĩ, có phải do lúc nãy em quá trớn khiến anh đề phòng, tiếc là giờ em vẫn chưa nghĩ ra cách nào để bù đắp.””
“Bù đắp gì cơ?”Điện thoại còn đang cô đơn nằm trên giường.
“Bù đắp lòng tin anh mất.”Lật Hạ đã chuẩn bị sẵn một tràng lời xin lỗi, chỉ mong F đừng vội cúp máy.
Bên kia, F dường như bật cười rất khẽ, “Vậy em đúng là phải nghĩ cho kỹ.””
Anh cười nhẹ nhàng, ngắn ngủi, lại mang theo cảm giác bao dung thảnh thơi đến cùng cực, như thể em nói gì anh cũng chẳng giận nổi.Nhưng Triệu Tiểu Lan khăng khăng nói sống ở khu này quen rồi, muốn để dành tiền, đợi khi nào tìm được vị trí thật tốt thì mua nhà riêng cho Lật Hạ, sau này kết hôn cũng vững tâm, mà không kết hôn thì cũng có không gian riêng.
Lật Hạ chợt nhận ra có lẽ chính vì F luôn nuông chiều nên cô mới dám táo bạo đến thế.Nhưng Lật Hạ vẫn thành thật nói với anh: “Không gửi cho ai khác, chỉ gửi cho anh.
Mà cô cũng chẳng có ý định thu lại gì cả, ngược lại còn thêm phần nũng nịu: “Vậy anh xem như thấy em thành khẩn như này, nói thật đi.””
Có vẻ như F cũng khá dễ mềm lòng.Biết nhiều, chỉ thêm gánh nặng.
“Sự thật là…”Bỗng dưng không biết trả lời sao luôn.
Anh dừng một chút, có vẻ đang lựa lời, nói không mấy chắc chắn: “Dạo này không tập luyện, không bằng mấy video mát mẻ mà em xem trên mạng đâu.””
Ồ!Lật Hạ khuyên không nổi, nói: “Mẹ đúng là mâu thuẫn.
Thì ra là không đủ tự tin.“Đừng cúp, cứ để vậy, em đi làm việc đi.
Đức hạnh, đây là đức hạnh đó!Anh giận rồi?
Lật Hạ càng cảm thấy anh đáng yêu hơn rồi.Chiêu trò “thả rồi thu” cảm xúc này thành công khiến Lật Hạ bị kéo theo.
Tốt quá, đời này vẫn còn tồn tại đàn ông bình thường biết khiêm tốn.”
Cô nhịn cười nói: “Sao anh chắc chắn em xem mấy video mát mẻ đó?”Lật Hạ đôi khi cảm thấy làm cha mẹ thực sự phải có tinh thần hy sinh, tình yêu và tình thân là những thứ không thể nói rõ, chẳng dễ giải thích.
“Em không xem à?””
“Xem.””
“… Xem thật à?”Câu này quá thẳng thừng, bên kia im lặng hai giây: “…
Lật Hạ đổi giọng trong một giây: “Dạo này không xem, bận nói chuyện với anh.””
Phụ nữ độc thân trưởng thành xem tí video có sao đâu, Lật Hạ chẳng thấy có gì không dám nhận. Nhưng cô vẫn giữ thể diện cho F, nhấn mạnh tầm quan trọng của anh. Thực tế cũng đúng vậy, dạo gần đây toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người F, thậm chí có chút dấu hiệu của sự mê đắm đang âm thầm trỗi dậy. Không ổn rồi.Lật Hạ quả quyết như chém đinh chặt sắt.
“Cô Lật Tử?”Rất không thật.
Giữa khoảng lặng, F bất ngờ gọi tên cô.Lật Hạ điên cuồng quạt mát cho khuôn mặt mình, cười gượng: “…
“Hở?”” Triệu Tiểu Lan bảo: “Bao nhiêu thế hệ đều mâu thuẫn như vậy.
“Thực ra anh luôn có một thắc mắc.”Mà cô cũng chẳng có ý định thu lại gì cả, ngược lại còn thêm phần nũng nịu: “Vậy anh xem như thấy em thành khẩn như này, nói thật đi.
“Anh nói đi.”“Thôi.
Lật Hạ đoán không ra anh muốn hỏi gì, chỉ im lặng lắng nghe.Trong lúc luống cuống còn cầm ngược điện thoại, đến khi nhìn rõ, Lật Hạ lập tức nở nụ cười.
“Cái hôm em gửi tin nhắn có thiếu bạn gái không là chỉ gửi cho mỗi anh thôi sao…” F ngập ngừng dừng lại, rồi tự lẩm bẩm phỏng đoán: “Hay là em gửi cho rất nhiều người… chỉ có anh…”“Bù đắp lòng tin anh mất.
Chưa đợi Lật Hạ đáp, F đã nói: “Thôi bỏ đi.”Dù không biết F hỏi vậy là vì lý do gì, có lẽ là lòng tự tôn đàn ông chăng, Lật Hạ nghĩ.
Chiêu trò “thả rồi thu” cảm xúc này thành công khiến Lật Hạ bị kéo theo.Cô hiểu điều đó.
Cô không cho phép chuyện bỏ qua như thế.Cô đang gấp gì chứ, nếu anh không muốn đợi, tự khắc sẽ cúp, cô giải thích chút là xong.
Dù không biết F hỏi vậy là vì lý do gì, có lẽ là lòng tự tôn đàn ông chăng, Lật Hạ nghĩ. Ai mà chẳng muốn mình là duy nhất, chứ không phải là “người may mắn sót lại trong bầy cá”. Cô hiểu điều đó.Cô đảo mắt nhìn quanh cảnh tượng sống động xung quanh: tiếng cười nói của khách, lời hỏi han thân mật từ bạn bè, hương thơm của đồ nướng vương vấn bên chóp mũi, tất cả đều nghe được, thấy được, ngửi được.
Giống như cô cũng thấy bản thân chẳng qua chỉ là đóa hoa bị F tiện tay ngắt trong ngàn hoa muôn sắc.Lật Hạ đành chịu thua chính mình.
Nhưng mà, cũng có sao đâu?Lật Hạ bỗng chốc ngập ngừng, không thốt nên lời.
Không cần phải so đo.Nhưng chẳng sao cả.
So đo thì mất vui.”
Nhưng Lật Hạ vẫn thành thật nói với anh: “Không gửi cho ai khác, chỉ gửi cho anh.”Trên đường về, cô cũng chẳng vội vã tăng tốc, cứ thế thả mình theo gió đêm mát rượi, thong thả mà đi.
“Anh không tin à?”Thì ra là không đủ tự tin.
Mấy giây sau, F mới nói, miễn cưỡng tin.Tốt quá, đời này vẫn còn tồn tại đàn ông bình thường biết khiêm tốn.
Dù anh tin hay không thì sự để tâm nho nhỏ ấy của anh vẫn khiến nơi sâu thẳm trong tim Lật Hạ khẽ rung lên niềm vui mơ hồ.Nhưng cô vẫn giữ thể diện cho F, nhấn mạnh tầm quan trọng của anh.
Thực ra Lật Hạ cũng có cùng câu hỏi, nhưng cô chẳng thèm hỏi.” Lật Hạ bắt đầu tỏ ra tự tin, thậm chí có phần đắc ý tưởng mình sắp lật ngược thế cờ.
Biết nhiều, chỉ thêm gánh nặng.Mặt đẹp, giọng hay, nếu không có cơ bụng thì thấy hơi mất giá.
Cô chỉ muốn thoải mái trò chuyện đôi câu với chàng trai khiến tim mình rung động.Lật Hạ lôi điện thoại ra lại, vừa tìm dép vừa giải thích với F: “Xin lỗi nhé, em phải xuống phụ mang đồ.
Cô cũng rõ, kiểu mập mờ này có hạn sử dụng.Tim Lật Hạ chợt thắt lại, chỉ muốn nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi bản án dành cho mình.
Thời gian bảo quản rất ngắn.Khi quay người lại, bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”, sau đó là tiếng Khúc Thư Tâm gọi cô.
Nhưng chẳng sao cả.Cô chỉ muốn thoải mái trò chuyện đôi câu với chàng trai khiến tim mình rung động.
Dù sao thì ta đâu thể chỉ dùng thời hạn bảo quản để đánh giá một món ăn có ngon hay không, quan trọng là phải nếm thử mới biết.Lật Hạ nghĩ: tất nhiên là để tâm rồi.
Hai người tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, chẳng ai có ý định cúp máy trước. Kết quả, trong phòng càng lúc càng nóng bức và ngột ngạt, Lật Hạ đành bò dậy mở cửa sổ. Khi quay người lại, bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”, sau đó là tiếng Khúc Thư Tâm gọi cô.”
Lật Hạ vội giấu điện thoại vào trong chăn, đắp lại kín đáo rồi mới ngẩng đầu lên đáp.“Ừ, anh đây.
Khúc Thư Tâm nói: “Hạ Hạ, mẹ con đạp xe đến dưới nhà rồi, gọi điện bảo con xuống phụ mang ít đồ.””
“Dạ dạ! Con xuống ngay đây.”Lỗ tai Lật Hạ nghe rõ tiếng ho sặc dữ dội của anh, tiếng đặt cốc nước xuống, sau đó âm thanh dần trở nên xa xôi, bên tai bỗng rơi vào im lặng, loáng thoáng vẫn còn nghe tiếng ho.
Lật Hạ lôi điện thoại ra lại, vừa tìm dép vừa giải thích với F: “Xin lỗi nhé, em phải xuống phụ mang đồ.”Lật Hạ: “Vâng.
“Ừ, đi đi.”“Thầy Phương?
Lật Hạ không nghe ra anh có định dừng cuộc gọi không, nhất thời lúng túng: “Vậy chúng ta…”Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
“Đừng cúp.””
“Hả?”Anh cười nhẹ nhàng, ngắn ngủi, lại mang theo cảm giác bao dung thảnh thơi đến cùng cực, như thể em nói gì anh cũng chẳng giận nổi.
“Đừng cúp, cứ để vậy, em đi làm việc đi.”“…
Lật Hạ đứng bên giường sững người, rồi ánh mắt lập tức ánh lên niềm vui không che giấu nổi. Giọng cô nhẹ bẫng: “Được, em về nhanh thôi!”Lật Hạ chợt nhận ra có lẽ chính vì F luôn nuông chiều nên cô mới dám táo bạo đến thế.
“Ừ.”Đầu dây bên kia không lên tiếng, cô ngồi trên giường, nắm chặt điện thoại, mồ hôi túa ra đầy đầu.
—”
Dưới nhà tối om, Lật Hạ nhìn thấy dưới chân Triệu Tiểu Lan có một đống túi nhựa trắng. Cô cứ tưởng phải xách lên, không ngờ Triệu Tiểu Lan chỉ xách mỗi túi hoa quả, rồi đưa chìa khóa xe cho cô, hất cằm dặn: “Mang đậu nành, lạc, tỏi… này đến cửa hàng cho ba con.”Lật Hạ hừ một tiếng: “Là con gái mẹ giỏi chứ.
Lật Hạ đứng đơ: “Bây giờ ạ?”” F cắt ngang mộng tưởng của cô.
“Không thì sao, đi xe đi, nhanh lên.”Không ổn rồi.
Lật Hạ xuống tay không.”
Điện thoại còn đang cô đơn nằm trên giường.Phải rồi, có chuyện gì gấp?
Nhưng cô đâu thể nói: mẹ ơi, trong điện thoại con còn có một anh đẹp trai đang đợi con kia kìa.or.
Lật Hạ: “Vâng.”Giữa khoảng lặng, F bất ngờ gọi tên cô.
Cô nhanh nhẹn leo lên xe, mắt liếc túi trái cây nặng trĩu trong tay mẹ, lại quay xuống, đón lấy túi đó từ tay Triệu Tiểu Lan, chỉ vào đống đồ phía sau: “Mẹ, mẹ đứng đây chờ con một lát.””
Triệu Tiểu Lan trung niên rồi, đầu gối trái hơi dùng sức là đau, bình thường thì không sao, nhưng leo cầu thang thì chậm. Nhà ở tầng ba, Lật Hạ chạy nhanh lên, để trái cây xong, rồi lại quay xuống.”
Triệu Tiểu Lan cười: “Ái chà, đúng là tuổi trẻ có khác.””
Lật Hạ hừ một tiếng: “Là con gái mẹ giỏi chứ.”Anh như vừa thở dài một hơi, xen lẫn với vài tiếng ho nhẹ đè nén, truyền thẳng vào màng nhĩ cô.
“Ừ ừ.”F dường như thực sự bị câu nói táo bạo của cô làm cho kinh ngạc.
Lật Hạ từng đề nghị mua nhà mới, nhà cũng có đủ điều kiện. Nhưng Triệu Tiểu Lan khăng khăng nói sống ở khu này quen rồi, muốn để dành tiền, đợi khi nào tìm được vị trí thật tốt thì mua nhà riêng cho Lật Hạ, sau này kết hôn cũng vững tâm, mà không kết hôn thì cũng có không gian riêng. Lật Hạ bảo vậy thì không kết hôn càng hay, đỡ phiền. Triệu Tiểu Lan lập tức nói không được.Giọng cô nhẹ bẫng: “Được, em về nhanh thôi!
Lật Hạ khuyên không nổi, nói: “Mẹ đúng là mâu thuẫn.” Triệu Tiểu Lan bảo: “Bao nhiêu thế hệ đều mâu thuẫn như vậy.””
Lật Hạ đôi khi cảm thấy làm cha mẹ thực sự phải có tinh thần hy sinh, tình yêu và tình thân là những thứ không thể nói rõ, chẳng dễ giải thích.Cuộc sống luôn có những tình tiết chen ngang.
Thế hệ phụ huynh như Triệu Tiểu Lan lại càng không dễ dàng. Họ ở giữa ranh giới giữa cởi mở và lạc hậu, vừa phải học cách hiểu suy nghĩ của thế hệ mới, vừa phải nỗ lực thay đổi quan niệm cũ kỹ của chính mình, khó lòng mà chu toàn cả hai.”
Cất đồ xong, Lật Hạ vẫy tay chào rồi đi. Cổ tay xoay nhẹ chìa khóa, người và xe vút đi như tên bắn.“Không phải thất vọng, haiz.
Cuộc sống luôn có những tình tiết chen ngang.Cô nhanh nhẹn leo lên xe, mắt liếc túi trái cây nặng trĩu trong tay mẹ, lại quay xuống, đón lấy túi đó từ tay Triệu Tiểu Lan, chỉ vào đống đồ phía sau: “Mẹ, mẹ đứng đây chờ con một lát.
Trên đường từ nhà đến quán nướng, Lật Hạ không giây nào thôi nghĩ đến F vẫn đang đợi mình. Giúp Lục Đại Dũng dỡ hàng vào kho nhỏ xong, cô lập tức quay người định rời đi, lại bị Tiểu Vũ gọi lại, hồ hởi chạy tới bắt chuyện.”
Lúc đầu, lòng Lật Hạ cứ ngứa ngáy, chỉ muốn mau rời đi, viện cớ là có chuyện gấp.Nín thở lắng nghe vài giây, nhưng chẳng nghe thấy gì cả.
Tiểu Vũ hỏi cô có chuyện gì.Khúc Thư Tâm nói: “Hạ Hạ, mẹ con đạp xe đến dưới nhà rồi, gọi điện bảo con xuống phụ mang ít đồ.
Lật Hạ bỗng chốc ngập ngừng, không thốt nên lời.Dù anh tin hay không thì sự để tâm nho nhỏ ấy của anh vẫn khiến nơi sâu thẳm trong tim Lật Hạ khẽ rung lên niềm vui mơ hồ.
Phải rồi, có chuyện gì gấp?Trên đường từ nhà đến quán nướng, Lật Hạ không giây nào thôi nghĩ đến F vẫn đang đợi mình.
Cô đảo mắt nhìn quanh cảnh tượng sống động xung quanh: tiếng cười nói của khách, lời hỏi han thân mật từ bạn bè, hương thơm của đồ nướng vương vấn bên chóp mũi, tất cả đều nghe được, thấy được, ngửi được.Lật Hạ thầm mắng mình vô dụng, cố giữ hơi thở bình ổn, chủ động lên tiếng để che giấu:
Nghĩ đến cuộc trò chuyện xuyên đại dương vừa rồi với người xa lạ tên F, cô bỗng cảm thấy không thật.”
Rất không thật.anh là người đứng đắn.
Cô đang gấp gì chứ, nếu anh không muốn đợi, tự khắc sẽ cúp, cô giải thích chút là xong. Sao phải vội, cứ như không thể rời anh dù chỉ một giây.Xem thật à?
Lật Hạ nghĩ vậy, tự nhắc bản thân phải kiềm chế nỗi sốt ruột dấy lên vì một người đàn ông. Thế nên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, cười nói vui vẻ cùng Tiểu Vũ.“…
Trên đường về, cô cũng chẳng vội vã tăng tốc, cứ thế thả mình theo gió đêm mát rượi, thong thả mà đi.Lật Hạ lo lắng nghĩ, có phải F đang cân nhắc cúp máy không.
Cho đến khi hai chân đứng dưới lầu.Con xuống ngay đây.
Cái sự tò mò và mong chờ mà cô cố tình đè nén trong lòng, phút chốc như phát điên mà ùa ra.Cô không cho phép chuyện bỏ qua như thế.
F đã cúp máy chưa?Lúc đầu, lòng Lật Hạ cứ ngứa ngáy, chỉ muốn mau rời đi, viện cớ là có chuyện gấp.
Anh đang đợi hay đã mất kiên nhẫn?Cô nhịn cười nói: “Sao anh chắc chắn em xem mấy video mát mẻ đó?
Nếu đã cúp, liệu có gọi lại không?”
…“Hửm?
Lật Hạ đành chịu thua chính mình.”
Đàn ông đúng là như xương rồng, chỉ chạm nhẹ thôi cũng thấy đầy gai nhọn. Gây phiền, khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.Cái sự tò mò và mong chờ mà cô cố tình đè nén trong lòng, phút chốc như phát điên mà ùa ra.
Cô ôm lòng thấp thỏm chạy lên lầu, thở hổn hển trở lại phòng, đóng cửa lại, như mở hộp quà bí ẩn mà cuống cuồng mò lấy điện thoại đang chôn trong chăn.”
Trong lúc luống cuống còn cầm ngược điện thoại, đến khi nhìn rõ, Lật Hạ lập tức nở nụ cười.”
Điện thoại vẫn sáng.”
Trên màn hình, thời gian cuộc gọi vẫn đang tăng từng giây từng phút.“Ừ, đi đi.
Lật Hạ kinh ngạc, phát hiện cô và F đã gọi suốt năm mươi phút.”
Cô im lặng, muốn nghe xem bên kia có động tĩnh gì, đoán thử anh đang làm gì. Nín thở lắng nghe vài giây, nhưng chẳng nghe thấy gì cả.“Được.
Không gian yên lặng khiến tiếng tim cô đập thình thịch lại càng rõ rệt.Giúp Lục Đại Dũng dỡ hàng vào kho nhỏ xong, cô lập tức quay người định rời đi, lại bị Tiểu Vũ gọi lại, hồ hởi chạy tới bắt chuyện.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.Lật Hạ vội giấu điện thoại vào trong chăn, đắp lại kín đáo rồi mới ngẩng đầu lên đáp.
Lật Hạ thầm mắng mình vô dụng, cố giữ hơi thở bình ổn, chủ động lên tiếng để che giấu:” Lật Hạ thở dài, “Em đang nghĩ, có phải do lúc nãy em quá trớn khiến anh đề phòng, tiếc là giờ em vẫn chưa nghĩ ra cách nào để bù đắp.
“Em về rồi đây.””
“Thầy Phương?”Mặt Lật Hạ nóng ran, cô lăn người chui tọt vào chăn, úp mặt vào bụng chú gấu bông hình chim cánh cụt, cọ qua cọ lại.
Khoảnh khắc sau đó, cô nghe thấy giọng nói đã trở nên quen thuộc từ nửa tiếng trước.”
Giọng nói ấy vang lên đúng lúc, nhanh chóng, chắc chắn, không hề do dự:Cô nghĩ thông rồi, láu cá quay lại đường đua: “Vậy em phải định nghĩa lại đơn giản.
“Ừ, anh đây.”