Chương 7: Florence” Anh hạ thấp giọng thì thầm.
Trước đây F từng nói: “Sẵn lòng dành thời gian cho một người cũng là một cách biểu đạt tình cảm”, bây giờ Lật Hạ đã hiểu rồi.“Vậy thầy Phương, em có thể mạo muội hỏi anh làm nghề gì không?
Chờ đợi, chính là sự thiên vị tình cảm một chiều từ phía cô.Lật Hạ cố tình vô lý, đem cảm xúc của mình đổ lên F: “Sợ anh không thích, sợ anh nói em mắc bệnh văn nghệ gì đó.
Nó đồng nghĩa với khả năng chủ động kéo dài mối quan hệ.Chốc sau, trên màn hình lại hiện lên yêu cầu cuộc gọi thoại.
Thôi vậy.” Sợ anh không kiên nhẫn, Lật Hạ hỏi trước.
Dù là đọc hiểu đàn ông, hay tự luyến, hoặc F thực sự quá rảnh mới chịu đợi cô.”
Tóm lại, giờ tim Lật Hạ như ngâm trong suối nước nóng, sủi bọt lăn tăn.”
Cô gác lại sự hời hợt, bông đùa “ăn mì ăn liền” trước đó, giải thích đơn giản chuyện mình vừa đi đâu.Cũng ngay lúc ấy, bên tai, F lại như nhìn thấu tâm tư cô.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Cô khách sáo nói.Biết câu chuyện dễ thành nặng nề, cô khéo léo lái qua chuyện khác, không nhắc lại nữa.
“Không cần xin lỗi.” F lịch thiệp, “Anh vẫn còn rất nhiều thời gian.”Phía F không có động tĩnh gì, cuối cùng Lật Hạ đành nghiến răng tự tay nhấn “kết thúc cuộc gọi”.
Lật Hạ nhớ anh từng nói đã đặc biệt dành thời gian cho cô, bèn tò mò hỏi: “Có thể hỏi cụ thể là bao lâu không? Để em tính xem mình có thể nói chuyện đến mấy giờ.””
F phát ra một tiếng “ừm” nhẹ, như đang suy nghĩ:Lật Hạ đắc ý nhướn mày: “Không ngờ đúng không.
“Hôm nay anh có nguyên cả buổi chiều, tức là toàn bộ buổi tối của em. Cộng thêm buổi tối bên anh, tức rạng sáng bên em. Nói cách khác, chỉ cần em muốn, cuộc gọi này có thể kéo dài đến tận sáng mai.”F: [Anh giữ lại cơ hội lần này]
Anh trả lời rất nghiêm túc.F đồng ý, kéo dài giọng nói “được”.
Lật Hạ bị đoạn thoại dài và hơi “phạm quy” này đánh đến choáng váng.”
Gọi điện thâu đêm.”
Vượt qua chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Pháp.“Cơ lưng cũng được, em không kén.
Nghe cũng khá lãng mạn.”
Huống hồ giọng F có một loại ma lực khiến người khác thấy an lòng và bình tĩnh. Từng chữ, từng câu, chậm rãi mà chắc chắn, như đẩy Lật Hạ vào một chiếc máy làm kẹo bông, từng sợi từng sợi đường ngọt lịm quấn quanh cô.“Anh thấy phiền à?
Lật Hạ cắn môi, cuối cùng vẫn giữ lý trí từ chối.”
“Tưởng anh bận công việc lắm cơ mà.” Cô nói.“Sao có thể.
“Cũng tàm tạm, chiều nay bạn bè anh đi shopping cả rồi, để anh lại một mình, không thì họ ồn lắm.”“Nếu em không muốn ngắt, chúng ta có thể tiếp tục…”
“Vậy bây giờ anh đang ở khách sạn à?”–
“Ở căn homestay tụi anh thuê chung, vì cả đoàn có quá nhiều người.””
“Lúc họ đi không hỏi ý anh sao?”Về sau vào làm ở nhà xuất bản, sáng đi tối về đều đặn, tuy không rời chữ nghĩa, nhưng cảm giác như càng lúc càng xa những mộng tưởng thời đại học, đến mức ngay cả hồi ức cũng ít dần.
“Có hỏi.”Gọi điện thâu đêm.
“Anh trả lời sao?”F: “Anh bảo, anh có chuyện quan trọng hơn.
F: “Anh bảo, anh có chuyện quan trọng hơn.”“…”
Cô quan trọng sao?Lật Hạ: “Không đâu.
Biết thừa là lời đường mật, nhưng Lật Hạ vẫn bị dỗ ngọt.”
Cô không kìm được mà mỉm cười: “Xem ra anh cũng âm thầm học khóa nói chuyện khéo léo rồi.””
F: “Ừ, đây là kỹ năng mới học được, gọi là nói thật.”“Hả?
A!”
Lật Hạ co vai, cuộn tròn trên giường, cổ họng hơi căng vì mấy lần suýt hét lên mà phải nhịn.”
Lúc này cô có chút cảm giác bất lực vì trái tim bị đánh bại.Lật Hạ nghĩ nghĩ, trực tiếp tung chiêu: [Vì lời em nói tối nay có phần quá đường đột, để bù đắp cho “khủng hoảng niềm tin” giữa chúng ta, em quyết định tự phạt]
Cao thủ.“Đỡ để em suy nghĩ lung tung.
Cô xin chịu thua.”
“Vậy thầy Phương, em có thể mạo muội hỏi anh làm nghề gì không?”Lật Hạ: [?
“Anh à.” Không hiểu sao, tiếng cười nhẹ của F mang theo ý tự giễu, “Tạm coi là quay phim đi.”Hai mươi sáu năm thận trọng của Lật Hạ sụp đổ trong đêm nay.
Lật Hạ: “Vậy là đạo diễn?”Nói chuyện lâu vậy, cũng không biết anh thích kiểu phóng khoáng hay kín đáo, anh cứ hiền thế này, em sắp phân biệt không nổi rồi.
F: “Cũng… tạm tính là đạo diễn hạng ba?”Nhưng F lại nói: [Để dành lần sau đi]
Từ giọng điệu của anh, Lật Hạ như thể nhìn thấy vẻ khinh thường của anh dành cho chính mình khi nói câu đó.Quả thực, cô chưa từng thực sự nghĩ đến việc yêu đương với F.
Anh không hề khoe khoang về công việc, nhưng một đạo diễn có thể dẫn dắt cả một ê-kíp quay phim ở nước ngoài thì sao có thể xoàng xĩnh được.]
Không rõ tại sao, Lật Hạ buột miệng: “Đạo diễn hạng ba cũng vẫn là đạo diễn mà, có sao đâu. Hồi trước em từng xem một bộ phim Nhật, trong đó nói, những người hạng ba như chúng ta chỉ cần hoàn thành công việc một cách nhẹ nhàng vui vẻ là đủ rồi. Dù gì thế giới này cũng chỉ là một sân khấu tạm bợ khổng lồ, còn phân hạng hai, hạng ba làm gì.””
Cuối cùng cô kết luận: “Anh quá khiêm tốn rồi đó.”F: “Ừ, đây là kỹ năng mới học được, gọi là nói thật.
Tạch tạch, một tràng nói liên tiếp. Đến khi dứt lời, Lật Hạ mới thấy mình lỡ đà, bèn mím môi, gãi đầu, im lặng.Chữ viết đôi khi phơi bày cảm xúc, đôi khi lại giấu đi cảm xúc.
Chỉ nghe F cười: “Em nói đúng.”F cười: “Anh còn đang nghĩ, anh không giỏi nói chuyện, sợ cô Lật Tử thấy phí thời gian.
“Bình thường em cũng như vậy à?” Anh hỏi.Đợi một lúc không thấy gì thêm, Lật Hạ hỏi ngược lại: “Anh không chúc em ngủ ngon sao?
“Như nào cơ?”“Lúc họ đi không hỏi ý anh sao?
“Nói hoài không hết chuyện.””
“Anh thấy phiền à?”“Anh thấy em nên đổi tên thành cô Nhất Minh.
“Không, rất thích.”“Anh trả lời sao?
“…”“Cúp máy đi.
Trái tim chết tiệt của Lật Hạ lại loạn nhịp.”
Biết câu chuyện dễ thành nặng nề, cô khéo léo lái qua chuyện khác, không nhắc lại nữa.“Không có gì, chỉ là anh không muốn cúp máy.
Cô hỏi F có biết nói tiếng Pháp không.”
F bảo chỉ biết vài câu chào đơn giản, rồi thử nói mấy câu ngượng nghịu.“Hôm nay anh có nguyên cả buổi chiều, tức là toàn bộ buổi tối của em.
Lật Hạ bật cười, vừa cười vừa sửa phát âm cho anh.“Cũng hơi trễ thật.
“Ơ? Gì vậy?”Gì vậy?
Lật Hạ đắc ý nhướn mày: “Không ngờ đúng không.”F khẽ ho mấy tiếng không đúng lúc.
“Ồ, học lớp nói chuyện ở Pháp à?”“Ồ, học lớp nói chuyện ở Pháp à?
Cô cười hì hì: “Hồi đại học em chọn học tiếng Pháp là ngoại ngữ thứ hai.”Lật Hạ co vai, cuộn tròn trên giường, cổ họng hơi căng vì mấy lần suýt hét lên mà phải nhịn.
F chợt hiểu ra, như nhớ tới điều gì bèn hỏi: “Cô Lật Tử, em có cần anh mang gì về không?”Lật Hạ bảo muốn xem ảnh Florence do anh tự chụp, yêu cầu F gửi riêng, ảnh đăng công khai trên mạng xã hội thì không cần.
“Hả?”Khi tâm tư bị bóc trần, Lật Hạ vừa xấu hổ, vừa kinh ngạc.
“Ừm, ý anh là, em biết đấy, bên Paris mua được nhiều túi xách này nọ…””
“Anh làm nghề mua hàng xách tay hộ đấy à?!”Đêm đó, tất nhiên Lật Hạ không ngủ ngay được.
F như bất đắc dĩ: “Không phải mua hộ, muốn mua tặng em một món quà.”“Đúng lúc dạo trước có đọc qua, nhưng chưa đọc hết cả bài.
Lật Hạ lại bất ngờ: “Anh tặng quà cho người mới quen vài ngày thôi á?”” F hỏi.
F kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại anh có lợi thế vị trí, gọi là mượn hoa dâng Phật. Hơn nữa, mai anh đi rồi.”Nguy hiểm thật.
“Vì anh không rõ em thích gì…”“Em muốn nghe à?
Ngay khoảnh khắc đó, radar “lừa đảo” trong đầu Lật Hạ réo lên.Lật Hạ: [Hả?
May mà sau khi cô từ chối, F cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Nếu không, Lật Hạ thật sự sẽ nghĩ mình gặp phải một tay buôn hàng xách tay chuyên đi săn khách.]
Lật Hạ chuyển đề tài: “Mai anh đi đâu?”“Em quá thẳng thắn à?
“Firenze, Florence.”Một người mờ mịt như anh, liệu có thuộc về cô không?
Anh phát âm tên thành phố nghe rất êm tai.”
Lật Hạ thốt lên một tiếng “wow” đầy ngưỡng mộ.Chợt nghe F hỏi: “Sao lại không nói gì nữa?
“Đây là thành phố em rất thích.” Giọng cô đầy mơ mộng, “Thật ghen tỵ.””
“Em từng đi chưa?” F hỏi.May mà sau khi cô từ chối, F cũng không nhắc lại chuyện đó nữa.
“Chưa, chỉ là rất muốn đi.”A…
“Tại sao lại thích nơi đó?”“Đừng tắt, cứ để vậy đi.
“Lý do có thể hơi dài, anh còn muốn nghe không?” Sợ anh không kiên nhẫn, Lật Hạ hỏi trước.]
“Anh muốn nghe.”“Không cần xin lỗi.
Lật Hạ nghĩ một lát, đổi sang tư thế nằm thoải mái hơn. Không biết đầu cô đã dịch xuống cuối giường, hai chân chống lên đầu giường, mắt lười biếng nhìn chùm đèn trần sáng rực từ khi nào.Lật Hạ có chút giọng điệu dọa dẫm: “Thật sự muốn em nói thẳng à?
Cơ thể được thả lỏng, ánh sáng mờ mờ trước mắt khiến cô hoàn toàn rời xa sự căng thẳng, chỉ còn lại sự hồi tưởng thuần túy.”
“Hồi đại học em từng đọc một bài thơ của Từ Chí Ma tên là ‘Một đêm ở Florence’, viết rất lãng mạn. Em vẫn còn nhớ câu khiến em ấn tượng sâu sắc nhất trong bài thơ đó.” Lật Hạ đọc từng chữ một:Thôi vậy.
“Anh dạy em thế nào là sinh mệnh, thế nào là tình yêu.“Tại sao lại thích nơi đó?
Anh đánh thức cơn mê của em, trả lại sự ngây thơ cho em.”Không biết đầu cô đã dịch xuống cuối giường, hai chân chống lên đầu giường, mắt lười biếng nhìn chùm đèn trần sáng rực từ khi nào.
Giọng cô chậm rãi, mang theo sự khát khao.Lật Hạ bật cười, vừa cười vừa sửa phát âm cho anh.
Khi ấy, Lật Hạ thấy câu thơ này vừa u buồn vừa nồng cháy, mang chất lãng mạn rất “phương Tây”, nên cô còn chép lại riêng. Từ đó, Florence trở thành thành phố mà cô luôn mơ được đặt chân đến.”
Đọc xong, tai và căn phòng im phăng phắc.]
Lật Hạ hơi ngượng, khẽ gọi: “Thầy Phương, anh biết bài này không?”Nó đồng nghĩa với khả năng chủ động kéo dài mối quan hệ.
“Đúng lúc dạo trước có đọc qua, nhưng chưa đọc hết cả bài.”Biết thừa là lời đường mật, nhưng Lật Hạ vẫn bị dỗ ngọt.
Lật Hạ thở phào, may mà không phải độc thoại.“…”
Sau khi tốt nghiệp, cô từng làm xuất khẩu trang sức một thời gian. Về sau vào làm ở nhà xuất bản, sáng đi tối về đều đặn, tuy không rời chữ nghĩa, nhưng cảm giác như càng lúc càng xa những mộng tưởng thời đại học, đến mức ngay cả hồi ức cũng ít dần.Giọng F lạnh tanh: “Đừng mơ.
Những điều từng khao khát, từng theo đuổi, dần bị ép vào một góc cố định nơi văn phòng, thành “làm xong việc trước mắt đã rồi tính.””
F là một người biết lắng nghe, nhưng Lật Hạ vẫn thấy hơi ngại.Nói cách khác, chỉ cần em muốn, cuộc gọi này có thể kéo dài đến tận sáng mai.
Quả nhiên, “làm H” dễ hơn nhiều so với “làm văn nghệ”.Lật Hạ: [Thầy Phương, em có vấn đề muốn hỏi]
Nghĩ vậy, Lật Hạ hơi chán nản.Anh chân thành đến lạ.
Chợt nghe F hỏi: “Sao lại không nói gì nữa?”Lật Hạ lại nghe ra chút lưu luyến trong đó, hoặc cũng có thể là lòng cô đang luyến tiếc.
“…”Không rõ tại sao, Lật Hạ buột miệng: “Đạo diễn hạng ba cũng vẫn là đạo diễn mà, có sao đâu.
Lật Hạ cố tình vô lý, đem cảm xúc của mình đổ lên F: “Sợ anh không thích, sợ anh nói em mắc bệnh văn nghệ gì đó.”“Em từng đi chưa?
“Sao có thể.” F nói, “Ở chỗ anh nắng đang rất đẹp, lúc em đọc thơ, anh bỗng thấy hôm nay thật lãng mạn, thậm chí có chút nôn nóng muốn sang Florence rồi.”” F nói.
Anh chân thành đến lạ.Cao thủ.
Mặt Lật Hạ nóng bừng lên.Lê Hạ mừng rỡ: “Có thể hả?
“Vả lại, ở một góc độ nào đó, chúng ta đều là người làm nghệ thuật, là đồng nghiệp.” F kiên nhẫn bổ sung.”
Lật Hạ trêu: “Nghe không giống đang khen đâu.”Cô quan trọng sao?
F cười: “Anh còn đang nghĩ, anh không giỏi nói chuyện, sợ cô Lật Tử thấy phí thời gian.”“Anh dạy em thế nào là sinh mệnh, thế nào là tình yêu.
Lật Hạ: “Không đâu.”“Hửm?
Cô lập tức chậc một tiếng, giả vờ thở dài: “Nhưng thầy Phương, hình như tối nay em không thu hoạch được gì.”Cô hỏi F có biết nói tiếng Pháp không.
“Hửm?”Nếu không, Lật Hạ thật sự sẽ nghĩ mình gặp phải một tay buôn hàng xách tay chuyên đi săn khách.
“Anh xem, em muốn xem cơ bụng mà chẳng được thấy. Nói chuyện lâu vậy, cũng không biết anh thích kiểu phóng khoáng hay kín đáo, anh cứ hiền thế này, em sắp phân biệt không nổi rồi.”“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.
“…”Điện thoại rung lên làm cô gần như mất ngủ, tim Lật Hạ đập nhanh đến khô cả miệng, không biết có nên nghe không.
F khẽ ho mấy tiếng không đúng lúc.”
“Em quá thẳng thắn à?” Lật Hạ hỏi.” F nói, “Ở chỗ anh nắng đang rất đẹp, lúc em đọc thơ, anh bỗng thấy hôm nay thật lãng mạn, thậm chí có chút nôn nóng muốn sang Florence rồi.
“Anh thấy em nên đổi tên thành cô Nhất Minh.”Lật Hạ nghĩ một lát, đổi sang tư thế nằm thoải mái hơn.
“Tại sao?””
“Nhất Minh, kinh người (ý chỉ ‘nhất minh kinh nhân/一鸣惊人’: một tiếng kêu làm người ta kinh ngạc).””
“…””
Lật Hạ cười đến run vai, lấy tay che miệng, cố không để tiếng cười vang quá lớn trong ống nghe, “Rồi sẽ quen thôi.””
F: “Vậy nói thẳng đi, em muốn thu hoạch gì nhất?”Cộng thêm buổi tối bên anh, tức rạng sáng bên em.
Lật Hạ có chút giọng điệu dọa dẫm: “Thật sự muốn em nói thẳng à? Không sợ em…”” Cô khách sáo nói.
“Vẫn muốn xem cơ bụng đúng không?”“Ơ?
Lê Hạ mừng rỡ: “Có thể hả?”Từng chữ, từng câu, chậm rãi mà chắc chắn, như đẩy Lật Hạ vào một chiếc máy làm kẹo bông, từng sợi từng sợi đường ngọt lịm quấn quanh cô.
Giọng F lạnh tanh: “Đừng mơ.”Không thích thì rời đi bất cứ lúc nào, chẳng có tí chi phí chìm nào cả.
“Cơ lưng cũng được, em không kén.”Nói thì vậy, nhưng cuộc gọi lại tiếp tục im lặng thêm một phút.
“…”Nhưng yêu thì không như vậy.
Cuối cùng, F cũng chịu nhường một bước.Lật Hạ cắn môi, cuối cùng vẫn giữ lý trí từ chối.
Lật Hạ bảo muốn xem ảnh Florence do anh tự chụp, yêu cầu F gửi riêng, ảnh đăng công khai trên mạng xã hội thì không cần.Cô xin chịu thua.
F đồng ý, kéo dài giọng nói “được”.”
Thời gian trôi như nước, mà thời gian vui vẻ thì như thác đổ.F: [Phạt thế nào?
Điện thoại Lật Hạ nóng ran, cô mới phát hiện đã gần mười một giờ. Rửa mặt trễ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà ngoại, cô đành nói mình phải đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.”
“Muốn đi ngủ rồi à?” F hỏi.Chương 7: Florence
“Đã mười một giờ rồi.”F: [Không sao]
“Cũng hơi trễ thật.” Anh hạ thấp giọng thì thầm.Chưa kịp đợi F trả lời, Lật Hạ đã tiếp: [Đến lượt em rồi]
Lật Hạ lại nghe ra chút lưu luyến trong đó, hoặc cũng có thể là lòng cô đang luyến tiếc. Cô thậm chí còn lóe lên ý nghĩ gọi điện suốt đêm.Giọng cô chậm rãi, mang theo sự khát khao.
Hoang đường.” Không hiểu sao, tiếng cười nhẹ của F mang theo ý tự giễu, “Tạm coi là quay phim đi.
Ý nghĩ ấy vụt qua, Lật Hạ điên cuồng lắc đầu, tự nhắc mình phải bình tĩnh.Sau khi tốt nghiệp, cô từng làm xuất khẩu trang sức một thời gian.
Cũng ngay lúc ấy, bên tai, F lại như nhìn thấu tâm tư cô.Nhưng cô sai ở đâu?
Anh nói: “Thực ra chênh lệch múi giờ là chuyện có thể phá vỡ.”“Cũng tàm tạm, chiều nay bạn bè anh đi shopping cả rồi, để anh lại một mình, không thì họ ồn lắm.
“Nếu em không muốn ngắt, chúng ta có thể tiếp tục…””
Ý tưởng thật khiến người ta rung động.Ý tưởng thật khiến người ta rung động.
Ngay cả cách anh nói cũng vậy, rất dịu dàng, khiến người ta khó từ chối.Lật Hạ cười đến run vai, lấy tay che miệng, cố không để tiếng cười vang quá lớn trong ống nghe, “Rồi sẽ quen thôi.
Nguy hiểm thật.Lật Hạ nhớ anh từng nói đã đặc biệt dành thời gian cho cô, bèn tò mò hỏi: “Có thể hỏi cụ thể là bao lâu không?
Lật Hạ cắn răng, cười khổ ngắt lời: “Không thể thức trắng được, ngày mai người đi công còn phải đi làm nữa đấy, đạo diễn Phương ạ.”Thời gian trôi như nước, mà thời gian vui vẻ thì như thác đổ.
“Ừ, đúng thật.” F nói.”
“Xin lỗi cô Lật Tử, là anh quá tham lam.”“Tại sao?
“Hả?”“Anh muốn nghe.
Lật Hạ đoán được anh sắp nói gì, trong lòng bắt đầu căng thẳng.Nghe cũng khá lãng mạn.
“Không có gì, chỉ là anh không muốn cúp máy.””
A…“Không, rất thích.
Mũi tên tình yêu đỏ rực lại một lần nữa, không, là vô số lần đâm trúng trái tim Lật Hạ trong đêm nay.Em vẫn còn nhớ câu khiến em ấn tượng sâu sắc nhất trong bài thơ đó.
Cô không nhịn được lăn qua lăn lại trên giường, nhưng lại không thể phát ra tiếng.”
“Em nghỉ đi.” F nói.F phát ra một tiếng “ừm” nhẹ, như đang suy nghĩ:
Đợi một lúc không thấy gì thêm, Lật Hạ hỏi ngược lại: “Anh không chúc em ngủ ngon sao?”“Ồ.
“Em muốn nghe à?”Sao người này bướng thế chứ?
“Hả? Đây chẳng phải phép lịch sự xã giao sao?”Ý nghĩ ấy vụt qua, Lật Hạ điên cuồng lắc đầu, tự nhắc mình phải bình tĩnh.
“Ồ.” F ỉu xìu, “Nhưng hôm nay anh không muốn nói.””
“…”” Anh hỏi.
Sao người này bướng thế chứ?Lật Hạ: [Chơi một ván thật lòng hay mạo hiểm]
Lại còn hơi trẻ con nữa.Cuối cùng, F cũng chịu nhường một bước.
Lật Hạ cảm nhận được một chút ngọt ngào quyến luyến trong đó, giọng cô dịu lại: “Vậy em ngủ trước đây.””
“Ngủ ngon.”Lật Hạ hơi ngượng, khẽ gọi: “Thầy Phương, anh biết bài này không?
“Cúp máy đi.”Không sợ em…”
“Ừ.”“Xin lỗi cô Lật Tử, là anh quá tham lam.
Nói thì vậy, nhưng cuộc gọi lại tiếp tục im lặng thêm một phút. Phía F không có động tĩnh gì, cuối cùng Lật Hạ đành nghiến răng tự tay nhấn “kết thúc cuộc gọi”.Từ đó, Florence trở thành thành phố mà cô luôn mơ được đặt chân đến.
–Trong lúc rửa mặt, cô nhìn gương thấy mặt mình đỏ bừng vì “sốt” cả buổi tối, nhìn trái nhìn phải đều thấy buồn cười.
Đêm đó, tất nhiên Lật Hạ không ngủ ngay được. Trong lúc rửa mặt, cô nhìn gương thấy mặt mình đỏ bừng vì “sốt” cả buổi tối, nhìn trái nhìn phải đều thấy buồn cười.”
Nằm yên rồi, cô lại nghĩ ra chiêu mới để nhắn tin cho F.“…”
Lật Hạ: [Thầy Phương, em có vấn đề muốn hỏi]” Lật Hạ hỏi.
F: [Chưa ngủ à?]F bảo chỉ biết vài câu chào đơn giản, rồi thử nói mấy câu ngượng nghịu.
Lật Hạ: [Ngủ sao nổi, suỵt, đừng hỏi lý do]Cô vẫn chưa nghĩ rõ.
F: [Nói đi, câu hỏi gì?]Từ giọng điệu của anh, Lật Hạ như thể nhìn thấy vẻ khinh thường của anh dành cho chính mình khi nói câu đó.
Lật Hạ nghĩ nghĩ, trực tiếp tung chiêu: [Vì lời em nói tối nay có phần quá đường đột, để bù đắp cho “khủng hoảng niềm tin” giữa chúng ta, em quyết định tự phạt]” F kiên nhẫn bổ sung.
F: [Phạt thế nào?]Chỉ nghe F cười: “Em nói đúng.
Lật Hạ: [Chơi một ván thật lòng hay mạo hiểm]”
Luật là tung xúc xắc WeChat.”
Số lẻ chơi thật lòng, số chẵn chơi mạo hiểm.”
F tung trước, ra số 3, thật lòng.”
Lật Hạ nhìn thật lâu, cuối cùng ra số 2, mạo hiểm. Cô nhắm mắt, trong đầu chỉ có câu “tự vác đá đập chân mình”. Đáng ra phải tung xong mới quyết luật.“Ừ.
F: [Anh trước nhé, không phải em vừa bảo có câu hỏi sao]“Ừm, ý anh là, em biết đấy, bên Paris mua được nhiều túi xách này nọ…”
Lật Hạ vừa gõ vừa chỉnh lời: [Tối nay em nói muốn xem cơ bụng các thứ ấy, anh có thấy khó chịu hoặc bất tiện không?]“Lý do có thể hơi dài, anh còn muốn nghe không?
Sự trưởng thành và mâu thuẫn của người trưởng thành có lẽ nằm ở chỗ: chúng ta khao khát được chân thành, nhưng lại giỏi che giấu. Thế nhưng, với những người chưa từng gặp mặt, lại chẳng cần phải che giấu gì cả.“Hả?
F: [Không sao]Lúc này cô có chút cảm giác bất lực vì trái tim bị đánh bại.
F: [Có thể hiểu được]F: [Chưa ngủ à?
Lật Hạ: [?]Ngay khoảnh khắc đó, radar “lừa đảo” trong đầu Lật Hạ réo lên.
Cô liếc lên đầu trang, thấy dòng chữ “đối phương đang nhập”, rồi biến mất, rồi lại hiện lên.F: [Anh trước nhé, không phải em vừa bảo có câu hỏi sao]
F: [Có lẽ cô Lật Tử chưa từng xem anh là người có khả năng ấy nhỉ]”
…]
Khi tâm tư bị bóc trần, Lật Hạ vừa xấu hổ, vừa kinh ngạc.”
Quả thực, cô chưa từng thực sự nghĩ đến việc yêu đương với F. Cô luôn coi anh là thứ thoáng qua, hời hợt, bản năng, chỉ muốn tìm k*ch th*ch dopamine, muốn “chiếm đất” trong phạm vi F cho phép, thoả mãn tính tò mò và sự ham sắc.Cô nhắm mắt, trong đầu chỉ có câu “tự vác đá đập chân mình”.
F chắc chắn rất nhạy bén.“Vậy bây giờ anh đang ở khách sạn à?
Anh cảm nhận được sự tùy tiện và không trân trọng từ cô.”
Nhưng cô sai ở đâu?”
Một người mờ mịt như anh, liệu có thuộc về cô không?Anh phát âm tên thành phố nghe rất êm tai.
Có lẽ điều đó không quan trọng, Lật Hạ nghĩ, quan trọng là chính cô có muốn không?”
Cô vẫn chưa nghĩ rõ.Hơn nữa, mai anh đi rồi.
Sự mập mờ quá đỗi đơn giản, đơn giản đến mức giống như máy chơi game đặt trong trung tâm thương mại, chỉ cần bỏ xu là ai cũng có thể chơi một ván. Không thích thì rời đi bất cứ lúc nào, chẳng có tí chi phí chìm nào cả.Cô hít sâu mấy lần rồi mới nhận.
Nhưng yêu thì không như vậy.F tung trước, ra số 3, thật lòng.
Lật Hạ nghĩ thật lâu rồi nhắn: [Anh nói thế… sẽ khiến em hiểu lầm đấy]F chắc chắn rất nhạy bén.
Chưa kịp đợi F trả lời, Lật Hạ đã tiếp: [Đến lượt em rồi]Trái tim chết tiệt của Lật Hạ lại loạn nhịp.
Cô đặt ra quy tắc cho cuộc phiêu lưu mạng này: không được liên quan đến tiền bạc, không được gửi ảnh tự sướng,…Lật Hạ vừa gõ vừa chỉnh lời: [Tối nay em nói muốn xem cơ bụng các thứ ấy, anh có thấy khó chịu hoặc bất tiện không?
Nhưng F lại nói: [Để dành lần sau đi]Anh trả lời rất nghiêm túc.
Lật Hạ: [Hả?]Lật Hạ thốt lên một tiếng “wow” đầy ngưỡng mộ.
F: [Anh giữ lại cơ hội lần này]Khi ấy, Lật Hạ thấy câu thơ này vừa u buồn vừa nồng cháy, mang chất lãng mạn rất “phương Tây”, nên cô còn chép lại riêng.
Chữ viết đôi khi phơi bày cảm xúc, đôi khi lại giấu đi cảm xúc. Lật Hạ không đoán được anh đang nghĩ gì.” Giọng cô đầy mơ mộng, “Thật ghen tỵ.
Cô rụt rè thử dò: [Vậy sau này em vẫn có thể vui vẻ trò chuyện với anh chứ?]“Ừ, đúng thật.
Chốc sau, trên màn hình lại hiện lên yêu cầu cuộc gọi thoại.”
Điện thoại rung lên làm cô gần như mất ngủ, tim Lật Hạ đập nhanh đến khô cả miệng, không biết có nên nghe không.”
F: [Nghe đi]Mặt Lật Hạ nóng bừng lên.
Hai mươi sáu năm thận trọng của Lật Hạ sụp đổ trong đêm nay.Vượt qua chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Pháp.
Cô hít sâu mấy lần rồi mới nhận.Anh đánh thức cơn mê của em, trả lại sự ngây thơ cho em.
Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng nói có phần nghiêm nghị và không cho phép từ chối của F truyền đến:”
“Đừng tắt, cứ để vậy đi.”Lật Hạ thở phào, may mà không phải độc thoại.
“Đỡ để em suy nghĩ lung tung.”