Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 8

Chương 8: Đêm mập mờ​F: Có hơi bận.

Chuyện điên rồ rốt cuộc vẫn xảy ra.​”

Lật Hạ thức dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi kéo dài 8 tiếng 12 phút 09 giây, không chớp mắt, vừa nhìn vừa cắn móng tay suốt một phút.​”

F để cả đêm không tắt, những con số kia vẫn máy móc nhảy lên từng giây trong tầm mắt cô: 09 thành 10, 12 thành 13.​“Trôi chậm hơn chút.

Hoảng hốt​F lại cười: “Anh có à?

Đây là lần đầu tiên trong đời Lật Hạ thức trắng đêm gọi điện với một người.​……

Mà người đó lại chính là người đàn ông trên màn hình điện thoại của cô!​” Cô cảm thán.

Giờ bên Pháp chắc khoảng một hai giờ sáng, Lật Hạ bừng tỉnh, bấm nút kết thúc.​Họ tranh thủ chen vào cuộc sống của nhau qua từng khe hở hiếm hoi, tính toán thời gian một cách chuẩn xác.

Cô mặc quần áo, xõa tóc, ngồi lặng trên mép giường. Sau khi nối máy lại đêm qua, cô không còn nhớ rõ mình đã tán gẫu chuyện linh tinh gì đó với F. Chỉ nhớ lúc mơ mơ màng màng gần thiếp đi, đầu óc cô lơ mơ, F hỏi cô đã đặt báo thức chưa, có cần anh gọi dậy không.​”

Lật Hạ lúc đó đáp gì nhỉ:​Lật Hạ bắt đầu hiểu thêm về sở thích của F, biết anh là đạo diễn phim tài liệu, đôi khi nhận làm phim thương mại để kiếm sống.

“Gọi dậy thì không cần, hôn đánh thức thì có thể cân nhắc.”​Lật Hạ nghe ra được hàm ý trong lời anh.

“…”​”

F im lặng hàng nghìn lần.​Lật Hạ đạt được mục đích, cười thầm mãn nguyện rồi ngủ luôn trong vui vẻ.

Anh còn phát ra âm thanh lắp ba lắp bắp vì ngại ngùng: “Cô Lật Tử… anh… ài.”​”

Lật Hạ đạt được mục đích, cười thầm mãn nguyện rồi ngủ luôn trong vui vẻ.​“Giờ giấc trong nước thật chẳng biết điều.

Những ngày sau đó, tiếp tục trò chuyện dường như trở thành lẽ tự nhiên.​“Em đã nghĩ ra quá nhiều cách miêu tả về anh”

F thỉnh thoảng kể cô nghe tiến độ quay phim, khi thuận lợi sẽ kể vài chuyện vui trong đoàn, khi không suôn sẻ thì trút bực bằng cách than phiền đồ ăn Pháp dở kinh khủng. 

Còn Lật Hạ thì chia sẻ với anh về cuộc sống thường ngày, kể chuyện mèo con dưới nhà, gửi ảnh quầy nướng của gia đình, xem ảnh xong thì nói: ‘Cũng có chút cảm giác nhìn mơ mà đỡ khát rồi đấy.’ làm Lật Hạ cười ha ha.​Em có tưởng tượng gì về anh sao?

Họ không ngừng nhắn qua lại.​Có người vì bạn mà bắt đầu mong chờ ngày mai – ý nghĩa bỗng nâng lên một tầng, khiến trái tim Lật Hạ trở nên mềm mại, ấm áp, như mặt nước tĩnh lặng.

Lật Hạ bắt đầu hiểu thêm về sở thích của F, biết anh là đạo diễn phim tài liệu, đôi khi nhận làm phim thương mại để kiếm sống. Lật Hạ hơi bất ngờ, bảo mình từng phụ trách nhiều sách phi hư cấu.​”

F nói, trùng hợp thật, anh cũng thích sự thật hơn là những câu chuyện hư cấu. Nhưng thực tế là thị trường của sự thật luôn nhỏ, con người luôn có xu hướng yêu thích những điều đẹp đẽ, kỳ dị và xa lạ do trí tưởng tượng vẽ ra để trốn tránh sự tàn khốc và tầm thường.​Chẳng mấy chốc, mỗi tối trước khi đi ngủ, cô lại có thêm một “nhiệm vụ”:

Lật Hạ nói: “Giống như em với anh vậy.”​Mà người đó lại chính là người đàn ông trên màn hình điện thoại của cô!

“Chúng ta thuộc loại nào?”​Lật Hạ thức dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi kéo dài 8 tiếng 12 phút 09 giây, không chớp mắt, vừa nhìn vừa cắn móng tay suốt một phút.

Lật Hạ: “Hư cấu.”​Thấy không.

F: “Hư cấu? Em có tưởng tượng gì về anh sao?”​“Nói những lời mập mờ, dễ khiến người ta nghĩ xa nghĩ gần.

Anh hỏi rất khéo, khi đó Lật Hạ chưa trả lời thẳng.​Họ không ngừng nhắn qua lại.

Mãi về sau, cô nghe được một bài hát, tiêu đề  có thể xem như là lời đáp hoàn hảo nhất cho câu hỏi của F. Đó là bài của nhóm Ôn Hòa Trị Liệu:

“Em đã nghĩ ra quá nhiều cách miêu tả về anh”​”

Cô cũng vậy.​Thời đại này không còn thịnh hành hàm súc nữa đâu, cứ hàm súc là sẽ bỏ lỡ rất nhiều đấy.

Nghĩ ra quá nhiều cách để miêu tả F.​Lật Hạ vùi trong chăn, nở nụ cười thỏa mãn: “Đúng vậy đó.

Cứ thế, F đã mở ra một góc mới trong thế giới của cô.​Lật Hạ thản nhiên tiếp tục, buông thả bản thân đắm chìm trong thứ cảm xúc mơ hồ nhưng khiến người ta thỏa mãn ấy.

Vai trò của anh còn giống cố vấn. Thỉnh thoảng khi Lật Hạ bí ý tưởng bìa sách, F sẽ gợi ý vài poster phim để làm định hướng thẩm mỹ, nhờ vậy mà cô có thêm nhiều ý tưởng mới khi trao đổi với bộ phận thiết kế.​F để cả đêm không tắt, những con số kia vẫn máy móc nhảy lên từng giây trong tầm mắt cô: 09 thành 10, 12 thành 13.

Cô biết F cũng là người thủ đô như cô, nhưng mấy năm gần đây đã chuyển nhà vì lý do cá nhân. Biết giọng Anh của anh rất chuẩn, trầm ấm, dịu dàng, chỉ vì Lật Hạ muốn nghe anh đọc bức thư tình trong phim Green Book.​” F dừng nửa giây, giọng như mang theo nụ cười bất lực: “Ừ, chắc vì thế nên cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn.

……​” Lật Hạ chắc chắn, “Nhưng em không thích phải đoán ý đàn ông đâu, em thích câu trả lời rõ ràng.

Họ tranh thủ chen vào cuộc sống của nhau qua từng khe hở hiếm hoi, tính toán thời gian một cách chuẩn xác. Trong vòng quay ngày đêm không thể kiểm soát, trong múi giờ cách nhau sáu tiếng giữa hai đất nước, họ chắt chiu từng cơ hội nhỏ để có thể trò chuyện với đối phương.​F còn muốn hỏi thêm gì đó.

Nhiều lần, Lật Hạ hỏi anh: “Thầy Phương, hôm nay bận không?”​Làm sao từ chối cho nổi.

“Em nói chuyện có làm phiền anh không?”​Giống như hàng nghìn câu chữ, hàng trang đầy ắp ám muội không bằng một chữ “phải” được nghe tận tai.

F: Có hơi bận.​Cơ hội khó có được như vậy, Lật Hạ dĩ nhiên cũng không muốn cúp máy, nhưng cô không nói ra.

F: Nhưng không phiền.​Có phải vậy không?

F: Anh cũng muốn nói chuyện với em mà.​”

Lật Hạ chống cằm nơi bàn làm việc, tay còn lại che miệng. Nụ cười tràn ra từ ánh mắt.​“…”

Thấy không.​Thế như nào mới tính là biết điều?

Làm sao từ chối cho nổi.​Còn Lật Hạ thì chia sẻ với anh về cuộc sống thường ngày, kể chuyện mèo con dưới nhà, gửi ảnh quầy nướng của gia đình, xem ảnh xong thì nói: ‘Cũng có chút cảm giác nhìn mơ mà đỡ khát rồi đấy.

Không cách nào từ chối.​Chỉ nhớ lúc mơ mơ màng màng gần thiếp đi, đầu óc cô lơ mơ, F hỏi cô đã đặt báo thức chưa, có cần anh gọi dậy không.

Lật Hạ thản nhiên tiếp tục, buông thả bản thân đắm chìm trong thứ cảm xúc mơ hồ nhưng khiến người ta thỏa mãn ấy.​“Trong nước sắp mười hai giờ rồi, đạo diễn Phương.

Chẳng mấy chốc, mỗi tối trước khi đi ngủ, cô lại có thêm một “nhiệm vụ”:​F: Anh cũng muốn nói chuyện với em mà.

Cắt đứt tình tơ.​”

Không phải kiểu sến súa “anh cúp trước đi”, “thôi em cúp trước”,…  Mà là mỗi lần Lật Hạ nói chúc ngủ ngon, F luôn im một lúc rồi nói: “Bên anh, trời Pháp còn chưa tối mà.”

“Trong nước sắp mười hai giờ rồi, đạo diễn Phương.” Lật Hạ ngáp.​”

“Giờ giấc trong nước thật chẳng biết điều.” F nói.​Thời gian rảnh của hai người như những mảnh vụn khó ghép, phần lớn đều là nhắn tin.

Lật Hạ phì cười: “Thời gian là khái niệm khách quan thế mà cũng có anti fan nữa à? Thế như nào mới tính là biết điều?”​Nhưng thực tế là thị trường của sự thật luôn nhỏ, con người luôn có xu hướng yêu thích những điều đẹp đẽ, kỳ dị và xa lạ do trí tưởng tượng vẽ ra để trốn tránh sự tàn khốc và tầm thường.

“Trôi chậm hơn chút.”​”

Lật Hạ nằm trong chăn cười khẽ. Thật ra cơ hội để cô và F gọi điện với nhau rất ít. Thời gian rảnh của hai người như những mảnh vụn khó ghép, phần lớn đều là nhắn tin. Cơ hội khó có được như vậy, Lật Hạ dĩ nhiên cũng không muốn cúp máy, nhưng cô không nói ra.”​” F nói.

“Thời gian đúng là trôi nhanh thật.” Cô cảm thán.​Biết giọng Anh của anh rất chuẩn, trầm ấm, dịu dàng, chỉ vì Lật Hạ muốn nghe anh đọc bức thư tình trong phim Green Book.

“Ừ.” Giọng F như ở bên tai, “nhất là khi nói chuyện với em, anh cảm giác thời gian trôi còn nhanh hơn. Anh còn cố ý tra xem có phải tốc độ tự quay của trái đất tăng lên không.”​Vai trò của anh còn giống cố vấn.

“Vậy là do trái đất à?”​Hoảng hốt

“Không.” F cười, “Chắc là do anh.”​Cô hỏi ngược lại: “Em muốn biết, điều anh vừa nói về sự mong chờ ấy, là ý nói anh mong được nói chuyện với em, những lúc không nói chuyện được thì đều đang nghĩ đến em.

“Hả?”​Cắt đứt tình tơ.

“Có lẽ vì… sau khi em đi ngủ, bên anh còn phải kéo dài thêm mấy tiếng mới hết một ngày. Mà mấy tiếng đó, anh đều dành để mong chờ đến ngày mai.” F dừng nửa giây, giọng như mang theo nụ cười bất lực: “Ừ, chắc vì thế nên cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn.”​”

Lật Hạ nghe ra được hàm ý trong lời anh.​Thật ra cơ hội để cô và F gọi điện với nhau rất ít.

Có người vì bạn mà bắt đầu mong chờ ngày mai – ý nghĩa bỗng nâng lên một tầng, khiến trái tim Lật Hạ trở nên mềm mại, ấm áp, như mặt nước tĩnh lặng.​Đó là bài của nhóm Ôn Hòa Trị Liệu:

“Bình thường anh cũng thế sao?” Lật Hạ hỏi.​“Gọi dậy thì không cần, hôn đánh thức thì có thể cân nhắc.

“Sao cơ?”​Không cách nào từ chối.

“Nói những lời mập mờ, dễ khiến người ta nghĩ xa nghĩ gần.”​”

F lại cười: “Anh có à?”​”

“Có.” Lật Hạ chắc chắn, “Nhưng em không thích phải đoán ý đàn ông đâu, em thích câu trả lời rõ ràng.”​“Ừm?

“Ừm?”​Cứ thế, F đã mở ra một góc mới trong thế giới của cô.

Giọng Lật Hạ lơ lửng nơi bờ ranh giới giữa tỉnh và mê, nhẹ tênh nhưng không thiếu dũng khí. Cô hỏi ngược lại: “Em muốn biết, điều anh vừa nói về sự mong chờ ấy, là ý nói anh mong được nói chuyện với em, những lúc không nói chuyện được thì đều đang nghĩ đến em. Có phải vậy không?”​“Ừ.

“…”​” Giọng F như ở bên tai, “nhất là khi nói chuyện với em, anh cảm giác thời gian trôi còn nhanh hơn.

F im lặng.​” Lật Hạ ngáp.

Trong vài giây yên tĩnh ấy, Lật Hạ tưởng anh sẽ không trả lời nữa, cô chuẩn bị lướt qua như không có chuyện gì thì bên tai lại vang lên giọng nói chậm rãi của anh:​”

“… Phải.”​” Lật Hạ hỏi.

“Nhất định phải nghe anh nói ra thì em mới hài lòng à?”​Chương 8: Đêm mập mờ

Lật Hạ vùi trong chăn, nở nụ cười thỏa mãn: “Đúng vậy đó. Thời đại này không còn thịnh hành hàm súc nữa đâu, cứ hàm súc là sẽ bỏ lỡ rất nhiều đấy.”​Nhiều lần, Lật Hạ hỏi anh: “Thầy Phương, hôm nay bận không?

Cô thích thẳng thắn. Giống như hàng nghìn câu chữ, hàng trang đầy ắp ám muội không bằng một chữ “phải” được nghe tận tai.​“Không.

F còn muốn hỏi thêm gì đó.​F nói, trùng hợp thật, anh cũng thích sự thật hơn là những câu chuyện hư cấu.

Nhưng Lật Hạ dừng lại đúng lúc: “Tập trung làm việc đi, thầy Phương.”

Bình Luận (0)
Comment