Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 10

Chương 10: Kẹo nổ tí tách​“Đúng.

Từ nhỏ, Lật Hạ vốn đã có tính cách “chỉ kể chuyện vui, không kể chuyện buồn”. Chuyện tốt qua miệng cô có thể kể rực rỡ như hoa nở, còn chuyện xấu thì cô cũng lựa phần nhẹ nhàng nhất để nói.​Giọng cô nhẹ như nhịp bước chân.

Vì vậy, cô cũng không nghĩ sẽ kể chút rắc rối trong công việc chiều nay với F .​F vẫn bật cười bên tai, Lật Hạ quyết định tin anh một lần.

Không cần thiết, chẳng ai cần phải gánh lấy cảm xúc của cô, huống hồ lại là một người bạn mạng chẳng thể chạm vào hay gặp mặt. Thật ra nếu phải nói, ngay cả bản thân Lật Hạ cũng không nói rõ được. Cô đã từng phản pháo lại cả cấp trên, cũng từng đanh thép đối đầu với người xem trong phòng livestream, nhưng danh tiếng và doanh thu buổi phát trực tiếp cũng coi như không tệ.​“Không chơi nữa à?

Chỉ là sau khi tan làm, cô có một cảm giác trống rỗng mơ hồ, nói không thành lời.​Cô chỉ thuận miệng đùa chơi, không ngờ mấy giây sau F lại thật sự phản hồi.

Không nghiêm trọng, nhưng khiến người ta chẳng buồn hứng thú làm gì.​Khi hoàn hồn lại, chỉ nghe thấy anh dịu dàng dò hỏi: “Tâm trạng không tốt à?

Không thoải mái được như tưởng tượng. Cuộc gọi này, Lật Hạ gọi đi với chút thấp thỏm.​”

Cô cảm thấy trước người mình thích, bản thân vẫn còn chút gánh nặng tâm lý, muốn thể hiện tốt hơn. Nên ngay khi được kết nối, Lật Hạ lập tức hắng giọng, cố gắng tỏ ra vui vẻ khi trò chuyện với F, giữ lấy không khí tích cực.​Cô phấn khích reo lên: “Thật sự trúng rồi nè!

Thế mà không ngờ F vừa mở miệng đã hỏi: “Tâm trạng hôm nay không tốt là vì công việc à?”​Lật Hạ kéo dài giọng “ừm” một tiếng, tay đặt lên bụng, còn chưa nói gì đã bật cười trước:

“…”​”

Giọng anh ấm áp, mang theo chút quan tâm.​Rất thích, tiếng anh cười vì mình.

Lật Hạ chần chừ hai giây, thừa nhận: “Cũng có thể xem là vậy.”​Thật ra nếu phải nói, ngay cả bản thân Lật Hạ cũng không nói rõ được.

Cô nghĩ F sẽ nhân cơ hội hỏi đã xảy ra chuyện gì. Ba chữ “không muốn nói” đã chực chờ nơi đầu môi.​Nơi đó không xa lắm, miệng cô thì trêu anh, nhưng chân thì không hề chậm lại chút nào.

Nhưng F lại hỏi: “Chưa về nhà à?”​“Đi đi.

Đang đi dưới hàng cây ngô đồng, Lật Hạ hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”​Giọng anh kéo dài, như một tiếng thở dài bất lực.

F làm ra vẻ thần bí, bật cười khẽ: “Bằng sự nhạy bén của một đạo diễn.”​Bước đi trong đêm đầu hạ dịu nhẹ, Lật Hạ cảm nhận rõ niềm vui của “trúng thưởng”.

Lật Hạ mím môi cười, nhưng không đáp. Giây sau nhận ra đối phương không thể nhìn thấy nụ cười của mình, cô lại sốt sắng muốn nói điều gì đó.​Mỗi lần quẹt xuống như thế, bên tay trái lại thêm chồng những tấm “bốc đồng” đầy màu sắc.

F đã lên tiếng trước: “Không đùa em nữa, là anh nghe thấy có tiếng xe cộ xung quanh em.”​“Ừ.

“Ồ.”​”

Lật Hạ đưa mắt nhìn theo dòng xe ánh vàng, lúc này mới phát hiện xung quanh mình náo nhiệt đến thế. Có sinh viên đại học bày bán hoa, bóng bay và đồ thủ công, bên kia đường là tiệm lẩu vỉa hè nghi ngút mùi cay nồng. Đi thêm vài bước lại thấy một cô gái bày ghế cắm trại bán rượu vang nóng, đang đun rượu ngay sát mép đường, sự tao nhã mà thư thả ấy thật đặc biệt.​”

Giống như những người đi đường khác, cô cũng bị thu hút đến mức liên tục ngoái đầu nhìn.​Lật Hạ sờ mũi, Giọng anh kéo dài, như một tiếng thở dài bất lực.

Một thoáng xao nhãng, đến mức Lật Hạ chẳng nghe rõ F vừa nói gì.​”

Khi hoàn hồn lại, chỉ nghe thấy anh dịu dàng dò hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”​“Tấm này… hình như cũng không có.

“Cũng không hẳn.”​”

“Không sao? Anh ở tận Ý mà còn nghe ra được đấy, cô Lật Tử.”​Ba chữ “không muốn nói” đã chực chờ nơi đầu môi.

Giọng anh kéo dài, như một tiếng thở dài bất lực. Lật Hạ sờ mũi, Giọng anh kéo dài, như một tiếng thở dài bất lực.​” F bình thản thừa nhận, “Chỉ là đè xuống hoặc để nó tự trôi qua.

Cô cũng không giấu nữa, nói thẳng luôn: “Ai chẳng có lúc vô cớ mơ hồ, chán nản, chuyện bình thường thôi mà.”​Nên ngay khi được kết nối, Lật Hạ lập tức hắng giọng, cố gắng tỏ ra vui vẻ khi trò chuyện với F, giữ lấy không khí tích cực.

“Ừ, rất bình thường.”​”

“Nếu cuộc sống là một bộ phim thì cảm xúc chính là từng khung hình, vui buồn, thăng trầm đều là chuyện bình thường.” F nói.​”

“Em cũng nghĩ vậy.” Lật Hạ đồng tình, rồi nói tiếp: “Nỗ lực của em đụng trúng vận xui.”​” Lật Hạ đồng tình, rồi nói tiếp: “Nỗ lực của em đụng trúng vận xui.

Khi cô nói câu đó, tốc độ nói rất chậm.​“Tối nay, cảm ơn anh nhé.

Nhưng rồi như thể vội vàng thu lại, cô buông lời nhẹ bẫng: “Thôi kệ, dù sao em cũng không để bản thân đắm chìm trong cảm xúc kiểu này quá lâu đâu.”​”

“Vậy thì tốt.”​Sau khi trò chuyện kiểu “hỏi qua đáp lại” kết thúc, F bỗng hỏi: “Giờ em đang ở đâu?

“Ừ.”​Nhưng tối nay, F lại khiến Lật Hạ bất ngờ.

“Còn anh thì sao, đàn ông các anh có lúc nào như vậy không? Hay mấy anh hoàn toàn ‘dị ứng’ với kiểu cảm xúc này?” Lật Hạ hỏi.​Giọng anh ấm áp, mang theo chút quan tâm.

“Có chứ, anh từng có một khoảng thời gian rất dài ở trong cái trạng thái mà em vừa tả.”​Lật Hạ cười: “Em cũng thấy vậy!

“Hả? Thật à?”​“Siêu giỏi luôn.

“Ừ.”​”

“Vậy anh giải quyết thế nào?”​” Lật Hạ nói xong, ríu rít như chim sẻ, bắt đầu đọc diễn văn, “Cũng xin cảm ơn đạo diễn Phương hào phóng rộng lượng, thấu hiểu lòng người, không phục trời, không phục đất, chỉ phục đạo diễn Phương bản lĩnh ngút trời…”

“Cũng không hẳn là giải quyết.” F bình thản thừa nhận, “Chỉ là đè xuống hoặc để nó tự trôi qua.”​“Không đúng, sao chuyện gì anh cũng biết thế!

“… Cũng hay.”​“Báo vị trí của em đi.

Những chi tiết cụ thể, Lật Hạ không hỏi, F cũng không nói. Giống như những gì Lật Hạ từng trải qua, F cũng không dò hỏi. Giữa những người trưởng thành luôn có một ranh giới mơ hồ và kỳ lạ về sự riêng tư và nhu cầu chia sẻ, chỉ cần đến đó là dừng.​Câu này nghe như kiểu thân quen giữa bạn bè ngoài đời thật.

Nhưng tối nay, F lại khiến Lật Hạ bất ngờ.​“Không ưng à?

Sau khi trò chuyện kiểu “hỏi qua đáp lại” kết thúc, F bỗng hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”​F làm ra vẻ thần bí, bật cười khẽ: “Bằng sự nhạy bén của một đạo diễn.

“?”​“Về nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Báo vị trí của em đi.”​Một thoáng xao nhãng, đến mức Lật Hạ chẳng nghe rõ F vừa nói gì.

Câu này nghe như kiểu thân quen giữa bạn bè ngoài đời thật.​”

Lật Hạ không biết anh muốn làm gì, chỉ ngơ ngác quan sát xung quanh, mang theo nghi hoặc đáp lại: “Ở cổng Bắc Hoa Liên.”​”

“Anh muốn làm gì?” Lật Hạ hơi cảnh giác.​”

“Không có gì, chỉ là muốn nói cho em biết, anh không chỉ hiểu được cảm xúc của em, mà còn muốn tham gia cùng.” Giọng anh rõ ràng, nghiêm túc.​Liên tục cào ba tấm mệnh giá 20 tệ, cuối cùng trúng được 60.

“Hả?”​Giọng Lật Hạ nhẹ nhàng, lí lắc, báo cáo với người bên kia điện thoại.

“Nghe anh, từ vị trí em đang đứng, quay mặt ra đường lớn, đi đến giao lộ đường Huệ An, qua đèn xanh đèn đỏ, rẽ trái, đến trước cửa tiệm thứ ba dưới toà chung cư đối diện.” F nói từng chữ rành mạch, “Đi đi, cô Lật Tử.”​” F nói từng chữ rành mạch, “Đi đi, cô Lật Tử.

“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lật Hạ lại hỏi, “Đạo diễn Phương, anh có biết là anh đang rất giống mấy kẻ buôn người không hả?”​Kẻ xúi giục vẫn đang “điều khiển từ xa”.

F bật cười: “Tới nơi rồi em sẽ biết.”​Với thứ này thì Lật Hạ cũng chẳng thể nói là thích, trước đây từng ngứa tay thử mấy lần, nhưng chưa lần nào thắng được đồng nào, lần nào cũng đành ngậm ngùi quét mã thanh toán, hối hận vì lại tự biến mình thành cỏ non bị xén.

Lật Hạ gật gù: “Đấy đấy, câu này càng giống hơn.”​Giống như những người đi đường khác, cô cũng bị thu hút đến mức liên tục ngoái đầu nhìn.

F vẫn bật cười bên tai, Lật Hạ quyết định tin anh một lần. Nơi đó không xa lắm, miệng cô thì trêu anh, nhưng chân thì không hề chậm lại chút nào. Qua cầu vượt, đi thêm ba trăm mét, rẽ ở góc, khi Lật Hạ đếm đến cửa tiệm thứ ba, cô bất giác bật cười thành tiếng.​Khi cô nói câu đó, tốc độ nói rất chậm.

“Đạo diễn Phương, thứ anh nói không phải cái này chứ…”​”

Lật Hạ ngẩng đầu nhìn sáu chữ “Xổ số Phúc Lợi Trung Quốc” trắng nổi bật trên nền đỏ, bật cười hỏi: “Tiệm xổ số à?”​Đến tấm thứ 24, cuối cùng cô cũng cào trúng giải thưởng lớn nhất trong đêm.

“Đúng.”​Mấy cô gái chơi cùng cô trong tiệm vé số lúc này không còn ganh tị vì cô trúng thưởng nữa, một người giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen ngợi:

“Anh định bắt em mua vé số hả, nhưng hôm nay em xui lắm đó nha.”​“Vậy thì tốt.

“Không phải, chơi chút gì vui vui thôi.”​“Vậy em vào đây.

F nói nghe như đã lên kế hoạch từ trước, “Em có thích chơi cào cào vui vẻ không?”​“Nếu cuộc sống là một bộ phim thì cảm xúc chính là từng khung hình, vui buồn, thăng trầm đều là chuyện bình thường.

Với thứ này thì Lật Hạ cũng chẳng thể nói là thích, trước đây từng ngứa tay thử mấy lần, nhưng chưa lần nào thắng được đồng nào, lần nào cũng đành ngậm ngùi quét mã thanh toán, hối hận vì lại tự biến mình thành cỏ non bị xén.​—

“Sao cơ?”​“Cũng không hẳn.

“Anh mời, em chơi.”​”

Anh nói nghe hào sảng dễ chịu. Lật Hạ đứng ngoài bậc tam cấp xám tro trước cửa tiệm vé số, chân đá nhẹ một hòn sỏi nhỏ, cảm thấy chuyện này vừa lạ lùng vừa buồn cười.​“Thua thì sao?

“Thua thì sao?” Cô hỏi.​“?

F cam đoan: “Thắng là của em, thua tính cho anh.”​”

Lật Hạ lưỡng lự, nhấn mạnh lần nữa: “Nhưng đạo diễn Phương, em đen lắm… em chơi game rút thẻ lúc nào cũng phải tới lượt bảo hiểm lớn mới ra.​Rất nhanh, bên kia vang lên giọng người đã đồng hành với cô cả buổi tối: “Không sao đâu cô Lật Tử, em đã rất giỏi rồi.

*cơ chế “bảo hiểm lớn” nghĩa là sau một số lượt nhất định không ra vật phẩm hiếm thì hệ thống sẽ “bảo hiểm” cho ra.​“Anh mời, em chơi.

F cười thoải mái: “Nhưng hôm nay anh mời mà, đảm bảo em sẽ thắng, sợ gì.”​“Hả?

“Cũng đúng.”​”

Đã đến rồi, cô cũng không định bỏ về thật.​“Cũng đúng.

“Vậy em vào đây.”​Cuộc gọi này, Lật Hạ gọi đi với chút thấp thỏm.

“Đi đi.”​Trong loa vang lên tiếng: “Cố lên, cố lên, người tiếp theo trúng chính là em đó.

Trước khi bước vào, Lật Hạ còn xoa xoa tay, hướng về vầng trăng tròn vàng óng đêm nay khấn một điều ước. Ngay khoảnh khắc bước qua cửa tiệm, cô vẫn còn đang lẩm bẩm như niệm kinh, trêu chọc F về vận xui của mình: “Đạo diễn Phương, lát nữa em sẽ cho anh thấy thế nào là ‘thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý’ đấy, nếu em thua thảm, anh đừng khóc nha…”​Lật Hạ không nhịn được cong cong khóe mắt.

…​“Anh vừa tra rồi, đúng là có đấy, nữ thần may mắn tên là Tyche.

Đây là lần đầu tiên Lật Hạ vừa gọi điện thoại, vừa chia sẻ trực tiếp tình hình cào vé:​”

“Haiz, tấm này không trúng.”​Nụ cười ấy khiến vài phút sau, Lật Hạ chuyển sang dùng loa trong, cố kìm lại cảm giác muốn chia sẻ, giảm bớt tần suất nói chuyện với F.

“Tấm này… hình như cũng không có.”​Từ nhỏ, Lật Hạ vốn đã có tính cách “chỉ kể chuyện vui, không kể chuyện buồn”.

“Tấm này… 0, haha, em chưa phát điên đâu.”​”

“Tiếp, tiếp!”​“Ừ, rất bình thường.

Tay phải cô cầm một chiếc thẻ cào nhỏ, nhẹ nhàng quét từ trên xuống, cố gắng hé lộ lớp tráng mỏng để xem liệu số phận có mỉm cười với mình hay không. Mỗi lần quẹt xuống như thế, bên tay trái lại thêm chồng những tấm “bốc đồng” đầy màu sắc.​”

Tấm nào tấm nấy đều khiến người ta trông ngóng khắc khoải, ngứa ngáy cả tay chân.​”

F nói con số may mắn của anh là số 9, nên Lật Hạ bốc vài tấm có số 9. Liên tục cào ba tấm mệnh giá 20 tệ, cuối cùng trúng được 60.​Giống như những gì Lật Hạ từng trải qua, F cũng không dò hỏi.

“Coi như huề vốn.”​“Được rồi được rồi, đừng khen nữa.

Lật Hạ cầm mấy tấm vé số lên quạt cho mát, quay đầu nhìn quanh, mới mười mấy phút mà khách ra vào đã thay đến hai lượt.​”

Người đầu tiên bước vào, vừa vào là móc đại một tấm “Hạnh ngộ vui vẻ” trong hộp, còn chưa kịp đặt túi xuống đã cào xong, trúng ngay hai trăm tệ, hớn hở đi nhận tiền rồi rời tiệm. Khiến Lật Hạ ở bên cạnh nhìn mà mắt sáng rực, vừa ghen tị vừa lác mắt.​”

“Trời ạ, vận may thần thánh gì vậy.”​Lật Hạ không biết anh muốn làm gì, chỉ ngơ ngác quan sát xung quanh, mang theo nghi hoặc đáp lại: “Ở cổng Bắc Hoa Liên.

Điện thoại để trên mặt tủ kính, Lật Hạ không ngừng xuýt xoa.​”

Trong loa vang lên tiếng: “Cố lên, cố lên, người tiếp theo trúng chính là em đó.”​”

Lật Hạ vẫn đang “lỗ vốn”, chút động viên này chẳng an ủi được mấy. Cô thở dài, bắt đầu nghi ngờ có phải mình khấn sai người không, lẽ ra nên cụ thể hơn. Bỗng lóe lên ý tưởng, cô hỏi: “Thầy Phương, anh học lịch sử châu Âu có tốt không? Trong thần thoại Hy Lạp có vị thần nào cai quản vận may không? Mau giúp em khấn thử đi.”​”

Câu này vừa dứt, hai cô gái ngồi bên cạnh đã phì cười.​Khiến Lật Hạ ở bên cạnh nhìn mà mắt sáng rực, vừa ghen tị vừa lác mắt.

Lật Hạ cũng cười hì hì đáp lại.​”

Cô chỉ thuận miệng đùa chơi, không ngờ mấy giây sau F lại thật sự phản hồi.​“Ừ.

“Anh vừa tra rồi, đúng là có đấy, nữ thần may mắn tên là Tyche. Lần này em nhớ ước nguyện phải gọi đúng tên cô ấy, không thì nữ thần không nghe thấy đâu.”​“Cũng không hẳn là giải quyết.

Vừa rồi còn ủ rũ, giờ Lật Hạ lập tức phấn chấn hẳn lên: “Không hổ là anh!”​Nhưng rồi như thể vội vàng thu lại, cô buông lời nhẹ bẫng: “Thôi kệ, dù sao em cũng không để bản thân đắm chìm trong cảm xúc kiểu này quá lâu đâu.

“Thử lại lần nữa đi.” F nói.​“Tấm này… 0, haha, em chưa phát điên đâu.

“Làm em hơi hồi hộp rồi đây.”​”

Ước xong, Lật Hạ nhắm mắt rút một tấm, tấm thẻ nhẹ bẫng, tim đập thình thịch vì hồi hộp, cô cào lớp bạc ra, nhưng rồi nét mặt lập tức đầy thất vọng.​Chương 10: Kẹo nổ tí tách

“… Không trúng rồi, haiz, chắc nữ thần may mắn tan ca mất rồi.”​“…”

F bị cô chọc cười: “Không sao, đồ tốt thường để cuối cùng, em thử thêm lần nữa xem.”​F bị cô chọc cười: “Không sao, đồ tốt thường để cuối cùng, em thử thêm lần nữa xem.

“…”​”

Sao anh còn nghiện hơn cả mình vậy? Lật Hạ thấy khó hiểu, như chợt ngộ ra, hỏi: “Thầy Phương, anh nói thật đi, có phải ở bên đó lâu quá nên anh muốn chơi không?”​“Đói rồi.

—​” F nói.

Không biết có phải họa hết phúc đến không, sau đó Lật Hạ liên tục cào trúng ba tấm với giải thưởng to nhỏ khác nhau.​”

Cô phấn khích reo lên: “Thật sự trúng rồi nè!”​”

Hai cô gái bên cạnh nghe thấy, kéo ghế ngồi sát lại, bảo muốn “hóng ké” vận may của cô.​Mau giúp em khấn thử đi.

Lật Hạ vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm: “Mấy bạn có nghe bạn mình nói không, nữ thần may mắn tên là Tyche, ước nguyện giống như viết thư ấy, phải ghi rõ người nhận, không thì thần tiên đâu có nghe được ước nguyện của mình.”​“Chị em, người của cậu đủ tiêu chuẩn lên làm bạn trai luôn rồi đó!

Một trong hai cô gái liếc sang điện thoại của Lật Hạ, trên màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi thoại.​Không nghiêm trọng, nhưng khiến người ta chẳng buồn hứng thú làm gì.

Cô ấy lập tức hiểu ra: “Hai người yêu xa mà ngọt thật đó.”​Lật Hạ cầm mấy tấm vé số lên quạt cho mát, quay đầu nhìn quanh, mới mười mấy phút mà khách ra vào đã thay đến hai lượt.

Lật Hạ vội vàng xua tay phủ nhận.​Đã đến rồi, cô cũng không định bỏ về thật.

Đối phương nghe xong cười đầy ẩn ý, như đã hiểu rõ.​Cô nghĩ F sẽ nhân cơ hội hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Nụ cười ấy khiến vài phút sau, Lật Hạ chuyển sang dùng loa trong, cố kìm lại cảm giác muốn chia sẻ, giảm bớt tần suất nói chuyện với F.​F nói con số may mắn của anh là số 9, nên Lật Hạ bốc vài tấm có số 9.

Vận may đúng là đến trong chớp mắt…​”

Đến tấm thứ 24, cuối cùng cô cũng cào trúng giải thưởng lớn nhất trong đêm. Lật Hạ kìm nén tiếng thét vui mừng trong lòng, vỗ lớp bạc xám mỏng dính dính ở lòng bàn tay, nói không chơi nữa rồi gọi ông chủ đến tính tiền.​“…”

“Không chơi nữa à?”​Cô chợt nhớ lại buổi livestream vất vả ban chiều, nhớ đến những lời bàn ra tán vào của mọi người, không nhịn được mà lặp lại lời F từng nói:

Kẻ xúi giục vẫn đang “điều khiển từ xa”.​Việc nhỏ thế này, cô vốn chẳng định bắt F đứng ra chi trả.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, Lật Hạ nở nụ cười, lông mày cong lên như vầng trăng, lý trí vẫn còn: “Anh có hiểu câu ‘biết dừng đúng lúc’ không, thầy Phương.”​“Anh muốn làm gì?

Chủ quán xổ số cẩn thận tính toán vốn, tổng cộng 680 tệ. Lật Hạ cũng chẳng rõ tối nay vận may là tốt hay xấu, vì sau nửa tiếng đồng hồ, cô đã thu lại được đến 560 tệ. Bình thường thì cô không có vận như thế đâu. Dù sao thì cũng vẫn lỗ hơn trăm tệ.​”

“Lỗ rồi…”​Dưới ánh đèn huỳnh quang, Lật Hạ nở nụ cười, lông mày cong lên như vầng trăng, lý trí vẫn còn: “Anh có hiểu câu ‘biết dừng đúng lúc’ không, thầy Phương.

Giọng Lật Hạ nhẹ nhàng, lí lắc, báo cáo với người bên kia điện thoại.​Cô ấy lập tức hiểu ra: “Hai người yêu xa mà ngọt thật đó.

Rất nhanh, bên kia vang lên giọng người đã đồng hành với cô cả buổi tối: “Không sao đâu cô Lật Tử, em đã rất giỏi rồi.”​”

Lật Hạ cười: “Em cũng thấy vậy!”​Trong thần thoại Hy Lạp có vị thần nào cai quản vận may không?

“Siêu giỏi luôn.”​F cam đoan: “Thắng là của em, thua tính cho anh.

F khen cô như dỗ trẻ con.​Điện thoại để trên mặt tủ kính, Lật Hạ không ngừng xuýt xoa.

Lật Hạ không nhịn được cong cong khóe mắt.​”

Khoảng góc khuất phủ đầy bụi trong lòng cô sớm đã tan như mây khói trong buổi tối F cùng cô cười đùa.​Ông chủ chỉ muốn cho tiện nên bảo: “Tôi chuyển lại tiền thừa cho cô nhé.

Cô chợt nhớ lại buổi livestream vất vả ban chiều, nhớ đến những lời bàn ra tán vào của mọi người, không nhịn được mà lặp lại lời F từng nói:​”

“Ừm, siêu cố gắng!”​*cơ chế “bảo hiểm lớn” nghĩa là sau một số lượt nhất định không ra vật phẩm hiếm thì hệ thống sẽ “bảo hiểm” cho ra.

Khi tính tiền, Lật Hạ là người chủ động gác máy trước. Việc nhỏ thế này, cô vốn chẳng định bắt F đứng ra chi trả. Cô giơ tay quét mã QR, xác nhận số tiền, chủ quán nghe tiếng vội vàng đứng thẳng dậy từ sau quầy kính.​”

“Không cần đâu cô gái, bạn trai cô vừa mới thanh toán rồi.”​Cô giơ tay quét mã QR, xác nhận số tiền, chủ quán nghe tiếng vội vàng đứng thẳng dậy từ sau quầy kính.

Đôi mắt Lật Hạ trợn tròn, con ngươi giãn ra, lông mi run rẩy hai cái: “Hả?”​Lật Hạ nhất thời không diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc ấy, cô mơ hồ nhớ đến số dư tài khoản: “Chú ơi, vậy… tiền thừa thì…”

Thấy cô ngạc nhiên đến đỏ mặt, ông chủ cười ha hả:​”

“Chắc là chàng trai gọi điện cho cô đó, lúc cô đang chơi thì cậu ấy đã chuyển tiền cho tôi rồi.”​”

Lật Hạ sững sờ, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi: “Anh ấy… thanh toán kiểu gì ạ?”​”

“Cậu ấy nhắn trước, hỏi xin tài khoản và mã QR, rồi chuyển luôn một nghìn, nói cô thích chơi bao nhiêu cứ chơi.”​”

“…”​”

Lật Hạ nhất thời không diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc ấy, cô mơ hồ nhớ đến số dư tài khoản: “Chú ơi, vậy… tiền thừa thì…”​“Không phải, chơi chút gì vui vui thôi.

Ông chủ chỉ muốn cho tiện nên bảo: “Tôi chuyển lại tiền thừa cho cô nhé.”​Hay mấy anh hoàn toàn ‘dị ứng’ với kiểu cảm xúc này?

Lật Hạ giật mình thật sự, hai tay vội vã xua như cần gạt nước tăng tốc: “Không không không, đừng ạ! Chú chuyển lại cho anh ấy bằng đúng đường cũ giúp cháu.”​“Cảm ơn gì?

“Ờ được thôi.”​Anh ở tận Ý mà còn nghe ra được đấy, cô Lật Tử.

Lật Hạ  sợ ông chủ lừa mình, sợ F bị mất tiền oan, phải tận mắt thấy được lịch sử giao dịch thì mới chịu rời đi. Mấy cô gái chơi cùng cô trong tiệm vé số lúc này không còn ganh tị vì cô trúng thưởng nữa, một người giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen ngợi:

“Chị em, người của cậu đủ tiêu chuẩn lên làm bạn trai luôn rồi đó!”​”

Lật Hạ mím môi, khẽ cười.​“Sao cơ?

Cửa hàng vé số rõ ràng chỉ dùng bóng đèn sợi đốt rẻ tiền nhất, vậy mà Lật Hạ lại thấy nó sáng đến lạ. Cô không phải kiểu người thích phóng đại cảm xúc tiêu cực, cũng rất giỏi tự dỗ dành bản thân. Chỉ là, càng trưởng thành, cô càng hiểu: cảm xúc cá nhân giống như củ khoai nóng bỏng lại dính tay, ném bừa ra ngoài sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho những người thân cận.​”

Không để cảm xúc tiêu cực “đập trúng người khác” là đã tốt lắm rồi, còn đòi hỏi người ta giải toả giúp mình sao?​“… Không trúng rồi, haiz, chắc nữ thần may mắn tan ca mất rồi.

Bước đi trong đêm đầu hạ dịu nhẹ, Lật Hạ cảm nhận rõ niềm vui của “trúng thưởng”.​”

Vui vẻ, may mắn, xen chút mộng mị.​Anh nói nghe hào sảng dễ chịu.

Trái tim như viên kẹo nổ đang tan chảy, bốc hơi lách tách.​Có sinh viên đại học bày bán hoa, bóng bay và đồ thủ công, bên kia đường là tiệm lẩu vỉa hè nghi ngút mùi cay nồng.

Thế là, Lật Hạ chủ động gọi cho “giải thưởng” của mình…​“Vậy anh giải quyết thế nào?

“Tối nay, cảm ơn anh nhé.”​Lật Hạ gật gù: “Đấy đấy, câu này càng giống hơn.

Giọng cô nhẹ như nhịp bước chân.​”

“Cảm ơn gì?” F cố ý hỏi.​”

“Tất nhiên là cảm ơn anh đã tiếp thêm may mắn!” Lật Hạ nói xong, ríu rít như chim sẻ, bắt đầu đọc diễn văn, “Cũng xin cảm ơn đạo diễn Phương hào phóng rộng lượng, thấu hiểu lòng người, không phục trời, không phục đất, chỉ phục đạo diễn Phương bản lĩnh ngút trời…”​“Đạo diễn Phương, thứ anh nói không phải cái này chứ…”

Cô lải nhải không dứt, F ở đầu dây bên kia cười to.​” Lật Hạ lại hỏi, “Đạo diễn Phương, anh có biết là anh đang rất giống mấy kẻ buôn người không hả?

“Được rồi được rồi, đừng khen nữa.”​”

“Không ưng à? Em còn bài khác…”​Giây sau nhận ra đối phương không thể nhìn thấy nụ cười của mình, cô lại sốt sắng muốn nói điều gì đó.

“Đừng lắm lời, mau về nhà đi.”​”

“Đang trên đường về rồi!”​Cô đã từng phản pháo lại cả cấp trên, cũng từng đanh thép đối đầu với người xem trong phòng livestream, nhưng danh tiếng và doanh thu buổi phát trực tiếp cũng coi như không tệ.

“Về nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi đàng hoàng.”​”

“Hả?”​F bất lực: “Tối nay giọng em khác lắm, còn ho suốt, ai nghe mà chẳng biết.

Lật Hạ khịt khịt mũi, mới nhận ra: “Sao anh biết em bị cảm?”​” Lật Hạ hơi cảnh giác.

“Không đúng, sao chuyện gì anh cũng biết thế!”​Bỗng lóe lên ý tưởng, cô hỏi: “Thầy Phương, anh học lịch sử châu Âu có tốt không?

F bất lực: “Tối nay giọng em khác lắm, còn ho suốt, ai nghe mà chẳng biết.”​Cô cũng không giấu nữa, nói thẳng luôn: “Ai chẳng có lúc vô cớ mơ hồ, chán nản, chuyện bình thường thôi mà.

“…Ờ ha.”​“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Giờ thì sao, tâm trạng ổn hơn chưa?” F hỏi.​“… Cũng hay.

“Ừm…”​Lần này em nhớ ước nguyện phải gọi đúng tên cô ấy, không thì nữ thần không nghe thấy đâu.

Lật Hạ kéo dài giọng “ừm” một tiếng, tay đặt lên bụng, còn chưa nói gì đã bật cười trước:​Em còn bài khác…”

“Đói rồi.”​Lật Hạ  sợ ông chủ lừa mình, sợ F bị mất tiền oan, phải tận mắt thấy được lịch sử giao dịch thì mới chịu rời đi.

Đúng như dự đoán, cô nghe thấy tiếng cười của F. Bất lực, cưng chiều, khẽ run, như chẳng có cách nào với cô.​“Haiz, tấm này không trúng.

Cô không thấy được anh, nhưng rất thích nghe anh cười.​“Lỗ rồi…”

Rất thích, tiếng anh cười vì mình.

Bình Luận (0)
Comment