Chương 11: Bình mậtRồi ngẩn người, dời mắt khỏi màn hình, “Nó ổn lắm, rất nghịch.
“Cho nên chỉ vì em hơi buồn, mà cậu ấy đã rủ em chơi vé số cào, còn bày đủ cách chọc em vui dù cách cả nửa địa cầu?”Nhưng F thì khác.
Mặt Sở Hiểu Văn đầy vẻ khó tin, vừa ăn kẹo tuyết hoa do Lật Hạ làm, vừa khựng lại: “Cái này không phải kẹo cưới chứ?”Liệu có nên nói với anh không?
Lật Hạ bị chọc cười: “Chưa từng gặp mặt, kẹo cưới gì chứ.”“Không phải em không được.
“Cậu ấy không biết em trông như thế nào à?”Chương 11: Bình mật
“Không biết.””
“Vậy giờ hai người tiến triển tới đâu rồi?””
“Chỉ… nói chuyện thôi.”F nói, ngày trước xem một mình mới gọi là lãng phí thời gian.
“Sau này có định làm gì không? Gặp mặt chẳng hạn?” Sở Hiểu Văn chớp chớp mắt.“Nghe có vẻ… anh không thích lắm?
“Chưa nghĩ tới.” Lật Hạ đáp.Tình cảm và sự vững vàng giữa sớm mai và hoàng hôn, dường như từ đầu đã là một nhu cầu song phương.
“Trời ơi, thế thì lại càng hiếm ấy chứ. Cậu ấy không biết em trông ra sao mà vẫn chịu làm tất cả những điều đó chỉ để khiến em vui, muốn em vì cậu ấy mà vui lên.” Ánh mắt Sở Hiểu lấp lánh những tia mơ mộng: “Tuyệt thật, quả nhiên giữa người với người, giai đoạn còn giữ được tưởng tượng luôn là đẹp nhất.”Cô chỉ nói bâng quơ để làm không khí vui lên.
Lật Hạ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.Dĩ nhiên, Lật Hạ rất hiếm khi khóc lóc ỉ ôi.
Phải nói kiểu chữa lành nhẹ nhàng mà không phô trương của F khiến cô bất ngờ và rung động. Đến mức mỗi lần đi ngang qua tiệm vé số là lại nghĩ đến người này.Đạo diễn Phương, dạo này anh đang quay gì vậy?
Những ngày sau đó, cô như một dây leo hướng sáng, bám vào sự vui vẻ mà lan ra.Thỉnh thoảng, khi nằm trên giường lật xem đoạn chat dài không dứt, rồi nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày nhiệt tình này, Lật Hạ chợt thấy rất khâm phục sức bền của trái tim mình.
Ban ngày, cô coi công việc bực bội như nhiệm vụ phụ, ban đêm về nhà bắt đầu nhiệm vụ chính: gọi điện xem phim cùng F.Lúc ấy, Lật Hạ như rơi tõm vào hũ mật, ngập mình trong một vị ngọt tê tê ngứa ngáy.
Phần thưởng sau khi làm xong nhiệm vụ phụ chính là được tận hưởng niềm vui từ nhiệm vụ chính.Nhưng gắn mong đợi cảm xúc lên người khác vốn không phải lựa chọn khôn ngoan.
Nhờ thế mà Lật Hạ có động lực đi làm hơn hẳn.” Lật Hạ đáp.
Nhưng gắn mong đợi cảm xúc lên người khác vốn không phải lựa chọn khôn ngoan. Cô lại quay về tập trung nạp “dinh dưỡng” từ phim. Họ cùng xem Little Women, xem phim Vương Gia Vệ.F: [Nhưng em là tin nhắn ghim trên đầu trong WeChat của anh, nên đương nhiên là người được ưu tiên trả lời]
Lật Hạ hỏi F có phải đã xem hết những phim đó rồi không, có phải lãng phí thời gian của anh rồi không.Anh luôn như vậy, luôn bao dung, kiên nhẫn, khiến Lật Hạ có thôi thúc muốn kể hết tất cả.
F nói, ngày trước xem một mình mới gọi là lãng phí thời gian.”
Lật Hạ bật cười: “Sao miệng anh ngọt thế.”Nếu anh là cụ thể thì cô chưa từng gặp, chưa từng chạm, chưa từng nhìn thẳng vào mắt anh, chưa từng thấy nụ cười của anh, không biết khi cười thì mắt anh cong thế nào.
Giống như quả đào mật trong tay cô vậy, nước đào ngọt lịm tràn đầy. Cô cắn một miếng, biến cái vị ngọt ấy thành hình tượng cụ thể, vẻ mặt đầy thỏa mãn, hỏi: “Nói mới nhớ, em vẫn chưa được xem tác phẩm anh quay đấy. Đạo diễn Phương, dạo này anh đang quay gì vậy?”Ông viết: “Phải yêu một người cụ thể, đừng yêu một người trừu tượng.
“Anh à…” Giọng F hơi do dự, “Dạo này đang nhận một dự án quảng cáo thương mại, việc ít, tiền nhiều, bên A yêu cầu sao anh làm vậy.”
“Nghe có vẻ… anh không thích lắm?””
“Rất chán.”Lật Hạ tinh ý nhận ra F không hay nói về công việc chính của mình, hoặc lúc nói luôn dừng nửa chừng.
“Vậy là vì mưu sinh?”Lật Hạ cũng từng suy nghĩ, cô đã đọc được một câu nói như sấm vang chớp giật trong sách của Dostoevsky.
“Ừ, vì mưu sinh.”“Anh à…” Giọng F hơi do dự, “Dạo này đang nhận một dự án quảng cáo thương mại, việc ít, tiền nhiều, bên A yêu cầu sao anh làm vậy.
Tiếp theo là sự lặng thinh và chờ đợi, như thể đã hẹn từ trước.“Vậy là vì mưu sinh?
Lật Hạ tinh ý nhận ra F không hay nói về công việc chính của mình, hoặc lúc nói luôn dừng nửa chừng. Cô không rõ là do anh không thích công việc đó, hay không muốn nói hết với cô.”
Thật ra cô có thể hiểu được cả hai khả năng.“Cậu ấy không biết em trông như thế nào à?
Giọng Lật Hạ nhẹ nhàng: “Nhưng kiếm tiền cũng tốt mà, phải mưu sinh rồi mới mưu cầu đam mê chứ. Với cả, tiền nhiều việc ít, chỉ có đứa ngu mới không làm. Đạo diễn Phương, đội của anh còn thiếu người không?””
“Thiếu, còn thiếu một cái máy nói.”Em đi làm về là sẽ dắt nó đi dạo à, hay dậy sớm dắt?
“Em được không?”Nó sẽ tha đồ chơi đến, tha cả món ăn vặt nó thích nhất đến.
“Không phải em không được.”Gần đây cô đã coi anh như một người bạn.
“He he.”Chỉ trách có người nghĩ hết cách để hồi đáp, để nâng đỡ cô.
Lật Hạ ngồi xếp bằng trên giường, đặt laptop lên đùi, cười toe toét như con búp bê lắc đầu trên xe: “Chờ em nghỉ việc rồi đi theo anh, ngày ngày đánh sáng, rót nước cho anh…”Gia đình cô rất bao dung, náo nhiệt, hòa thuận, luôn nhanh chóng bao dung những nỗi buồn vu vơ của cô, chỉ thế thôi cô đã thấy mãn nguyện.
Cô chỉ nói bâng quơ để làm không khí vui lên.Lật Hạ bật cười: “Sao miệng anh ngọt thế.
Bỗng nghe F như tự nói, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ lấn át giọng cô:“Rất chán.
“Thật ra không phải lúc nào anh cũng quay mấy thứ kiểu dây chuyền đó, trước đây từng quay một bộ phim tài liệu, tốn rất nhiều thời gian, công sức, nhưng mà…”Lật Hạ hỏi F có phải đã xem hết những phim đó rồi không, có phải lãng phí thời gian của anh rồi không.
Anh nói tới đây thì lại ngừng.Giống như quả đào mật trong tay cô vậy, nước đào ngọt lịm tràn đầy.
Chủ đề này trong miệng anh giống như một cuộn băng từ cũ kỹ đang quay, chất lượng âm thanh hỏng hóc, từ tính mất hết, không thể giải mã. Lật Hạ chỉ còn mẩu băng dài và những tưởng tượng mông lung.Với cả, tiền nhiều việc ít, chỉ có đứa ngu mới không làm.
Anh im lặng.Bánh Mì đi theo cô, cũng thích chơi.
Trong sự tĩnh lặng ấy, Lật Hạ ngạc nhiên nhận ra một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ trong lòng mình.Nhờ anh mà vui, được anh chữa lành.
— Rõ ràng, F không có nhu cầu giãi bày với cô.Anh im lặng.
Gần đây cô đã coi anh như một người bạn. Cô sẵn sàng lắng nghe. Nhưng còn anh thì sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là ý nguyện một chiều từ phía cô?”
Lật Hạ bỗng dưng nảy sinh ý nghĩ buông bỏ.Những ngày sau đó, cô như một dây leo hướng sáng, bám vào sự vui vẻ mà lan ra.
Cô tự nhắc bản thân, đừng tò mò quá. Không phải mình muốn nghe thì người ta phải nói. Đó là một dạng thao túng cảm xúc, không hay chút nào. Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc Lật Hạ như biến thành một trường đua ngựa.Dùng tốc độ và gió để hòa giải với cuộc sống.
Thế nhưng giây tiếp theo, dòng suy nghĩ quá mức năng động ấy bị một câu nói từ F nhấn nút “tạm dừng”.“Sáng nay ăn bánh mì, tự dưng nhớ tới tên chú chó của em, dạo này nó sao rồi?
Lời mời của anh vang lên, xa xôi mà chân thành:“Em được không?
“Nhưng mà cô Lật Tử, nếu có cơ hội, anh muốn mời em cùng xem.”Lật Hạ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Khoảnh khắc ấy, Lật Hạ không kìm được mà siết tay, lòng mềm nhũn, giơ tay đấm không khí.”
Cô buột miệng: “Xem gì, xem cơ bụng à?””
…F luôn là người trò chuyện với cô đến tận giây cuối cùng trước khi cô ngủ.
Quả nhiên, trong muôn vàn món ăn, F vẫn luôn tìm trúng “món” cô thích nhất, Lật Hạ chỉ còn biết giơ cờ trắng trong lòng.”
Trước đây, chỉ cần tâm trạng Lật Hạ hơi thay đổi, Bánh Mì là đứa nhận ra nhanh nhất. Mỗi khi cô ốm, khó chịu, đến kỳ, hay lén khóc, đều là Bánh Mì lặng lẽ ở bên cạnh. Nó sẽ tha đồ chơi đến, tha cả món ăn vặt nó thích nhất đến. Nó lấy cái bụng mềm mềm dán sát vào người Lật Hạ, lấy mỏ cọ vào mặt cô, rồi dùng lưỡi l**m đi những giọt nước mắt mặn chát.” Lật Hạ khẽ đằng hắng, “Aizz, mải nói chuyện với anh nên em chẳng nghe rõ thoại phim, chắc phải tua lại hai phút!
Dĩ nhiên, Lật Hạ rất hiếm khi khóc lóc ỉ ôi. Cô có cách tốt hơn để giải tỏa cảm xúc.Lật Hạ bỗng dưng nảy sinh ý nghĩ buông bỏ.
Lướt ván trượt.Họ cùng xem Little Women, xem phim Vương Gia Vệ.
Dùng tốc độ và gió để hòa giải với cuộc sống.Nhờ thế mà Lật Hạ có động lực đi làm hơn hẳn.
Bánh Mì đi theo cô, cũng thích chơi. Nó thích chạy, thích đuổi theo, thích sủa mấy tiếng mỗi lần tăng tốc.Ghim trên đầu trong WeChat.
Đôi khi, con người và thú cưng chẳng nói rõ được là ai đang đồng hành với ai. Tình cảm và sự vững vàng giữa sớm mai và hoàng hôn, dường như từ đầu đã là một nhu cầu song phương.Nhưng điều cô lo rồi cũng đến.
Sau khi Bánh Mì rời đi, Lật Hạ không còn trông mong gì ở cái gọi là giá trị cảm xúc từ bên ngoài. Gia đình cô rất bao dung, náo nhiệt, hòa thuận, luôn nhanh chóng bao dung những nỗi buồn vu vơ của cô, chỉ thế thôi cô đã thấy mãn nguyện.Đó là một dạng thao túng cảm xúc, không hay chút nào.
Vì vậy, cô hiếm khi tìm đến bên ngoài.“Trời ơi, thế thì lại càng hiếm ấy chứ.
Nhưng F thì khác.Không phải mình muốn nghe thì người ta phải nói.
Anh là người chủ động cho đi.”
Áo sơ mi hơi nhăn một chút vẫn mặc được, nhưng hiếm có ai bằng lòng bỏ thời gian đi là, đi ủi phẳng.Phải nói kiểu chữa lành nhẹ nhàng mà không phô trương của F khiến cô bất ngờ và rung động.
Thỉnh thoảng, khi nằm trên giường lật xem đoạn chat dài không dứt, rồi nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày nhiệt tình này, Lật Hạ chợt thấy rất khâm phục sức bền của trái tim mình.“Ồ, vậy em đỡ mệt.
Rõ ràng còn chưa được tính là yêu.“Chưa nghĩ tới.
Vậy mà cô đã dùng hết sức giống như lần yêu đầu.Có nên mang trái tim bầm dập, đầy những vết sẹo nhức nhối của mình cho anh xem, để rồi nhận về câu an ủi vô thưởng vô phạt của một người bạn mạng?
Đáng nói hơn, F thậm chí còn hơn cô một bậc.”
Khi bận rộn quay phim, anh sẽ chủ động báo cáo và bù đắp từ trước: [Hôm nay không gọi điện được, tiếc ghê, mai mình bù nhé]“Thật ra không phải lúc nào anh cũng quay mấy thứ kiểu dây chuyền đó, trước đây từng quay một bộ phim tài liệu, tốn rất nhiều thời gian, công sức, nhưng mà…”
Lật Hạ bật cười: [Được thôi]“… Chủ yếu là ba mẹ em dắt.
Thấy chưa, không trách cô được.”
Chỉ trách có người nghĩ hết cách để hồi đáp, để nâng đỡ cô.Đôi khi, con người và thú cưng chẳng nói rõ được là ai đang đồng hành với ai.
Có lần Lật Hạ để ý tốc độ trả lời của anh, không nhịn được hỏi: [Đạo diễn Phương, phỏng vấn xíu, làm sao anh có thể bận trăm công nghìn việc mà vẫn trả lời tin nhắn trong tích tắc vậy?]2 lần thời lượng mới xong, F bật cười: “Được thôi, tuỳ em.
F: [Nhanh lắm sao, anh thấy chưa đủ nhanh ấy]Cô vừa nghĩ đến điều trừu tượng, lại vừa nghĩ đến điều cụ thể.
F: [Mỗi lần em nhắn, anh đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát]Lật Hạ cũng đáp lại, nhưng trong lòng lại sợ F hỏi sâu hơn.
F: [Nhưng em là tin nhắn ghim trên đầu trong WeChat của anh, nên đương nhiên là người được ưu tiên trả lời]Lật Hạ bật ra: “Chú chó của em…”
A…Vì vậy, cô hiếm khi tìm đến bên ngoài.
Ghim trên đầu trong WeChat.Mỗi khi cô ốm, khó chịu, đến kỳ, hay lén khóc, đều là Bánh Mì lặng lẽ ở bên cạnh.
Lật Hạ chưa ghim anh.nói chuyện thôi.
Sao anh còn tinh tế hơn cả cô!Rõ ràng còn chưa được tính là yêu.
Lúc ấy, Lật Hạ như rơi tõm vào hũ mật, ngập mình trong một vị ngọt tê tê ngứa ngáy.”
Khi ấy cô chưa nhận ra, mối quan hệ lơ lửng giữa deep talk và mập mờ hời hợt chính là thứ dễ khiến người ta sa lầy nhất.Sau khi Bánh Mì rời đi, Lật Hạ không còn trông mong gì ở cái gọi là giá trị cảm xúc từ bên ngoài.
Hiện hữu, quyến rũ, nhưng bước lên thì lại hẫng.“Cho nên chỉ vì em hơi buồn, mà cậu ấy đã rủ em chơi vé số cào, còn bày đủ cách chọc em vui dù cách cả nửa địa cầu?
Lật Hạ cũng từng suy nghĩ, cô đã đọc được một câu nói như sấm vang chớp giật trong sách của Dostoevsky.Tiếp theo là sự lặng thinh và chờ đợi, như thể đã hẹn từ trước.
Ông viết: “Phải yêu một người cụ thể, đừng yêu một người trừu tượng.”“Chỉ…
Khi đọc đến câu đó, bên cạnh cô chính là khung chat với F. Cô vừa nghĩ đến điều trừu tượng, lại vừa nghĩ đến điều cụ thể. Một câu ngắn đọc đến hai lần mới vào, rồi cô tắt màn hình điện thoại. Ngón tay gảy gảy phần gáy dày cộm của cuốn sách, bất giác nghĩ:” Sở Hiểu Văn chớp chớp mắt.
F là người trừu tượng sao?Thế nhưng giây tiếp theo, dòng suy nghĩ quá mức năng động ấy bị một câu nói từ F nhấn nút “tạm dừng”.
Nếu anh là trừu tượng thì rõ ràng cô vẫn cảm nhận được cảm xúc anh mang đến. Nhờ anh mà vui, được anh chữa lành.Chẳng lẽ tất cả chỉ là ý nguyện một chiều từ phía cô?
Vậy anh là người cụ thể ư?Có lần Lật Hạ để ý tốc độ trả lời của anh, không nhịn được hỏi: [Đạo diễn Phương, phỏng vấn xíu, làm sao anh có thể bận trăm công nghìn việc mà vẫn trả lời tin nhắn trong tích tắc vậy?
Nếu anh là cụ thể thì cô chưa từng gặp, chưa từng chạm, chưa từng nhìn thẳng vào mắt anh, chưa từng thấy nụ cười của anh, không biết khi cười thì mắt anh cong thế nào.“Chó nhà anh cũng thế, siêu nghịch, suốt ngày đào bới chậu hoa của mẹ anh, bị mắng hoài ha ha.
Ngoài ra, nếu anh là cụ thể, tại sao Lật Hạ hiếm khi mơ thấy anh?Cô có cách tốt hơn để giải tỏa cảm xúc.
Họ trò chuyện với nhau mỗi ngày, cùng nhau mổ xẻ từng chi tiết của đối phương. F luôn là người trò chuyện với cô đến tận giây cuối cùng trước khi cô ngủ. Nhiều lần đặt điện thoại xuống, Lật Hạ vẫn nghĩ mình sẽ mơ thấy F, tiếp nối niềm vui ấy.Khi đọc đến câu đó, bên cạnh cô chính là khung chat với F.
Nhưng không có.”
Có lúc hai người dùng Zoom xem phim cùng nhau, anh sẽ chia sẻ ảnh chụp chú chó nhà mình từ camera giám sát, cười nói về những dáng ngủ ngộ nghĩnh của Dưa Hấu. Lật Hạ cũng đáp lại, nhưng trong lòng lại sợ F hỏi sâu hơn. Nhưng điều cô lo rồi cũng đến.]
“Sáng nay ăn bánh mì, tự dưng nhớ tới tên chú chó của em, dạo này nó sao rồi? Hình như em ít nhắc đến.” Anh hỏi rất tự nhiên.“Thiếu, còn thiếu một cái máy nói.
Lật Hạ bật ra: “Chú chó của em…”Lật Hạ bị chọc cười: “Chưa từng gặp mặt, kẹo cưới gì chứ.
Rồi ngẩn người, dời mắt khỏi màn hình, “Nó ổn lắm, rất nghịch.”Nó thích chạy, thích đuổi theo, thích sủa mấy tiếng mỗi lần tăng tốc.
“Chó nhà anh cũng thế, siêu nghịch, suốt ngày đào bới chậu hoa của mẹ anh, bị mắng hoài ha ha. Em đi làm về là sẽ dắt nó đi dạo à, hay dậy sớm dắt?”Chủ đề này trong miệng anh giống như một cuộn băng từ cũ kỹ đang quay, chất lượng âm thanh hỏng hóc, từ tính mất hết, không thể giải mã.
Ở nơi F không nhìn thấy, Lật Hạ mím môi, im lặng.Ở nơi F không nhìn thấy, Lật Hạ mím môi, im lặng.
“… Chủ yếu là ba mẹ em dắt.”Một câu ngắn đọc đến hai lần mới vào, rồi cô tắt màn hình điện thoại.
“Ồ, vậy em đỡ mệt.”Nhưng không có.
“Ừ.” Lật Hạ khẽ đằng hắng, “Aizz, mải nói chuyện với anh nên em chẳng nghe rõ thoại phim, chắc phải tua lại hai phút!”Trong sự tĩnh lặng ấy, Lật Hạ ngạc nhiên nhận ra một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ trong lòng mình.
Một bộ phim mà lúc nào cũng phải xem mất gấp 1.2 lần thời lượng mới xong, F bật cười: “Được thôi, tuỳ em.”Khi ấy cô chưa nhận ra, mối quan hệ lơ lửng giữa deep talk và mập mờ hời hợt chính là thứ dễ khiến người ta sa lầy nhất.
Anh luôn như vậy, luôn bao dung, kiên nhẫn, khiến Lật Hạ có thôi thúc muốn kể hết tất cả.”
Liệu có nên nói với anh không?Vậy anh là người cụ thể ư?
Có nên mang trái tim bầm dập, đầy những vết sẹo nhức nhối của mình cho anh xem, để rồi nhận về câu an ủi vô thưởng vô phạt của một người bạn mạng?“Ừ, vì mưu sinh.
Đi tới đi lui giữa “cụ thể” và “trừu tượng”, Lật Hạ vẫn chưa tìm được câu trả lời.Đạo diễn Phương, đội của anh còn thiếu người không?
Đêm đó, cô vẫn không mơ thấy F.”
Cô lại mơ thấy chú chó nhỏ Bánh Mì của mình, chẳng biết đã là lần thứ mấy rồi.