Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 12

Chương 12: Đèn kéo quân​Hoặc có thể nói, Lật Hạ đã quyết định tự tay chôn lại quả tim thối nát của mình vào đất.

Trong mơ là một buổi dắt chó đi dạo bình thường đến mức tầm thường, Lật Hạ trượt ván, Bánh Mì lao phăm phăm ngay bên cạnh. Ao nước, bồn hoa, bóng người, mây trời lướt qua vèo vèo. Gió xuân xuyên qua thân thể họ, họ không ngừng tiến về phía trước, về phía trước. Trước mặt là một luồng ánh sáng trắng chập chờn không rõ, phía sau ánh sáng là điều chưa biết. Cả hai cùng hét lên, cười vang, lao vào đó mà không chút do dự.​Khi ấy, cô mới nhận ra chờ đợi là một việc vô ích biết chừng nào.

Ngay khoảnh khắc xuyên qua luồng sáng, Lật Hạ đột nhiên bừng tỉnh.​Cô vẫn nhớ, sau khi “ước xong”, Bánh Mì phấn khích l**m lòng bàn tay cô.

Mở mắt, vài phút đầu cô còn đắm trong khoảng lẫn lộn giữa mộng và thực.​Không biết cô đã có bao nhiêu buổi trưa “rải tiền như rắc gạo” dưới đó chỉ để chơi với nó một lát.

Ánh mắt cô dán chặt vào cánh cửa, rất lâu sau, không chờ được bất kỳ âm thanh nào vọng lại từ bên ngoài. Tay cô vô thức quờ sang cạnh giường, cũng chẳng sờ thấy thân thể ấm áp mềm mại đang thở kia.​Lật Hạ thật sự có mong đợi, nhưng không phải mong đợi được xem phim cùng nhau.

Lật Hạ nhắm mắt lại, thở ra một hơi, rút bàn tay trống rỗng về.​Trên đó là bức ảnh sinh nhật bốn tuổi của Bánh Mì.

Từ ngày Bánh Mì rời đi, mỗi ngày cô đều mơ thấy nó. Không một giấc nào là không rơi nước mắt. Cô mơ thấy mình lại đứng cạnh giường bệnh ở phòng cấp cứu, đứng bên bờ vực sinh tử, nhìn nó nằm đó thoi thóp thở, máu loang cả hai chân. Không biết bao nhiêu lần quay trở lại cái ngày mình bất lực, trơ mắt nhìn nó từ khỏe mạnh hoạt bát trở nên yếu dần.​“Lại có hẹn à?

Cô cúi người bế lấy cơ thể lạnh cứng ấy, áp sát bên tai gọi tên nó. Nó mở mắt ra, nhưng không nghe lời, không trả lời.​Sau khi nó rời đi, Lật Hạ đã cắn răng gom hết mọi thứ trong phòng ngủ liên quan đến Bánh Mì: đệm, đồ chơi, ảnh chụp,…

Giấc mơ ấy như chiếc đèn kéo quân, mỗi đêm đều lặp đi lặp lại trước mắt Lật Hạ.​Hoặc nói đúng hơn, cuộc sống của cô đã trở về trạng thái bình thường sau cơn đau.

Thật ra, Lật Hạ có thể chấp nhận kiểu tra tấn tàn nhẫn ấy.​Nửa lưng nó có một mảng lông đen khiến Lật Hạ sinh lòng thương cảm, như thấy một người quen cũ, cô không nhịn được chụp thêm vài tấm.

Cái chết của Bánh Mì là lỗi của cô.​Khi thấy người khác đăng ảnh thú cưng lên story hay mạng xã hội, khi ở công viên hay bên vệ đường bắt gặp ai đó dắt một chú chó Corgi chân ngắn với chiếc đuôi hình trái tim nổi bật, Lật Hạ vẫn sẽ vô thức dừng lại vài giây, ngồi xổm xuống muốn thân thiết với nó.

Cô nghĩ giấc mơ đó chính là sự trừng phạt dành cho lỗi lầm của mình. Mỗi lần tỉnh giấc, cô đều lặng lẽ lặp lại hàng vạn lần câu xin lỗi trong lòng.​Cô cúi người bế lấy cơ thể lạnh cứng ấy, áp sát bên tai gọi tên nó.

Nhưng lần này, giấc mơ lại không có nước mắt, không có những tiếng gào thét đứt ruột, thậm chí còn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, đến mức khiến Lật Hạ khi tỉnh dậy cũng cảm thấy khó thích nghi.​Ban đầu cô định tỉa chữ “HAPPY” bằng cà rốt để trang trí, thể hiện tấm lòng, nhưng khổ nỗi tay vụng về, mới khắc được hai chữ cái đầu thì đã cạn kiên nhẫn.

Cô không biết mình nên vui hay nên buồn.​“Đã mấy lần lần sau rồi đó?

Nếu đây là dấu hiệu của sự lãng quên thì cô không cho phép.​[Thầy Phương, mặt trời chưa chiếu tới múi giờ UTC+1 à?

Cô rất sợ, rất sợ có một ngày Bánh Mì không còn muốn xuất hiện trong giấc mơ của cô nữa.​Chị vỗ vai Lật Hạ, hỏi cô có muốn đi không.

Nếu đây là một kiểu “quen dần” sau khi Bánh Mì rời đi, là cơ chế tự lọc đau khổ của não bộ, thì Lật Hạ nghĩ: Bánh Mì rời đi gần 21 ngày rồi. Mà 21 ngày là đủ để hình thành một thói quen. Những giấc mơ vui vẻ và hạnh phúc thế này, cũng có lẽ là một kiểu liệu pháp tinh thần.​Cái chết của Bánh Mì là lỗi của cô.

Bánh Mì vốn là một “đứa trẻ” ngoan, ấm áp, đáng yêu, phải chăng nó cũng đang giúp cô bước ra?​Nghĩ giờ đó bên F chắc đang buổi sáng.

Sau khi nó rời đi, Lật Hạ đã cắn răng gom hết mọi thứ trong phòng ngủ liên quan đến Bánh Mì: đệm, đồ chơi, ảnh chụp,… nhét vào một chiếc thùng. Sau đó, Triệu Tiểu Lan phát hiện ra, có lẽ vì để ý đến cảm xúc của cô nên đã lặng lẽ mang thùng đi chỗ khác. Lật Hạ không biết bà cất ở đâu, cũng không chủ động hỏi. Bây giờ, căn phòng ngủ của cô hoàn toàn không còn dấu vết nào của Bánh Mì nữa.​Trở lại những buổi tối tan làm không có chó con nhào vào lòng, buổi sáng tỉnh dậy không có chó con l**m tay, trượt ván không có chó con đuổi theo sau, lúc ngồi thay giày không có chó con đến cào cào.

Lật Hạ nhìn căn phòng trống trải, giây tiếp theo tháo ốp điện thoại ra, lấy từ mặt sau chiếc điện thoại một tấm ảnh chụp lấy liền mà cô từng lén giấu.​—

Trên đó là bức ảnh sinh nhật bốn tuổi của Bánh Mì.​Ăn xong bữa trưa, Lật Hạ xuống dưới đi dạo tiêu cơm.

Do chính tay cô chụp.​Nếu đây là dấu hiệu của sự lãng quên thì cô không cho phép.

Trên chiếc bánh sinh nhật nhỏ có hai cây nến màu và hai chữ cái làm từ cà rốt, ở chính giữa khung hình, Bánh Mì đội một chiếc mũ sinh nhật màu vàng kim, mắt sáng long lanh, lè lưỡi về phía ống kính.​Hôm đó, Lật Hạ lấy tay che mắt Bánh Mì lại, nhường cho nó một chút thời gian để ước nguyện.

Bánh kem là do Lật Hạ tự tay làm, nguyên liệu gồm sữa dê, ức gà, thêm cà rốt và bông cải xanh xay nhuyễn. Ban đầu cô định tỉa chữ “HAPPY” bằng cà rốt để trang trí, thể hiện tấm lòng, nhưng khổ nỗi tay vụng về, mới khắc được hai chữ cái đầu thì đã cạn kiên nhẫn. Thế nên, vào ngày sinh nhật của Bánh Mì, trên bánh kem xuất hiện một chữ cái viết hoa to đùng: “HA”.​Lật Hạ không biết bà cất ở đâu, cũng không chủ động hỏi.

Bị người khác hỏi, Lật Hạ bèn cố tình giải thích rằng đó là viết tắt của lời chúc mong Bánh Mì ngày nào cũng vui vẻ.​…

Bạn bè đến chung vui đều bật cười ha ha.​Khai thật mau.

Lật Hạ nói: “Thấy chưa, ‘HA’ với ‘HAPPY’ cùng một ý mà.”​Trong mơ là một buổi dắt chó đi dạo bình thường đến mức tầm thường, Lật Hạ trượt ván, Bánh Mì lao phăm phăm ngay bên cạnh.

Hôm đó, Lật Hạ lấy tay che mắt Bánh Mì lại, nhường cho nó một chút thời gian để ước nguyện. Nhưng Bánh Mì nào biết ước gì đâu, chỉ là cô chủ của nó muốn mượn ánh lửa bập bùng, bài hát chúc mừng sinh nhật mà mọi người đang hát, để chúc cho sinh linh bé nhỏ trong lòng mình được khỏe mạnh, bình an.​Nhưng mặt không che được, hai tai lại đỏ bừng.

Cô vẫn nhớ, sau khi “ước xong”, Bánh Mì phấn khích l**m lòng bàn tay cô. Như thể nó thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy.​Sinh mệnh mong manh như cơn gió thoảng không nắm bắt được.

Tất cả chỉ diễn ra chưa đầy hai mươi ngày. Giờ đây, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là hồi tưởng và hối hận. Hối hận vì sao mình lại lười, không khắc cho trọn chữ “HAPPY”.​]

Sinh mệnh mong manh như cơn gió thoảng không nắm bắt được.​Cô cho nó ăn thì nó cắm đầu chạy như bay.

Lật Hạ lặng lẽ nhìn tấm ảnh, mắt nóng rát.​Thật ra, Lật Hạ có thể chấp nhận kiểu tra tấn tàn nhẫn ấy.

Cô đưa ảnh lại gần, đặt môi lên hôn khẽ.​[Dậy đê]

—​Sở Hiểu Văn nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

Khi trời sáng rõ, vạn vật vẫn tiếp tục vận hành như thường lệ.​”

Trong những ngày tháng tràn ngập tiếng nói và tin nhắn từ F, Lật Hạ cảm thấy bản thân như một miếng bọt biển từng bị nén bẹp, giờ đang từ từ phồng lên trở lại.​”

Thêm vào đó là sự nhẹ nhàng và không còn quá nặng nề khổ sở của giấc mơ, bước chân đi làm mỗi ngày cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.​Mà 21 ngày là đủ để hình thành một thói quen.

Cô cảm thấy mình đã ổn rồi.​jpg]

Hoặc nói đúng hơn, cuộc sống của cô đã trở về trạng thái bình thường sau cơn đau. Trở lại những buổi tối tan làm không có chó con nhào vào lòng, buổi sáng tỉnh dậy không có chó con l**m tay, trượt ván không có chó con đuổi theo sau, lúc ngồi thay giày không có chó con đến cào cào. Một cuộc sống tẻ nhạt bình thường.​” Lật Hạ xoa mặt, hỏi, “Lộ lắm à?

Bánh Mì đã rời xa, điều duy nhất cô có thể làm là chấp nhận.​Mỗi lần tỉnh giấc, cô đều lặng lẽ lặp lại hàng vạn lần câu xin lỗi trong lòng.

Có lẽ là vậy, Lật Hạ cũng không chắc. Khi thấy người khác đăng ảnh thú cưng lên story hay mạng xã hội, khi ở công viên hay bên vệ đường bắt gặp ai đó dắt một chú chó Corgi chân ngắn với chiếc đuôi hình trái tim nổi bật, Lật Hạ vẫn sẽ vô thức dừng lại vài giây, ngồi xổm xuống muốn thân thiết với nó. Cho đến khi con chó đó lắc mông chạy đi, hoặc bị chủ gọi về, cô nghe thấy cái tên khác, lúc ấy mới chợt nhớ ra… cô đã đánh mất chú chó của riêng mình.​Nếu đây là một kiểu “quen dần” sau khi Bánh Mì rời đi, là cơ chế tự lọc đau khổ của não bộ, thì Lật Hạ nghĩ: Bánh Mì rời đi gần 21 ngày rồi.

Lại là thứ năm.​Mỗi lần như vậy, F đều sẽ nói “chào buổi sáng” với cô, rồi vào chế độ tám chuyện.

Mấy đồng nghiệp trẻ bắt đầu bàn nhau sắp xếp hoạt động tối thứ Sáu, người thì đề nghị chơi game nhập vai, người thì muốn chơi ma sói, người thì rủ đánh mạt chược. Sở Hiểu Văn bảo mình bụng to, không muốn tan làm còn họp nhóm, đề nghị chơi hai ván nhẹ nhàng.​Bánh Mì vốn là một “đứa trẻ” ngoan, ấm áp, đáng yêu, phải chăng nó cũng đang giúp cô bước ra?

Chị vỗ vai Lật Hạ, hỏi cô có muốn đi không.​Trước mặt là một luồng ánh sáng trắng chập chờn không rõ, phía sau ánh sáng là điều chưa biết.

Tối thứ Sáu phải xem lại đoạn kết Stranger Things 4 với F, anh còn bảo có mấy chi tiết ẩn muốn giải thích cho cô, nên Lật Hạ lắc đầu: “Lần sau em đi.”​Bị người khác hỏi, Lật Hạ bèn cố tình giải thích rằng đó là viết tắt của lời chúc mong Bánh Mì ngày nào cũng vui vẻ.

“Đã mấy lần lần sau rồi đó?”​Ao nước, bồn hoa, bóng người, mây trời lướt qua vèo vèo.

“Lại có hẹn à? Khai thật mau.”​Không một giấc nào là không rơi nước mắt.

Sở Hiểu Văn nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.​Lật Hạ trượt xem lại đoạn chat, mới nhận ra tối qua F đã không trả lời tin nhắn.

“Không khai thì chị cũng đoán ra rồi còn gì.” Lật Hạ xoa mặt, hỏi, “Lộ lắm à?”​Hối hận vì sao mình lại lười, không khắc cho trọn chữ “HAPPY”.

“Trên mặt em giờ viết hai chữ to tướng.”​Từ ngày Bánh Mì rời đi, mỗi ngày cô đều mơ thấy nó.

“Chữ gì?”​”

Lật Hạ có đôi mắt sâu và đậm, lúc chớp mắt, lông mi khẽ cụp lại như bàn tay con nít đang mở ra khép vào. Khi nghi ngờ hay muốn biết điều gì, đồng tử cô sẽ mở to, trong veo. Sở Hiểu Văn cố tình trêu ghẹo, chọc chọc vào má cô, bên trái một cái, bên phải một cái:​Cả hai cùng hét lên, cười vang, lao vào đó mà không chút do dự.

“Mong, đợi.”​Sở Hiểu Văn bảo mình bụng to, không muốn tan làm còn họp nhóm, đề nghị chơi hai ván nhẹ nhàng.

“Á thiệt hả? Thiệt hả thiệt hả? Có thật hả?”​Mở mắt, vài phút đầu cô còn đắm trong khoảng lẫn lộn giữa mộng và thực.

Cô luống cuống vén mấy sợi tóc con rối tung, như muốn che đi phần nào. Nhưng mặt không che được, hai tai lại đỏ bừng.​nhét vào một chiếc thùng.

Sở Hiểu Văn cười phá lên.​Cô cảm thấy mình đã ổn rồi.

Lật Hạ thật sự có mong đợi, nhưng không phải mong đợi được xem phim cùng nhau. Mà là vì sau nhiều lần F tò mò, cô đã quyết định sẽ cho anh xem ảnh cũ của Bánh Mì, đồng thời kể cho anh nghe một câu chuyện bi kịch không cần ai an ủi.​Nó mở mắt ra, nhưng không nghe lời, không trả lời.

Hoặc có thể nói, Lật Hạ đã quyết định tự tay chôn lại quả tim thối nát của mình vào đất.​Lật Hạ nhìn căn phòng trống trải, giây tiếp theo tháo ốp điện thoại ra, lấy từ mặt sau chiếc điện thoại một tấm ảnh chụp lấy liền mà cô từng lén giấu.

Có thêm một người biết, cũng chẳng sao.​Tay cô vô thức quờ sang cạnh giường, cũng chẳng sờ thấy thân thể ấm áp mềm mại đang thở kia.

Thứ sáu.​Cô không ngờ có một ngày, F cũng trở thành một luồng gió thoảng…

Sáng có mưa lất phất, đến trưa trời lại tạnh. Ăn xong bữa trưa, Lật Hạ xuống dưới đi dạo tiêu cơm. Dạo gần đây, cô thường thấy một chú corgi tam thể trước sảnh, lông còn sạch sẽ, nhưng chưa từng thấy chủ, không biết là chó hoang hay chó nhà chạy rông. Cô cho nó ăn thì nó cắm đầu chạy như bay. Không biết cô đã có bao nhiêu buổi trưa “rải tiền như rắc gạo” dưới đó chỉ để chơi với nó một lát. Nửa lưng nó có một mảng lông đen khiến Lật Hạ sinh lòng thương cảm, như thấy một người quen cũ, cô không nhịn được chụp thêm vài tấm.​Những giấc mơ vui vẻ và hạnh phúc thế này, cũng có lẽ là một kiểu liệu pháp tinh thần.

[Xem này! Chó của em nè!]​Dạo gần đây, cô thường thấy một chú corgi tam thể trước sảnh, lông còn sạch sẽ, nhưng chưa từng thấy chủ, không biết là chó hoang hay chó nhà chạy rông.

Cô tiện tay gửi cho F.​Cô mơ thấy mình lại đứng cạnh giường bệnh ở phòng cấp cứu, đứng bên bờ vực sinh tử, nhìn nó nằm đó thoi thóp thở, máu loang cả hai chân.

Nghĩ giờ đó bên F chắc đang buổi sáng. Mỗi lần như vậy, F đều sẽ nói “chào buổi sáng” với cô, rồi vào chế độ tám chuyện. Lật Hạ đoán chắc anh đã dậy rồi, nên thao thao bất tuyệt khoe:​Chó của em nè!

[Để kịp tan làm đúng giờ, sáng nay em làm xong khối lượng công việc cả ngày luôn rồi]​]

[Chuột nhỏ cảm thấy bản thân siêu đỉnh.jpg]​”

…​…

[Thầy Phương, mặt trời chưa chiếu tới múi giờ UTC+1 à?]​Khi trời sáng rõ, vạn vật vẫn tiếp tục vận hành như thường lệ.

[Dậy đê]​Lật Hạ lặng lẽ nhìn tấm ảnh, mắt nóng rát.

…​Cô đưa ảnh lại gần, đặt môi lên hôn khẽ.

[Ơ?]​“Không khai thì chị cũng đoán ra rồi còn gì.

[Đang bận hả??]​Thêm vào đó là sự nhẹ nhàng và không còn quá nặng nề khổ sở của giấc mơ, bước chân đi làm mỗi ngày cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

…​Mà là vì sau nhiều lần F tò mò, cô đã quyết định sẽ cho anh xem ảnh cũ của Bánh Mì, đồng thời kể cho anh nghe một câu chuyện bi kịch không cần ai an ủi.

Lật Hạ trượt xem lại đoạn chat, mới nhận ra tối qua F đã không trả lời tin nhắn. Lúc đó cô không để ý, đã đi ngủ sớm.​Có lẽ là vậy, Lật Hạ cũng không chắc.

Đến hôm nay, cho đến lúc tan làm, điện thoại cũng không hề sáng lên vì người mà cô mong đợi. Khi ấy, cô mới nhận ra chờ đợi là một việc vô ích biết chừng nào.​Thiệt hả thiệt hả?

Lật Hạ thu dọn túi xách, nhìn ánh chiều đỏ rực ngoài cửa sổ, chợt thấy ngày hè quá dài.​Nhưng lần này, giấc mơ lại không có nước mắt, không có những tiếng gào thét đứt ruột, thậm chí còn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, đến mức khiến Lật Hạ khi tỉnh dậy cũng cảm thấy khó thích nghi.

Cô không ngờ có một ngày, F cũng trở thành một luồng gió thoảng…​Nhưng Bánh Mì nào biết ước gì đâu, chỉ là cô chủ của nó muốn mượn ánh lửa bập bùng, bài hát chúc mừng sinh nhật mà mọi người đang hát, để chúc cho sinh linh bé nhỏ trong lòng mình được khỏe mạnh, bình an.

Thậm chí còn không để lại dấu vết.

Bình Luận (0)
Comment