Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 13

Chương 13: Làn sóng xanh​”

Lật Hạ cuối cùng vẫn chơi mấy ván Ma sói với đồng nghiệp. Trải nghiệm không mấy vui vẻ: không gian kín mít, luôn có mấy gã đàn ông xa lạ muốn hút thuốc. Vừa rút bao thuốc ra, Lật Hạ đã nhắc có phụ nữ mang thai ở đây. Đối phương bĩu môi, không tình nguyện mà ném thuốc lên bàn, trông cứ như là lỗi của Lật Hạ vậy.​Cô cảm thấy mình nên làm gì đó rồi.

Sở Hiểu Văn đang ở cuối thai kỳ, không thể ngồi lâu, chị nhìn Lật Hạ, hai người chỉ cần trao nhau ánh mắt đã hiểu, dứt khoát ra ngoài trước. Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy bên trong có người không đợi nổi mà châm lửa hút thuốc.​”

Vào thang máy, Sở Hiểu Văn bực bội nói: “Tối nay chị bị giết ba lần liền, chị thấy rõ là tên đó cố tình không muốn cho chị chơi! Chị nhìn ra nó muốn hút thuốc từ đầu rồi, chị cứ không đi, cho nó tức chết luôn.”​Bị mắng cũng được, thế nào cũng được, lẽ ra cô phải chủ động bước ra khỏi thế giới ảo dịu dàng kia từ lâu rồi.

“Chị cũng giỏi nhịn thật.” Lật Hạ cười.​Lật Hạ tiện tay sắp xếp lại cho gọn, để trước mặt sạch sẽ một chút, tiện gõ chữ.

Sở Hiểu Văn chọt cô: “Em mới giỏi ấy, có mấy lần chị thấy em nhíu mày muốn vạch tội nó rồi!”​Cuối cùng, Lật Hạ đau thương ngộ ra: “Chị nói đúng!

“Mắt em không dung nổi hạt cát.” Lật Hạ bấm ngón tay ra dấu tí xíu.​”

“Ha ha ha.”​Hừ, đúng là miệng lưỡi trơn tru.

Hai người vừa cười vừa nói, rồi tìm một quán mì lạnh ngồi xuống. Buổi chiều tham gia đột xuất, thật ra là để phân tán sự chú ý. Suốt hơn một tiếng chơi game, Lật Hạ để điện thoại ở chế độ im lặng và nhét hẳn vào túi, không đụng đến lần nào. Lúc này, Sở Hiểu Văn đang lướt điện thoại định chia sẻ clip hài, Lật Hạ mới lấy điện thoại ra.​Lật Đại Dũng thường xuyên ra ngoài, quán nướng giao cho Trì Hâm trông, hỏi thì chỉ bảo là đi các thành phố lân cận lấy hàng.

Mở khoá.​”

Trên màn hình có mấy tin nhắn. Cô mở ra xem, chỉ là thông báo quảng cáo từ mấy ứng dụng mua sắm và đặt đồ ăn.​Huống hồ hiện giờ cô chưa mất mát gì, F thậm chí còn chưa từng lừa cô lấy một đồng.

Tiếp theo, cô không vui lắm khi nhìn thấy ảnh màn hình khóa.​Rõ ràng anh có thể trực tiếp lừa cô, vậy mà còn bày ra cái cớ tử tế.

Lạ lẫm, xa xôi, hoàn hảo.​Gửi gắm tình cảm vào một người xa lạ, nghe có ngu không cơ chứ?

Giây phút ấy chẳng còn chút liên quan nào nữa.​“[vị trí]”

Cô bỗng dưng tìm ra được đáp án cho câu hỏi “trừu tượng hay cụ thể”.​Vào thang máy, Sở Hiểu Văn bực bội nói: “Tối nay chị bị giết ba lần liền, chị thấy rõ là tên đó cố tình không muốn cho chị chơi!

F vốn dĩ chưa bao giờ là “cụ thể”.​Lật Hạ bỗng chốc thông suốt.

Là một hình bóng được xây dựng bằng chữ nghĩa, giọng nói và những ảo tưởng.​“Có dịp cho chị gặp một lần nhé, chị xem thử giúp em.

“Hôm nay sao vậy?”​Lật Hạ suýt nữa bị lời anh dụ dỗ, cứ như cô thực sự cầm cái búa định đoạt số mệnh của anh trong tay.

Thấy cô thất thần, Sở Hiểu Văn hỏi ngay.​Lật Hạ cúi đầu nhìn Tiểu Mạch lè lưỡi vẫy đuôi, thấy nó hoạt bát chạy đi xa, cô thu lại ánh mắt, nói: “Tiểu Mạch lại béo lên rồi, chị nuôi tốt thật.

Từ khi Lật Hạ quyết định chơi cùng cả nhóm là chị đã thấy có gì không ổn, nhịn đến giờ, Sở Hiểu Văn dò hỏi: “Đối phương có việc gấp à?”​Ngay sau đó, F gửi tin nhắn:

Một cái thang xuống rõ ràng thế này, Lật Hạ hoàn toàn có thể gật đầu hoặc bịa đại một cái cớ. Nhưng cô không làm vậy. Cô đặt điện thoại sang một bên, ngước lên nhìn thẳng, khẽ thở ra một hơi ngắn như dấu gạch nối.​”

Cô nói: “Hình như… em nghiêm túc quá rồi.”​“Xem tình hình thì chắc phải thất hẹn rồi, thật sự xin lỗi.

Cô không giấu được nét ủ rũ, Sở Hiểu Văn đoán: “Sao? Người đó bốc hơi rồi à?”​Lật Hạ đứng trước cửa hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng.

“Ừm.”​Cơm nước đã dọn sẵn, Lật Hạ ăn xong, nhìn bà vẫn đang mê mẩn quay video ngắn, cô lặng lẽ bước vào phòng làm việc.

“Bao lâu rồi?”​Không moi được gì từ phía bà, Lật Hạ đành bỏ cuộc.

Lật Hạ tính thử, từ tối qua tới giờ: “Một ngày.”​”

Sở Hiểu Văn quăng đũa, miệng buột ra tên một loại thực vật*: “Chị biết ngay mấy gã trên mạng chẳng ra gì, toàn giỏi đánh bóng bản thân, giờ còn chơi cả chiêu ‘marketing kiểu đói khát’. Thằng tồi này đúng là treo bầu hồ trong phòng, tưởng mình là ông nội thiên hạ rồi chắc.”​…

*miệng buột ra tên một loại thực vật: cỏ 草 có âm na ná 肏​Buổi chiều tham gia đột xuất, thật ra là để phân tán sự chú ý.

“Chị nói thật, Hạ Hạ, em biết tại sao em lại bị tên đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng không?” Sở Hiểu Văn hỏi rất nghiêm túc, như thể đã nhìn thấu bản chất của sự việc.​”

“Tại sao?” Lật Hạ chớp mắt, lắng nghe đầy tin tưởng và tập trung.​”

Sở Hiểu Văn: “Vì em nói chuyện với quá ít đàn ông!”​Hai thái cực, chẳng có cái nào là phương án tốt.

“Nếu em nói chuyện với hai người cùng lúc thì còn quan tâm vậy không?”​ừ thì không nói, ráng kéo dài thêm hai ngày nữa vậy.

Lật Hạ nghẹn lời: “Ha ha ha, lý lẽ gì kỳ cục vậy.”​”

Sở Hiểu Văn liên tục khuyên nhủ. Cuối cùng, Lật Hạ đau thương ngộ ra: “Chị nói đúng! Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết đàn ông!”​”

“Đúng, ai mà chẳng biết cách xóa bỏ người khác chứ?” Sở Hiểu Văn lập tức ủng hộ, “Kệ tên đó đi!”​” Lật Hạ chớp mắt, lắng nghe đầy tin tưởng và tập trung.

Hai người cứ một câu qua một câu lại, như cơn gió giải rượu thổi tung mái tóc, từng sợi ngang dọc dính lộn xộn trên mặt Lật Hạ. Sở Hiểu Văn  khuyên cô nên tìm những người đàn ông chất lượng cao, phải nhắm đến hàng hiệu xa xỉ, chứ đừng nhắm đến các khu chợ bán túi xách đại hạ giá.

“Nhắm trăng, ít ra cũng rơi giữa muôn sao.”​Loại k*ch th*ch bị động này, cô không thích.

Vừa nói dứt lời, Sở Hiểu Văn thấy màn hình điện thoại Lật Hạ sáng lên, chị lướt mắt thấy người đàn ông hiện lên trên đó, “Hoặc em cứ chọn người tốt nhất, như người trên màn hình ấy, crush của em, còn có chút giá trị.”​Anh nói xin lỗi, cô chỉ qua loa “ừ” một tiếng.

Lật Hạ chưa từng nói rõ chuyện bạn chat trên mạng là F.​Vừa mở khóa, cô chết sững ngay lập tức.

Bây giờ thì như boomerang đâm thẳng vào tim.​“Vài ngày” ở nước ngoài là một tháng sao?

Lật Hạ: “…”​Lật Hạ đáp lời.

Sở Hiểu Văn: “Sao vậy?”​Cô gật đầu, nở nụ cười gượng gạo.

Lật Hạ: “… Chị vừa mắng anh ấy là thằng tồi.”​”

“Hả?”​Giọng anh nghiêm túc, làm tim cô rối tung cả lên.

Bàn tay hơi phù của Sở Hiểu Văn vội vã chỉ qua chỉ lại giữa cô và màn hình điện thoại, sững người không nói nên lời: “Ý em là… tên đó chính là… cái người đó…?”​Đứng yên, cô nói: “Không muốn.

Lật Hạ khô khan gật đầu.​Ngay cả nuôi rùa mà Lật Đại Dũng cũng nuôi chết, cô chẳng tin nuôi cá có thể sống nổi.

Sở Hiểu Văn vội vàng “chữa cháy”: “Hạ Hạ à, em biết đấy, mọi việc phải tuỳ người mà dạy, tuỳ lúc mà xử, nóng thì cần lạnh, lạnh thì cần nóng, đôi khi còn phải chữa ngựa chết như chữa ngựa sống…”​Sau đó bồi thêm một câu hậm hực, “Trên mạng không tính!

“?”​Giải trí không giết người, quá để tâm mới giết người.

“Cứ để đó, đừng xóa vội.”​Lật Hạ nhìn thấy nửa cái bóng mèo ló ra giữa các bánh xe, nhanh chóng nhận ra đó là con mèo cam cô từng cho ăn và đưa đi triệt sản.

—​Ba tầng lầu, 45 bậc thang.

Sau một hồi bàn chuyện chiến lược “trên giấy” với Sở Hiểu Văn, Lật Hạ về nhà.​“Chị nói thật, Hạ Hạ, em biết tại sao em lại bị tên đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng không?

Cô có chút không quen với kiểu im lặng kéo dài của F, cảm thấy mình thật vô dụng. Nhưng rồi cô cũng bình thản chấp nhận sự vô dụng ấy.​Đối phương bĩu môi, không tình nguyện mà ném thuốc lên bàn, trông cứ như là lỗi của Lật Hạ vậy.

Vừa vòng qua bãi cỏ khu dân cư, dưới lầu có mấy ông bà già đang tản bộ tiêu cơm, ăn mặc chỉnh tề như sắp tham gia đi bộ nhanh.  Từ xa đã nghe thấy có người gọi: “Tiểu Hạ!”

Đèn đường không sáng lắm, quay đầu lại, người kia còn chưa đến gần, nhưng một cục bông trắng to trước ngực đã duỗi dây dắt ra chạy ào tới. Lật Hạ ngồi xổm xuống, thân thiết xoa đầu con chó nhỏ, ngẩng đầu chào hỏi: “Chị Phương, chị ăn tối rồi ạ?”​”

“Vừa ăn xong ra đi dạo chút, em mới tan làm à?”​”

“Không ạ, em đi tụ họp với bạn bè chút.”​“Em tan làm rồi phải không?

Lúc trước cùng dắt chó đi dạo nên quen biết. Chó của chị Phương tên Tiểu Mạch, là một bé chó Bichon trắng tròn vo, gặp ai cũng vui vẻ, là bạn tốt của Bánh Mì. Sau khi không dắt chó nữa thì thật sự ít gặp mặt. Lật Hạ cúi đầu nhìn Tiểu Mạch lè lưỡi vẫy đuôi, thấy nó hoạt bát chạy đi xa, cô thu lại ánh mắt, nói: “Tiểu Mạch lại béo lên rồi, chị nuôi tốt thật.”​Lật Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám đen, mịt mù.

“Cũng nhờ cái công thức nấu ăn cho chó mà em dạy chị hồi đó, chị không biết thay đổi gì, cứ dùng hoài thôi.”​Chị Phương vừa nói vừa thở dài đầy cảm thông: “Haiz, nuôi thú cưng là thế đấy, rồi cũng sẽ có ngày phải chia xa.

Lật Hạ gượng cười: “Tốt mà, tốt lắm.”​“5 tháng, hai màu, Sơn Đông (con này không tệ)

Sợ chị Phương hỏi thêm, cô vội nói mình lên nhà trước.​Xinh thế.

Không ngờ vừa nhấc chân, đối phương đã túm lấy cánh tay cô, dí sát mặt lại gần. Ánh đèn trần đổ xuống, khiến tim Lật Hạ khẽ run lên.​Lần này F tin thật: “Cảm ơn, họ Phương này cảm giác nhẹ nhàng như thuyền lướt qua vạn núi rồi.

Chị Phương nhiệt tình một cách quá mức: “À đúng rồi Tiểu Hạ, em còn định nuôi chó nữa không? Nhà bạn chị cũng có chó Corgi lông dài đấy, em bế một con về nuôi nhé?”​Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy bên trong có người không đợi nổi mà châm lửa hút thuốc.

Lật Hạ bình tĩnh đẩy tay chị ấy ra: “Không cần đâu chị Phương, em không có ý định nuôi nữa.”​Cô nghi hoặc cầm lên xem:

“Chị cũng nghe bà em kể sau khi Bánh Mì xảy ra chuyện em buồn lắm, mấy hôm đó còn chẳng đi làm được. Hồi ấy chị cũng định tìm em tâm sự rồi.”​Không ngờ vừa nhấc chân, đối phương đã túm lấy cánh tay cô, dí sát mặt lại gần.

Chị Phương vừa nói vừa thở dài đầy cảm thông: “Haiz, nuôi thú cưng là thế đấy, rồi cũng sẽ có ngày phải chia xa. Sinh lão bệnh tử mà, người cũng vậy thôi.”​”

Lật Hạ không nói gì, môi mím thành một đường thẳng, đôi mắt khô khốc nheo lại thành một vòng cung.​Ban trưa vốn định kể với anh chuyện Bánh Mì, nhưng sự biến mất đột ngột này giống như nhét một cục bông không màu vào miệng cô.

Cô gật đầu, nở nụ cười gượng gạo.​Triệu Tiểu Lan đáp, “Lưỡi là thịt, sự thật như sắt, mẹ đây tiếp nhận mọi chất vấn từ đứa như con.

Sao cô lại không hiểu chứ?​”

Bánh Mì đã khiến cô phải nếm trải đớn đau đến tận cùng tim phổi.​Vừa nói vừa không khách sáo vươn tay ra sờ cả hai bên, “Nào nào, xoa xoa vận đào hoa của tụi mày cái.

Rất nhiều thứ, người ta có thể cho phép chúng bước vào cuộc sống của mình, nhưng tuyệt đối không được để chúng tùy tiện chen vào sinh mệnh. Nếu không, cái giá phải trả sẽ là những tổn thất tình cảm không thể nào đo lường được.​”

Thú cưng là thế, con người cũng vậy.​“Vậy có nghĩa là anh được cô Lật Tử rộng lượng tha thứ rồi hả?

Lật Hạ hiểu rõ điều này.​”

“Nhưng chị nghe nói em đang yêu đương gì đó mà Tiểu Hạ.” Chị Phương cười tít mắt, đôi mắt cong cong chẳng khác gì lúc chị cùng Triệu Tiểu Lan sốt sắng giới thiệu bạn trai cho cô: “Tốt lắm, tốt lắm, em bước ra được là tốt rồi, con người phải biết nhìn về phía trước, sống vui vẻ lên.”​Cửa khu nhà bị kéo ra, lại tự động khép vào, rồi đóng sầm.

“Có dịp cho chị gặp một lần nhé, chị xem thử giúp em.”​”

!?​Nhưng cô không làm vậy.

Nghe xong, tim Lật Hạ bỗng co thắt mạnh…​”

Cái vở kịch “bạn trai giả” kia vẫn chưa kết thúc!​Sở Hiểu Văn vội vàng “chữa cháy”: “Hạ Hạ à, em biết đấy, mọi việc phải tuỳ người mà dạy, tuỳ lúc mà xử, nóng thì cần lạnh, lạnh thì cần nóng, đôi khi còn phải chữa ngựa chết như chữa ngựa sống…”

Triệu Tiểu Lan từng nói Tết Đoan Ngọ sẽ ăn cơm cùng, tính ra chỉ còn một tuần nữa. Giờ F biến mất, giấc mộng đẹp cô vẽ ra cuối cùng vẫn bị ánh sáng phơi bày đến tan tành.​Cô chợt nhớ gần đây Lật Đại Dũng và Triệu Tiểu Lan quả thật rất bận.

Nên thú nhận không?​Lật Hạ bình tĩnh đẩy tay chị ấy ra: “Không cần đâu chị Phương, em không có ý định nuôi nữa.

Hình như buộc phải thú nhận rồi.​”

Ba tầng lầu, 45 bậc thang. Lật Hạ đứng trước cửa hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi móc chìa khóa ra, cô cúi đầu nhìn điện thoại.​Dì Vương tiếc lắm, bảo lần này điều kiện cực tốt, con xem, đúng là không đúng lúc…”

Màn hình bừng sáng, nhưng điện thoại vẫn im lìm.​Khúc Thư Tâm khựng lại: “Con bé này học hư rồi, bà lừa con được sao?

Không có bất kỳ tin nhắn nào từ F.​“Còn muốn xem phim tiếp không?

Tình hình cũng không có chuyển biến gì khả quan.​”

Chính điều đó lại khiến Lật Hạ có thêm dũng khí. Bị mắng cũng được, thế nào cũng được, lẽ ra cô phải chủ động bước ra khỏi thế giới ảo dịu dàng kia từ lâu rồi.​”

Giải trí không giết người, quá để tâm mới giết người. Huống hồ hiện giờ cô chưa mất mát gì, F thậm chí còn chưa từng lừa cô lấy một đồng. Cô có thể dừng lại kịp thời, nên thấy mừng mới đúng.​Sau khi không dắt chó nữa thì thật sự ít gặp mặt.

Lật Hạ ôm tâm thế như đi chịu chết mà mở cửa, định bụng sẽ nói hết mọi chuyện, nhưng lại phát hiện trong nhà chỉ có một mình bà ngoại Khúc Thư Tâm. Cơm nước đã dọn sẵn, Lật Hạ ăn xong, nhìn bà vẫn đang mê mẩn quay video ngắn, cô lặng lẽ bước vào phòng làm việc.​Cá?

Khúc Thư Tâm từng nói nếu muốn suy nghĩ hay đưa ra quyết định gì, phòng làm việc là nơi dễ tĩnh tâm nhất.​Nghe xong, tim Lật Hạ bỗng co thắt mạnh…

Phòng không lớn, bước đến gần bàn làm việc, trên mặt bàn bày bừa mấy tờ giấy. Lật Hạ tiện tay sắp xếp lại cho gọn, để trước mặt sạch sẽ một chút, tiện gõ chữ. Vừa cúi đầu, vô tình liếc thấy nét chữ của Triệu Tiểu Lan trên một tờ giấy trắng. Cô nghi hoặc cầm lên xem:​”

“5 tháng, hai màu, Sơn Đông (con này không tệ)​Lật Hạ xoay người không nhìn nữa, cắn răng, đưa tay che trán chạy về dưới lầu.

8 tháng, hai màu, Tứ Xuyên (hơi xa)​F từng nói: đợi anh về nước rồi hãy quyết định, cần vài ngày.

1 tuổi, ba màu, ngoài vành đai 6 (không giống lắm)​“Khoan.

…”​”

Trông thì lộn xộn nhưng lại có trật tự, có khoanh tròn, có dấu dừng lại, như đang cân nhắc lựa chọn gì đó.​Chuông điện thoại ồn ào vang lên, cô không muốn bắt máy.

Triệu Tiểu Lan đang chọn gì vậy?​Thú cưng là thế, con người cũng vậy.

Cô chợt nhớ gần đây Lật Đại Dũng và Triệu Tiểu Lan quả thật rất bận. Lật Đại Dũng thường xuyên ra ngoài, quán nướng giao cho Trì Hâm trông, hỏi thì chỉ bảo là đi các thành phố lân cận lấy hàng. Triệu Tiểu Lan cũng khác thường, có lúc đang ăn cũng bận nghe – gọi điện thoại, trả lời tin nhắn, như đang muốn mua gì đó, cứ hỏi địa chỉ cửa hàng, có thể gửi ảnh trước được không…​“Em phải.

Trực giác mách bảo Lật Hạ rằng hai người họ đang giấu cô chuyện gì đó.​Con mèo như dùng phép thuật, lại “meo” với cô thêm tiếng nữa.

Cô không muốn đoán bừa, nhưng đột nhiên, cảm giác tội lỗi vì đang lừa dối họ trong lòng lại bớt đi phần nào.​”

Cô quyết định hỏi Khúc Thư Tâm thử xem.​[Em có ở đó không?

Khúc Thư Tâm nói, gần đây Lật Đại Dũng định đi học thêm vài món mới, “thì phải đi khảo sát các quán chứ còn gì.”​*miệng buột ra tên một loại thực vật: cỏ 草 có âm na ná 肏

“Thật ạ?”​”

Lật Hạ không tin, mang kinh Phật ra dọa, “Bà, bà còn nhớ mười giới của Bồ Tát không?”​Triệu Tiểu Lan từng nói Tết Đoan Ngọ sẽ ăn cơm cùng, tính ra chỉ còn một tuần nữa.

Khúc Thư Tâm khựng lại: “Con bé này học hư rồi, bà lừa con được sao?”​Lật Hạ cười bảo: “Mẹ, bà ngoại thành người phát ngôn ngoại giao của mẹ và ba rồi đáp.

“Thế cái này là gì?” Lật Hạ giơ tờ giấy có chữ của Triệu Tiểu Lan ra, chỉ vào hỏi, “Bà, bà nói xem mẹ con viết cái gì đây.”​“Vừa ăn xong ra đi dạo chút, em mới tan làm à?

Khúc Thư Tâm đưa giấy ra xa, nheo mắt nhìn hồi lâu, giọng đặc nặng: “Bà không biết.”​”

Không moi được gì từ phía bà, Lật Hạ đành bỏ cuộc. Đợi Triệu Tiểu Lan về, cô lại nói bóng gió thăm dò, kết quả là cả hai người họ nói y hệt nhau, không lệch một chữ.​Nên thú nhận không?

Lật Hạ cười bảo: “Mẹ, bà ngoại thành người phát ngôn ngoại giao của mẹ và ba rồi đáp.”​Cô chợt nhớ lần trước mèo trắng lén đi theo cô về nhà, đứng ở cửa, bẩn thỉu lấm lem, ánh mắt mong chờ được vào, chính là kiểu ánh mắt này.

Triệu Tiểu Lan đáp, “Lưỡi là thịt, sự thật như sắt, mẹ đây tiếp nhận mọi chất vấn từ đứa như con.”​Sở Hiểu Văn quăng đũa, miệng buột ra tên một loại thực vật*: “Chị biết ngay mấy gã trên mạng chẳng ra gì, toàn giỏi đánh bóng bản thân, giờ còn chơi cả chiêu ‘marketing kiểu đói khát’.

Lật Hạ bĩu môi, “Người một nhà không nói hai lời, còn giấu con gì chứ. Dự án gì mà vừa cân nhắc màu sắc vừa cân nhắc độ tuổi thế?”​Cho đến giờ thứ 25, điện thoại vẫn im lặng.

“Xem cái độ tin tưởng của con kìa.” Triệu Tiểu Lan tỉnh bơ, “Cá đấy!”​“Anh sợ em giận.

“? Cá?”​Khúc Thư Tâm đưa giấy ra xa, nheo mắt nhìn hồi lâu, giọng đặc nặng: “Bà không biết.

Triệu Tiểu Lan liếc cô, “Đừng có suốt ngày nghiên cứu mẹ với ba con, con nói chuyện với Tiểu Tiết chưa, cái chuyện đến nhà mình vào dịp Tết Đoan Ngọ ấy?”​“Bạn gái mày à?

Lật Hạ đan tay, “…chưa ạ.”​”

“Phải để tâm vào một chút đi con. Hôm nay mẹ đặt lá dong trong nhóm mua chung của khu, lúc đi lấy còn gặp dì Vương, bà ấy bảo muốn giới thiệu người yêu cho con, mẹ nhanh miệng bảo Hạ Hạ có người yêu rồi, Tết Đoan Ngọ sẽ đưa về. Dì Vương tiếc lắm, bảo lần này điều kiện cực tốt, con xem, đúng là không đúng lúc…”​”

Giọng Triệu Tiểu Lan vang ong ong trong đầu, như một chiếc tàu hải tặc tăng tốc, khiến tim Lật Hạ như bị đẩy từ đầu bên này sang đầu bên kia. Hai thái cực, chẳng có cái nào là phương án tốt. Nói ra thì kết quả chính là tr*n tr**, đi xem mắt thì chờ bị người ta định giá. Mà không nói thì… ừ thì không nói, ráng kéo dài thêm hai ngày nữa vậy.​“Ừ.

Cho đến giờ thứ 25, điện thoại vẫn im lặng.​” Anh nói giọng áy náy, Lật Hạ cũng không còn căng, “Ai cũng có việc gấp, không sao.

Vô thức lật lại lịch sử trò chuyện, cô bất giác kéo về ngày đầu tiên kết bạn. F từng nói: đợi anh về nước rồi hãy quyết định, cần vài ngày.​Chương 13: Làn sóng xanh

Về nước?​”

Vài ngày?​[Cô Lật Tử?

“Vài ngày” ở nước ngoài là một tháng sao?​”

Rõ ràng anh có thể trực tiếp lừa cô, vậy mà còn bày ra cái cớ tử tế.​“Xem cái độ tin tưởng của con kìa.

Nực cười thật.​Sở Hiểu Văn liên tục khuyên nhủ.

Lật Hạ bỗng chốc thông suốt.​” Sở Hiểu Văn lập tức ủng hộ, “Kệ tên đó đi!

Cô cảm thấy mình nên làm gì đó rồi.​”

…​”

Ăn cơm xong, trên kính cửa sổ lác đác vài giọt mưa. Triệu Tiểu Lan gọi Lật Hạ xuống dưới dắt xe điện vào nhà xe. Lật Hạ đáp lời.​Mưa nặng hạt hơn.

Thấy cô ra ngoài, Triệu Tiểu Lan khẽ bước vòng vào phòng làm việc, nhanh tay dọn bản vẽ trên giá sách và bàn máy tính, rồi chạy vào phòng ngủ nhét tất cả vào dưới gối. Khúc Thư Tâm nói vọng ra trách móc: “Con đúng là bất cẩn y như hồi nhỏ, có tí bí mật cũng giấu không nổi. Trong túi có bao nhiêu tiền, trong bụng có mấy tâm tư, người ta nhìn phát là biết liền, mẹ lo con bị lộ lắm đấy!”​Sở Hiểu Văn đang ở cuối thai kỳ, không thể ngồi lâu, chị nhìn Lật Hạ, hai người chỉ cần trao nhau ánh mắt đã hiểu, dứt khoát ra ngoài trước.

Triệu Tiểu Lan ngửa cổ cười lớn: “Không phải có mẹ ở đây rồi sao, bảy mươi mấy tuổi còn có sức cùng chơi trò này.”​“Màu đỏ tươi thật đấy.

Khúc Thư Tâm hừ mũi: “Chơi gì mà chơi, là muốn làm Hạ Hạ vui đấy chứ. Lớn tướng rồi, còn không giấu nổi một bất ngờ.”​“…

Lật Hạ xuống lầu, mặt đất đã ướt đẫm hơn lúc trước. Ánh đèn đường vẽ nên một màn mưa mỏng phát sáng, càng dậy mùi mùa hè. Ra ngoài hít thở chút không khí, tế bào như sống lại, lòng cũng khoáng đạt hơn.​Sợ chị Phương hỏi thêm, cô vội nói mình lên nhà trước.

Ngay cả nuôi rùa mà Lật Đại Dũng cũng nuôi chết, cô chẳng tin nuôi cá có thể sống nổi. Triệu Tiểu Lan không muốn nói, Lật Hạ cũng không gặng hỏi thêm.​”

Cô để xe vào nhà xe xong, vừa nhấc chân thì dưới chân vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, rồi là tiếng mèo con kêu nũng nịu. Lật Hạ nhìn thấy nửa cái bóng mèo ló ra giữa các bánh xe, nhanh chóng nhận ra đó là con mèo cam cô từng cho ăn và đưa đi triệt sản. Cô lấy xúc xích, gói thức ăn mèo mini trong giỏ xe, đặt xuống đất.​”

Trước kia, cô dắt Bánh Mì đi cùng thì con mèo không dám đến gần. Mỗi lần đặt xong là cô xoay người bỏ đi, chưa từng nấn ná.​Sở Hiểu Văn: “Sao vậy?

Lần này cô ngồi xổm xuống, phát hiện hôm nay nó còn dẫn thêm một người bạn mới. Lật Hạ chợt sáng mắt, là một con mèo trắng lông dài, mắt hai màu, trông sang chảnh hết sức.​Nực cười thật.

“Bạn gái mày à? Xinh thế.” Cô gãi cằm con mèo cam, “Có phúc đấy nhóc!”​Khúc Thư Tâm nói vọng ra trách móc: “Con đúng là bất cẩn y như hồi nhỏ, có tí bí mật cũng giấu không nổi.

Vừa nói vừa không khách sáo vươn tay ra sờ cả hai bên, “Nào nào, xoa xoa vận đào hoa của tụi mày cái.”​“Ê, vừa nãy có một con sóc nhỏ nhảy qua chân anh.

Sau đó bồi thêm một câu hậm hực, “Trên mạng không tính!”​”

Mèo con ngẩng đầu “meo” một tiếng với cô. Lật Hạ như bắt được tri kỷ, “Sao, mày cũng đồng tình hả? Tao nói đúng đúng không? Gửi gắm tình cảm vào một người xa lạ, nghe có ngu không cơ chứ?”​Lật Hạ xuống lầu, mặt đất đã ướt đẫm hơn lúc trước.

Con mèo như dùng phép thuật, lại “meo” với cô thêm tiếng nữa.​Lật Hạ ôm tâm thế như đi chịu chết mà mở cửa, định bụng sẽ nói hết mọi chuyện, nhưng lại phát hiện trong nhà chỉ có một mình bà ngoại Khúc Thư Tâm.

Lật Hạ vẫn lẩm bẩm một mình: “Thật ra tao cũng chẳng giận gì đâu, con người mà, vấp một lần, rồi lại vấp, chỉ khi ăn đủ rồi thì mới khôn ra được…”​Hôm nay mẹ đặt lá dong trong nhóm mua chung của khu, lúc đi lấy còn gặp dì Vương, bà ấy bảo muốn giới thiệu người yêu cho con, mẹ nhanh miệng bảo Hạ Hạ có người yêu rồi, Tết Đoan Ngọ sẽ đưa về.

Cũng đúng vào giây phút ấy, lời còn chưa dứt, trong túi bất ngờ rung lên liên tục. Lật Hạ đứng dậy, lấy điện thoại ra, cứ tưởng là tin nhắn tăng ca gì đó.​Khi cuộc gọi đến lần nữa, cô bắt máy nhưng không nói gì.

Vừa mở khóa, cô chết sững ngay lập tức.​”

Gần như choáng váng khi thấy màn hình liên tục hiện lên tin nhắn của F, từng dòng phủ lên nhau như làn sóng xanh mát cuộn đến, gấp gáp, khao khát, cuối cùng dừng lại ở thông báo: “Bạn có 29 tin nhắn chưa đọc.” Cô bấm vào xem…​Trải nghiệm không mấy vui vẻ: không gian kín mít, luôn có mấy gã đàn ông xa lạ muốn hút thuốc.

“Cuối cùng cũng lấy lại được điện thoại rồi! Hôm nay xui thật, tự dưng bị bên A kéo vào núi, bạn anh còn lái xe của anh về, điện thoại để quên trên xe.”​]

“Cô Lật Tử đang làm gì vậy?”​“Bao lâu rồi?

“Không có sóng à???”​…

“1”​Tiếp theo, cô không vui lắm khi nhìn thấy ảnh màn hình khóa.

“Màu đỏ tươi thật đấy.”​”

“Ghét thật.”​Khúc Thư Tâm nói, gần đây Lật Đại Dũng định đi học thêm vài món mới, “thì phải đi khảo sát các quán chứ còn gì.

“[vị trí]”​“Thế cái này là gì?

“Vậy thì để anh cho em ngắm cảnh trên núi hôm nay nhé, đẹp lắm, đây là Val di Mello, một khu bảo tồn thiên nhiên.”​Lật Hạ như bắt được tri kỷ, “Sao, mày cũng đồng tình hả?

“Ê, vừa nãy có một con sóc nhỏ nhảy qua chân anh.”​“Không cần đâu.

“Trước khi xuống núi chắc vẫn không có tín hiệu…”​”

“Cũng may có mang máy ảnh, có thể chụp choẹt kiểu đắm chìm…”​“Hôm nay sao vậy?

*chụp choẹt kiểu đắm chìm ám chỉ phong cách hoặc kỹ thuật chụp ảnh khiến người xem cảm thấy như được “đắm chìm” trong khung cảnh, có tính nhập vai mạnh, chân thực, gần gũi, thậm chí là gợi cảm giác như đang “sống trong ảnh”.​Cô vội che giấu: “Thôi được rồi, đừng xin lỗi mãi nữa, em thật sự không trách anh đâu.

“Chán quá đi.”​Trước kia, cô dắt Bánh Mì đi cùng thì con mèo không dám đến gần.

…​Lật Hạ không tin, mang kinh Phật ra dọa, “Bà, bà còn nhớ mười giới của Bồ Tát không?

“Em tan làm rồi phải không?”​”

“Xem tình hình thì chắc phải thất hẹn rồi, thật sự xin lỗi.”​”

…​Khúc Thư Tâm từng nói nếu muốn suy nghĩ hay đưa ra quyết định gì, phòng làm việc là nơi dễ tĩnh tâm nhất.

“Tinh thần vẫn ổn, vừa hái được quả dại, cảm giác như người rừng vậy.”​”

“Nhớ quê nhà và mạng 5G.”​F vốn dĩ chưa bao giờ là “cụ thể”.

…​”

Hơn chục tin nhắn cùng lúc đổ về, Lật Hạ lướt từ từ xuống cuối, vừa đọc xong lại có tin mới bật lên.​Tình hình cũng không có chuyển biến gì khả quan.

[Cô Lật Tử?]​]

[Cuối cùng có tín hiệu rồi]​“Em xem xong rồi.

[Em có ở đó không?]​” Lật Hạ bấm ngón tay ra dấu tí xíu.

Lật Hạ còn chưa kịp trả lời, bên kia đã gọi thoại đến. Chuông điện thoại ồn ào vang lên, cô không muốn bắt máy. Ban trưa vốn định kể với anh chuyện Bánh Mì, nhưng sự biến mất đột ngột này giống như nhét một cục bông không màu vào miệng cô.​Cô để xe vào nhà xe xong, vừa nhấc chân thì dưới chân vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, rồi là tiếng mèo con kêu nũng nịu.

Lật Hạ bấm từ chối.​8 tháng, hai màu, Tứ Xuyên (hơi xa)

Ngay sau đó, F gửi tin nhắn:​Giây phút ấy chẳng còn chút liên quan nào nữa.

[Xin lỗi, hôm nay thật sự ngoài ý muốn. Ban đầu là phải làm việc với bên A, sau đó lại lên núi quay bổ sung, không báo trước là lỗi của anh, sau này sẽ không như vậy nữa.]​“Mắt em không dung nổi hạt cát.

[Cô Lật Tử, có thể nghe điện thoại được không, nếu không muốn nói thì nghe anh nói cũng được]​“Cô Lật Tử đang làm gì vậy?

[Đừng mặc kệ anh mà]​Suốt hơn một tiếng chơi game, Lật Hạ để điện thoại ở chế độ im lặng và nhét hẳn vào túi, không đụng đến lần nào.

Lật Hạ không rõ trong sự gấp gáp và giải thích ấy có bao nhiêu thật lòng. Khi cuộc gọi đến lần nữa, cô bắt máy nhưng không nói gì.​”

Không hổ là người khiến tim cô rung động, giọng F vẫn hay như vậy, làm tim Lật Hạ siết lại. Anh nói xin lỗi, cô chỉ qua loa “ừ” một tiếng. Có được phản hồi, bên kia như thở phào nhẹ nhõm, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu:​*chụp choẹt kiểu đắm chìm ám chỉ phong cách hoặc kỹ thuật chụp ảnh khiến người xem cảm thấy như được “đắm chìm” trong khung cảnh, có tính nhập vai mạnh, chân thực, gần gũi, thậm chí là gợi cảm giác như đang “sống trong ảnh”.

“Hôm nay không liên lạc với em, em… có thấy lo một chút nào không?”​Mở khoá.

“Không.”​Hôm nay xui thật, tự dưng bị bên A kéo vào núi, bạn anh còn lái xe của anh về, điện thoại để quên trên xe.

“Ồ.”​”

“Nhưng anh lo lắm.” F nói, “Vì không thể liên lạc được với em.”​Lật Hạ không rõ trong sự gấp gáp và giải thích ấy có bao nhiêu thật lòng.

Lật Hạ nhìn chằm chằm mũi giày, em​“Sợ em âm thầm tuyên án luôn rồi.

“Còn muốn xem phim tiếp không?” Anh hỏi.​Chó của chị Phương tên Tiểu Mạch, là một bé chó Bichon trắng tròn vo, gặp ai cũng vui vẻ, là bạn tốt của Bánh Mì.

“Em xem xong rồi.” Lật Hạ đáp.​Nói ra thì kết quả chính là tr*n tr**, đi xem mắt thì chờ bị người ta định giá.

“Ừ, là do anh thất hẹn, em muốn anh bồi tội thế nào cũng được. Hay là cuối tuần này anh dành cả ngày cho em nhé? Nếu em đồng ý.”​” F nói.

“Không cần đâu.” Anh nói giọng áy náy, Lật Hạ cũng không còn căng, “Ai cũng có việc gấp, không sao.”​Lúc trước cùng dắt chó đi dạo nên quen biết.

“Anh sợ em giận.” F nói.​Giọng Triệu Tiểu Lan vang ong ong trong đầu, như một chiếc tàu hải tặc tăng tốc, khiến tim Lật Hạ như bị đẩy từ đầu bên này sang đầu bên kia.

“Không giận.”​”

“Sợ em âm thầm tuyên án luôn rồi.”​”

“…Không.” Lật Hạ lầm bầm, “Em đâu phải thẩm phán.”​Không giải quyết được vấn đề thì giải quyết đàn ông!

“Em phải.” F bật thốt.​”

Giọng anh nghiêm túc, làm tim cô rối tung cả lên. Lật Hạ suýt nữa bị lời anh dụ dỗ, cứ như cô thực sự cầm cái búa định đoạt số mệnh của anh trong tay. Cô vội che giấu: “Thôi được rồi, đừng xin lỗi mãi nữa, em thật sự không trách anh đâu.”​Nhưng rồi cô cũng bình thản chấp nhận sự vô dụng ấy.

“Vậy có nghĩa là anh được cô Lật Tử rộng lượng tha thứ rồi hả?”​”

“Ừ.”​Lật Hạ: “… Chị vừa mắng anh ấy là thằng tồi.

Lần này F tin thật: “Cảm ơn, họ Phương này cảm giác nhẹ nhàng như thuyền lướt qua vạn núi rồi.”​“Nhưng anh lo lắm.

Hừ, đúng là miệng lưỡi trơn tru.​Bàn tay hơi phù của Sở Hiểu Văn vội vã chỉ qua chỉ lại giữa cô và màn hình điện thoại, sững người không nói nên lời: “Ý em là… tên đó chính là… cái người đó…?

Mưa nặng hạt hơn.​Người đó bốc hơi rồi à?

Lật Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám đen, mịt mù. Tim cô cũng vậy. Bỗng dưng mất liên lạc với anh, bỗng dưng bị anh quấy nhiễu. Loại k*ch th*ch bị động này, cô không thích.​Lần này cô ngồi xổm xuống, phát hiện hôm nay nó còn dẫn thêm một người bạn mới.

Nhưng bên tai, hình như F lại khá hưng phấn: “Dù hôm nay khiến em không vui lắm, nhưng anh mang đến một tin tốt nè.”​Triệu Tiểu Lan gọi Lật Hạ xuống dưới dắt xe điện vào nhà xe.

“Muốn nghe không?”​“Trước khi xuống núi chắc vẫn không có tín hiệu…”

Anh có chút phấn khởi, “Hôm nay anh mua được…”​Trông thì lộn xộn nhưng lại có trật tự, có khoanh tròn, có dấu dừng lại, như đang cân nhắc lựa chọn gì đó.

“Khoan.” Lật Hạ ngắt lời.​“Cuối cùng cũng lấy lại được điện thoại rồi!

Trên cao chắc là cơn giông vừa quét qua, mưa rơi lộp bộp, in lên mặt đất những vòng tròn loang lổ bất quy tắc. Lật Hạ vội vàng quay sang tạm biệt hai chú mèo nhỏ. Mèo trắng dường như còn lững thững đi theo hướng cô rời đi, bị mèo cam gọi quay lại. Lật Hạ mềm lòng quay đầu, chúng vẫn chưa ăn, chỉ lặng lẽ dõi mắt theo tiễn cô. Cô chợt nhớ lần trước mèo trắng lén đi theo cô về nhà, đứng ở cửa, bẩn thỉu lấm lem, ánh mắt mong chờ được vào, chính là kiểu ánh mắt này. Lật Hạ xoay người không nhìn nữa, cắn răng, đưa tay che trán chạy về dưới lầu.​”

Cửa khu nhà bị kéo ra, lại tự động khép vào, rồi đóng sầm.​—

Đứng yên, cô nói: “Không muốn.”

Bình Luận (0)
Comment