Chương 14: Giai đoạn cai nghiện“Sao con lại vứt đi?
Lật Hạ bắt đầu ghét cảm giác không chắc chắn.Lật Hạ nhìn chăm chăm gò đất trước mặt, một lúc sau mới hoàn hồn: “Có thật à?
Nhân dịp cuối tuần, cô lái xe cùng Lật Xuân ra ngoại ô. Nơi an táng Bánh Mì nằm sau một khoảnh rừng nhỏ phía sau ngôi chùa ở vùng ngoại thành phía tây, cách quê không xa. Lật Hạ nói chỗ đó yên tĩnh, phong thủy tốt, có thể giúp nó sớm đầu thai vào một gia đình tốt. Tối hôm trước, Lật Xuân gấp một ít vàng mã, còn Lật Hạ thì mua táo nhỏ và đồ sấy khô.
Lúc vòng vèo đến được gò đất nhỏ ấy thì đã trưa. Cỏ dại bò lan xung quanh, Lật Xuân bắt đầu dùng tay không dọn dẹp. Hồi đó Lật Hạ từng gieo ít hạt giống hoa lên đất, không ngờ vào mùa hè mưa thuận nắng hòa, lại còn là nơi có ánh sáng, mới một tháng mà cây con đã nhú mầm.”
“Giống như Bánh Mì trong đất đang cố gắng hít thở vậy.” Lật Hạ chạm nhẹ đầu lá, khẽ nói.Cô luôn cố nắm lấy gì đó, chứng minh cuộc sống vẫn trong tầm kiểm soát.
Cô nhớ khi Bánh Mì mới mất, cô còn thường diễn “tương tác với không khí” trong phòng. Dậy xong thì thêm đồ ăn vào đĩa, đổ thức ăn cho chó. Khi nằm trên sofa, cô vẫn vô thức vỗ vỗ bên cạnh, hoặc cúi người bế nó lên, hoặc để tay ở bên sườn vuốt nhẹ lớp lông của nó, như thể mọi thứ vốn dĩ phải là như thế. Nhưng thực tế, cô chỉ có thể làm tất cả những động tác quen thuộc ấy với khoảng không.”
Lật Hạ hít mũi, kìm nước mắt lại.Lật Hạ hỏi thẳng: “Mảng marketing trước giờ đều do biên tập viên Từ phụ trách, để tôi đi đào tạo có vẻ không hợp lý lắm ạ?
Thấy cô nhìn cảnh tức tình, Lật Xuân vừa bày lễ vừa nói: “Nuôi thú cưng đúng là kiểu hạnh phúc có thời hạn. Chị này, chị nói xem trên đời này có gì là hạnh phúc lâu dài không?”Lật Hạ: [?
Lật Hạ nói không có.Một khoảng im lặng dài.
Nuôi thú cưng sẽ sinh lão bệnh tử, yêu đương sẽ chia tay.Chương 14: Giai đoạn cai nghiện
“Em chưa nghe câu này à, ‘nỗi buồn là cái giá của tình yêu.’” Lật Hạ nói.Thực ra lần từ chối này không phải cô phản nghịch hay cố tình đối đầu với sếp.
“Nhưng nếu rất thích thì sao?”Mà là vì địa điểm công tác.
“Vậy phải xem khả năng chịu đựng của em tới đâu.”Hôm đó, cô không chỉ bị dầm mưa, mà lúc vừa rời khỏi nhà khách hàng còn nhận được tin nhắn khiến cô day dứt suốt đời: ông ngoại cô không đợi kịp, mất trước khi cô về, ông thậm chí còn không kịp nhìn cô lần cuối.
Lật Xuân định phản bác, nhưng lại thôi. Cô ấy cảm thấy con người ở một giai đoạn nào đó sẽ hình thành thế giới quan riêng cho giai đoạn ấy, mà để thay đổi ngay thì rất khó. Vì vậy đành đổi đề tài: “Chị, chẳng phải lúc trước chị có giữ lại nhiều lông của Bánh Mì mà, em thấy trên mạng có người dùng lông thú cưng để làm mô hình nỉ giống y như thật, như vậy nó có thể mãi ở bên chị.”“Ai dạy cô cò kè mặc cả thế hả?
Lật Hạ nhìn chăm chăm gò đất trước mặt, một lúc sau mới hoàn hồn: “Có thật à? Nghe hay đấy.””
“Lúc còn trên đường đi em đã gửi link cho chị rồi, chị không thấy à?” Lật Xuân hỏi.Hơn nữa, trong nhà xuất bản, cô là người trẻ nhất, biên tập viên Từ trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, không đi được.
“À.” Lật Hạ hờ hững, “Chị không bật mạng.”Nhưng thực tế, cô chỉ có thể làm tất cả những động tác quen thuộc ấy với khoảng không.
“Tại sao?”— Nếu là chó hoang, mang nó về nhà chắc được nhỉ?
Lật Hạ cúi đầu lau mấy quả táo nhỏ mang theo: “Cai nghiện.”Lệ Xuân đứng phía sau cô, quay đi lau nước mắt.
“Cai nghiện điện thoại?”Nhân dịp cuối tuần, cô lái xe cùng Lật Xuân ra ngoại ô.
“Không, cai đàn ông.”Cô sâu sắc và đầy bất an nhận ra, hình như trong đời mình, cô chẳng nắm giữ được thứ gì.
Hay nói đúng hơn là cai mập mờ.”
Lật Hạ cảm thấy chuyện này nên có một cái kết.”
Cô biết rõ sau mấy ngày ngắn ngủi cai nghiện mập mờ này, chẳng mấy chốc, cô và F sẽ dần phai nhạt khỏi thế giới của nhau.Lật Hạ luống cuống giấu túi ra sau lưng, vội vã quay người lại.
F là người nhạy cảm và lý trí, đương nhiên sẽ không dây dưa với cô hay dùng dằng không dứt. Còn việc cô phải làm là tự mình kiểm soát cho tốt cái cảm giác muốn chia sẻ.“Hạ Hạ, lưng mẹ con yếu, con tìm giúp mẹ con đi.
Sau khi hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cô mới có thể thản nhiên đối mặt với Triệu Tiểu Lan, thản nhiên sắp xếp lại bản thân.Xong rồi.
Trước khi trở về, Lật Hạ nhặt vài hòn đá, xếp thành một vòng tròn. Đá xếp đi xếp lại, bụi đất bên trên cũng phủi đi phủi lại, làm như thế nào cũng không vừa ý. Lật Hạ cảm thấy trống rỗng, chưa kịp đứng dậy đã rơi nước mắt. Lệ Xuân đứng phía sau cô, quay đi lau nước mắt. Tình cảm cô ấy dành cho Bánh Mì không thua gì Lật Hạ, chỉ là do đi học xa nên ở bên ít hơn, mà lúc đầu chính Lật Hạ là người mang Bánh Mì về nhà.Lật Hạ cảm thấy trống rỗng, chưa kịp đứng dậy đã rơi nước mắt.
Cô ấy phải kìm nén nỗi buồn của mình, mới có thể khiến nỗi buồn của chị vơi đi.[Hôm nay quay xong sớm, anh tìm được bản có phụ đề của bộ phim của Rohmer mà em nói trước đây rồi]
Cũng trong ngày hôm đó.Lật Hạ đã quên mất sau đó mình làm sao quay lại Bắc Kinh.
F gửi tới vài tin nhắn, Lật Hạ cách lâu lâu mới trả lời qua loa. Anh hỏi ngay:Quả bóng chạm vào túi nilon, rơi xuống, phát ra một tiếng bụp rất nhẹ.
[Hôm nay quay xong sớm, anh tìm được bản có phụ đề của bộ phim của Rohmer mà em nói trước đây rồi]Sau khi hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cô mới có thể thản nhiên đối mặt với Triệu Tiểu Lan, thản nhiên sắp xếp lại bản thân.
[Muốn xem cùng anh không?]Đúng là “một tướng bất tài, hại chết cả quân”.
Lật Hạ: [Không, em còn phải làm việc]Thứ duy nhất có thể mang lại niềm vui cho cô, hóa ra lại chẳng thuộc về cô.
F: [Hôm nay là Chủ Nhật mà]”
Lật Hạ: [Ờ, tăng ca]Lật Hạ quay mặt đi.
Một khoảng im lặng dài. Lật Hạ tắt màn hình, tiếp tục xem anime mới.Lật Hạ vừa thấy may mắn, lại vừa thấy buồn buồn.
Rất nhanh, điện thoại lại sáng.”
F: [Cô Lật Tử, dạo này hình như em đang cố tránh mặt anh]Xin lỗi, hiện tại thời gian dùng thử miễn phí của anh đã hết rồi]
Lật Hạ rất muốn nói: Đây không gọi là tránh, đây gọi là giảm tổn thất chìm. Trò chuyện qua mạng, lại còn khác quốc gia, tất cả đều hư ảo. Anh thích chơi mập mờ thì tự mình chơi đi, dù có mập mờ đến tận cùng, chị cũng không theo đâu.Lật Hạ cúi đầu lau mấy quả táo nhỏ mang theo: “Cai nghiện.
Nhưng lời đến miệng rồi, cô lại nổi hứng đùa:Đừng nói công việc, đến cả báo cáo tuần cũng phải viết trên đường.
[Nói chuyện với em có vui không?]Cô trẻ con đến mức bắt đầu tin Nam Lâm là nơi xui xẻo.
F: [Ừ, rất vui]”
Lật Hạ: [Anh biết đấy, niềm vui là miễn phí, nhưng nếu vui quá thì phải trả giá]Khi cô ngồi dậy nhìn rõ, bỗng sững người mất một giây.
F: [Giá gì?]Khóa đào tạo đó có lợi cho sự phát triển của cô.
Lật Hạ không chần chừ lôi ra lời thoại:Công tác vào ngày thường thì còn có thể “chịu đựng” chút đỉnh.
[Thật ra những niềm vui trước kia đều là dịch vụ giá trị gia tăng của em. Xin lỗi, hiện tại thời gian dùng thử miễn phí của anh đã hết rồi]“Cai nghiện điện thoại?
[Vậy muốn gia hạn thì làm thế nào?]Gì mà “không vướng bận”, chẳng lẽ tôi là trẻ mồ côi à?
Gia hạn?Lật Hạ cứ nhìn, rồi bất chợt lóe lên một ý nghĩ.
Lật Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chẳng có cách nào ra hồn cả. Cũng chỉ là nhóm lửa bằng gỗ ướt, cố kéo dài sự xuất hiện của nỗi buồn mà thôi. Cô tùy tiện trả lời một câu “Phải xem thành ý”, rồi ném điện thoại sang một bên.Cô liếc thấy tiệm xổ số kia.
Về phần “thành ý” là gì, cô cũng không rõ nữa.“Đừng có mới giao việc đã tính chuyện đùn đẩy.
Đến nước này, dường như rất khó để tiếp tục trò chuyện.Vừa khép cửa lại, cô bật cười.
Chỉ là không ngờ, hai mươi phút sau, F hỏi, giọng điệu có phần ngập ngừng: [Là vì anh không đồng ý cho em xem cơ bụng à?]Bên ngoài phủ bụi, vết cắn mòn cũ kỹ, lỗ thủng to nhỏ chằng chịt do những chiếc răng sắc nhọn để lại chứng minh rằng chủ nhân bé nhỏ của nó từng thực sự tồn tại.
…Tựa như có sợi tơ mảnh được rút ra khỏi tim, ngứa ngáy đến thèm khát.
?Dòng xe qua lại cắt ngang tầm nhìn của cô.
…Cô suýt bắt cóc chó của người ta!
Lật Hạ bị câu hỏi chẳng ăn nhập này làm cho bật cười, bật dậy như cá chép nhảy lên, đi tới đi lui vài bước trong phòng ngủ.F là người nhạy cảm và lý trí, đương nhiên sẽ không dây dưa với cô hay dùng dằng không dứt.
Cô không nói có cũng chẳng nói không: [Vậy bây giờ anh tính đồng ý à?]Lật Hạ cũng không nhường: “Tôi không vượt qua được.
Một lúc lâu sau, dòng chữ của F như buộc chặt bởi sự ngượng ngùng: [Anh… thật sự thấy hơi ngại]“Nam Lâm?
Cà rốt đã đưa tận miệng rồi, Lật Hạ tất nhiên không bỏ qua, vẫn là câu nói đó: [Cơ lưng cũng được]Triệu Tiểu Lan vội vàng dựng máy hút bụi, bước lại gần.
F: [Hình như chưa từng chụp]Mảnh cao nguyên trong lòng cô, trước đó bị mưa dầm, giờ lại có người châm lửa.
…Thứ Ba, lãnh đạo phê bình cô sai sót khi dò bài, bắt phải giảm tỉ lệ lỗi xuống còn 1/100.
Lật Hạ muốn nói: Anh à, vậy là không vui rồi.Đến nước này, dường như rất khó để tiếp tục trò chuyện.
Lật Hạ: [Có thể chụp ngay mà]Lần đi công tác khiến Lật Hạ ấn tượng sâu sắc nhất từ khi làm ở nhà xuất bản chính là chuyến đi tới Nam Lâm.
F: [Thật ra anh không hiểu lắm]Thấy cô nhìn cảnh tức tình, Lật Xuân vừa bày lễ vừa nói: “Nuôi thú cưng đúng là kiểu hạnh phúc có thời hạn.
Lật Hạ: [?]Lật Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chẳng có cách nào ra hồn cả.
F: [Em chỉ hứng thú với cơ bụng của anh thôi sao?]Sinh vật bé nhỏ như tinh linh đang đi đi lại lại trước mắt cô, khiến Lật Hạ nghĩ tới tương lai, trong lòng bỗng dâng lên sự háo hức.
Lật Hạ khựng lại, mặt vô cảm: [Ăn uống và sắc dục đều là bản tính con người, không được à?]Quẹt thẻ tan ca, thoát khỏi công ty.
Bên kia im hai phút: [Được]—
Anh không nhắn thêm, Lật Hạ cũng không đợi.Cỏ dại bò lan xung quanh, Lật Xuân bắt đầu dùng tay không dọn dẹp.
Trong hai ba ngày sau đó, đúng như dự đoán, những cuộc trò chuyện theo kiểu “hiệp đấu qua lại” giữa hai người ngày càng ít đi, nội dung nhạt nhẽo, giọng điệu thì khách sáo. F vẫn hỏi cô đang làm gì, vẫn chúc ngủ ngon như thường lệ. Đôi khi đang trên đường, Lật Hạ sẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn vệt mây trắng do máy bay vẽ ra giữa bầu trời, nhìn đường kẻ ấy từ đậm dần nhạt đi.Ngẩng lên quẹo qua ngã tư, phía đối diện là một dãy cửa tiệm đầy màu sắc, đèn sáng rực, náo nhiệt trần tục.
Tựa như có sợi tơ mảnh được rút ra khỏi tim, ngứa ngáy đến thèm khát.Cô hơi thèm xiên kẹo hồ lô của dì bán ngoài cổng, thế là chọn một xiên có dâu tây và đậu sơn dược.
—“Lúc còn trên đường đi em đã gửi link cho chị rồi, chị không thấy à?
Lật Hạ tự thấy mình kiểm soát cảm xúc cũng ổn, rất hiếm khi để tiêu cực trong đời sống ảnh hưởng đến công việc. Lúc Bánh Mì gặp chuyện, cô chỉ xin nghỉ mấy tiếng rồi quay về, vẫn lên sân khấu dẫn chương trình với nụ cười tươi tắn.Cô nhớ khi Bánh Mì mới mất, cô còn thường diễn “tương tác với không khí” trong phòng.
Cai nghiện một người đàn ông mới quen mấy tuần thôi mà, dễ như trở bàn tay.Lật Xuân định phản bác, nhưng lại thôi.
Thứ Hai, cô hừng hực khí thế. Thứ Ba, lãnh đạo phê bình cô sai sót khi dò bài, bắt phải giảm tỉ lệ lỗi xuống còn 1/100.000, nếu không tháng này sẽ bị trừ lương. Lật Hạ nghiến răng chịu đựng.Đó là một quả bóng cao su màu hồng.
Đến Thứ Tư, cô phải cúi đầu nhỏ giọng đi thương lượng với tổng biên tập về phương án thiết kế bìa lần thứ ba mươi, cuối cùng chốt bản đầu tiên.— Hay là nhận nuôi nó luôn?
…—
Lật Hạ vò đầu bước ra khỏi phòng làm việc. Vừa khép cửa lại, cô bật cười. Khi người ta cạn lời thật sự, đúng là sẽ bật cười. Ngay giây tiếp theo, cô cắn răng truyền đạt lại tin này cho bên thiết kế.Vào nhà, Triệu Tiểu Lan đang tổng vệ sinh.
Tốt lắm, bên kia gửi lại cho cô một tràng dấu ba chấm.Trước kia Bánh Mì cũng vậy, không sợ người lạ.
Lật Hạ nhìn sáu cái dấu chấm đen ấy, thở ra một hơi mông lung.F: [Em chỉ hứng thú với cơ bụng của anh thôi sao?
Con người hình như chỉ có thể tìm được chút khoảng thở trong những khoảng trống của ngôn từ như thế.Tối hôm trước, Lật Xuân gấp một ít vàng mã, còn Lật Hạ thì mua táo nhỏ và đồ sấy khô.
Công việc trục trặc, phó tổng giám đốc giám sát tiến độ, bản thảo trên tay chất chồng, Lật Hạ không dám lơ là. Còn chưa kịp lóe sáng ra khỏi thời điểm u ám nhất, sếp lại nhắn tin WeChat gọi cô vào nói có việc quan trọng.Giữa họ đúng là có duyên.
Lật Hạ bước vào, nghe xong, thì ra là chuyện công tác.Dậy xong thì thêm đồ ăn vào đĩa, đổ thức ăn cho chó.
“Cuối tuần này ở Trung tâm Nghệ thuật Nam Lâm có một khóa đào tạo chuyên gia marketing, cô đại diện nhà xuất bản đi tham gia nhé.”Ngón tay cô mân mê bề mặt lồi lõm của quả bóng, cảm giác gồ ghề truyền qua cơ thể, cả người cô tê dại, cổ họng nghẹn lại, như bị chính bàn tay từng lơ là ngày trước bóp chặt, không biết phải làm sao.
“Nam Lâm?”Anh không nhắn thêm, Lật Hạ cũng không đợi.
“Có vấn đề gì à?”[Vậy muốn gia hạn thì làm thế nào?
Lật Hạ đứng đó, không nói gì.Lật Hạ tắt màn hình, tiếp tục xem anime mới.
“Sở Hiểu Văn đang mang thai, không thể đi công tác, thứ Ba tuần sau còn có hội sách nữa, cô đi thay cô ấy luôn đi.”Cô đẩy đẩy nó.
“Ở đâu ạ?”Lật Hạ khựng lại, mặt vô cảm: [Ăn uống và sắc dục đều là bản tính con người, không được à?
“Cũng ở Nam Lâm.”Lật Hạ tự thấy mình kiểm soát cảm xúc cũng ổn, rất hiếm khi để tiêu cực trong đời sống ảnh hưởng đến công việc.
Lại là Nam Lâm.Chú chó nhận ra cô, chân ngắn bước líu ríu đi tới, vẫy đuôi.
Lật Hạ vô thức thấy bài xích. Vị phó tổng giám đốc này đã quen kiểu “đuổi vịt lên giàn”, việc phân công thì lộn xộn, lần này thậm chí còn không thuộc phạm vi công việc của cô. Đúng là “một tướng bất tài, hại chết cả quân”. Đồng nghiệp oán than, ai cũng tìm lý do thoái thác.”
Lật Hạ hỏi thẳng: “Mảng marketing trước giờ đều do biên tập viên Từ phụ trách, để tôi đi đào tạo có vẻ không hợp lý lắm ạ?”Sofa bị đẩy sang một bên, Lật Hạ hỏi đang tìm gì, bà nói làm mất một cây kim móc len.
“Không hợp lý ở chỗ nào?”Cũng trong ngày hôm đó.
Lật Hạ định lên tiếng giải thích.Vị phó tổng giám đốc này đã quen kiểu “đuổi vịt lên giàn”, việc phân công thì lộn xộn, lần này thậm chí còn không thuộc phạm vi công việc của cô.
“Đừng có mới giao việc đã tính chuyện đùn đẩy. Khóa đào tạo đó có lợi cho sự phát triển của cô. Hơn nữa, trong nhà xuất bản, cô là người trẻ nhất, biên tập viên Từ trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, không đi được. Sở Hiểu Văn thì bầu bí sắp sinh. Cô còn trẻ, chưa lập gia đình, không vướng bận, bảo đi là đi được ngay, có gì mà không hợp lý?”“Cuối tuần này ở Trung tâm Nghệ thuật Nam Lâm có một khóa đào tạo chuyên gia marketing, cô đại diện nhà xuất bản đi tham gia nhé.
Một tràng lời khiến ngực Lật Hạ nặng nề.Thứ Hai, cô hừng hực khí thế.
Người trẻ thì không phải là người chắc?Lật Hạ mím môi, “Công tác lâu như vậy, tiến độ công việc tuần sau của tôi sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Gì mà “không vướng bận”, chẳng lẽ tôi là trẻ mồ côi à?Lật Hạ vò đầu bước ra khỏi phòng làm việc.
“Xin lỗi, tôi không đi được.”Và cô cũng vậy.
Lật Hạ mím môi, “Công tác lâu như vậy, tiến độ công việc tuần sau của tôi sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”Đến Thứ Tư, cô phải cúi đầu nhỏ giọng đi thương lượng với tổng biên tập về phương án thiết kế bìa lần thứ ba mươi, cuối cùng chốt bản đầu tiên.
Đừng nói công việc, đến cả báo cáo tuần cũng phải viết trên đường. Thứ Bảy, Chủ nhật không có phụ cấp tăng ca, Chủ nhật còn phải thức đêm quay về, hà tất gì phải khổ vậy. Công tác vào ngày thường thì còn có thể “chịu đựng” chút đỉnh.“Giữ lại thì có ích gì đâu.
Sắc mặt lãnh đạo sa sầm: “Thì cố gắng vượt qua đi.””
Lật Hạ cũng không nhường: “Tôi không vượt qua được. Tôi đâu có thuật phân thân, nếu là thay cho Sở Hiểu Văn thì tôi có thể cân nhắc. Còn hội nghị marketing, mong anh tìm người khác.”“Sở Hiểu Văn đang mang thai, không thể đi công tác, thứ Ba tuần sau còn có hội sách nữa, cô đi thay cô ấy luôn đi.
“Ai dạy cô cò kè mặc cả thế hả?” Kẻ bất tài nổi giận, giọng anh ta cao lên mấy phần: “Chuyện này không có gì để thương lượng hết, tôi sẽ gửi tài liệu sau, ra ngoài đi!”Cô tự làm mình sợ.
…Lật Hạ nói chỗ đó yên tĩnh, phong thủy tốt, có thể giúp nó sớm đầu thai vào một gia đình tốt.
Về lại chỗ ngồi, Lật Hạ nổi điên mà bấm điên cuồng chuông gõ mõ tích đức trong điện thoại. Thực ra lần từ chối này không phải cô phản nghịch hay cố tình đối đầu với sếp.Má cô nóng bừng, cúi đầu nhìn chiếc túi trống trơn, lúc này mới nhận ra mình vừa làm một chuyện hoang đường đến mức nào.
Mà là vì địa điểm công tác.F: [Thật ra anh không hiểu lắm]
Lần đi công tác khiến Lật Hạ ấn tượng sâu sắc nhất từ khi làm ở nhà xuất bản chính là chuyến đi tới Nam Lâm. Hôm đó, cô không chỉ bị dầm mưa, mà lúc vừa rời khỏi nhà khách hàng còn nhận được tin nhắn khiến cô day dứt suốt đời: ông ngoại cô không đợi kịp, mất trước khi cô về, ông thậm chí còn không kịp nhìn cô lần cuối. Và cô cũng vậy.“Ở đâu ạ?
Lật Hạ đã quên mất sau đó mình làm sao quay lại Bắc Kinh. Cô trẻ con đến mức bắt đầu tin Nam Lâm là nơi xui xẻo. Cô biết nơi đó cảnh đẹp, nổi tiếng, nhưng với cô, nó lại là nơi tồi tệ và đau buồn. Về sau mỗi lần bạn bè rủ đi Nam Lâm chơi, cô đều chỉ hứa suông.]
Ngoài ra, Lật Hạ cảm thấy trạng thái gần đây của mình không thích hợp để đi xa. Như cao nguyên ít oxy, người khác muốn bước vào phải tốn rất nhiều sức. Mà cô, khả năng tiếp nhận cũng rất kém.Bánh Mì chẳng mấy hứng thú với quả mới, thỉnh thoảng kêu hai tiếng, như thể bất mãn, nhưng không ai để tâm cho lắm.
Phải tìm một niềm vui gì đó thôi, Lật Hạ nghĩ.Triệu Tiểu Lan lo lắng nhìn con gái, thấy sắc mặt cô không ổn, chỉ dám dè dặt hỏi.
Quẹt thẻ tan ca, thoát khỏi công ty. Cô hơi thèm xiên kẹo hồ lô của dì bán ngoài cổng, thế là chọn một xiên có dâu tây và đậu sơn dược. Vừa ngậm lớp đường bên ngoài vừa đi được vài bước, trước mắt cô chợt lóe qua một bóng dáng quen thuộc. Là chú corgi vẫn thường quanh quẩn gần công ty.]
Lật Hạ không thể bước tiếp.“À.
Cô lại gần, lấy trong túi ra một cây xúc xích, bóc vỏ đặt xuống đất để dụ nó lại. Chú chó nhận ra cô, chân ngắn bước líu ríu đi tới, vẫy đuôi. Lúc này, Lật Hạ nhìn rõ, lông nó rõ ràng đã rất lâu chưa được tắm, còn dính cả cỏ gai màu đen. Cô thấy nó đáng yêu, bèn đưa tay gỡ vài cái ra.Về sau mỗi lần bạn bè rủ đi Nam Lâm chơi, cô đều chỉ hứa suông.
Là chó hoang à?Đồng nghiệp oán than, ai cũng tìm lý do thoái thác.
Hay bị lạc? Hay bị bỏ rơi?“Vậy phải xem khả năng chịu đựng của em tới đâu.
Lật Hạ đứng dậy, nhìn quanh, không có ai đang chú ý tới chỗ này.Còn chưa kịp lóe sáng ra khỏi thời điểm u ám nhất, sếp lại nhắn tin WeChat gọi cô vào nói có việc quan trọng.
Cô cúi đầu nhìn nó, chú chó đang cúi đầu ăn rất ngon lành, không chút đề phòng. Trước kia Bánh Mì cũng vậy, không sợ người lạ. Lật Hạ cứ nhìn, rồi bất chợt lóe lên một ý nghĩ.Lại là Nam Lâm.
— Nếu là chó hoang, mang nó về nhà chắc được nhỉ?Trò chuyện qua mạng, lại còn khác quốc gia, tất cả đều hư ảo.
— Hay là nhận nuôi nó luôn?Còn hội nghị marketing, mong anh tìm người khác.
Giữa họ đúng là có duyên. Cô sẽ tắm sạch, mặc quần áo đẹp, mua thật nhiều đồ chơi, nấu cơm dinh dưỡng, cô sẽ đối xử với nó thật tốt. Sinh vật bé nhỏ như tinh linh đang đi đi lại lại trước mắt cô, khiến Lật Hạ nghĩ tới tương lai, trong lòng bỗng dâng lên sự háo hức. Không biết tùy tiện mang về liệu có làm Triệu Tiểu Lan sợ không? Kệ đi, Triệu Tiểu Lan sẽ hiểu thôi. Cô càng nghĩ càng nôn nóng, dòng suy nghĩ như chiếc bơm bơm phồng cô lên, khiến cô thấy nhẹ bẫng, quên cả chính mình.Nghe hay đấy.
Không tìm được thùng giấy ngay lúc đó, Lật Hạ thoải mái mở rộng túi tote của mình, đặt dưới chân chú chó con, dò hỏi: “Hay là… em tạm chấp nhận đỡ nhé?”Con người hình như chỉ có thể tìm được chút khoảng thở trong những khoảng trống của ngôn từ như thế.
Cô đẩy đẩy nó.”
Có lẽ bị dọa, chú chó khựng lại một chút, rồi chạy vút mất.F: [Ừ, rất vui]
Lật Hạ đành lại phải dùng chiêu “mỹ thực kế”, định dụ nó chui vào túi. Khi cô đang tập trung toàn bộ tinh thần để thực hiện kế hoạch thì không xa vang lên một tiếng hô bằng tiếng địa phương. Lật Hạ nghe không hiểu, còn đang thắc mắc thì giây sau, chú chó bên cạnh cô vèo một cái chạy về phía người đó. Cô đứng ngẩn ra, quay đầu lại. Chú chó đang đi bên chân một ông lão, ông đẩy chiếc xe đẩy hai bánh chở cà chua, cà rốt. Ông hất cằm nhìn sang từ xa, miệng dường như còn nói gì đó.Đá xếp đi xếp lại, bụi đất bên trên cũng phủi đi phủi lại, làm như thế nào cũng không vừa ý.
Xong rồi.Cô cúi đầu nhìn nó, chú chó đang cúi đầu ăn rất ngon lành, không chút đề phòng.
Lật Hạ luống cuống giấu túi ra sau lưng, vội vã quay người lại. Má cô nóng bừng, cúi đầu nhìn chiếc túi trống trơn, lúc này mới nhận ra mình vừa làm một chuyện hoang đường đến mức nào.Cô muốn nhanh về nhà, muốn ôm lấy ván trượt ngay.
Cô suýt bắt cóc chó của người ta!Mấy giây sau, Lật Hạ vẫn không chớp mắt, cũng không nói lời nào.
Cô tự làm mình sợ.Cô biết rõ sau mấy ngày ngắn ngủi cai nghiện mập mờ này, chẳng mấy chốc, cô và F sẽ dần phai nhạt khỏi thế giới của nhau.
Cô vỗ vỗ mặt mình, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt bước đi giữa phố xá.Lật Hạ định lên tiếng giải thích.
Thì ra nó có chủ rồi. Lật Hạ vừa thấy may mắn, lại vừa thấy buồn buồn. Cô mất mười phút để điều chỉnh lại cảm xúc. Thứ duy nhất có thể mang lại niềm vui cho cô, hóa ra lại chẳng thuộc về cô.Cà rốt đã đưa tận miệng rồi, Lật Hạ tất nhiên không bỏ qua, vẫn là câu nói đó: [Cơ lưng cũng được]
Cô sâu sắc và đầy bất an nhận ra, hình như trong đời mình, cô chẳng nắm giữ được thứ gì.“Ê… đừng!
Thú cưng, người thân.“Em chưa nghe câu này à, ‘nỗi buồn là cái giá của tình yêu.
Và cả những rung động.”
Cô luôn cố nắm lấy gì đó, chứng minh cuộc sống vẫn trong tầm kiểm soát.Lật Hạ đặt túi xuống, chỉ lo tìm ván trượt.
Nhưng đều thất bại.”
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, đúng là bỏ chạy trong cơn hoảng loạn.Bên kia im hai phút: [Được]
Điện thoại rung lên, là lãnh đạo gửi tài liệu công tác. Bên trong ghi chi chít thời gian địa điểm, tổng cộng hai bản, tiêu đề khác nhau, còn có vài lời nhắc nhở. Lật Hạ không muốn đọc, chỉ lướt mắt một cái rồi tắt màn hình.Trong hai ba ngày sau đó, đúng như dự đoán, những cuộc trò chuyện theo kiểu “hiệp đấu qua lại” giữa hai người ngày càng ít đi, nội dung nhạt nhẽo, giọng điệu thì khách sáo.
Ngẩng lên quẹo qua ngã tư, phía đối diện là một dãy cửa tiệm đầy màu sắc, đèn sáng rực, náo nhiệt trần tục. Cô liếc thấy tiệm xổ số kia.Lúc vòng vèo đến được gò đất nhỏ ấy thì đã trưa.
Dòng xe qua lại cắt ngang tầm nhìn của cô.”
Lật Hạ quay mặt đi.Trước khi trở về, Lật Hạ nhặt vài hòn đá, xếp thành một vòng tròn.
—[Thật ra những niềm vui trước kia đều là dịch vụ giá trị gia tăng của em.
Mảnh cao nguyên trong lòng cô, trước đó bị mưa dầm, giờ lại có người châm lửa. Không thấy ngọn lửa, nhưng khói xám khô khốc đã bốc lên.F vẫn hỏi cô đang làm gì, vẫn chúc ngủ ngon như thường lệ.
Lật Hạ thấy lòng bồn chồn.Lật Hạ đành lại phải dùng chiêu “mỹ thực kế”, định dụ nó chui vào túi.
Cô muốn nhanh về nhà, muốn ôm lấy ván trượt ngay. Bởi khoảnh khắc đặt chân lên ván trượt, chỉ cần điều chỉnh phương hướng là có thể đón được cơn gió tự do đến từ mọi phía. Cô bước nhanh hơn.Cô mất mười phút để điều chỉnh lại cảm xúc.
Vào nhà, Triệu Tiểu Lan đang tổng vệ sinh. Sofa bị đẩy sang một bên, Lật Hạ hỏi đang tìm gì, bà nói làm mất một cây kim móc len.”
“À.”,”
Lật Hạ đặt túi xuống, chỉ lo tìm ván trượt.]
“Hạ Hạ, lưng mẹ con yếu, con tìm giúp mẹ con đi.” Khúc Thư Tâm gọi cô.Không tìm được thùng giấy ngay lúc đó, Lật Hạ thoải mái mở rộng túi tote của mình, đặt dưới chân chú chó con, dò hỏi: “Hay là… em tạm chấp nhận đỡ nhé?
Sofa đặt sát góc tường, Lật Hạ mang dụng cụ đến, nằm xuống đất mò tìm. Tìm mãi vẫn không thấy cây kim đó, tay cô quét một vòng rộng, mạnh tay một cái, có vật gì đó rơi lăn ra từ trong góc.Khi người ta cạn lời thật sự, đúng là sẽ bật cười.
Khi cô ngồi dậy nhìn rõ, bỗng sững người mất một giây.Có lẽ bị dọa, chú chó khựng lại một chút, rồi chạy vút mất.
Đó là một quả bóng cao su màu hồng.Cô ấy cảm thấy con người ở một giai đoạn nào đó sẽ hình thành thế giới quan riêng cho giai đoạn ấy, mà để thay đổi ngay thì rất khó.
Bên ngoài phủ bụi, vết cắn mòn cũ kỹ, lỗ thủng to nhỏ chằng chịt do những chiếc răng sắc nhọn để lại chứng minh rằng chủ nhân bé nhỏ của nó từng thực sự tồn tại.000, nếu không tháng này sẽ bị trừ lương.
Ngẩn người trong giây lát, Lật Hạ cúi xuống nhặt lên, nắm chặt trong tay.Lật Hạ vô thức thấy bài xích.
— Đây là món đồ chơi Bánh Mì thích nhất, ngày nào cũng quấn lấy cô đòi chơi cùng. Cho đến một ngày nọ, quả bóng không biết lăn đi đâu mất. Sau khi phát hiện, Lật Hạ đã nằm rạp trên sàn, tìm khắp dưới gầm giường, gầm tủ, dưới ghế sofa, nhưng vẫn không thấy, đành phải mua quả mới cho nó. Bánh Mì chẳng mấy hứng thú với quả mới, thỉnh thoảng kêu hai tiếng, như thể bất mãn, nhưng không ai để tâm cho lắm.Mà cô, khả năng tiếp nhận cũng rất kém.
…”
Ngón tay cô mân mê bề mặt lồi lõm của quả bóng, cảm giác gồ ghề truyền qua cơ thể, cả người cô tê dại, cổ họng nghẹn lại, như bị chính bàn tay từng lơ là ngày trước bóp chặt, không biết phải làm sao.…
“Đưa cho mẹ đi, Hạ Hạ, đưa đây, mẹ cất cho.”Triệu Tiểu Lan hoảng hốt định ngăn lại, nhưng không kịp.
Triệu Tiểu Lan vội vàng dựng máy hút bụi, bước lại gần.
Mấy giây sau, Lật Hạ vẫn không chớp mắt, cũng không nói lời nào. Triệu Tiểu Lan định lấy, Lật Hạ không buông. Cô siết lấy quả bóng, quay người, ném vào thùng rác trước ghế sofa.“Không, cai đàn ông.
“Ê… đừng!”Lật Hạ muốn nói: Anh à, vậy là không vui rồi.
Triệu Tiểu Lan hoảng hốt định ngăn lại, nhưng không kịp.Không đợi bà phản ứng, Lật Hạ mở nắp thùng rác, cúi người, nhanh chóng buộc túi lại, xách ra cửa, tay kia ôm lấy ván trượt, đẩy cửa bước ra.
Quả bóng chạm vào túi nilon, rơi xuống, phát ra một tiếng bụp rất nhẹ. Như là sức nặng cuối cùng của Bánh Mì.— Đây là món đồ chơi Bánh Mì thích nhất, ngày nào cũng quấn lấy cô đòi chơi cùng.
“Sao con lại vứt đi?”” Lật Xuân hỏi.
Triệu Tiểu Lan lo lắng nhìn con gái, thấy sắc mặt cô không ổn, chỉ dám dè dặt hỏi.Cô siết lấy quả bóng, quay người, ném vào thùng rác trước ghế sofa.
“Giữ lại thì có ích gì đâu.”“Cũng ở Nam Lâm.
Không đợi bà phản ứng, Lật Hạ mở nắp thùng rác, cúi người, nhanh chóng buộc túi lại, xách ra cửa, tay kia ôm lấy ván trượt, đẩy cửa bước ra.…
Cô không quay đầu lại: “Con ra ngoài một lát.”