Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 15

Chương 15: Sao Hỏa​“Em muốn được thấu hiểu.

Nếu cứ cố lần tìm cội nguồn của sự nhút nhát: là vì nỗi tiếc nuối của ông ngoại, hay cái chết bất ngờ của Bánh Mì, chính Lật Hạ cũng chẳng nói rõ được. Chỉ biết mọi chuyện khiến tinh thần kiệt quệ cùng ập đến, trong một khoảng thời gian ngắn, cô khó lòng tự điều chỉnh được bản thân.​Liệu có cảm thấy cô cực đoan, lạnh lùng?

Cô chỉ muốn yên tĩnh.​Về nước?

Trước đây cô hay trượt ván ban đêm ở công viên gần nhà, Lật Hạ biết có một đoạn dốc vắng, xung quanh là hàng cây xanh như màn sân khấu, ngọn cây chạm vào nền trời đen như nhung. Cô đeo tai nghe, đạp chân bước lên ván, đẩy hai lần, lướt về phía trước. Kỹ thuật pumping của cô rất khá, có thể vươn hai tay ra hai bên, tận hưởng cơn gió thổi qua.​Thành phố này nhiều đèn đuốc như thế

Lật Hạ rất thích khoảnh khắc đó.​Giai điệu rất bắt tai, Lật Hạ lặng lẽ lắng nghe.

Cảm giác giống như đang chơi trò đua xe bỏ xu, chỉ cần điều khiển tay lái, mặc kệ mọi thứ, cứ lao về phía trước là được.​F trêu: “Muốn kiếm cớ để chê bai anh à?

Tai nghe đã đổi qua ba bài hát, giờ đang phát một bài tiếng Anh không mấy hay. Phía trước là hồ nước, đêm hè đông người, cô tìm một băng ghế dài khuất ánh đèn ngồi xuống. Mở điện thoại, thấy tin nhắn của Triệu Tiểu Lan: [Chú ý an toàn]​Bất ngờ, F bảo: [Về nước]

Bình thường bà sẽ giục cô mau về, nhưng hôm nay thì không.​Lật Hạ cúi mắt, lặng lẽ nhìn, trong đáy mắt phản chiếu từng câu chữ anh gõ…

Cô đã ném đi quả cầu đó, Triệu Tiểu Lan sẽ nghĩ thế nào?​”

Liệu có cảm thấy cô cực đoan, lạnh lùng?​]

Còn Khúc Thư Tâm thì sao? Cô đi vội, thậm chí Lật Hạ còn chưa kịp nhìn phản ứng của bà. Đôi mắt Khúc Thư Tâm vốn mềm yếu, không biết giờ có đang lau nước mắt không?​Triệu Tiểu Lan nói, đúng vậy, con đừng nhìn mọi chuyện với kết cục định sẵn.

…​Sao anh cứ ép hỏi từng bước vậy chứ?

Lòng chùng xuống tận đáy.​Cô chợt nhớ đến một quyển sách mình từng mua hồi cấp hai, là tập hợp những truyện ngắn linh tinh.

Giữa dòng suy nghĩ rối như tơ vò, lòng bàn tay rung lên hai lần. Chung quanh mờ tối, ảnh đại diện của F trên màn hình bỗng sáng rực, toả ra một quầng sáng chói mắt.​Dòng chữ được gõ liền mạch, gửi đi, khoảnh khắc ấy, Lật Hạ có cảm giác như chính trái tim mình đã thay cô gõ ra.

Xem tin nhắn, vô cùng bất ngờ.​F như thám tử: [Ánh sáng rất mờ, không giống tình huống thứ hai.

Là anh.​Lật Hạ lại thấy có chút ồn ào.

Hai ba ngày nay, Lật Hạ gần như không nói chuyện với anh, liên lạc tụt xuống mức gần như bằng không. Cô không biết anh đang ở đâu, đang làm gì, lại càng không nghĩ anh sẽ chủ động nhắn tin. Cô kinh ngạc bấm vào.​[Ít ra cũng biết được cô ấy đang không vui]

Là một bức ảnh.​Việc “cai nghiện” ngắn ngủi mấy hôm trước, hoàn toàn vô ích.

Ánh nắng chiếu tràn ngập khung hình, rọi vào qua ô kính lớn, sáng rõ chói mắt. Ngoài cửa sổ là đường băng và bầu trời xanh. Trong ánh sáng ngược, vài hành khách đang đứng hoặc bước vội, mờ nhòe. Vậy mà lại toát lên một cảm giác tĩnh lặng, như người đứng ngoài cuộc đời.​Đôi mắt Khúc Thư Tâm vốn mềm yếu, không biết giờ có đang lau nước mắt không?

Lật Hạ chỉ cảm thán: Anh chụp đẹp thật.​Lật Hạ nói, giống như một bài thơ, nhưng nghe xong lại muốn khóc.

F: Ừm, em còn thấy gì nữa không?​Chỉ biết mọi chuyện khiến tinh thần kiệt quệ cùng ập đến, trong một khoảng thời gian ngắn, cô khó lòng tự điều chỉnh được bản thân.

Lật Hạ: Anh đang ở sân bay à?​Kết cục chỉ thiếu một cái lắc đầu của em

F: Ừ.​]

Lật Hạ: Đi đâu tiếp?​Trong ánh sáng mờ mịt, Lật Hạ thổi nhẹ tóc mái trước trán.

Bất ngờ, F bảo: [Về nước]​Anh như có kiên nhẫn vô tận.

Về nước?​Không muốn gọi điện.

Trừ lần đầu quen, hai người trò chuyện dồn dập nên mới nghe anh nhắc đến việc về nước, cho đến hôm nay, đây là lần thứ hai Lật Hạ nghe thấy hai chữ đó. Trong khoảng thời gian này, cô từng nghi ngờ F nói “về nước” chỉ là lời dối trá, là kế hoãn binh, chỉ để níu kéo cô. Rõ ràng anh không có ý định ấy, mà cô cũng chẳng nằm trong kế hoạch của anh.​Lật Hạ: Dù kết quả không tốt?

Lúc này nhìn chằm chằm hai chữ đó, câu hỏi mà cô từng nhiều lần muốn hỏi nhưng luôn đè nén, nay đã có câu trả lời.​Lật Hạ nói: [Em cũng là một trong những tư liệu của anh à]

Lật Hạ bình tĩnh hỏi: [Bắc Kinh?]​Phía trước là hồ nước, đêm hè đông người, cô tìm một băng ghế dài khuất ánh đèn ngồi xuống.

F: [Nếu anh nói phải thì sao?]​Gửi xong, Lật Hạ vội nói tiếp: [Có bài hát nào hay muốn giới thiệu không?

Lật Hạ: [Tốt mà]​Có cái gì đó đang vang lên.

F: [Tốt ở chỗ nào?]​Còn Khúc Thư Tâm thì sao?

…​”

Sao anh cứ ép hỏi từng bước vậy chứ?​Triệu Tiểu Lan hỏi, đó là vì con đã biết kết cục, nếu không biết thì sao?

Lông mày Lật Hạ khẽ nhíu lại, trong lòng có chút bực bội.​Lật Hạ: “Ừ, phải cảm ơn anh đấy.

Không kịp nghĩ đến hậu quả, cô nói: [Vì gần em hơn một chút]​Cô hỏi: [Vậy tiêu chuẩn của anh là gì?

Khoảng một phút sau, bên kia vẫn không có hồi âm. Lật Hạ tiếp tục nghe nhạc.​Nghe rất hay.

Bên tai vang lên một bản post-rock, là “III” của Athletics. Khúc dạo đầu như dòng nước chảy, tĩnh lặng, khiến cô nghe rõ được tiếng lòng của chính mình. Nghe rõ sự tò mò và chờ mong với F đang le lói bùng lên trong tim. Cô muốn nói chuyện với anh, muốn biết anh sẽ nói gì, thậm chí muốn biết anh sẽ làm gì sau khi về nước.​Hai ba ngày nay, Lật Hạ gần như không nói chuyện với anh, liên lạc tụt xuống mức gần như bằng không.

Việc “cai nghiện” ngắn ngủi mấy hôm trước, hoàn toàn vô ích.​Anh bảo cùng nghe, rồi gửi luôn lời mời nghe nhạc trên NetEase Cloud.

Trái tim cô như tàn lửa chập chờn, chỉ chờ gió thổi qua là bùng cháy.​Tai nghe đã đổi qua ba bài hát, giờ đang phát một bài tiếng Anh không mấy hay.

Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên.​Cô không chắc, nhưng có một điều cô chắc chắn: [Không muốn]

F: [Rất nhiều lúc anh không hiểu được em]​Dù có tắt thêm một ngọn đèn thì sao

Lật Hạ nhìn chằm chằm màn hình hai giây, gửi một dấu hỏi.​Là do cô cứ chăm chăm nhìn vào kết cục, nên chẳng nghe được tiếng gõ cửa.

Thật ra cô cũng chẳng hiểu chính mình.​Bỗng nhiên, F gọi: [Cô Lật Tử]

Rồi nhắn tiếp: [Đó chính là sức hút của chị đấy]​Lên cấp ba, trong một bài văn, cô viết: Ý nghĩa đầu tiên của đời người là cảm nhận.

[Cần người ra sân bay đón không?]​Lật Hạ im lặng một lúc mới nói, chắc vẫn sẽ đọc.

F: [Em muốn đến đón anh à]​Xem tin nhắn, vô cùng bất ngờ.

Lật Hạ: [Nếu anh cần]​Lật Hạ rất thích khoảnh khắc đó.

F: [Dù là năm giờ sáng cũng đến?]​F: [Em đang nghe nhạc à?

Lật Hạ rút lui ngay: [Thôi bỏ đi]​Cô đeo tai nghe, đạp chân bước lên ván, đẩy hai lần, lướt về phía trước.

Cô chỉ thuận miệng nói chơi mà thôi.​Lật Hạ nói, trong một quyển sách của Woolf cũng có câu tương tự: “I’m rooted, but I flow.

Bỗng nhiên, F gọi: [Cô Lật Tử]​]

Lật Hạ: [Hả?]​]

F: [Em có thể nghiêm túc chút không?]​Hình như, cô đã mắc kẹt trong “chương cuối” về sự ra đi của Bánh Mì quá lâu.

Lật Hạ: [Gì cơ?]​Cô nói mình sẽ không bao giờ đọc truyện BE nữa, toàn lừa người ta khóc.

Nửa phút trôi qua, F nói: Không có gì. Lại rơi vào im lặng.​Trừ lần đầu quen, hai người trò chuyện dồn dập nên mới nghe anh nhắc đến việc về nước, cho đến hôm nay, đây là lần thứ hai Lật Hạ nghe thấy hai chữ đó.

Bản nhạc phát đến đoạn cao trào phía sau, như tiếng gào thét, cũng như sự buông bỏ. Lật Hạ lại thấy có chút ồn ào.​Trạng thái của cô bị anh bóc tách từng chút một, Lật Hạ luống cuống mở lại bức ảnh mình vừa gửi, mới phát hiện ra sợi dây tai nghe hiện rõ trong đó.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, không muốn tắt nhạc, muốn nói gì đó, nhưng tay lại do dự.​”

F là người phá vỡ im lặng trước: [Lễ qua lễ lại, em cũng gửi anh một tấm chụp hiện tại đi]​[Đối tượng nghiên cứu của anh]

Xung quanh không sáng lắm, cũng chẳng có cảnh gì đặc biệt, Lật Hạ tiện tay chụp tấm ván trượt dưới chân, gửi qua.​Những gì Bánh Mì mang đến cho cô, sao có thể chỉ là nỗi buồn.

F: [Đang chơi ván trượt à?]​Lật Hạ: Đi đâu tiếp?

Lật Hạ: [Ừ]​]

F: [Xem ra hôm nay tâm trạng không tốt]​Nhưng cô không còn vì một cái kết buồn mà đánh giá toàn bộ giá trị của quyển sách ấy nữa.

?​]

Sao anh biết?​Lật Hạ: [Một tấm ảnh mà tiết lộ nhiều bí mật vậy luôn]

Tim Lật Hạ khẽ rung lên, ngón tay đã giúp cô hỏi ra rồi.​F: Ừm, em còn thấy gì nữa không?

F: [Trước em có nói, lúc tâm trạng không tốt sẽ chơi ván trượt]​Lật Hạ: [Ừ]

Lật Hạ không nhớ rõ: [Tâm trạng tốt cũng chơi mà]​]

F như thám tử: [Ánh sáng rất mờ, không giống tình huống thứ hai. Nhiếp ảnh coi trọng không khí, mà ánh sáng là một phần trong đó.]​”

Lật Hạ không biết đáp lại sao: [Nói vậy, tâm trạng anh chắc rất tốt]​Khi câu hỏi ấy được đưa ra, Lật Hạ âm thầm chìm vào suy nghĩ.

F: [Ừ]​Lật Hạ gõ từng chữ một cách chậm rãi.

Anh lặp lại lời cô: [Vì sắp gần em hơn một chút]​Cô nói: “Chào mừng anh trở về.

…​Thật ra cô cũng chẳng hiểu chính mình.

Lời tán như viên đạn quyến rũ xoáy sâu, Lật Hạ lại thấy khó mà đỡ nổi.​Tốt hay xấu, đáng ra phải là do cô quyết định.

Có cái gì đó đang vang lên.​F cũng không cụt hứng: [Có một bài rất hợp với em lúc này]

À, thì ra là trái tim cô đang đập thình thịch loạn xạ.​Là một bản rock hoa mỹ nhưng kinh điển.

F: [Em đang nghe nhạc à?]​Lật Hạ mỉm cười.

Trạng thái của cô bị anh bóc tách từng chút một, Lật Hạ luống cuống mở lại bức ảnh mình vừa gửi, mới phát hiện ra sợi dây tai nghe hiện rõ trong đó.​” F nói.

Lật Hạ: [Một tấm ảnh mà tiết lộ nhiều bí mật vậy luôn]​Nhưng cô không hối hận.

[Anh là kính hiển vi à]​F: [Trước em có nói, lúc tâm trạng không tốt sẽ chơi ván trượt]

F nói “Ừ”: [Vì em là đối tượng nghiên cứu của anh]​Thầy dạy văn ghi một câu phê bên lề: Cảm ngộ này từ đâu mà có?

Lật Hạ: [Chọn đại quá vậy]​Bị kéo căng nhưng vẫn giãn nở

F: [Không phải chọn đại, mà là vì hướng nghiên cứu của anh rất rõ ràng]​Anh đâu nhìn thấy em, cũng không biết em đang nghĩ gì, vì sao lại buồn.

Hướng nghiên cứu?​Là một bức ảnh.

Sự chú ý của Lật Hạ bị anh cuốn đi: [Kết quả nghiên cứu thế nào rồi?]​Gã này, tán tỉnh cứ như chuyện hít thở.

F: [Rất thất bại, nhưng hôm nay có tiến triển]​Cuối cùng, Lật Hạ cũng nói với anh một lời chào đón.

[Ít ra cũng biết được cô ấy đang không vui]​]

Lật Hạ cúi mắt, lặng lẽ nhìn, trong đáy mắt phản chiếu từng câu chữ anh gõ…​Sống lớn hơn, phóng đại hơn

[Còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay, có muốn gọi điện nói chuyện không?]​”

[Đối tượng nghiên cứu của anh]​Lật Hạ có chút xao lòng, nhưng miệng lại nói: Nghiên cứu của anh chẳng có ý nghĩa gì đâu, có khi không được cho phép kết thúc đề tài đấy.

Một cách gọi rất tinh tế.​F lập tức đổi sang một bài sôi động hơn, nói, nghe chút nhạc vui vẻ đi, vừa rồi anh lỡ đổ thêm dầu vào lửa rồi.

Lật Hạ chăm chú nhìn câu cuối cùng.​Lời tán như viên đạn quyến rũ xoáy sâu, Lật Hạ lại thấy khó mà đỡ nổi.

Anh thật sự muốn hiểu cô sao?​Lật xem lần đầu nó nghe hiểu tên mình, lần đầu ra ngoài, lần đầu chơi tuyết, lần đầu dám ngồi xe điện với cô, lần đầu mặc quần áo bà ngoại tự may… Những khoảnh khắc sống động ấy.

Cô không chắc, nhưng có một điều cô chắc chắn: [Không muốn]​Cô không biết anh đang ở đâu, đang làm gì, lại càng không nghĩ anh sẽ chủ động nhắn tin.

Không muốn gọi điện. Chỉ có tin nhắn mới bộc lộ được những điều mà miệng không thể nói. Nếu nghe thấy giọng anh, cô lại chẳng biết mình sẽ lảm nhảm những gì.​Lật Hạ: “Nghe thế lại có chút tò mò, muốn xem thử phim của anh.

Gửi xong, Lật Hạ vội nói tiếp: [Có bài hát nào hay muốn giới thiệu không?]​Không kịp nghĩ đến hậu quả, cô nói: [Vì gần em hơn một chút]

F cũng không cụt hứng: [Có một bài rất hợp với em lúc này]​”Vậy thì đừng xin lỗi.

Anh bảo cùng nghe, rồi gửi luôn lời mời nghe nhạc trên NetEase Cloud. Lật Hạ ấn vào, thấy khoảng cách giữa họ hiện lên, đĩa than quay tròn, bài hát có tên là “Không một ánh đèn”.​”

F nói, anh rất thích cái tên của ca sĩ – Aflou, nghe như “A flow”. Là dòng chảy.​Bởi vì nếu có người kéo lên, thì sẽ không quá cực nhọc.

Giống như nước.​Lật Hạ không nhớ rõ: [Tâm trạng tốt cũng chơi mà]

Lật Hạ nói, trong một quyển sách của Woolf cũng có câu tương tự: “I’m rooted, but I flow.”​F trả lời, không hổ là biên tập Lật, em đúng là “luôn chuyển động”, luôn thay đổi.

F trả lời, không hổ là biên tập Lật, em đúng là “luôn chuyển động”, luôn thay đổi.​[Cần người ra sân bay đón không?

Giai điệu rất bắt tai, Lật Hạ lặng lẽ lắng nghe.​Chỉ cần nắm lấy tay anh là được.

Chất giọng của ca sĩ đầy lãng mạn nhưng cũng mong manh…​Tim Lật Hạ khẽ rung lên, ngón tay đã giúp cô hỏi ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment