Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 16

Chương 16: Phóng đại 

Lật Hạ chạy vội về nhà.​”

Dù còn khá sớm so với giờ thu gom rác trong khu, cô vẫn phi như bay về dưới lầu. Từ lúc ra ngoài đến giờ chưa đến một tiếng, túi rác đó hẳn vẫn còn ở nguyên chỗ cũ. Cô phải tìm lại nó, giữ lấy quả bóng nhỏ của Bánh Mì, giữ lại ký ức cuối cùng về nó. Cô cũng muốn thú nhận với Triệu Tiểu Lan, nói rõ mọi chuyện. Giờ đây, cô đã tràn đầy dũng khí.​“Cắt đứt rồi?

Đêm hè, người đi dạo trong khu đông nghịt. Đứng trước thùng rác đề “rác thải khác”, Lật Hạ không buồn để ý đến ánh mắt của người qua lại, bật đèn pin điện thoại, thò tay xuống, cánh tay cắm sâu vào trong, bắt đầu lục tìm. May mà đều là rác khô. Lúc vứt cô chẳng để ý túi rác màu gì, giờ đã lục hai ba túi mà vẫn chẳng thấy thứ gì quen mắt.​Sống mũi cay xè.

Không biết quả bóng nhỏ ấy đã rơi đi đâu mất rồi.​”

…​Họ còn khiến con hoàn toàn mất luôn cả mong muốn yêu đương…”

Lật Hạ càng tìm càng sốt ruột, có những chỗ quá sâu không với tới được, mồ hôi túa ra đầy trán. Tay bẩn không thể lau, cô đành dừng lại, đứng bất lực, đôi vai trĩu xuống, hơi nản lòng. Bị người ta lấy đi rồi? Hay rác đã bị thu gom? Hay đi hỏi người bên ban quản lý xem sao? Đang nghĩ ngợi thì phía sau có tiếng người gọi:​Triệu Tiểu Lan bật cười, bước về phía trước.

“Hạ Hạ? Con làm gì ở đây thế?”​”

Không cần quay lại đã nghe ra đó là Triệu Tiểu Lan. Sau lưng là thùng rác, Lật Hạ không còn đường lui, luống cuống ôm lấy ván trượt dưới đất: “Không có gì đâu, con vừa từ công viên về.”​“Tìm cái này à?

Triệu Tiểu Lan không dừng bước: “Đi thôi.”​”

“Dạ.”​“Bạn trên mạng?

Lật Hạ cắm cúi đi theo phía sau, cách mẹ mấy bước, chợt nhớ ra chuyện quan trọng vẫn chưa giải quyết, vội nói: “À đúng rồi, con chợt nhớ còn có việc, mẹ về trước đi ạ.”​Nếu đó là một mối quan hệ tốt, một duyên phận tốt, mẹ sẽ ủng hộ con.

Triệu Tiểu Lan quay đầu liếc cô:“Lại muốn đi đâu?”​Nhìn bóng lưng con, lòng bà xót xa, không hề do dự mà nhặt quả bóng từ trong thùng rác lên.

“À…” Lật Hạ há miệng, “Ờm… con hơi đầy bụng, định ra sân đi dạo chút.”​”

“Con ăn cơm rồi à?”​”

Vừa tan làm về, bụng cô trống rỗng, nhưng đầu óc chỉ nghĩ đến quả bóng, đành nói dối là ăn rồi.​Lúc vứt cô chẳng để ý túi rác màu gì, giờ đã lục hai ba túi mà vẫn chẳng thấy thứ gì quen mắt.

“Vậy đúng lúc, mẹ định ra tiệm bánh mua đồ ăn sáng mai, con xem muốn ăn gì không? Ở nhà hết bánh mì rồi nhỉ, con muốn đậu đỏ hay dừa?” Triệu Tiểu Lan vừa bước lên bậc thềm, lại quay xuống hỏi cô có đi không.​”

Lật Hạ thấy thế, vội nói: “Để con đi mua cho.”​“Không có gì, chỉ là sợ mẹ bị lừa, mình về sớm chút đi.

Triệu Tiểu Lan lại bảo còn muốn mua thêm vài thứ khác.​Lật Hạ chạy vội về nhà.

Lật Hạ há miệng mà không nói được, đành lẽo đẽo đi cùng. Người là động, thùng là tĩnh. Thùng rác không còn trong tầm mắt, lòng Lật Hạ lo lắng vô cùng. Suốt cả quãng đường, cô cứ liên tục xem giờ, đầu óc chỉ nghĩ đến quả bóng đó, sợ rác bị mang đi mất. Nhưng cô cũng đâu thể viện cớ bỏ về trước, rồi bị Triệu Tiểu Lan phát hiện con gái mình đang lục lọi thùng rác.​“Tốt mà, cứ đi đi.

Trớ trêu thay, Triệu Tiểu Lan mua xong bánh lại bị cửa hàng thịt nguội và mỹ phẩm bên cạnh thu hút. Nhân viên bán hàng kéo bà lại, nhiệt tình giới thiệu hết món này đến món kia, bà chẳng có vẻ gì là muốn rời đi, kiên nhẫn đến đáng sợ. Họ nói cười vui vẻ, từng giây từng phút trôi qua như vô số con kiến bò loạn lên trên tim Lật Hạ, vừa ngứa ngáy, vừa buồn cười, vừa như đang bị cắn rứt.​Trong lòng cô chất chứa rất nhiều điều muốn nói.

Cô bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.​Hồi đó mẹ là người đẹp nhất bệnh viện đấy.

Lật Hạ cố sức đẩy Triệu Tiểu Lan ra khỏi cửa, nói mình có việc gấp, phải về sớm.​“Lại còn khóc nữa hả?

“Việc gì thế?” Triệu Tiểu Lan hỏi.​“Nếu đã quan trọng thế thì vứt làm gì?

“Không có gì, chỉ là sợ mẹ bị lừa, mình về sớm chút đi.”​Có người ấy mà, mãi chẳng chịu lớn.

“Gấp gì mà gấp, buổi tối thế này dễ chịu biết bao. Mẹ còn định gọi bà ngoại con xuống đi dạo một lúc nữa.”​Người là động, thùng là tĩnh.

“Trời ạ.” Vẻ sốt ruột trên mặt Lật Hạ không kìm nổi nữa, cô dậm chân mấy cái mới nói, “Con đang cần tìm đồ.”​”

“Tìm gì mà gấp thế?”​Mẹ còn định gọi bà ngoại con xuống đi dạo một lúc nữa.

“Mẹ đừng hỏi nữa mà.”​“Gì nữa?

“Sao lại không hỏi.”​” Lật Hạ tưởng mình nghe nhầm.

“Con không muốn nói đâu.”​Lật Hạ vội giải thích: “Đúng là con trò chuyện, gọi điện với anh ấy thật… nhưng tụi con hiện giờ chỉ là bạn chat, chưa, chưa phải là yêu đương.

“Nói mẹ nghe xem, mẹ giúp con tìm. Không được thì gọi luôn cả bà ngoại con, đông người dễ tìm hơn.”​“Rồi mà, con lau bằng khăn ướt có cồn rồi.

Lật Hạ cau mày, kéo tay mẹ đi về phía trước: “Thật sự không cần đâu, chỉ là đồ vặt thôi, con tìm đại đại là được, mẹ đừng lo, chúng ta đi nhanh lên…” Cô càng sốt ruột, Triệu Tiểu Lan lại càng đứng yên không đi. Rồi Lật Hạ nghe thấy một tiếng cười khẽ.​”

“Tìm cái này à?”​Triệu Tiểu Lan lại bảo còn muốn mua thêm vài thứ khác.

Triệu Tiểu Lan mở tay ra.​Lật Hạ thấy sợ.

Như ảo thuật ấy, một quả bóng nhỏ màu hồng với bề mặt hơi thô ráp nằm gọn trong lòng bàn tay bà. Không bẩn, cũng chẳng thay đổi gì. Chính là nó, chính là quả bóng Bánh Mì từng cắn.​” Triệu Tiểu Lan đặt tay lên tai ra hiệu.

Lật Hạ nhìn chằm chằm không chớp mắt, như thể không dám tin. Cô đưa tay ra chạm thử.​Không hổ danh là mẹ mình.

Cổ họng cô khô khốc.​Trớ trêu thay, Triệu Tiểu Lan mua xong bánh lại bị cửa hàng thịt nguội và mỹ phẩm bên cạnh thu hút.

Sống mũi cay xè. Mắt càng rõ ràng hơn, lập tức dâng lên tầng tầng nước mắt. Khi ngẩng đầu lên, hốc mắt cô đã đỏ hoe. Cô nhìn Triệu Tiểu Lan, nghẹn một lúc mới phát ra tiếng.​Hay rác đã bị thu gom?

“Mẹ…”​Rồi Lật Hạ nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Như là theo bản năng mà bật thành tiếng. Lúc ngạc nhiên, lúc vui mừng, hay chính là khoảnh khắc này đây, khi mẹ giống như một nhà ảo thuật, có thể biến điều ước thành sự thật, chúng ta sẽ thốt ra âm thanh từ sâu trong lòng.​“…”

“Lại còn khóc nữa hả?” Triệu Tiểu Lan nhịn không nổi mà cười.​Biết thế này thì lúc đầu đừng vứt đi.

Nước mắt Lật Hạ giàn giụa nhưng mặt lại đang cười. Vừa ngượng ngùng, vừa vui mừng, vừa bất ngờ lại vừa cảm động. Cô lại gần muốn ôm mẹ. Trán tựa vào vai bà, nước mắt không ngừng rơi, miệng thì không ngừng cười.​”

“Mẹ nhặt lại từ lúc nào thế, mẹ đúng là người mẹ tốt nhất luôn ấy.”​Sau lưng là thùng rác, Lật Hạ không còn đường lui, luống cuống ôm lấy ván trượt dưới đất: “Không có gì đâu, con vừa từ công viên về.

Triệu Tiểu Lan hừ một tiếng, “Dù sao thì mẹ cũng nhanh chân hơn con. Biết thế này thì lúc đầu đừng vứt đi. Có người ấy mà, mãi chẳng chịu lớn.”​Lần này, cánh cửa cũng đóng lại thật chặt, nhưng không còn lạnh lẽo nữa.

“Nếu đã quan trọng thế thì vứt làm gì?”​Suốt cả quãng đường, cô cứ liên tục xem giờ, đầu óc chỉ nghĩ đến quả bóng đó, sợ rác bị mang đi mất.

Lật Hạ hơi lùi lại: “Như mẹ nói ấy, con còn chưa trưởng thành, trẻ con, nên mới làm sai chuyện.”​“Cái người trên màn hình điện thoại ấy, sao con lại thích cậu ấy?

Đôi mắt cô nhờ ánh nước mắt mà long lanh sáng rực, hàng mi ướt đẫm, sống mũi đỏ ửng. Triệu Tiểu Lan nhìn thấy, lại thấy con gái mình chẳng khác gì chú cừu non. Bà đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô.​”

Tưởng con gái đã vượt qua nỗi buồn vì chú cún mất đi, không ngờ tất cả chỉ là che giấu. Bà tự trách mình không phát hiện kịp thời, nhưng cũng may là đã không để mặc con làm bừa.​Đêm hè, người đi dạo trong khu đông nghịt.

Hơn một tiếng trước, bà đi theo Lật Hạ ra khỏi nhà, thấy con kiên quyết vứt rác rồi quay người đi. Nhìn bóng lưng con, lòng bà xót xa, không hề do dự mà nhặt quả bóng từ trong thùng rác lên.​“Cười gì chứ, mẹ đây cũng từng yêu đương đấy nhé.

Ban đầu bà định lặng lẽ đặt nó vào hộp đựng đồ của Bánh Mì, cảm thấy như thế mới là trọn vẹn. Con người khi lớn tuổi rồi, lúc thì muốn buông bỏ, lúc lại muốn níu giữ. Nhưng điều gì thật sự quan trọng thì phải giữ lại.​”

“Vậy mẹ sẽ tha thứ cho con chứ?” Lật Hạ hỏi.​Cô được yêu thương, được tin tưởng như vậy, không thể tiếp tục lừa dối họ nữa.

Triệu Tiểu Lan không vội trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy con có tha thứ cho chính mình không?”​Triệu Tiểu Lan nhìn thấy, lại thấy con gái mình chẳng khác gì chú cừu non.

“…”​Nhưng mẹ à, con thật sự không thích nổi mấy người con từng đi xem mắt.

Không.​“Dạaaa, yêu mẹ!!

Cô không thể tha thứ cho chính mình, bởi cô thừa hiểu chuyện đó quan trọng đến mức nào.​Nó đã cách ly Lật Hạ khỏi mọi nỗi sợ hãi.

Lật Hạ mím môi, cúi đầu, gương mặt phủ đầy xấu hổ.​”

Cô nghe thấy giọng mình nhỏ như muỗi kêu: “Con thật sự biết lỗi rồi…”​Triệu Tiểu Lan “chậc” một tiếng, cười: “Sao mà giống y chang mẹ hồi trẻ.

Bỗng như nhớ ra điều gì, cô vội hỏi, giọng gấp gáp: “Bà ngoại… bà ngoại có giận không ạ?”​”

Triệu Tiểu Lan liếc: “Giận gì chứ.”​Mà cô, là người ở chính giữa chiếc bình ấy.

“Con đã vứt mất quả bóng của Bánh Mì, bà thương nó như thế, lại hay khóc…”​”

“Cũng biết cơ đấy.”​Triệu Tiểu Lan liếc nhìn con gái, sau đó nhìn về phía trước, nét mặt bình tĩnh.

Lật Hạ áy náy tột độ: “Con sẽ về xin lỗi bà ngoại ngay.”​”

“Thôi.” Triệu Tiểu Lan khẽ thở dài, “Bà ngoại con không giận, lo cho con còn chẳng hết. Sợ con không ăn gì, lại sợ con bị ngã, làm gì có chuyện vì một quả bóng mà trách con chứ.”​Không được thì gọi luôn cả bà ngoại con, đông người dễ tìm hơn.

Phải rồi, Khúc Thư Tâm cả đời lo nghĩ chu toàn, làm sao vì chuyện nhỏ như thế mà giận cô được. Hồi nhỏ, cô cũng từng làm nhiều chuyện khiến người lớn khó chịu: lỡ tay làm hỏng đồ bà đan, chê cà rốt bà nấu dở… Vậy mà bà vẫn thương cô như xưa.​Tay bẩn không thể lau, cô đành dừng lại, đứng bất lực, đôi vai trĩu xuống, hơi nản lòng.

Lật Hạ im lặng. Nhiều lúc, cô cảm thấy tình thân và tình yêu giống như một chiếc bình, dung chứa được tất cả, lan tỏa ấm áp đến muôn nơi.​“Về rồi hả, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi.

Mà cô, là người ở chính giữa chiếc bình ấy.​“Với lại tuần sau mẹ cũng không có ở nhà.

Khi cảm giác tội lỗi dâng lên, Lật Hạ siết chặt tay Triệu Tiểu Lan. Trong lòng cô chất chứa rất nhiều điều muốn nói. Cô nhớ lời F từng nói: chúng ta phải bày tỏ, phải giải thích, những thứ khác chỉ là thứ yếu. Cô được yêu thương, được tin tưởng như vậy, không thể tiếp tục lừa dối họ nữa.​”

Lật Hạ gom góp ngôn từ trong lòng, cũng gom đủ dũng khí: “Mẹ, thật ra con vẫn luôn muốn nói thật với mẹ một chuyện…”​”

Ánh mắt Triệu Tiểu Lan chăm chú, như thể có thể nhìn thấu cô.​”

“Thật ra… con không có đang yêu ai hết, trước kia con đã lừa mẹ. Chuyện đó chỉ là hiểu lầm, con chưa từng giải thích, cứ để mọi sai lầm tiếp diễn. Người trên màn hình điện thoại không phải bạn trai con, thậm chí bọn con còn chưa từng gặp mặt.”​Trán tựa vào vai bà, nước mắt không ngừng rơi, miệng thì không ngừng cười.

“Vậy mỗi ngày con đều nói chuyện với ai vậy?” Triệu Tiểu Lan đặt tay lên tai ra hiệu.​Vừa vào nhà, giọng Khúc Thư Tâm liền vang lên:

Lật Hạ vội giải thích: “Đúng là con trò chuyện, gọi điện với anh ấy thật… nhưng tụi con hiện giờ chỉ là bạn chat, chưa, chưa phải là yêu đương.”​Cũng bởi nhìn thấy điểm yếu trong lòng mình, mà cô càng thêm rụt rè, sợ hãi.

“Bạn trên mạng?”​“Ơ không đúng, sao mẹ biết con…” Lật Hạ chỉ vào mình.

“… Dạ.”​Vừa tan làm về, bụng cô trống rỗng, nhưng đầu óc chỉ nghĩ đến quả bóng, đành nói dối là ăn rồi.

“Thế còn bây giờ?”​Cô phải tìm lại nó, giữ lấy quả bóng nhỏ của Bánh Mì, giữ lại ký ức cuối cùng về nó.

Triệu Tiểu Lan chỉ hỏi, không có dấu hiệu tức giận, Lật Hạ tiếp tục, “Dạo trước bọn con vẫn đang trò chuyện, nhưng rồi… anh ấy đột nhiên mất liên lạc.”​“Con không muốn nói đâu.

“Cắt đứt rồi?”​Cô nhớ lời F từng nói: chúng ta phải bày tỏ, phải giải thích, những thứ khác chỉ là thứ yếu.

“…Cũng không hẳn.” phản ứng của Triệu Tiểu Lan khác hẳn với những gì cô tưởng tượng, khiến Lật Hạ bật cười, “Sau đó anh ấy có giải thích qua WeChat, thật sự là vì gặp chuyện bất ngờ, con cũng hiểu được.”​“Mẹ nhặt lại từ lúc nào thế, mẹ đúng là người mẹ tốt nhất luôn ấy.

“Rồi lại tha thứ à?”​“Vì anh ấy đẹp trai mà!

Lật Hạ gật đầu.​Dù có vất vả một chút, nhưng thay đổi môi trường cũng có ích cho con.

Sau đó cô lúng túng thêm một câu: “… Tha thứ ngoài miệng thôi.”​“Nam Lâm?

Triệu Tiểu Lan bật cười, bước về phía trước. Lật Hạ khoác tay mẹ. Hai người chậm rãi bước đi, Lật Hạ nhẹ giọng nói: “Con nghĩ, mình không giận vì anh ấy bỗng biến mất… mà là vì con sợ.”​” Triệu Tiểu Lan vừa bước lên bậc thềm, lại quay xuống hỏi cô có đi không.

“Trong mối quan hệ này, con nhận ra chính mình, và điều đó khiến con hoảng hốt.”​”

Khi phát hiện bản thân chẳng hề dửng dưng như tưởng, khi nhận ra mình để tâm đến đau lòng, khi thấy F có thể biến mất không lời từ biệt bất cứ lúc nào,… Lật Hạ thấy sợ. Sợ sự xuất hiện, cũng như sự ra đi. Cũng bởi nhìn thấy điểm yếu trong lòng mình, mà cô càng thêm rụt rè, sợ hãi.​Lật Hạ cắm cúi đi theo phía sau, cách mẹ mấy bước, chợt nhớ ra chuyện quan trọng vẫn chưa giải quyết, vội nói: “À đúng rồi, con chợt nhớ còn có việc, mẹ về trước đi ạ.

Lật Hạ nói, ở một mức độ nào đó, anh ấy đã phóng đại “cái tôi” của cô.​“Trời ạ.

“Với lại con cảm thấy, giữa chúng con chưa chắc sẽ có kết quả gì. Nhưng mẹ à, con thật sự không thích nổi mấy người con từng đi xem mắt. Họ còn khiến con hoàn toàn mất luôn cả mong muốn yêu đương…”​Bà đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô.

“Vậy cậu ấy là người con thích à?” Triệu Tiểu Lan hỏi.​“Vậy cậu ấy là người con thích à?

Bị ba mẹ hỏi vậy, Lật Hạ hơi ngại bày tỏ, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Nghe có vẻ hơi không đáng tin nhỉ…”​Triệu Tiểu Lan hừ một tiếng, “Dù sao thì mẹ cũng nhanh chân hơn con.

“Muốn gặp cậu ấy à?”​Giờ đây, cô đã tràn đầy dũng khí.

“Dạ.”​Cô bật cười, đôi mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

“Vậy thì cứ làm theo lòng mình đi.”​Bị người ta lấy đi rồi?

Triệu Tiểu Lan liếc nhìn con gái, sau đó nhìn về phía trước, nét mặt bình tĩnh.​Mắt càng rõ ràng hơn, lập tức dâng lên tầng tầng nước mắt.

“Dù sao thì cũng nên trải nghiệm một lần. Chúng ta đã bảo bọc con quá kỹ, luôn mong con từ công việc đến tình yêu rồi kết hôn đều thuận buồm xuôi gió, nhưng lại thường quên mất thuận lợi quá cũng chưa chắc đã là điều tốt. Con vẫn còn nhiều điều phải học, và các mối quan hệ tình cảm cũng là một trong số đó. Nếu đó là một mối quan hệ tốt, một duyên phận tốt, mẹ sẽ ủng hộ con.”​Lật Hạ cố sức đẩy Triệu Tiểu Lan ra khỏi cửa, nói mình có việc gấp, phải về sớm.

Giọng bà chậm rãi mà sâu sắc, rồi chợt chuyển tông.​”

“Nhưng nhớ kỹ, đừng để đàn ông nắm thóp.”​”

“Hả?” Lật Hạ tưởng mình nghe nhầm.​Chuyện đó chỉ là hiểu lầm, con chưa từng giải thích, cứ để mọi sai lầm tiếp diễn.

Cô bật cười, đôi mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.​Nhiều lúc, cô cảm thấy tình thân và tình yêu giống như một chiếc bình, dung chứa được tất cả, lan tỏa ấm áp đến muôn nơi.

“Cười gì chứ, mẹ đây cũng từng yêu đương đấy nhé. Hồi đó mẹ là người đẹp nhất bệnh viện đấy.”​Đứng trước thùng rác đề “rác thải khác”, Lật Hạ không buồn để ý đến ánh mắt của người qua lại, bật đèn pin điện thoại, thò tay xuống, cánh tay cắm sâu vào trong, bắt đầu lục tìm.

“Giờ vẫn là vậy mà.” Lật Hạ nghiêng đầu, chen lời.​Lúc ngạc nhiên, lúc vui mừng, hay chính là khoảnh khắc này đây, khi mẹ giống như một nhà ảo thuật, có thể biến điều ước thành sự thật, chúng ta sẽ thốt ra âm thanh từ sâu trong lòng.

Triệu Tiểu Lan nhìn con, cũng mỉm cười.​Hơn một tiếng trước, bà đi theo Lật Hạ ra khỏi nhà, thấy con kiên quyết vứt rác rồi quay người đi.

“Chỉ vì chuyện này mà tâm trạng tệ à?”​”

“Vâng… Con sợ mẹ mắng, sợ mẹ thất vọng về con.” Lật Hạ đáp khẽ, “Với cả hôm nay sếp con lại giao một chuyến công tác vô lý, bắt con đi Nam Lâm ngay tuần sau.”​“Ra ngoài chút, về sẽ mang quà cho con.

“Nam Lâm?”​Cô lại gần muốn ôm mẹ.

“Dạ.”​“… Dạ.

“Tốt mà, cứ đi đi.”​Khi phát hiện bản thân chẳng hề dửng dưng như tưởng, khi nhận ra mình để tâm đến đau lòng, khi thấy F có thể biến mất không lời từ biệt bất cứ lúc nào,…

“Tốt cái gì mà tốt.” Lật Hạ lẩm bẩm.​“Mẹ…”

“Nam Lâm là thành phố du lịch cũng ổn mà.” Triệu Tiểu Lan bước chậm lại, “Mặc dù con không nói ra, nhưng mẹ biết cái đầu nhỏ của con vẫn còn buồn vì chuyện Bánh Mì. Ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đi đến Tây Hồ, tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng tốt. Dù có vất vả một chút, nhưng thay đổi môi trường cũng có ích cho con.”​Thùng rác không còn trong tầm mắt, lòng Lật Hạ lo lắng vô cùng.

“Với lại tuần sau mẹ cũng không có ở nhà.”​Mặt trăng lặng lẽ đi theo sau họ, lén lút nghe lỏm…

“Đi đâu vậy ạ?”​Người trên màn hình điện thoại không phải bạn trai con, thậm chí bọn con còn chưa từng gặp mặt.

“Ra ngoài chút, về sẽ mang quà cho con.”​“Hahahaha.

“Dạaaa, yêu mẹ!!”​”

Không hổ danh là mẹ mình.​“Nhóc ham ăn.

Chỉ nghe giọng Triệu Tiểu Lan thôi, Lật Hạ đã thấy lòng dịu lại.​Lật Hạ càng tìm càng sốt ruột, có những chỗ quá sâu không với tới được, mồ hôi túa ra đầy trán.

Cô cảm nhận trái tim mình đang chuyển động, êm đềm, nhẹ nhàng, và tự do. Cô cảm thấy mình chưa từng dễ chịu như vậy. Thế là hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cười nói suốt đường về.​Bà tự trách mình không phát hiện kịp thời, nhưng cũng may là đã không để mặc con làm bừa.

Mặt trăng lặng lẽ đi theo sau họ, lén lút nghe lỏm…​Triệu Tiểu Lan không vội trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy con có tha thứ cho chính mình không?

“Cái người trên màn hình điện thoại ấy, sao con lại thích cậu ấy?”​”

“Vì anh ấy đẹp trai mà!”​“Thế còn bây giờ?

Triệu Tiểu Lan “chậc” một tiếng, cười: “Sao mà giống y chang mẹ hồi trẻ.”​“Dạ.

“Hahaha, mẹ ơi, mẹ mẹ mẹ……”​“Vậy mẹ sẽ tha thứ cho con chứ?

Lật Hạ đưa tay ra nhéo mặt Triệu Tiểu Lan, “Aiya, sao mẹ đáng yêu quá vậy, mẹ không giận con luôn, sao mẹ tốt thế.”​”

Triệu Tiểu Lan lấy khuỷu tay đẩy cô ra: “Cứ giấu tới giấu lui, người ta không biết còn tưởng con đang hẹn hò với dạ minh châu nữa cơ.””​Đôi mắt cô nhờ ánh nước mắt mà long lanh sáng rực, hàng mi ướt đẫm, sống mũi đỏ ửng.

“Hahahaha.”​“Dù sao thì cũng nên trải nghiệm một lần.

“Đừng có động vào mẹ, con rửa tay chưa đó?” Triệu Tiểu Lan né tránh, mặt đầy ghét bỏ.​“Gấp gì mà gấp, buổi tối thế này dễ chịu biết bao.

“Rồi mà, con lau bằng khăn ướt có cồn rồi.”​Không bẩn, cũng chẳng thay đổi gì.

“Ơ không đúng, sao mẹ biết con…” Lật Hạ chỉ vào mình.​Thế là hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cười nói suốt đường về.

Triệu Tiểu Lan kéo dài giọng “Ể”, “Giống như con mèo vậy, đầu sắp chui vào thùng rác luôn rồi, về nhà tắm ngay cho mẹ!”​” Triệu Tiểu Lan né tránh, mặt đầy ghét bỏ.

“…Mẹ thấy rồi á?”​“Sao lại không hỏi.

“Không những thấy mà còn nghe được luôn, bụng con kêu ùng ục như đánh trống, đói muốn xỉu rồi hả, cơm chưa ăn đã chạy biến đi, đúng là hoang dã.”​”

“Mẹ…” Mắt Lật Hạ lại cay.​”

“Gì nữa?”​”

Triệu Tiểu Lan bước nhanh hơn, Lật Hạ vừa chạy bước nhỏ theo sau, vừa nhảy tung tăng: “Nhà mình có món gì thế, con vừa về đã ngửi được rồi, có phải mẹ hầm bò không, con đói chết mất, muốn ăn hai bát luôn!”​”

“Nhóc ham ăn.”​Cô cũng muốn thú nhận với Triệu Tiểu Lan, nói rõ mọi chuyện.

“Hehehe.”​Phải rồi, Khúc Thư Tâm cả đời lo nghĩ chu toàn, làm sao vì chuyện nhỏ như thế mà giận cô được.

…​” phản ứng của Triệu Tiểu Lan khác hẳn với những gì cô tưởng tượng, khiến Lật Hạ bật cười, “Sau đó anh ấy có giải thích qua WeChat, thật sự là vì gặp chuyện bất ngờ, con cũng hiểu được.

Mùa hè có ma lực khiến người ta muốn mở lòng, mà nhà cũng vậy. Lần này, cánh cửa cũng đóng lại thật chặt, nhưng không còn lạnh lẽo nữa. Nó đã cách ly Lật Hạ khỏi mọi nỗi sợ hãi.​”

Vừa vào nhà, giọng Khúc Thư Tâm liền vang lên:​“Chỉ vì chuyện này mà tâm trạng tệ à?

“Về rồi hả, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Bình Luận (0)
Comment