Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 17

Chương 17: Không kìm được rung động​Vậy mà F lại hỏi, “Em đang ở khách sạn à?

Điều khó nhất đời người chính là hòa giải với chính mình.​Điều bất ngờ nhất là trên mỗi món quà nhỏ đều dán một tờ giấy note:

Hôm sau là thứ Năm, Lật Hạ nhẹ nhàng thoải mái đến chỗ làm. Ban đầu vì cuối tuần phải đi công tác, cô còn định tranh luận một trận với cấp trên. Lúc quẹt thẻ buổi sáng, lễ tân nói có bưu kiện gửi cho cô. Thường ngày rất hiếm khi nhận chuyển phát nhanh ở công ty, Lật Hạ nhìn kỹ, thấy tên người nhận là “Tiểu Hạ Thiên”.​Cuối cùng, cả hai đạt được thỏa thuận, F nhẹ nhàng đồng ý: “Vậy thế này đi, anh sẽ thu âm gửi em sau.

Chỉ có một người gọi cô như vậy.​”

Lật Hạ mỉm cười, bưng thùng giấy, bước chân phơi phới đi về chỗ ngồi. Vừa bước vào cửa, đồng nghiệp đã phấn khích chạy đến báo:​Điều khó nhất đời người chính là hòa giải với chính mình.

“Hạ Hạ, Lận Hủ đến rồi đó!”​Anh nói anh ngại, nói xong còn cúi người tới gần, “Em xem đi, cổ anh đỏ hết rồi.

“Anh ấy ngoài đời siêu đẹp trai! Mà đẹp theo kiểu rất có gu ấy!”​Qua màn hình, Lật Hạ đưa tay che miệng cười trộm.

“Hôm nay mặc vest chỉnh tề, cao ráo gọn gàng, nhìn thích lắm luôn.”​Bên cô có hình rồi, F rõ ràng cúi sát lại gần hơn một chút.

“Cậu không tán đổ được anh ta đúng là đáng tiếc thật đấy!”​Anh có vẻ rất không tình nguyện đấy!

…​Vừa bước vào cửa, đồng nghiệp đã phấn khích chạy đến báo:

Mỗi lần Lận Hủ đến tòa soạn, Lật Hạ đều nghe thấy mấy lời này. Cô chỉ cười đồng tình, vừa đi vừa hỏi:​Đối phương có vẻ hơi bất ngờ, xác nhận lại một lần nữa: “Ý em là bây giờ em đang ở Nam Lâm?

“Anh ấy lại đến bàn chuyện hợp tác à?”​Cô giả vờ không hài lòng: [Không đúng, đặc quyền này là để anh vui.

Đồng nghiệp lắc lắc hộp bánh trên tay: “Không, đến “gửi hơi ấm”.”​”

Lúc đi ngang qua dãy bàn làm việc, Lật Hạ mới phát hiện trên bàn mỗi người đều có một phần bánh ngọt nhỏ và một hộp trà. Bàn cô cũng có. Đồng nghiệp nói đó là bánh sen và trà Long Tỉnh chính gốc vùng Nam Lâm, bất ngờ ghê ha?​Lần đầu tiên Lật Hạ cảm thấy, lời bài này sao mà mờ ám đến thế, âm nhạc lại khiến tim người ta xao động như vậy.

Đừng nói bất ngờ, Lật Hạ còn hơi sốc nữa là: “Mấy thứ này… đều do anh ấy mang đến á?”​“Đi ngang Thiệu Hưng mua.

Mọi người gật đầu, rồi bổ sung thêm: “Mà cũng không hẳn, là Lận Hồng nhờ con trai mang đến đó. Bọn tớ chỉ là ăn ké nhờ phúc của cậu thôi, ngon lắm luôn!”​Từ lúc quay về kiểu trò chuyện trước kia, Lật Hạ cảm thấy mình gần như không chống đỡ nổi anh nữa.

Lận Hồng tặng sao?​”

Vậy thứ trong tay cô là gì?​“Nếu không nghe nhạc thì phải kết thúc livestream à?

Cúi đầu nhìn, hộp giấy nặng trịch trong tay cô cũng là do Lận Hồng gửi đến.​”

Lúc trước khi phụ trách sách của Lận Hồng, Lật Hạ đã giúp bà giải quyết không ít vấn đề trong quá trình sáng tác. Lận Hồng rất biết ơn cô. Sau khi quen thân hơn, bà bảo gọi “biên tập Lật” nghe xa cách quá, nên chuyển sang gọi cô là “Tiểu Hạ Thiên”.​F như thể vô cùng kinh ngạc, giọng mang theo nửa cười nửa bất lực: “Cô Lật Tử, em nghiêm túc à?

Năm ngoái, Lận Hồng mới nghỉ hưu, để chuyên tâm viết lách toàn thời gian, một mình dọn đến sống trong biệt thự vùng sông nước Giang Nam. Bà nói cảnh sắc Giang Nam đẹp, lòng yên thì khó già. Lật Hạ rất khâm phục bà.​Hoảng hốt thu nhỏ cửa sổ, cô vừa định nhắn hỏi thì cuộc gọi đã bị bên kia cúp máy.

Bà cũng rất nhiệt tình, đây đã là lần thứ hai sai bảo cậu con trai (vốn là người thừa kế chuỗi khách sạn lớn) “lui mình hạ thế” đến tận tòa soạn để tặng đồ.​”

Lần đầu là khi sách của Lận Hồng vừa xuất bản, bà vui đến mức bảo con trai tới công ty bàn chuyện hợp tác. Bà nói từ nay nhân viên tòa soạn đi công tác, chỉ cần đến thành phố tuyến một hoặc tuyến hai thì cứ trực tiếp liên hệ với khách sạn nhà bà, đảm bảo dịch vụ luôn vượt xa số tiền bỏ ra. Lật Hạ cũng từng may mắn được trải nghiệm mấy lần, rất hiện đại, phong cách sang trọng trẻ trung, có một lần còn ở ngay trụ sở chính, Lận Hủ khi ấy còn đích thân mời cô đi ăn.​Nghe nói phó tổng biên tập tiễn Lận Hủ xong thì tâm trạng rất tốt, Lật Hạ lập tức nhân cơ hội tìm cách kiếm chút lợi cho mình.

Quan trọng hơn là việc đó còn giải quyết luôn chuyện đồng nghiệp than phiền khó khăn trong việc thanh toán chi phí công tác.​”

Chỉ là không ngờ lại có thêm lần thứ hai.​Hôm sau là thứ Năm, Lật Hạ nhẹ nhàng thoải mái đến chỗ làm.

Lần thứ hai đầy dụng tâm và long trọng như thế này.​Những chiếc đĩa quay đều đều chẳng có gì thú vị, cứ xoay tròn mãi khiến cô mệt mỏi.

Lòng Lật Hạ ấm áp hẳn lên.​”

Trước đây có đồng nghiệp từng đùa: “Hạ Hạ, cậu cưới luôn đi là vừa, Lận Hồng đã quý cậu thế rồi, khỏi cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu.”​“Cô Lật Tử?

Lật Hạ cười, cố ý nhún vai: “Tớ cũng muốn lắm chứ, chỉ tiếc là đạo đức của tớ cao quá.”​Còn là bản có chữ ký!

“?”​“Anh nói, ngủ ngon, cô Lật Tử.

“Không nỡ phá hoại hôn nhân của người ta.”​Bất ngờ, Lật Hạ nhìn thấy yết hầu anh từ góc nghiêng, đường nét góc cạnh đầy nam tính ấy lại mang theo một lớp đỏ ửng mỏng mảnh không tự nhiên.

Câu đó cô nói để đùa, chứ thật ra Lật Hạ hiểu rất rõ, tình cảm của Lận Hồng dành cho cô giống một người bạn vong niên hơn, giống tri kỷ. Trong lòng cô, Lận Hồng là một tác giả đầy nỗ lực mà cô ngưỡng mộ, là một người bạn có thể trò chuyện chuyện nhân sinh.​Bà cũng rất nhiệt tình, đây đã là lần thứ hai sai bảo cậu con trai (vốn là người thừa kế chuỗi khách sạn lớn) “lui mình hạ thế” đến tận tòa soạn để tặng đồ.

Chỉ vì một người đàn ông mà đánh mất một người bạn tốt như vậy sao?​”

Không đáng.​Năm ngoái, Lận Hồng mới nghỉ hưu, để chuyên tâm viết lách toàn thời gian, một mình dọn đến sống trong biệt thự vùng sông nước Giang Nam.

Được người khác nhớ nhung và đối đãi chân thành như vậy, trong thoáng chốc Lật Hạ thấy vui đến mức suýt nữa quên hỏi: “Ơ, thế Lận Hủ đâu?”​Trong lòng Lật Hạ âm thầm chê anh là khúc gỗ.

“Đưa đồ xong là đi luôn rồi.”​Video?!

“Ồ.”​Lời vừa ra khỏi miệng đã khiến người trước ống kính đơ ra.

Cô đành phải nhắn tin cảm ơn Lận Hủ qua WeChat.​Chỉ có một người gọi cô như vậy.

Chưa kịp ngồi xuống chỗ làm, Lật Hạ đã vội cầm kéo đến, việc đầu tiên chính là mở thùng quà dành riêng cho mình. Cô không nghĩ ra Lận Hồng còn có gì cần gửi riêng cho mình nữa. Nhưng khi mở ra, cô sững lại.​”

Bên trong phong phú đến bất ngờ: sản phẩm văn hóa Giang Nam, một chiếc cốc sứ xinh đẹp, sách mua từ hiệu sách độc lập và một chiếc quạt gấp thêu tay Tô Châu.​”

Điều bất ngờ nhất là trên mỗi món quà nhỏ đều dán một tờ giấy note:​Cô chỉ cười đồng tình, vừa đi vừa hỏi:

“Đi ngang Thiệu Hưng mua.”​” F lại cười.

“Cái này là men sứ tôi tự nung đấy ^^”​Chúng ta không còn chênh lệch giờ giấc, chúng ta đồng bộ rồi.

“Hiệu sách này bày sách của tôi, tôi đeo khẩu trang đi vào, âm thầm ủng hộ bản thân một chút.”​”

“To: Tiểu Hạ Thiên thân yêu.”​Đừng nói bất ngờ, Lật Hạ còn hơi sốc nữa là: “Mấy thứ này… đều do anh ấy mang đến á?

…​” F hỏi.

Những món quà quý giá ấy khiến người ta có cảm giác như được thế giới dịu dàng đối đãi, đến mức muốn tha thứ cho mọi thứ. Những nơi cô từng ghét, giờ lại có người cô yêu mến gửi đến tấm lòng của họ. Lật Hạ bỗng thấy cảm khái.​”

Chuyến đi Nam Lâm này, không thể để trôi qua vô ích.​Không nghe được điều mình mong, Lật Hạ cắn môi, thấy anh đã xoay người chuẩn bị dọn đồ, cô vội gọi: “Khoan đã.

Lần này cô cẩn thận hơn. Không giỏi nịnh sếp, nhưng mượn hoa dâng Phật thì rất rành. Nghe nói phó tổng biên tập tiễn Lận Hủ xong thì tâm trạng rất tốt, Lật Hạ lập tức nhân cơ hội tìm cách kiếm chút lợi cho mình. Cuối cùng, đổi hai ngày cuối tuần tăng ca lấy được một ngày nghỉ công tác vào thứ Hai, rồi xin thêm hai ngày phép nữa, cộng với cuối tuần tiếp theo, cô có thể ở lại Nam Lâm tổng cộng chín ngày.​”

Cô dự định sẽ đi gặp Lận Hồng.​”Đưa đồ xong là đi luôn rồi.

—​” Giọng F dịu dàng, “Mà là ngoại lệ.

Khi F nhắn tin đến, Lật Hạ đang thu dọn hành lý trong khách sạn ở Nam Lâm.​“Ting.

Buổi sáng chắc anh mới về đến nhà không lâu, Lật Hạ thấy anh đăng một story trên trang cá nhân, là một chiếc đĩa than đầy màu sắc.​” Cô hỏi.

Đĩa gần như trong suốt, có những mảng màu loang như vụ nổ, phía dưới là bìa album, phần đĩa phản chiếu ánh nước trong vắt như bạc hà, như thể cả mùa hè được khắc ghi vào đó.​Gọi video?!

Lật Hạ trợn tròn mắt, cô nhận ra ngay…​”

ĐĐây là album location của ban nhạc cô yêu thích nhất: sheherherhers! Còn là bản có chữ ký!​Có vẻ anh đang chỉnh giá đỡ, lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng cúi xuống, Lật Hạ nhìn thấy cổ áo sạch sẽ và xương quai xanh rõ ràng của anh.

Hồi đó cô không mua được, đành tự an ủi rằng nhà mình cũng chẳng có máy nghe đĩa than. Lật Hạ ghen tị chết đi được, vội bình luận: [Đáng ghét! Ghen tị dễ như thở vậy đó! Ghét hết tất cả những ai sở hữu album của shhh!]​Bên kia như đang suy nghĩ vài giây: [Vậy cùng nghe đĩa vinyl mới về được không?

Rất nhanh, F trả lời: [Anh có hai đĩa]​Lật Hạ cạn lời, cố gắng nhắc khéo, nói nhanh đến lộn xộn, “Bình thường chat cuối buổi phải có câu kết mà, anh không nói gì đó trước khi ngủ à, ví dụ như…”

…​”

Lật Hạ cạn lời: [Tên nhóc này đúng là số hưởng​Buổi sáng chắc anh mới về đến nhà không lâu, Lật Hạ thấy anh đăng một story trên trang cá nhân, là một chiếc đĩa than đầy màu sắc.

Một lát sau, WeChat hiện lên tin nhắn: [Anh đi ngủ để điều chỉnh múi giờ đây, tối nghe cùng nhau nhé]​Khung cảnh gần trong gang tấc, mà nguyên nhân lại là cô, Lật Hạ ngây người, bất giác nuốt nước bọt.

Lật Hạ không làm phiền nữa.​”

Tháng Sáu ở Giang Nam, nhiệt độ và độ ẩm đạt đến trạng thái cân bằng dễ chịu. Nói là công tác, nhưng Lật Hạ cũng không quên mang theo bản thảo. Hành lý khá nhiều, bên trong còn có cả món quà chuẩn bị cho Lận Hồng: một con dấu khắc bằng đá phù dung mua ở Cố Cung, bọc trong hộp vuông lụa bóng.​F bật cười.

Dọn dẹp xong đồ dùng cá nhân và quần áo, bỗng cảm thấy hơi mệt, cô nằm xuống nghỉ. Điện thoại rung lên, là anh.​Có giống như cô tưởng tượng không?

F: Ngủ lâu quá​Từ lúc nói chuyện với F đến giờ, đây là lần đầu tiên có cuộc gọi video.

F: Vậy mà chẳng thấy tin nhắn nào của em /chóng mặt /chóng mặt​“Hừm.

Lật Hạ cười, gõ: Có khi nào là tại em không nhắn không​Lúc quẹt thẻ buổi sáng, lễ tân nói có bưu kiện gửi cho cô.

F: Sao lại không nhắn​Nụ cười khó kìm lại lại hiện lên trên mặt Lật Hạ.

Lật Hạ: Không muốn làm phiền anh ngủ mà​Cô không nghĩ ra Lận Hồng còn có gì cần gửi riêng cho mình nữa.

F: Có thể làm phiền 

F: Em có đặc quyền do anh cấp riêng​”

Lật Hạ: Hiểu rồi, tối nay nhắn tin làm anh thức giấc luôn nhé!​Lật Hạ rất khâm phục bà.

F: Được thôi​Trong lòng cô, Lận Hồng là một tác giả đầy nỗ lực mà cô ngưỡng mộ, là một người bạn có thể trò chuyện chuyện nhân sinh.

Lật Hạ: ?​Lật Hạ bị thuyết phục: [Nhìn cũng được]

F: Cảm giác tỉnh dậy rồi thấy tin nhắn của em rất tuyệt, giống như hồi ở nước ngoài vậy​“Cái này là men sứ tôi tự nung đấy ^^”

Tựa đầu vào thành giường, Lật Hạ cầm điện thoại, giơ lên, tim khẽ run lên một chút.​Không rõ vì sao, sau câu này, F lại im lặng mấy giây, không hỏi thêm nữa.

F: Nhưng bây giờ cũng rất tốt​Họ đều chân thành, đều vì đối phương mà cảm thấy vui vẻ cả về tâm hồn lẫn thể xác, thậm chí đều trẻ con, đều quên mất thế giới khách quan khi đang trò chuyện.

F: Chúng ta không còn lệch múi giờ nữa, cô Lật Tử​Nhưng khi mở ra, cô sững lại.

Từ lúc quay về kiểu trò chuyện trước kia, Lật Hạ cảm thấy mình gần như không chống đỡ nổi anh nữa. Anh luôn nhẹ nhàng thốt ra những lời khiến người ta ngứa ngáy trong tim.​Điện thoại rung lên, là anh.

Chúng ta không còn chênh lệch giờ giấc, chúng ta đồng bộ rồi.​Sau khi quen thân hơn, bà bảo gọi “biên tập Lật” nghe xa cách quá, nên chuyển sang gọi cô là “Tiểu Hạ Thiên”.

Chúng ta có nhiều thời gian hơn rồi.​F: Cảm giác tỉnh dậy rồi thấy tin nhắn của em rất tuyệt, giống như hồi ở nước ngoài vậy

Nụ cười khó kìm lại lại hiện lên trên mặt Lật Hạ.​Hành lý khá nhiều, bên trong còn có cả món quà chuẩn bị cho Lận Hồng: một con dấu khắc bằng đá phù dung mua ở Cố Cung, bọc trong hộp vuông lụa bóng.

Cô giả vờ không hài lòng: [Không đúng, đặc quyền này là để anh vui. Phải khiến em vui mới gọi là đặc quyền dành cho em]​”

Bên kia như đang suy nghĩ vài giây: [Vậy cùng nghe đĩa vinyl mới về được không? Anh mới bóc tem chứ chưa nghe]​Lật Hạ hừ khẽ, “Có nhìn thấy đâu, ai biết anh có phải người vừa rủ em nghe nhạc không.

Bị đánh trúng điểm yếu, Lật Hạ lập tức hào hứng, ném qua một cái sticker: Tán thành!​”

F: Được, anh đi chuẩn bị chút.​“Cậu không tán đổ được anh ta đúng là đáng tiếc thật đấy!

Điện thoại bỗng đổ chuông.​Người trước ống kính lại nghiêng đến gần hơn, từng chữ từng chữ như vừa trêu chọc vừa dỗ dành:

Gần đây không gọi điện với F, Lật Hạ có hơi hồi hộp, không tự nhiên hắng giọng, còn chưa nghĩ ra câu đầu tiên phải nói gì.​Bàn cô cũng có.

Thế nhưng, khi thấy màn hình bật lên thông báo cuộc gọi, cả người cô đông cứng hai giây, bật dậy…​Câu đó cô nói để đùa, chứ thật ra Lật Hạ hiểu rất rõ, tình cảm của Lận Hồng dành cho cô giống một người bạn vong niên hơn, giống tri kỷ.

Gọi video?!​Không giỏi nịnh sếp, nhưng mượn hoa dâng Phật thì rất rành.

Video?!​“Em đi công tác bao lâu?

Anh bấm nhầm à?​“Ngủ ngon.

Giờ gọi video thật sao?​Vừa đủ thôi, khiến người mê đắm”

Cô còn chưa chuẩn bị gì cả! SOS!​Trong đầu Lật Hạ bật ra hai chữ ấy.

Hoảng hốt thu nhỏ cửa sổ, cô vừa định nhắn hỏi thì cuộc gọi đã bị bên kia cúp máy. Lật Hạ thở phào nhẹ nhõm, xì hết hơi, quả nhiên là bấm nhầm.​Lật Hạ: Hiểu rồi, tối nay nhắn tin làm anh thức giấc luôn nhé!

Từ lúc nói chuyện với F đến giờ, đây là lần đầu tiên có cuộc gọi video. Nghĩ đến việc có thể thật sự nhìn thấy F, đối diện mà nói chuyện, lòng và ánh mắt Lật Hạ rục rịch không yên. Cô vò tóc, tiếc ngẩn tiếc ngơ vì đã bỏ lỡ cơ hội vàng để “kiểm tra hàng”.​Chưa kịp ngồi xuống chỗ làm, Lật Hạ đã vội cầm kéo đến, việc đầu tiên chính là mở thùng quà dành riêng cho mình.

Lòng bàn tay khẽ rung, Lật Hạ vội nhìn..​F lại không mắc bẫy, “Chứng minh?

F: [Nói là cùng nghe mà, em đâu rồi]​”

Lật Hạ gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng trả lời: [Em nghe bằng tai]​”

F: [Livestream đĩa vinyl bản giới hạn, không nhìn à]​”

Đúng rồi, nếu chỉ nghe nhạc thì quá nhàm. Nghệ thuật của đĩa vinyl nằm ở cả âm thanh và cảm giác thẩm mỹ, cảm giác nghi thức cũng rất quan trọng.​”

Lật Hạ bị thuyết phục: [Nhìn cũng được]​“To: Tiểu Hạ Thiên thân yêu.

Ngoài miệng thì miễn cưỡng, nhưng thực tế cô đã lăn mấy vòng trên giường rồi.​Đúng rồi, nếu chỉ nghe nhạc thì quá nhàm.

Anh có lộ mặt không?​”

Lật Hạ không nhịn được mà nghĩ.​“Sao không nói gì?

Mặt anh có đẹp như trong ảnh không?​Tháng Sáu ở Giang Nam, nhiệt độ và độ ẩm đạt đến trạng thái cân bằng dễ chịu.

Còn dáng người thì sao? Có giống như cô tưởng tượng không?​”

Khi tiếng chuông lại vang lên, Lật Hạ hít sâu một hơi, nhấn nút nhận.​”

“Ting.”​CD à?

Không khí lặng đi một giây.​”

“Cô Lật Tử?”​Thường ngày rất hiếm khi nhận chuyển phát nhanh ở công ty, Lật Hạ nhìn kỹ, thấy tên người nhận là “Tiểu Hạ Thiên”.

Trời ơi, giọng nói gần quá đi mất.​Dù không nhìn thấy anh, nhưng Lật Hạ cảm nhận được niềm vui và nụ cười của họ chắc chắn đồng điệu.

Lật Hạ bỗng quên cả thở, trên màn hình chỉ thấy nửa người bên của F, mặc áo thun trắng, lộ ra một đoạn cánh tay có đường nét rõ ràng, phần còn lại giấu dưới lớp vải. Căn phòng không quá sáng, có một cây đèn sàn kim loại, bên trái là máy hát đĩa và dàn loa, bệ gỗ, kèm dải đèn màu bạc hà, rất thu hút ánh nhìn.​“Hiệu sách này bày sách của tôi, tôi đeo khẩu trang đi vào, âm thầm ủng hộ bản thân một chút.

Có vẻ anh đang chỉnh giá đỡ, lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng cúi xuống, Lật Hạ nhìn thấy cổ áo sạch sẽ và xương quai xanh rõ ràng của anh.​”

A, thích thật.​Lật Hạ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng mắt thì dán chặt vào tay anh.

Trong đầu Lật Hạ bật ra hai chữ ấy.​A, thích thật.

Tim cô như máy đánh chữ gõ liên hồi.​Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lật Hạ thật sự rất muốn gặp anh.

Giữa sự yên lặng, F lại gọi cô.​Cô nhìn chằm chằm vào bóng hình không trọn vẹn kia, đắm chìm trong tiếng điện tử mơ màng uể oải.

“Sao không nói gì?”​” F hơi quay người lại, “Không phải.

Mải quan sát quá kỹ, Lật Hạ giật mình tỉnh lại ngay, “Đang đợi MC lên sóng mà.”​Lật Hạ sững lại một giây.

“Anh chính là MC tối nay.”​“Đúng vậy, không khí ở đây ẩm hơn em tưởng, nhưng cũng khá dễ chịu.

Lật Hạ hừ khẽ, “Có nhìn thấy đâu, ai biết anh có phải người vừa rủ em nghe nhạc không.”​Được người khác nhớ nhung và đối đãi chân thành như vậy, trong thoáng chốc Lật Hạ thấy vui đến mức suýt nữa quên hỏi: “Ơ, thế Lận Hủ đâu?

F bật cười.​“Hôm nay mặc vest chỉnh tề, cao ráo gọn gàng, nhìn thích lắm luôn.

Chắc chắn là đang cười ngay gần micro, hơi thở khẽ khàng len thẳng vào tai Lật Hạ.​”

“Đương nhiên là anh.”​”

Lật Hạ thấy đầu óc tê rần, may mà vẫn còn tỉnh táo, “Vậy anh chứng minh cho em xem đi.”​Chương 17: Không kìm được rung động

Tâm tư như Tư Mã Chiêu của cô chỉ còn thiếu điều nói toẹt ra.​Lận Hồng tặng sao?

F lại không mắc bẫy, “Chứng minh?”​Làm xong việc em còn tính ở lại chơi hai ngày.

“Anh còn phải chứng minh à, bên em tối om om thế kia, ai mà biết em đang để anh ở đâu.”​Lật Hạ bỗng thấy cảm khái.

Lúc đó Lật Hạ đang ngồi co chân trên giường, đầu gối kê một chiếc gối ôm của khách sạn, điện thoại tựa lên đó, nên hình ảnh bên cô đúng là đen thui.​Mải quan sát quá kỹ, Lật Hạ giật mình tỉnh lại ngay, “Đang đợi MC lên sóng mà.

Bị F nhắc, cô hơi nóng mặt, bèn nâng điện thoại lên một chút, để lộ ra hình thêu tên khách sạn trên gối ôm, “Thế này hài lòng chưa?”​Quan trọng hơn là việc đó còn giải quyết luôn chuyện đồng nghiệp than phiền khó khăn trong việc thanh toán chi phí công tác.

Bên cô có hình rồi, F rõ ràng cúi sát lại gần hơn một chút. Nghĩ đến việc anh đang nhìn mình chằm chằm, Lật Hạ vội vàng phẩy tay quạt quạt mặt, “MC cứ tập trung phần mình đi.”​F: Ngủ lâu quá

Vậy mà F lại hỏi, “Em đang ở khách sạn à?”​Dọn dẹp xong đồ dùng cá nhân và quần áo, bỗng cảm thấy hơi mệt, cô nằm xuống nghỉ.

“Cô Lật Tử.”​Lật Hạ mỉm cười, bưng thùng giấy, bước chân phơi phới đi về chỗ ngồi.

“À, đúng rồi.” Lật Hạ đáp, “Em đang đi công tác.”​“Được được, chịu thua em.

“Công tác ở đâu?”​”

“Nam Lâm.” Lật Hạ trả lời thật, “Hôm nay mới tới.”​ĐĐây là album location của ban nhạc cô yêu thích nhất: sheherherhers!

Đối phương có vẻ hơi bất ngờ, xác nhận lại một lần nữa: “Ý em là bây giờ em đang ở Nam Lâm?”​F quay lại, “Sao vậy?

“Đúng vậy, không khí ở đây ẩm hơn em tưởng, nhưng cũng khá dễ chịu.”​”

Không rõ vì sao, sau câu này, F lại im lặng mấy giây, không hỏi thêm nữa. Lật Hạ khẽ nghịch ngón tay, có chút ngại ngùng, ánh mắt lướt đến chiếc vali đang mở ở góc phía sau anh, vội hỏi, “Anh cũng đi công tác à? Thấy… anh đang sắp hành lý.”​Khi F nhắn tin đến, Lật Hạ đang thu dọn hành lý trong khách sạn ở Nam Lâm.

“Cái đó hả.” F hơi quay người lại, “Không phải.”​Mọi người gật đầu, rồi bổ sung thêm: “Mà cũng không hẳn, là Lận Hồng nhờ con trai mang đến đó.

Anh không giải thích thêm, Lật Hạ: “Ồ.”​Rất nhanh, F trả lời: [Anh có hai đĩa]

“Em đi công tác bao lâu?” F hỏi.​Lòng Lật Hạ ấm áp hẳn lên.

“Khoảng một tuần.”​“?

“Có bận không? Gần đây ấy.”​“Không chỉ đặc biệt.

Anh có vẻ rất quan tâm đến chủ đề này, Lật Hạ nghĩ rồi nói, “Cũng tàm tạm. Làm xong việc em còn tính ở lại chơi hai ngày.”​F: Được thôi

“Ừ.”​Tâm tư như Tư Mã Chiêu của cô chỉ còn thiếu điều nói toẹt ra.

…​Bên trong phong phú đến bất ngờ: sản phẩm văn hóa Giang Nam, một chiếc cốc sứ xinh đẹp, sách mua từ hiệu sách độc lập và một chiếc quạt gấp thêu tay Tô Châu.

Để tránh rơi vào tình trạng gượng gạo phải kiếm chuyện nói, Lật Hạ chủ động kéo về chủ đề chính, “Được rồi, nghe nhạc đi, MC đừng có tán dóc nữa.”​Ban đầu vì cuối tuần phải đi công tác, cô còn định tranh luận một trận với cấp trên.

F bật cười ngắn, “Tuân lệnh.”​”

—​”

Trên tủ thấp màu xám tro xếp mười mấy đĩa vinyl. Lúc này, F đứng trước tủ, cách xa ống kính, nghiêng người về phía cô.​“Ồ.

Giờ Lật Hạ mới nhìn rõ, anh mặc một chiếc quần đen chất vải mềm rủ, rất gọn gàng. Dáng người anh cao ráo, tư thế khi cúi người hay nâng tay đều rất đẹp, Lật Hạ thậm chí còn thấy được đường cơ lưng ẩn hiện dưới lớp áo mỏng.​Lần đầu là khi sách của Lận Hồng vừa xuất bản, bà vui đến mức bảo con trai tới công ty bàn chuyện hợp tác.

F rút đĩa nhạc ra, vừa giơ lên cho cô xem, vừa tự nhiên kể lại lúc mình mua. Lật Hạ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng mắt thì dán chặt vào tay anh.​F bật cười ngắn, “Tuân lệnh.

Sao chẳng ai nói cho cô biết đàn ông đẹp trai ngoài việc khoe cơ bắp thì lúc nghiêm túc bật đĩa nhạc thôi cũng quyến rũ đến thế!?​Lật Hạ: ?

Đôi tay thon dài sạch sẽ, đốt ngón rõ ràng, nhẹ nhàng đặt đĩa vào mâm quay, nâng cần phát, khẽ cầm đầu kim, từ từ hạ xuống, rồi gảy nhẹ công tắc. Động tác dịu dàng, khoảnh khắc đầu kim chạm xuống, khúc dạo đầu quen thuộc bắt đầu vang lên.​Sao chẳng ai nói cho cô biết đàn ông đẹp trai ngoài việc khoe cơ bắp thì lúc nghiêm túc bật đĩa nhạc thôi cũng quyến rũ đến thế!?

Là bài cô thích nhất: “Episode 33”.​Lật Hạ bỗng quên cả thở, trên màn hình chỉ thấy nửa người bên của F, mặc áo thun trắng, lộ ra một đoạn cánh tay có đường nét rõ ràng, phần còn lại giấu dưới lớp vải.

Lần đầu tiên Lật Hạ cảm thấy, lời bài này sao mà mờ ám đến thế, âm nhạc lại khiến tim người ta xao động như vậy.​Chắc chắn là đang cười ngay gần micro, hơi thở khẽ khàng len thẳng vào tai Lật Hạ.

“Dùng trái tim cảm nhận đêm nay rực rỡ dịu dàng​]

Không hư vinh, chẳng yếu mềm​“Chứ còn sao nữa, anh định trốn à?

Vừa đủ thôi, khiến người mê đắm”​Cuối cùng, đổi hai ngày cuối tuần tăng ca lấy được một ngày nghỉ công tác vào thứ Hai, rồi xin thêm hai ngày phép nữa, cộng với cuối tuần tiếp theo, cô có thể ở lại Nam Lâm tổng cộng chín ngày.

…​F: Chúng ta không còn lệch múi giờ nữa, cô Lật Tử

Trong khung hình, F lúc gần lúc xa, khi thì đi qua đi lại, khi thì lại bất ngờ xuất hiện. Cô nhìn chằm chằm vào bóng hình không trọn vẹn kia, đắm chìm trong tiếng điện tử mơ màng uể oải.​“Khoảng một tuần.

Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lật Hạ thật sự rất muốn gặp anh.​Nhưng người đàn ông trước mắt lại khác, sống động mới mẻ, nhìn hoài không chán.

—​”

Tối hôm đó, máy phát đĩa vinyl không biết mệt mỏi phát liền ba bài, trong đó có hai bài là do Lật Hạ chọn. Cô nghe không quá chăm chú, chỉ mượn cớ yêu cầu bài để trò chuyện với F. F rất nghiêm túc, mỗi lần đổi bài xong lại lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế sofa đen ở góc khuất. Phát xong ba bài, F hỏi cô còn muốn nghe gì nữa, Lật Hạ nói cô không muốn nghe đĩa than nữa.​”

“Vậy muốn nghe gì? CD à?”​Anh có vẻ rất quan tâm đến chủ đề này, Lật Hạ nghĩ rồi nói, “Cũng tàm tạm.

“Không.”​Câu khích tướng vừa xong, F bật cười, người nghiêng ra sau, “Không phải, không phải.

Những chiếc đĩa quay đều đều chẳng có gì thú vị, cứ xoay tròn mãi khiến cô mệt mỏi. Nhưng người đàn ông trước mắt lại khác, sống động mới mẻ, nhìn hoài không chán.​Lật Hạ trợn tròn mắt, cô nhận ra ngay…

Trong lòng Lật Hạ âm thầm chê anh là khúc gỗ.​” Lật Hạ hơi bực, “Ý em là, em chuẩn bị ngủ rồi.

“Nếu không nghe nhạc thì phải kết thúc livestream à?” Cô hỏi.​Bọn tớ chỉ là ăn ké nhờ phúc của cậu thôi, ngon lắm luôn!

“Dĩ nhiên là không.”​Cô cố ý làm nũng.

“Vậy còn tiết mục gì khác sao?”​”

“Dĩ nhiên là không.”​”

“Hừm.”​Không khí lặng đi một giây.

Lật Hạ cũng mặc kệ anh, miệng bắt đầu buông thả: “Em không muốn nghe mấy thứ đó nữa, cả đĩa than lẫn CD em đều chẳng có hứng. Em muốn nghe MC hát cơ.”​Cảm giác chiếm ưu thế khiến Lật Hạ hơi hưng phấn.

“Hả?”​Trời ơi, giọng nói gần quá đi mất.

Lời vừa ra khỏi miệng đã khiến người trước ống kính đơ ra. F như thể vô cùng kinh ngạc, giọng mang theo nửa cười nửa bất lực: “Cô Lật Tử, em nghiêm túc à?”​Ngoài miệng thì miễn cưỡng, nhưng thực tế cô đã lăn mấy vòng trên giường rồi.

“Chứ còn sao nữa, anh định trốn à?”​” Lật Hạ trả lời thật, “Hôm nay mới tới.

Cô cố ý làm nũng.​Lật Hạ lập tức gõ gõ vào màn hình: “Em thấy rồi nhé!

“Anh…”​Cúi đầu nhìn, hộp giấy nặng trịch trong tay cô cũng là do Lận Hồng gửi đến.

Có vẻ như đàn ông rất khó chống lại kiểu tấn công mềm mỏng này. Qua màn hình, Lật Hạ đưa tay che miệng cười trộm. Cô thấy F đưa tay lên, vuốt bừa mái tóc, trông như rất bối rối.​Lật Hạ khẽ nghịch ngón tay, có chút ngại ngùng, ánh mắt lướt đến chiếc vali đang mở ở góc phía sau anh, vội hỏi, “Anh cũng đi công tác à?

Lật Hạ lập tức gõ gõ vào màn hình: “Em thấy rồi nhé! Anh có vẻ rất không tình nguyện đấy! Được rồi, lần đầu gọi video của chúng ta kết thúc bằng kế hoạch chạy trốn của thầy Phương.”​Anh mới bóc tem chứ chưa nghe]

Câu khích tướng vừa xong, F bật cười, người nghiêng ra sau, “Không phải, không phải.”​”

“Anh thật sự…”​Trên tủ thấp màu xám tro xếp mười mấy đĩa vinyl.

Anh nói anh ngại, nói xong còn cúi người tới gần, “Em xem đi, cổ anh đỏ hết rồi.”​Nói là công tác, nhưng Lật Hạ cũng không quên mang theo bản thảo.

Bất ngờ, Lật Hạ nhìn thấy yết hầu anh từ góc nghiêng, đường nét góc cạnh đầy nam tính ấy lại mang theo một lớp đỏ ửng mỏng mảnh không tự nhiên. Khung cảnh gần trong gang tấc, mà nguyên nhân lại là cô, Lật Hạ ngây người, bất giác nuốt nước bọt.​Lật Hạ lúc này mới hài lòng bỏ qua, thuận thế cảnh cáo: “Chưa nghe được thì ngày nào em cũng nhắc!

Anh thật sự ngại ngùng rồi, cả vùng da dưới tai cũng đỏ ửng.​“Dùng trái tim cảm nhận đêm nay rực rỡ dịu dàng

Đúng là một người đàn ông dễ bị trêu.​”

Cảm giác chiếm ưu thế khiến Lật Hạ hơi hưng phấn. Hai người chơi oẳn tù tì năm ván qua màn hình, Lật Hạ thắng ba ván. Cuối cùng, cả hai đạt được thỏa thuận, F nhẹ nhàng đồng ý: “Vậy thế này đi, anh sẽ thu âm gửi em sau.”​Lật Hạ cũng mặc kệ anh, miệng bắt đầu buông thả: “Em không muốn nghe mấy thứ đó nữa, cả đĩa than lẫn CD em đều chẳng có hứng.

Lật Hạ lúc này mới hài lòng bỏ qua, thuận thế cảnh cáo: “Chưa nghe được thì ngày nào em cũng nhắc!”​“Công tác ở đâu?

“Được được, chịu thua em.” F lại cười.​Tối hôm đó, máy phát đĩa vinyl không biết mệt mỏi phát liền ba bài, trong đó có hai bài là do Lật Hạ chọn.

Anh nói cô bá đạo, bạn bè anh còn hiếm khi nghe anh hát.​F: [Nói là cùng nghe mà, em đâu rồi]

Lật Hạ đáp, “Thế này chẳng phải chứng minh em rất đặc biệt sao?”​Lòng bàn tay khẽ rung, Lật Hạ vội nhìn..

“Không chỉ đặc biệt.” Giọng F dịu dàng, “Mà là ngoại lệ.”​“Không nỡ phá hoại hôn nhân của người ta.

Lần này, chính nụ cười của Lật Hạ thay cô đáp lại.​“Anh chính là MC tối nay.

Dù không nhìn thấy anh, nhưng Lật Hạ cảm nhận được niềm vui và nụ cười của họ chắc chắn đồng điệu. Họ đều chân thành, đều vì đối phương mà cảm thấy vui vẻ cả về tâm hồn lẫn thể xác, thậm chí đều trẻ con, đều quên mất thế giới khách quan khi đang trò chuyện.​Vậy thứ trong tay cô là gì?

Khi vui, thời gian trôi nhanh mà chẳng cảm giác. Nghĩ đến buổi đào tạo ngày mai, Lật Hạ bảo cô phải đi nghỉ sớm.​Lật Hạ cười, gõ: Có khi nào là tại em không nhắn không

F nói, “Ừ.”​Những món quà quý giá ấy khiến người ta có cảm giác như được thế giới dịu dàng đối đãi, đến mức muốn tha thứ cho mọi thứ.

Lật Hạ đợi hai giây, “Hết rồi à?”​“Vậy còn tiết mục gì khác sao?

“Ngủ đi.”​Nghĩ đến việc có thể thật sự nhìn thấy F, đối diện mà nói chuyện, lòng và ánh mắt Lật Hạ rục rịch không yên.

Không nghe được điều mình mong, Lật Hạ cắn môi, thấy anh đã xoay người chuẩn bị dọn đồ, cô vội gọi: “Khoan đã.”​Ghen tị dễ như thở vậy đó!

F quay lại, “Sao vậy?”​Giữa sự yên lặng, F lại gọi cô.

“Không phải.” Lật Hạ hơi bực, “Ý em là, em chuẩn bị ngủ rồi.”​”

“Anh biết.”​Cô còn chưa chuẩn bị gì cả!

Lật Hạ cạn lời, cố gắng nhắc khéo, nói nhanh đến lộn xộn, “Bình thường chat cuối buổi phải có câu kết mà, anh không nói gì đó trước khi ngủ à, ví dụ như…”​Những nơi cô từng ghét, giờ lại có người cô yêu mến gửi đến tấm lòng của họ.

“Ngủ ngon.”​”

Tiếng anh qua loa phóng to, cắt ngang câu cô đang nói, tựa như một đêm êm dịu và vui tươi dần trải ra, vừa khéo đáp ứng kỳ vọng của cô.​Lần thứ hai đầy dụng tâm và long trọng như thế này.

Lật Hạ sững lại một giây.​“Nam Lâm.

Người trước ống kính lại nghiêng đến gần hơn, từng chữ từng chữ như vừa trêu chọc vừa dỗ dành:​Nghệ thuật của đĩa vinyl nằm ở cả âm thanh và cảm giác thẩm mỹ, cảm giác nghi thức cũng rất quan trọng.

“Anh nói, ngủ ngon, cô Lật Tử.”

Bình Luận (0)
Comment