Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 18

Chương 18: Gặp mặt một lần​Thật kỳ diệu.

Vì có bước tiến mới với F, nên suốt hai ngày cuối tuần đi tập huấn, Lật Hạ cứ lâng lâng vui vẻ, thật sự cảm nhận được “Giang Nam đích thực”, “mùa xuân đích thực”. Ai mà ngờ được, lúc bị phái đi công tác, cô còn mặt nặng mày nhẹ muốn cãi nhau với sếp cho hả giận.​F: ?

Tối đó, sau khi cúp cuộc gọi video, tim Lật Hạ đập thình thịch, mãi không ngủ nổi. Cô cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, quả nhiên, người mất ngủ không chỉ có mình cô.​Cô nghĩ.

F hình như có ý đồ gì đó, nhắn tin bảo cô nhận xét buổi livestream tối nay.​Vì có bước tiến mới với F, nên suốt hai ngày cuối tuần đi tập huấn, Lật Hạ cứ lâng lâng vui vẻ, thật sự cảm nhận được “Giang Nam đích thực”, “mùa xuân đích thực”.

Lật Hạ lăn qua lăn lại trong chăn. Cái này chẳng phải là hỏi ấn tượng của cô về anh à? Còn phải vòng vo đến vậy.​Tối đó, sau khi cúp cuộc gọi video, tim Lật Hạ đập thình thịch, mãi không ngủ nổi.

Cô lập tức hóa thành “mèo méo miệng”: [Âm nhạc rất hay, không khí cũng tốt, nhưng có một điểm chưa hài lòng]​”

F: ?​Lật Hạ dừng tay, nghĩ một lát rồi nói: “Mình làm chưa lâu, nhưng cũng gặp may, coi như hoàn thành được bước đầu rồi.

Lật Hạ nhịn cười, mặt không đỏ tim không loạn: [MC mặc nhiều quá]​Cô gái bảo Lật Hạ có thể mở một tài khoản chuyên chê sách, chắc chắn hot.

F: …​“Là một thứ mà tụi mình không có.

F: Em đúng là…​” Cô đáp.

Anh lại đỏ mặt rồi à?​”

May mà trong phòng không có ai, Lật Hạ vung chân múa tay, không nhịn được cười bật thành tiếng. Câu sau còn “nặng đô” hơn thì cô cố nhịn không gửi.​Trước đây làm ngoại thương, cô thích cảm giác tiền về hàng đi không ngừng nghỉ.

Điện thoại rung lên.​Vị trí của cô lúc này cách khu ăn chay ngon khá xa, nên cô dừng chân nghỉ ngơi ở một cái đình nhỏ dưới núi, chờ gió.

F giống như đang cảnh cáo: [Cô Lật Tử, tốt nhất là lúc gặp thật em cũng dám to gan như thế]​Thứ Bảy, cô và cô bé kia cùng nhau ăn uống linh tinh, dạo chợ đêm.

Gặp anh?​Cho đến khi có ai đó đứng sát bên cạnh, cô nghe người đó hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?

Ai thèm gặp chứ.​Cô đi đến tận rìa ngoài, né mưa dưới hiên, tiện thể nhìn thử bên ngoài có ai bán ô không.

Cô nào có nói gì đến gặp mặt đâu.​Kết quả là gió chưa thấy đâu, lại chờ được một trận mưa đẹp đất Giang Nam.

Lật Hạ bỗng thấy tim khựng lại một nhịp, nhưng miệng thì càng cứng: [Tại sao không, em có gì mà phải sợ]​F: Em đúng là…

Nói xong, cô rùng mình một cái, vội ném điện thoại sang một bên.​Cô bạn cười khúc khích: “Cậu có đọc quyển sách đang hot gần đây không?

…​Lật Hạ khó hiểu nhìn sang.

Buổi tập huấn cuối tuần mệt hơn tưởng tượng.​”

Lật Hạ có dính chút công việc liên quan đến mảng marketing, nhưng không phải thế mạnh chính. Mấy năm gần đây sách giấy khó bán, nên tiếp thị trở thành mũi nhọn. Là vàng hay là cát, đầu tiên đều phải qua bộ lọc marketing. Còn độc giả và danh tiếng phải xếp về sau.​”

Trên bục, giảng viên truyền hết bí kíp, hướng dẫn cách làm tư liệu, viết proposal, kết nối KOL. Dưới lớp, Lật Hạ và cô bạn mới vào làm được mấy tháng chỉ rút ra được bốn chữ: Rèn cảm giác mạng.​Con không thể có chút tiền đồ hơn sao?

“Cảm giác mạng rốt cuộc là gì nhỉ?” Cô bạn gãi đầu.​Khi cô lấy ra được một thỏi vàng nhỏ bên trong có quẻ số, thầy bói đối diện thở dài một tiếng: “Cô bé này may đấy.

“Là một thứ mà tụi mình không có.” Lật Hạ đáp.​Lật Hạ trả lời: không, là sách quá kén người đọc, không bán chạy nên sợ cậu không biết.

Cô bạn cười khúc khích: “Cậu có đọc quyển sách đang hot gần đây không?”​Ngược lại, Khúc Thư Tâm thì hay đến miếu Hỏa Thần thắp hương, cũng đi nghe tụng kinh sáng ở chùa Pháp Nguyên.

“Đọc rồi.”​”

Thấy Lật Hạ không nói thêm, đối phương nhìn cô đầy mong chờ: “Cậu thấy sao?”​Tim Lật Hạ khựng lại một nhịp.

Lật Hạ: “Mình nói hơi khó nghe, không đánh giá được đâu.”​Xe vẫn nổ máy, không ai bước ra, chắc đang chờ người.

Bạn kia càng sáng mắt, nhéo cô một cái: “Kể đi mà, kể chút đi!”​” Hiểu con gái rõ nhất là mẹ, Lật Hạ cười phá lên.

Lật Hạ: “Cảm giác kiểu lọ mọ kỹ càng cuối cùng nhặt trúng rác.”​Có du khách đang đánh chuông trước chùa, tiếng chuông vang dày, ngân xa.

“Ha ha ha.”​Kính xe sẫm màu, không nhìn rõ bên trong.

Cô gái bảo Lật Hạ có thể mở một tài khoản chuyên chê sách, chắc chắn hot. Lật Hạ cười bảo: đó là tư duy ngược đấy, hay, về lập tài khoản liền. Cô bạn hỏi cô từng làm những quyển nào rồi. Lật Hạ đáp: kể ra sợ cậu ngất. Đối phương không hiểu, hỏi lại: cũng là mấy quyển bestseller à? Lật Hạ trả lời: không, là sách quá kén người đọc, không bán chạy nên sợ cậu không biết. Cô bạn lại cười, khen cô dễ thương.​Lật Hạ sực tỉnh, hơi nghiêng đầu, người đối diện quá cao, đang nghiêng người thu ô.

“Thế cậu đã thực hiện được lý tưởng xuất bản của mình chưa?” Cô bạn hỏi.​Lật Hạ trả lời, nói tối phải học thuộc bài phát biểu cho sự kiện hai ngày nữa, cô sẽ phải giới thiệu sách.

Lý tưởng sao?​Ban đầu vì Lận Hồng chưa nổi tiếng, không có lượng độc giả ổn định, nên cả quyển sách từ khâu lên ý tưởng, chạy deadline nộp bản thảo, chỉnh sửa tám lần, đến xin mã số xuất bản và CIP, rồi còn phải theo dõi in ấn, marketing online offline, phân phối hàng hóa…

Lật Hạ dừng tay, nghĩ một lát rồi nói: “Mình làm chưa lâu, nhưng cũng gặp may, coi như hoàn thành được bước đầu rồi.”​…

Quyển sách của Lận Hồng đã giúp Lật Hạ hoàn thành tâm nguyện xuất bản một tác phẩm văn học phi hư cấu.​Mỗi lần nghĩ đến những điều đó, cô đều không khỏi căng thẳng, như thể đang lo lắng trước một lần chủ động đầy rủi ro.

Thực ra, dòng văn học phi hư cấu và ghi chép luôn là sở thích cá nhân của Lật Hạ. Cô muốn đào sâu vào hiện thực lâu dài của đời người và thứ sức sống vừa tàn khốc vừa huyền hoặc trong cái bong bóng lãng mạn của chốn đô thị.​Anh hơi nhếch môi, như cười như không: “Sao em lại dùng ảnh của anh?

Cô cũng rất nỗ lực nắm bắt cơ hội, cũng đã làm được điều đó.​Không thấy Lật Xuân, Lật Hạ tiện miệng hỏi một câu, lúc này Triệu Tiểu Lan mới nói Lật Xuân bị trật chân ở trường, Lật Đại Dũng lái xe ra ngoài rồi, Lật Xuân thấy bất tiện nên không về nhà.

Ban đầu vì Lận Hồng chưa nổi tiếng, không có lượng độc giả ổn định, nên cả quyển sách từ khâu lên ý tưởng, chạy deadline nộp bản thảo, chỉnh sửa tám lần, đến xin mã số xuất bản và CIP, rồi còn phải theo dõi in ấn, marketing online offline, phân phối hàng hóa… Bao nhiêu tâm sức ngày đêm đổ vào đó, chỉ có Lật Hạ là người rõ nhất.​Cũng xem như đã thực sự trải nghiệm được “sơn thủy mịt mùng, khói mưa Giang Nam”.

*CIP viết tắt của Cataloging in Publication – là Dữ liệu biên mục xuất bản​Là vàng hay là cát, đầu tiên đều phải qua bộ lọc marketing.

Tất nhiên, Lận Hồng đã không phụ lòng cô, mà sách của Lận Hồng cũng vậy.​Đến giờ phải rời đi, Lật Hạ men theo hành lang mái hiên đi về phía cổng chùa.

Họ đã cùng nhau tạo nên thành tựu cho nhau.​“Thành tâm cầu nguyện ắt linh nghiệm, rút được thẻ cuối trăm sự như ý.

Cũng từ đó, Lật Hạ bắt đầu yêu thích công việc biên tập. Trước đây làm ngoại thương, cô thích cảm giác tiền về hàng đi không ngừng nghỉ. Còn giờ đây, cô thích cảm nhận được sức nặng của một cuốn sách do chính tay mình làm ra khi cầm nó trong tay.​Trên mạng nói, người dũng cảm sẽ tận hưởng thế giới.

Buổi đào tạo khiến người ta có cảm giác vừa đầy ắp vừa mông lung, ngồi cả ngày như thể đã học được rất nhiều, nhưng cũng có khi chẳng rõ mình học được gì. Thứ Bảy, cô và cô bé kia cùng nhau ăn uống linh tinh, dạo chợ đêm. Qua cuối tuần, khóa đào tạo kết thúc, hai người chia tay, chỉ còn lại một mình Lật Hạ.​Còn phải vòng vo đến vậy.

Lúc ấy trời đã hoàng hôn, không biết có phải không quen khí hậu hay không, Lật Hạ chẳng muốn ăn. Về đến khách sạn, cô mua một cây kem trong cửa hàng tiện lợi gần đó, ngồi lên ghế cao cạnh cửa sổ, nhìn qua lớp kính ngắm hoàng hôn màu cam hồng, rồi lặng người quan sát thành phố.​Cô móc điện thoại ra từ túi, mở khóa.

F nhắn tin hỏi cô đã ăn tối chưa, lúc đó Lật Hạ mới thấy hơi đói.​Trên quẻ viết:

Nói ra cũng lạ, Lật Hạ không phải kiểu người đến thành phố nào cũng phải lên kế hoạch check-in các món ngon nổi tiếng. Khi thật sự đói, cô lại thấy mì gói dễ ăn hơn. Thế là cô quay người, chọn đại một cốc mì, chụp gửi cho F một tấm hình: [Tiêu chuẩn cơ bản]​Ai thèm gặp chứ.

F: [Chẳng phải khách sạn có buffet tối sao]​Lật Hạ chau mày nhìn đứa em tội nghiệp trong cuộc gọi video: “Hay chị nói với Trì Hâm, để anh ấy lái xe đến đón em về nhé?

Lật Hạ: [Thích ăn mì gói hơn hehe]​Lật Hạ nhìn thoáng qua, rồi bước đi.

Lật Hạ: [Anh cũng từng ở khách sạn này à?]​Sợ Phật không phân biệt được, Lật Hạ còn tự đọc thuộc lòng cả số căn cước của mình.

F: [Ừm, khách quen]​Đối phương không hiểu, hỏi lại: cũng là mấy quyển bestseller à?

Lật Hạ: [Trùng hợp ghê]​Lý tưởng sao?

Lật Hạ: [Chiều nay hoàng hôn ở Nam Lâm đẹp lắm]​Mấy năm gần đây sách giấy khó bán, nên tiếp thị trở thành mũi nhọn.

Vừa nhắn, cô vừa đứng dậy lắc lư đi tìm góc chụp đẹp hơn, chụp mấy tấm, chọn tấm ưng ý gửi cho anh.​Nói xong, cô rùng mình một cái, vội ném điện thoại sang một bên.

Dạo này F đối với cô có thể gọi là quan tâm hết mức. Cô cũng vậy, đầy ắp cảm giác muốn chia sẻ.​Lấy cái cớ gì để anh không thấy phản cảm hay từ chối?

Thật kỳ diệu.​Vừa chống cằm vừa lướt đọc mấy bài review và lưu ý thì tin nhắn của F hiện lên.

Cô nghĩ.​”

Lúc không vui, một mình đi công tác, vốn định dành buổi tối để đọc bản thảo giết thời gian, vậy mà lại có người ở bên theo một cách khác. Nghĩ kỹ lại, người này còn giúp cô chắn không ít “đào hoa thối”, vậy mà cô chưa từng nói một câu cảm ơn.​”

Trên mạng nói, người dũng cảm sẽ tận hưởng thế giới.​Đáng tiếc lại không được như mong muốn, phần lớn đều là hương khách đến muộn buổi chiều, bước chân vội vã.

Đúng, cô phải mời anh ăn một bữa mới được.​Quyển sách của Lận Hồng đã giúp Lật Hạ hoàn thành tâm nguyện xuất bản một tác phẩm văn học phi hư cấu.

Sau khi gửi tấm ảnh hoàng hôn đi, F vẫn chưa hồi âm, Lật Hạ đặt điện thoại xuống. Vừa mở nắp cốc mì ra thì nhận được cuộc gọi từ Triệu Tiểu Lan.​]

Triệu Tiểu Lan hỏi cô ăn gì, Lật Hạ đáp: “Tinh bột rẻ tiền.”​]

Triệu Tiểu Lan nói: “Mì gói à? Con không thể có chút tiền đồ hơn sao?” Hiểu con gái rõ nhất là mẹ, Lật Hạ cười phá lên.​Nghĩ kỹ lại, người này còn giúp cô chắn không ít “đào hoa thối”, vậy mà cô chưa từng nói một câu cảm ơn.

Dù đã hai mươi sáu tuổi, nhưng mỗi lần cô ra ngoài một mình, Triệu Tiểu Lan vẫn luôn hỏi han chăm sóc, Khúc Thư Tâm cũng thỉnh thoảng dặn dò vài câu. Không thấy Lật Xuân, Lật Hạ tiện miệng hỏi một câu, lúc này Triệu Tiểu Lan mới nói Lật Xuân bị trật chân ở trường, Lật Đại Dũng lái xe ra ngoài rồi, Lật Xuân thấy bất tiện nên không về nhà.​Cô còn xin chuỗi 18 hạt cho Lật Xuân, cẩn thận đưa vòng tay qua lư hương ba lần.

Cô ăn tạm mấy miếng mì ly rồi vội vàng gọi điện cho Lật Xuân.​Lật Hạ: [Chiều nay hoàng hôn ở Nam Lâm đẹp lắm]

Lật Xuân vừa bắt máy đã líu ríu: “Chị ơi, em nói cho chị biết, dạo này Bạch Dương bị sao Thủy nghịch hành, kinh khủng lắm! Tháng Sáu không những chẳng đối xử tốt với em mà còn tấn công em nữa! Trước là bị bỏng tay, sau là rớt điện thoại xuống nước, gần đây mất ngủ, đầu óc lơ mơ đi vấp té trật cả chân, lại còn bị cán bộ lớp mắng vì đi trễ nữa, hu hu hu…”​F: [Ừm, khách quen]

Lật Hạ chau mày nhìn đứa em tội nghiệp trong cuộc gọi video: “Hay chị nói với Trì Hâm, để anh ấy lái xe đến đón em về nhé?”​Từ sau đêm gọi video ấy, Lật Hạ vẫn luôn nghĩ: làm sao để nói ra mong muốn gặp mặt với F một cách tự nhiên nhất?

Lật Xuân lắc đầu, bảo không cần, nói tâm trạng không tốt, không muốn động đậy gì, càng không muốn về nhà, chỉ muốn nằm ườn ra. Lật Hạ gật đầu, an ủi mấy câu, rồi chuyển cho em gái một khoản “bồi thường tổn thất tinh thần”, đủ để mua thuốc và đặt vài phần đồ ăn ngoài.​Lật Xuân lắc đầu, bảo không cần, nói tâm trạng không tốt, không muốn động đậy gì, càng không muốn về nhà, chỉ muốn nằm ườn ra.

Lật Xuân trả lời lại bằng một sticker mèo nằm khóc trong chăn.​”

Lật Hạ đặt điện thoại xuống.​Cô cũng vậy, đầy ắp cảm giác muốn chia sẻ.

Bên ngoài cửa kính, trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn chỉ còn lại vệt đỏ mờ loang loáng. Người xe qua lại đan xen, như đang vẽ nên một bức tranh dưới vòm trời Nam Lâm.​Lật Hạ đáp: kể ra sợ cậu ngất.

Nhìn lâu, Lật Hạ phát hiện mình thậm chí có thể phân biệt được đâu là dân công sở, đâu là khách du lịch. Nam Lâm vốn nhiều du khách, người thì đến để xả stress, người thì đến cầu phúc. Nghĩ đến cô em gái xui xẻo mới rồi, cô chợt nảy ra một ý…​F giống như đang cảnh cáo: [Cô Lật Tử, tốt nhất là lúc gặp thật em cũng dám to gan như thế]

Nam Lâm có một ngôi chùa rất linh, phải đi thắp hương một chuyến mới được.​Lật Hạ có dính chút công việc liên quan đến mảng marketing, nhưng không phải thế mạnh chính.

Vừa chống cằm vừa lướt đọc mấy bài review và lưu ý thì tin nhắn của F hiện lên. Anh nói anh thấy được hoàng hôn.​Còn độc giả và danh tiếng phải xếp về sau.

Rồi hỏi Lật Hạ: [Tối nay em định làm gì]​Anh nói anh thấy được hoàng hôn.

Lật Hạ trả lời, nói tối phải học thuộc bài phát biểu cho sự kiện hai ngày nữa, cô sẽ phải giới thiệu sách.​Ai mà ngờ được, lúc bị phái đi công tác, cô còn mặt nặng mày nhẹ muốn cãi nhau với sếp cho hả giận.

F: [Là công việc rất quan trọng sao?]​Cô bạn hỏi cô từng làm những quyển nào rồi.

Lật Hạ lướt tay, trả lời: Phải.​Lật Hạ nhịn cười, mặt không đỏ tim không loạn: [MC mặc nhiều quá]

Cô muốn hoàn thành nốt mấy việc tồn đọng, rồi sau đó tranh thủ chơi vài ngày. Biết đâu… còn có thể gặp được người mình muốn gặp.​Cô không nhìn rõ, cũng ngại nhìn lâu.

F: [Vậy là hôm nay không đúng lúc rồi]​”

Lật Hạ không hiểu, gửi lại một dấu hỏi, rồi đứng dậy rời cửa hàng tiện lợi. Vừa ngẩng đầu lên, cô chợt thấy bên ngoài không biết đã có một chiếc xe coupe hai cửa màu đen từ lúc nào, rất nổi bật, đỗ ngay đối diện chỗ cô ngồi. Xe vẫn nổ máy, không ai bước ra, chắc đang chờ người.​Lúc đó khách du lịch đã đông, ngoài những người thành tâm vái lạy cầu tài cầu may, còn có vài người nằm bò ra bậc thềm trước điện.

Kính xe sẫm màu, không nhìn rõ bên trong.​Cô muốn hoàn thành nốt mấy việc tồn đọng, rồi sau đó tranh thủ chơi vài ngày.

Lật Hạ nhìn thoáng qua, rồi bước đi.​Biết đâu…

—​Có lẽ, đến muộn một chút cũng không sao, chỉ cần kết cục tốt.

Trước đây cô không hay đến chùa, vì thấy đời sống mình đủ tốt, không có gì để cầu xin. Ngược lại, Khúc Thư Tâm thì hay đến miếu Hỏa Thần thắp hương, cũng đi nghe tụng kinh sáng ở chùa Pháp Nguyên. Những năm gần đây, ông ngoại mất, bà ngoại già yếu, người thân hay ốm vặt, những khoảnh khắc bất lực dần nhiều lên, Lật Hạ dần hiểu ra, việc đi lễ chùa là một cách để gửi gắm tâm nguyện.​Vừa mở nắp cốc mì ra thì nhận được cuộc gọi từ Triệu Tiểu Lan.

Chùa Linh Tuyền nằm ở một cổ trấn gần trung tâm thành phố, đi tàu điện đến nơi thì đã gần trưa, nhiệt độ trong rừng lên cao, không khí oi nóng, con người như đang bước đi trong một chiếc máy phun sương khổng lồ. Ở cổ trấn có cả một cụm đền chùa, Lật Hạ làm theo hướng dẫn, đi cáp treo l*n đ*nh núi để đến miếu Thần Tài trước.​*CIP viết tắt của Cataloging in Publication – là Dữ liệu biên mục xuất bản

Lúc đó khách du lịch đã đông, ngoài những người thành tâm vái lạy cầu tài cầu may, còn có vài người nằm bò ra bậc thềm trước điện. Lật Hạ đi đến gần nhìn thử, thì ra họ đang cào vé số cào ngay trước mặt Thần Tài.​Trong chùa còn cơm chay không?

Ngày đó lại đúng thứ Hai, Lật Hạ bỗng hiểu câu: “Đi làm không bằng đi lễ.”​—

Cô chụp một tấm ảnh gửi cho F rồi mỉm cười bước đi, xếp hàng vào một hàng dài để xin quẻ.​Anh lại đỏ mặt rồi à?

Khi cô lấy ra được một thỏi vàng nhỏ bên trong có quẻ số, thầy bói đối diện thở dài một tiếng: “Cô bé này may đấy.”​May mà trong phòng không có ai, Lật Hạ vung chân múa tay, không nhịn được cười bật thành tiếng.

Lật Hạ cúi nhìn, thẻ số 100, Thượng Thượng Cát.​Buổi tập huấn cuối tuần mệt hơn tưởng tượng.

Trên quẻ viết:​Trước đây cô không hay đến chùa, vì thấy đời sống mình đủ tốt, không có gì để cầu xin.

“Thành tâm cầu nguyện ắt linh nghiệm, rút được thẻ cuối trăm sự như ý.”​” Cô bạn gãi đầu.

Có du khách đang đánh chuông trước chùa, tiếng chuông vang dày, ngân xa. Lúc ấy, Lật Hạ đang cầm tờ quẻ mỏng trong tay, được nắng chiếu vào, bỗng dưng cảm thấy như mình vừa được Bồ Tát vỗ về, dỗ dành.​Cô cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, quả nhiên, người mất ngủ không chỉ có mình cô.

Thì ra “quẻ cuối” cũng có thể là “trăm sự như ý”.​Chương 18: Gặp mặt một lần

Có lẽ, đến muộn một chút cũng không sao, chỉ cần kết cục tốt.​Giờ trưa, những chiếc ô chen chúc rối rắm.

Trên đường xuống núi, Lật Hạ chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như vậy. Cô muốn nhanh chóng đến chùa Linh Tuyền, nhanh chóng ước nguyện. Bồ Tát đã nói là “mọi điều đều linh nghiệm”, vậy thì gia đình cô nhất định sẽ bình an khỏe mạnh, công việc sẽ thuận lợi, chú chó nhỏ của cô sẽ sớm được đầu thai, mọi điều đều sẽ thành tâm như ý.​Điều cô thực sự muốn, có lẽ chỉ là được gặp anh một lần.

Chùa Linh Tuyền hương khói thịnh vượng, người cũng đông, mùi nhang thanh khiết quẩn quanh. Trong chùa, sau khi thỉnh hương hoa, Lật Hạ đi theo thứ tự các điện mà bái qua từng nơi. Ghi nhớ kỹ mọi lưu ý đã tra trước, cô mặc áo đũi, quần dài sáng màu, mỗi lần vào điện đều khẽ niệm “nam trái nữ phải”.​Rồi bốn phía trấn cổ dâng lên một lớp sương trắng lãng đãng, ngôi cổ tự yên tĩnh này đón một cơn mưa lớn như xâu chuỗi ngọc rơi xuống.

Cô còn xin chuỗi 18 hạt cho Lật Xuân, cẩn thận đưa vòng tay qua lư hương ba lần. Cô nghiêm túc như một đứa trẻ đi thi lần đầu, lo lắng rằng chỉ cần một bước sai là sẽ khiến Phật Tổ không vui.​“Đọc rồi.

Ước nguyện của cô cũng chỉ có những điều đó, chỉ khác ở việc copy paste trước các vị Phật khác nhau.​Nam Lâm có một ngôi chùa rất linh, phải đi thắp hương một chuyến mới được.

Sợ Phật không phân biệt được, Lật Hạ còn tự đọc thuộc lòng cả số căn cước của mình.​Đi ăn cơm có phải là lý do hợp lý không?

Mãi đến khi đi ngang điện Quán Âm, cô nghe hai cô gái nói chuyện bên ngoài, một người nhấn mạnh: “Điện này xin duyên linh lắm! Năm ngoái mình xin ở đây xong, cuối năm thì gặp bạn trai luôn!” Người kia lập tức nói: “Vậy thì mình cũng phải bái một cái mới được!” Lúc này, Lật Hạ mới nhận ra mình đã bỏ sót điều gì đó.​“Ba giờ chiều.

Nhưng rồi cô chợt hiểu ra: cô không muốn cầu đào hoa, cũng không muốn cầu duyên. Điều cô thực sự muốn, có lẽ chỉ là được gặp anh một lần.​“Thế cậu đã thực hiện được lý tưởng xuất bản của mình chưa?

Từ sau đêm gọi video ấy, Lật Hạ vẫn luôn nghĩ: làm sao để nói ra mong muốn gặp mặt với F một cách tự nhiên nhất? Lấy cái cớ gì để anh không thấy phản cảm hay từ chối? Đi ăn cơm có phải là lý do hợp lý không? Mỗi lần nghĩ đến những điều đó, cô đều không khỏi căng thẳng, như thể đang lo lắng trước một lần chủ động đầy rủi ro.​Trên bục, giảng viên truyền hết bí kíp, hướng dẫn cách làm tư liệu, viết proposal, kết nối KOL.

Dừng dừng nghỉ nghỉ, bái xong hết tất cả các đại điện, chẳng mấy chốc đã quá giờ ăn. Thời tiết oi bức, Lật Hạ đổ một lớp mồ hôi rít rít dính dính. Vị trí của cô lúc này cách khu ăn chay ngon khá xa, nên cô dừng chân nghỉ ngơi ở một cái đình nhỏ dưới núi, chờ gió. Kết quả là gió chưa thấy đâu, lại chờ được một trận mưa đẹp đất Giang Nam.​Lật Hạ: [Anh cũng từng ở khách sạn này à?

Ban đầu là rừng trúc xào xạc, bầu trời trên đầu dần dần âm u nặng nề, chẳng bao lâu sau, tầng mây như miếng bọt biển ẩm nặng, vắt ra từng giọt mưa lặng lẽ. Rồi bốn phía trấn cổ dâng lên một lớp sương trắng lãng đãng, ngôi cổ tự yên tĩnh này đón một cơn mưa lớn như xâu chuỗi ngọc rơi xuống.​”

Nhìn ra xa: hương khói, bóng người, mưa bay.​Lật Hạ gật đầu, an ủi mấy câu, rồi chuyển cho em gái một khoản “bồi thường tổn thất tinh thần”, đủ để mua thuốc và đặt vài phần đồ ăn ngoài.

Cũng xem như đã thực sự trải nghiệm được “sơn thủy mịt mùng, khói mưa Giang Nam”.​F: [Vậy là hôm nay không đúng lúc rồi]

Tiếc là cô không mang ô.​Triệu Tiểu Lan hỏi cô ăn gì, Lật Hạ đáp: “Tinh bột rẻ tiền.

Đến giờ phải rời đi, Lật Hạ men theo hành lang mái hiên đi về phía cổng chùa. Giờ trưa, những chiếc ô chen chúc rối rắm. Cô đi đến tận rìa ngoài, né mưa dưới hiên, tiện thể nhìn thử bên ngoài có ai bán ô không. Đáng tiếc lại không được như mong muốn, phần lớn đều là hương khách đến muộn buổi chiều, bước chân vội vã. Lật Hạ chỉnh lại quai túi, quyết định đợi mưa nhỏ hơn chút rồi hẵng đi.​Buổi đào tạo khiến người ta có cảm giác vừa đầy ắp vừa mông lung, ngồi cả ngày như thể đã học được rất nhiều, nhưng cũng có khi chẳng rõ mình học được gì.

Những tán ô đi ngang qua, bước chân rối rắm hỗn loạn, cô nhìn mưa rơi không ngừng đến ngẩn người.​Ghi nhớ kỹ mọi lưu ý đã tra trước, cô mặc áo đũi, quần dài sáng màu, mỗi lần vào điện đều khẽ niệm “nam trái nữ phải”.

Cho đến khi có ai đó đứng sát bên cạnh, cô nghe người đó hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Trong chùa còn cơm chay không?”​“Ha ha ha.

Lật Hạ sực tỉnh, hơi nghiêng đầu, người đối diện quá cao, đang nghiêng người thu ô. Cô không nhìn rõ, cũng ngại nhìn lâu. Cô móc điện thoại ra từ túi, mở khóa.​Dừng dừng nghỉ nghỉ, bái xong hết tất cả các đại điện, chẳng mấy chốc đã quá giờ ăn.

“Ba giờ chiều.” Cô đáp.​Nhìn ra xa: hương khói, bóng người, mưa bay.

Tiếng mưa khá lớn, cô nâng giọng lên một chút: “Chắc là vẫn còn cơm chay đấy.”​Thì ra “quẻ cuối” cũng có thể là “trăm sự như ý”.

Vừa dứt lời, người bên cạnh khẽ bật cười rất nhẹ.​Lật Hạ: [Trùng hợp ghê]

Lật Hạ khó hiểu nhìn sang.​Thế là cô quay người, chọn đại một cốc mì, chụp gửi cho F một tấm hình: [Tiêu chuẩn cơ bản]

Khi ngẩng đầu, là một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.​Lật Hạ chỉnh lại quai túi, quyết định đợi mưa nhỏ hơn chút rồi hẵng đi.

Anh hơi nhếch môi, như cười như không: “Sao em lại dùng ảnh của anh?”​Tiếc là cô không mang ô.

Khoảnh khắc ấy, tiếng mưa rào rào, chuông chùa vọng xa.​F: [Là công việc rất quan trọng sao?

Tim Lật Hạ khựng lại một nhịp.

Bình Luận (0)
Comment