Chương 19: Lời thật lòng”
Cứ như đang mơ vậy, người ở trên màn hình bỗng xuất hiện ngay trước mắt.“Ừm.
Điều nực cười hơn là anh ngoài đời còn sinh động và đẹp trai hơn cả trên màn hình.F cũng bật cười: “Giờ họ Phương này hoàn toàn trông cậy vào cô Lật Tử rồi.
Đôi mắt, hàng lông mày ánh lên hơi nước sau cơn mưa, tạo nên vẻ trong trẻo như vừa được gột rửa. Trán lộ ra một nửa, để trống một khoảng trắng, càng làm nổi bật những đường nét thanh tú nhưng ẩn giấu sự cứng cỏi. Anh đứng bên cạnh cô, cả người cao ráo thẳng tắp, trắng trẻo, trên chiếc sơ mi màu xanh nhạt in vài vết nước mưa thấm ướt. Giống như gì nhỉ… Lật Hạ bỗng nghĩ đến trúc sau mưa, gió luồn qua rừng tùng.”
Anh đang cúi mắt nhìn cô chăm chú, trong mắt mang theo ý cười cùng vẻ thích thú khó giấu.F khẽ nhíu mày: “Em để cho anh giữ chút thể diện đi.
Lật Hạ nhất thời bí từ.“Đúng không?
Cô cảm thấy như mình đang bị một cơn gió bất ngờ cuốn lấy, bên tai chỉ còn tiếng tim đập dồn dập không thể kiểm soát, chẳng còn nghe thấy gì khác nữa. Thế giới và cô đều trở nên yên tĩnh, mơ hồ. Đến mức F mấp máy môi, nói gì đó với cô, nhưng Lật Hạ hoàn toàn chẳng nghe rõ.Xe dừng lại, Lật Hạ không vội xuống.
“Hả?” Cô chớp mắt, đành phải hỏi lại: “Gì cơ?”Đôi tay ấy xuất hiện trong tầm nhìn cô, rồi lại rời đi.
Cô thề, trong tưởng tượng của mình, lần gặp mặt đầu tiên tuyệt đối không nên ngớ ngẩn và thộn mặt như bây giờ. Chỉ trách là cơn mưa ở chùa cũng có linh tính, tí tách rơi xuống làm rối loạn cả trận địa trong lòng cô.Thật ra anh đi không nhanh, luôn điều chỉnh theo nhịp chân của cô.
Có vẻ F cũng nhìn ra điều đó, anh mím môi bật cười, “Anh hỏi là em ra ngoài mà không mang ô à?”Thấy cô đang dồn hết tâm trí vào chụp ảnh, F bắt đầu tận dụng kiến thức chuyên môn của mình, chỉ cho cô vài mẹo chụp hình.
Lật Hạ bình thường hay đội mũ, gọn nhẹ tiện lợi, hôm nay quả thật chẳng mang theo cả ô che nắng, chỉ biết khẽ gật đầu: “Ừm, không biết hôm nay sẽ mưa.””
“Mùa hè ở Nam Lâm vốn vậy.” F nói, “Hôm qua anh quên nhắc em.”Lật Hạ khẽ cười, dựa đầu vào cửa kính.
“Ồ…” Lật Hạ cụp cằm, “Anh rành Nam Lâm lắm hả?”Cho đến khi hai người đứng đối diện nhau.
“Không đúng.” Cô chợt phản ứng lại, chỉ tay xuống đất, nghi ngờ nhìn F chăm chú, “Anh không thấy nên… giải thích chút gì đó à?”F lắc đầu, hạ mắt, đối diện với ánh nhìn của cô: “Có liên quan đến em.
F mỉm cười thản nhiên, đón nhận ánh mắt dò xét của cô: “Anh sống ở Nam Lâm, công việc cũng ở đây.””
Một câu trả lời tự nhiên như không kia lại khiến Lật Hạ ngỡ ngàng hơn cả những câu đố. Đầu óc cô ngừng hoạt động, chỉ thấy thật khó tin.Cô ngồi trong xe, hồi tưởng lại cả ngày hôm nay, rồi lại nhìn người bên cạnh.
Thì ra, trong lần gọi video nghe nhạc hôm đó, anh đã biết cô ở Nam Lâm, ở cùng thành phố với anh.Anh hỏi rất thẳng.
Vậy thì…”
Quá nhiều tò mò khiến Lật Hạ còn muốn hỏi nữa, nhưng phía sau lần lượt có khách hành hương ra khỏi chùa. Một chiếc ô nghiêng nghiêng lao tới, đầu ô suýt nữa đâm vào phía sau đầu cô. Cô không biết gì vì quay lưng lại, chỉ thấy F bỗng giơ tay lên, chắn ở trên đầu cô.”
“Cẩn thận.”Cô thề, trong tưởng tượng của mình, lần gặp mặt đầu tiên tuyệt đối không nên ngớ ngẩn và thộn mặt như bây giờ.
Bên tai vang lên tiếng va chạm trầm đục, tim Lật Hạ thót mạnh. Cô vừa nhận ra chuyện gì thì da đầu đã thấy lạnh lạnh, lập tức co rụt cổ lại, bước lên một bước né tránh. May mà không bị đầu ô chọc vào, nhưng lưng áo mỏng đã bị nước mưa bắn ướt.Cô vừa nhận ra chuyện gì thì da đầu đã thấy lạnh lạnh, lập tức co rụt cổ lại, bước lên một bước né tránh.
Hóa ra là một đứa trẻ đáng ghét.Đến lượt Lật Hạ nghi hoặc,: “Chứ anh không định vào à?
Lật Hạ âm thầm trừng mắt nhìn bóng lưng nó.Trong không gian tối mờ khiến đường nét lông mày và đôi mắt trên góc nghiêng gương mặt của F càng thêm đậm nét, rõ ràng, làm người khác thấy cực kỳ ấn tượng.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy trên đầu vang lên tiếng cười khẽ. Ngẩng lên, F đang ở rất gần, đến mức cô nhìn rõ cả hoa văn trên chiếc cúc áo sơ mi của anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô cũng không tránh đi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Lại cười cái gì?”Lật Hạ ngả người né tránh, mắt chớp chớp nhanh, cười hì hì vẫn cố chấp: “Em nói nghiêm túc mà.
Anh cao hơn cô, bàn tay vừa giơ lên lại hạ xuống, động tác có chút mâu thuẫn, vừa bất lực vừa dịu dàng.Tiệm bán cơm chay ở đó có một khu ban công tuyệt đẹp để ngắm cảnh, F đi tìm thuê pin dự phòng, còn Lật Hạ nôn nóng đến mức đã chọn ngay chỗ cạnh cửa sổ để ngồi xuống trước.
Cuối cùng anh khẽ chỉ một cái, mới nói: “Tóc em rối rồi kìa.”“Ngày mai em có hoạt động ở hội sách, phải giới thiệu sách, quan trọng lắm.
“Muốn anh giúp không?””
“Không không không.”Thế nhưng khoảnh khắc hiện tại, với bầu không khí nhẹ nhàng trêu đùa như vậy, không chỉ khiến cô mỉm cười mà còn có chút mơ hồ không thật.
Lật Hạ vừa lắc đầu vừa tự đưa tay chỉnh, không ngờ phía sau đầu thật sự có một lọn tóc vểnh lên, còn dính mấy giọt nước, tạo thành một đường cong lộn xộn.F lập tức nắm lại, bao trọn tay cô.
Đáng ghét! Chắc giờ trông cô ngốc nghếch lắm.”
“Xong đời rồi.” Lật Hạ vừa ấn tóc vừa thốt lên.”
“Sao vậy?””
Cô ngẩng lên, quan sát người đối diện: “Không kịp để lại ấn tượng đầu đẹp đẽ cho thầy Phương rồi.”Giọng anh dịu dàng: “Thật ra… anh hơi đói rồi, cô Lật Tử.
Nghe như câu nói tiếc nuối, nhưng giọng cô lại mang chút tinh nghịch, đôi mắt vừa ngước lên đã long lanh sáng rỡ, hàng mi dài khẽ động theo từng chớp mắt.“Được được được.
F bật cười bảo không đâu, anh nghiêng đầu, cố tình quan sát cô một lúc: “Anh thấy vẫn rất xinh mà.”Nhưng Lật Hạ từ nhỏ đã quen đi cùng bạn bè, khoác tay nhau, vai kề vai che chung một chiếc ô.
Lật Hạ lúc này mới tươi cười.Ngoài cửa sổ, nơi tầm mắt vươn tới là một vùng xanh non ướt át, không khí còn trong lành hơn cả dưới núi, từng đợt ion âm mát rượi tràn về.
Tám chiếc răng trắng hiện ra, rồi biến mất.Anh đã đến?
Hai má cô nóng bừng, tim đập thình thịch, đầu hơi choáng váng, nhưng cô rất thích khoảnh khắc này.Trong tầm mắt cô, cán ô bằng gỗ, tay anh nắm chặt, khớp xương rõ ràng, cánh tay nhẹ nhàng chắn bên cạnh cô.
Và khoảnh khắc này không nên bị những câu hỏi rối như cuộn len trong lòng phá vỡ.”
Lật Hạ không hỏi gì nữa, cất điện thoại, pha trò vài câu, bầu không khí nhờ những câu đùa của cô mà trở nên thoải mái, cả hai cũng tự nhiên hơn nhiều.Vừa xoay người đi, Lật Hạ bất chợt cảm giác có một bàn tay kéo nhẹ lấy tay cô.
F nhìn quanh trong ngoài ngôi chùa rồi nói, “Ở đây hơi đông người, tụi mình đổi chỗ khác được không?”Cô cảm thấy như mình đang bị một cơn gió bất ngờ cuốn lấy, bên tai chỉ còn tiếng tim đập dồn dập không thể kiểm soát, chẳng còn nghe thấy gì khác nữa.
Mưa vẫn chưa ngừng, bên ngoài chùa cũng chẳng có nơi nào lý tưởng.“Thật không?
“Anh muốn vào trong à?” Lật Hạ hỏi.Đầu óc cô ngừng hoạt động, chỉ thấy thật khó tin.
F không trả lời ngay, mà nghĩ đến cô: “Em bái xong rồi đúng không?”Anh nói chuyện không bao giờ áp đặt, luôn đặt cảm xúc người khác lên trước, khiến Lật Hạ không khỏi liên tưởng đến những chú cún ngoan ngoãn, khiến người ta chẳng nỡ từ chối.
Lật Hạ gật đầu, lại bảo: “Không sao đâu, em không thể bái thay anh được. Anh đã đến rồi thì em đành liều mình đi cùng vậy.”Lẽ nào, với anh, việc gặp cô cũng chỉ là tranh thủ chút thời gian giữa lúc bận rộn?
F như hơi bất ngờ, xác nhận lại lần nữa: “Em thật sự muốn đi cùng anh à?””
Đến lượt Lật Hạ nghi hoặc,: “Chứ anh không định vào à?””
“Không phải.” F nói, “Trước đây ai cũng bảo ở đây linh lắm, anh không tin, nên cũng chưa từng đến.”Bước chân mềm nhẹ như thể không có sức, mỗi bước đều là nỗ lực để điều chỉnh lại nhịp tim, để thích nghi với sự hiện diện của anh.
“Giờ tin rồi hả?”Thế giới và cô đều trở nên yên tĩnh, mơ hồ.
“Ừ, giờ tin rồi.” Anh vừa nói, vừa phóng tầm mắt ra xa. Những làn khói nhang và bóng người bên kia rơi vào mắt anh. Rồi anh nhìn về phía Lật Hạ, đầy vẻ hào hứng và mãn nguyện: “Chùa Linh Tuyền đã giúp anh thực hiện điều ước đầu tiên.”” F nói, “Hôm qua anh quên nhắc em.
“Ồ? Là gì thế?” Lật Hạ tò mò.”
“Được đi du lịch cùng em.””
Lúc nói, anh luôn nhìn vào mắt cô, bình lặng mà chân thành. Có lúc, sự chân thành như một cái giảm thanh cho thế giới này, rõ ràng xung quanh đang ồn ào, Lật Hạ lại nghe rõ, cảm nhận rõ nét sự nghiêm túc trong lời anh.”
Thậm chí cô còn có cảm giác ngọn lửa trong mắt anh đang cháy lên trong lòng mình.“Mùa hè ở Nam Lâm vốn vậy.
–-chắc là chân này nhỉ?
Từ cổng vào đến chính điện vẫn còn một đoạn đường. Lật Hạ dẫn F đến lấy ba nén nhang miễn phí. Dù đang mưa, nhưng lư hương bên ngoài điện vẫn rực lửa, khói hương nặng nề quấn vào sương mưa, mờ mờ ảo ảo. Anh cầm ô, còn cô đi bên phải anh.”
Trong tầm mắt cô, cán ô bằng gỗ, tay anh nắm chặt, khớp xương rõ ràng, cánh tay nhẹ nhàng chắn bên cạnh cô. Thật ra anh đi không nhanh, luôn điều chỉnh theo nhịp chân của cô. Nhưng Lật Hạ từ nhỏ đã quen đi cùng bạn bè, khoác tay nhau, vai kề vai che chung một chiếc ô. Còn bây giờ đi bên F, chỉ cần bước không đều, hoặc chân hơi trượt là cô đã va vào cánh tay hay vạt áo anh.Nhìn anh nhắm mắt, cúi đầu, chắp tay trước ngực, nhìn bóng lưng anh đang quỳ mà vẫn giữ thẳng, nhìn bờ vai rộng rãi và sạch sẽ kia.
Mà vạt áo ấy không phải vải bông, đối với cô mà nói, giống như giấy ráp châm lửa vậy. Lật Hạ dứt khoát ôm lấy cánh tay mình, giữa hai người lập tức như có cả một dải ngân hà.Đợi Lật Hạ niệm như tụng kinh “nam trái nữ phải” đến lần thứ năm, vừa định bước chân, cô phát hiện người bên cạnh vẫn chưa nhúc nhích, bèn quay đầu lại nhìn với vẻ khó hiểu.
Mưa cứ thế rơi xuống nửa bờ vai cô, nơi được ngăn cách bằng sự lịch sự và chừng mực.“Hả?
May là đang vào mùa hè nên nước mưa không quá lạnh. Cô cứ bước từng bước, từng bước nhỏ mà theo sát sau lưng F. Bước chân mềm nhẹ như thể không có sức, mỗi bước đều là nỗ lực để điều chỉnh lại nhịp tim, để thích nghi với sự hiện diện của anh.”
Mãi cho đến khi F đốt hương, cúi đầu cắm nén hương vào lư, hai người cùng hướng về chính điện. Vừa xoay người đi, Lật Hạ bất chợt cảm giác có một bàn tay kéo nhẹ lấy tay cô.Còn bây giờ đi bên F, chỉ cần bước không đều, hoặc chân hơi trượt là cô đã va vào cánh tay hay vạt áo anh.
Lực rất khẽ, cô quay đầu lại, thì thấy F đã nhanh chóng rụt tay về.F bật cười bảo không đâu, anh nghiêng đầu, cố tình quan sát cô một lúc: “Anh thấy vẫn rất xinh mà.
“Em có thể đứng sát anh hơn.” Anh dịu dàng nhắc.Lật Hạ âm thầm trừng mắt nhìn bóng lưng nó.
“Hả?””
“Áo em ướt hết rồi.”Mỗi khi cô ấn xuống, F sẽ dùng phần tay đó đỡ cô lên, để cô cảm nhận được bắp tay rắn chắc đang căng lên.
F chỉ vào vai áo mỏng của cô.Ngại ngùng mấy phút, cuối cùng Lật Hạ cũng đặt tay lên cánh tay anh.
Bị anh chỉ ra, Lật Hạ đành cúi đầu bước xích vào trong một bước nhỏ, “Được rồi, đi tiếp thôi.”F bật cười khe khẽ sau lưng cô.
“Chờ chút đã.””
F hình như vẫn chưa vừa ý, đứng nguyên tại chỗ, giây sau, anh nghiêng ô sang phía cô, nghiêng hẳn về bên này, đảm bảo cô hoàn toàn nằm trọn trong lòng ô.Chỉ cách vài bước, Lật Hạ ngoảnh lại bảo không cần tiễn nữa.
Khoảng cách lại rút ngắn…“?
Mặt ô ép xuống, Lật Hạ cảm giác tầm nhìn cũng tối đi vài phần. Bên tai cô gần như chạm vào tay anh đang cầm ô, hơi ấm từ tay anh như thấm vào tai khiến vành tai cô nóng bừng. Cô còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của F:”
“Lần đầu che ô cho con gái mà lại để người ta ướt sũng thế này, anh đúng là mất hết phong độ rồi.”Cô lặng lẽ khấn trong lòng: Nguyện cho giấc mơ này kéo dài thêm chút nữa.
Anh ngừng một chút, hơi nghiêng người sang phía cô, giọng nói vang ngay bên tai. Dù không nhìn vào mắt nhau, Lật Hạ vẫn cảm thấy tim như bị nhấc bổng lên. Tư thế này giống hệt đang thì thầm giữa đám đông.Anh đã đến rồi thì em đành liều mình đi cùng vậy.
“Đúng không?”Lúc này đây, Lật Hạ nhận ra kiểu của cô và F chính là nói thật lòng.
“Cô Lật Tử.”Trong lúc tĩnh lặng, không khí như đông đặc, Lật Hạ cảm thấy cả người đang nóng lên, may mà cuối cùng cô cũng xuống xe.
…“Anh nhớ em từng nói sẽ ở đây khoảng một tuần, đúng không?
Quá phạm quy rồi.“Phía trước còn hai điện nữa, hay là mình đi bên trái trước nhé?
Anh lại gọi cô như thế.Lật Hạ mím môi, bỗng dưng thấy căng thẳng: “Được, vừa hay có phần tặng sách.
Lật Hạ có cảm giác muốn nhắm mắt lại.”
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong vắt của anh, “Không sao đâu, em không giận. Phạt anh hôm nay phải che ô cho em cả ngày là được rồi!””
“Ha ha ha.” F bật cười sảng khoái.”
“Sao, không được à?””
Đối phương cười tươi: “Tuân, lệnh.”Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong vắt của anh, “Không sao đâu, em không giận.
Bầu không khí gượng gạo và im lặng lại tan biến, trong lòng Lật Hạ nhẹ nhõm vô cùng. Đoạn đường sau đó, cô được F che chở kỹ lưỡng, đến cả ống tay áo bị ướt cũng gần như được sấy khô bởi hơi ấm.“Sao cứ nhìn anh hoài vậy?
Chính điện vẫn tấp nập người ra vào, ba chiếc đệm phía trước đã có người quỳ đủ. Khi sắp bước tới cửa, Lật Hạ đưa tay chặn F lại, nghiêm túc nhắc anh: “Nam trái nữ phải nhé, bước chân trái trước, tuyệt đối không được giẫm lên bậu cửa, đó là điều đại kỵ!”Trong mắt anh có sự chờ mong và chân thành bướng bỉnh, khiến người ta có ảo giác anh sẽ nắm chặt lấy mọi cơ hội để được gặp cô.
“Anh biết rồi.”Cô chỉ mải ngắm cảnh trước mắt, không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh đang dán chặt vào mình.
Miệng thì nói biết, nhưng anh vẫn đứng yên bất động. Đợi Lật Hạ niệm như tụng kinh “nam trái nữ phải” đến lần thứ năm, vừa định bước chân, cô phát hiện người bên cạnh vẫn chưa nhúc nhích, bèn quay đầu lại nhìn với vẻ khó hiểu.” Lật Hạ hỏi.
“?”Thậm chí cô còn có cảm giác ngọn lửa trong mắt anh đang cháy lên trong lòng mình.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, lúc này lại đứng cứng đơ nhìn cô, trông vừa lúng túng vừa bất lực: “Em niệm làm anh tự nhiên không phân biệt nổi trái phải nữa rồi… chân cũng không nghe lời luôn… chắc là chân này nhỉ? Không sai đâu ha?”F hỏi mà như khẳng định, nói ra ẩn ý sau lời cô.
“Ha ha ha…”Khi F bái Phật, cô chỉ lặng lẽ đứng một bên.
Trước mặt tượng Phật, Lật Hạ đưa tay che miệng mà vẫn bật cười thành tiếng.Cô không kìm được sự tò mò, “Hôm qua anh thấy em ở đâu vậy?
F khẽ nhíu mày: “Em để cho anh giữ chút thể diện đi.”Bên tai cô gần như chạm vào tay anh đang cầm ô, hơi ấm từ tay anh như thấm vào tai khiến vành tai cô nóng bừng.
“Được được được.”F cười: “Có gì mà không thể?
Lật Hạ cảm thấy anh quá đáng yêu, ngoan ngoãn mà hơi ngốc, lại còn buồn cười nữa. Trước đây cô từng tưởng tượng nếu được gặp F thì mình sẽ vui thế nào, hồi hộp ra sao, chắc cũng sẽ vì xa lạ mà ngại ngùng lúng túng. Thế nhưng khoảnh khắc hiện tại, với bầu không khí nhẹ nhàng trêu đùa như vậy, không chỉ khiến cô mỉm cười mà còn có chút mơ hồ không thật.”
Khi F bái Phật, cô chỉ lặng lẽ đứng một bên. Nhìn anh nhắm mắt, cúi đầu, chắp tay trước ngực, nhìn bóng lưng anh đang quỳ mà vẫn giữ thẳng, nhìn bờ vai rộng rãi và sạch sẽ kia.”
Góc nghiêng của anh vẫn sắc nét y như trong ảnh, từ xương chân mày đến sống mũi, rồi cong xuống đôi môi, tất cả như những tỉ lệ hoàn hảo mà cô từng học khi mới bắt đầu tập vẽ, một vẻ đẹp rõ ràng và trực quan.Lật Hạ lập tức mở to mắt, cả miệng cũng tròn xoe vì kinh ngạc.
Mọi người xung quanh đều lặng lẽ, ăn ý mà thành kính, dòng người tới lui không ngớt.“Được đi du lịch cùng em.
Trong khoảnh khắc ấy, Lật Hạ cảm thấy như đang đứng bên ngoài mà ngắm nhìn chính giấc mơ của mình, một giấc mơ tuyệt đẹp.“Em có thể đứng sát anh hơn.
Cô liếc nhìn bốn phía, miếu đền chồng chéo nối tiếp nhau, ngẩng đầu, thấy pho tượng Bồ Tát hiền từ, từ tận đáy lòng cô bắt đầu thầm cảm ơn thần linh.Lật Hạ cũng chẳng nhìn anh, để mặc làn mưa mát và cơn gió dịu thổi qua hai má: “Nếu đã liên quan đến em thì càng không được nói, nói ra là không linh nghiệm nữa rồi.
Vì điều ước của cô lại có thể dễ dàng thành hiện thực đến thế.Anh cầm ô, còn cô đi bên phải anh.
Cô lặng lẽ khấn trong lòng: Nguyện cho giấc mơ này kéo dài thêm chút nữa.”
…“Xong đời rồi.
“Anh cầu nguyện gì vậy?””
Vừa bước qua ngưỡng cửa, mắt Lật Hạ đã ánh lên vẻ tò mò. Cô chờ F mở ô, xáp lại gần, trêu đùa: “Cầu gặp được đào hoa à?”Giống như gì nhỉ… Lật Hạ bỗng nghĩ đến trúc sau mưa, gió luồn qua rừng tùng.
“Không phải.””
“Cầu phát tài phát lộc?”Ngồi xe buýt du lịch xuống bãi đỗ dưới chân núi, trời cũng gần sáu giờ.
F lắc đầu, hạ mắt, đối diện với ánh nhìn của cô: “Có liên quan đến em.””
Câu nói ấy khiến người ta thấp thỏm không yên. Sự tò mò của Lật Hạ thoáng chốc hóa thành thẹn thùng, tim nhồn nhột, quay đầu đi.Có lúc, sự chân thành như một cái giảm thanh cho thế giới này, rõ ràng xung quanh đang ồn ào, Lật Hạ lại nghe rõ, cảm nhận rõ nét sự nghiêm túc trong lời anh.
“Sao không hỏi nữa?”Anh cao hơn cô, bàn tay vừa giơ lên lại hạ xuống, động tác có chút mâu thuẫn, vừa bất lực vừa dịu dàng.
Lật Hạ cũng chẳng nhìn anh, để mặc làn mưa mát và cơn gió dịu thổi qua hai má: “Nếu đã liên quan đến em thì càng không được nói, nói ra là không linh nghiệm nữa rồi.””
F bật cười khe khẽ sau lưng cô.Lật Hạ dứt khoát ôm lấy cánh tay mình, giữa hai người lập tức như có cả một dải ngân hà.
“Phía trước còn hai điện nữa, hay là mình đi bên trái trước nhé? Bên trái là điện Dược Sư, còn bên phải là…” Lật Hạ vừa dựa vào kinh nghiệm vừa định bước xuống bậc đá, nào ngờ cổ tay bị người nắm lấy.Ngẩng lên, F đang ở rất gần, đến mức cô nhìn rõ cả hoa văn trên chiếc cúc áo sơ mi của anh.
Là lần thứ hai trong hôm nay, lực kéo không mạnh cũng chẳng nhẹ, khiến cô buộc phải dừng bước.Cô liếc nhìn bốn phía, miếu đền chồng chéo nối tiếp nhau, ngẩng đầu, thấy pho tượng Bồ Tát hiền từ, từ tận đáy lòng cô bắt đầu thầm cảm ơn thần linh.
Lần này, F không vội buông ra.“Chờ chút đã.
Giọng anh dịu dàng: “Thật ra… anh hơi đói rồi, cô Lật Tử.”Lật Hạ có cảm giác muốn nhắm mắt lại.
“Hay là mình đi ăn gì trước được không?”Hôm nay đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch ban đầu của cô, cả bộ quần áo đang mặc cũng chẳng phải thứ xinh đẹp nhất cô có.
Anh nói chuyện không bao giờ áp đặt, luôn đặt cảm xúc người khác lên trước, khiến Lật Hạ không khỏi liên tưởng đến những chú cún ngoan ngoãn, khiến người ta chẳng nỡ từ chối.Bên ngoài, cơn mưa đã tạnh từ sớm, ánh tà dương cũng tan đi, bầu trời mang sắc xanh mơ hồ hỗn độn.
“Ừm ừm được mà.” Cô đáp.Anh đang cúi mắt nhìn cô chăm chú, trong mắt mang theo ý cười cùng vẻ thích thú khó giấu.
Cổ tay vẫn còn bị anh nắm, nơi làn da tiếp xúc ấy truyền đến hơi ấm không thuộc về cô, mạch đập ngay dưới lớp da đó như có phần hỗn loạn hơn. Ngón tay Lật Hạ vô thức khẽ co lại, lúc này F mới buông tay cô ra.” Lật Hạ tò mò.
Giờ này ở chùa Linh Tuyền, người đến ăn cơm chay vẫn đông nghịt, Lật Hạ cũng đã thấy đói bụng sau cả buổi chưa ăn gì, cô đề nghị đến chùa Đạo Quang gần đó: “Nghe nói mì chay ở đó ngon lắm.”Anh lái một chiếc xe coupe màu đen, hai cửa.
Thế là hai người che chung một chiếc ô, băng qua khu rừng thông ướt mưa, bước trên những phiến đá xanh, giẫm qua con đường rêu phủ, đi một quãng khá xa, vừa đi vừa trò chuyện không ngừng, leo đến lưng chừng núi, cuối cùng cũng đến được chùa Đạo Quang.Cô không biết gì vì quay lưng lại, chỉ thấy F bỗng giơ tay lên, chắn ở trên đầu cô.
Tiệm bán cơm chay ở đó có một khu ban công tuyệt đẹp để ngắm cảnh, F đi tìm thuê pin dự phòng, còn Lật Hạ nôn nóng đến mức đã chọn ngay chỗ cạnh cửa sổ để ngồi xuống trước.”
Ngoài cửa sổ, nơi tầm mắt vươn tới là một vùng xanh non ướt át, không khí còn trong lành hơn cả dưới núi, từng đợt ion âm mát rượi tràn về. Ở xa xa, ngôi chùa cổ ẩn trong rừng, tiếng chuông vang vọng giữa núi, Lật Hạ ngồi trên đệm thêu tay, có cảm giác như lạc vào một chốn đào nguyên mộng mơ. Cô không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp mãi không thôi.”
“Hình như ở đây không có chỗ cho thuê pin sạc dự phòng.”Tô mì chay rất ngon, nước dùng đậm đà, ăn vào thấy ấm bụng.
F tìm một vòng không thấy, đành quay về ngồi xuống đối diện với cô.Cô rất khó nói rõ cảm giác ấy, khi mắt anh không cười lại mang theo một sự nhạy bén và tinh tế đặc biệt.
Lúc ấy, Lật Hạ đang đứng, chống khuỷu tay lên bậu cửa sổ tìm đủ mọi góc chụp phong cảnh. Cô quay đầu cười: “Vậy bữa này để em mời nhé.”Đi hơn hai vạn bước trong ngày, chân mềm nhũn khiến Lật Hạ phải dừng nghỉ nhiều lần, bước rất chậm.
F cũng bật cười: “Giờ họ Phương này hoàn toàn trông cậy vào cô Lật Tử rồi.”Lật Hạ không hỏi gì nữa, cất điện thoại, pha trò vài câu, bầu không khí nhờ những câu đùa của cô mà trở nên thoải mái, cả hai cũng tự nhiên hơn nhiều.
Lật Hạ hào phóng phẩy tay: “Chuyện nhỏ.”Đáng ghét!
Cô chỉ mải ngắm cảnh trước mắt, không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh đang dán chặt vào mình. Hoặc có lẽ nói đúng hơn là cô không phát hiện ra lúc anh lặng lẽ nhìn cô, trong mắt lại ngập tràn cảm giác mãn nguyện.“Muốn anh giúp không?
Thấy cô đang dồn hết tâm trí vào chụp ảnh, F bắt đầu tận dụng kiến thức chuyên môn của mình, chỉ cho cô vài mẹo chụp hình. Chụp được tấm ảnh ưng ý, Lật Hạ vui vẻ ra mặt.”
Đến khi tô mì chay thơm lừng được bưng lên bàn, cô mới ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa đũa cho anh: “Thử xem mì em mời có ngon không.””
F mỉm cười gật đầu.“Sao không hỏi nữa?
“Anh nhớ em từng nói sẽ ở đây khoảng một tuần, đúng không?” Anh hỏi.Lật Hạ cảm thấy anh quá đáng yêu, ngoan ngoãn mà hơi ngốc, lại còn buồn cười nữa.
“Ừ.””
“Khi nào về?”Cô vừa nói với F, cũng là tự nói với mình.
Lật Hạ tính nhẩm, “Hôm nay là thứ Hai, vé máy bay là hôm Chủ nhật.”Nghe như câu nói tiếc nuối, nhưng giọng cô lại mang chút tinh nghịch, đôi mắt vừa ngước lên đã long lanh sáng rỡ, hàng mi dài khẽ động theo từng chớp mắt.
“Vậy thì anh còn có cơ hội bù lại sáu bữa nữa.””
Anh nói tỉnh bơ, Lật Hạ đang gắp nấm thì khựng tay, bật cười: “Ai nói em ngày nào cũng ăn với anh chứ.”Không hổ là người mà cô thích ngay cái nhìn đầu tiên.
“Anh nói đó.”Cô mím môi cười nhạt, gẩy gẩy miếng nấm trong bát, lựa chọn lảng tránh: “Phải xem tâm trạng em.
“Còn phải xem em có đồng ý không nhé.”Dễ chịu đến mức, cô chỉ mong con đường này kéo dài mãi, để cảm nhận thêm một chút nữa.
“Em không đồng ý sao?””
Trong mắt anh có sự chờ mong và chân thành bướng bỉnh, khiến người ta có ảo giác anh sẽ nắm chặt lấy mọi cơ hội để được gặp cô. Nhưng rõ ràng không phải vậy, anh đã biết cô ở Nam Lâm từ sớm, vậy mà chẳng hề chủ động hẹn gặp. Lật Hạ không hiểu nổi. Cô mím môi cười nhạt, gẩy gẩy miếng nấm trong bát, lựa chọn lảng tránh: “Phải xem tâm trạng em.”“Áo em ướt hết rồi.
Cô tưởng thế là mất hứng rồi, ai ngờ F đáp: “Được.”Nhưng cô lại thích cái sự thẳng thắn như vậy.
Tô mì chay rất ngon, nước dùng đậm đà, ăn vào thấy ấm bụng. Sắp ăn xong thì F gọi thêm một ấm nước ấm, cầm ly của Lật Hạ rót đầy, rồi đẩy qua cho cô. Cô không ngẩng đầu, chỉ thấy trong tầm mắt là một đôi tay rất đẹp, ngón tay sạch sẽ, đường gân rõ ràng. Đôi tay ấy xuất hiện trong tầm nhìn cô, rồi lại rời đi.Anh giải thích rất nhiều điều, từng câu như từng nhúm bông gòn, nhét đầy vào trái tim Lật Hạ, khiến nó trở nên ấm áp và vững vàng.
Không hổ là người mà cô thích ngay cái nhìn đầu tiên.“Người ở trước cửa cửa hàng tiện lợi thật sự là anh??
Lật Hạ nghĩ thầm, đến cả tay cũng đúng chuẩn gu thẩm mỹ của cô.”
Nổi hứng trêu, cô ngẩng đầu nói: “Tay cũng đẹp đấy, thầy Phương.”chân cũng không nghe lời luôn…
Giọng điệu cô có chút bông đùa, không ngờ đúng lúc F đang đứng dậy lấy đồ, anh giơ tay gõ nhẹ vào trán cô một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”” Cô hỏi dồn dập, ngồi trong xe mà cả người nghiêng hẳn về phía anh.
Lật Hạ ngả người né tránh, mắt chớp chớp nhanh, cười hì hì vẫn cố chấp: “Em nói nghiêm túc mà.”Lần này, F không vội buông ra.
“Đó là sự thật.”Dù biểu cảm và giọng cô kinh ngạc cỡ nào, F vẫn chỉ mỉm cười.
Thì ra anh lấy khăn giấy và kẹo bạc hà. Sắp xếp ngay ngắn trước mặt cô xong, F lại ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô: “Anh còn tưởng gặp ở ngoài rồi, em sẽ thấy thất vọng cơ.”
“Không có đâu.”“Ừm.
“Thật không?”“Hình như ở đây không có chỗ cho thuê pin sạc dự phòng.
“Không thấy em vẫn luôn cười à?” Lật Hạ đáp.”
Cô rất khó nói rõ cảm giác ấy, khi mắt anh không cười lại mang theo một sự nhạy bén và tinh tế đặc biệt. Cô nhấp một ngụm nước, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, phát hiện F vẫn đang nhìn cô không rời, như thể muốn đọc hết tâm tư của cô.Nhưng anh không dừng lại.
“Vậy, cô Lật Tử… cảm thấy hài lòng với anh chứ?” Anh hỏi thẳng.”
Có lẽ đã quen với kiểu nói chuyện trực diện, Lật Hạ cũng không quanh co: “Anh muốn em nói thật à?”“Ồ?
F gật đầu: “Ừm, nếu không thật, anh sợ em âm thầm trừ điểm tôi, thế thì sáu bữa cơm sau biết lấy gì mời em đây.”Thì ra, trong lần gọi video nghe nhạc hôm đó, anh đã biết cô ở Nam Lâm, ở cùng thành phố với anh.
Lật Hạ khẽ bật cười thành tiếng.F mỉm cười gật đầu.
Con người khi ở bên nhau sớm muộn cũng sẽ hình thành một kiểu tương tác cố định. Lúc này đây, Lật Hạ nhận ra kiểu của cô và F chính là nói thật lòng. Dù là trên mạng hay khi gặp mặt cũng đều như thế.”
Chân thành thì không cần che giấu, không cần đoán ý, cũng không làm mất thời gian.Rồi lại thở dài: “Tối còn phải tăng ca, bận thật đấy biên tập Lật à.
Cô không thể nghi ngờ gì nữa, cô là người may mắn, bởi F hiển nhiên cũng cùng tần số với cô, thậm chí còn trao ngược lại cho cô dũng khí để chân thành.
Vậy nên Lật Hạ chậm rãi mở lời…”
“Thật ra em có chút thắc mắc, anh biết em ở Nam Lâm từ thứ Sáu, nhưng lại đến vào hôm nay, cũng không báo trước.” Cô ngừng một chút, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt người đối diện, “Em không hiểu lắm.””
Không hiểu, anh có thật sự muốn gặp cô không.” Anh dịu dàng nhắc.
Đối với cuộc gặp này, anh có mang tâm trạng giống như cô không?”
Hôm nay đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch ban đầu của cô, cả bộ quần áo đang mặc cũng chẳng phải thứ xinh đẹp nhất cô có. Lẽ nào, với anh, việc gặp cô cũng chỉ là tranh thủ chút thời gian giữa lúc bận rộn?Phạt anh hôm nay phải che ô cho em cả ngày là được rồi!
Nhưng vừa nói ra, Lật Hạ chợt nhận ra, nói thật lòng thì rất dễ phơi bày điểm yếu.Đoạn đường sau đó, cô được F che chở kỹ lưỡng, đến cả ống tay áo bị ướt cũng gần như được sấy khô bởi hơi ấm.
“Em cảm thấy anh không đến gặp em ngay lập tức.”Khoảng cách lại rút ngắn…
F hỏi mà như khẳng định, nói ra ẩn ý sau lời cô.Đến khi tô mì chay thơm lừng được bưng lên bàn, cô mới ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa đũa cho anh: “Thử xem mì em mời có ngon không.
Lật Hạ cầm tách trà, không nói gì nữa.Mưa cứ thế rơi xuống nửa bờ vai cô, nơi được ngăn cách bằng sự lịch sự và chừng mực.
“Thứ Sáu sau khi chúng ta gọi điện thì đã muộn rồi, mà sáng hôm sau em còn phải dậy sớm đi làm. Tối thứ Bảy em có tiệc, còn chủ nhật…” Anh khựng lại một giây, “Anh có đến gặp em, nhưng em không thấy.””
Lật Hạ lập tức mở to mắt, cả miệng cũng tròn xoe vì kinh ngạc.” F không đáp, chỉ mở cửa xe cho cô.
Anh đã đến?”
“Cái này không thể trách anh, em nói mình có việc quan trọng, phải học thuộc kịch bản, nên anh không làm phiền.”Cô chờ F mở ô, xáp lại gần, trêu đùa: “Cầu gặp được đào hoa à?
Nói đến đây, F lại vò đầu, mặt mày bất lực: “Anh cứ cảm thấy bản thân không thể xuất hiện vào một thời điểm thích hợp. Anh thực sự muốn cùng em đi chơi, nhưng sáng nay lại có hẹn với đối tác, không thể hứa trước với em được, cho nên…””
Anh giải thích rất nhiều điều, từng câu như từng nhúm bông gòn, nhét đầy vào trái tim Lật Hạ, khiến nó trở nên ấm áp và vững vàng.Rồi cô thấy F đưa tay ra phía cô
Dù ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng sự bốc đồng, lo lắng của cô như đã được ánh nắng hong khô sạch sẽ.Quá phạm quy rồi.
“Ồ…”” Anh hỏi.
Lật Hạ nhón một miếng bánh ngọt, cắn một miếng, vị ngọt lan tận đáy lòng.Sau lưng anh là bầu trời đêm sâu thẳm, anh giống như một cây dương thẳng tắp, thẳng thắn mở lời: “Nếu em cảm thấy không chân thực, vậy thì từ bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu… chân thực một chút.
Cô không kìm được sự tò mò, “Hôm qua anh thấy em ở đâu vậy?””
F bảo lát nữa sẽ kể.”
Rồi lại thở dài: “Tối còn phải tăng ca, bận thật đấy biên tập Lật à.””
Lật Hạ cúi mắt cười: “Tại em không biết anh ở đây thôi, chứ có biết thì bận mấy cũng dành thời gian gặp anh được.”Bởi vì anh, cô quyến luyến.
F bật cười khẽ: “Chỉ một chút thời gian liệu có đủ không?”“Phương Tắc Thanh.
Lật Hạ cong mắt cười, lúm đồng tiền lộ ra mờ mờ, đầy vẻ thích thú: “Tham lam thế cơ à.”“Không đúng.
F hơi nhướng mày, không phủ nhận.Vậy thì…
“Thế còn em thì sao?” Anh bất ngờ hỏi.” Anh bất ngờ hỏi.
“Gì cơ?”” Cô ngừng một chút, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt người đối diện, “Em không hiểu lắm.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tụi mình gặp nhau sao?”Lật Hạ vừa lắc đầu vừa tự đưa tay chỉnh, không ngờ phía sau đầu thật sự có một lọn tóc vểnh lên, còn dính mấy giọt nước, tạo thành một đường cong lộn xộn.
Anh hỏi rất thẳng. Nếu trong cơ thể Lật Hạ có một cái chuông, thì lúc này chắc hẳn F cũng nghe được tiếng chuông ấy đang rung lên leng keng vì tim cô đập quá nhanh.Nói đến đây, F lại vò đầu, mặt mày bất lực: “Anh cứ cảm thấy bản thân không thể xuất hiện vào một thời điểm thích hợp.
Nhưng cô lại thích cái sự thẳng thắn như vậy.Vì điều ước của cô lại có thể dễ dàng thành hiện thực đến thế.
Vậy nên cô nói: “Từng nghĩ tới rồi.”F không trả lời ngay, mà nghĩ đến cô: “Em bái xong rồi đúng không?
“Nhưng anh vừa về nước, em đâu thể hẹn gặp ngay được.”“Ừm ừm được mà.
F cười: “Có gì mà không thể?”Nhưng rõ ràng không phải vậy, anh đã biết cô ở Nam Lâm từ sớm, vậy mà chẳng hề chủ động hẹn gặp.
Mặt Lật Hạ tỉnh bơ: “Anh không biết à? Em là một cô gái kín đáo, dè dặt đấy.”“Thứ Sáu sau khi chúng ta gọi điện thì đã muộn rồi, mà sáng hôm sau em còn phải dậy sớm đi làm.
“Thôi được rồi, em đừng nói nữa.”Cô quay đầu cười: “Vậy bữa này để em mời nhé.
“Ha ha ha…””
…May là đang vào mùa hè nên nước mưa không quá lạnh.
Lúc xuống núi, mưa đã nhỏ hơn một chút. Đi hơn hai vạn bước trong ngày, chân mềm nhũn khiến Lật Hạ phải dừng nghỉ nhiều lần, bước rất chậm. F đổi sang đi bên kia, hơi nâng cánh tay, nghiêng người về phía cô ra hiệu: “Này, vịn vào anh đi.”Trong đêm hạ nồng nhiệt như chính cái tên cô, cô ngẩng đầu, giọng trong trẻo:
“Không hay đâu.””
Ngại ngùng mấy phút, cuối cùng Lật Hạ cũng đặt tay lên cánh tay anh. Qua lớp vải sơ mi, đầu ngón tay cô khẽ động, phát hiện tay anh quá to, cô hoàn toàn không thể vòng lại. Mỗi khi cô ấn xuống, F sẽ dùng phần tay đó đỡ cô lên, để cô cảm nhận được bắp tay rắn chắc đang căng lên.Lật Hạ đưa tay che miệng cười.
Cho đến khi xuống hết núi, cô mới buông tay.”
Chỗ vải áo sơ mi ấy đã bị cô nắm nhăn.Anh ngừng một chút, hơi nghiêng người sang phía cô, giọng nói vang ngay bên tai.
Ngồi xe buýt du lịch xuống bãi đỗ dưới chân núi, trời cũng gần sáu giờ. Cả hai đều không ăn nổi bữa tối, Lật Hạ nói muốn về khách sạn, F bảo sẽ đưa cô đi. Anh lái một chiếc xe coupe màu đen, hai cửa. Lật Hạ nhìn xe, bảo: “Xe xịn ha.” F không đáp, chỉ mở cửa xe cho cô.Có lẽ vì ánh mắt cô quá lộ liễu, sau khi tắt máy, F nghiêng đầu lại.
Khi ngồi lên, Lật Hạ bỗng cảm thấy quen quen.“Thật ra em có chút thắc mắc, anh biết em ở Nam Lâm từ thứ Sáu, nhưng lại đến vào hôm nay, cũng không báo trước.
“Hôm qua anh…”May mà không bị đầu ô chọc vào, nhưng lưng áo mỏng đã bị nước mưa bắn ướt.
“Ừm.””
“Người ở trước cửa cửa hàng tiện lợi thật sự là anh??””
“Ừm.”“Ừ.
Dù biểu cảm và giọng cô kinh ngạc cỡ nào, F vẫn chỉ mỉm cười.Một người đàn ông cao lớn như vậy, lúc này lại đứng cứng đơ nhìn cô, trông vừa lúng túng vừa bất lực: “Em niệm làm anh tự nhiên không phân biệt nổi trái phải nữa rồi…
“Sao anh không xuống xe?” Cô hỏi dồn dập, ngồi trong xe mà cả người nghiêng hẳn về phía anh.“Thế còn em thì sao?
“Muốn gặp em, khó khăn lắm mới biết được em ở đâu, vội ra khỏi nhà, mặc đại bộ đồ, đầu tóc cũng bù xù.” Anh quay qua nhìn cô, “Lúc đó thấy gặp em bằng dáng vẻ như vậy thì không hay lắm, với lại em cũng có việc.””
Lật Hạ đưa tay che miệng cười.Không hiểu, anh có thật sự muốn gặp cô không.
Cô cố tình đưa mắt nhìn anh từ đầu đến chân: “Thế hôm nay nhìn cũng được đấy.”” Anh hỏi thẳng.
Dọc đường, ánh hoàng hôn hồng phớt phủ lên cả chiếc xe, cũng phủ lên trái tim và gò má của Lật Hạ.”
“Thật sự muốn về khách sạn ngay sao?”F nhìn quanh trong ngoài ngôi chùa rồi nói, “Ở đây hơi đông người, tụi mình đổi chỗ khác được không?
Sắp đến nơi, F lại hỏi.“Cẩn thận.
Lật Hạ kéo dài giọng gọi anh: “Thầy Phương, anh hỏi câu này lần thứ hai rồi đấy.”” Cô đáp.
“Có sao?””
“Có.”Anh lại gọi cô như thế.
“Có thể là vì anh chưa nghe được câu trả lời mình muốn.”Trước đây cô từng tưởng tượng nếu được gặp F thì mình sẽ vui thế nào, hồi hộp ra sao, chắc cũng sẽ vì xa lạ mà ngại ngùng lúng túng.
Lật Hạ khẽ cười, dựa đầu vào cửa kính. Xe chạy không nhanh, cửa kính hạ nửa chừng, gió mát lùa vào, dễ chịu vô cùng. Dễ chịu đến mức, cô chỉ mong con đường này kéo dài mãi, để cảm nhận thêm một chút nữa.Cô nhấp một ngụm nước, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, phát hiện F vẫn đang nhìn cô không rời, như thể muốn đọc hết tâm tư của cô.
“Ngày mai em có hoạt động ở hội sách, phải giới thiệu sách, quan trọng lắm.”Bởi vì anh, cô xao động.
Cô vừa nói với F, cũng là tự nói với mình. Đêm thế này, người bên cạnh thế này, rất dễ khiến người ta sa vào. Nhưng hoạt động ngày mai đại diện cho nhà xuất bản, cô không thể lơ là, còn phải học lại bài diễn thuyết vài lần nữa. Cái chốn dịu dàng này phải do chính cô tự bước ra.”
Trong xe yên tĩnh, chỉ nghe F khẽ “ừ” một tiếng: “Anh có thể đến cái hoạt động ngày mai không?”
Lật Hạ lập tức quay đầu nhìn anh: “Anh muốn đi à?””
“Được không?””
Lật Hạ mím môi, bỗng dưng thấy căng thẳng: “Được, vừa hay có phần tặng sách.””
“Ừ.”Khi sắp bước tới cửa, Lật Hạ đưa tay chặn F lại, nghiêm túc nhắc anh: “Nam trái nữ phải nhé, bước chân trái trước, tuyệt đối không được giẫm lên bậu cửa, đó là điều đại kỵ!
Dù F có lái xe chậm đến đâu, dù chiếc xe thể thao bị anh lái ra cảm giác như xe đạp, thì khách sạn vẫn cứ gần ngay trước mắt.“Không không không.
Xe dừng lại, Lật Hạ không vội xuống.F đổi sang đi bên kia, hơi nâng cánh tay, nghiêng người về phía cô ra hiệu: “Này, vịn vào anh đi.
Bên ngoài, cơn mưa đã tạnh từ sớm, ánh tà dương cũng tan đi, bầu trời mang sắc xanh mơ hồ hỗn độn. Cô ngồi trong xe, hồi tưởng lại cả ngày hôm nay, rồi lại nhìn người bên cạnh. Trong không gian tối mờ khiến đường nét lông mày và đôi mắt trên góc nghiêng gương mặt của F càng thêm đậm nét, rõ ràng, làm người khác thấy cực kỳ ấn tượng. Có lẽ vì ánh mắt cô quá lộ liễu, sau khi tắt máy, F nghiêng đầu lại.Chỉ trách là cơn mưa ở chùa cũng có linh tính, tí tách rơi xuống làm rối loạn cả trận địa trong lòng cô.
“Sao cứ nhìn anh hoài vậy?””
Ánh mắt Lật Hạ vội né: “Không có gì.”“Ha ha ha…
“Không có gì à?”Hai má cô nóng bừng, tim đập thình thịch, đầu hơi choáng váng, nhưng cô rất thích khoảnh khắc này.
Cô không nhìn anh, giọng gần như thì thầm: “Chỉ là… cảm thấy không thật cho lắm.”Lật Hạ dẫn F đến lấy ba nén nhang miễn phí.
Anh xuất hiện, anh ngồi bên cô, bầu trời trước mặt, ánh trăng trên cao, tất cả như không thật. Chỉ thêm một người thôi, mà thế giới như đổi khác. Bởi vì anh, cô xao động. Bởi vì anh, cô quyến luyến.” Lật Hạ vừa ấn tóc vừa thốt lên.
Trong lúc tĩnh lặng, không khí như đông đặc, Lật Hạ cảm thấy cả người đang nóng lên, may mà cuối cùng cô cũng xuống xe.Một chiếc ô nghiêng nghiêng lao tới, đầu ô suýt nữa đâm vào phía sau đầu cô.
F đi theo phía sau, tiễn cô đến tận cửa khách sạn. Chỉ cách vài bước, Lật Hạ ngoảnh lại bảo không cần tiễn nữa.”
Nhưng anh không dừng lại.“Lần đầu che ô cho con gái mà lại để người ta ướt sũng thế này, anh đúng là mất hết phong độ rồi.
Cho đến khi hai người đứng đối diện nhau.”
Sau lưng anh là bầu trời đêm sâu thẳm, anh giống như một cây dương thẳng tắp, thẳng thắn mở lời: “Nếu em cảm thấy không chân thực, vậy thì từ bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu… chân thực một chút.””
Lật Hạ không hiểu, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh, sâu mà nghiêm túc.“Sao vậy?
Rồi cô thấy F đưa tay ra phía cô”
“Phương Tắc Thanh.”Và khoảnh khắc này không nên bị những câu hỏi rối như cuộn len trong lòng phá vỡ.
Lật Hạ sững người một giây, sau đó mỉm cười.Ở xa xa, ngôi chùa cổ ẩn trong rừng, tiếng chuông vang vọng giữa núi, Lật Hạ ngồi trên đệm thêu tay, có cảm giác như lạc vào một chốn đào nguyên mộng mơ.
Cô không chút do dự nắm lấy tay anh, lần này, ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay ấm áp ấy.” Cô chợt phản ứng lại, chỉ tay xuống đất, nghi ngờ nhìn F chăm chú, “Anh không thấy nên… giải thích chút gì đó à?
F lập tức nắm lại, bao trọn tay cô.”
Trong đêm hạ nồng nhiệt như chính cái tên cô, cô ngẩng đầu, giọng trong trẻo:“Em cảm thấy anh không đến gặp em ngay lập tức.
“Lật Hạ.”