Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 20

Chương 20: Rượu nhẹ 

Thì ra anh tên là Phương Tắc Thanh.​Thì ra anh tên là Phương Tắc Thanh.

Thì ra tên anh lại hay đến vậy.​Vừa quay đầu lại thì lập tức nín bặt.

Tối hôm đó, Lật Hạ nằm trên giường, ôm lấy những xao xuyến và tưởng tượng vu vơ, mãi mới ngủ được.​Chỗ trên mu bàn tay cô có thể tự xử lý, nhưng vùng cổ thì tầm nhìn bị hạn chế, bôi thuốc dễ dính vào áo.

Nhà xuất bản thường tổ chức các buổi giới thiệu sách, Lật Hạ không ngại đứng trước đám đông. Chỉ là nghĩ đến khả năng F có thể sẽ đến, cô đã đổi bộ đồ công sở xám nhạt đã chuẩn bị sẵn thành áo sơ mi lụa và váy đuôi cá.​“Hôm nay em rất giỏi.

Sáng sớm khi đang đợi cà phê, F nhắn tin nhắc cô nhớ ăn sáng. Không ngờ anh dậy sớm thế. Lật Hạ hí hoáy gõ trên màn hình: “Em ăn rồi mà.”​Cô nhanh chóng báo tin này cho ai kia, đối phương rõ ràng không vui.

Cũng đúng lúc đó cô đưa tay đón ly cà phê, ống tay áo sơ mi lướt qua mu bàn tay, Lật Hạ thấy ngứa, cúi xuống nhìn mới phát hiện một mảng da nổi lên chi chít nốt đỏ chói mắt.​Người phụ trách sững lại: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền hai người rồi.

Cô nhíu mày, không rõ đây là dị ứng gì, tiện tay nhắn: [Hình như em bị dị ứng]​”

F trả lời ngay: [Có triệu chứng gì?]​Lật Hạ thử chụp một tấm, làn da trắng trẻo nổi rõ những mẩn sần sùi, khiến người xem thấy khó chịu.

Lật Hạ: [Nổi mẩn nhỏ]​Phương Tắc Thanh chậm rãi gật đầu: “Tôi mua rồi.

F: [Chụp cho anh xem]​Nhưng may là mọi việc đều trong tầm kiểm soát, bầu không khí sự kiện cũng rất tốt.

Lật Hạ thử chụp một tấm, làn da trắng trẻo nổi rõ những mẩn sần sùi, khiến người xem thấy khó chịu.​”

Cô theo bản năng từ chối: [Xấu lắm]​”

F nhắn rất nhanh: [Không quan trọng, em cứ gửi cho anh đi]​Lật Hạ nóng cả tai, dùng khẩu hình đáp: “Không phải.

Lật Hạ đành bấm gửi.​Lật Hạ: “Sao thế, bị mê hoặc rồi à?

F: [Chắc là viêm da cơ địa do ẩm]​Anh khẽ thở dài: “Em còn chưa khỏi hẳn, tốt nhất đừng uống.

F: [Em cứ làm việc trước đi, anh mang thuốc mỡ tới]​“Áo em bị dính thuốc rồi.

Trước buổi tọa đàm còn nhiều việc chuẩn bị, Lật Hạ cất điện thoại, không để tâm đến mấy nốt mẩn nữa mà tập trung vào công việc.​“Hả?

Lần này nhà xuất bản hợp tác với một hiệu sách quen, cô cũng biết người phụ trách, nên mọi thứ từ liên hệ đến quy trình đều trôi chảy. Nửa đầu sự kiện, Lật Hạ thể hiện xuất sắc trên sân khấu, giới thiệu sách, trả lời câu hỏi, cô đều xử lý thành thạo. Giữa buổi có mấy phút nghỉ, cô bị hai độc giả vây lại hỏi chuyện.​Nhất là khi được anh khen.

Bất chợt ngẩng lên, cô thấy phía cuối hội trường có thêm một bóng người. Anh mặc sơ mi trắng thẳng thớm, đang bước về phía này, ánh mắt đảo qua đám đông như tìm kiếm. Cho đến khi chạm đến đúng người mình muốn tìm.​”

Như tìm được điểm neo, ánh mắt bất định của Phương Tắc Thanh lập tức dừng lại…​”

Âm thanh ồn ào, nhạc nền vang lên, Lật Hạ vượt qua tầng tầng lớp lớp người, mỉm cười với anh.​”

Phương Tắc Thanh đứng yên, anh giơ tay cầm điện thoại, khẽ vẫy.​Khi về đến khách sạn đã là mười giờ đêm, Lật Hạ vừa rửa mặt xong, nằm vật xuống giường, lập tức không chút do dự bấm gọi người mà cô ngày đêm mong nhớ.

…​“…”

Kết thúc buổi sáng, nói không mệt là nói dối. Nhưng may là mọi việc đều trong tầm kiểm soát, bầu không khí sự kiện cũng rất tốt. Khi thấy độc giả dần rời đi, Lật Hạ mới thở phào, thả lỏng người. Sự mệt mỏi tinh thần bị tan biến bởi số sách bán ra, bởi sự nhiệt tình của người đọc, bởi một cảm giác mãn nguyện mang tên “thành tựu”.​” Lật Hạ ngạc nhiên: “Sao cậu nhìn ra được?

Con người thật mâu thuẫn, công việc này vốn là tình thế bắt buộc cô phải đến thay, nhưng theo một cách nào đó lại trở thành một cơ hội để cô hài lòng với chính mình.​” Người phụ trách mãn nguyện rời đi.

Hội trường rộng lớn giờ đã vắng người, chỉ còn lại người mà cô mong được gặp nhất. Anh bước đến trước mặt cô, đưa cho cô một ly nước ấm.​Nhưng đồng thời, Lật Hạ không thể kìm nổi nụ cười nơi khóe môi.

“Vất vả rồi.”​…

Lật Hạ mỉm cười, nhận lấy.​“Thật sự không cần anh đến à?

Lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra, người phụ trách đang quay lưng sắp xếp tài liệu bên cạnh đã hỏi cô lát nữa muốn ăn gì, có muốn ăn lẩu cay không. Cô ấy nhanh miệng lại nhiệt tình: “À đúng rồi, Hạ Hạ, mấy nốt mẩn đỏ này phải mau chóng…”​Lật Hạ đành dùng công việc để quét sạch đám tế bào tình ái đang đánh chiếm từng ngóc ngách trong đầu.

Vừa quay đầu lại thì lập tức nín bặt.​Nghiện rồi.

Người phụ trách sững lại: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền hai người rồi.”​” Người phụ trách hỏi lại.

Sạch sẽ thoát tục, dáng người cao thẳng, khí chất nhã nhặn, người đàn ông trước mặt quả đúng là rất điển trai. Cô ấy lộ vẻ kinh ngạc, quay sang nhìn Lật Hạ lần nữa, mắt lại sáng bừng lên, không kiềm được vỗ nhẹ cánh tay cô, hạ giọng tưởng chừng rất nhỏ hỏi: “Hạ Hạ, bạn trai hả?”​Lật Hạ đành bấm gửi.

Lật Hạ nóng cả tai, dùng khẩu hình đáp: “Không phải.”​Hứng khởi nổi lên, cô uống chút rượu.

Người phụ trách kéo dài tiếng “ồ”, rồi nhắc nhở người đối diện: “Anh đẹp trai, cô ấy bị viêm da đó, anh xem, ở gần cổ cũng có, phải đưa cô ấy đi mua thuốc nhé, đừng quên.”​“…”

Phương Tắc Thanh chậm rãi gật đầu: “Tôi mua rồi.”​Sáng sớm khi đang đợi cà phê, F nhắn tin nhắc cô nhớ ăn sáng.

“Ồ ồ ồ, chu đáo ghê! Hai người cứ nói chuyện đi nhé.” Người phụ trách mãn nguyện rời đi.​“Vâng.

Cũng lúc đó, Lật Hạ phát hiện ánh mắt F đang dừng ở vùng cổ cô, rồi từ từ dời xuống xương quai xanh. Cô bị nhìn đến mức có phần không tự nhiên, giơ tay định kéo cổ áo che lại, nhưng lại bị anh ấn tay xuống.​Cảm nhận rõ phản ứng cơ thể khi men rượu hòa cùng hormone, Lật Hạ bỗng im bặt.

“Đừng dùng tay sờ.” Ánh mắt anh đầy quan tâm, “Anh hỏi bác sĩ rồi, không nặng lắm, bôi thuốc là đỡ.”​–

Hóa ra anh còn đi hỏi bác sĩ.​Kết thúc buổi sáng, nói không mệt là nói dối.

Lật Hạ ngoan ngoãn gật đầu, thả tay xuống: “Thật ra em tự đi mua cũng được, làm phiền anh chạy một chuyến rồi.”​”

Anh lại bật cười: “Chưa rõ sao?”​”

“?”​”

“Anh muốn đến gặp em.”​Cô vội xua tay từ chối: “Em tự làm được.

“…”​“Ồ… nhưng mà anh có điều kiện.

Giọng nói thản nhiên đến cùng cực.​“Ồ, vậy không biết cô Lật Tử vừa mới uống rượu xong còn muốn nghe không nhỉ?

Ánh mắt chăm chú, nụ cười nhẹ nhàng.​Anh lại bật cười: “Chưa rõ sao?

Lật Hạ nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, làm sao lại có người chỉ cần một câu nói đơn giản đã khiến tim người khác rung lên như động đất.​“Phương Tắc Thanh.

Dư âm của sự rung động ấy như lan theo sóng não, va đập từng tấc lý trí và hormone.​F nhắn rất nhanh: [Không quan trọng, em cứ gửi cho anh đi]

Trái tim cô vừa mới cố gắng bình ổn lại, giờ lại hóa thành bước chân của chú nai nhỏ, lóc chóc lóc chóc. Đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, như chim sẻ nhảy nhót vui vẻ: “Vậy thì em phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được!”​Cô đang tận hưởng anh, tận hưởng mọi cảm xúc anh mang đến, những rung động ấy, bất kể có giá trị hay không.

Xem giờ, đã gần mười hai giờ trưa, Lật Hạ đề nghị: “Hay tụi mình đi ăn trước nhé, anh muốn ăn gì?”​”

Phương Tắc Thanh nói ăn gì cũng được, “Nhưng em có chắc là không muốn bôi thuốc trước không? Bạn em dặn anh đấy.”​Phương Tắc Thanh lúc này mới đáp lời.

Anh đặt chuyện này lên hàng đầu, Lật Hạ đành gật đầu đồng ý.​”

Thế là họ chọn ngồi ở một góc yên tĩnh trong hiệu sách gần đó. Đang giờ ăn nên khu vực ghế sô-pha không có ai, xung quanh cũng rất yên tĩnh, sách vở che chắn nên không ai để ý đến họ.​“Sao lại không?

“Bác sĩ nói sao? Đúng là viêm da thật à?” Lật Hạ hỏi.​Người phụ trách kéo dài tiếng “ồ”, rồi nhắc nhở người đối diện: “Anh đẹp trai, cô ấy bị viêm da đó, anh xem, ở gần cổ cũng có, phải đưa cô ấy đi mua thuốc nhé, đừng quên.

Phương Tắc Thanh ngồi đối diện khẽ “ừ” một tiếng: “Do khí hậu ẩm ở Nam Lâm.”​Lật Hạ mỉm cười, nhận lấy.

Mặt mày Lật Hạ ủ rũ: “Em đúng là vịt cạn.”​”

Ở miền Bắc khô hanh quen rồi, mới đến Giang Nam được vài ngày mà đã không thích nghi nổi với khí hậu.​Khi thấy độc giả dần rời đi, Lật Hạ mới thở phào, thả lỏng người.

Cô lấy điện thoại làm gương, kéo cổ áo xuống, lờ mờ thấy được một mảng da nổi đỏ, có cả chỗ trên xương quai xanh. Chỗ trên mu bàn tay cô có thể tự xử lý, nhưng vùng cổ thì tầm nhìn bị hạn chế, bôi thuốc dễ dính vào áo. Lấy thuốc, bôi thuốc, soi gương, kéo cổ áo, Lật Hạ loay hoay, hai tay lúng túng vô cùng.​”

“Để anh giúp em.”​“Sao vậy?

Phương Tắc Thanh bước đến, ngồi xuống cạnh cô.​“Làm gì cơ?

Lật Hạ giật mình, một luồng khí bất ngờ nghẹn lại giữa ngực khiến cô phải nín thở. Cô vội xua tay từ chối: “Em tự làm được.”​“Muốn nghe!

“Áo em bị dính thuốc rồi.”​Hội trường rộng lớn giờ đã vắng người, chỉ còn lại người mà cô mong được gặp nhất.

Buổi chiều còn phải mặc cái áo này, cô không còn cách, đành ngừng tay: “Vậy làm phiền anh.”​”

Cô ngượng ngùng cởi cúc áo ở cổ, kéo nhẹ xuống, để lộ phần xương quai xanh trắng trẻo bên trái. Áo sơ mi lụa quá trơn, cô lại vội vàng kéo lên một chút để che bớt. Quay đầu sang hướng khác, cô âm thầm mắng mình ngốc.​“Ngày mai gặp nhau đi, Lật Hạ.

Phương Tắc Thanh nhận ra sự lúng túng của cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Em giữ cổ áo cố định nhé, anh sẽ làm nhanh thôi.”​”

“Vâng.”​”

Vừa muốn ngoảnh lại nhìn, không ngờ anh bất ngờ cúi sát, đầu cô gần như bật ngược, lập tức quay sang bên. Giọng anh mang theo ý cười, nhẹ nhàng rơi bên tai cô:​Bạn bè rủ cô đi ăn tối, Lật Hạ nhận lời.

“Đừng căng thẳng thế, đâu phải đi tiêm.”​Phương Tắc Thanh vẫn nghe ra điều gì đó: “Lật Hạ, em uống rượu rồi đúng không?

Anh không nói thì thôi, nói rồi Lật Hạ mới cảm thấy từ cổ tới má mình đang bốc cháy.​Phương Tắc Thanh bước đến, ngồi xuống cạnh cô.

Chỉ có đôi môi là còn cố chấp: “Em không căng thẳng!”​Phương Tắc Thanh ngồi đối diện khẽ “ừ” một tiếng: “Do khí hậu ẩm ở Nam Lâm.

“Không có sao?”​Cô vừa mở miệng đã gọi tên anh.

“…”​“Vất vả rồi.

Anh lại cười khẽ.​Phương Tắc Thanh nói ăn gì cũng được, “Nhưng em có chắc là không muốn bôi thuốc trước không?

Lật Hạ khẽ cúi đầu, trên môi hiện lên nét cười bối rối. Khoảng cách gần đến mức khiến lưng cô cứng đờ, không dám cử động, chỉ dám nghiêng nhẹ đầu, lén dùng khóe mắt quan sát anh, hàng mi đen mềm như mực nhạt, phập phồng theo nhịp thở, đôi mắt dưới làn mi trầm tĩnh tập trung, sống mũi cao thẳng dịu dàng.​”

Rõ ràng chưa có bất kỳ đụng chạm nào, vậy mà tim cô như có cánh bướm đập rộn, phấp phới muốn bay.​Làm gì á?

“Lần đầu thấy em làm việc.”​Cô nhíu mày, không rõ đây là dị ứng gì, tiện tay nhắn: [Hình như em bị dị ứng]

Giữa không khí im lặng và nhiệt độ tăng cao, Phương Tắc Thanh chợt nói.​Hai người cứ nói chuyện đi nhé.

Lật Hạ: “Sao thế, bị mê hoặc rồi à?”​Cô hơi do dự nhưng vẫn hỏi: “Cậu thấy… nếu mình tỏ tình thì có hy vọng không?

Cô muốn dùng câu nói đùa để trấn tĩnh tâm trí mình.​Quay đầu sang hướng khác, cô âm thầm mắng mình ngốc.

Phương Tắc Thanh lại không trả lời ngay.​Phương Tắc Thanh đứng yên, anh giơ tay cầm điện thoại, khẽ vẫy.

Anh bóp thuốc mỡ ra, không báo trước mà chạm vào phần cổ của cô.​Phương Tắc Thanh lại không trả lời ngay.

Anh bóp thuốc ra, không hề báo trước mà chạm vào cổ cô. Thuốc mỡ mát lạnh, khiến cảm giác của Lật Hạ theo phản xạ sinh lý mà bị k*ch th*ch. Sau đó, đầu ngón tay anh di chuyển từ trái sang phải, nhẹ nhàng thoa đều.​“Anh ấy trông có vẻ rất thích cậu.

“Đúng là bị mê hoặc rồi.”​Vài giây im lặng, cô nghe thấy Phương Tắc Thanh như nghiến răng thốt ra mấy từ: “Lật Hạ, tốt nhất em nên nhớ rõ lời mình nói tối nay.

Phương Tắc Thanh lúc này mới đáp lời.​“Rất hợp với em.

Tốc độ nói của anh rất chậm, mang theo ý cười mơ hồ, như rượu nhẹ.​”

“Hôm nay em rất giỏi.” Anh dừng một chút, “Phải nói là rất cuốn hút. Thì ra làm biên tập còn phải làm những việc như thế.”​Cũng lúc đó, Lật Hạ phát hiện ánh mắt F đang dừng ở vùng cổ cô, rồi từ từ dời xuống xương quai xanh.

Không ngờ lại được chính người mình thích khen ngợi, mà từng chữ còn như in sâu trong tim.​Hình như cô vẫn chưa từng nghĩ đến việc sẽ xác định mối quan hệ với F.

Lật Hạ lập tức ngọt ngào đáp lại: “Cảm ơn đạo diễn Phương đã khen.”​”

“Thật ra buổi chia sẻ hôm nay không nằm trong phạm vi công việc của em. Lúc đến em cũng chẳng vui vẻ gì, kinh nghiệm trước đây cũng chỉ có một chút xíu, nhưng khi đứng trên sân khấu rồi, lại thấy khá thử thách. Nhất là khi được anh khen.” Lúc này cô dũng cảm nhìn thẳng vào anh, “Cảm giác như mọi nỗ lực đều có ý nghĩa hơn.”​Cô thật sự không biết phải miêu tả đêm nay thế nào nữa, hơi men ngà ngà, xúc cảm dâng trào, giọng hát êm dịu ấy vang vọng trong tim như thủy triều lan ra bốn phía.

Ngón tay Phương Tắc Thanh xoay vòng dọc theo đường xương quai xanh bên trái của cô, giúp thuốc thấm vào tốt hơn.​” Cô lại gọi.

“Rất hợp với em.”​Rõ ràng chưa có bất kỳ đụng chạm nào, vậy mà tim cô như có cánh bướm đập rộn, phấp phới muốn bay.

“Hợp với em thật sao?”​Bữa trưa hôm ấy họ ăn rất lâu, nói đủ thứ chuyện.

“Ừm.”​”

“Xem ra con người làm gì cũng cần có cảm hứng để thúc đẩy nhỉ.” Lật Hạ cười nói.​“Đừng dùng tay sờ.

Phương Tắc Thanh nhìn cô, không tiếp lời.​Nhà xuất bản thường tổ chức các buổi giới thiệu sách, Lật Hạ không ngại đứng trước đám đông.

Động tác trên tay anh ngừng lại: “Xong rồi.”​Anh bóp thuốc ra, không hề báo trước mà chạm vào cổ cô.

“Ồ, cảm ơn anh.”​”

“Có cần anh thổi cho khô không?”​“Không được.

Tay Lật Hạ lập tức biến thành cần gạt nước: “Không không không!”​”

Trải nghiệm thế này một lần là đủ rồi. Cô đoán chắc mặt mình đã đỏ ửng. Ở cạnh người đàn ông này, đúng là nên mang theo thuốc trợ tim mới yên tâm. Nhưng đồng thời, Lật Hạ không thể kìm nổi nụ cười nơi khóe môi.​”

Cô hiểu rõ, và không thể phủ nhận rằng…​“?

Trong sự k*ch th*ch dopamine mà F mang lại, mọi giác quan và cả thể xác lẫn tinh thần cô đều đã ngập tràn trong vui sướng.​“Hợp với em thật sao?

Bữa trưa hôm ấy họ ăn rất lâu, nói đủ thứ chuyện.​” Lúc này cô dũng cảm nhìn thẳng vào anh, “Cảm giác như mọi nỗ lực đều có ý nghĩa hơn.

Cuối cùng khi tiễn anh ra đến cửa, Lật Hạ đang đứng ngoài hiên thì Phương Tắc Thanh khẽ đỡ cổ tay cô: “Tối anh đến đón em.”​Trước khi ngủ, các tế bào tình yêu trong cô đã đánh bại hết mọi lý trí.

–​Phương Tắc Thanh nhận ra sự lúng túng của cô, chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Em giữ cổ áo cố định nhé, anh sẽ làm nhanh thôi.

Việc gặp và ngày càng thân thiết với F khiến tâm trí Lật Hạ cả ngày cứ chao đảo. Không nghĩ tới thì thôi, còn một khi nghĩ đến, trong đầu cô toàn là giọng nói của anh, hơi thở của anh, đầu ngón tay của anh, những cái chạm mơ hồ, thoảng qua, tất cả đều bị sóng não cô giải mã thành một câu duy nhất:​Lật Hạ không giả vờ nữa: “Tất nhiên là làm chuyện người lớn nên làm.

Phải làm sao đây? Cô rất muốn gặp anh, rất muốn ở bên anh, một cảm giác mãnh liệt, lan tràn.​”

Nghiện rồi.​Phải làm sao đây?

Lật Hạ đành dùng công việc để quét sạch đám tế bào tình ái đang đánh chiếm từng ngóc ngách trong đầu.​”

Thế nhưng kế hoạch tối nay đến đón cô của F cuối cùng lại không thành. Ngày mai kết thúc công việc, ai nấy lại về nơi mình. Bạn bè rủ cô đi ăn tối, Lật Hạ nhận lời. Cũng tốt thôi, cô nghĩ, không gặp F thì sẽ không bị mê muội quá. Cô nhanh chóng báo tin này cho ai kia, đối phương rõ ràng không vui.​“Không được à?

F: [Nhưng anh cũng muốn ăn tối với em mà]​Lật Hạ nghe lời kể chân thực ấy mà hai má nóng bừng.

Lật Hạ thấy trong lòng như có từng bọt mật ong đang lăn tăn nổi lên: [Chúng ta còn nhiều thời gian mà]​Lật Hạ hí hoáy gõ trên màn hình: “Em ăn rồi mà.

F có phần giận dỗi: [Sáu bữa cơm]​Trải nghiệm thế này một lần là đủ rồi.

Lật Hạ bật cười ngay.​“Đỡ mẩn đỏ chưa?

“Hai người chưa xác định quan hệ à?” Có lẽ vì cô cười rạng rỡ quá, nên người phụ trách ghé sang hỏi nhỏ.​Cô rất muốn gặp anh, rất muốn ở bên anh, một cảm giác mãnh liệt, lan tràn.

Lật Hạ mím môi, khẽ lắc đầu.​“Không được.

Hình như cô vẫn chưa từng nghĩ đến việc sẽ xác định mối quan hệ với F.​”

Cô đang tận hưởng anh, tận hưởng mọi cảm xúc anh mang đến, những rung động ấy, bất kể có giá trị hay không. Có lẽ F cũng vậy.​” Lật Hạ nhắm mắt lại, hỏi.

Cô hơi do dự nhưng vẫn hỏi: “Cậu thấy… nếu mình tỏ tình thì có hy vọng không?”​Lấy thuốc, bôi thuốc, soi gương, kéo cổ áo, Lật Hạ loay hoay, hai tay lúng túng vô cùng.

“Sao lại không?” Người phụ trách hỏi lại.​“Hai người chưa xác định quan hệ à?

“Người nên lo nghĩ về điều đó là anh ta mới đúng.” Cô ấy hừ nhẹ một tiếng: “Dù anh ấy đẹp trai, à không đúng, là người đẹp trai nhất mà mình từng gặp gần đây, nhưng cậu cũng rất tuyệt mà. Làm việc giỏi, còn xinh đẹp. Hơn nữa…”​”

“Anh ấy trông có vẻ rất thích cậu.” Giọng người phụ trách đầy chắc chắn.​”

“Hả?” Lật Hạ ngạc nhiên: “Sao cậu nhìn ra được?”​Việc gặp và ngày càng thân thiết với F khiến tâm trí Lật Hạ cả ngày cứ chao đảo.

“Anh ấy nổi bật thế mà, vừa xuất hiện là mình nhìn thấy ngay. Nhưng từ lúc xuất hiện đến lúc ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cậu lấy một giây.” Người phụ trách nói: “Lúc đầu mình còn không biết anh ấy đang nhìn ai, mãi đến lúc đi ngang sau lưng mới thấy anh ấy đang chụp cậu.”​Cô muốn dùng câu nói đùa để trấn tĩnh tâm trí mình.

“Rất chăm chú.”​Cô theo bản năng từ chối: [Xấu lắm]

Lật Hạ nghe lời kể chân thực ấy mà hai má nóng bừng.​“Anh ấy nổi bật thế mà, vừa xuất hiện là mình nhìn thấy ngay.

Giờ thì cô cũng đã xuất hiện trong chiếc điện thoại của F rồi, không biết anh chụp cô có đẹp không.​Trái tim cô vừa mới cố gắng bình ổn lại, giờ lại hóa thành bước chân của chú nai nhỏ, lóc chóc lóc chóc.

Hứng khởi nổi lên, cô uống chút rượu. Khi về đến khách sạn đã là mười giờ đêm, Lật Hạ vừa rửa mặt xong, nằm vật xuống giường, lập tức không chút do dự bấm gọi người mà cô ngày đêm mong nhớ.​Không ngờ anh dậy sớm thế.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.​Sạch sẽ thoát tục, dáng người cao thẳng, khí chất nhã nhặn, người đàn ông trước mặt quả đúng là rất điển trai.

“Phương Tắc Thanh.”​“…”

Cô vừa mở miệng đã gọi tên anh.​Anh lại cười khẽ.

Nằm ngửa, ánh sáng trần phản chiếu trong đồng tử cô, rực rỡ, nhưng bên tai lại không có tiếng động nào.​”

“Phương Tắc Thanh.” Cô lại gọi.​Lật Hạ khẽ cúi đầu, trên môi hiện lên nét cười bối rối.

“Anh đây.”​“Ồ ồ ồ, chu đáo ghê!

Từ ống nghe truyền đến tiếng thở nhè nhẹ xen tiếng cười, giọng anh mang chút bất lực: “Đừng gọi nữa.”​“Thật ra buổi chia sẻ hôm nay không nằm trong phạm vi công việc của em.

“Sao vậy?” Lật Hạ nhắm mắt lại, hỏi.​Hóa ra anh còn đi hỏi bác sĩ.

“Tên anh hay mà, em muốn gọi.”​“Ồ, cảm ơn anh.

Nhưng đối phương lại không tiếp lời, hỏi: “Anh đến gặp em nhé?”​”

“Không được.”​”

“Không được à?”​“Nếu anh nhớ không nhầm, lần trước có người nói muốn nghe anh hát thì phải.

“Không được.”​”

Phương Tắc Thanh vẫn nghe ra điều gì đó: “Lật Hạ, em uống rượu rồi đúng không?”​Nhưng từ lúc xuất hiện đến lúc ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cậu lấy một giây.

“Đúng.”​Sự mệt mỏi tinh thần bị tan biến bởi số sách bán ra, bởi sự nhiệt tình của người đọc, bởi một cảm giác mãn nguyện mang tên “thành tựu”.

Anh khẽ thở dài: “Em còn chưa khỏi hẳn, tốt nhất đừng uống.”​Lật Hạ nghiến răng nghiến lợi đồng ý: “Anh nói đi.

“Em không sao đâu.”​”

“Đỡ mẩn đỏ chưa?”​Lật Hạ thò đầu ra khỏi chăn, rầu rĩ “ừm” một tiếng.

“Ừ ừ ừ!”​Âm cuối bị anh ép thấp, khàn nhẹ, quyến rũ như có hạt từ tính chạm vào tim.

“Chờ đã.” Lật Hạ như nắm được điểm mấu chốt, đột nhiên mở choàng mắt, “Vừa nãy anh gọi em là gì?”​” Lật Hạ cười nói.

“Lật Hạ.”​” Lật Hạ như nắm được điểm mấu chốt, đột nhiên mở choàng mắt, “Vừa nãy anh gọi em là gì?

Âm cuối bị anh ép thấp, khàn nhẹ, quyến rũ như có hạt từ tính chạm vào tim. Lật Hạ lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Cô mơ màng: “Hay thật…”​Lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra, người phụ trách đang quay lưng sắp xếp tài liệu bên cạnh đã hỏi cô lát nữa muốn ăn gì, có muốn ăn lẩu cay không.

“Anh gọi tên em, nghe hay thật.”​Cô bị nhìn đến mức có phần không tự nhiên, giơ tay định kéo cổ áo che lại, nhưng lại bị anh ấn tay xuống.

“…”​Ngay sau đó là điện thoại rung lên, báo có một đoạn ghi âm mới gửi tới.

“Thật sự không cần anh đến à?” Anh lại hỏi.​”

Lật Hạ giống như đang đe dọa: “Nếu anh không sợ nguy hiểm…”​”

Anh lại bật cười: “Em nguy hiểm lắm à?”​”

“Đúng đó, phụ nữ uống rượu rồi thì rất nguy hiểm.” Thực ra đầu óc Lật Hạ vẫn tỉnh táo, nhưng miệng thì không chịu nghe lời, cứ thế buột ra: “Chưa biết chừng… sẽ làm chuyện gì đó với anh…”​“Đừng căng thẳng thế, đâu phải đi tiêm.

Cảm nhận rõ phản ứng cơ thể khi men rượu hòa cùng hormone, Lật Hạ bỗng im bặt. Không nói nữa.​Nhưng lại không thoát khỏi được người kia truy hỏi…

Nhưng lại không thoát khỏi được người kia truy hỏi…​”

“Làm gì cơ?”​Nhưng đối phương lại không tiếp lời, hỏi: “Anh đến gặp em nhé?

Làm gì á?​”

Lật Hạ không giả vờ nữa: “Tất nhiên là làm chuyện người lớn nên làm.”​” Lật Hạ bật người ngồi dậy.

“…”​Cô mím môi không nói gì, Phương Tắc Thanh bèn lên tiếng trước: “Còn thức không?

Vài giây im lặng, cô nghe thấy Phương Tắc Thanh như nghiến răng thốt ra mấy từ: “Lật Hạ, tốt nhất em nên nhớ rõ lời mình nói tối nay.”​“Là em!

…​Không khí im lặng đến mức lạ thường.

Không khí im lặng đến mức lạ thường. Không ai biết Lật Hạ đang trùm chăn kín đầu, cố sức vỗ lên trán vài cái, như muốn vỗ bay ký ức vừa rồi cùng những hình ảnh đầy màu sắc đang chạy loạn trong đầu.​Thì ra tên anh lại hay đến vậy.

Cô mím môi không nói gì, Phương Tắc Thanh bèn lên tiếng trước: “Còn thức không?”​”

Lật Hạ thò đầu ra khỏi chăn, rầu rĩ “ừm” một tiếng.​”

“Nếu anh nhớ không nhầm, lần trước có người nói muốn nghe anh hát thì phải.”​”

“Là em!” Lật Hạ bật người ngồi dậy.​Sau đó, đầu ngón tay anh di chuyển từ trái sang phải, nhẹ nhàng thoa đều.

“Ồ, vậy không biết cô Lật Tử vừa mới uống rượu xong còn muốn nghe không nhỉ? Anh thu âm rồi đấy.”​Không ngờ lại được chính người mình thích khen ngợi, mà từng chữ còn như in sâu trong tim.

“Muốn nghe!” Lật Hạ cuống quýt hét lên hai lần.​Âm thanh ồn ào, nhạc nền vang lên, Lật Hạ vượt qua tầng tầng lớp lớp người, mỉm cười với anh.

“Ồ… nhưng mà anh có điều kiện.”​Ngón tay Phương Tắc Thanh xoay vòng dọc theo đường xương quai xanh bên trái của cô, giúp thuốc thấm vào tốt hơn.

Thật đúng là biết nâng giá mà.​Thế là họ chọn ngồi ở một góc yên tĩnh trong hiệu sách gần đó.

Lật Hạ nghiến răng nghiến lợi đồng ý: “Anh nói đi.”​“Anh gọi tên em, nghe hay thật.

“Ngày mai gặp nhau đi, Lật Hạ.”​”

“Hả?”​Lật Hạ nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, làm sao lại có người chỉ cần một câu nói đơn giản đã khiến tim người khác rung lên như động đất.

“Anh nói, ngày mai tụi mình gặp nhau, được không?”​Cô đoán chắc mặt mình đã đỏ ửng.

Giọng anh nhẹ nhàng đến thế, rót vào tim Lật Hạ lại như hóa thành một viên sủi, lan khắp ngực, nổ lách tách.​” Lật Hạ cuống quýt hét lên hai lần.

Cô nói: “Được.”​Cô muốn bày tỏ trọn vẹn niềm vui và tình cảm của mình.

Ngay sau đó là điện thoại rung lên, báo có một đoạn ghi âm mới gửi tới.​Có lẽ F cũng vậy.

Phương Tắc Thanh: “Nghe không hay thì cũng đừng nói cho anh biết nhé.”​Cũng tốt thôi, cô nghĩ, không gặp F thì sẽ không bị mê muội quá.

Lật Hạ cười trêu anh, tay nhỏ đã không kìm được mà bấm mở đoạn ghi âm.​”

Cô thật sự không biết phải miêu tả đêm nay thế nào nữa, hơi men ngà ngà, xúc cảm dâng trào, giọng hát êm dịu ấy vang vọng trong tim như thủy triều lan ra bốn phía.​“…”

Anh hát bài “Mỗi Ngày” của Đào Triết.​“Ngày mai gặp nhau đi, Lật Hạ.

Dùng một chất R&B còn dịu hơn bản gốc một nhịp,

hát rằng: “Trái tim anh đã bay đến nửa bên kia thành phố.”​”

Tim Lật Hạ loạn hết cả lên.​”

Đây chính là thích một người sao?​Lật Hạ lăn qua lăn lại trên giường, cảm thấy mối quan hệ giữa cô và F đã khiến cô biến thành một chú cừu nhỏ.

Lật Hạ lăn qua lăn lại trên giường, cảm thấy mối quan hệ giữa cô và F đã khiến cô biến thành một chú cừu nhỏ. Cô muốn tự do lăn lộn giữa thảo nguyên, để cả người đều vương hương hoa, hương cỏ. Cô muốn bày tỏ trọn vẹn niềm vui và tình cảm của mình.​Lật Hạ mím môi, khẽ lắc đầu.

Trước khi ngủ, các tế bào tình yêu trong cô đã đánh bại hết mọi lý trí.​“Đúng.

Tai cô vẫn đang phát lại bài hát của anh, đắm mình trong giọng hát của anh, còn có câu nói ấy…​Cuối cùng khi tiễn anh ra đến cửa, Lật Hạ đang đứng ngoài hiên thì Phương Tắc Thanh khẽ đỡ cổ tay cô: “Tối anh đến đón em.

“Ngày mai gặp nhau đi, Lật Hạ.”

Bình Luận (0)
Comment