Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 21

Chương 21: Nụ hôn hẹn hò​”

Thứ Tư, Lật Hạ gặp lại Phương Tắc Thanh.​Anh thật hết cách với cô.

Nhưng trước khi gặp anh ngoài đời, cô lại được biết đến một thân phận khác của anh.​Ngay bên dưới là dòng giới thiệu ngắn gọn về nội dung bộ phim tài liệu, kể về cuộc sống của vài cụ già cuối cùng trong một dân tộc đang dần biến mất ở Trung Quốc.

Sau buổi tọa đàm hôm qua, công việc chính tiếp theo của Lật Hạ là chạy việc vặt, khảo sát tình hình phát hành sách ở các hiệu sách, đồng thời trao đổi với các kênh phân phối về cuốn sách mới.​Ngón tay vừa bị anh nắm lấy, Lật Hạ phản xạ co lại theo bản năng.

Buổi trưa rảnh rỗi, cô tranh thủ đi dạo quanh, còn mua cả một vé vào xem triển lãm ảnh để giết thời gian. Địa điểm không xa, nằm trong một bảo tàng nghệ thuật nhỏ. Ăn xong bữa trưa, cô xuất phát.​Lật Hạ như cái máy quay người theo anh, đứng cạnh nhau, khoảng cách không xa cũng chẳng gần, cô cảm giác như có ai đang gõ cửa trái tim mình.

Bên trong triển lãm đa phần là giới trẻ, người thì chụp ảnh không gian, người thì đã bắt đầu chỉnh ảnh. Nhưng cũng không thể trách họ, Lật Hạ xem rất chăm chú mà cũng như đi trong sương mù, ngoài màu sắc đẹp mắt ra thì cô chẳng hiểu được nội hàm gì. Quả nhiên là rất trừu tượng, cô thầm nghĩ.​”

Sau khi đi loanh quanh ra khỏi phòng triển lãm, cô thấy một tấm áp phích màu xanh lục đậm đặt trên giá gỗ đối diện, bên cạnh là một bảng cuốn dựng đối xứng. Bị thu hút bởi thiết kế, cô bước đến gần. Trên đó viết: “Triển lãm các tác phẩm đoạt giải tại Liên hoan phim quốc tế dành cho thanh niên”.​Có người cũng đồng cảm với cô.

Tựa như một sự sắp đặt vô hình, ánh mắt cô chậm rãi trượt xuống, một cái tên quen thuộc chợt nhảy vọt vào tầm nhìn:​“Quay lại đi.

“Phim chiếu: Giải Vàng phim tài liệu xuất sắc nhất – “Vùng Đất Hoang”​Sảnh chính yên tĩnh, Lật Hạ đứng lặng trước tấm bảng ấy hồi lâu.

Đạo diễn: Phương Tắc Thanh”​Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được từng ngón tay anh như đang lướt nhẹ trên gáy mình.

Ngay bên dưới là dòng giới thiệu ngắn gọn về nội dung bộ phim tài liệu, kể về cuộc sống của vài cụ già cuối cùng trong một dân tộc đang dần biến mất ở Trung Quốc. Phía cuối có vài dòng mô tả phong cách của phim: “Chân thực mà huyền ảo, dịu dàng mà tàn khốc.”​”

Phía dưới tên F cũng có một dòng giới thiệu, toàn là những danh xưng thuộc về anh: “Đạo diễn phim tài liệu xuất sắc”, “Nhiếp ảnh gia độc lập”…​Cô bất ngờ ngồi thẳng dậy, quay đầu lại, nhanh như chớp đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

Sảnh chính yên tĩnh, Lật Hạ đứng lặng trước tấm bảng ấy hồi lâu. Nhìn những hàng chữ kia, cô bỗng cảm thấy chúng thật xa lạ.​Phải diễn tả cảm giác ấy ra sao nhỉ?

Cô chưa từng bước chân vào thế giới của đạo diễn Phương Tắc Thanh. Trong mắt cô, anh chỉ là F, là người sẽ đỏ mặt khi bị trêu, là người đã cùng cô đi du lịch, là người đã bôi thuốc cho cô, là người từng gọi video để bật đĩa than cho cô nghe…​Danh tiếng một đời của Lật Hạ sụp đổ vào khoảnh khắc này.

Phải diễn tả cảm giác ấy ra sao nhỉ? Là ngạc nhiên vì anh trẻ thế mà đã đạt được nhiều thành tựu đến vậy, lại vừa có cảm giác như “không biết rõ chân dung núi Lô Sơn, chỉ vì đang đứng trong núi ấy”. Chỉ khi ta bước ra khỏi ngọn núi ấy, đứng ngoài mà nhìn lại mới phát hiện ra nó to lớn đến nhường nào, phong phú đến nhường nào.​Phương Tắc Thanh lắc đầu cười: “Ra là khen người cũng có kiểu như vậy luôn đó hả?

*không biết rõ chân dung núi Lô Sơn, chỉ vì đang đứng trong núi ấy: Câu này được dùng để diễn tả cảm giác bị giới hạn bởi hoàn cảnh, không nhìn rõ bản chất sự việc vì đang ở quá gần, hoặc nói cách khác là “ở trong cuộc thì mê”.​Ghế nghiêng nhẹ, cô đưa chai nước cho Phương Tắc Thanh: “Cầm giúp em với.

Và… cuốn hút đến nhường nào.​Là ngạc nhiên vì anh trẻ thế mà đã đạt được nhiều thành tựu đến vậy, lại vừa có cảm giác như “không biết rõ chân dung núi Lô Sơn, chỉ vì đang đứng trong núi ấy”.

Trên poster có ghi buổi chiếu sẽ có cả ê-kíp sáng tạo đến tham gia chia sẻ, vậy nên F cũng sẽ tới ư? Lật Hạ tthấy tò mò. Cô thật sự rất muốn xem trọn bộ phim ấy. Đáng tiếc là phải đợi đến tối mai mới chiếu. Cô đành chụp lại tấm poster, lưu vào máy, định khi gặp anh sẽ hỏi thêm.​“Thế còn anh?

—​“Phim chiếu: Giải Vàng phim tài liệu xuất sắc nhất – “Vùng Đất Hoang”

Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời Nam Lâm như bị dội cả chai nước soda cam. Lật Hạ hoàn thành xong hết công việc, Phương Tắc Thanh đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng không cổ, trông rất thoải mái, mái tóc thì lại như vừa được chăm chút kỹ càng. Dáng người cao gầy, chỉ đứng yên thôi cũng khiến bao người đi ngang ngoái đầu nhìn lại.​”

Lật Hạ tiến tới, vỗ nhẹ vào người anh.​Thì ra khi hẹn hò với người mình thích là cả quãng đường chỉ có hình bóng anh.

—​Cô chưa từng bước chân vào thế giới của đạo diễn Phương Tắc Thanh.

Mặt trời luôn lặn nhanh hơn bước chân con người. Ăn tối xong, bầu trời cam của hoàng hôn đã bị gột sạch. Kế hoạch tối nay là đi dạo Tây Hồ về đêm, đến khi họ lái xe tới nơi, Nam Lâm đã bước vào thời khắc xanh lam mộng mị.​“Là nhờ thuốc của thầy Phương đó.

Gam màu lãng mạn ấy không chừa một ai, bao trùm lấy tất cả.​Hồi ấy mới kết bạn WeChat, Lật Hạ toàn buông lời trêu ghẹo anh chẳng kiêng nể gì.

Lật Hạ đưa má ra đón cơn gió dịu dàng từ lòng hồ thổi tới, hai tay duỗi nhẹ, hít sâu một hơi, trong lòng như được làm rỗng, rồi từ từ trở nên nhẹ bẫng.​“Không muốn đi.

Cô nói, Tây Hồ quả không hổ là một vùng đất tràn đầy năng lượng, chỉ cần đứng ở đây thôi, bao mệt mỏi đã tan biến đi không ít. Cách cô diễn tả rất đáng yêu: “Cảm giác như Quan Âm Bồ Tát dùng nước trong tịnh bình chấm vào đầu em vậy đó.”​”

Phương Tắc Thanh bật cười, “Vậy đó là cảm giác thế nào?”​Lật Hạ gật đầu.

Lật Hạ: “Ngộ ra chân lý!”​Anh cũng muốn lưu giữ lại điều gì đó sao?

“Ngộ ra điều gì thế?”​Phương Tắc Thanh hỏi: “Trọng điểm của câu này là đẹp trai hay giỏi giang?

Lật Hạ liếc anh, trong đầu thoáng hiện lên biết bao từ ngữ đẹp đẽ, nhưng cô lại quay đầu đi, nói: “Không nói cho anh biết.”​Anh bất ngờ nắm lấy.

Hai người sóng bước bên nhau. Phương Tắc Thanh lại hỏi cô: tình trạng viêm da đã đỡ chưa.​”

Lật Hạ nói, đỡ nhiều rồi.​Phương Tắc Thanh đi mua nước, Lật Hạ thì ngồi nhìn mặt hồ chờ anh quay lại.

“Chờ chút, để anh kiểm tra thử.”​“Chúng ta đang hẹn hò à?

Anh nói rồi dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu. Anh đúng là cố chấp, Lật Hạ đành phải chìa tay ra: “Anh xem, tiêu viêm nhiều rồi.”​Rồi anh đổi giọng: “Hơn nữa, ai cũng có nhiều mặt mà, ví dụ như có người sau khi uống rượu cũng rất lợi hại, còn nói với anh là… cô ấy rất nguy hiểm, muốn làm chuyện…”

Phương Tắc Thanh kiểm tra xong, ánh mắt lại dời lên trên: “Cổ thì sao?”​”

Tối nay Lật Hạ mặc áo voan màu sen và váy hai dây hoa nhí. Cô vén cổ áo lên một chút, để lộ xương quai xanh: “Thật sự khỏi rồi mà.”​Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà.

“Ừm.” Anh nhìn một giây, xác nhận không có vấn đề gì rồi lập tức quay mặt đi, “Vậy thì tốt.”​Phương Tắc Thanh quay lại, ngồi xuống cạnh cô, tay xách hai túi đồ.

“Là nhờ thuốc của thầy Phương đó.”​Lật Hạ “ồ” một tiếng thật dài.

Phương Tắc Thanh lắc đầu cười: “Ra là khen người cũng có kiểu như vậy luôn đó hả?”​Phía cuối có vài dòng mô tả phong cách của phim: “Chân thực mà huyền ảo, dịu dàng mà tàn khốc.

Lật Hạ cũng bật cười: “Có gì mà không được?”​Khi ngửa đầu uống nước, Lật Hạ thấy phần sau gáy có cảm giác hơi lỏng, cô đưa tay sờ thử, mới nhận ra là chiếc nơ phía sau áo sơ mi bị tuột ra.

Nhớ lại sự kiện chiếu phim mới thấy sáng nay, cô quyết định hỏi: “Nói mới nhớ, đạo diễn Phương, em vẫn chưa hỏi anh chuyện này.” Cô lấy bức ảnh chụp tấm poster ra, giơ lên trước mặt anh: “Ngày mai anh có tham gia hoạt động này không?”​Cây cối không nhất thiết phải vươn thẳng lên trời, vươn về phía mặt nước, về phía tiếng gió cũng rất tuyệt.

Phương Tắc Thanh cúi gần lại nhìn, sau đó nghiêm chỉnh lui ra xa: “Không đi.”​“Cái cây này tràn đầy sức sống thật!

Lật Hạ thắc mắc: “Trên đó có ghi ekip sáng tạo sẽ tham dự mà, anh không phải đạo diễn sao?”​”

“Ừ, nhà sản xuất và đạo diễn hình ảnh sẽ đi.”​Anh nói rồi dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu.

“Thế còn anh?”​”

“Không muốn đi.”​Lật Hạ hoàn thành xong hết công việc, Phương Tắc Thanh đã đứng đợi sẵn bên ngoài.

Cuộn băng từ lại bắt đầu quay những vòng trống rỗng.​Phương Tắc Thanh lại hỏi cô: tình trạng viêm da đã đỡ chưa.

Thấy anh không có ý định giải thích gì thêm, Lật Hạ biết mình đã đụng vào vùng cấm, cô không hiểu, cũng không hỏi nữa.​”

Giọng cô có phần tiếc nuối: “Vậy thì đáng tiếc thật, khán giả và fan không được thấy một thầy Phương vừa đẹp trai vừa giỏi giang rồi.”​Hai cô gái reo lên vui vẻ rồi cảm ơn rối rít.

Phương Tắc Thanh hỏi: “Trọng điểm của câu này là đẹp trai hay giỏi giang?”​“Anh có thể làm không?

Lật Hạ trả lời chắc nịch: “Tất nhiên là cả hai đều quan trọng.”​“Xong rồi.

Cô xoay người bước đến trước mặt anh, vừa đi lùi vừa nói, như thế có thể đối diện với anh: “Nhưng mà nói thật em không ngờ anh lại giỏi như vậy, đạt giải vàng cơ mà.”​Đôi mắt anh trong vắt, thuần khiết, như mặt nước gợn sóng trên hồ.

Phương Tắc Thanh nhướng mày: “Ngạc nhiên lắm à?”​Lật Hạ nói, đỡ nhiều rồi.

Lật Hạ gật đầu.​” Anh nhìn một giây, xác nhận không có vấn đề gì rồi lập tức quay mặt đi, “Vậy thì tốt.

Phương Tắc Thanh bỗng trở nên khiêm tốn: “Không có gì ghê gớm đâu, mấy cái này thật ra chỉ là mấy giải thưởng nhỏ thôi.”​Lật Hạ không nhịn được đung đưa chân, nhìn anh: “Phương Tắc Thanh.

Rồi anh đổi giọng: “Hơn nữa, ai cũng có nhiều mặt mà, ví dụ như có người sau khi uống rượu cũng rất lợi hại, còn nói với anh là… cô ấy rất nguy hiểm, muốn làm chuyện…”​Nhưng lòng Lật Hạ thì vẫn còn rối bời.

Những lời bốc đồng sau khi ngà say tối qua bị nhắc lại một cách sống động, Lật Hạ xấu hổ đến cực điểm, khẽ trợn mắt liếc anh một cái: “Được rồi, anh đừng nói nữa.”​Lật Hạ sững người, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Phương Tắc Thanh đã nhanh chóng buông ra: “Thôi được rồi, không trêu em nữa.

Dưới ánh đèn đường, hai má cô đỏ hơn khi nãy, Phương Tắc Thanh cười khẽ, tiếp tục trêu: “Xem ra là chưa quên thật.”​”

Danh tiếng một đời của Lật Hạ sụp đổ vào khoảnh khắc này. Cô nghẹn lời, không biết nói gì, đành cau mày, đưa tay chọc vào người anh, đầu ngón tay chạm ngay ngực, “Có đôi khi không nói gì… lại càng đẹp trai hơn đấy.”​— Thời gian như ngừng trôi.

Phương Tắc Thanh khẽ run vai cười, khi đưa tay lên vô tình chạm vào ngón tay cô, đúng ngay tim mình.​Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời Nam Lâm như bị dội cả chai nước soda cam.

Anh bất ngờ nắm lấy.​*không biết rõ chân dung núi Lô Sơn, chỉ vì đang đứng trong núi ấy: Câu này được dùng để diễn tả cảm giác bị giới hạn bởi hoàn cảnh, không nhìn rõ bản chất sự việc vì đang ở quá gần, hoặc nói cách khác là “ở trong cuộc thì mê”.

Lật Hạ sững người, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Phương Tắc Thanh đã nhanh chóng buông ra: “Thôi được rồi, không trêu em nữa.”​Anh vừa nói vừa nghiêng người tới, Lật Hạ lại không xoay người lại.

Ngón tay vừa bị anh nắm lấy, Lật Hạ phản xạ co lại theo bản năng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô thấy mặt mình nóng bừng lên. Cô không đợi anh, lập tức quay lưng lại, sải bước đi thật nhanh về phía trước.​“Ngộ ra điều gì thế?

Anh gọi với theo từ phía sau: “Chờ anh với.”​”

“Không chờ.”​Cho đến khi cô dừng lại trước một gốc cây.

Lật Hạ nhịn cười, bước chân càng lúc càng nhanh.​Trước khi mọi thứ vượt tầm kiểm soát, Lật Hạ đưa tay đẩy anh ra, tinh quái nói: “Không được.

Cho đến khi cô dừng lại trước một gốc cây.​Trong mắt cô, anh chỉ là F, là người sẽ đỏ mặt khi bị trêu, là người đã cùng cô đi du lịch, là người đã bôi thuốc cho cô, là người từng gọi video để bật đĩa than cho cô nghe…

Cái cây ấy trông rất lạ, rễ nằm trên bờ, nhưng tán cây lại đổ dài ra mặt nước. Toàn bộ thân cây như nằm nghiêng trên mặt hồ. Lá cây thấp thoáng nổi trên nước, những mảng bóng xanh đậm đan xen với ánh sóng lấp loáng, tạo nên một khoảng không gian yên tĩnh như một thế giới nhỏ cố tình được gói gọn lại. Những cành cây vươn ra đầy tùy hứng, nước ở bên cạnh thì vươn ra phía nước, uốn lượn vươn nghiêng ra bên ngoài, chẳng cần tuân theo một quy tắc nào cả.​Phương Tắc Thanh cúi gần lại nhìn, sau đó nghiêm chỉnh lui ra xa: “Không đi.

“Cái cây này tràn đầy sức sống thật!”​Môi anh đang ở gần ngay nơi cô chỉ cần xoay đầu là có thể chạm vào.

Lần đầu tiên cảm nhận được một cái cây mang theo sức căng như thế, Lật Hạ không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp.​”

Tây Hồ quả nhiên là nơi có từ trường mạnh mẽ, Lật Hạ nghĩ Nơi này khiến người ta thấy bình yên, cũng khiến người ta phải thán phục, đủ bao dung cho tất cả sự giống nhau lẫn khác biệt.​Gam màu lãng mạn ấy không chừa một ai, bao trùm lấy tất cả.

Cây cối không nhất thiết phải vươn thẳng lên trời, vươn về phía mặt nước, về phía tiếng gió cũng rất tuyệt.​Tim cô như đang ở ngưỡng nổ tung.

Có người cũng đồng cảm với cô. Hai cô gái khác đang đứng trước cây, chụp ảnh cho nhau. Cuối cùng, một người trong số đó nhờ Lật Hạ chụp hộ một bức ảnh chung. Lật Hạ nhanh trí đẩy Phương Tắc Thanh lên phía trước: “Để anh ấy chụp cho hai bạn nhé, anh ấy là nhiếp ảnh gia đó!”​Cô vén cổ áo lên một chút, để lộ xương quai xanh: “Thật sự khỏi rồi mà.

Hai cô gái reo lên vui vẻ rồi cảm ơn rối rít.​“Hả?

Chụp xong, một người quay sang hỏi: “Hai người có cần tôi chụp giúp một tấm không?”​Lật Hạ thắc mắc: “Trên đó có ghi ekip sáng tạo sẽ tham dự mà, anh không phải đạo diễn sao?

Chụp ảnh chung với F sao?​Phương Tắc Thanh cũng đang nhìn cô.

Trái tim Lật Hạ như bị nhấc bổng lên, tay đã vô thức từ chối: “Không cần đâu.”​”

Nhưng lời còn chưa dứt, cô đã thấy Phương Tắc Thanh đưa điện thoại cho đối phương, nét mặt vẫn bình thản như thường ngày: “Vậy thì phiền cô nhé.”​Cái cây ấy trông rất lạ, rễ nằm trên bờ, nhưng tán cây lại đổ dài ra mặt nước.

Khoảnh khắc anh đứng bên cạnh, đầu óc Lật Hạ vẫn còn mơ hồ, mà tay thì đã toát mồ hôi, đặt bên người, rồi lại đặt ra trước ngực, hai tay nắm lại một cách cung kính, chẳng biết nên để vào đâu cho phải.​Địa điểm không xa, nằm trong một bảo tàng nghệ thuật nhỏ.

Cô cứng đờ quay sang nhìn anh, lại quay ra đối diện với ống kính, khẽ hỏi nhỏ: “Chụp thật à?”​”

Phương Tắc Thanh không đáp, chỉ quay đầu nhìn khung cảnh phía sau và ánh sáng, sau đó đặt tay lên vai cô, xoay người cô hơi nghiêng về bên trái. Lật Hạ như cái máy quay người theo anh, đứng cạnh nhau, khoảng cách không xa cũng chẳng gần, cô cảm giác như có ai đang gõ cửa trái tim mình.​Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ấy, Lật Hạ cảm giác như toàn bộ tế bào trong cơ thể đều thức tỉnh, đều gào thét, đều nhảy múa.

Người đối diện nói đã chuẩn bị xong, cô cảm nhận được Phương Tắc Thanh hơi nghiêng người về phía mình, giọng anh trầm thấp như thì thầm bên tai: “Cười lên nào.”​Cô nghe thấy chính mình cất tiếng bằng cả trái tim:

Tiếng tim đập vang dội như sấm, Lật Hạ siết chặt đôi bàn tay mình.​Chụp xong, một người quay sang hỏi: “Hai người có cần tôi chụp giúp một tấm không?

Anh cũng muốn lưu giữ lại điều gì đó sao?​”

Cũng muốn ghi nhớ đêm nay, giống như cô hả?​“Lật Hạ.

Lật Hạ nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của Phương Tắc Thanh. Ánh đèn đường phủ lên mặt anh một tầng bóng mờ ảo, làn gió mát từ hồ thổi đến, làm tóc mái anh khẽ bay. Ánh mắt cô khẽ lay động, như những chấm sáng nhỏ bồng bềnh trôi nổi trên mặt hồ, lấp lánh, vô định, mơ hồ như không thật.​“Anh buộc chưa chặt à?

Khi bên kia đếm “Ba, hai, một”, cô vẫn chưa ngoảnh đầu lại, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô bất chợt va phải ánh mắt người bên cạnh…​Phương Tắc Thanh cười khẽ: “Chẳng lẽ không phải?

Phương Tắc Thanh cũng đang nhìn cô.​”

Chăm chú, nghiêng đầu, ăn ý.​lại càng đẹp trai hơn đấy.

Bỗng nhiên, cô nhớ đến lần đầu gặp mặt, khi họ vừa rời khỏi chùa, đang trên đường xuống núi để bắt xe buýt du lịch. Lúc ấy khách du lịch đông, chen chúc nhau, sau khi lên xe không tìm được hai chỗ cạnh nhau, cô và Phương Tắc Thanh đành phải ngồi cách xa. Lật Hạ ngồi gần phía trước, còn anh Thanh ngồi chếch phía sau.​”

Tuyến đường xuống núi có tám trạm dừng, Lật Hạ không hề buồn ngủ, cứ nhìn ra núi qua ô cửa kính. Giữa chừng xe dừng lại, hệ thống trong xe bắt đầu phát thông báo, trên màn hình hiện lên mấy chữ to…​Phương Tắc Thanh nhướng mày: “Ngạc nhiên lắm à?

“Trạm kế tiếp: Lập Tức Quay Đầu”​Sau buổi tọa đàm hôm qua, công việc chính tiếp theo của Lật Hạ là chạy việc vặt, khảo sát tình hình phát hành sách ở các hiệu sách, đồng thời trao đổi với các kênh phân phối về cuốn sách mới.

Lật Hạ thấy thú vị, làm gì có trạm nào có tên kỳ lạ như vậy?​” Phương Tắc Thanh hỏi, “Để anh xem.

Cô lẩm nhẩm trong lòng, rồi theo bản năng quay đầu lại nhìn.​cuốn hút đến nhường nào.

Xe đông người, tiếng ồn ào vang khắp.​Chăm chú, nghiêng đầu, ăn ý.

F cũng đang nhìn cô.​Đạo diễn: Phương Tắc Thanh”

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ấy, Lật Hạ cảm giác như toàn bộ tế bào trong cơ thể đều thức tỉnh, đều gào thét, đều nhảy múa.​Phương Tắc Thanh kiểm tra xong, ánh mắt lại dời lên trên: “Cổ thì sao?

… Đó là dư vị rung động không thể kìm nén.​”

_​Là cái cảm giác thích đến mức không giấu nổi, như sắp tràn ra khỏi tim vậy.

Hôm nay Lật Hạ mang một đôi giày cao gót xinh đẹp. Cô thấy phục mình thật, bởi phải đến lúc bước đi mệt nhoài rồi cô mới lên tiếng bảo muốn ngồi nghỉ một lát. Thế là cô ngồi xuống chiếc ghế dài gần hồ.​—

Phương Tắc Thanh đi mua nước, Lật Hạ thì ngồi nhìn mặt hồ chờ anh quay lại.​Cuối cùng, một người trong số đó nhờ Lật Hạ chụp hộ một bức ảnh chung.

Hesse từng viết trong sách của mình rằng Siddhartha cuối cùng đã nghe tiếng nước mà lĩnh ngộ được tất cả, cũng siêu thoát khỏi tất cả. Lật Hạ cảm thấy, quả thật là như vậy. Cô ngồi lặng trước mặt Tây Hồ, nước hồ lăn tăn gợn sóng, từ trường trầm tĩnh khiến cô có thể lắng nghe rõ ràng tiếng lòng mình…​Sau khi đi loanh quanh ra khỏi phòng triển lãm, cô thấy một tấm áp phích màu xanh lục đậm đặt trên giá gỗ đối diện, bên cạnh là một bảng cuốn dựng đối xứng.

Tất cả mọi thứ diễn ra trong tối nay, cô đều rất thích.​Tất cả mọi thứ diễn ra trong tối nay, cô đều rất thích.

Là cái cảm giác thích đến mức không giấu nổi, như sắp tràn ra khỏi tim vậy.​”

Phương Tắc Thanh quay lại, ngồi xuống cạnh cô, tay xách hai túi đồ. Anh nói, anh mua ít bánh ngọt cho em, còn nước thì lấy loại hơi ấm. Lật Hạ vui vẻ cảm ơn.​Cũng muốn ghi nhớ đêm nay, giống như cô hả?

Anh lúc nào cũng chu đáo. Lật Hạ không nhịn được đung đưa chân, nhìn anh: “Phương Tắc Thanh.”​Anh nói, anh mua ít bánh ngọt cho em, còn nước thì lấy loại hơi ấm.

“Ừm?”​”

“Chúng ta đang hẹn hò à?”​”

Phương Tắc Thanh cười khẽ: “Chẳng lẽ không phải?”​” Cô lấy bức ảnh chụp tấm poster ra, giơ lên trước mặt anh: “Ngày mai anh có tham gia hoạt động này không?

Lật Hạ “ồ” một tiếng thật dài.​Yêu cầu của anh sao mà giản đơn quá đỗi.

Thì ra khi hẹn hò với người mình thích là cả quãng đường chỉ có hình bóng anh.​Cô không đợi anh, lập tức quay lưng lại, sải bước đi thật nhanh về phía trước.

Khi ngửa đầu uống nước, Lật Hạ thấy phần sau gáy có cảm giác hơi lỏng, cô đưa tay sờ thử, mới nhận ra là chiếc nơ phía sau áo sơ mi bị tuột ra. Ghế nghiêng nhẹ, cô đưa chai nước cho Phương Tắc Thanh: “Cầm giúp em với.”​Anh đúng là cố chấp, Lật Hạ đành phải chìa tay ra: “Anh xem, tiêu viêm nhiều rồi.

“Sao vậy?” Anh hỏi.​Chương 21: Nụ hôn hẹn hò

“Dây sau lưng tuột rồi, để em buộc lại.”​Toàn bộ thân cây như nằm nghiêng trên mặt hồ.

Phương Tắc Thanh buột miệng: “Để anh buộc cho.”​Ăn xong bữa trưa, cô xuất phát.

“Hả? Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà.”​Thấy anh không có ý định giải thích gì thêm, Lật Hạ biết mình đã đụng vào vùng cấm, cô không hiểu, cũng không hỏi nữa.

Nhưng anh không đón lấy chai nước từ tay cô: “Cho anh cơ hội thể hiện chút đi, chẳng phải chúng ta đang hẹn hò sao, cũng phải làm gì đó cho em chứ.”​Hesse từng viết trong sách của mình rằng Siddhartha cuối cùng đã nghe tiếng nước mà lĩnh ngộ được tất cả, cũng siêu thoát khỏi tất cả.

Lật Hạ mím môi, cuối cùng đành quay lưng lại, đưa lưng về phía anh.​Em còn nhớ không?

Không nhìn thấy anh, phần lưng càng trở nên căng thẳng, cảm giác từ phía sau cũng vì vậy mà khuếch đại, tay anh khẽ vén tóc cô sang một bên, nhẹ nhàng đưa ra phía trước. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được từng ngón tay anh như đang lướt nhẹ trên gáy mình. Dải ruy băng được kéo lên, nới ra, rồi buộc lại. Không tiếng động, từ rối rắm trở nên gọn gàng, có hình có dạng.​Lật Hạ không đáp, chỉ khẽ cong môi cười.

Nhưng lòng Lật Hạ thì vẫn còn rối bời.​“Ừm.

“Xong rồi.” Anh nói.​“Em lại như vậy rồi.

Nghe vậy, cô quay người lại, cười ngọt ngào cảm ơn: “Thầy Phương buộc cũng khéo tay đấy chứ!”​”

Cô đưa tay lên sờ thử, lại ngẩn ra: “Ơ, sao lại tuột nữa rồi?”​“Chờ chút, để anh kiểm tra thử.

“Anh buộc chưa chặt à?” Phương Tắc Thanh hỏi, “Để anh xem.”​Phương Tắc Thanh khẽ run vai cười, khi đưa tay lên vô tình chạm vào ngón tay cô, đúng ngay tim mình.

Anh vừa nói vừa nghiêng người tới, Lật Hạ lại không xoay người lại. Cô giữ thẳng lưng, hơi ngả ra sau, cứ nhất quyết không cho anh nhìn.​Cô lẩm nhẩm trong lòng, rồi theo bản năng quay đầu lại nhìn.

“Lật Hạ.”​Nhưng lời còn chưa dứt, cô đã thấy Phương Tắc Thanh đưa điện thoại cho đối phương, nét mặt vẫn bình thản như thường ngày: “Vậy thì phiền cô nhé.

“Ừ?”​Cô ngồi lặng trước mặt Tây Hồ, nước hồ lăn tăn gợn sóng, từ trường trầm tĩnh khiến cô có thể lắng nghe rõ ràng tiếng lòng mình…

“Quay lại đi.”​Cô xoay người bước đến trước mặt anh, vừa đi lùi vừa nói, như thế có thể đối diện với anh: “Nhưng mà nói thật em không ngờ anh lại giỏi như vậy, đạt giải vàng cơ mà.

“Không quay.”​” Anh hỏi.

Anh thật hết cách với cô. Lật Hạ cười khúc khích.​”

Không buộc được, Phương Tắc Thanh đành luồn tay từ bên cổ cô vào, thử giữ lấy cô, nghiêng người xem thử phía sau. Lật Hạ cố tình nghiêng đầu né tránh, khiến anh phải ghé sát thêm chút nữa.​”

Môi anh đang ở gần ngay nơi cô chỉ cần xoay đầu là có thể chạm vào.​Dưới ánh đèn đường, hai má cô đỏ hơn khi nãy, Phương Tắc Thanh cười khẽ, tiếp tục trêu: “Xem ra là chưa quên thật.

Lật Hạ đã đạt được mục đích.​Lật Hạ đưa má ra đón cơn gió dịu dàng từ lòng hồ thổi tới, hai tay duỗi nhẹ, hít sâu một hơi, trong lòng như được làm rỗng, rồi từ từ trở nên nhẹ bẫng.

Cô bất ngờ ngồi thẳng dậy, quay đầu lại, nhanh như chớp đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.​Trên đó viết: “Triển lãm các tác phẩm đoạt giải tại Liên hoan phim quốc tế dành cho thanh niên”.

— Thời gian như ngừng trôi.​”

Rõ ràng cô đã thấy được khoảnh khắc sững sờ của Phương Tắc Thanh, anh như không tin nổi, ngồi bật dậy, chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên gương mặt ửng đỏ. d*c v*ng lặng lẽ trôi nổi trong ánh mắt, giao thoa rồi hòa quyện. Cô nghe anh hỏi:​Lật Hạ tiến tới, vỗ nhẹ vào người anh.

“Anh có thể làm không?”​”

“Hả?”​Thứ Tư, Lật Hạ gặp lại Phương Tắc Thanh.

“Đối xử với em giống như em vừa làm với anh.”​Lật Hạ: “Ngộ ra chân lý!

Lật Hạ không đáp, chỉ khẽ cong môi cười.​Lật Hạ tthấy tò mò.

Anh chậm rãi áp sát lại gần từng tấc một.​Tựa như một sự sắp đặt vô hình, ánh mắt cô chậm rãi trượt xuống, một cái tên quen thuộc chợt nhảy vọt vào tầm nhìn:

Trước khi mọi thứ vượt tầm kiểm soát, Lật Hạ đưa tay đẩy anh ra, tinh quái nói: “Không được.”​“Không quay.

Phương Tắc Thanh dừng lại giữa chừng, chuyển sang nắm lấy tay cô. Không nắm trọn, chỉ cầm từng ngón tay, nghịch ngợm chơi đùa.​Lật Hạ cảm thấy, quả thật là như vậy.

“Em lại như vậy rồi.” Anh nói.​”

“Lần trước chơi trò xúc xắc, em thua, hình phạt là mạo hiểm. Em còn nhớ không?”​”

Hồi ấy mới kết bạn WeChat, Lật Hạ toàn buông lời trêu ghẹo anh chẳng kiêng nể gì.​Bỗng nhiên, cô nhớ đến lần đầu gặp mặt, khi họ vừa rời khỏi chùa, đang trên đường xuống núi để bắt xe buýt du lịch.

Giờ phút này đây, Phương Tắc Thanh nhìn cô chăm chú: “Anh vẫn giữ lại cơ hội đó, nhưng định dùng nó bây giờ.”​Cô cứng đờ quay sang nhìn anh, lại quay ra đối diện với ống kính, khẽ hỏi nhỏ: “Chụp thật à?

Lật Hạ cứ ngỡ anh sẽ nói hình phạt là hôn anh một cái.​Phương Tắc Thanh siết nhẹ tay cô, cô nghe thấy anh dịu dàng lên tiếng:

Tim cô như đang ở ngưỡng nổ tung.​“Đối xử với em giống như em vừa làm với anh.

Phương Tắc Thanh siết nhẹ tay cô, cô nghe thấy anh dịu dàng lên tiếng:​Bị thu hút bởi thiết kế, cô bước đến gần.

“Lần sau gặp lại, anh có thể nắm tay em không?”​—

“Lật Hạ.”​Cô thật sự rất muốn hôn anh, muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

Yêu cầu của anh sao mà giản đơn quá đỗi.​Cô nói, Tây Hồ quả không hổ là một vùng đất tràn đầy năng lượng, chỉ cần đứng ở đây thôi, bao mệt mỏi đã tan biến đi không ít.

Đôi mắt anh trong vắt, thuần khiết, như mặt nước gợn sóng trên hồ.​Nhìn những hàng chữ kia, cô bỗng cảm thấy chúng thật xa lạ.

Cô thật sự rất muốn hôn anh, muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.​Không nhìn thấy anh, phần lưng càng trở nên căng thẳng, cảm giác từ phía sau cũng vì vậy mà khuếch đại, tay anh khẽ vén tóc cô sang một bên, nhẹ nhàng đưa ra phía trước.

Lật Hạ nghĩ, có lẽ mọi người đều đã lầm rồi, Tây Hồ không phải là nơi tích tụ năng lượng gì cả, mà là một nhà máy rượu khổng lồ. Những ai đến đây đều phải ngà ngà say một chút, mới có thể nghe rõ, khuếch đại tiếng lòng của chính mình.​”

Cô khẽ cười, như đóa hồng trong làn gió đêm mùa hạ, rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay Phương Tắc Thanh, dán vào nơi ấm áp mềm mại của anh.​Lá cây thấp thoáng nổi trên nước, những mảng bóng xanh đậm đan xen với ánh sóng lấp loáng, tạo nên một khoảng không gian yên tĩnh như một thế giới nhỏ cố tình được gói gọn lại.

Cô nghe thấy chính mình cất tiếng bằng cả trái tim:​”

“Bây giờ cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment