Chương 22: Cơn nghiện dịu dàngNhưng Lật Hạ biết, dù thế nào đi nữa, cô không thể chấp nhận việc F quên mình.
Lật Hạ quyết định chọn cho Phương Tắc Thanh một món quà.”
Tối qua lúc đi dạo về khách sạn, suốt cả quãng đường, anh không ngừng tìm cách nắm lấy tay cô. Ban đầu là kiểu nắm phủ trọn. Tay anh vừa to vừa thon dài, luồn qua lòng bàn tay cô, bao bọc cô thật chặt. Có lẽ vì hồi hộp, anh nắm rất chặt, nhưng lại chẳng vững vàng. Bàn tay cứ khép lại rồi mở ra, đầu ngón tay không hề đề phòng mà khẽ khàng vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô hết lần này đến lần khác.Giống như một hạt từ tính lăn qua tim, khiến từng đầu dây thần kinh nơi trái tim Lật Hạ ngứa ngáy, tê dại bởi sự cuốn hút không thể kìm nén.
Cảm giác mạnh mẽ pha lẫn tê dại tràn về cùng lúc, khiến Lật Hạ thấy tê rần cả da đầu.Hoặc là quay về ông bà ngoại và ba mẹ em.
Xương bàn tay bắt đầu đau, cô mới đề nghị đổi tư thế nắm tay khác.Cúp máy xong, cô lại lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được điều gì, chỉ còn ba ngày nữa là rời Nam Lâm, cô quyết định về nhà rồi làm thám tử tiếp.
“Vậy thế này nhé?”Gai trắng mềm, không làm đau tay, nếu chăm sóc tốt còn có thể nở hoa.
Phương Tắc Thanh hơi buông lỏng tay cô, những đốt ngón tay rắn rỏi lần lượt đan xen vào giữa những kẽ tay cô. Mạch máu nổi lên, thân nhiệt nóng bỏng, đối diện với lòng bàn tay cô, bao vây lấy cô từng chút từng chút.”
Khi mười ngón tay đan vào nhau, Lật Hạ không thể nhúc nhích nổi.”
Cô nhìn góc nghiêng của Phương Tắc Thanh, bỗng nghĩ đến một từ…“Vậy đâu phải em chọn, là bắt anh chọn đấy chứ.
Sự xâm lược dịu dàng.“Em nhìn nhận mọi thứ khá nhỏ bé, họ yêu em, nhưng từ lúc em sinh ra, em chỉ tham gia vào nửa đời sau của họ.
Giống như giọng nói của anh: “Ngày mai đúng là có chút việc, anh phải trông chừng đám người đó hoàn thành dự án mới được.”“Đói chưa?
Lật Hạ cúi đầu nhẹ giọng: “Không sao đâu, anh cứ bận việc đi, em đi dạo loanh quanh gần đó cũng được.””
“Anh không có ý đó.”Giống như giọng nói của anh: “Ngày mai đúng là có chút việc, anh phải trông chừng đám người đó hoàn thành dự án mới được.
“?””
“Ý anh là em đến studio tìm anh, được không?”Không gọi được cho Lật Đại Dũng ngay lúc đó, Lật Hạ bèn gọi cho em gái, tiện thể hỏi luôn tình hình vết thương.
Gió đêm rõ ràng rất dễ khiến người ta tỉnh táo, nhưng giọng anh lại nhẹ nhàng như thế, Lật Hạ lập tức bị mê hoặc.” Lật Hạ hỏi.
Cô đã tò mò về công việc của anh, về thế giới riêng của anh từ lâu, cô mong còn chẳng được.Cô vội vàng buông tay Phương Tắc Thanh, đẩy anh, “Đi làm việc đi.
“Đạo diễn Phương đang mời em đấy à?”Lật Hạ thật sự không muốn giả vờ nữa.
“Ừm, cũng là hoan nghênh em.” Anh nói, “Anh sẽ gửi địa chỉ vào điện thoại em.”Nhìn thấy anh hơi ngượng, cổ họng khẽ bật ra một tiếng: “Ừ.
Lật Hạ hài lòng lắc lắc đầu.Thứ anh chọn sẽ phần nào phản ánh những yêu thích tiềm thức trong anh.
Anh vẫn không quên dặn: “Ban ngày anh không đi cùng em được, em ra ngoài nhớ cẩn thận. Dĩ nhiên, nếu em muốn chia sẻ với anh thì càng tốt.”Giống như anh vừa nói “không có cái nào thật sự hài lòng”, hình như anh cũng không hài lòng với chính bản thân mình.
“Biết rồi~”Lần này, Phương Tắc Thanh nắm lấy tay cô.
Lật Hạ cười toe toét, ngẩng đầu trêu chọc: “Anh nói ban ngày không đi cùng em được, ý là buổi tối thì đi được đúng không?”Nếu có cơ hội, em muốn ghi lại cả cuộc đời họ.
“…Ừm.”–
Phương Tắc Thanh hơi mất tự nhiên: “Xong việc rồi thì thời gian của anh đều dành cho em.”Trên gương mặt anh là niềm vui khó che giấu, niềm vui hiện rõ rành rành: “Em đến rồi à.
…”
Về chuyện bước chân vào thế giới mới của F, Lật Hạ mơ hồ cảm thấy ngoài mong đợi còn kèm theo chút căng thẳng. Cánh cửa đó, vừa xa lạ vừa mới mẻ, giúp cô tiến gần hơn đến anh, nhưng cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Cô hơi sợ, sợ hiểu quá nhiều, sợ sẽ nghe thấy những điều khiến mình không chấp nhận nổi, rồi những tưởng tượng đẹp đẽ sẽ tan biến.Phương Tắc Thanh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn mở lời: “…
Nhưng Lật Hạ biết, dù thế nào đi nữa, cô không thể chấp nhận việc F quên mình.Chỉ có ống tay áo ngắn để lộ phần lớn cánh tay, lúc vô tình dùng sức, Lật Hạ nhận ra anh rắn chắc hơn cô tưởng, các đường cơ bắp cũng rõ ràng, đẹp mắt.
Lúc đi ngang qua tiệm hoa, giữa một loạt hoa tươi cắt cành, những bó hoa lãng mạn và dược thảo đầy màu sắc, cô chọn một chậu xương rồng. Gai trắng mềm, không làm đau tay, nếu chăm sóc tốt còn có thể nở hoa.Dĩ nhiên, nếu em muốn chia sẻ với anh thì càng tốt.
Cô muốn anh nhớ đến cô, không chỉ trong một mùa hoa.Murakami Haruki còn từng là ‘người chạy bên lề’ của giải Nobel Văn học nữa kìa, anh có thể nói sách ông ấy viết dở, hay mấy giải thưởng ông ấy nhận được đều không có giá trị sao?
–Gió đêm rõ ràng rất dễ khiến người ta tỉnh táo, nhưng giọng anh lại nhẹ nhàng như thế, Lật Hạ lập tức bị mê hoặc.
Sắp phải chia tay. Lật Hạ cũng đã chuẩn bị trước một món quà chia tay, là một lọ nước hoa do chính tay cô điều chế trong tiệm. Nhân viên bảo phải điều theo cảm xúc, Lật Hạ cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn chọn bạc hà có chút hương xà phòng cho tầng hương đầu.
Tương đương với chính con người Phương Tắc Thanh.Suốt cả quá trình, Lật Hạ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt điềm tĩnh chăm chú nhìn màn hình, nhưng thật ra, cô chẳng hiểu F quay gì.
Buổi chiều bước ra khỏi tiệm nước hoa, Lật Hạ bất ngờ nhận được một tin nhắn. Là bạn cô gửi đến, hỏi sao quán nướng của nhà cô hai hôm nay không mở cửa, họ đã đến hai lần đều uổng công.Đến phim cuối cùng, anh chần chừ mãi, do dự rất lâu: “Chẳng có cái nào thật sự ưng nhất cả, xem hai cái trước trước nhé.
Câu hỏi đó khiến Lật Hạ khựng lại.”
Quán nướng nhà mình không mở bán?” Phương Tắc Thanh nói.
Không có chuyện gì lớn, cũng chẳng phải dịp lễ, người làm thì vẫn đủ, sao lại không mở?Việc để tâm giống như một cỗ máy ủ mật ong, người đang yêu sẽ nếm được từng chút ngọt lành như tơ.
Kỳ lạ.”
Không gọi được cho Lật Đại Dũng ngay lúc đó, Lật Hạ bèn gọi cho em gái, tiện thể hỏi luôn tình hình vết thương. Nhưng Lật Xuân nói dạo này bận thi cuối kỳ, chưa gọi về nhà lần nào.Ông nói đang đi du lịch với Triệu Tiểu Lan, đi được hai ngày rồi, Lật Hạ dặn họ nhớ chú ý an toàn.
“Bạn chị bảo quán nhà mình không mở tận hai ngày rồi.”Vai kề vai, chỉ cách nhau một cái giơ tay.
“Á, vậy à? Chắc ba mẹ có việc gì đó thôi.” Lật Xuân nói xong thì lái sang chuyện khác, “Chị, chị ở Nam Lâm thế nào?”Cô ngồi thẳng dậy, cơ thể nghiêng về phía anh.
“Cũng ổn.”Lật Hạ bị ánh mắt ấy nhìn đến ngượng ngùng, dứt khoát quay đầu hỏi anh: “Sao anh lại lơ đãng thế hả?
Trong đầu cô vẫn quanh quẩn chuyện rốt cuộc Lật Đại Dũng và Triệu Tiểu Lan đang bận cái gì, nên không nhắc gì đến F. Hỏi lại bà ngoại thì Khúc Thư Tâm vẫn chỉ dùng đi dùng lại mấy câu xã giao quen thuộc. Lật Hạ không yên tâm, lại cố ý gọi cho Trì Hâm, anh ta nói mấy ngày này mình đang nghỉ phép, hỏi thêm thì cũng không biết gì cả.Phương Tắc Thanh gật đầu.
Thôi thì sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cô cũng nhận được cuộc gọi từ Lật Đại Dũng. Ông nói đang đi du lịch với Triệu Tiểu Lan, đi được hai ngày rồi, Lật Hạ dặn họ nhớ chú ý an toàn. Cúp máy xong, cô lại lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được điều gì, chỉ còn ba ngày nữa là rời Nam Lâm, cô quyết định về nhà rồi làm thám tử tiếp.” Mà lúc này, cô thực sự cảm nhận được điều đó.
Sáu giờ, Lật Hạ lần theo địa chỉ, đến dưới tòa văn phòng. Ở khu chỉ dẫn trong sảnh lớn, cô nhìn thấy tên studio của anh.” Lật Xuân nói xong thì lái sang chuyện khác, “Chị, chị ở Nam Lâm thế nào?
“Tầng 15, Phương Tri Film Studio”Phương Tắc Thanh đưa tay chạm nhẹ, “Đáng yêu thật.
Phương Tri.Là bạn cô gửi đến, hỏi sao quán nướng của nhà cô hai hôm nay không mở cửa, họ đã đến hai lần đều uổng công.
Lật Hạ thầm đọc trong lòng.Lật Hạ thầm đọc trong lòng.
Cô nhớ đến câu thoại trong một bộ phim: “Tựa như cầu vồng, gặp mới biết là có.” Mà lúc này, cô thực sự cảm nhận được điều đó.”
Ra khỏi thang máy, Phương Tắc Thanh đã đứng ngoài cửa chờ cô.Chân thành, nhưng có chút ngại ngùng.
Có lẽ vì công việc, hôm nay anh đeo kính, gọng mảnh màu bạc, đặt lên sống mũi thẳng tắp, trông nho nhã điềm đạm. Lật Hạ suýt nữa không nhận ra anh, bởi anh còn mặc chiếc áo thun cổ cao ngắn tay màu đen, cổ áo vừa khéo chạm đến yết hầu rõ nét.Phương Tắc Thanh làm việc xong, quay lại tìm cô.
Cúi đầu hay ngẩng lên đều lấp ló hiện ra.”
Lật Hạ bất giác nhìn thêm mấy lần.Vị chua ngọt và hơi chát của chanh xanh nổ tung nơi đầu lưỡi, mang theo chút hơi men, lan ra trong khoang miệng.
Trên gương mặt anh là niềm vui khó che giấu, niềm vui hiện rõ rành rành: “Em đến rồi à.” Nói rồi đưa tay kéo cổ tay cô, nhận lấy chiếc túi trong tay, dắt cô bước vào bên trong.Giọng Lật Hạ căng lại: “Hối hận cái gì?
“Sao còn mang theo đồ thế?”” Anh hỏi.
Phương Tắc Thanh mở túi ra, nhìn thấy một chậu cây nhỏ xíu đầu tròn trắng muốt như bông.Lật Hạ đặt chậu cây lên bàn, đúng vào vị trí có thể lọt vào tầm mắt anh.
“Quà gặp mặt tặng studio đó.” Lật Hạ cười.“Anh không có ý đó.
“Là xương rồng à?””
“Bingo! Bạch Vân Cao Sa đấy.” Lật Hạ nói, “Anh có thể chạm thử, không có gai đâu, còn có thể nở hoa hồng nữa đó.”Em cắt xong theo yêu cầu của anh rồi, anh xem thử nhé?
Phương Tắc Thanh đưa tay chạm nhẹ, “Đáng yêu thật.”Khi mười ngón tay đan vào nhau, Lật Hạ không thể nhúc nhích nổi.
Toàn bộ studio là một mặt sàn rộng hơn trăm mét vuông, lấy sắc nâu đen làm chủ đạo. Các khu làm việc được chia bằng cửa kính. Tầm mắt nhìn tới đâu cũng toàn là máy móc thiết bị đắt tiền, đen sì một màu phủ khắp tường và các góc phòng. Khu nghỉ dán đầy poster phim. Đèn vàng ấm được bật rải rác, như lớp bọt sữa nổi lên trong ly Americano.“Không phải, anh không có ý gì khác đâu, vì ở nhà có máy chiếu với ghế sofa, sẽ tiện hơn chỗ này nhiều.
“Trang trí thế này có gu thật đấy.” Lật Hạ khen anh.“Sao còn mang theo đồ thế?
Vừa dứt lời, sau lưng vang lên một giọng nói dè dặt, “Sếp ơi? Em cắt xong theo yêu cầu của anh rồi, anh xem thử nhé?””
Lật Hạ quay lại, là một chàng trai trẻ, đang cười áy náy lẫn ngạc nhiên với cô. Cô vội vàng buông tay Phương Tắc Thanh, đẩy anh, “Đi làm việc đi.””
“À đúng rồi, bàn làm việc của anh ở đâu?”Cách xưng hô đó hoàn toàn khác với cô.
Phương Tắc Thanh bèn dẫn cô vào phòng đạo diễn. Lật Hạ đặt chậu cây lên bàn, đúng vào vị trí có thể lọt vào tầm mắt anh. Cô ngắm nghía mấy chiếc cúp trên kệ sách của anh một lát, rồi ngó ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Phương Tắc Thanh làm việc xong, quay lại tìm cô.
“Đói chưa?” Vừa vào là anh hỏi ngay.”
Lật Hạ lắc đầu, “Chàng trai ban nãy đi rồi hả?”” Lật Hạ có hứng thú ngay, “Xem luôn ở đây hả?
“Ừ, biên tập viên đó.”“…
“Nhân viên của anh thích gọi anh là sếp nhỉ?” Lật Hạ hỏi.Cô cảm thấy mối quan hệ giữa họ giống như chiếc thang máy đưa người từ ga tàu điện ngầm lên mặt đất, đi từ dưới lên trên, không vội vã cũng chẳng quá chậm, dần dần lộ ra khoảng trời phía trên rộng lớn và sáng sủa hơn.
Phương Tắc Thanh nói gọi sao cũng được, “Sếp, đạo diễn Phương, anh Phương, đều là mấy bạn trẻ, anh để họ gọi như nào thấy thoải mái là được.”Chương 22: Cơn nghiện dịu dàng
Cách xưng hô đó hoàn toàn khác với cô. Đúng lúc này, anh từ cửa bước lại gần, Lật Hạ lặng lẽ dùng mắt phác họa dáng người cao ráo cùng các đường nét của anh. Từ vai xuống eo, lớp vải đen tuyền ôm gọn, kín đáo mà cứng cáp, vô tình tăng thêm vẻ cấm dục. Chỉ có ống tay áo ngắn để lộ phần lớn cánh tay, lúc vô tình dùng sức, Lật Hạ nhận ra anh rắn chắc hơn cô tưởng, các đường cơ bắp cũng rõ ràng, đẹp mắt.“Giả sử giờ em quay tài liệu, em muốn quay về cái gì?
Đến lúc đó, Lật Hạ mới chợt ý thức được.Đúng lúc này, anh từ cửa bước lại gần, Lật Hạ lặng lẽ dùng mắt phác họa dáng người cao ráo cùng các đường nét của anh.
Người trước mặt cô, từ đầu đã là một người đàn ông trưởng thành.Cô và Phương Tắc Thanh ngồi rất gần nhau.
Cô rời mắt đi, nói, “Em để xương rồng ở đây rồi nhé, phải chăm sóc cẩn thận đấy.”Anh hỏi: “Sao em lại dùng ảnh anh làm hình nền điện thoại?
Phương Tắc Thanh nói sẽ chăm. Anh tiện tay nhấc chậu cây lên, lúc ấy mới phát hiện chiếc chậu sành nhỏ màu nâu hạt dẻ được dán một tờ giấy note nhỏ xinh bên ngoài, trên đó viết vỏn vẹn bốn chữ to rõ ràng…Ra khỏi thang máy, Phương Tắc Thanh đã đứng ngoài cửa chờ cô.
“Lật Hạ tặng đó”Cứ như thế, trong một ngày, Lật Hạ đã mở khóa hai thế giới khác nhau xoay quanh F.
Phía sau còn vẽ thêm một hạt dẻ tròn vo.“Không có những bạn gái cũ, cũng không có cái gọi là bạn gái cũ.
Phương Tắc Thanh nhìn mà không nhịn được bật cười.“Lật Hạ.
“Chỗ anh có nhiều cúp quá nhỉ.” Lật Hạ ngồi trên ghế xoay, “Anh làm đạo diễn lâu chưa?”Không khí sững lại một giây.
“Chưa lâu, mấy cái này là từ hồi đại học bước chân vào nghề đến giờ, là số ít mà anh có thể mang ra khoe.” Phương Tắc Thanh nhìn mấy tấm huy chương vàng bạc ấy, hơi nghiêng đầu, “Nói ra như vậy rồi, có phải cảm thấy cũng không nhiều lắm đúng không?”Phương Tắc Thanh nói sẽ chăm.
“Không.” Lật Hạ lắc đầu, nghiêm túc nói, “Tuy em không hiểu rõ giá trị của chúng, nhưng tất cả đều là minh chứng cho việc anh đã trở thành anh của hiện tại mà. Murakami Haruki còn từng là ‘người chạy bên lề’ của giải Nobel Văn học nữa kìa, anh có thể nói sách ông ấy viết dở, hay mấy giải thưởng ông ấy nhận được đều không có giá trị sao?”Tưởng anh quên chuyện này rồi chứ.
Mang anh ra so với Murakami Haruki luôn à, Phương Tắc Thanh bật cười ha ha. Anh cảm thấy Lật Hạ đáng yêu quá đỗi, tay siết nhẹ, chỉ là không dám đưa lên chạm vào khuôn mặt cô. Hiện tại anh chưa có thân phận phù hợp, lại thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn nắm tay cô.Cô ngắm nghía mấy chiếc cúp trên kệ sách của anh một lát, rồi ngó ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.
Đúng lúc đó, Lật Hạ lên tiếng, mắt sáng long lanh đầy mong chờ: “Em có thể xem những tác phẩm của anh không?”Trong đầu Phương Tắc Thanh thoáng hiện lên hai chữ, nhưng lại ngập ngừng không nói.
Phương Tắc Thanh gật đầu bảo tất nhiên rồi, “Lần trước anh còn nói muốn xem cùng em còn gì.”Phương Tri.
“Thật á?” Lật Hạ có hứng thú ngay, “Xem luôn ở đây hả?”Nhưng cơn gió khi ẩn khi hiện ấy, chỉ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Phương Tắc Thanh đảo mắt nhìn xung quanh, nơi làm việc tối tăm, nhàm chán. Anh nói, “Tan làm rồi, anh không muốn ở lại đây nữa.””
“Vậy đi đâu?”Cô cảm nhận rõ ràng được tay Phương Tắc Thanh siết nhẹ nơi cổ tay mình: “Thích cái gì?
Trong đầu Phương Tắc Thanh thoáng hiện lên hai chữ, nhưng lại ngập ngừng không nói.“Bạn chị bảo quán nhà mình không mở tận hai ngày rồi.
“Hử?” Lật Hạ vẫn đang hỏi.Lật Hạ ngẫm nghĩ: “Có một bộ về ngành xuất bản sách nổi tiếng lắm, em rất thích.
Phương Tắc Thanh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn mở lời: “…đến nhà anh, được không?”“Thật ra anh có một câu muốn hỏi em từ lâu rồi.
“…”“Là xương rồng à?
Không khí sững lại một giây.“Quà gặp mặt tặng studio đó.
Lật Hạ cười trêu, “Thầy Phương có âm mưu gì đúng không?””
“Không phải, anh không có ý gì khác đâu, vì ở nhà có máy chiếu với ghế sofa, sẽ tiện hơn chỗ này nhiều.” Phương Tắc Thanh vội giải thích, lại xin lỗi, “Nói thế khiến em thấy đường đột à?”Trái tim cô đập lỡ nhịp.
Không phải đường đột đâu, Lật Hạ thầm nghĩ.Ánh mắt anh dần di chuyển lên trên, dừng lại trên môi Lật Hạ, rồi trôi đến mắt cô.
Là đang dụ dỗ đấy.Có lẽ vì công việc, hôm nay anh đeo kính, gọng mảnh màu bạc, đặt lên sống mũi thẳng tắp, trông nho nhã điềm đạm.
Nam nữ ở riêng với nhau vào buổi tối, nghĩ kiểu gì cũng khó mà không nghĩ lệch.”
Nhưng cô là chú cá nhỏ can đảm nhất trong dòng chảy mạo hiểm cơ mà, sao lại chùn bước được chứ?Lật Hạ nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt Lật Hạ đầy thích thú, ngẩng đầu đáp được.“Ừ, em hỏi đi.
Lại nhấn mạnh thêm, “Nhưng từ giờ trở đi, anh không được nắm tay em đâu đấy.”Cảm giác mạnh mẽ pha lẫn tê dại tràn về cùng lúc, khiến Lật Hạ thấy tê rần cả da đầu.
Phương Tắc Thanh do dự mấy giây, cuối cùng như thở dài mà nói: “Được rồi.”Lật Hạ dứt khoát vén rèm lên…
—Trang tin nhắn trống trơn, chỉ có mỗi ảnh đại diện của Phương Tắc Thanh.
Cứ như thế, trong một ngày, Lật Hạ đã mở khóa hai thế giới khác nhau xoay quanh F.”
Cô cảm thấy mối quan hệ giữa họ giống như chiếc thang máy đưa người từ ga tàu điện ngầm lên mặt đất, đi từ dưới lên trên, không vội vã cũng chẳng quá chậm, dần dần lộ ra khoảng trời phía trên rộng lớn và sáng sủa hơn.Cô muốn hiểu anh thêm một chút.
Cũng giống như trái tim cô vậy.Phương Tắc Thanh ngượng ngùng gãi đầu: “Tháng trước anh ở nước ngoài suốt, chưa về nhà.
Cùng Phương Tắc Thanh đi siêu thị, Lật Hạ đi bên phải anh, lựa vài món mình thích ăn, rồi hỏi anh thích gì. Những khoảnh khắc bình dị và thường nhật như vậy khiến cô hay quên mất mình sắp phải rời đi.Cùng Phương Tắc Thanh đi siêu thị, Lật Hạ đi bên phải anh, lựa vài món mình thích ăn, rồi hỏi anh thích gì.
Phương Tắc Thanh còn mua thêm hai chiếc cốc mới và một đôi dép đi trong nhà màu hồng nhạt.” Phương Tắc Thanh gọi cô.
Lúc đó Lật Hạ còn thắc mắc. Mãi đến khi cô đứng trong căn nhà trống trải và u tối của anh mới hiểu ra. Không gian rộng rãi, chỉ có tông trắng đen lạnh lẽo và lý trí. Đảo bếp, bàn trà, kệ tủ… thậm chí đến cái cốc hay dấu vết của cuộc sống thường ngày cũng chẳng thấy đâu.Có lẽ vì hồi hộp, anh nắm rất chặt, nhưng lại chẳng vững vàng.
Phương Tắc Thanh ngượng ngùng gãi đầu: “Tháng trước anh ở nước ngoài suốt, chưa về nhà.””
Lật Hạ thay dép mới, bật đèn trang trí, lại rót đầy ly nước bằng loại rượu sủi vị chanh xanh, rửa trái cây rồi bày ra ngay ngắn. Đến khi ấy, không gian này cuối cùng cũng có chút sắc màu.”
Lật Hạ vỗ tay, hài lòng ngồi phịch xuống ghế sofa. Cô trêu Phương Tắc Thanh: “Em còn tưởng anh sống tinh tế lắm cơ.””
Không ngờ lại là phong cách nhà trống không.”
Phương Tắc Thanh ở bên cạnh ngửa đầu chỉnh máy chiếu, còn bị dính cả bụi lên tay. Anh nói: “Đôi khi tinh tế cũng mệt lắm.”Cánh cửa đó, vừa xa lạ vừa mới mẻ, giúp cô tiến gần hơn đến anh, nhưng cũng tiềm ẩn nguy hiểm.
Lật Hạ ngồi xa nhìn anh, thấy buồn cười, “Mấy tấm hình anh đăng trên Instagram đều rất tinh tế mà, lúc đó em còn nghĩ: wow, chàng trai này có gu thật đấy.”Đúng lúc đó, Lật Hạ lên tiếng, mắt sáng long lanh đầy mong chờ: “Em có thể xem những tác phẩm của anh không?
“Cho nên mới nói, đó toàn là mấy mảnh vụn chắp vá thôi.” Phương Tắc Thanh đáp, “Giờ thấy anh thế nào?”Hiện tại anh chưa có thân phận phù hợp, lại thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn nắm tay cô.
Thật hơn, cũng đáng yêu hơn.Phương Tắc Thanh hơi mất tự nhiên: “Xong việc rồi thì thời gian của anh đều dành cho em.
Lật Hạ nghĩ thầm.Buổi chiều bước ra khỏi tiệm nước hoa, Lật Hạ bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Cô vừa cười vừa cắn một trái nho xanh: “Cái máy chiếu anh để bao lâu không dùng rồi đấy, đi rửa tay cái đã nào.”Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn đôi mắt mày mũi nổi bật của anh dưới ánh sáng mờ nhạt.
Đến khi cả hai ngồi yên ổn trên sofa thì cũng đã gần tám giờ. Phương Tắc Thanh hỏi Lật Hạ muốn xem thể loại gì, bảo cô chọn.Ánh mắt Lật Hạ chỉ chạm vào mắt anh một giây rồi lại lảng đi: “Anh đẹp trai.
Lật Hạ đáp: “Anh quay cái nào em cũng thích.””
Phương Tắc Thanh bật cười, liếc nhìn đồng hồ: “Xem hết thì chắc không kịp thời gian đâu.””
Thực ra Lật Hạ đã nghĩ kỹ từ trước, cô đếm ngón tay: “Muốn xem tác phẩm anh thích nhất hồi đầu mới làm nghề, tác phẩm đoạt giải ở giai đoạn giữa, và bộ phim anh thấy ưng ý nhất gần đây.””
“Vậy đâu phải em chọn, là bắt anh chọn đấy chứ.” Phương Tắc Thanh nói.”
Lật Hạ chớp mắt.Vừa dứt lời, sau lưng vang lên một giọng nói dè dặt, “Sếp ơi?
Thứ anh chọn sẽ phần nào phản ánh những yêu thích tiềm thức trong anh.Thật hơn, cũng đáng yêu hơn.
Cô muốn hiểu anh thêm một chút.”
Trong mấy ngày cuối cùng này.Ở khu chỉ dẫn trong sảnh lớn, cô nhìn thấy tên studio của anh.
Cuối cùng, Phương Tắc Thanh chọn ra ba bộ: một phim tài liệu về người nhảy dù đầy dũng khí, một tác phẩm ghi lại cuộc sống chân thực của “những người làm việc không có bàn làm việc”. Đến phim cuối cùng, anh chần chừ mãi, do dự rất lâu: “Chẳng có cái nào thật sự ưng nhất cả, xem hai cái trước trước nhé.”“Em làm gì cũng đều bắt đầu từ điều mình yêu thích à?
Lật Hạ cố tình đẩy anh bằng lời nói: “Chọn một cái đi mà.”” Lật Hạ đáp.
Phương Tắc Thanh vuốt màn hình, giọng trầm thấp, nhưng Lật Hạ vẫn nghe được.”
Anh nói: “Hình như chẳng có cái nào thật sự hài lòng cả.”Lật Hạ nhẹ nhàng siết tay anh, ánh mắt lấp lánh nụ cười: “Vậy bây giờ thì sao?
Không hiểu sao, ngay từ lần đầu quen F, Lật Hạ đã phát hiện ra một điều: cảm giác hiệu quả trong công việc của anh cực thấp. Giống như anh vừa nói “không có cái nào thật sự hài lòng”, hình như anh cũng không hài lòng với chính bản thân mình. Lật Hạ đành tạm lùi một bước, xem hai bộ phim đầu trước. Cô quay sang nhìn Phương Tắc Thanh, nói muốn uống rượu ngọt, bảo anh cụng ly với mình.“Chưa từng.
Vẻ mặt Phương Tắc Thanh thoải mái hơn một chút, lúc hai ly thủy tinh chạm nhau vang lên tiếng “keng” giòn tan, anh cười nói: “Chúc mừng em đã đến với ngôi nhà trống rỗng của anh.”Lật Hạ nghĩ thầm.
Lật Hạ ngửa đầu, cười ha ha không chút kiêng dè.Lúc không nói chuyện, chỉ còn âm thanh phim vang lên lấp đầy không khí.
Vị chua ngọt và hơi chát của chanh xanh nổ tung nơi đầu lưỡi, mang theo chút hơi men, lan ra trong khoang miệng. Lúc không nói chuyện, chỉ còn âm thanh phim vang lên lấp đầy không khí.Vì cô phát hiện ra…
Cô và Phương Tắc Thanh ngồi rất gần nhau. Cô co chân lên ghế, đầu gối vô tình chạm vào chất vải quần âu của anh. Vai kề vai, chỉ cách nhau một cái giơ tay.Phương Tắc Thanh do dự mấy giây, cuối cùng như thở dài mà nói: “Được rồi.
Cảm giác rất lạ.”
Suốt cả quá trình, Lật Hạ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt điềm tĩnh chăm chú nhìn màn hình, nhưng thật ra, cô chẳng hiểu F quay gì. Chỉ thấy trên màn hình, người nhảy dù quả quyết lao xuống từ độ cao ngất trời, khoảnh khắc cơ thể rơi tự do, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt xuyên qua cả khung hình, đánh thẳng vào lòng Lật Hạ.”
Giờ đây cô cũng có cảm giác tim đập hỗn loạn, chới với như mất trọng lực.“Không.
Vì cô phát hiện ra…“Đương nhiên.
Phương Tắc Thanh đang nhìn cô.“Thích thì dùng thôi.
Ánh nhìn cháy bỏng, nhưng đầy kiềm chế.Cô muốn anh nhớ đến cô, không chỉ trong một mùa hoa.
Lật Hạ bị ánh mắt ấy nhìn đến ngượng ngùng, dứt khoát quay đầu hỏi anh: “Sao anh lại lơ đãng thế hả?”Lật Hạ cười toe toét, ngẩng đầu trêu chọc: “Anh nói ban ngày không đi cùng em được, ý là buổi tối thì đi được đúng không?
Phương Tắc Thanh cười khẽ: “Anh có cái muốn xem hơn.”Tầm mắt nhìn tới đâu cũng toàn là máy móc thiết bị đắt tiền, đen sì một màu phủ khắp tường và các góc phòng.
“… ”Cô co chân lên ghế, đầu gối vô tình chạm vào chất vải quần âu của anh.
Hai má Lật Hạ lại bắt đầu nóng lên.“Cho nên mới nói, đó toàn là mấy mảnh vụn chắp vá thôi.
Cô nhanh chóng lái sang chủ đề khác, hỏi Phương Tắc Thanh sao lại chọn quay về nhảy dù. Anh đáp, hồi đó còn trẻ, toàn chọn mấy cái nguy hiểm và ít người làm để gây chú ý.Lật Hạ quyết định chọn cho Phương Tắc Thanh một món quà.
“Giả sử giờ em quay tài liệu, em muốn quay về cái gì?” Phương Tắc Thanh hỏi.“Hử?
Lật Hạ ngẫm nghĩ: “Có một bộ về ngành xuất bản sách nổi tiếng lắm, em rất thích. Hoặc là quay về ông bà ngoại và ba mẹ em.”Lật Hạ vỗ tay, hài lòng ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Em nhìn nhận mọi thứ khá nhỏ bé, họ yêu em, nhưng từ lúc em sinh ra, em chỉ tham gia vào nửa đời sau của họ. Nếu có cơ hội, em muốn ghi lại cả cuộc đời họ.”Anh cảm thấy Lật Hạ đáng yêu quá đỗi, tay siết nhẹ, chỉ là không dám đưa lên chạm vào khuôn mặt cô.
Phương Tắc Thanh gật đầu. “Ý tưởng rất hay.”Phương Tắc Thanh bèn dẫn cô vào phòng đạo diễn.
“Em làm gì cũng đều bắt đầu từ điều mình yêu thích à?” Anh hỏi.Cũng từng ngồi ở chỗ này như bây giờ, cũng dựa sát, nắm tay, qua đêm?
“Đương nhiên.” Lật Hạ đáp.Xương bàn tay bắt đầu đau, cô mới đề nghị đổi tư thế nắm tay khác.
Ngồi xếp bằng đã lâu, cô muốn đổi tư thế. Vừa định đứng dậy duỗi chân thì cổ tay phải bỗng bị ai đó nắm lấy. Lực mạnh đến mức cô lại ngồi xuống như cũ.Ban đầu là kiểu nắm phủ trọn.
“Lật Hạ.” Phương Tắc Thanh gọi cô.Ngồi xếp bằng đã lâu, cô muốn đổi tư thế.
“Ừm?”Câu hỏi đó khiến Lật Hạ khựng lại.
Trái tim cô đập lỡ nhịp.”
“Thật ra anh có một câu muốn hỏi em từ lâu rồi.””
“Muốn hỏi gì?”Cúi đầu hay ngẩng lên đều lấp ló hiện ra.
Ánh sáng thay đổi liên tục từ màn hình chiếu phản chiếu vào mắt anh, giọng anh trầm mà chậm rãi, nhưng lại nóng như hơi thở mùa hè.” Phương Tắc Thanh nhìn mấy tấm huy chương vàng bạc ấy, hơi nghiêng đầu, “Nói ra như vậy rồi, có phải cảm thấy cũng không nhiều lắm đúng không?
Anh hỏi: “Sao em lại dùng ảnh anh làm hình nền điện thoại?”Anh lúc này có vẻ rất hài lòng, không giấu được nụ cười trên mặt: “Em mà chứng minh sớm thì anh đã không ghen bóng ghen gió rồi.
“…”…
Xong đời.Đến khi cả hai ngồi yên ổn trên sofa thì cũng đã gần tám giờ.
Tưởng anh quên chuyện này rồi chứ.Cô hỏi ngược lại: “Hành động này khó hiểu lắm sao?
Lật Hạ thật sự không muốn giả vờ nữa.Lật Hạ ngồi xa nhìn anh, thấy buồn cười, “Mấy tấm hình anh đăng trên Instagram đều rất tinh tế mà, lúc đó em còn nghĩ: wow, chàng trai này có gu thật đấy.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn đôi mắt mày mũi nổi bật của anh dưới ánh sáng mờ nhạt.”
Cô hỏi ngược lại: “Hành động này khó hiểu lắm sao?”Trong đầu cô vẫn quanh quẩn chuyện rốt cuộc Lật Đại Dũng và Triệu Tiểu Lan đang bận cái gì, nên không nhắc gì đến F.
“Thích thì dùng thôi.”” Lật Hạ ngồi trên ghế xoay, “Anh làm đạo diễn lâu chưa?
Cô cảm nhận rõ ràng được tay Phương Tắc Thanh siết nhẹ nơi cổ tay mình: “Thích cái gì?”Xong đời.
Ánh mắt Lật Hạ chỉ chạm vào mắt anh một giây rồi lại lảng đi: “Anh đẹp trai.”Phương Tắc Thanh ở bên cạnh ngửa đầu chỉnh máy chiếu, còn bị dính cả bụi lên tay.
Biểu cảm của Phương Tắc Thanh lập tức chuyển từ ngạc nhiên sang bật cười, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Vậy là… em thích khuôn mặt của anh à?”Đến lúc đó, Lật Hạ mới chợt ý thức được.
“Chứ không thì sao, anh nghĩ vì lý do gì mà em lại nhắn tin cho anh?”Không có chuyện gì lớn, cũng chẳng phải dịp lễ, người làm thì vẫn đủ, sao lại không mở?
“Ai biết được, có khi em không chỉ nhắn riêng cho mình anh.”” Anh nhìn vào mắt Lật Hạ.
Lật Hạ quay phắt đầu lại: “Anh còn nghi ngờ em?””
“Vậy chứng minh đi.”Cô rời mắt đi, nói, “Em để xương rồng ở đây rồi nhé, phải chăm sóc cẩn thận đấy.
Lật Hạ thực sự bướng bỉnh lấy điện thoại ra cho anh xem.Phương Tắc Thanh mở túi ra, nhìn thấy một chậu cây nhỏ xíu đầu tròn trắng muốt như bông.
Trang tin nhắn trống trơn, chỉ có mỗi ảnh đại diện của Phương Tắc Thanh.Hoàn toàn nhận ra mình là một người tầm thường là từ trước khi Lật Hạ đến studio của anh.
Anh lúc này có vẻ rất hài lòng, không giấu được nụ cười trên mặt: “Em mà chứng minh sớm thì anh đã không ghen bóng ghen gió rồi.””
“Anh ghen à?”Lật Hạ ngửa đầu, cười ha ha không chút kiêng dè.
Lật Hạ nhìn anh chăm chú.Mãi đến khi cô đứng trong căn nhà trống trải và u tối của anh mới hiểu ra.
Nhìn thấy anh hơi ngượng, cổ họng khẽ bật ra một tiếng: “Ừ.”Cô quay sang nhìn Phương Tắc Thanh, nói muốn uống rượu ngọt, bảo anh cụng ly với mình.
“Cảm thấy mình buồn cười thật.”“À đúng rồi, bàn làm việc của anh ở đâu?
Chân thành, nhưng có chút ngại ngùng.Không gian rộng rãi, chỉ có tông trắng đen lạnh lẽo và lý trí.
Giống như một hạt từ tính lăn qua tim, khiến từng đầu dây thần kinh nơi trái tim Lật Hạ ngứa ngáy, tê dại bởi sự cuốn hút không thể kìm nén. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc anh kìm nén không nắm tay cô, giữ đúng lời không vượt ranh giới. Hoặc là từ sớm hơn, khi họ cùng đi siêu thị. Hay thậm chí, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh vào buổi chiều hôm đó.“Muốn hỏi gì?
Cô đã nhận ra trong lòng mình có một cơn nghiện âm ỉ, một nỗi khao khát được chiếm hữu không thể cưỡng lại.Đảo bếp, bàn trà, kệ tủ…
Việc để tâm giống như một cỗ máy ủ mật ong, người đang yêu sẽ nếm được từng chút ngọt lành như tơ.”
Lật Hạ cảm thấy giữa cô và Phương Tắc Thanh như có một tấm rèm gió chắn ngang. Chỉ khi có gió nhẹ thổi qua mới hé ra một góc, cho họ len lén nhìn thấy chút chân tình thật lòng từ đối phương.“Tầng 15, Phương Tri Film Studio”
Nhưng cơn gió khi ẩn khi hiện ấy, chỉ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.Cô nhìn thẳng vào anh: “Em muốn hỏi, Phương Tắc Thanh, những người bạn gái cũ của anh… họ cũng từng đến đây sao?
Lật Hạ dứt khoát vén rèm lên…”
“Em cũng có một câu muốn hỏi anh.”Phương Tắc Thanh còn mua thêm hai chiếc cốc mới và một đôi dép đi trong nhà màu hồng nhạt.
Cô ngồi thẳng dậy, cơ thể nghiêng về phía anh.”
“Ừ, em hỏi đi.”Tương đương với chính con người Phương Tắc Thanh.
Cô nhìn thẳng vào anh: “Em muốn hỏi, Phương Tắc Thanh, những người bạn gái cũ của anh… họ cũng từng đến đây sao?”“Em cũng có một câu muốn hỏi anh.
Cũng từng ngồi ở chỗ này như bây giờ, cũng dựa sát, nắm tay, qua đêm?“Ừm, cũng là hoan nghênh em.
Hoàn toàn nhận ra mình là một người tầm thường là từ trước khi Lật Hạ đến studio của anh. Khi giữa người với người còn giữ một chút khoảng cách, một phần chưa được chạm đến, thì đó là lúc đẹp nhất. Cô đứng ở một điểm nào đó trong thế giới rực rỡ của anh, không dám nhìn tiếp về phía trước.em thích khuôn mặt của anh à?
“Chưa từng.”Vẻ mặt Phương Tắc Thanh thoải mái hơn một chút, lúc hai ly thủy tinh chạm nhau vang lên tiếng “keng” giòn tan, anh cười nói: “Chúc mừng em đã đến với ngôi nhà trống rỗng của anh.
Lần này, Phương Tắc Thanh nắm lấy tay cô.“Cũng ổn.
“Không có những bạn gái cũ, cũng không có cái gọi là bạn gái cũ.” Anh nhìn vào mắt Lật Hạ. “Hai mươi bảy năm đầu đời của anh đều bận rộn vì muốn chứng minh bản thân.”” Phương Tắc Thanh vội giải thích, lại xin lỗi, “Nói thế khiến em thấy đường đột à?
“Lần đầu tiên nắm tay con gái, hơn nữa là…”Phương Tắc Thanh nói gọi sao cũng được, “Sếp, đạo diễn Phương, anh Phương, đều là mấy bạn trẻ, anh để họ gọi như nào thấy thoải mái là được.
Ánh mắt anh dần di chuyển lên trên, dừng lại trên môi Lật Hạ, rồi trôi đến mắt cô.”
“Thật ra anh có hơi hối hận.”Lúc đó Lật Hạ còn thắc mắc.
Chỗ tay nắm lấy tay như một mặt hồ tĩnh lặng.“Lật Hạ tặng đó”
Giọng Lật Hạ căng lại: “Hối hận cái gì?”Cô nhìn góc nghiêng của Phương Tắc Thanh, bỗng nghĩ đến một từ…
Phương Tắc Thanh nói từng chữ một rõ ràng: “Hối hận vì hôm qua sợ làm em giận nên sau khi em hôn anh, anh đã không lập tức hôn lại em, không đáp lại em, không nói cho em biết anh đã vui đến mức nào.””
Phim vẫn chiếu, nhưng chẳng ai xem nữa.”
Lật Hạ nhẹ nhàng siết tay anh, ánh mắt lấp lánh nụ cười: “Vậy bây giờ thì sao?”Đến khi ấy, không gian này cuối cùng cũng có chút sắc màu.
“Anh có muốn hôn em không?”