Chương 23: Khi đ ộng tình–
Khó mà nói rõ được là ai chủ động ghé sát trước.“Vào cái thời đó, con đầu lòng mà lại là con trai thì rất hiếm khi mang họ mẹ.
Gần đến mức hơi thở giao hòa, hai cánh môi khô khốc khát khao chạm đến bờ bến mà mình mong nhớ. Chạm nhẹ rồi tách ra. Lại chạm, lại tách. Mỗi lần đều như móc lên ngọn lửa bức bối đang điên cuồng dâng trào trong người Lật Hạ.Nơi đó nóng rực, mà anh lại như cố ý khẽ xoa nhẹ từng chút một.
Cuối cùng, Lật Hạ vẫn mắc câu, mà lại con cam tâm tình nguyện.“Anh biết.
Cô cảm nhận được rồi, người đàn ông mình thích có đôi môi mềm nóng hổi, có hơi thở bỏng rát.“Lận Hủ là con cả, còn có một cậu con út nữa.
Hơi thở ấy nhẫn nại phả lên đầu mũi, thăm dò từng chút, mở rộng phạm vi ma sát với môi cô.Vậy nên, cô nhanh chóng nhận ra cuộc điện thoại vừa rồi khiến Phương Tắc Thanh có điều gì đó bất ổn.
Từ những nụ hôn chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đến những cái m*t nhẹ khô khốc, rồi đến lúc môi họ hoàn toàn dán chặt, quấn quýt lấy nhau. Nồng nhiệt, cuồng si. Bàn tay không nắm lấy tay cô khẽ dịch ra sau lưng, đặt lên phần gáy vốn đã đỏ bừng. Nơi đó nóng rực, mà anh lại như cố ý khẽ xoa nhẹ từng chút một.Lật Hạ thấy tim mình nhói lên, mở ra, lúc định giải mã những lời bộc bạch từ trái tim người kia, tay cô bỗng hơi run…
Lưng và tim Lật Hạ như bị điện giật.“Ừ.
Vì căng thẳng nên cô nín thở quá lâu, đến khi lồng ngực căng tức rồi mới nhận ra mình thiếu oxy. Cô đưa tay đẩy vai Phương Tắc Thanh, muốn hít một hơi thật sâu. Phương Tắc Thanh cũng hơi rời ra một chút. Thế nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi để thở, Lật Hạ đã cảm thấy miệng khô lưỡi khát.Bàn tay không nắm lấy tay cô khẽ dịch ra sau lưng, đặt lên phần gáy vốn đã đỏ bừng.
Ngẩng lên, ánh sáng trên màn chiếu vừa lúc phóng đại vệt nước trong suốt đọng lại trên môi Phương Tắc Thanh.Gió thổi lùa vào khiến cô thấy lành lạnh, đầu óc vừa rồi còn mơ hồ lập tức tỉnh táo hẳn.
Là của cô.Cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời, trong đầu xoay vòng bao nhiêu câu, tay cũng xoay cái tách mãi, cuối cùng mới hỏi được: “Vậy… chị có hai người con trai ạ?
Đầu Lật Hạ như bốc hơi nóng mù mịt.Anh phải nói với em thế nào đây, chẳng lẽ nói rằng anh đã cố gắng thế nào, rồi lại thất bại ra sao?
Phản ứng đầu tiên lại là đưa tay lên giúp anh lau đi.Tại sao mình sinh cả hai đứa, mà cả hai đều phải mang họ bên nhà chồng?
Vậy là… lại hôn tiếp.Bình tĩnh để suy nghĩ về mối quan hệ sau này.
…”
Lần đầu hôn nhau, cả hai đều không quá thành thạo. Nhưng vì là người mình thích, Lật Hạ cảm thấy trải nghiệm này rất tuyệt.[Có một tin xấu: là hôm nay]
Khi dopamine gào thét trong não, khi cảm nhận được sự hấp dẫn về thể xác, Lật Hạ đã hiểu câu nói kia…ý anh là bộ vừa rồi khá nhạt nhẽo, anh sợ em không xem nổi, lãng phí thời gian của em…”
Không có kỹ xảo, chỉ có tình cảm.Cô quay đầu lại, ném ra một chữ: “Phải.
Hôn lâu quá thì khó mà dừng lại, Lật Hạ đành khẽ th* d*c, chủ động lùi lại để kéo giãn khoảng cách. Hình như Phương Tắc Thanh không chịu, còn định kéo cô lại gần. Vừa định lên tiếng thì điện thoại anh vang lên vài tiếng “ting ting”, chắc do không trả lời nên người kia gọi thẳng đến.Hơn mười giây yên lặng, Phương Tắc Thanh nhìn cô.
Tiếng chuông khiến đầu óc Lật Hạ tỉnh táo lại phần nào, cô đẩy nhẹ anh: “Mau nghe đi.”Lật Hạ cười lớn: “Trong sân đầy báu vật thế kia, nào có cô đơn gì đâu.
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô nhéo nhéo mặt anh. Phương Tắc Thanh lập tức tranh thủ dụi mặt vào lòng bàn tay cô: “Biết rồi mà.”Phương Tắc Thanh lập tức tranh thủ dụi mặt vào lòng bàn tay cô: “Biết rồi mà.
Anh đứng dậy cầm lấy điện thoại, còn Lật Hạ vẫn ngồi trên sofa, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim. Thấy anh nhíu mày nhìn màn hình, khi đi ngang qua sofa còn dặn cô đợi một lát, rồi nhanh chân bước ra ban công. Lật Hạ không nghe được anh nói gì, chỉ thấy bóng anh đi qua đi lại ngoài trời đêm qua lớp kính.Lật Hạ hơi sốt ruột, “Anh thử trút ra xem, có thể sẽ thấy nhẹ lòng hơn đấy.
Cô chăm chú nhìn vài giây.”
Nghĩ đến nụ hôn khi nãy, cô áp cốc nước lạnh lên má để làm dịu đi phần nào.”
Mấy phút trôi qua vẫn chưa thấy anh quay lại, Lật Hạ vừa ăn trái cây vừa thấy hơi buồn chán. Bộ phim tài liệu trên máy chiếu đã kết thúc, hiện đang tạm dừng. Cô cầm điều khiển chọn trong thư mục, thấy danh sách dài dằng dặc mà không khỏi thầm thán phục sự cố gắng của anh suốt những năm qua. Cuối cùng, cô chọn một bộ mới nhất có tiêu đề Thủy Triều, bên dưới ghi “Tác phẩm dự thi Cannes”, Lật Hạ thấy tò mò nên bấm vào.Có nhiều điều khi đối diện trực tiếp, anh không thể nói ra được.
Cũng đúng lúc đó, cửa kính bị kéo ra.Mấy phút trôi qua vẫn chưa thấy anh quay lại, Lật Hạ vừa ăn trái cây vừa thấy hơi buồn chán.
Gió thổi lùa vào khiến cô thấy lành lạnh, đầu óc vừa rồi còn mơ hồ lập tức tỉnh táo hẳn. Vậy nên, cô nhanh chóng nhận ra cuộc điện thoại vừa rồi khiến Phương Tắc Thanh có điều gì đó bất ổn.Nghĩ đến nụ hôn khi nãy, cô áp cốc nước lạnh lên má để làm dịu đi phần nào.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa, bỗng dưng dừng bộ phim đang chiếu trên màn hình. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lật Hạ, anh ngồi xuống, “Lật Hạ, chúng ta đổi phim khác nhé.”Hôn lâu quá thì khó mà dừng lại, Lật Hạ đành khẽ th* d*c, chủ động lùi lại để kéo giãn khoảng cách.
Không bàn bạc, không xin phép, anh ấn điều khiển, bắt đầu phát một bộ khác.” Lận Hồng gật đầu.
Lật Hạ sững người: “Tại sao?””
Giây phút này, cô nhìn thấy trên gương mặt Phương Tắc Thanh một sự bình tĩnh hoàn toàn khác với lúc nãy, khiến cô không biết nên phản ứng ra sao.Sáng hôm sau, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng bên ngoài.
Anh dán mắt nhìn màn hình, nhưng rõ ràng không hề xem những hình ảnh đó.Chắc em không biết đâu.
Chỉ thản nhiên nói: “Không có gì hay.”” Lận Hồng gọi cô hai lần, Lật Hạ mới bước chân vào.
Rồi như sực nhận ra điều gì, anh quay sang tìm tay Lật Hạ, cuống quýt giải thích: “Không phải… ý anh là bộ vừa rồi khá nhạt nhẽo, anh sợ em không xem nổi, lãng phí thời gian của em…”Ở một góc độ nào đó, cô và Phương Tắc Thanh đều là người làm nghệ thuật.
“Phương Tắc Thanh.”Lật Hạ bình tĩnh gọi anh, bắt được ánh mắt anh đang cụp xuống, từng câu từng chữ đều chắc chắn: “Em đã nói rồi, em sẽ không cho rằng phim anh làm không hay, lại càng không thấy nhạt nhẽo.
Lật Hạ bình tĩnh gọi anh, bắt được ánh mắt anh đang cụp xuống, từng câu từng chữ đều chắc chắn: “Em đã nói rồi, em sẽ không cho rằng phim anh làm không hay, lại càng không thấy nhạt nhẽo.”Lật Hạ, em đừng giận anh nữa nhé.
“Anh biết.”Chủ nghĩa hiện sinh và chủ nghĩa hư vô đều nói sự tồn tại của con người là vô nghĩa, là trống rỗng.
“Vậy thì tại sao anh không cho em xem?”Lật Hạ dò hỏi: “Anh có muốn kể với em một chút không?
Cô muốn nghe sự thật, cô muốn biết cảm giác vô lực trong anh đến từ đâu, vì sao những thứ rõ ràng là đam mê, là tâm huyết, lại bị chính anh gọi là “nhạt nhẽo”, là “lãng phí thời gian”.”
Ở một góc độ nào đó, cô và Phương Tắc Thanh đều là người làm nghệ thuật. Cô làm sách, cũng phải dồn rất nhiều tâm sức. Vì thế Lật Hạ rất hiếm khi nói sách mình làm ra là nhạt nhẽo, cho dù nội dung có khô khan thì nó vẫn có giá trị riêng.Anh quá dịu dàng, khiến lòng Lật Hạ bỗng chua xót.
Lục Hạ hiểu rất rõ sự tự phủ nhận bản thân như thế của Phương Tắc Thanh sẽ dẫn đến bao nhiêu dằn vặt nội tâm và nỗi thất vọng trong lòng anh.Dường như anh đã viết rất nghiêm túc, suy nghĩ rất lâu, từng câu từng chữ đều thấm đẫm sức nặng.
Chủ nghĩa hiện sinh và chủ nghĩa hư vô đều nói sự tồn tại của con người là vô nghĩa, là trống rỗng. Nhưng cho dù vậy, chúng ta vẫn phải làm việc, phải sống. Cho nên, nhiều khi con người ta sống nhờ một chút lòng tin, một điều để hướng về, một niềm đam mê, hoặc chỉ đơn giản là ánh nắng của một ngày nào đó.”
Cuốn băng rối rắm trong thế giới của anh dù ngắt quãng rối loạn, Lật Hạ cũng muốn nghe thử một lần.[Có một tin tốt: có bên A tìm anh sản xuất phim]
Nhưng anh không nói gì.Hình như là do cô quá nôn nóng muốn hiểu anh, không nghĩ đến cảm xúc của anh.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn của Lật Hạ, anh mới do dự mở miệng: “Anh không biết phải giải thích thế nào, Lật Hạ.””
Một giọng điệu như vừa bị mưa dầm qua.Khu vườn trong sân giờ rộng và phong phú hơn hẳn, hoa lá cỏ cây đang độ tươi tốt rực rỡ, khiến lòng người khoan khoái.
Lật Hạ dịu dàng hỏi anh: “Vừa rồi anh nghe điện thoại, là có chuyện không vui à?”Mời em xem tác phẩm của anh cũng khiến anh thấy rất hồi hộp.
“…”Chương 23: Khi đ*ng t*nh
“Ừ.””
Lật Hạ dò hỏi: “Anh có muốn kể với em một chút không?”Khó mà nói rõ được là ai chủ động ghé sát trước.
Hơn mười giây yên lặng, Phương Tắc Thanh nhìn cô.“Có lẽ anh không được em, không thể dùng lời nói để biểu đạt nhiều thứ.
Lật Hạ hơi sốt ruột, “Anh thử trút ra xem, có thể sẽ thấy nhẹ lòng hơn đấy. Em sẽ là một người lắng nghe rất tốt.”Lưng và tim Lật Hạ như bị điện giật.
Thế nhưng, không gian vẫn im lặng.Anh đứng dậy cầm lấy điện thoại, còn Lật Hạ vẫn ngồi trên sofa, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim.
Anh chỉ nói: “Xin lỗi.”Sau lưng bà còn có một chú chó border collie chạy tung tăng.
–Khi dopamine gào thét trong não, khi cảm nhận được sự hấp dẫn về thể xác, Lật Hạ đã hiểu câu nói kia…
Ra khỏi nhà Phương Tắc Thanh, Lật Hạ bắt một chiếc taxi. Ban đầu cô định đi bộ, nhưng lại có một kẻ phiền phức cứ bám riết phía sau. Cô về khách sạn, anh cũng theo lên xe, suốt dọc đường cứ quấn lấy hỏi cô có phải đang giận không.” Lận Hồng quay đầu lại, mỉm cười, “Tên do con trai chị đặt, bình thường chị hay gọi nó là bé Dưa, haha.
Lật Hạ thấy bực rồi.”
Cô quay đầu lại, ném ra một chữ: “Phải.”Cô làm sách, cũng phải dồn rất nhiều tâm sức.
Cô bước đi như bay, miệng cũng như tàu hỏa tăng tốc…”
“Đúng là đang giận đấy, không thấy rõ à?”“Trước tiên cảm ơn em đã chấp nhận cách giao tiếp cũ kỹ và mang tính trốn tránh này của anh.
“Là anh nói phải thật lòng, vậy anh làm được chưa?”“Còn nữa, em nghĩ hai ta cần bình tĩnh lại.
“Còn hỏi em có giận không, đàn ông các anh thật kỳ lạ, rõ ràng có mắt mà không biết nhìn, có miệng mà không biết dỗ, chỉ biết hỏi hỏi hỏi, sao nào, chọc người khác nổi giận khiến anh thấy vui lắm à?”Không ngoài dự đoán, ngoài bữa sáng ra còn có một tấm thiệp, buộc trên một bó hoa hồng trắng.
…Cô bước đi như bay, miệng cũng như tàu hỏa tăng tốc…
Mãi cho đến khi đứng trước cửa khách sạn.Sợ những ngày qua em chú ý đến anh chỉ vì chút mới mẻ này nọ, cuối cùng lại phát hiện anh là người rất nhạt nhẽo.
Cô quay người lại, Phương Tắc Thanh dừng bước, nhìn cô.Mãi cho đến khi đứng trước cửa khách sạn.
Vẫn là tư thế đứng đối mặt như đêm đầu gặp nhau, lúc ấy anh đưa tay về phía cô, nói: “Vậy thì từ bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu… chân thực một chút.” Khoảnh khắc hai bàn tay đan vào nhau, Lật Hạ rất khó quên được cảm giác rung động trong lòng khi ấy.Vì thế Lật Hạ rất hiếm khi nói sách mình làm ra là nhạt nhẽo, cho dù nội dung có khô khan thì nó vẫn có giá trị riêng.
Giờ phút này, Lật Hạ hơi cau mày, cảnh cáo người trước mặt: “Em sẽ không cho anh vào phòng đâu.”Cô cảm nhận được rồi, người đàn ông mình thích có đôi môi mềm nóng hổi, có hơi thở bỏng rát.
“Anh biết.”“Còn hỏi em có giận không, đàn ông các anh thật kỳ lạ, rõ ràng có mắt mà không biết nhìn, có miệng mà không biết dỗ, chỉ biết hỏi hỏi hỏi, sao nào, chọc người khác nổi giận khiến anh thấy vui lắm à?
“Vậy thì đến đây thôi.”Cuối cùng, dưới ánh nhìn của Lật Hạ, anh mới do dự mở miệng: “Anh không biết phải giải thích thế nào, Lật Hạ.
Cô liếc nhìn Phương Tắc Thanh: “Em lên đây.”Vẫn là tư thế đứng đối mặt như đêm đầu gặp nhau, lúc ấy anh đưa tay về phía cô, nói: “Vậy thì từ bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu… chân thực một chút.
Vừa định xoay người, cổ tay đã bị người kia nhanh chóng giữ lại, anh vội hỏi: “Lật Hạ, ‘đến đây thôi’ là có ý gì?””
Có lẽ vì đi theo cô suốt cả quãng đường, gió đêm thổi rối tóc mái trước trán Phương Tắc Thanh, khiến vẻ lo lắng trong mắt anh càng rõ rệt. Có lẽ là vậy.Giây phút này, cô nhìn thấy trên gương mặt Phương Tắc Thanh một sự bình tĩnh hoàn toàn khác với lúc nãy, khiến cô không biết nên phản ứng ra sao.
Lật Hạ bình tĩnh nói: “Ý bảo anh về trước.”Lại chạm, lại tách.
“Còn nữa, em nghĩ hai ta cần bình tĩnh lại.”“Lật Hạ”
Bình tĩnh để suy nghĩ về mối quan hệ sau này.”
Lật Hạ muốn nói cô sẽ rời đi vào ngày kia, nhưng không hiểu sao, lời nói đến miệng lại không thốt ra được.”
Phương Tắc Thanh tiến lại gần cô thêm một chút.Lật Hạ đọc đến đây, bỗng nhiên bật cười, nhưng khóe mắt lại cay xè.
Cô cụp mắt, không nhìn anh, nhưng cũng không rút tay về.Lật Hạ không nghe được anh nói gì, chỉ thấy bóng anh đi qua đi lại ngoài trời đêm qua lớp kính.
Giữa tiếng gió thổi, Lật Hạ nghe thấy anh khẽ thở dài trước khi mở lời: “Vừa nãy lúc trên đường, anh cứ nghĩ mãi… hình như anh thật sự không được dứt khoát như em, cũng chẳng có được dũng khí như em. Niềm vui hay nỗi buồn của em đều bộc lộ rất rõ ràng, rất đáng yêu, khiến anh là đàn ông lại trở nên thật nhỏ nhen.”Lận Hồng đáp: “Họ Phương.
“Nhưng Lật Hạ, không phải anh không muốn thẳng thắn với em. Khi em hỏi, anh thật sự không biết nên bắt đầu kể từ đâu, những chuyện đó, tốt có xấu có, dài quá, anh không biết phải nói thế nào. Nhưng anh thừa nhận, anh đổi bộ phim em muốn xem là anh sai, anh xin lỗi.”“Vậy thì tại sao anh không cho em xem?
Lật Hạ bỗng ngẩng đầu nhìn anh.Đáng tiếc là nếu không vì chút cảm xúc bướng bỉnh của anh, có lẽ nụ hôn tối qua đã có thể là một ký ức đẹp hơn.
“Có lẽ anh không được em, không thể dùng lời nói để biểu đạt nhiều thứ. Có nhiều điều khi đối diện trực tiếp, anh không thể nói ra được. Vậy nên, em có thể cho phép anh được dùng cách của mình để nói với em được không?”Chỉ thản nhiên nói: “Không có gì hay.
Anh quá dịu dàng, khiến lòng Lật Hạ bỗng chua xót.“…”
Hình như là do cô quá nôn nóng muốn hiểu anh, không nghĩ đến cảm xúc của anh.”
Phương Tắc Thanh siết nhẹ tay cô, chờ cô hồi đáp.Cuối cùng, Lật Hạ vẫn mắc câu, mà lại con cam tâm tình nguyện.
Lật Hạ khẽ gật đầu.”
Sáng hôm sau, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng bên ngoài. Điện thoại rung, nhận được tin nhắn từ F: [Anh treo bữa sáng em thích ở ngoài cửa]Phương Tắc Thanh cũng hơi rời ra một chút.
[Có một tin tốt: có bên A tìm anh sản xuất phim]“Là anh nói phải thật lòng, vậy anh làm được chưa?
[Có một tin xấu: là hôm nay]Nhưng vì là người mình thích, Lật Hạ cảm thấy trải nghiệm này rất tuyệt.
[Lại không thể ở bên em rồi]Đứng trước cửa sổ, ánh nắng rọi vào người, đọc xong những dòng chữ ấy, Lật Hạ cảm thấy toàn thân như được sưởi ấm.
[Mai bù nhé]Anh cầm lấy điều khiển từ xa, bỗng dưng dừng bộ phim đang chiếu trên màn hình.
Lật Hạ mím môi cười trong chăn, bật dậy, ra lấy đồ treo ngoài cửa.Giờ phút này, Lật Hạ hơi cau mày, cảnh cáo người trước mặt: “Em sẽ không cho anh vào phòng đâu.
Không ngoài dự đoán, ngoài bữa sáng ra còn có một tấm thiệp, buộc trên một bó hoa hồng trắng.Chỉ là chuyện rất dài dòng, em có muốn nghe không?
Lật Hạ thấy tim mình nhói lên, mở ra, lúc định giải mã những lời bộc bạch từ trái tim người kia, tay cô bỗng hơi run…Lật Hạ bình tĩnh nói: “Ý bảo anh về trước.
“Lật Hạ”Cuốn băng rối rắm trong thế giới của anh dù ngắt quãng rối loạn, Lật Hạ cũng muốn nghe thử một lần.
“Trước tiên cảm ơn em đã chấp nhận cách giao tiếp cũ kỹ và mang tính trốn tránh này của anh. Viết thư cho em để bày tỏ lòng mình, thật sự khiến anh hơi hồi hộp. Mời em xem tác phẩm của anh cũng khiến anh thấy rất hồi hộp. Chắc em không biết đâu.[Lại không thể ở bên em rồi]
Anh rất sợ, sợ em xem xong sẽ thấy anh cũng chỉ đến thế mà thôi. Sợ những ngày qua em chú ý đến anh chỉ vì chút mới mẻ này nọ, cuối cùng lại phát hiện anh là người rất nhạt nhẽo. Sợ em hiểu anh, cũng sợ em không hiểu anh.Cuộc điện thoại tối qua là vì bạn anh nói khả năng phim anh gửi dự Cannes sẽ không vào được hạng mục tranh giải chính.
Cuộc điện thoại tối qua là vì bạn anh nói khả năng phim anh gửi dự Cannes sẽ không vào được hạng mục tranh giải chính. Anh phải nói với em thế nào đây, chẳng lẽ nói rằng anh đã cố gắng thế nào, rồi lại thất bại ra sao?Nhưng cô không muốn rời xa Phương Tắc Thanh.
Em tốt như vậy, anh sợ nếu nói ra, em sẽ coi thường anh, thậm chí lập tức hối hận vì đã hôn anh.”Phương Tắc Thanh siết nhẹ tay cô, chờ cô hồi đáp.
Lật Hạ đọc đến đây, bỗng nhiên bật cười, nhưng khóe mắt lại cay xè.Lục Hạ hiểu rất rõ sự tự phủ nhận bản thân như thế của Phương Tắc Thanh sẽ dẫn đến bao nhiêu dằn vặt nội tâm và nỗi thất vọng trong lòng anh.
Cổ họng như nghẹn lại, cô hít sâu một hơi mới đọc tiếp được.“Chê gì chứ, chị còn mừng không kịp đây này.
“Còn một vài chuyện là do nguyên nhân cá nhân của anh, liên quan đến quan hệ gia đình. Cho nên anh càng do dự. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì không thể nói. Chỉ là chuyện rất dài dòng, em có muốn nghe không? Chúng ta vẫn còn thời gian mà.Mỗi lần đều như móc lên ngọn lửa bức bối đang điên cuồng dâng trào trong người Lật Hạ.
Đáng tiếc là nếu không vì chút cảm xúc bướng bỉnh của anh, có lẽ nụ hôn tối qua đã có thể là một ký ức đẹp hơn.”
Lật Hạ, em đừng giận anh nữa nhé.”Cô cụp mắt, không nhìn anh, nhưng cũng không rút tay về.
Đứng trước cửa sổ, ánh nắng rọi vào người, đọc xong những dòng chữ ấy, Lật Hạ cảm thấy toàn thân như được sưởi ấm.Tiếng chuông khiến đầu óc Lật Hạ tỉnh táo lại phần nào, cô đẩy nhẹ anh: “Mau nghe đi.
Dường như anh đã viết rất nghiêm túc, suy nghĩ rất lâu, từng câu từng chữ đều thấm đẫm sức nặng.”
Lật Hạ nghĩ, cô và Phương Tắc Thanh đã gặp nhau trong một ngôi chùa.Đầu Lật Hạ như bốc hơi nóng mù mịt.
Nhất định là Bồ Tát hiển linh.“Nhưng mà em rất ít khi nghe chị nhắc đến con út.
Bồ Tát đã chọn cho cô một người rất rất tốt, rồi mang đến bên cô.”
Cô sắp rời Nam Lâm rồi.”
Nhưng cô không muốn rời xa Phương Tắc Thanh.Lật Hạ ngẩn ngơ: “Vậy con út… cũng họ Lận ạ?
__” Lận Hồng cúi xuống vỗ đầu chú chó: “Dưa Hấu, đừng sủa nữa, hôm nay nhà mình có khách quý đấy, con phải ngoan ngoãn, biết lễ phép hiểu chưa?
Ngày cuối cùng trước khi đi, Lật Hạ không quên mục đích ban đầu khi đến Nam Lâm, cô mang theo quà đến thăm người bạn Lận Hồng.”
Bắt xe đến khu biệt thự Giang Nam, đi bộ một đoạn, Lật Hạ đẩy cánh cổng gỗ thấp trước sân.”
Đã một năm kể từ lần cuối cùng đến đây. Khu vườn trong sân giờ rộng và phong phú hơn hẳn, hoa lá cỏ cây đang độ tươi tốt rực rỡ, khiến lòng người khoan khoái. Lúc ấy, Lận Hồng trông thấy cô từ cửa sổ sát đất, vội vòng ra cửa đón. Sau lưng bà còn có một chú chó border collie chạy tung tăng.“Mau vào thôi.
Chú chó vừa sủa sang vừa chạy đến phía cô, còn Lận Hồng thì mặc một chiếc váy vải thô thoải mái, khung cảnh điền viên này rất ăn ý với khu vườn nhỏ kia.
Lận Hồng hồ hởi chào đón cô: “Hạ Hạ! Cuối cùng em cũng nhớ ra phải đến thăm bà lão cô đơn này rồi.”Rồi cô nhìn Lận Hồng một lượt: “Bà lão gì chứ, lúc chị bước ra, em còn tưởng là cô gái nhỏ nào kia kìa.
Lật Hạ cười lớn: “Trong sân đầy báu vật thế kia, nào có cô đơn gì đâu.”Có lẽ vì đi theo cô suốt cả quãng đường, gió đêm thổi rối tóc mái trước trán Phương Tắc Thanh, khiến vẻ lo lắng trong mắt anh càng rõ rệt.
Rồi cô nhìn Lận Hồng một lượt: “Bà lão gì chứ, lúc chị bước ra, em còn tưởng là cô gái nhỏ nào kia kìa.”Cổ họng như nghẹn lại, cô hít sâu một hơi mới đọc tiếp được.
“Hahaha.”…
Chú Border Collie vẫy đuôi mừng rỡ, muốn nhào vào váy Lật Hạ, bị Lận Hồng vỗ xuống.“Nó ấy à, làm nghệ thuật, hơi hướng nội, tính tình chẳng giống chị tí nào.
Hai người mải trò chuyện, Lận Hồng hỏi: “Sao còn mang cả quà tới?”Ra khỏi nhà Phương Tắc Thanh, Lật Hạ bắt một chiếc taxi.
“Dĩ nhiên phải mang rồi, chị gửi cho em bao nhiêu đặc sản, đồng nghiệp em cũng được hưởng ké, chút quà nhỏ này chỉ là tấm lòng, chị đừng chê nhé.”Anh dán mắt nhìn màn hình, nhưng rõ ràng không hề xem những hình ảnh đó.
“Chê gì chứ, chị còn mừng không kịp đây này.”“Làm gì có chuyện đó.
Chú chó dưới chân vẫn loanh quanh chạy nhảy, Lật Hạ cúi xuống xoa đầu nó: “Chị nuôi chó rồi à?”Một giọng điệu như vừa bị mưa dầm qua.
“Con trai chị nuôi đấy.””
Lận Hủ nuôi?Lật Hạ thoáng nghi hoặc.
Lật Hạ thoáng nghi hoặc.”
“Thôi thôi, đừng đứng đây nữa, vào nhà đi đã.” Lận Hồng cúi xuống vỗ đầu chú chó: “Dưa Hấu, đừng sủa nữa, hôm nay nhà mình có khách quý đấy, con phải ngoan ngoãn, biết lễ phép hiểu chưa?”Thấy anh nhíu mày nhìn màn hình, khi đi ngang qua sofa còn dặn cô đợi một lát, rồi nhanh chân bước ra ban công.
Chính khoảnh khắc đó, Lật Hạ đứng sững tại chỗ, tưởng mình nghe nhầm.Vậy nên, em có thể cho phép anh được dùng cách của mình để nói với em được không?
“Chị Hồng, chú cún của chị tên là gì cơ?””
“Dưa Hấu á.” Lận Hồng quay đầu lại, mỉm cười, “Tên do con trai chị đặt, bình thường chị hay gọi nó là bé Dưa, haha.””
“…””
“Mau vào thôi.” Lận Hồng gọi cô hai lần, Lật Hạ mới bước chân vào.“Vậy thì đến đây thôi.
Cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời, trong đầu xoay vòng bao nhiêu câu, tay cũng xoay cái tách mãi, cuối cùng mới hỏi được: “Vậy… chị có hai người con trai ạ?”Vừa định lên tiếng thì điện thoại anh vang lên vài tiếng “ting ting”, chắc do không trả lời nên người kia gọi thẳng đến.
“Đúng rồi.” Lận Hồng gật đầu.Khi em hỏi, anh thật sự không biết nên bắt đầu kể từ đâu, những chuyện đó, tốt có xấu có, dài quá, anh không biết phải nói thế nào.
“Lận Hủ là con cả, còn có một cậu con út nữa.”Chú chó dưới chân vẫn loanh quanh chạy nhảy, Lật Hạ cúi xuống xoa đầu nó: “Chị nuôi chó rồi à?
Lật Hạ ngẩn ngơ: “Vậy con út… cũng họ Lận ạ?”Chạm nhẹ rồi tách ra.
“Làm gì có chuyện đó.” Lận Hồng cười sảng khoái, “Chuyện này nói ra dài lắm.”“Con trai chị nuôi đấy.
Lận Hồng kể rằng hồi lấy chồng, ông xã muốn có hai đứa con, bà đồng ý, nhưng ra điều kiện là phải để một đứa mang họ mẹ.“Nhưng Lật Hạ, không phải anh không muốn thẳng thắn với em.
“Vào cái thời đó, con đầu lòng mà lại là con trai thì rất hiếm khi mang họ mẹ. Nhưng chị nhất quyết muốn như vậy. Tại sao mình sinh cả hai đứa, mà cả hai đều phải mang họ bên nhà chồng? Chị được lợi gì chứ? Chị cứ cố chấp, còn phải giành cho bằng được đứa con đầu mang họ mình. Em không biết đâu, hồi đó cãi nhau to lắm. Sau này đến đứa con út mới mang họ chồng.”Anh rất sợ, sợ em xem xong sẽ thấy anh cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lận Hồng nói chuyện rất khí phách, khiến Lật Hạ thầm bội phục.Là của cô.
“Nhưng mà em rất ít khi nghe chị nhắc đến con út.”Lật Hạ bỗng ngẩng đầu nhìn anh.
“Nó ấy à, làm nghệ thuật, hơi hướng nội, tính tình chẳng giống chị tí nào. Mà cũng vì thế mà từng mâu thuẫn với gia đình một thời gian.”Cô cầm điều khiển chọn trong thư mục, thấy danh sách dài dằng dặc mà không khỏi thầm thán phục sự cố gắng của anh suốt những năm qua.
Tim Lật Hạ như đập mạnh liên hồi, vội vàng xác nhận lại suy đoán trong lòng: “Vậy… con út của chị họ gì ạ?””
Lận Hồng đáp: “Họ Phương.”