Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 24

Chương 24: Tính chiếm hữu​Hơi thở anh nóng rẫy, phả lên khóe môi cô, nụ hôn vừa nặng nề vừa gấp gáp, từng nhịp như hút lấy, đoạt lấy dưỡng khí trong khoang miệng cô.

Cứ như đã tìm được lối vào tốt nhất để bước vào thế giới của F, Lật Hạ thậm chí quên cả việc sốc vì anh là con trai của Lận Hồng, chỉ mãi hỏi: “Chị vừa nói trước đây anh ấy từng mâu thuẫn với gia đình, là chuyện gì vậy ạ?”​“Đừng thấy nó to xác vậy, chứ thực ra là cái dạ dày mong manh lắm.

Lận Hồng nhìn Lật Hạ.​Khi Phương Tắc Thanh đến nơi, Lật Hạ đã dắt chú chó đến bãi cỏ trước đình nghỉ.

“Hồi đó nó muốn học nghệ thuật, muốn thi vào Học viện Mỹ thuật, nhưng ba nó không đồng ý, bắt nó học kinh tế để sau này giúp quản lý khách sạn của gia đình. Thế là hai cha con căng thẳng, ba nó không cho tiền học nghệ thuật, chị thì cho một phần, còn lại là nó tự kiếm. Mấy năm đi du học, quan hệ với ba nó càng lạnh nhạt hơn, sau này cũng là chị đứng giữa hoà giải thì mới dịu đi phần nào.”​Anh gia tăng lực, hôn càng sâu, như thế nào cũng không đủ.

Lật Hạ nghe vậy mới hiểu ý của Phương Tắc Thanh khi nói về mối quan hệ gia đình, hóa ra là anh không được ủng hộ.​Lật Hạ đồng ý.

Một người cố chấp đi làm những việc không được công nhận, không được thấu hiểu.​“Kể cho anh nghe đi.

Làm đạo diễn có lẽ mãi là khúc ngân dài không dứt trong cuộc đời anh, vậy mà những người xung quanh lại coi như không thấy, cũng chẳng muốn nghe.​“Sao mà giống nhau được?

Lật Hạ hỏi: “Chú thật sự không thể hiểu cho anh ấy một chút sao?”​Anh dùng ngón tay cái lau nước mắt cho Lật Hạ.

Lận Hồng đáp: “Ba nó chỉ nói một câu: Con mang được giải thưởng lớn về đây đi.”​”

“…”​”

Lận Hồng thở dài,​Lật Hạ cúi mắt, không nói gì.

“Gần đây nó đang chuẩn bị gì đó cho giải Venice. Chị không rành mấy chuyện này, chỉ biết là sau lần quay phim trước, nó về mà người gầy rộc đi, áp lực lớn lắm, lúc đó chị mới biết là nó đang giận ba nó.”​Lê xa anh một chút, chóp mũi cô chạm vào mũi anh.

Lật Hạ nói: “Cũng có thể không hoàn toàn là giận dỗi, nếu thực sự yêu một điều gì đó, người ta sẽ luôn muốn đạt được thành tựu. Có lẽ… chúng ta đều là những người theo chủ nghĩa lý tưởng.”​Lận Hồng nói: “Người theo chủ nghĩa lý tưởng thì sao chứ?

Cô nhớ đến câu nói của Phương Tắc Thanh: “Anh đều bận rộn vì muốn chứng minh bản thân.”​Phương Tắc Thanh khẽ gật đầu.

Lật Hạ rất khó hình dung anh dã cảm thấy thất vọng đến cỡ nào khi nhận được cuộc gọi đêm đó, cô chỉ tưởng đó là một lần thất bại mà thôi.​Tuy nhiên, nước chẳng qua cũng chỉ là thứ giúp làm dịu cơn khô rát.

Lận Hồng nói: “Người theo chủ nghĩa lý tưởng thì sao chứ? Tự do tài chính, độc lập tinh thần, không theo đuổi lý tưởng thì theo đuổi cái gì?”​” Cô cụp mắt, hàng mi ướt rũ xuống, nói tiếp, “Anh đừng cười em là được, khóc xấu thế này.

Lật Hạ gật đầu.​Giọng nói của anh biến thành từng hạt âm thanh bỏng rát, khuếch đại ngay bên tai…

“Nhưng Hạ Hạ à, sao em lại đột nhiên quan tâm đến nó thế?”​Nói rồi, cô như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng rỡ.

Trong mắt Lận Hồng là ý cười và sự tò mò, sâu xa khó lường, Lật Hạ tự biết mình đã lộ tẩy, bất giác đỏ bừng mặt: “Em… em chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.”​“Vậy thế này đi, anh gọi điện cho bác sĩ thú y hỏi thử nhé, được không?

Bữa trưa là do đích thân Lận Hồng vào bếp, Lật Hạ nói rất thích món măng xào của bà, Lận Hồng cười bảo sau này nhớ thường xuyên đến ăn.​Thế là hai cha con căng thẳng, ba nó không cho tiền học nghệ thuật, chị thì cho một phần, còn lại là nó tự kiếm.

Sau bữa trưa, cô nhận được tin nhắn từ F: [Gặp bạn xong chưa]​”

[Anh muốn đến gặp em]​Cô ngẩng lên nhìn Phương Tắc Thanh: “Thật sự xin lỗi anh.

Lật Hạ: [Chưa xong đâu]​Đợi đến khi Phương Tắc Thanh gọi bà từ phía đình hóng mát, bà mới ngượng ngùng bước đến dắt Dưa Hấu.

F: [Bạn gì mà gặp lâu vậy]​Mạnh mẽ, dứt khoát, ấm áp.

Lật Hạ lén ngước mắt nhìn Lận Hồng, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ.​“Lật Hạ?

Trong điện thoại, ai kia vẫn còn đang cằn nhằn: [Hôm qua anh không gặp được em, hôm nay lại đợi cả buổi sáng]​Khoảnh khắc ấy, Phương Tắc Thanh nghĩ: thế giới của một người là do người khác làm thay đổi, mà Lật Hạ có lẽ chính là bản nhạc duy nhất có thể giúp anh phá tan thế giới khác biệt đó.

[Ngày mai em đi rồi]​“Phương Tắc Thanh, anh còn nhớ trong ‘Stranger Things’, cái khúc Max nghe nhạc rồi chạy khỏi thế giới dị thường không?

[Khi nào mới chịu dành chút thời gian cho anh đây]​”

Giọng điệu anh như đang làm nũng. Lật Hạ: [Vậy anh đến tìm em đi]​Cũng chính lúc này, Lật Hạ phát hiện sau khi lên bờ, cả người nó ướt sũng, lông còn đang nhỏ nước, vậy mà không lắc mình, cũng không sủa lấy một tiếng.

F: [Được, em gửi địa chỉ cho anh]​Lật Hạ nghĩ một lát, rồi nói lúc đó cô mải nói chuyện với Lận Hồng nên không chú ý.

Lật Hạ không nhịn được trêu: [Anh không biết địa chỉ nhà mình à?]​“Chúng mình yêu nhau đi.

Đầu dây bên kia rõ ràng yên lặng mấy giây.​Cô phải đảm bảo nó an toàn.

Lật Hạ: [Phương Tắc Thanh, anh giấu kỹ thật đấy]​Em không muốn nghe anh tự giễu mình, tự hạ thấp bản thân, nên mới muốn biết lý do.

Rất nhanh sau đó, cô nhận được tin nhắn thoại từ F.​Cô không thể chịu nổi thêm một lần nữa, cô sẽ dằn vặt mà chết mất.

Như thể không kịp gõ chữ, anh nói: [Anh quay về ngay]​“Em…

—​“…”

Từ trung tâm thành phố đến đây mất nửa tiếng. Trong lúc ấy, Lật Hạ và Lận Hồng trò chuyện thêm về cuốn sách mới của bà, Lận Hồng còn hỏi có muốn đi dạo quanh đây không. Hai người dắt theo chú chó nhỏ cùng đi.​Trong phần 4 của Stranger Things, khi Max bị thế giới dị thường nuốt lấy, chính tình yêu và tình bạn đã tiếp thêm dũng khí để cô lao khỏi thế giới sụp đổ ấy.

Tản bộ dọc theo con đường rợp bóng cây, chẳng bao lâu sau đã đến trước một hồ nước nhân tạo. Vừa ngồi xuống chòi nghỉ, Lận Hồng đã nhận được cuộc gọi. Bên giao hàng nói có tài liệu cần bà đích thân ký nhận. Dưa Hấu đang tung tăng trên bãi cỏ, Lận Hồng nói cứ để khỏi chạy tới chạy lui, rồi bảo Lật Hạ ngồi đây chờ một chút, có thể chơi với Dưa Hấu để giết thời gian.​Anh nhẹ nhàng đưa tay v**t v* gò má Lật Hạ, khẽ chạm vào vùng quanh mắt còn ươn ướt nước mắt.

Lật Hạ đồng ý.​“Sao lại khóc thế?

Lận Hồng vừa đi khỏi, Lật Hạ cũng đứng dậy đi tìm chú chó nhỏ. Cô phải đảm bảo nó an toàn.​Cuối cùng Phương Tắc Thanh cũng không chịu nổi nữa.

Bộ lông của Dưa Hấu rất đẹp, lúc này nó đang đứng bên bờ hồ, nhìn mặt nước, rồi lại quay sang nhìn Lật Hạ, sủa mấy tiếng như gọi cô.​Ăn tối xong, Lận Hồng đứng ở cửa tiễn họ.

“Em muốn bơi à?” Lật Hạ ngồi xổm xuống hỏi.​Lúc đi còn lén giơ ngón tay cái với Phương Tắc Thanh.

“Em biết bơi không?”​”

Chú chó nhỏ giậm chân, sủa lên với cô, sốt ruột không chịu được.​“Lật Hạ.

Thật ra Lật Hạ biết giống Border Collie có thể bơi. Cô đã quan sát kỹ nước hồ, cũng tạm coi là sạch sẽ. Chỉ là trong lòng vẫn thấy lưỡng lự, Lận Hồng không có ở đây, có nên để nó xuống nước không. Có lẽ Dưa Hấu đã nhìn ra điều đó, nó bất ngờ nhảy phắt đến mép nước, vùng vẫy một vòng cho Lật Hạ xem bản lĩnh của mình, rồi lại ngoan ngoãn tự lên bờ.​”

Lúc đầu Lật Hạ bị giật mình, thấy nó vẫy đuôi, lại biết nghe lời, bèn xoa đầu nó, dịu dàng dặn: “Vậy em chỉ được chơi ở gần đây thôi nhé, chị gọi là phải lên ngay đó.”​”

Dưa Hấu bơi rất vui vẻ trong nước, bọt nước bắn tung toé, Lật Hạ bật cười, lấy điện thoại ra chụp cái đầu nhỏ nhô lên và đôi mắt to tròn của nó. Nó càng bơi phấn khởi hơn, cứ như đang khoe khoang vậy.​”

Nói thật, đã rất lâu rồi Lật Hạ không trải qua khoảnh khắc như thế này.​Lật Hạ: [Vậy anh đến tìm em đi]

Trước đây cô từng dắt Bánh Mì đi học bơi, lần đầu tiên đã thất bại thảm hại, cái mông bé xíu với đôi chân ngắn của nó cứ quẫy quẫy trong nước, nhưng gần như chẳng tiến được tí nào, giống như giậm chân tại chỗ. Lật Xuân bảo chân nó ngắn, lực đẩy yếu, làm Lật Hạ cười ngặt nghẽo.​Cô gần như dính sát vào cơ thể anh, cảm nhận rõ lồng ngực anh phập phồng dữ dội.

Nhưng… đã chẳng còn nữa.​”

Cô nhìn dáng vẻ nhỏ bé vui vẻ, oai phong phía xa, đang cười, rồi lại chợt nghĩ đến:​Dù sao nhà anh cũng chưa nói trước cho em mà, đúng không.

Giờ cô không còn chú chó của riêng mình nữa.​Cái áo sơ mi mà cô thích, phần lưng và cổ áo đã bị cô nắm đến nhăn nhúm, ướt đẫm.

Mặt hồ phẳng lặng không một gợn gió, vậy mà đôi mắt Lật Hạ lại dâng lên cảm giác chua xót, căng tức. Cô thấy mình sắp khóc, sợ Lận Hồng quay lại thấy được, nên cố kìm nén lại.​Cô thấy Phương Tắc Thanh cúi đầu xuống…

Mười phút trôi qua mà vẫn chưa thấy Lận Hồng trở lại, Lật Hạ gọi Dưa Hấu lên bờ.​Tự do tài chính, độc lập tinh thần, không theo đuổi lý tưởng thì theo đuổi cái gì?

Cũng chính lúc này, Lật Hạ phát hiện sau khi lên bờ, cả người nó ướt sũng, lông còn đang nhỏ nước, vậy mà không lắc mình, cũng không sủa lấy một tiếng. Lật Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, hoảng hốt chạy đến.​Anh cứ xem như… như là em quá muốn hiểu anh.

Cô cứ gọi tên nó mãi, vừa xoa đầu vừa hỏi nó sao vậy, khó chịu chỗ nào. Nhưng chó thì làm sao biết nói, nó chỉ yếu ớt ngước mắt nhìn cô một cái, khiến Lật Hạ ngồi sụp xuống đất mà khóc nức nở. Cô thấy rất hối hận, dắt nó đi dạo một chút thì có sao đâu, tại sao lại tự ý quyết định?​Hai người dắt theo chú chó nhỏ cùng đi.

Ngay cả chú chó của mình mà cô cũng không chăm được, giờ còn gây rắc rối cho người khác, sao lại tự ý thế chứ?​”

Chỉ trong vài giây, Dưa Hấu co người mấy lần, rồi nôn ra một bãi nước và thức ăn. Lật Hạ thật sự hoảng loạn, tay móc điện thoại ra cũng run rẩy. Cô thậm chí không dám gọi cho Lận Hồng, mà bấm máy cho F.​Nghĩ đến chuyện Lận Hồng đã kể, Lật Hạ nói: “Em biết bí mật của anh rồi đó, Phương Tắc Thanh.

“Phương Tắc Thanh.”​”

“Em… em để Dưa Hấu chơi dưới nước một lát, giờ nó… nó có vẻ không ổn.”​”

Lật Hạ nói năng lộn xộn, không ngừng xin lỗi.​Giờ cô không còn chú chó của riêng mình nữa.

Khi Phương Tắc Thanh đến nơi, Lật Hạ đã dắt chú chó đến bãi cỏ trước đình nghỉ. Dưa Hấu đang tự đi tìm cỏ để ăn, Lật Hạ nắm dây dắt nó, ở cạnh khóc không ngớt. Cô cũng không muốn thế, nhưng cô sợ quá rồi. Cô không thể chịu nổi thêm một lần nữa, cô sẽ dằn vặt mà chết mất.​Cứ như đã tìm được lối vào tốt nhất để bước vào thế giới của F, Lật Hạ thậm chí quên cả việc sốc vì anh là con trai của Lận Hồng, chỉ mãi hỏi: “Chị vừa nói trước đây anh ấy từng mâu thuẫn với gia đình, là chuyện gì vậy ạ?

“Sao lại khóc thế?”​”

Lông mi, gò má cô ướt đẫm nước mắt. Phương Tắc Thanh muốn đưa tay lau cho cô, nhưng Lật Hạ đẩy anh ra, nghẹn ngào kể lại tình hình vừa rồi.​“Tại sao?

Phương Tắc Thanh ngồi xuống quan sát tình trạng của chú chó.​Lật Hạ nói: “Cứ tưởng anh trầm ổn kiệm lời, không ngờ lúc lái xe lại có kiểu con nhà giàu ăn chơi, mà cũng đẹp trai ghê.

Anh hỏi: “Lúc trưa nó có ăn nhiều quá không?”​Cô cứ gọi tên nó mãi, vừa xoa đầu vừa hỏi nó sao vậy, khó chịu chỗ nào.

Lật Hạ nghĩ một lát, rồi nói lúc đó cô mải nói chuyện với Lận Hồng nên không chú ý.​Nó chắc chắn cũng không nỡ rời xa em, cho nên có lẽ nó đã hóa thành cơn gió, hóa thành áng mây ở bên cạnh chúng ta, chỉ là ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường được.

Phương Tắc Thanh khẽ gật đầu, “Giống border collie thường có hệ tiêu hoá kém, ăn nhiều xong lại vận động ngay, cộng thêm uống chút nước hồ nữa, không sao đâu, nôn ra rồi ăn chút cỏ sẽ thấy dễ chịu hơn, về nhà cho nó uống men vi sinh là được.”​Lật Hạ: [Phương Tắc Thanh, anh giấu kỹ thật đấy]

“Lật Hạ.”​Dưa Hấu bơi rất vui vẻ trong nước, bọt nước bắn tung toé, Lật Hạ bật cười, lấy điện thoại ra chụp cái đầu nhỏ nhô lên và đôi mắt to tròn của nó.

Lật Hạ cúi mắt, không nói gì.​Mấy năm đi du học, quan hệ với ba nó càng lạnh nhạt hơn, sau này cũng là chị đứng giữa hoà giải thì mới dịu đi phần nào.

Mãi sau mới khẽ bảo: “Anh dẫn em và đến bệnh viện thú y khám cho nó đi.”​Chỉ cúi đầu xem điện thoại một lúc, ngẩng lên thì đã phát hiện Bánh Mì không nhấc nổi chân nữa, ngã gục xuống đất.

“Em không tin anh à?”​”

“Không phải.”​“Ừm.

Là vì cô quá sợ. Cô không dám nhìn Phương Tắc Thanh.​Anh cúi đầu, vùi cằm vào hõm cổ Lật Hạ, hít một hơi thật sâu.

“Vậy thế này đi, anh gọi điện cho bác sĩ thú y hỏi thử nhé, được không?”​Như thể không kịp gõ chữ, anh nói: [Anh quay về ngay]

Trong cuộc gọi video, bác sĩ hỏi sơ qua tình hình rồi cũng nói giống y như Phương Tắc Thanh, dặn họ nhớ chú ý theo dõi tình trạng của cún cưng.​Cô nhìn dáng vẻ nhỏ bé vui vẻ, oai phong phía xa, đang cười, rồi lại chợt nghĩ đến:

“Em thấy chưa, không có gì nghiêm trọng đâu.” Phương Tắc Thanh trấn an cô.​Cô chưa từng thấy anh như vậy, đầy h*m m**n, đầy chiếm hữu.

Lúc này Lật Hạ mới thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng trong lòng.​[Khi nào mới chịu dành chút thời gian cho anh đây]

Cô ngẩng lên nhìn Phương Tắc Thanh: “Thật sự xin lỗi anh.”​Trong yên lặng, không khí trở nên đặc quánh, rạo rực.

Phương Tắc Thanh xoa đầu cô: “Không sao nữa rồi.”​Chị không rành mấy chuyện này, chỉ biết là sau lần quay phim trước, nó về mà người gầy rộc đi, áp lực lớn lắm, lúc đó chị mới biết là nó đang giận ba nó.

Hai người cùng ngồi xuống băng ghế dài, Dưa Hấu trông có vẻ đã đỡ hơn. Phương Tắc Thanh ngồi cạnh vân vê tai nó, “Hôm nay mày làm chị sợ hết hồn rồi đấy biết không? Mày còn làm chị khóc nữa đó.”​”

Chú chó chớp mắt, đuôi vẫy vẫy, nhìn sang Lật Hạ.​Lật Xuân bảo chân nó ngắn, lực đẩy yếu, làm Lật Hạ cười ngặt nghẽo.

“Bây giờ mau qua đó đi, dỗ chị vui lên nào.”​”

Dưa Hấu lập tức chạy tới, Lật Hạ ngồi khép hai chân, nó bèn gác đầu lên đùi cô, dùng móng vuốt hồng hồng cào tay cô, như muốn dỗ dành. Lật Hạ xoa đầu nó, khẽ nói lời xin lỗi. Dưa Hấu nhảy lên băng ghế, nằm trên đùi cô, bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn, không nhúc nhích nữa.​Chú chó chớp mắt, đuôi vẫy vẫy, nhìn sang Lật Hạ.

Được cún con dỗ dành như thế, lòng Lật Hạ chợt dâng lên cảm giác chua xót.​Một người cố chấp đi làm những việc không được công nhận, không được thấu hiểu.

Cô v**t v* bộ lông của nó, cảm nhận nhiệt độ nơi bụng mềm, hốc mắt lại vừa nóng vừa cay.​Lật Hạ lén ngước mắt nhìn Lận Hồng, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ.

Phương Tắc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ vỗ lưng cô.​Được cún con dỗ dành như thế, lòng Lật Hạ chợt dâng lên cảm giác chua xót.

“Đừng lo nữa, trước đây cũng từng có chuyện như vậy rồi, không phải lỗi của em. Dù sao nhà anh cũng chưa nói trước cho em mà, đúng không.” Anh nắm lấy tay Lật Hạ, khẽ xoa, “Không ai trách em cả.”​“Có không?

Lật Hạ chỉ cúi đầu, không nói gì.​”

“Đừng thấy nó to xác vậy, chứ thực ra là cái dạ dày mong manh lắm.” Phương Tắc Thanh cố gắng tìm chuyện để nói, “Corgi thì có vẻ khoẻ hơn nhỉ, bình thường em có cho Bánh Mì đi bơi không?”​”

“…”​“Em không muốn thấy anh buồn.

“Lật Hạ?”​”

Ngực Lật Hạ nghẹn lại, cổ họng tắc cứng, nước mắt kìm nén và tích tụ quá lâu, nỗi nhớ cũng vậy, từng giọt, từng giọt không kiềm được rơi lên mu bàn tay, rơi lên bộ lông của chú chó nhỏ. Phương Tắc Thanh luống cuống tìm khăn giấy, nhưng Lật Hạ không đưa tay ra nhận, nước mắt cứ tuôn không ngừng.​“Gần đây nó đang chuẩn bị gì đó cho giải Venice.

“Bánh Mì không còn nữa rồi.” Giọng cô run run.​Phương Tắc Thanh khó chịu đến mức khó nhịn, nắm lấy tay cô: “Em làm gì vậy?

“Phương Tắc Thanh, chú chó của em… đã mất rồi.”​”

Cô khóc đến nỗi cả người run rẩy, nước mắt làm ướt những lọn tóc rũ xuống, dính lòa xòa vào má. Những tờ khăn giấy trong tay Phương Tắc Thanh bị nước mắt cô thấm đẫm, lan sang cả ngón tay anh, rồi bốc hơi, khô đi trên da anh.​”

Vùng da ấy để lại một cảm giác nhăn nhúm rất khó phớt lờ.​“Phương Tắc Thanh, chú chó của em… đã mất rồi.

Tim anh cũng vậy.​“Hửm?

Đây là kết cục mà anh không hề ngờ tới.​Cô khóc đến nỗi cả người run rẩy, nước mắt làm ướt những lọn tóc rũ xuống, dính lòa xòa vào má.

Phải một lúc lâu sau, anh chờ tiếng khóc tan thành tiếng sụt sùi khe khẽ, Lật Hạ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.​”

Phương Tắc Thanh nói: “Anh xin lỗi.”​Nói rồi lại lẩm bẩm, “Thôi bỏ đi, đến lúc đó người thích anh nhiều quá, chắc em hết phần mất.

Lật Hạ ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, chợt bật cười một tiếng.​Lúc này Lật Hạ mới thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng trong lòng.

“Không liên quan đến anh.” Cô cụp mắt, hàng mi ướt rũ xuống, nói tiếp, “Anh đừng cười em là được, khóc xấu thế này.”​”

“Lật Hạ.”​Cô cúi đầu, vừa lòng hôn lên má anh một cái: “Em muốn uống nước.

“Hửm?”​”

“Kể cho anh nghe đi.”​Dường như vẫn chưa đủ, bàn tay nóng rực ấy lại trượt từ lưng lên gáy, ép cô phải ngửa đầu ra sau.

Bánh Mì ban đầu là chú chó bạn cô gửi nuôi nhờ, vì người bạn ấy ra nước ngoài. Gặp đúng mấy năm đặc biệt, người bạn ấy không tiện về, Lật Hạ bèn nhận nuôi luôn. Hôm xảy ra chuyện, cô dắt Bánh Mì đi dạo trong công viên, Bánh Mì dẫn cô vào một lối nhỏ, cô cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cúi đầu xem điện thoại một lúc, ngẩng lên thì đã phát hiện Bánh Mì không nhấc nổi chân nữa, ngã gục xuống đất.​”

“Bị rắn độc cắn, trên đường đến bệnh viện thì gần như không còn thở nữa rồi.”​Phương Tắc Thanh nói: “Anh không giỏi giữ thăng bằng, hồi trước còn từng đứng lên rồi ngã cái rầm, thấy khó lắm, nhưng em thì lại rất giỏi.

Nói đến đây, Lật Hạ khựng lại mấy giây.​”

“Sau này em mới biết, trước đây ở con đường nhỏ đó từng có chó con bị cắn rồi, công viên thậm chí còn dán thông báo, nhưng em không để ý, em quá bất cẩn.”​“Đừng quyến rũ anh nữa, Lật Hạ.

Phương Tắc Thanh khẽ siết tay cô.​”

Dùng lời nói để an ủi là vô ích, anh biết rất rõ.​Lật Hạ chưa từng có giây phút nào thấy thoải mái và quyến luyến như thế này.

Anh chỉ nói: “Thú cưng đều có linh tính, nhất là những con được chủ yêu thương thật lòng. Nó chắc chắn cũng không nỡ rời xa em, cho nên có lẽ nó đã hóa thành cơn gió, hóa thành áng mây ở bên cạnh chúng ta, chỉ là ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường được.”​Cô đã quan sát kỹ nước hồ, cũng tạm coi là sạch sẽ.

Anh dùng ngón tay cái lau nước mắt cho Lật Hạ.​”

“Em gửi cho anh mấy tấm hình của Bánh Mì nhé?”​“Đừng lo nữa, trước đây cũng từng có chuyện như vậy rồi, không phải lỗi của em.

Không rõ anh định làm gì, nhưng Lật Hạ vẫn gật đầu.​Dùng lời nói để an ủi là vô ích, anh biết rất rõ.

Lúc này cô mới để ý, hôm nay Phương Tắc Thanh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam xám, càng làm tôn lên nước da trắng và vẻ dịu dàng của anh. Cúc cổ không cài, Lật Hạ nhìn lướt qua, lầm bầm: “Sao anh lại ăn mặc bảnh bao thế.”​—

Phương Tắc Thanh bật cười.​Phương Tắc Thanh ngồi xuống quan sát tình trạng của chú chó.

“Rất bảnh bao à?”​Là vì cô quá sợ.

Lật Hạ kiêu ngạo: “Thì… cũng tàm tạm thôi.”​Nói đến đây, Lật Hạ khựng lại mấy giây.

Nghĩ đến chuyện Lận Hồng đã kể, Lật Hạ nói: “Em biết bí mật của anh rồi đó, Phương Tắc Thanh.”​Làm đạo diễn có lẽ mãi là khúc ngân dài không dứt trong cuộc đời anh, vậy mà những người xung quanh lại coi như không thấy, cũng chẳng muốn nghe.

“Là mẹ anh kể hết cho em rồi hả?”​“Tối nay tới chỗ anh nhé, Lật Hạ.

“Ừm.”​Có lẽ… chúng ta đều là những người theo chủ nghĩa lý tưởng.

Phương Tắc Thanh nhìn cô, rồi lại đưa mắt nhìn về xa xăm.​” Anh nắm lấy tay Lật Hạ, khẽ xoa, “Không ai trách em cả.

Giọng anh bình thản: “Cũng chẳng có gì ghê gớm cả, lần này thất bại thì còn có lần sau. Là do anh đặt kỳ vọng vào bản thân quá cao thôi.” Nói rồi anh bật cười, hỏi Lật Hạ: “Có phải anh nên đổi hướng không?”​Những tờ khăn giấy trong tay Phương Tắc Thanh bị nước mắt cô thấm đẫm, lan sang cả ngón tay anh, rồi bốc hơi, khô đi trên da anh.

Lật Hạ lập tức gật đầu lia lịa: “Chuyển sang đi hướng nhan sắc thì cũng ổn đấy.”​Tản bộ dọc theo con đường rợp bóng cây, chẳng bao lâu sau đã đến trước một hồ nước nhân tạo.

Nói rồi lại lẩm bẩm, “Thôi bỏ đi, đến lúc đó người thích anh nhiều quá, chắc em hết phần mất.”​Lận Hồng vừa đi khỏi, Lật Hạ cũng đứng dậy đi tìm chú chó nhỏ.

Phương Tắc Thanh véo nhẹ má cô: “Bên cạnh chỉ có một chỗ thôi, làm sao mà thay người này đến người khác được.”​“Chỉ xem thôi?

“Em không giận anh nữa à?” anh hỏi.​Trái tim Lật Hạ đã hoàn toàn tan chảy thành một vũng nước.

Lật Hạ cụp mắt xuống, tay cô siết tay Phương Tắc Thanh chặt hơn:“Em đâu có giận anh, chỉ là em nhận ra mình đã quá nôn nóng. Anh cứ xem như… như là em quá muốn hiểu anh. Em không muốn nghe anh tự giễu mình, tự hạ thấp bản thân, nên mới muốn biết lý do.”​Trong lúc ấy, Lật Hạ và Lận Hồng trò chuyện thêm về cuốn sách mới của bà, Lận Hồng còn hỏi có muốn đi dạo quanh đây không.

Nói rồi, cô như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng rỡ.​”

“Phương Tắc Thanh, anh còn nhớ trong ‘Stranger Things’, cái khúc Max nghe nhạc rồi chạy khỏi thế giới dị thường không?”​Ngực Lật Hạ nghẹn lại, cổ họng tắc cứng, nước mắt kìm nén và tích tụ quá lâu, nỗi nhớ cũng vậy, từng giọt, từng giọt không kiềm được rơi lên mu bàn tay, rơi lên bộ lông của chú chó nhỏ.

Trong phần 4 của Stranger Things, khi Max bị thế giới dị thường nuốt lấy, chính tình yêu và tình bạn đã tiếp thêm dũng khí để cô lao khỏi thế giới sụp đổ ấy. Cô chạy hết tốc lực, ngày tận thế như đang ập đến sau lưng. Khi Running Up That Hill vang lên, Lật Hạ cảm thấy nhiệt huyết sôi sục.​Vùng da ấy để lại một cảm giác nhăn nhúm rất khó phớt lờ.

“Phương Tắc Thanh, giai đoạn chìm xuống của cuộc đời đúng là rất đau đớn, ai cũng có thể bật bài hát ấy cho anh nghe, chỉ ra lối thoát cho anh, nhưng… chính anh phải tự chạy ra.”​”

“Còn nữa, em muốn nói với anh, có thể trở thành một người theo chủ nghĩa lý tưởng trong thế giới này thật sự là một chuyện rất may mắn và rất ngầu.”​”

Ánh mắt Lật Hạ kiên định, giọng nói tràn đầy sức mạnh.​Lật Hạ nói năng lộn xộn, không ngừng xin lỗi.

Phương Tắc Thanh khẽ gật đầu.​Đây là kết cục mà anh không hề ngờ tới.

Anh cảm nhận được ánh mắt của Lật Hạ, cùng sức mạnh từ đôi tay cô truyền sang.​Khóe môi Phương Tắc Thanh vương ý cười: “Em cũng đẹp mà, trượt ván ngầu lắm.

Mạnh mẽ, dứt khoát, ấm áp.​“Sau này em mới biết, trước đây ở con đường nhỏ đó từng có chó con bị cắn rồi, công viên thậm chí còn dán thông báo, nhưng em không để ý, em quá bất cẩn.

Tựa như người vừa mới yếu đuối khóc lóc khi nãy không phải là cô.​”

“An ủi người khác thì giỏi lắm, nhưng không biết tự an ủi mình à.” Anh nói.​“Bây giờ mau qua đó đi, dỗ chị vui lên nào.

Lật Hạ lặng lẽ nhìn anh.​“Phương Tắc Thanh.

“Em không muốn thấy anh buồn.”​Bữa trưa là do đích thân Lận Hồng vào bếp, Lật Hạ nói rất thích món măng xào của bà, Lận Hồng cười bảo sau này nhớ thường xuyên đến ăn.

Khoảnh khắc ấy, Phương Tắc Thanh nghĩ: thế giới của một người là do người khác làm thay đổi, mà Lật Hạ có lẽ chính là bản nhạc duy nhất có thể giúp anh phá tan thế giới khác biệt đó.​”

Anh nhẹ nhàng đưa tay v**t v* gò má Lật Hạ, khẽ chạm vào vùng quanh mắt còn ươn ướt nước mắt.​”

“Anh cũng vậy.”​Lật Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, hoảng hốt chạy đến.

–​Lận Hồng vội vàng chuồn đi: “Mẹ về nấu cơm cho hai đứa đây.

Thực ra Lận Hồng đã đến từ rất sớm, chỉ là không dám quấy rầy. Đợi đến khi Phương Tắc Thanh gọi bà từ phía đình hóng mát, bà mới ngượng ngùng bước đến dắt Dưa Hấu.​”

“Ha ha, mẹ với Dưa Hấu đi dạo chút nữa, hai đứa cứ nói chuyện đi.”​Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, nên Phương Tắc Thanh quay sang hỏi: “Nhìn anh làm gì?

Lật Hạ bật dậy.​“Không phải.

“Chị Hồng.”​”

Lận Hồng cười rạng rỡ, vừa hài lòng vừa vui vẻ: “Sau này chắc phải gọi là ‘dì’ rồi nhỉ.”​Lông mi, gò má cô ướt đẫm nước mắt.

Lật Hạ mím môi, mặt đỏ bừng.​Anh dừng lại nói: “Anh chưa mua.

Lận Hồng vội vàng chuồn đi: “Mẹ về nấu cơm cho hai đứa đây.”​Hai người cùng ngồi xuống băng ghế dài, Dưa Hấu trông có vẻ đã đỡ hơn.

Lúc đi còn lén giơ ngón tay cái với Phương Tắc Thanh.​”

Ăn tối xong, Lận Hồng đứng ở cửa tiễn họ. Hôm nay Phương Tắc Thanh lái một chiếc xe thể thao khác, Lật Hạ nhìn một hồi rồi nhận xét: anh làm đạo diễn mà chẳng vất vả gì.​”

Phương Tắc Thanh phá lên cười.​“Rất bảnh bao à?

Lật Hạ chưa từng có giây phút nào thấy thoải mái và quyến luyến như thế này. Cô ngồi bên cạnh Phương Tắc Thanh, cửa kính xe hạ xuống một nửa, cô đưa tay ra ngoài, cảm nhận luồng gió ẩm lạnh và náo nhiệt của Nam Lâm. Chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy được góc nghiêng đẹp đẽ và yết hầu của anh.​”

Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, nên Phương Tắc Thanh quay sang hỏi: “Nhìn anh làm gì?”​” Phương Tắc Thanh trấn an cô.

Lật Hạ bật cười khẽ: “Vì cái mã ngàn người có một chứ sao.”​”

Ánh đèn đường màu cam vàng đã bật sáng, xuyên qua kính xe, lướt qua gương mặt anh khi mờ khi tỏ, gió cũng như thiên vị mái tóc anh, thổi ra chút khí chất bất kham.​Bộ lông của Dưa Hấu rất đẹp, lúc này nó đang đứng bên bờ hồ, nhìn mặt nước, rồi lại quay sang nhìn Lật Hạ, sủa mấy tiếng như gọi cô.

Lật Hạ nói: “Cứ tưởng anh trầm ổn kiệm lời, không ngờ lúc lái xe lại có kiểu con nhà giàu ăn chơi, mà cũng đẹp trai ghê.”​Phương Tắc Thanh khẽ siết tay cô.

Khóe môi Phương Tắc Thanh vương ý cười: “Em cũng đẹp mà, trượt ván ngầu lắm.”​Mày còn làm chị khóc nữa đó.

“Sao mà giống nhau được?”​Đầu dây bên kia rõ ràng yên lặng mấy giây.

Phương Tắc Thanh nói: “Anh không giỏi giữ thăng bằng, hồi trước còn từng đứng lên rồi ngã cái rầm, thấy khó lắm, nhưng em thì lại rất giỏi.”​Rất nhanh sau đó, cô nhận được tin nhắn thoại từ F.

“Ha ha ha.”​”

Phía trước là đèn đỏ, Phương Tắc Thanh dừng xe.​Lận Hồng cười rạng rỡ, vừa hài lòng vừa vui vẻ: “Sau này chắc phải gọi là ‘dì’ rồi nhỉ.

Cả hai không ai nói gì, tay anh luồn qua bảng điều khiển để tìm tay cô, ngón tay lướt qua lòng bàn tay, kéo tay cô lại gần, rồi lại gần thêm nữa. Trong yên lặng, không khí trở nên đặc quánh, rạo rực. Lật Hạ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.​“Em biết bơi không?

Cô thấy Phương Tắc Thanh cúi đầu xuống…​Lật Hạ lập tức gật đầu lia lịa: “Chuyển sang đi hướng nhan sắc thì cũng ổn đấy.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên mu bàn tay cô.​Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, anh lẩm bẩm gọi tên cô: “Lật Hạ.

“Tối nay tới chỗ anh nhé, Lật Hạ.”​“Hồi đó nó muốn học nghệ thuật, muốn thi vào Học viện Mỹ thuật, nhưng ba nó không đồng ý, bắt nó học kinh tế để sau này giúp quản lý khách sạn của gia đình.

–​Không rõ anh định làm gì, nhưng Lật Hạ vẫn gật đầu.

Lật Hạ vòng tay qua cổ Phương Tắc Thanh, vừa vào đã bị anh đè vào sau cánh cửa, anh cúi xuống hôn cô. Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, Lật Hạ cảm nhận được eo mình đột nhiên bị siết chặt, Phương Tắc Thanh gần như dùng cả đôi tay kéo sát cô vào người anh.​”

Cô gần như dính sát vào cơ thể anh, cảm nhận rõ lồng ngực anh phập phồng dữ dội. Hơi thở anh nóng rẫy, phả lên khóe môi cô, nụ hôn vừa nặng nề vừa gấp gáp, từng nhịp như hút lấy, đoạt lấy dưỡng khí trong khoang miệng cô.​Vừa ngồi xuống chòi nghỉ, Lận Hồng đã nhận được cuộc gọi.

Hai cơ thể không ngừng xích lại gần nhau.​Lật Hạ rất khó hình dung anh dã cảm thấy thất vọng đến cỡ nào khi nhận được cuộc gọi đêm đó, cô chỉ tưởng đó là một lần thất bại mà thôi.

Lật Hạ bị anh hôn đến mức toàn thân mềm nhũn.​”

Cô chưa từng thấy anh như vậy, đầy h*m m**n, đầy chiếm hữu.​Tựa như người vừa mới yếu đuối khóc lóc khi nãy không phải là cô.

Dường như vẫn chưa đủ, bàn tay nóng rực ấy lại trượt từ lưng lên gáy, ép cô phải ngửa đầu ra sau. Anh gia tăng lực, hôn càng sâu, như thế nào cũng không đủ.​Hôm nay Phương Tắc Thanh lái một chiếc xe thể thao khác, Lật Hạ nhìn một hồi rồi nhận xét: anh làm đạo diễn mà chẳng vất vả gì.

Ngay khoảnh khắc Lật Hạ đáp lại nụ hôn, anh bỗng dừng lại, mở mắt. 

Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, anh lẩm bẩm gọi tên cô: “Lật Hạ.”​“Em không giận anh nữa à?

Trái tim Lật Hạ đã hoàn toàn tan chảy thành một vũng nước.​Lật Hạ nói: “Cũng có thể không hoàn toàn là giận dỗi, nếu thực sự yêu một điều gì đó, người ta sẽ luôn muốn đạt được thành tựu.

Không nhớ nổi mình đã đi từ sau cánh cửa đến được ghế sofa như thế nào, cô đang được Phương Tắc Thanh bế ngồi trên đùi anh. Cái áo sơ mi mà cô thích, phần lưng và cổ áo đã bị cô nắm đến nhăn nhúm, ướt đẫm. Cô bèn nâng mặt Phương Tắc Thanh lên hôn, cảm nhận phản ứng cơ thể anh ngày càng mãnh liệt.​”

“Có không?” Cô th* d*c, hỏi.​Chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy được góc nghiêng đẹp đẽ và yết hầu của anh.

Khoảnh khắc này, người nắm quyền là cô.​“Nhưng Hạ Hạ à, sao em lại đột nhiên quan tâm đến nó thế?

Cô thấy vành tai Phương Tắc Thanh đỏ rực. Anh dừng lại nói: “Anh chưa mua.”​Lật Hạ bật dậy.

“Tại sao?”​“Ha ha, mẹ với Dưa Hấu đi dạo chút nữa, hai đứa cứ nói chuyện đi.

Lê xa anh một chút, chóp mũi cô chạm vào mũi anh.​Dưa Hấu lập tức chạy tới, Lật Hạ ngồi khép hai chân, nó bèn gác đầu lên đùi cô, dùng móng vuốt hồng hồng cào tay cô, như muốn dỗ dành.

Phương Tắc Thanh thở dồn dập: “Anh đi khám sức khỏe, vẫn chưa có kết quả.”​Bánh Mì ban đầu là chú chó bạn cô gửi nuôi nhờ, vì người bạn ấy ra nước ngoài.

Lật Hạ bỗng bật cười.​Lật Hạ gật đầu.

Cô cúi đầu, vừa lòng hôn lên má anh một cái: “Em muốn uống nước.”​Lật Hạ vòng tay qua cổ Phương Tắc Thanh, vừa vào đã bị anh đè vào sau cánh cửa, anh cúi xuống hôn cô.

Phương Tắc Thanh bèn bế cô đi uống nước.​”

Tuy nhiên, nước chẳng qua cũng chỉ là thứ giúp làm dịu cơn khô rát. Khi nằm xuống trên chiếc giường rực lửa h*m m**n, Lật Hạ giơ tay tháo cúc áo sơ mi của anh.​Cô thấy vành tai Phương Tắc Thanh đỏ rực.

Phương Tắc Thanh khó chịu đến mức khó nhịn, nắm lấy tay cô: “Em làm gì vậy?”​Giọng anh bình thản: “Cũng chẳng có gì ghê gớm cả, lần này thất bại thì còn có lần sau.

“Xem thử.”​Lận Hồng nhìn Lật Hạ.

“Chỉ xem thôi?”​Phương Tắc Thanh đã đầu hàng.

“Được sờ không?”​”

Cô nằm sấp lên người anh, bàn tay như cá con bơi khắp nơi. Cuối cùng Phương Tắc Thanh cũng không chịu nổi nữa. Anh giữ chặt tay Lật Hạ đặt sang hai bên, trong khoảnh khắc trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, anh có phần bất lực mà nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô.​[Anh muốn đến gặp em]

Phương Tắc Thanh đã đầu hàng.​”

Anh cúi đầu, vùi cằm vào hõm cổ Lật Hạ, hít một hơi thật sâu.​”

Lật Hạ nghe rõ tiếng thở gấp không đều bên tai mình, cảm nhận được đôi môi mềm của anh đang chạm vào cổ cô, chầm chậm lướt đi.​Dưa Hấu đang tự đi tìm cỏ để ăn, Lật Hạ nắm dây dắt nó, ở cạnh khóc không ngớt.

Giọng nói của anh biến thành từng hạt âm thanh bỏng rát, khuếch đại ngay bên tai…​Chỉ là trong lòng vẫn thấy lưỡng lự, Lận Hồng không có ở đây, có nên để nó xuống nước không.

“Đừng quyến rũ anh nữa, Lật Hạ.”​”

“Chúng mình yêu nhau đi.”

Bình Luận (0)
Comment