Chương 25: Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt”
Những gì nên xem, những gì có thể chạm vào và cả những điều không thể, đêm ấy, Lật Hạ đều ngắm nhìn và cảm nhận không sót thứ gì.Lật Hạ nghĩ đến đó, ngẩng đầu khỏi hõm cổ anh.
Tay cô luồn vào từ vạt áo sơ mi của Phương Tắc Thanh, nhẹ nhàng kéo lên.Lật Hạ nói cô không biết nữa.
Đầu ngón tay khẽ chạm vào vùng bụng anh, điểm nhẹ vài cái, cảm nhận rõ sự run rẩy ngày một rõ rệt của anh.Trong tay anh còn xách theo một chậu xương rồng đang nở hoa, ánh nắng rực rỡ vô tư phủ kín lấy anh.
Có lẽ anh đã chịu đựng đến cực hạn, khi Lật Hạ chạm vào, anh chỉ biết ôm lấy mặt cô mà hôn, mà trút bớt cảm xúc.Đó là thời điểm muộn nhất cô đặt để phải rời đi.
Nhưng anh lại hào phóng, tự kìm nén bản thân, để Lật Hạ được thỏa lòng như ý.“Không phải đâu, Hạ Hạ…”
“Thì ra sờ vào cơ bụng là cảm giác như vầy à…” Lật Hạ khẽ cảm thán. Tay cô trượt qua trượt lại trên những đường gồ ghề ấy, vô tư buông lời, “Hơi trơn, hơi mềm, sờ rất đã tay.””
Phương Tắc Thanh nghe mà bật cười, “Em có thể nghĩ cho anh một chút được không?”” Lật Hạ khẽ cảm thán.
Một lúc lâu sau, Lật Hạ mới chịu yên ổn lại.Lật Hạ bỗng thấy sống mũi cay cay.
Phương Tắc Thanh ôm lấy cô, xác nhận, “Chúng ta đang yêu nhau rồi đúng không, Lật Hạ.”F: [Rất nhớ em]
Lật Hạ gật đầu, dụi dụi vào người anh.Lật Hạ cụp mắt nhìn xuống, trong mắt phản chiếu ánh sáng khúc xạ từ viên pha lê đủ màu sắc.
Khi đam mê lắng xuống thành sự quyến luyến thầm lặng, lúc hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, d*c v*ng cứ như thủy triều lúc dâng lúc rút, những nụ hôn sâu nông chẳng khác nào dòng dung nham nóng chảy, lặng lẽ tuôn chảy giữa họ.Quà của cô là một chai nước hoa, thân chai tinh xảo.
Chỉ là lẳng lặng, nhưng cả hai đều biết.”
Phương Tắc Thanh nói được làm được, không vượt qua ranh giới dù chỉ một chút.”
Lật Hạ nghĩ, trên đời có rất nhiều cách để biểu đạt tình cảm. Hôn là một cách, ôm là một cách, cũng có thể là những cách mãnh liệt và trực tiếp hơn. Nhưng vào khoảnh khắc này, cô chỉ cần tựa trán vào cằm anh, nằm cạnh anh, chỉ cần liếc nhìn anh một cái, lắng nghe hơi thở của anh, đã cảm thấy niềm vui sướng lan tỏa từ sâu trong tâm hồn.”
Niềm hạnh phúc của cõi nhân gian, đêm nay cô đã phần nào thấu hiểu.Lật Hạ mãi không quên được hôm ấy, khi đó cô vẫn đang làm việc trong công ty, điện thoại bật lên tin nhắn từ Phương Tắc Thanh.
Lật Hạ nghĩ đến đó, ngẩng đầu khỏi hõm cổ anh. Động tác ấy khiến Phương Tắc Thanh mở mắt, hỏi vì sao cô vẫn chưa ngủ.Là những khoảnh khắc cô không hề hay biết, được Phương Tắc Thanh âm thầm ghi lại bóng lưng của cô.
Ngày mai phải đi rồi, chẳng phải đã hứa sẽ ngủ sớm sao. Anh vẫn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô vào giấc ngủ.“Trước đây ba mẹ có đi đến một trại nuôi chó ở nơi khác, tìm được một con cún gần như y hệt Bánh Mì.
Có lẽ anh không biết, những cái vỗ đó chẳng khiến Lật Hạ buồn ngủ thêm chút nào, chỉ càng khiến cô lưu luyến nhiều hơn.Đầu ngón tay khẽ chạm vào vùng bụng anh, điểm nhẹ vài cái, cảm nhận rõ sự run rẩy ngày một rõ rệt của anh.
Lật Hạ ngắm hàng lông mày và đôi mắt anh, rồi chui trở lại lòng anh.]
Cô áp giọng xuống, thì thầm nơi cổ anh, để âm thanh truyền qua da thịt: “Em thích anh lắm.”Lật Hạ yên lặng lắng nghe.
Chẳng ai trong hai người nói lời chia ly hay níu kéo.“Anh đi đâu?
Phương Tắc Thanh cũng chẳng ngủ sâu, mà cũng chẳng buồn ngủ.Những lỗ hổng buồn thương của cô đã được người thân, người yêu vá lành từng chút một từ lâu, trở thành một bức tranh trong đời cô.
Mắt thì mỏi, nhưng lại cứ muốn nhìn cô thêm chút nữa.–
Anh âm thầm cảm thán, niềm vui và nỗi buồn, có được và mất đi của anh, vậy mà lại đến cùng một lúc, tồn tại song song.Không hiểu vì sao, cô còn thấy hơi căng thẳng.
Chỉ là anh không ngờ, Lật Hạ lại chuẩn bị một món quà chia tay cho anh.Lật Hạ nhấc bước chân nặng trĩu, tiến về phía nó.
Quà của cô là một chai nước hoa, thân chai tinh xảo.Cứ cho là…
“Cái này là em tự điều chế đó, hương chủ đạo là bạc hà và lá xanh.” Cô hào hứng nói, rồi xịt lên áo anh, ghé mũi vào ngửi, “Giống anh ghê.”“May là ước nguyện của anh đã thành hiện thực.
“Ngày nào cũng phải xịt đó nha.””
“Ừ.”Lật Hạ thấy mắt cay xè, từng chữ như rơi thẳng vào tim cô:
Phương Tắc Thanh nói cảm ơn, rồi tiếp, “Anh cũng có quà tặng em.””
Lật Hạ cực kỳ bất ngờ, cô cứ tưởng mình đã chuẩn bị đủ tỉ mỉ rồi.Khác với nụ hôn đêm qua, nếu cô cảm nhận không sai thì Phương Tắc Thanh lúc này đang dùng nụ hôn để bày tỏ sự luyến tiếc.
Cho đến khi một chiếc vòng tay đá quý đủ màu, mát lạnh, trong trẻo được đặt lên cổ tay cô. Màu sắc chiếc vòng như một mùa hè rực rỡ.Phương Tắc Thanh cũng chẳng ngủ sâu, mà cũng chẳng buồn ngủ.
Phương Tắc Thanh đeo xong cho cô, Lật Hạ ngơ ngác: “Anh mua từ bao giờ thế?””
“Lúc ở Florence.” Anh nói.Phương Tắc Thanh xoa xoa tóc cô: “Lát nữa tiễn em ra sân bay xong, anh cũng phải lên đường.
“Không phải em rất muốn đến đó sao?”Lật Hạ đưa tay ôm lấy eo anh, tựa sát vào anh.
Lật Hạ cụp mắt nhìn xuống, trong mắt phản chiếu ánh sáng khúc xạ từ viên pha lê đủ màu sắc. Phương Tắc Thanh ở cạnh giải thích: “Ban đầu anh định mua dây chuyền, sau đó mới phát hiện đeo dây chuyền thì chính em lại không nhìn thấy.”Anh mỉm cười với cô, rồi dang rộng hai tay.
“Cho nên mới đổi thành vòng tay à?”Lật Hạ quyết định sau khi về đến nhà sẽ lập tức kể chuyện yêu đương cho cả nhà biết.
“Ừ.” Phương Tắc Thanh nhìn cô, “Muốn mỗi lần em cúi đầu, giơ tay lên đều sẽ nhớ đến anh.””
Lật Hạ khẽ cười, trong lòng vui đến rộn ràng: “Nhưng lúc đó chúng ta mới quen nhau thôi mà, sao anh chắc chắn món quà mình mua nhất định sẽ tặng được?”“Ngày nào cũng phải xịt đó nha.
Phương Tắc Thanh nói: “Thật ra lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều đến vậy.”Cứ cho là…
Nếu anh và Lật Hạ thật sự không có cơ hội gặp lại thì quà đã mua cho cô, dù phải nhờ Lận Hồng giúp đỡ, anh cũng nhất định sẽ gửi đến tận tay cô.Cô lần lượt liệt kê ra từng bằng chứng mình tìm được gần đây, rồi đập mạnh tờ giấy mà Triệu Tiểu Lan ghi “màu lông và số tháng tuổi” lên bàn trà.
“Còn một món quà nữa, đến Bắc Kinh anh sẽ đưa cho em.”Nhưng giờ thì…
“Còn nữa hả?”Lật Hạ theo phản xạ muốn sang tắt chuông trước, vừa buông tay khỏi eo anh, định xoay người thì đột nhiên bị anh nắm lấy cánh tay, cả người cô lại bị kéo ngược về phía anh.
Phương Tắc Thanh gật đầu.Cho đến khi một chiếc vòng tay đá quý đủ màu, mát lạnh, trong trẻo được đặt lên cổ tay cô.
Lật Hạ đưa tay ôm lấy eo anh, tựa sát vào anh.Không đầu không đuôi, nụ hôn bất ngờ ập xuống khiến đầu óc Lật Hạ hơi trống rỗng.
Phương Tắc Thanh xoa xoa tóc cô: “Lát nữa tiễn em ra sân bay xong, anh cũng phải lên đường.”Ngày mai phải đi rồi, chẳng phải đã hứa sẽ ngủ sớm sao.
“Anh đi đâu?”Phương Tắc Thanh nói được làm được, không vượt qua ranh giới dù chỉ một chút.
“Đến chùa, để trả lễ.”…
Lật Hạ ngẩng đầu: “Hôm đó rốt cuộc anh đã cầu điều gì vậy?”“Đợi thêm chút rồi em sẽ biết.
Phương Tắc Thanh nhìn vào đôi mắt sáng trong đầy tò mò của cô, chậm rãi nói: “Anh cầu cho chúng ta có một kết cục đẹp.”Cô và Phương Tắc Thanh gọi video.
Hôm đó anh nói ước nguyện của mình có liên quan đến cô, thì ra là thật.“Rất cuốn hút.
Lật Hạ bỗng thấy sống mũi cay cay.“Còn một món quà nữa, đến Bắc Kinh anh sẽ đưa cho em.
“Thật ra kết cục nào anh cũng có thể chấp nhận, bởi vì anh không biết em có chọn anh không, có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau, nếu là điều đó thì anh cũng chấp nhận. Nhưng trong thâm tâm, anh vẫn ích kỷ mong rằng chúng ta sẽ có một cái kết tốt đẹp.”Chỉ là anh không ngờ, Lật Hạ lại chuẩn bị một món quà chia tay cho anh.
“May là ước nguyện của anh đã thành hiện thực.””
Lật Hạ đưa tay v**t v* khuôn mặt anh, sau đó kiễng chân, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, rồi lại đứng vững: “Lẽ nào tình cảm của em thể hiện chưa đủ rõ à? Còn nói em có chọn anh không, ngay từ đầu là em chọn anh trước đó chứ.”Anh âm thầm cảm thán, niềm vui và nỗi buồn, có được và mất đi của anh, vậy mà lại đến cùng một lúc, tồn tại song song.
Lời vừa dứt, chuông báo thức trong điện thoại cô vang lên.” Anh nói.
Đó là thời điểm muộn nhất cô đặt để phải rời đi.Lật Hạ nghĩ, trên đời có rất nhiều cách để biểu đạt tình cảm.
Lật Hạ theo phản xạ muốn sang tắt chuông trước, vừa buông tay khỏi eo anh, định xoay người thì đột nhiên bị anh nắm lấy cánh tay, cả người cô lại bị kéo ngược về phía anh.F: [Ngày nào anh cũng nói chuyện với nó, vậy có tính là chăm đàng hoàng không?
Không đầu không đuôi, nụ hôn bất ngờ ập xuống khiến đầu óc Lật Hạ hơi trống rỗng. Khác với nụ hôn đêm qua, nếu cô cảm nhận không sai thì Phương Tắc Thanh lúc này đang dùng nụ hôn để bày tỏ sự luyến tiếc.Từ những va chạm môi lưỡi có phần dữ dội lúc đầu, anh mạnh mẽ xâm nhập, không hề giữ kẽ, Lật Hạ thậm chí không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể bị động tiếp nhận những cọ xát nồng nhiệt và mãnh liệt ấy.
Từ những va chạm môi lưỡi có phần dữ dội lúc đầu, anh mạnh mẽ xâm nhập, không hề giữ kẽ, Lật Hạ thậm chí không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể bị động tiếp nhận những cọ xát nồng nhiệt và mãnh liệt ấy. Môi kề môi, không nỡ rời xa, anh không nói gì, nhưng Lật Hạ hiểu được tất cả.— Lúc cô trở về khách sạn, Bánh Mì đi theo phía sau cô.
Tiếng chuông giục giã chia ly vẫn đang vang lên.“Cũng rất mê người.
Phương Tắc Thanh mất kiểm soát vài giây, động tác dần dịu lại. Nhưng càng quấn quýt, khóe mắt Lật Hạ càng trở nên ươn ướt.”
Cuối cùng, Phương Tắc Thanh hôn lên khóe mắt cô: “Đợi anh đến tìm em.”Giống như trước kia.
Lật Hạ thấy cổ họng hơi nghẹn lại: “Hả?”“Không phải em rất muốn đến đó sao?
“Anh cũng đâu muốn yêu xa đâu, bạn gái của anh à.”F: [Hôm nay anh xịt nước hoa em tặng]
Thấy Lật Hạ vẫn chưa cười, Phương Tắc Thanh cố tình ghé sát tai cô, thấp giọng đầy ám muội: “Anh sẽ nhanh chóng đến tìm em, mang theo kết quả khám sức khỏe của anh.”Lời vừa dứt, chuông báo thức trong điện thoại cô vang lên.
–”
Lật Hạ quyết định sau khi về đến nhà sẽ lập tức kể chuyện yêu đương cho cả nhà biết.lại hơi do dự, không biết với con, đó có còn là bất ngờ nữa hay không.
Cô không báo trước giờ hạ cánh, lặng lẽ về nhà, trời đã sẩm tối. Nhưng không ngờ, khi xách hành lý lên lầu, mở cửa ra, trong nhà lại tối om, không một bóng người.”
Lật Hạ lại thấy kỳ lạ.Tám giờ tối, cả nhà năm người tụ họp đầy đủ trong phòng khách.
Nhớ lại những điều không bình thường giữa Triệu Tiểu Lan và Lật Đại Dũng dạo trước, cô lập tức gọi điện cho ông. Lật Đại Dũng nói sẽ về ngay, Lật Hạ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa chờ đợi.Thỉnh thoảng khi anh bận rộn, Lật Hạ sẽ chủ động đến phim trường thăm anh.
Tám giờ tối, cả nhà năm người tụ họp đầy đủ trong phòng khách.Có lẽ anh đã chịu đựng đến cực hạn, khi Lật Hạ chạm vào, anh chỉ biết ôm lấy mặt cô mà hôn, mà trút bớt cảm xúc.
Không ngờ ngay cả Lật Xuân cũng theo về cùng.”
Lật Hạ cầm trong tay một cái chày ngải cứu, coi như búa phán xét, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị.”
Cô lần lượt liệt kê ra từng bằng chứng mình tìm được gần đây, rồi đập mạnh tờ giấy mà Triệu Tiểu Lan ghi “màu lông và số tháng tuổi” lên bàn trà.” Cô hào hứng nói, rồi xịt lên áo anh, ghé mũi vào ngửi, “Giống anh ghê.
“Vậy rốt cuộc mọi người đang giấu con chuyện gì? Có chuyện gì mà con không được biết à?”Anh vẫn đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ cô vào giấc ngủ.
Lật Hạ nhìn quanh từng người một.” Phương Tắc Thanh nhìn cô, “Muốn mỗi lần em cúi đầu, giơ tay lên đều sẽ nhớ đến anh.
“Không phải đâu, Hạ Hạ…”Ban đầu định mang nó về luôn, nhưng Lật Xuân bảo không thể làm thế, phải xem con có thể chấp nhận hay không, rồi mới tính tiếp.
Lật Đại Dũng vừa định lên tiếng, Triệu Tiểu Lan đã huých một cái vào tay ông, Lật Đại Dũng lập tức im lặng.”
Lật Hạ nhìn Lật Xuân, cô ấy có vẻ do dự, lưỡng lự.Phương Tắc Thanh mất kiểm soát vài giây, động tác dần dịu lại.
Rồi lại nhìn đến Khúc Thư Tâm, mắt bà đỏ hoe, chẳng rõ vừa mới đi đâu về.Ngoài ra, không có ngoại lệ, mỗi khung hình đều là bóng lưng của cô.
Lật Hạ bắt đầu bực mình: “Cả nhà cùng hành động, duy chỉ có con là bị bỏ rơi, ý là sao đây?””
“Con đang bị mọi người cô lập à?”Phương Tắc Thanh bảo: “Dù con quyết định thế nào họ cũng sẽ hiểu mà, trước tiên hãy nghĩ đến bản thân mình đã.
“Con nói rõ rồi, con không thích cảm giác này chút nào.”Tim cô đập thình thịch không ngừng.
Cô cố ý nói vậy.Trong lòng Lật Hạ tràn ngập mâu thuẫn.
Lật Hạ cảm nhận được sự bối rối trong bốn người kia, cô đoán chắc chắn họ đang cân nhắc điều gì đó.Rồi lại nhìn đến Khúc Thư Tâm, mắt bà đỏ hoe, chẳng rõ vừa mới đi đâu về.
Một lúc sau, Triệu Tiểu Lan cuối cùng cũng lên tiếng.“Ừ.
“Hạ Hạ, ban đầu chúng ta định mang đến cho con một điều bất ngờ. Nhưng giờ thì… lại hơi do dự, không biết với con, đó có còn là bất ngờ nữa hay không.”Phương Tắc Thanh ở cạnh giải thích: “Ban đầu anh định mua dây chuyền, sau đó mới phát hiện đeo dây chuyền thì chính em lại không nhìn thấy.
Lật Hạ yên lặng lắng nghe.“Con có thể suy nghĩ một đêm được không ạ?
“Trước đây ba mẹ có đi đến một trại nuôi chó ở nơi khác, tìm được một con cún gần như y hệt Bánh Mì. Ban đầu định mang nó về luôn, nhưng Lật Xuân bảo không thể làm thế, phải xem con có thể chấp nhận hay không, rồi mới tính tiếp.”Lật Hạ nhìn nó, như không thể tin nổi.
Lật Hạ nghe mà sững sờ, miệng mấp máy: “Một con cún… gần như y hệt Bánh Mì ư?”Lật Hạ cực kỳ bất ngờ, cô cứ tưởng mình đã chuẩn bị đủ tỉ mỉ rồi.
Lật Xuân gật đầu: “Ba mẹ đã tìm suốt hơn một tháng.””
Thì ra nào là lông màu, số tháng tuổi, rồi nào là đi công tác, đi du lịch… tất cả đều là vì giấu cô chuyện họ đi tìm chó?Ngoài phim tài liệu, anh còn bắt đầu làm phim điện ảnh.
Cô không thể tưởng tượng phải bỏ bao nhiêu công sức mới tìm được một con y hệt như vậy.Những gì nên xem, những gì có thể chạm vào và cả những điều không thể, đêm ấy, Lật Hạ đều ngắm nhìn và cảm nhận không sót thứ gì.
Cô nhìn Triệu Tiểu Lan và Lật Đại Dũng, cả hai đều phong trần mệt mỏi, lại nhìn đến bà ngoại, ánh mắt họ đầy quan tâm.Khi đam mê lắng xuống thành sự quyến luyến thầm lặng, lúc hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, d*c v*ng cứ như thủy triều lúc dâng lúc rút, những nụ hôn sâu nông chẳng khác nào dòng dung nham nóng chảy, lặng lẽ tuôn chảy giữa họ.
Lật Hạ thấy sống mũi cay xè, nghẹn ngào hỏi: “Vậy… nó, giờ nó đang ở đâu ạ?”Nuôi một chú chó khác sao?
“Chúng ta tạm gửi ở cửa hàng thú cưng rồi, nghĩ là nếu con có thể chấp nhận thì sẽ lập tức đón về.””
“Hạ Hạ, ba mẹ không có ý ép buộc con, dù đúng là đã tìm rất lâu, nhưng nếu con không muốn thì cả nhà cũng đã nói với người ta rồi, có thể trả lại trong tình trạng khỏe mạnh và an toàn.””
“Mọi thứ đều theo ý con.”Cô nhìn Triệu Tiểu Lan và Lật Đại Dũng, cả hai đều phong trần mệt mỏi, lại nhìn đến bà ngoại, ánh mắt họ đầy quan tâm.
Nuôi một chú chó khác sao?”
Lật Hạ chưa từng nghĩ đến điều đó, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của Bánh Mì.cứ cho là lòng riêng của cô đi.
Nếu nuôi một chú chó khác, liệu Bánh Mì có buồn không?Mắt thì mỏi, nhưng lại cứ muốn nhìn cô thêm chút nữa.
Trong lòng Lật Hạ tràn ngập mâu thuẫn.“Vậy rốt cuộc mọi người đang giấu con chuyện gì?
Cả nhà đều đặt cô trong tim, tôn trọng cô, điều đó khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.“Có lẽ anh có thể quay phim tài liệu về cuộc đời em, nếu em bằng lòng.
Cuối cùng cô nói: “Con…”Lật Hạ lúc ấy mới nhận ra vì sao trước đây anh lại đòi ảnh của Bánh Mì.
“Con có thể suy nghĩ một đêm được không ạ?””
Lật Hạ kể chuyện này cho Phương Tắc Thanh, nói mình đang rất do dự. Ba mẹ đã để tâm đến thế, còn cô lại không biết nên chọn thế nào.Lật Hạ khựng lại, lập tức gác hết mọi thứ đang làm.
Phương Tắc Thanh bảo: “Dù con quyết định thế nào họ cũng sẽ hiểu mà, trước tiên hãy nghĩ đến bản thân mình đã.”Một lúc sau, Triệu Tiểu Lan cuối cùng cũng lên tiếng.
Lật Hạ nói cô không biết nữa.”
Chuyện này vốn dĩ chưa từng nằm trong kế hoạch của cô.— Lúc cô tản bộ bên Tây Hồ, Bánh Mì chạy phía trước.
Phương Tắc Thanh bèn nói: “Nuôi thú cưng cũng phải xem duyên phận, hay là ngày mai em cứ đến cửa hàng thú cưng xem thử đã, rồi hãy quyết định.”Khoảng cách chẳng thể đánh bại tình yêu cuồng nhiệt.
Chiều hôm sau, một mình Lật Hạ đến cửa hàng thú cưng. Không hiểu vì sao, cô còn thấy hơi căng thẳng. Nhân viên ra đón, hỏi cô cần gì, Lật Hạ lắc đầu, đưa mắt tìm kiếm quanh quất.Lật Hạ: [Nói gì vậy]
Ánh mắt thoáng lia qua một chú chó Corgi bé xinh đang nhảy nhót, nó nằm sấp bên tấm kính, hướng về phía cô sủa vang.Động tác ấy khiến Phương Tắc Thanh mở mắt, hỏi vì sao cô vẫn chưa ngủ.
Lật Hạ nhìn nó, như không thể tin nổi.Nếu nuôi một chú chó khác, liệu Bánh Mì có buồn không?
Hình ảnh của nó dần chồng lẫn lên hình bóng của Bánh Mì khi còn bé.Nếu anh và Lật Hạ thật sự không có cơ hội gặp lại thì quà đã mua cho cô, dù phải nhờ Lận Hồng giúp đỡ, anh cũng nhất định sẽ gửi đến tận tay cô.
Ai nói sinh mệnh không có luân hồi chứ? Nếu không có, thì ba mẹ cô hẳn là có phép thuật của yêu thương.“Lúc ở Florence.
Cứ cho là… cứ cho là lòng riêng của cô đi.Lật Hạ nhìn Lật Xuân, cô ấy có vẻ do dự, lưỡng lự.
Cứ cho là… cô đang nuôi hai chú chó cùng lúc, một con trong ký ức, một con ở bên cạnh.”
Lật Hạ nhấc bước chân nặng trĩu, tiến về phía nó.“Thì ra sờ vào cơ bụng là cảm giác như vầy à…
–Từ xa, cô thấy Phương Tắc Thanh đang đứng đó.
Lúc nhận được món quà thứ hai từ Phương Tắc Thanh, Lật Hạ đã kể cho anh chuyện mình lại nuôi chó.Cô lao ra khỏi thang máy, chạy qua sảnh lớn, chạy thẳng ra cửa.
Cô và Phương Tắc Thanh gọi video. “Nó tên là Cheese đấy, hehe, nghe Tây không, dính người lắm á.”“Con đang bị mọi người cô lập à?
Cô hỏi anh món quà là gì. Phương Tắc Thanh nói: “Tự dưng không biết nó còn ý nghĩa không nữa.”Lật Hạ nhìn quanh từng người một.
Thì ra món quà của anh là một đoạn video do chính anh thiết kế và dựng nên.Lật Hạ đưa tay v**t v* khuôn mặt anh, sau đó kiễng chân, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, rồi lại đứng vững: “Lẽ nào tình cảm của em thể hiện chưa đủ rõ à?
Lật Hạ khó mà diễn tả được sức nặng của món quà này, hơn một phút đồng hồ, cô xem từng khung hình một.Phương Tắc Thanh gật đầu.
Bởi vì mỗi khung hình đều có nét vẽ do chính tay Phương Tắc Thanh phác họa, là loạt hình ảnh của một chú chó trong các trạng thái khác nhau. Lật Hạ lúc ấy mới nhận ra vì sao trước đây anh lại đòi ảnh của Bánh Mì.Có chuyện gì mà con không được biết à?
Ngoài ra, không có ngoại lệ, mỗi khung hình đều là bóng lưng của cô.F: [Hình như cây xương rồng đã lớn thêm một khúc rồi]
Là những khoảnh khắc cô không hề hay biết, được Phương Tắc Thanh âm thầm ghi lại bóng lưng của cô.Thì ra món quà của anh là một đoạn video do chính anh thiết kế và dựng nên.
Toàn bộ video ấy, trong từng bức vẽ hay từng hình ảnh đều chỉ có cô và Bánh Mì.Chỉ là lẳng lặng, nhưng cả hai đều biết.
— Lúc cô trở về khách sạn, Bánh Mì đi theo phía sau cô.“Hạ Hạ, ba mẹ không có ý ép buộc con, dù đúng là đã tìm rất lâu, nhưng nếu con không muốn thì cả nhà cũng đã nói với người ta rồi, có thể trả lại trong tình trạng khỏe mạnh và an toàn.
— Lúc cô tản bộ bên Tây Hồ, Bánh Mì chạy phía trước.Phương Tắc Thanh từng không biết bao nhiêu lần phá bỏ khoảng cách để đến gặp cô, rồi cùng trải qua những đêm nồng nàn đắm say, quấn quýt, trọn vẹn bên nhau.
— Lúc cô ngồi trên ghế dài, Bánh Mì nằm trên váy cô.Nếu không có, thì ba mẹ cô hẳn là có phép thuật của yêu thương.
— Lúc cô ngẩng đầu nhìn trời qua ô cửa kính tiệm tiện lợi, Bánh Mì đặt móng lên chân cô.Nhưng càng quấn quýt, khóe mắt Lật Hạ càng trở nên ươn ướt.
…Lật Hạ khẽ cười, trong lòng vui đến rộn ràng: “Nhưng lúc đó chúng ta mới quen nhau thôi mà, sao anh chắc chắn món quà mình mua nhất định sẽ tặng được?
Lật Hạ xem, vừa cười vừa khóc.Cô thích nhìn Phương Tắc Thanh làm việc.
Bánh Mì thật sự đã hóa thành làn gió không thấy hình bóng, nhưng lại mang đến cho cô bao điều quý giá khác.Thấy Lật Hạ vẫn chưa cười, Phương Tắc Thanh cố tình ghé sát tai cô, thấp giọng đầy ám muội: “Anh sẽ nhanh chóng đến tìm em, mang theo kết quả khám sức khỏe của anh.
Những lỗ hổng buồn thương của cô đã được người thân, người yêu vá lành từng chút một từ lâu, trở thành một bức tranh trong đời cô.Màu sắc chiếc vòng như một mùa hè rực rỡ.
Cuối video là một dòng chữ được đánh ra.Còn nói em có chọn anh không, ngay từ đầu là em chọn anh trước đó chứ.
Lật Hạ thấy mắt cay xè, từng chữ như rơi thẳng vào tim cô:”
“Lật Hạ, trên mạng có một đề tài: ‘Chuyên ngành của bạn có thể làm gì cho người mình yêu?’ Anh nghĩ mãi.”Anh nói: [Xuống lầu đi]
“Có lẽ anh có thể quay phim tài liệu về cuộc đời em, nếu em bằng lòng.””
–Lật Hạ bắt đầu bực mình: “Cả nhà cùng hành động, duy chỉ có con là bị bỏ rơi, ý là sao đây?
Khoảng cách chẳng thể đánh bại tình yêu cuồng nhiệt. Những ngày không ở bên nhau, Lật Hạ và Phương Tắc Thanh vẫn kết nối với nhau qua điện thoại, qua vũ trụ.Tay cô luồn vào từ vạt áo sơ mi của Phương Tắc Thanh, nhẹ nhàng kéo lên.
Giống như trước kia.Lật Hạ: [Anh có chăm nó đàng hoàng không đấy]
F: [Hôm nay anh xịt nước hoa em tặng]Cô không thể tưởng tượng phải bỏ bao nhiêu công sức mới tìm được một con y hệt như vậy.
F: [Hiệu ứng Proust bắt đầu có tác dụng rồi]“Cho nên mới đổi thành vòng tay à?
*Hiệu ứng Proust (tiếng Anh: Proust Effect) là một hiện tượng tâm lý, chỉ việc ký ức sống động và cảm xúc mãnh liệt được gợi lại bất ngờ thông qua khứu giác (mùi hương), thường là từ những mùi quen thuộc gắn với quá khứ.Không ngờ ngay cả Lật Xuân cũng theo về cùng.
Lật Hạ mím môi cười.Có lẽ anh không biết, những cái vỗ đó chẳng khiến Lật Hạ buồn ngủ thêm chút nào, chỉ càng khiến cô lưu luyến nhiều hơn.
F: [Hình như cây xương rồng đã lớn thêm một khúc rồi]Toàn bộ video ấy, trong từng bức vẽ hay từng hình ảnh đều chỉ có cô và Bánh Mì.
Lật Hạ: [Anh có chăm nó đàng hoàng không đấy]Lật Hạ thấy sống mũi cay xè, nghẹn ngào hỏi: “Vậy… nó, giờ nó đang ở đâu ạ?
F: [Ngày nào anh cũng nói chuyện với nó, vậy có tính là chăm đàng hoàng không?]Phương Tắc Thanh nói cảm ơn, rồi tiếp, “Anh cũng có quà tặng em.
Lật Hạ: [Nói gì vậy]”
F: [Rất nhớ em]Cô cố ý nói vậy.
…Lật Hạ chạy vút về phía anh, lao vào ánh sáng.
Trải qua rất nhiều lần chia xa, cũng đã trải qua rất nhiều lần gặp lại.“Cố gắng làm gì?
Phương Tắc Thanh từng không biết bao nhiêu lần phá bỏ khoảng cách để đến gặp cô, rồi cùng trải qua những đêm nồng nàn đắm say, quấn quýt, trọn vẹn bên nhau.”
Anh nói anh đang cố gắng.”
“Cố gắng làm gì?”Thì ra nào là lông màu, số tháng tuổi, rồi nào là đi công tác, đi du lịch… tất cả đều là vì giấu cô chuyện họ đi tìm chó?
“Đợi thêm chút rồi em sẽ biết.””
Điều duy nhất Lật Hạ biết là: anh vẫn đang phiêu bạt trên cánh đồng hoang của chủ nghĩa lý tưởng. Ngoài phim tài liệu, anh còn bắt đầu làm phim điện ảnh. Thỉnh thoảng khi anh bận rộn, Lật Hạ sẽ chủ động đến phim trường thăm anh.Lật Hạ ngắm hàng lông mày và đôi mắt anh, rồi chui trở lại lòng anh.
Cô thích nhìn Phương Tắc Thanh làm việc.“Thật ra kết cục nào anh cũng có thể chấp nhận, bởi vì anh không biết em có chọn anh không, có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau, nếu là điều đó thì anh cũng chấp nhận.
“Rất cuốn hút.”Lật Hạ nghe mà sững sờ, miệng mấp máy: “Một con cún…
“Cũng rất mê người.”— Lúc cô ngồi trên ghế dài, Bánh Mì nằm trên váy cô.
Vài tháng sau, vào một buổi chiều rực nắng, Phương Tắc Thanh thu xếp mọi thứ ổn thỏa, xuất hiện trong thành phố của cô.”
Dù vậy, đây là chuyện về sau Lật Hạ mới biết.”
Anh chuyển cả studio đến thành phố của cô, rồi báo với Lật Hạ rằng mình đã giành được giải thưởng điện ảnh mà anh khao khát nhất, mơ ước nhất.Trải qua rất nhiều lần chia xa, cũng đã trải qua rất nhiều lần gặp lại.
Cuối cùng anh cũng vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng đầy nhẫn nại và chìm lặng trong đời mình, giành được một chỗ đứng trong lĩnh vực mà anh đam mê, và đứng bên người anh yêu.Niềm hạnh phúc của cõi nhân gian, đêm nay cô đã phần nào thấu hiểu.
Lật Hạ mãi không quên được hôm ấy, khi đó cô vẫn đang làm việc trong công ty, điện thoại bật lên tin nhắn từ Phương Tắc Thanh.cô đang nuôi hai chú chó cùng lúc, một con trong ký ức, một con ở bên cạnh.
Anh nói: [Xuống lầu đi]Phương Tắc Thanh đeo xong cho cô, Lật Hạ ngơ ngác: “Anh mua từ bao giờ thế?
Lật Hạ khựng lại, lập tức gác hết mọi thứ đang làm.Nhưng không ngờ, khi xách hành lý lên lầu, mở cửa ra, trong nhà lại tối om, không một bóng người.
Cô lao ra khỏi thang máy, chạy qua sảnh lớn, chạy thẳng ra cửa.Ánh mắt thoáng lia qua một chú chó Corgi bé xinh đang nhảy nhót, nó nằm sấp bên tấm kính, hướng về phía cô sủa vang.
Từ xa, cô thấy Phương Tắc Thanh đang đứng đó.Chiều hôm sau, một mình Lật Hạ đến cửa hàng thú cưng.
Trong tay anh còn xách theo một chậu xương rồng đang nở hoa, ánh nắng rực rỡ vô tư phủ kín lấy anh.Nhưng anh lại hào phóng, tự kìm nén bản thân, để Lật Hạ được thỏa lòng như ý.
Anh mỉm cười với cô, rồi dang rộng hai tay.–
Lật Hạ chạy vút về phía anh, lao vào ánh sáng.Lật Hạ chưa từng nghĩ đến điều đó, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của Bánh Mì.
Tim cô đập thình thịch không ngừng.Lật Hạ thấy cổ họng hơi nghẹn lại: “Hả?
Tựa như lần đầu gặp nhau.