Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 26

Chương 26: Góc nhìn nam chính​”

Sau khi nộp tác phẩm dự thi Liên hoan phim Cannes, Phương Tắc Thanh rơi vào khoảng chờ đợi dài dằng dặc và rỗng tuếch. 

Chờ đợi là một thứ kỳ lạ, nó khiến người ta tỉnh táo đến phát điên.​Không có tin gì từ Liên hoan Cannes, anh cũng không đợi nữa.

Lúc thì ở trên đỉnh cao, cảm thấy vạn sự vạn vật đều nằm trong tầm tay, Cành cọ vàng Cannes ư, dễ như trở bàn tay, ngủ một giấc dậy là của anh rồi.​Anh trở thành một ngọn núi chết lặng.

Lúc thì lại bị từng giây từng phút lửng lơ đánh gục, chỉ một ý nghĩ thôi cũng có thể sụp đổ.​Khi ấy sách của Lận Hồng đã xuất bản, lần lượt lên kệ, tình trạng tinh thần cũng cải thiện khá nhiều.

Anh trả đũa bằng cách “gap” một tháng, tự nhận một công việc đơn giản, bay sang Paris.​”

“Đạo diễn Phương, anh xem lại đoạn này đi.”​Vì nhờ cơ hội đó, anh đã làm quen với một Lật Hạ khác.

“Đạo diễn Phương, có cần quay lại không ạ?”​Bản thảo để bên cạnh, có cảm hứng thì viết vài dòng, viết không ổn lại xé đi.

“Đạo diễn Phương, tiết tấu thế này ổn chưa?”​Anh đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Lật Hạ dưới mái hiên đang ngẩng đầu ngắm mưa.

…​Chẳng lẽ Lận Hồng bắt nạt cô?

Phương Tắc Thanh dựa vào năng lực chuyên môn của mình, ban ngày cố gắng nhẫn nại giải quyết công việc. Đêm đến, thật sự buồn chán và khó chịu, anh lại mở Chờ đợi Godot.​“Cho em này.

Trong đó có một câu thoại: “Hy vọng mãi không đến, khổ cho kẻ đang chờ.”​”Phải nói thế nào nhỉ, chắc là do anh hơi phản nghịch.

Phải rồi, khổ cho kẻ đang chờ.​Hay làm khó cô?

Rốt cuộc có đợi được không, có đợi được thứ mình mong hay không, anh cũng chẳng rõ.​Phương Tắc Thanh hiểu rất rõ.

Anh trở thành một ngọn núi chết lặng.​Nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì bước đi đó.

Không gợn sóng, không dao động, cầm cự hết ngày này qua ngày khác.​Bốn phía xô bồ trần thế, người đông như nước.

Tối hôm trước khi nhận được tin nhắn riêng của Lật Hạ, Phương Tắc Thanh vừa đi uống vài chén với bạn bè về, ngủ thẳng đến sáng hôm sau. Lúc lơ mơ tỉnh dậy, anh mở điện thoại, thấy Ins có thông báo tin nhắn.​Là cô.

Anh còn ngái ngủ, mở khóa điện thoại bằng đôi mắt díp lại, phải thử hai lần mới được.​Chương 26: Góc nhìn nam chính

Nhấn vào xem, hóa ra có người gửi tin nhắn riêng.​Lận Hồng nói sách của bà khá bán chạy trong nước, nhà xuất bản còn phát hành cả bản tiếng Anh.

Nhìn kỹ hơn, Phương Tắc Thanh bật dậy khỏi giường.​Cũng vào lúc đó, anh chợt nghĩ ra: “Mẹ, mẹ có muốn gọi điện cho biên tập kia không?

Thấy đối phương hỏi anh:​Từ góc độ của anh, cánh cửa đang mở hé, ánh nắng vàng nhạt cắt thành một dải sáng bất quy tắc trên sàn gỗ.

– [Chào anh, anh có thiếu bạn gái không?]​Tim Phương Tắc Thanh khựng một nhịp, anh nhấn vào ảnh đại diện và trang cá nhân của tài khoản đó.

Phương Tắc Thanh sững người.​Phương Tắc Thanh lần lượt bấm vào xem từng cái một, tình cờ lướt thấy một bức ảnh, là bản in sách tiếng Anh của Lận Hồng.

Câu này sao lại vừa lịch sự, vừa bông đùa như vậy được?​Phương Tắc Thanh đáp là có chút việc.

Anh căng tim xác nhận lại hai lần, đúng là avatar của Lật Hạ. Không sai được.​Bà phải thu thập tư liệu từ chính quê nhà, phải phỏng vấn, phải tìm hiểu các tập tục mai táng…

Cô có ý gì đây?​Nhiều lúc anh nghĩ, mình cũng là người ích kỷ.

Rõ ràng là tiếng Trung, sao lại khó hiểu thế?​Dưới mái hiên có rất nhiều người trú mưa, Phương Tắc Thanh định đi vòng qua.

Phương Tắc Thanh không vội trả lời, anh cần làm rõ, cần lần mò từng chút một để hiểu. Không ngờ đối phương hoàn toàn không giấu ẩn ý nào, chỉ đơn thuần hỏi anh có thiếu bạn gái không.​“Anh cầm cái gì thế?

Phương Tắc Thanh nhìn chằm chằm vào cái ảnh đại diện đó rất lâu.​Nghĩ đến khả năng cô đã lên xe rời đi, Phương Tắc Thanh có phần muốn quay lại.

Nghĩ đến rất nhiều chuyện.​”

Rồi anh nghiêm túc gõ một chữ: [Thiếu]​Cô có ý gì đây?

—​Cô gái vừa nãy còn cười nói vui vẻ kia, lúc này lại đang ngồi trên băng ghế ven đường lau nước mắt.

Lần đầu tiên Phương Tắc Thanh nhìn thấy Lật Hạ là ở trụ sở khách sạn Bắc Kinh. Lúc ấy anh đã sửa soạn xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, tình cờ thấy Lận Hủ đang tiễn người ở cửa sảnh.​“Đạo diễn Phương, anh xem lại đoạn này đi.

Là một cô gái.​”

Đôi mắt sáng ngời nhìn Lận Hủ đầy ắp ý cười.​“Đạo diễn Phương, tiết tấu thế này ổn chưa?

Trên tay cầm thứ gì đó, trước khi đi vội vàng nhét dúi vào lòng Lận Hủ.​Khi một người hoàn toàn đặt mình vào trạng thái vô cùng yên lặng, cứ thế chìm xuống, chìm mãi, đến mức rơi vào một cơn điên dại thầm lặng.

Lại là người theo đuổi anh trai sao?​”

Phương Tắc Thanh thầm cười nhạt.​”

Anh đến quầy lễ tân hỏi xong chuyện, lúc quay lại, Lận Hủ đã trở về, hỏi anh định đi đâu. Phương Tắc Thanh đáp là có chút việc.​” Trong tay còn một hộp kẹo tuyết hoa, Lận Hủ cười nói, “Chẳng phải anh đang bàn chuyện hợp tác với nhà xuất bản sao, cô ấy bảo cảm ơn anh, chưa sắp được lịch mời ăn cơm nên tặng cái này trước.

“Anh cầm cái gì thế?” anh hỏi.​Một Lật Hạ mạnh dạn phóng khoáng, đáng yêu thú vị, quan trọng là một người có hứng thú với anh.

Lận Hủ lắc lắc quyển sách trong tay: “Sách mới của mẹ mình đấy, xuất bản rồi, cô biên tập phụ trách đặc biệt đến tặng tận tay, rất có lòng.” Trong tay còn một hộp kẹo tuyết hoa, Lận Hủ cười nói, “Chẳng phải anh đang bàn chuyện hợp tác với nhà xuất bản sao, cô ấy bảo cảm ơn anh, chưa sắp được lịch mời ăn cơm nên tặng cái này trước.”​Sau này, cô hỏi Phương Tắc Thanh sao lúc đó không nói chuyện với cô.

Phương Tắc Thanh ngoảnh ra cửa, đã chẳng còn bóng người.​Nội dung cuốn sách kể về những chuyện sinh ly tử biệt mà một người mẹ chồng nông thôn đã trải qua suốt nửa đời người trong làng.

Thì ra cô là biên tập phụ trách sách của Lận Hồng sao?​Đi dọc đường tới tận cuối, vẫn không thấy bóng dáng đâu.

“Cho em này.”​Anh không quen biết vị biên tập đó, nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh buộc phải cầu cứu cô.

Lận Hủ đưa hộp kẹo tuyết hoa cho anh, “Anh không ăn đồ ngọt.”​Tôi thường cảm thấy giữa chúng tôi không hề tồn tại khoảng cách tuổi tác.

Rồi còn cảnh cáo Phương Tắc Thanh: “Không được vứt đâu nhé, là cô gái ấy tự tay làm đấy.”​Anh rất sợ Lận Hồng vì thế mà trầm cảm, nhưng không thể ngăn cản.

“Mẹ còn bảo sẽ giới thiệu cô ấy cho em cơ.”​Anh còn ngái ngủ, mở khóa điện thoại bằng đôi mắt díp lại, phải thử hai lần mới được.

Phương Tắc Thanh vốn định nói là mình không có hứng thú.​Rõ ràng là tiếng Trung, sao lại khó hiểu thế?

Nhưng lời ra đến miệng lại không thốt ra.​Phương Tắc Thanh thấy vậy thì bước nhanh tới chặn lại, “Để con đi đưa cho.

Anh đã bóc một chiếc kẹo tuyết hoa, cắn một miếng.​Giống như chính giọng nói có thể khiến người ta vui vẻ ấy.

Vị ngọt vừa vặn lan tỏa nơi đầu lưỡi.​Lần gặp lại Lật Hạ là vào năm ngoái, khi cô lần đầu đến nhà thăm Lận Hồng.

Anh nhìn về phía cửa vắng vẻ, bất giác nhớ lại gương mặt cười rạng rỡ của cô gái ban nãy.​Đó là lần đầu tiên, anh dùng điện thoại của Lận Hồng để nhắn tin cho Lật Hạ.

……​Dĩ nhiên, anh cũng rất biết ơn cô.

Phương Tắc Thanh không chỉ một lần nghe Lận Hồng nhắc đến biên tập viên Lật này.​Chân trời âm u mù mịt, có vẻ sắp mưa.

Những lúc viết lách đau khổ, Lận Hồng sẽ gọi điện thoại với cô suốt đêm. Có mấy lần, khi Phương Tắc Thanh cắt xong phim đã là nửa đêm, lúc đi ngang qua phòng Lận Hồng, anh phát hiện bà vẫn đang viết.​Trước khi đối phương kịp ngẩng đầu lên, Phương Tắc Thanh đã đi xa.

Nhưng không phải một mình, vị biên tập viên kia đang trò chuyện với bà qua điện thoại, cùng đồng hành với bà.​”

Phương Tắc Thanh cảm thấy rất bất ngờ.​Phải rồi, khổ cho kẻ đang chờ.

Bất ngờ vì sự nhiệt thành giữa hai người ấy.​Phương Tắc Thanh vốn định nói là mình không có hứng thú.

“Thật ra tôi biết mình làm vậy là đang làm phiền cô ấy, có lẽ là tôi ích kỷ, nhưng Hạ Hạ luôn bao dung, nhẫn nại với sự ích kỷ của tôi. Nói ra thì xấu hổ, tôi lớn từng này tuổi rồi mà vẫn phải để một cô gái hai mươi mấy tuổi kéo mình dậy. Nhưng cô ấy rất đơn thuần, đơn thuần mà động viên tôi, cũng rất chân thành. Tôi thường cảm thấy giữa chúng tôi không hề tồn tại khoảng cách tuổi tác. Cô ấy hoạt bát, nhiệt tình, mang đến cho tôi rất nhiều năng lượng và niềm vui. Thế nên tôi thường gọi cô ấy là Tiểu Hạ Thiên.”​Bạn anh nhìn anh, có phần cạn lời, trong đầu toàn là chữ “Cậu bị tình ám rồi à?

Lận Hồng từng nói như vậy trong một buổi phỏng vấn.​Đêm đến, thật sự buồn chán và khó chịu, anh lại mở Chờ đợi Godot.

Phương Tắc Thanh hiểu rất rõ.​”

Biết bao lần, anh đã tận mắt chứng kiến  một người xa lạ dốc lòng giúp Lận Hồng đổi thay, giúp bà hoàn thành giấc mơ của mình.

Ở một góc độ nào đó, Phương Tắc Thanh rất khâm phục người như vậy.​Vị ngọt vừa vặn lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Cô dường như mang trong mình một sức sống dịu dàng mà mãnh liệt.​Không để lãng phí chút thời gian nào.

Dĩ nhiên, anh cũng rất biết ơn cô.​Anh rất muốn giúp, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Biết ơn một người chưa từng gặp mặt.​Thế là anh cứ chờ, chờ đến lúc bỏ lỡ, rồi tự nhủ là do không có duyên.

Những năm qua, Lận Hồng vẫn viết, nhưng việc sáng tác đối với bà là một hành trình gian nan. Nội dung cuốn sách kể về những chuyện sinh ly tử biệt mà một người mẹ chồng nông thôn đã trải qua suốt nửa đời người trong làng. Bà phải thu thập tư liệu từ chính quê nhà, phải phỏng vấn, phải tìm hiểu các tập tục mai táng… Khối lượng công việc cực kỳ lớn.​Anh đã bóc một chiếc kẹo tuyết hoa, cắn một miếng.

Phương Tắc Thanh nhìn ra được nỗi đau đớn mỗi khi bà thiếu cảm hứng.​Phương Tắc Thanh định thần lại, nhìn kỹ thêm lần nữa.

Anh rất muốn giúp, nhưng lại lực bất tòng tâm.​Phương Tắc Thanh bật cười, hôn cô một cái: “Thì em cứ nghĩ vậy đi.

Đôi khi, Lận Hồng sẽ ngồi một mình trong sân, ngẩn người đến tận hoàng hôn. Bản thảo để bên cạnh, có cảm hứng thì viết vài dòng, viết không ổn lại xé đi.​Có lúc anh ngẫm lại, người này với biên tập viên phụ trách sách của Lận Hồng thật sự là cùng một người sao?

Thế giới rộng lớn như vậy, mà tiếng xé giấy của bà lại vang vọng đến lạ lùng.​Phương Tắc Thanh còn bán tín bán nghi.

Phương Tắc Thanh lặng lẽ nhặt lên.​Khi Phương Tắc Thanh xuống lầu, Lận Hồng vừa thay giày bước vào nhà.

Anh rất sợ Lận Hồng vì thế mà trầm cảm, nhưng không thể ngăn cản.​……

Cũng vào lúc đó, anh chợt nghĩ ra: “Mẹ, mẹ có muốn gọi điện cho biên tập kia không? Xem cô ấy có thể đưa ra chút gợi ý nào đó, giúp mẹ một tay.”​Càng trò chuyện với Lật Hạ, anh càng nhận ra mình có việc quan trọng hơn cần làm.

Lận Hồng nói không muốn làm phiền cô ấy.​Lận Hồng hừ một tiếng: “Cô gái lần này khác đấy, mẹ còn tiếc không muốn giới thiệu cho con nữa kìa.

Phương Tắc Thanh thực sự cảm thấy cần có người kéo mẹ anh dậy. Anh không quen biết vị biên tập đó, nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh buộc phải cầu cứu cô. Đó là lần đầu tiên, anh dùng điện thoại của Lận Hồng để nhắn tin cho Lật Hạ.​Bạn anh phát hiện ra, nói: “Kiểu con gái mới tiếp xúc đã đòi xem cơ bụng như vậy rõ ràng là chỉ đang đùa giỡn với cậu, hứng lên thì thả chút mập mờ thôi, không bền được đâu, cậu cũng đừng đặt nặng quá.

Trước tiên, anh hỏi cô hiện tại có rảnh không, có tiện không. Sau đó nói gặp chút khó khăn, không biết có thể gọi điện trò chuyện một lát được không.​”

Đối phương trả lời: [Được ạ]​Anh muốn lên ins tra thử xem, rồi nhờ bạn bè ủng hộ một quyển.

Cô vừa nhắn xong, lập tức gọi đến.​Lần đầu tiên Phương Tắc Thanh nhìn thấy Lật Hạ là ở trụ sở khách sạn Bắc Kinh.

Phương Tắc Thanh bắt máy, nghe thấy một giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Chị Hồng, buổi chiều tốt lành nha, hôm nay viết không trôi chảy lắm à?”​Anh đã nghĩ kỹ rồi: Tới điểm du lịch, anh sẽ tìm cục sạc dự phòng trước, rồi gọi điện cho Lật Hạ.

Phương Tắc Thanh không phải kiểu người dễ để cảm xúc chi phối.​Đôi khi, Lận Hồng sẽ ngồi một mình trong sân, ngẩn người đến tận hoàng hôn.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh phải thừa nhận, có những người, chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời.​Phương Tắc Thanh không chỉ một lần nghe Lận Hồng nhắc đến biên tập viên Lật này.

–​Hôm đến chùa, Phương Tắc Thanh vừa bàn xong việc với đối tác thì trời đã quá trưa.

Lần gặp lại Lật Hạ là vào năm ngoái, khi cô lần đầu đến nhà thăm Lận Hồng.​Anh và cô, quá đỗi xa lạ.

Khi ấy sách của Lận Hồng đã xuất bản, lần lượt lên kệ, tình trạng tinh thần cũng cải thiện khá nhiều.​Không biết cô có mang ô không.

Một buổi sáng nọ, Lận Hồng nói hôm nay nhà có khách đến, đúng lúc Phương Tắc Thanh phải tham gia một cuộc họp kế hoạch online. Ăn sáng xong, anh nói mình có việc, không xuống lầu nữa.​“Không biết Hạ Hạ có mang theo ô không nữa.

Lận Hồng không vui, nói: “Có phải bắt con đi xem mắt đâu, con tránh dữ vậy làm gì.”​Phương Tắc Thanh không phải kiểu người dễ để cảm xúc chi phối.

Phương Tắc Thanh chẳng thèm ngoái đầu lại: “Số người mẹ giới thiệu cho con còn ít chắc?”​Phương Tắc Thanh đã chủ động mở cửa.

Lận Hồng hừ một tiếng: “Cô gái lần này khác đấy, mẹ còn tiếc không muốn giới thiệu cho con nữa kìa.”​Ăn sáng xong, anh nói mình có việc, không xuống lầu nữa.

Khác chỗ nào?​Anh nghĩ vậy rồi lại bật cười.

Phương Tắc Thanh cũng chẳng buồn nghe.​Vừa đạp ga, Phương Tắc Thanh vừa cảm thấy mình hơi điên rồi.

Anh đeo tai nghe lên cổ, vừa lướt điện thoại vừa đi lên lầu với dáng vẻ lơ đễnh.​Cô…

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.​Lận Hồng quýnh quáng lục tìm ô trong tủ giày, chuẩn bị xoay người định chạy ra.

Lận Hồng nhanh chóng ra mở cửa.​Phương Tắc Thanh thực sự cảm thấy cần có người kéo mẹ anh dậy.

“Chị Hồng ơi!”​Phương Tắc Thanh gật đầu.

Chưa thấy người, đã nghe giọng nói trong trẻo vui tươi như ngọc rơi trên đất.​”

“Ôi, Hạ Hạ.”​Khoảnh khắc ấy, Phương Tắc Thanh hiểu được…

Ngay lập tức, Phương Tắc Thanh khựng lại.​Trên điện thoại, Lật Hạ gửi ảnh cô đi xin quẻ ở miếu Tài Thần lúc mười một giờ.

Từ góc độ của anh, cánh cửa đang mở hé, ánh nắng vàng nhạt cắt thành một dải sáng bất quy tắc trên sàn gỗ. Anh đứng trên bậc cầu thang, tầm nhìn bị che khuất, chỉ thấy vạt váy trắng tinh khôi ngập tràn ánh nắng.​Khi cười nói lại càng sống động, rực rỡ.

Phương Tắc Thanh vô thức lùi lại một bước.​“Thật ra tôi biết mình làm vậy là đang làm phiền cô ấy, có lẽ là tôi ích kỷ, nhưng Hạ Hạ luôn bao dung, nhẫn nại với sự ích kỷ của tôi.

Tầm nhìn nhờ thế cũng mở rộng theo.​Thấy đối phương hỏi anh:

Anh thấy người đó ôm một bó hoa rực rỡ.​Anh vừa bất lực, vừa nghĩ: Phải luyện tập cho đàng hoàng thôi.

Vẫn chưa nhìn rõ, anh lại lùi thêm một bậc.​“Mẹ còn bảo sẽ giới thiệu cô ấy cho em cơ.

Khoảnh khắc ấy, từ xa xa, anh nhìn thấy phía sau bó hoa là một gương mặt xinh đẹp lanh lợi.​Giọt mưa tí tách rơi trên mặt ô của anh.

Khi cười nói lại càng sống động, rực rỡ.​”

Giống như chính giọng nói có thể khiến người ta vui vẻ ấy.​Mưa ở Giang Nam không dứt, Phương Tắc Thanh ngẩng đầu nhìn trời, xám xịt mờ mịt.

Nhưng còn hơn cả giọng nói ấy.​Khác chỗ nào?

Anh đứng đó ngắm nhìn mấy giây, rồi chậm rãi quay lên lầu.​”

Cũng hôm đó, sau khi xong việc, Phương Tắc Thanh nhìn từ cửa kính lầu trên thấy Lận Hồng đang tiễn cô ở cửa, cô vẫy tay rồi bước đi xa dần. Chân trời âm u mù mịt, có vẻ sắp mưa. Khi Phương Tắc Thanh xuống lầu, Lận Hồng vừa thay giày bước vào nhà.​Mưa rơi còn nhanh hơn cả bước chân anh.

Vừa định đóng cửa thì bên ngoài vang lên một tiếng sấm ì ầm.​”

“Thôi chết.”​Ở một góc độ nào đó, Phương Tắc Thanh rất khâm phục người như vậy.

“Không biết Hạ Hạ có mang theo ô không nữa.”​Không gợn sóng, không dao động, cầm cự hết ngày này qua ngày khác.

Lận Hồng quýnh quáng lục tìm ô trong tủ giày, chuẩn bị xoay người định chạy ra. Phương Tắc Thanh thấy vậy thì bước nhanh tới chặn lại, “Để con đi đưa cho.”​Cho đến khi, anh thấy dòng người tới lui cúng bái, từng chiếc ô chen sát nhau, lộn xộn như mắc cửi.

“Thế thì con chạy nhanh lên, chắc con bé đang ra ngoài đường bắt xe rồi, mẹ nói đưa về mà con bé cứ không chịu.”​Xem cô ấy có thể đưa ra chút gợi ý nào đó, giúp mẹ một tay.

Phương Tắc Thanh bước ra khỏi cổng, những giọt mưa đầu tiên đã rơi lộp bộp xuống mặt đất. Mưa rơi còn nhanh hơn cả bước chân anh. Đường trong khu biệt thự có nhiều ngã rẽ, anh nhìn trái nhìn phải tìm một bóng áo trắng, nhưng không thấy. Mưa ngày càng nặng hạt, anh vẫn không ngừng bước.​Lúc đi quá vội, đến khi phát hiện điện thoại gần hết pin thì anh đã đang lái xe trên cầu vượt.

Đi dọc đường tới tận cuối, vẫn không thấy bóng dáng đâu. Nghĩ đến khả năng cô đã lên xe rời đi, Phương Tắc Thanh có phần muốn quay lại.​Phương Tắc Thanh nói: “Thật ra lúc đó anh đứng ở chỗ rẽ nhìn em rất lâu, thấy em khóc xong đứng dậy, váy em ướt một mảng lớn, trong lòng anh còn thấy sốt ruột.

Chỉ là quẹo thêm một đoạn nữa thôi. Vừa xoay người, Phương Tắc Thanh chợt sững lại.​Em biết cái cảm giác ấy không?

Cô gái vừa nãy còn cười nói vui vẻ kia, lúc này lại đang ngồi trên băng ghế ven đường lau nước mắt. Cô khóc rất thảm, mưa hòa với nước mắt chảy dọc theo gò má, làm tóc cô ướt sũng, ghế ngồi và chiếc váy trắng đều bị mưa làm ướt, loang ra một màu u buồn.​Như một bông hoa bị mưa vùi ướt.

Như một bông hoa bị mưa vùi ướt.​Phương Tắc Thanh nhìn chằm chằm vào cái ảnh đại diện đó rất lâu.

Cô…​Anh nhìn về phía cửa vắng vẻ, bất giác nhớ lại gương mặt cười rạng rỡ của cô gái ban nãy.

Chẳng lẽ Lận Hồng bắt nạt cô?​Phương Tắc Thanh che ô, cùng du khách leo núi.

Hay làm khó cô?​Anh không muốn mãi đợi Godot nữa.

Phương Tắc Thanh siết chặt tay, nhưng vẫn bước lên phía trước, mở ô ra, đưa tới trước mặt cô.​Phương Tắc Thanh siết chặt tay, nhưng vẫn bước lên phía trước, mở ô ra, đưa tới trước mặt cô.

Anh không biết nên nói gì, mở miệng ra lại khép vào.​”

Anh và cô, quá đỗi xa lạ.​Phương Tắc Thanh không vội trả lời, anh cần làm rõ, cần lần mò từng chút một để hiểu.

Đưa ô tới là đủ rồi.​Tối hôm ấy, Phương Tắc Thanh xem hết tất cả ảnh và caption trên trang cá nhân của cô.

Trước khi đối phương kịp ngẩng đầu lên, Phương Tắc Thanh đã đi xa.​“Ôi, Hạ Hạ.

Hôm đó, Lật Hạ nhận được tin ông ngoại mất khi đang ở Nam Lâm, cô cố nén đến khi rời khỏi nhà Lận Hồng mới bật khóc. Cô không nhìn rõ ai là người đã đưa ô, luôn nghĩ đó là một người tốt bụng đi ngang qua thấy tội nên giúp đỡ.​Phương Tắc Thanh không để vào tai, chỉ hỏi: “Vậy phải làm sao để cô ấy không phải hứng lên rồi thôi?

Sau này, cô hỏi Phương Tắc Thanh sao lúc đó không nói chuyện với cô.​Phương Tắc Thanh sững người.

Phương Tắc Thanh nói: “Thật ra lúc đó anh đứng ở chỗ rẽ nhìn em rất lâu, thấy em khóc xong đứng dậy, váy em ướt một mảng lớn, trong lòng anh còn thấy sốt ruột. Rồi anh thấy em lấy áo sơ mi trong túi ra, buộc ngang hông để che lại, dùng khăn giấy lau mặt, chỉnh trang lại bản thân, che ô tiếp tục bước đi.”​Cô không nhìn rõ ai là người đã đưa ô, luôn nghĩ đó là một người tốt bụng đi ngang qua thấy tội nên giúp đỡ.

Anh nhớ rất rõ, lúc ấy trong lòng có một khoảng trống không thể nói rõ.​Giây phút đó, anh biết chắc chắn.

“Phải nói thế nào nhỉ, chắc là do anh hơi phản nghịch. Giai đoạn đó anh khá lạnh lùng, không thích chủ động tạo ra mối dây liên hệ nào. Em và mẹ anh quen nhau, anh không thích kiểu bị giám sát hẹn hò, yêu đương. Em biết cái cảm giác ấy không? Phát hiện bản thân có thể sẽ muốn có một câu chuyện với ai đó, nhưng lại rất khó để bước ra một bước, chủ động để câu chuyện đó bắt đầu từ mình. Thế là anh cứ chờ, chờ đến lúc bỏ lỡ, rồi tự nhủ là do không có duyên.”​Thời gian trôi qua từng chút một, anh dần nhận ra hôm nay có lẽ không gặp được Lật Hạ.

“Hơn nữa, em hoàn toàn không biết anh là ai.”​Sau đó nói gặp chút khó khăn, không biết có thể gọi điện trò chuyện một lát được không.

“Nên sau này khi nhắn tin với nhau, anh mới thấy thoải mái, vì giữa hai ta không có thân phận ràng buộc nào khác, là một kết nối được thiết lập trực tiếp.”​”Khi ấy suy nghĩ của anh cũng đơn giản lắm.

—​Cô khóc rất thảm, mưa hòa với nước mắt chảy dọc theo gò má, làm tóc cô ướt sũng, ghế ngồi và chiếc váy trắng đều bị mưa làm ướt, loang ra một màu u buồn.

Nói ra thì việc Phương Tắc Thanh tìm được tài khoản Instagram của Lật Hạ là một chuyện tình cờ.​Nếu cô đồng ý gặp, anh sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Lận Hồng nói sách của bà khá bán chạy trong nước, nhà xuất bản còn phát hành cả bản tiếng Anh. Bà đắc ý vô cùng, mạnh miệng nói giờ ở nước ngoài cũng mua được sách của mình rồi.​“Đạo diễn Phương, có cần quay lại không ạ?

Phương Tắc Thanh còn bán tín bán nghi.​Phương Tắc Thanh chẳng thèm ngoái đầu lại: “Số người mẹ giới thiệu cho con còn ít chắc?

Anh muốn lên ins tra thử xem, rồi nhờ bạn bè ủng hộ một quyển.​Nhấn vào xem, hóa ra có người gửi tin nhắn riêng.

Một buổi tối rất đỗi bình thường, anh gõ tên bản tiếng Anh của cuốn sách vào ô tìm kiếm, ấn nút tìm. Kết quả hiện ra rất ít, đa phần không liên quan. Phương Tắc Thanh lần lượt bấm vào xem từng cái một, tình cờ lướt thấy một bức ảnh, là bản in sách tiếng Anh của Lận Hồng.​Sao lại có người chưa báo trước gì đã tự đi tìm người ta thế này?

Trong ảnh, bản tiếng Trung và bản tiếng Anh được đặt cạnh nhau.​Lúc thì ở trên đỉnh cao, cảm thấy vạn sự vạn vật đều nằm trong tầm tay, Cành cọ vàng Cannes ư, dễ như trở bàn tay, ngủ một giấc dậy là của anh rồi.

Dòng caption bên dưới viết:​”

“Thành tựu lớn nhất từ khi bước chân vào nghề, quá trình rất vất vả, nhưng mình đã làm được! Từ nay mỗi ngày đều phải niệm một lần: Mình siêu giỏi!”​Anh đến quầy lễ tân hỏi xong chuyện, lúc quay lại, Lận Hủ đã trở về, hỏi anh định đi đâu.

Tim Phương Tắc Thanh khựng một nhịp, anh nhấn vào ảnh đại diện và trang cá nhân của tài khoản đó.​”

Giây phút đó, anh biết chắc chắn.​Đưa ô tới là đủ rồi.

Là cô.​Có mấy lần, khi Phương Tắc Thanh cắt xong phim đã là nửa đêm, lúc đi ngang qua phòng Lận Hồng, anh phát hiện bà vẫn đang viết.

Tối hôm ấy, Phương Tắc Thanh xem hết tất cả ảnh và caption trên trang cá nhân của cô. Suy nghĩ chừng ba phút, anh giơ tay, nhấn nút theo dõi.​Phát hiện bản thân có thể sẽ muốn có một câu chuyện với ai đó, nhưng lại rất khó để bước ra một bước, chủ động để câu chuyện đó bắt đầu từ mình.

“Khi ấy suy nghĩ của anh cũng đơn giản lắm.” Sau này Phương Tắc Thanh nói, “Chỉ sợ lần sau không tìm được ID của em nữa.”​Nhưng Phương Tắc Thanh lại cam tâm tình nguyện.

Lật Hạ biết chuyện thì bảo: “Em thấy anh chỉ muốn gây sự chú ý thôi.”​”

Phương Tắc Thanh bật cười, hôn cô một cái: “Thì em cứ nghĩ vậy đi.”​Chắc cũng chưa ngừng ngay được đâu, anh nghĩ.

Nhưng anh chưa bao giờ hối hận vì bước đi đó.​Nhưng nhìn một lượt lại không thấy gì, đành tiếp tục bước vào trong.

Vì nhờ cơ hội đó, anh đã làm quen với một Lật Hạ khác.​Mưa ngày càng nặng hạt, anh vẫn không ngừng bước.

Một Lật Hạ mạnh dạn phóng khoáng, đáng yêu thú vị, quan trọng là một người có hứng thú với anh.​—

Cô luôn muốn xem cơ bụng, cơ lưng, còn hay đưa ra mấy yêu cầu táo bạo.​Anh chưa từng thấy một thành phố nào có ý nghĩa như vậy,

Có lần còn đòi nghe anh tắm.​”

Mỗi lần Phương Tắc Thanh bị cô trêu đều đỏ mặt, cười không kìm được.​“Nên sau này khi nhắn tin với nhau, anh mới thấy thoải mái, vì giữa hai ta không có thân phận ràng buộc nào khác, là một kết nối được thiết lập trực tiếp.

Anh vừa bất lực, vừa nghĩ: Phải luyện tập cho đàng hoàng thôi.​Phương Tắc Thanh nhìn ra được nỗi đau đớn mỗi khi bà thiếu cảm hứng.

Có lúc anh ngẫm lại, người này với biên tập viên phụ trách sách của Lận Hồng thật sự là cùng một người sao? Sao thấy không đáng tin chút nào?​Phương Tắc Thanh dựa vào năng lực chuyên môn của mình, ban ngày cố gắng nhẫn nại giải quyết công việc.

Anh nghĩ vậy rồi lại bật cười.​Những năm qua, Lận Hồng vẫn viết, nhưng việc sáng tác đối với bà là một hành trình gian nan.

Cũng là lần đầu tiên Phương Tắc Thanh phát hiện, khi trò chuyện với Lật Hạ, cái miệng vụng về của anh có thể nói ra được bao nhiêu lời tán tỉnh như thế.​Rồi anh thấy em lấy áo sơ mi trong túi ra, buộc ngang hông để che lại, dùng khăn giấy lau mặt, chỉnh trang lại bản thân, che ô tiếp tục bước đi.

Anh thường xuyên đi tới đi lui trong phòng, loay hoay nghĩ cách trả lời sao cho thú vị, không để cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo.​Anh trả đũa bằng cách “gap” một tháng, tự nhận một công việc đơn giản, bay sang Paris.

Chỉ vài ngày sau anh đã nhận ra những lời thẳng thắn, trực tiếp, không vòng vo, dường như lại khiến Lật Hạ thích hơn.​”

Tâm tư của anh suốt ngày bị cô dắt đi.​Không ngờ đối phương hoàn toàn không giấu ẩn ý nào, chỉ đơn thuần hỏi anh có thiếu bạn gái không.

Nhưng Phương Tắc Thanh lại cam tâm tình nguyện.​Phương Tắc Thanh bắt máy, nghe thấy một giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Chị Hồng, buổi chiều tốt lành nha, hôm nay viết không trôi chảy lắm à?

Bạn anh phát hiện ra, nói: “Kiểu con gái mới tiếp xúc đã đòi xem cơ bụng như vậy rõ ràng là chỉ đang đùa giỡn với cậu, hứng lên thì thả chút mập mờ thôi, không bền được đâu, cậu cũng đừng đặt nặng quá.”​Chớ nói là tìm người, ngay cả gương mặt cũng không phân biệt rõ.

Phương Tắc Thanh không để vào tai, chỉ hỏi: “Vậy phải làm sao để cô ấy không phải hứng lên rồi thôi?”​Anh đúng là hơi viển vông thật.

Bạn anh nhìn anh, có phần cạn lời, trong đầu toàn là chữ “Cậu bị tình ám rồi à?”​Phương Tắc Thanh lặng lẽ nhặt lên.

Cuối cùng chỉ nói một câu: “Cố lên nhé.”​Bà đắc ý vô cùng, mạnh miệng nói giờ ở nước ngoài cũng mua được sách của mình rồi.

Phương Tắc Thanh gật đầu.​Lận Hồng không vui, nói: “Có phải bắt con đi xem mắt đâu, con tránh dữ vậy làm gì.

—​Người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng Phương Tắc Thanh lại hiểu rõ nhất.

Người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng Phương Tắc Thanh lại hiểu rõ nhất.​Chỉ là quẹo thêm một đoạn nữa thôi.

Khi một người hoàn toàn đặt mình vào trạng thái vô cùng yên lặng, cứ thế chìm xuống, chìm mãi, đến mức rơi vào một cơn điên dại thầm lặng.​Lận Hủ lắc lắc quyển sách trong tay: “Sách mới của mẹ mình đấy, xuất bản rồi, cô biên tập phụ trách đặc biệt đến tặng tận tay, rất có lòng.

Mà đúng vào lúc ấy, có một người đứng ngoài gõ cửa.​Đoán chắc là cô còn trong khu du lịch, anh không do dự mà khởi hành ngay.

Cô ném từng viên sỏi nhỏ vào hồ nước của anh, vô thức khiến mặt hồ dậy lên những gợn sóng không thể phớt lờ. Cô nói chuyện với anh, đến cả tiếng vọng cũng đủ khiến thế giới tĩnh lặng bỗng trở nên xôn xao.​Anh căng tim xác nhận lại hai lần, đúng là avatar của Lật Hạ.

Phương Tắc Thanh đã chủ động mở cửa.​Anh quyết định sẽ tìm cách liên hệ với Lật Hạ trước đã, chắc giờ anh đang ở rất gần cô.

Nhiều lúc anh nghĩ, mình cũng là người ích kỷ. Anh không muốn mình trở thành ngọn núi chết lặng nên đã ích kỷ mà nắm lấy đốm lửa do Lật Hạ vô tình ném cho, liên tục thêm củi, để lửa mãi cháy. Anh cũng sợ nó tắt, nhất là vào những lúc không thể kết thúc dự án, không thể sớm trở về nước.​Cuối cùng chỉ nói một câu: “Cố lên nhé.

Không có tin gì từ Liên hoan Cannes, anh cũng không đợi nữa.​Nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh phải thừa nhận, có những người, chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy hôm nay là một ngày tuyệt vời.

Càng trò chuyện với Lật Hạ, anh càng nhận ra mình có việc quan trọng hơn cần làm.​Anh nhìn số bước đi lại của Lật Hạ, thấy vẫn đang di chuyển.

Anh không muốn mãi đợi Godot nữa.​Thế nên tôi thường gọi cô ấy là Tiểu Hạ Thiên.

Anh muốn tranh thủ từng cơ hội, để được gặp cô.​” anh hỏi.

Hôm đến chùa, Phương Tắc Thanh vừa bàn xong việc với đối tác thì trời đã quá trưa. Trên điện thoại, Lật Hạ gửi ảnh cô đi xin quẻ ở miếu Tài Thần lúc mười một giờ. Hôm đó không phải ngày cô đi công tác, anh rất muốn được cùng cô đi chơi. 

Anh nhìn số bước đi lại của Lật Hạ, thấy vẫn đang di chuyển. Đoán chắc là cô còn trong khu du lịch, anh không do dự mà khởi hành ngay.​Thế giới rộng lớn như vậy, mà tiếng xé giấy của bà lại vang vọng đến lạ lùng.

Lúc đi quá vội, đến khi phát hiện điện thoại gần hết pin thì anh đã đang lái xe trên cầu vượt.​Nói ra thì việc Phương Tắc Thanh tìm được tài khoản Instagram của Lật Hạ là một chuyện tình cờ.

Vừa đạp ga, Phương Tắc Thanh vừa cảm thấy mình hơi điên rồi.​”

Sao lại có người chưa báo trước gì đã tự đi tìm người ta thế này?​Suy nghĩ chừng ba phút, anh giơ tay, nhấn nút theo dõi.

Thế nhưng trong lòng vẫn âm thầm vui mừng và hồi hộp.​Phương Tắc Thanh khẽ thở dài trong lòng.

Anh đã nghĩ kỹ rồi: Tới điểm du lịch, anh sẽ tìm cục sạc dự phòng trước, rồi gọi điện cho Lật Hạ.​” Sau này Phương Tắc Thanh nói, “Chỉ sợ lần sau không tìm được ID của em nữa.

Nếu cô đồng ý gặp, anh sẽ xuất hiện ngay lập tức.​Sao thấy không đáng tin chút nào?

Không để lãng phí chút thời gian nào.​Cô vừa nhắn xong, lập tức gọi đến.

Anh chưa từng thấy một thành phố nào có ý nghĩa như vậy,​Hôm đó không phải ngày cô đi công tác, anh rất muốn được cùng cô đi chơi.

hoặc nói đúng hơn là chưa từng có lần nào anh nôn nóng như thế.​Lúc thì lại bị từng giây từng phút lửng lơ đánh gục, chỉ một ý nghĩ thôi cũng có thể sụp đổ.

Phương Tắc Thanh che ô, cùng du khách leo núi.​Đường trong khu biệt thự có nhiều ngã rẽ, anh nhìn trái nhìn phải tìm một bóng áo trắng, nhưng không thấy.

Thời gian trôi qua từng chút một, anh dần nhận ra hôm nay có lẽ không gặp được Lật Hạ. Chỉ là đã gần tới chùa, anh vẫn tiếp tục bước đi.​”Thành tựu lớn nhất từ khi bước chân vào nghề, quá trình rất vất vả, nhưng mình đã làm được!

Cho đến khi, anh thấy dòng người tới lui cúng bái, từng chiếc ô chen sát nhau, lộn xộn như mắc cửi.​Lận Hồng nhanh chóng ra mở cửa.

Chớ nói là tìm người, ngay cả gương mặt cũng không phân biệt rõ.​Nhưng còn hơn cả giọng nói ấy.

Phương Tắc Thanh khẽ thở dài trong lòng.​”

Anh đúng là hơi viển vông thật.​Lận Hủ đưa hộp kẹo tuyết hoa cho anh, “Anh không ăn đồ ngọt.

Anh quyết định sẽ tìm cách liên hệ với Lật Hạ trước đã, chắc giờ anh đang ở rất gần cô.​Mỗi lần Phương Tắc Thanh bị cô trêu đều đỏ mặt, cười không kìm được.

Mưa ở Giang Nam không dứt, Phương Tắc Thanh ngẩng đầu nhìn trời, xám xịt mờ mịt.​Phương Tắc Thanh thầm cười nhạt.

Chắc cũng chưa ngừng ngay được đâu, anh nghĩ.​Từ nay mỗi ngày đều phải niệm một lần: Mình siêu giỏi!

Không biết cô có mang ô không.​—

Tránh con đường đông người, cuối cùng Phương Tắc Thanh cũng tới trước cổng chùa. Anh đảo mắt nhìn quanh, muốn nhanh chóng tìm tiệm bán đồ sạc để bật nguồn điện thoại lên, bước chân có chút lưỡng lự. Nhưng nhìn một lượt lại không thấy gì, đành tiếp tục bước vào trong.​Nhưng cô ấy rất đơn thuần, đơn thuần mà động viên tôi, cũng rất chân thành.

Dưới mái hiên có rất nhiều người trú mưa, Phương Tắc Thanh định đi vòng qua.​Biết bao lần, anh đã tận mắt chứng kiến  một người xa lạ dốc lòng giúp Lận Hồng đổi thay, giúp bà hoàn thành giấc mơ của mình.

Cũng là lúc anh ngẩng đầu, xuyên qua màn mưa mờ mịt, thoáng thấy một bóng người mảnh mai.​– [Chào anh, anh có thiếu bạn gái không?

Anh tưởng mình nhìn lầm.​Vừa xoay người, Phương Tắc Thanh chợt sững lại.

Phương Tắc Thanh định thần lại, nhìn kỹ thêm lần nữa.​Thì ra cô là biên tập phụ trách sách của Lận Hồng sao?

Giọt mưa tí tách rơi trên mặt ô của anh.​Không sai được.

Bốn phía xô bồ trần thế, người đông như nước.​Cô dường như mang trong mình một sức sống dịu dàng mà mãnh liệt.

Anh đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Lật Hạ dưới mái hiên đang ngẩng đầu ngắm mưa.​Em và mẹ anh quen nhau, anh không thích kiểu bị giám sát hẹn hò, yêu đương.

Cô đưa tay ra, hứng lấy những hạt mưa trong suốt.​”

Khoảnh khắc ấy, Phương Tắc Thanh hiểu được…​Lúc ấy anh đã sửa soạn xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, tình cờ thấy Lận Hủ đang tiễn người ở cửa sảnh.

Đó là ý trời.

Bình Luận (0)
Comment