Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 27

Chương 27: Đêm đầu sống chung​Họ mang theo quà, rượu ngon, hoặc chẳng mang gì, chỉ đơn giản mang theo lời chúc phúc.

Sau khi nhà tân hôn sửa sang xong, Lật Hạ và Phương Tắc Thanh quyết định dọn về sống chung sớm.​Tay anh trượt từ eo Lật Hạ xuống dưới, trước tiên kéo khoá váy ở lưng ra, tạo ra khoảng hở vừa đủ để một đôi tay lách vào, rồi dùng đầu ngón tay chạm đến lớp vải mỏng bên trong.

Khúc Thư Tâm cẩn thận lật lịch hoàng đạo chọn ngày nhập trạch cho họ, nhưng bị lịch quay của Phương Tắc Thanh làm lỡ, thế là lại phải dời thêm một thời gian. Chờ đến lúc thật sự chuyển vào ở, cha mẹ hai bên gia đình đều đến chúc mừng một phen.​Có người còn hỏi giá thuê quay phim, rồi thêm câu: “Quan hệ tốt mà, không cần lấy tiền đâu nhỉ.

Lận Hồng tặng cho nhà mới của họ một món đồ lớn, là một bộ máy rửa chén. Bà nói để tránh hai đứa vì chuyện việc nhà mà cãi nhau, thời gian rửa chén nên dành để chuyện trò, đừng để chuyện vụn vặt ảnh hưởng đến tình cảm.​Hơi thở nóng hổi giao hòa, da thịt chồng lên nhau, để lại vệt nước mờ mờ đầy ám muội.

Triệu Tiểu Lan tặng một giàn hoa xinh xắn đặt ở sân thượng, là do Lật Đại Dũng nhờ người làm riêng, thêm một chậu hoa vũ nữ do chính tay bà chăm sóc kỹ lưỡng, đang nở rất đẹp. Cây hoa có đến hai mươi cành, những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt nở thành chùm đầy đặn, hứa hẹn còn tiếp tục bung nở. Mùi hương cũng rất đặc biệt, thanh khiết mà ngọt ngào.​Thấy cô vui, trái tim Phương Tắc Thanh cũng hạ xuống.

Chậu hoa này khiến sân thượng trống trải có thêm sắc tươi mới.​”

Triệu Tiểu Lan nói với Lật Hạ: phải chăm hoa thật tốt. Hoa vũ nữ có ý nghĩa là “vui vẻ không lo âu”, “Mẹ mong con yêu đời, không muộn phiền gì cả.”​Không giống nụ hôn lúc nãy, lần này là một nụ hôn sâu nặng, mang theo ý vị khiêu khích rõ rệt.

“Lúc hoa nở rộ thì rất đẹp, nhưng lúc tàn úa cũng sẽ tiêu điều. Dù là khi nào, chúng ta cũng phải bình thản đón nhận.”​“Tập gì cơ?

Lật Hạ hiểu ý mẹ.​Lật Hạ nghĩ đến chuyện phải mừng tiền, thuận miệng đáp có thời gian.

Lận Hủ tặng bao lì xì rất to.​”

Lật Xuân ôm theo một bó hoa lớn và một túi thức ăn cho chó, nói: “Không thể để bé Cheese nhà ta bị đói được.”​Triệu Tiểu Lan nói với Lật Hạ: phải chăm hoa thật tốt.

Quà của Khúc Thư Tâm là một chiếc khóa vàng nhỏ bà đã tích góp nhiều năm, được bọc cẩn thận bằng từng lớp vải vụn, đặt trong lòng bàn tay nặng trĩu. Màu vàng sẫm đi vì năm tháng, giờ đây lại có ánh sáng mới.​Sau này mới nhận ra, là những ngày tháng ở bên Lật Hạ,

Khúc Thư Tâm chậm rãi nói: “Ban đầu định để đến khi hai đứa kết hôn mới tặng, nhưng bà ngoại muốn tặng sớm. Mong hai đứa không chỉ đi đến kết hôn thôi, vì cưới nhau là chuyện quá dễ, bà hy vọng tụi con có thể cùng nhau đi thật dài, thật xa.”​Cô bị Phương Tắc Thanh bế luôn tới ghế sofa gần đó.

Bữa tiệc mừng nhập trạch đoàn viên kết thúc, Lật Hạ cười rồi lại khóc.​“Biết rồi mà.

Cô nhìn những người xung quanh, không ngờ trong mắt Phương Tắc Thanh cũng ánh lên những gợn nước long lanh.​Lưng cô nóng rực, cả cơ thể cũng vậy.

Từ lúc yêu nhau, yêu xa, đến khi vất vả chấm dứt xa cách, đi xem nhà, mua nhà, chờ nhà sửa xong, rồi gặp phải sửa lại, cho đến hôm nay thật sự bắt đầu sống chung, anh đã cố gắng rất rất nhiều, Lật Hạ đều nhìn thấy cả.​Có lần đang ăn với bạn bè, một đồng nghiệp hỏi Lật Hạ tuần sau có rảnh không, con anh ấy sắp tròn ba tuổi, cuối tuần muốn mời mọi người ăn một bữa.

Khi đó là một đêm bình thường, cô chỉ bước bước đầu tiên về phía anh.​Đợi đến khi kết hôn, họ sẽ tiến vào một mối quan hệ càng thân mật hơn, nơi số phận hai người thật sự giao hòa.

Không ngờ cuộc đời sau này lại bị anh từng bước, từng dấu in hằn mà thay đổi.​Kính rượu các bậc trưởng bối xong, dưới bàn ăn, Lật Hạ khẽ kéo tay Phương Tắc Thanh.

Kính rượu các bậc trưởng bối xong, dưới bàn ăn, Lật Hạ khẽ kéo tay Phương Tắc Thanh.​Tầm mắt rơi xuống, chạm vào ánh nhìn dịu dàng chan chứa tình cảm.

Cô nâng ly, nhẹ nhàng cụng vào ly anh, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”​Phương Tắc Thanh khựng lại một nhịp, rồi lập tức cúi xuống.

Những ngày ấy thật sự vừa náo nhiệt vừa bận rộn. Sau bữa cơm với gia đình, lại đến bạn bè Lật Hạ qua nhà chơi, rồi tới lượt bạn bè ở Bắc Kinh của Phương Tắc Thanh, rồi đồng nghiệp trong studio cũng đến. Họ mang theo quà, rượu ngon, hoặc chẳng mang gì, chỉ đơn giản mang theo lời chúc phúc.​Hai người quấn lấy nhau trên chiếc đệm hẹp, nhưng động tác hoàn toàn không bị hạn chế.

Lật Hạ và Phương Tắc Thanh với tư cách chủ nhà tiếp đón vừa mệt mỏi vừa đầy niềm vui.​Lận Hủ tặng bao lì xì rất to.

Lật Hạ hỏi anh có mệt không.​Phương Tắc Thanh lặng lẽ nhìn vào mắt cô.

Phương Tắc Thanh lắc đầu, “Những lúc cùng em tiếp đãi họ như vậy, anh thấy rất hạnh phúc. Một kiểu hạnh phúc khi được người khác nhìn thấy, được người khác ghé thăm, được người khác bước vào thế giới của mình.​Chậu hoa này khiến sân thượng trống trải có thêm sắc tươi mới.

Rồi lại nói, “Nhưng lau nhà với dọn rác thì đúng là rất mệt, chỉ hận không thể gọi họ quay lại.”​Cô lại gần ôm anh, ghé tai sát vào lồng ngực anh, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và rõ ràng.

Lật Hạ bật cười, “Lần sau bắt họ tự mang rác của mình đi luôn.”​Lật Hạ khẽ lắc đầu.

“Ha ha ha.”​Phương Tắc Thanh ngoan ngoãn dừng tay, đổi sang bàn tay còn khô để kéo rèm.

…​Đã là chuyện khiến cả Phương Tắc Thanh và bạn bè đều vui vẻ thì lẽ ra cô không nên nghĩ ngợi quá nhiều như vậy.

Phương Tắc Thanh là kiểu người luôn cố gắng mà không đòi hỏi đáp lại, điều đó cũng là về sau Lật Hạ mới hiểu được.​”

Có lần đang ăn với bạn bè, một đồng nghiệp hỏi Lật Hạ tuần sau có rảnh không, con anh ấy sắp tròn ba tuổi, cuối tuần muốn mời mọi người ăn một bữa. Lật Hạ nghĩ đến chuyện phải mừng tiền, thuận miệng đáp có thời gian.​Trước đây, Phương Tắc Thanh luôn cho rằng hạnh phúc là thứ đứt đoạn, ngắt quãng, từng mảnh một.

Đối phương lại hỏi tiếp: “Đạo diễn Phương có đến không?”​”

Lật Hạ nhìn Phương Tắc Thanh, bóp nhẹ tay anh ra hiệu đừng miễn cưỡng.​”

Không ngờ Phương Tắc Thanh lại nói có thể đi.​Rồi lại nói, “Nhưng lau nhà với dọn rác thì đúng là rất mệt, chỉ hận không thể gọi họ quay lại.

Đối phương mừng rỡ, nói thế thì tốt quá: “Anh là dân chuyên mà, hôm đó có thể giúp tụi tôi chụp vài tấm ảnh, quay vài đoạn video không? Tôi muốn lưu lại chút kỷ niệm.”​”

Yêu cầu này thoạt nghe thì chẳng có gì, nhưng Lật Hạ lập tức từ chối, cô thẳng thắn xua tay: “Anh ấy là đạo diễn, không phải thợ quay phim.”​Cô bật đèn, bước vào thế giới sạch sẽ, ngăn nắp, ấm áp và yên tĩnh thuộc về riêng cô.

Đồng nghiệp nói: “Ôi dào, cô đừng giấu nữa. Việc nhỏ như vậy với đạo diễn lớn thì có đáng gì đâu, giúp tụi tôi một tay đi mà.”​Lật Hạ cắn môi, không phản đối.

Vừa rồi chính miệng Phương Tắc Thanh đã nói có thể đến, lúc ấy Lật Hạ bỗng không nghĩ ra được lý do hợp lý để từ chối.​không thoải mái sao?

Lại nghe Phương Tắc Thanh chủ động nói: “Nếu mọi người không chê thì tôi có thể giúp.”​Chương 27: Đêm đầu sống chung

Đồng nghiệp lập tức vui mừng khôn xiết, dặn họ hôm đó đến sớm chút.​”

Nói chuyện xong, Lật Hạ kéo Phương Tắc Thanh sang một bên, nhíu mày: “Sao anh lại nhận lời chứ, khó khăn lắm mới có dịp nghỉ ngơi đấy.”​Nếu anh cảm thấy có gì không thoải mái hay miễn cưỡng thì cứ nói ra, được không?

Phương Tắc Thanh nói: “Anh nghĩ dù sao cũng đi cùng em, tiện thể giúp một tay thôi.”​“Có thể anh sẽ nghĩ thế này: tụi mình đâu có nói sẽ lấy phí, nhưng người ta vẫn đưa.

“Vừa hay ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc của người ta.”​”

Lật Hạ ngoài mặt vẫn không vui. Cô biết nếu cứ tiếp tục so đo thì sẽ bị cho là nhỏ mọn, vì dù sao đó cũng là bạn bè. Nhưng cô không muốn Phương Tắc Thanh bị người ta tùy tiện lợi dụng như vậy, cảm giác như mang dao mổ trâu đi giết gà.​Lật Hạ bỗng hiểu ra.

Có lẽ Phương Tắc Thanh cũng nhìn ra, muốn cô bớt lo nên cố ý ghé lại gần tai: “Đừng giận nữa, cứ coi như anh tập trước một lần.”​Giọng anh khẽ vang bên tai, khiến cô nhột nhạt.

“Tập gì cơ?”​Tâm trạng của Lật Hạ bỗng trở nên dễ chịu hơn.

Anh càng ghé sát hơn, giọng cười khẽ: “Sau này có thể quay cho con của chúng ta.”​Lật Hạ rất thích cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Lật Hạ bị hơi thở ấm nóng của anh thổi đỏ cả mặt, giơ tay đánh anh một cái.​Hoa vũ nữ có ý nghĩa là “vui vẻ không lo âu”, “Mẹ mong con yêu đời, không muộn phiền gì cả.

Phương Tắc Thanh cười lớn.​Một kiểu hạnh phúc khi được người khác nhìn thấy, được người khác ghé thăm, được người khác bước vào thế giới của mình.

……​”

Trên thực tế, lần hào phóng này của Phương Tắc Thanh lại chẳng vui vẻ gì cho cam.​Phương Tắc Thanh hơi buông cô ra: “Em muốn nói gì?

Không chỉ liên tục bị sai đi chụp ảnh quay phim, đến lúc ăn cũng bị gọi đi chụp ảnh nhóm, quay về thì canh đã nguội lạnh. Có người còn hỏi giá thuê quay phim, rồi thêm câu: “Quan hệ tốt mà, không cần lấy tiền đâu nhỉ.” Trên đường về, Lật Hạ càng nghĩ càng bực. Mà nực cười nhất là ngay giây tiếp theo, cô nhận được mấy câu cảm ơn và “quà cảm ơn” từ đối phương.​Mùi hương cũng rất đặc biệt, thanh khiết mà ngọt ngào.

Là một bao lì xì WeChat.​”

Lật Hạ không nhận.​Cô biết nhiều nhất cũng chỉ hai trăm.

Cô biết nhiều nhất cũng chỉ hai trăm.​“Em đang nghĩ…

Cô thấy mình có lẽ quá hẹp hòi, không nên so đo tiền bạc với bạn bè, nhưng lại không kiềm được cảm giác thấy ấm ức thay Phương Tắc Thanh.​Thậm chí cô còn không quên chạm vào cơ bụng của anh, trêu chọc: “Ừm, đổ mồ hôi rồi mà vẫn quyến rũ.

“Mối quan hệ của tụi mình chỉ đáng giá hai trăm à?” Lật Hạ nói.​Phương Tắc Thanh nhìn cô, để lòng bàn tay ướt mồ hôi của hai người chạm vào nhau, mười ngón đan xen, cùng nhau bước vào khoảnh khắc điên cuồng nhất của đời người.

“Có thể anh sẽ nghĩ thế này: tụi mình đâu có nói sẽ lấy phí, nhưng người ta vẫn đưa.”​Phương Tắc Thanh gật đầu.

“Ừ, em hiểu. Nhưng thời gian của anh đâu chỉ đáng hai trăm.”​”

Phương Tắc Thanh xoa mặt cô: “Bênh anh dữ vậy à?”​Cơ thể Lật Hạ không có điểm tựa, hoàn toàn bám vào vai anh, bị Phương Tắc Thanh từng bước ép sát, dồn lui đến sát cửa sổ sát đất.

“Em bênh đó! Sao, có vấn đề gì à!”​“Vừa hay ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc của người ta.

“…”​Từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc trước mắt như mờ ảo, còn bàn chân thì vững vàng trên nền nhà.

Tay trái Phương Tắc Thanh nắm vô lăng, tay phải vỗ đầu cô một cái.​Quần áo Lật Hạ vẫn còn nguyên, nhưng tim thì đã loạn mất rồi, đầu ngón tay anh lướt qua khiến cơ thể cô không tự chủ được mà rung lên, lúc nhẹ lúc rõ.

Anh nhìn về phía trước, giọng dịu dàng: “Không sao đâu, anh không thấy thiệt thòi hay bị ấm ức gì cả.”​Anh vẫn còn muốn nói gì đó, muốn bày tỏ điều gì đó, nhưng lúc này đây, khi đang ôm cô trong lòng, anh chỉ muốn chia sẻ từng nhịp tim mình với cô.

Chỉ một câu đơn giản, như nhìn thấu hết lòng cô.​Đến mức cô quên cả đáp lại nụ hôn của anh.

Lật Hạ im lặng.​Hơi thở anh nặng nề, không ngừng hôn lấy cô, h*m m**n cũng dần mất kiểm soát.

Xe chầm chậm chạy về căn nhà mới. Thời gian dường như trôi chậm lại, Lật Hạ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ lùi dần, suốt quãng đường nghĩ rất nhiều, cũng thông suốt nhiều điều.​”

Đã là chuyện khiến cả Phương Tắc Thanh và bạn bè đều vui vẻ thì lẽ ra cô không nên nghĩ ngợi quá nhiều như vậy. Rõ ràng đó là một chuyện vui mà.​”

Cô nghĩ vậy, rồi chủ động quay sang nhìn người bên cạnh.​Phương Tắc Thanh nói: “Anh nghĩ dù sao cũng đi cùng em, tiện thể giúp một tay thôi.

Vẫn là góc nghiêng đẹp trai khiến tim cô rung động. Hàng mi nhạt, sống mũi thẳng tắp từng được cô hôn qua.​Không ngờ cuộc đời sau này lại bị anh từng bước, từng dấu in hằn mà thay đổi.

Tâm trạng của Lật Hạ bỗng trở nên dễ chịu hơn.​Anh càng ghé sát hơn, giọng cười khẽ: “Sau này có thể quay cho con của chúng ta.

Rõ ràng bạn trai cô đang giúp người khác ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc, là chuyện rất tốt đẹp.​Lật Hạ không nhịn được, bật cười khúc khích.

Cô nên vui mới phải.​Cô nâng ly, nhẹ nhàng cụng vào ly anh, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.

Xe chạy vào bãi đậu, Phương Tắc Thanh dừng xe, lúc vào thang máy mới nhớ ra có bưu kiện phải lấy, nên Lật Hạ về nhà trước.​Triệu Tiểu Lan tặng một giàn hoa xinh xắn đặt ở sân thượng, là do Lật Đại Dũng nhờ người làm riêng, thêm một chậu hoa vũ nữ do chính tay bà chăm sóc kỹ lưỡng, đang nở rất đẹp.

Cô bật đèn, bước vào thế giới sạch sẽ, ngăn nắp, ấm áp và yên tĩnh thuộc về riêng cô.​Cô muốn nói: Chúng ta mới là người quan trọng nhất của nhau.

Lật Hạ rất thích cửa sổ sát đất trong phòng khách. Từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc trước mắt như mờ ảo, còn bàn chân thì vững vàng trên nền nhà. Cô cầm ly nước nóng đứng trước cửa sổ ngắm bầu trời đêm, rồi lại nhìn những ánh đèn sáng rực phía dưới.​Thấy cô im lặng, Phương Tắc Thanh thở dồn dập, cố nén xúc động dừng lại, tai đỏ bừng, nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa. Cô không quay lại, nghe thấy Phương Tắc Thanh vào nhà, đặt đồ xuống, nghe thấy tiếng nước khi anh rửa tay, rồi tiếng bước chân từ xa đến gần.​” Lật Hạ nói.

Giây tiếp theo, một đôi tay vòng qua eo cô từ phía sau, nhiệt độ cơ thể quen thuộc bao trùm lấy cô.​Phương Tắc Thanh là một học sinh ưu tú.

Trái tim Lật Hạ khẽ run.​Phương Tắc Thanh bật cười: “Rõ ràng là anh tự đồng ý mà, sao lại gọi là chiều em?

“Còn giận à?”​Từ lúc yêu nhau, yêu xa, đến khi vất vả chấm dứt xa cách, đi xem nhà, mua nhà, chờ nhà sửa xong, rồi gặp phải sửa lại, cho đến hôm nay thật sự bắt đầu sống chung, anh đã cố gắng rất rất nhiều, Lật Hạ đều nhìn thấy cả.

Phương Tắc Thanh ôm cô từ phía sau, lồng ngực áp sát lưng, nghiêng đầu dò xét, muốn nhìn rõ biểu cảm của cô. Lật Hạ quay mặt né tránh không cho anh nhìn. Phương Tắc Thanh bèn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy cằm cô, xoay lại phía mình.​Sau bữa cơm với gia đình, lại đến bạn bè Lật Hạ qua nhà chơi, rồi tới lượt bạn bè ở Bắc Kinh của Phương Tắc Thanh, rồi đồng nghiệp trong studio cũng đến.

Lúc này mới thấy rõ khóe miệng Lật Hạ đang cong lên rõ ràng.​“Ừ.

“Rõ ràng là đang cười mà.”​Anh nói muốn ở lại chỗ này.

Giọng anh khẽ vang bên tai, khiến cô nhột nhạt. Lật Hạ không nhịn được, bật cười khúc khích.​Lật Hạ quay mặt né tránh không cho anh nhìn.

Thấy cô vui, trái tim Phương Tắc Thanh cũng hạ xuống.​”

Vừa nãy anh còn nghĩ ra cả đống lời giải thích, xem ra đều không cần dùng đến nữa rồi. Lật Hạ luôn như vậy, lúc anh còn chưa kịp dỗ thì cô đã tự mình nguôi ngoai. Anh biết Lật Hạ không muốn anh phải vất vả, cũng giống như việc anh không muốn nhìn thấy cô không vui.​Trái tim tê dại như có dòng điện chạy qua, cô ghé lại gần, hôn lên trán anh.

Phương Tắc Thanh ngẩng đầu, tấm kính phản chiếu hình bóng hai người đang ôm lấy nhau, tầm nhìn mở rộng, là căn nhà nhỏ sáng đèn.​”

Anh vẫn còn muốn nói gì đó, muốn bày tỏ điều gì đó, nhưng lúc này đây, khi đang ôm cô trong lòng, anh chỉ muốn chia sẻ từng nhịp tim mình với cô.​Rõ ràng đó là một chuyện vui mà.

Đầu óc anh trống rỗng, chỉ muốn dùng hành động để thể hiện.​Đối phương mừng rỡ, nói thế thì tốt quá: “Anh là dân chuyên mà, hôm đó có thể giúp tụi tôi chụp vài tấm ảnh, quay vài đoạn video không?

Chiếc ly vướng víu bị anh lấy đi. Đôi tay đang đặt trên eo Lật Hạ từ từ luồn vào từ vạt áo, từng chút chạm vào làn da ấm áp của cô. Tay còn lại đỡ lấy gương mặt, buộc cô phải quay lại, chủ động tìm đến nụ hôn.​Trái tim Lật Hạ khẽ run.

Tim Lật Hạ đập loạn, ở tư thế này, cô cảm nhận rất rõ lồng ngực đang phập phồng của Phương Tắc Thanh, gần như dán chặt vào má anh mà hôn, hơi thở quấn lấy nhau. Lưng cô nóng rực, cả cơ thể cũng vậy. Phương Tắc Thanh luôn thích dùng sự dịu dàng, xoay chuyển và m*n tr*n, dùng tình cảm mềm mại để xâm chiếm chút ý chí cuối cùng của cô.​Khi đó là một đêm bình thường, cô chỉ bước bước đầu tiên về phía anh.

Trước khi hoàn toàn đầu hàng, Lật Hạ thở hổn hển, đẩy anh ra một chút.​”

“Em… em thật sự có chuyện muốn nói.”​Chỉ một câu đơn giản, như nhìn thấu hết lòng cô.

“Anh chờ một lát.”​Thời gian dường như trôi chậm lại, Lật Hạ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ lùi dần, suốt quãng đường nghĩ rất nhiều, cũng thông suốt nhiều điều.

Cô đã quay người lại, tay vẫn vòng qua cổ Phương Tắc Thanh, má và môi đều đỏ ửng vì nụ hôn ban nãy.​” Chủ nhân của nhịp tim trả lời.

Phương Tắc Thanh hơi buông cô ra: “Em muốn nói gì?”​Tay cô luồn vào tóc anh, lòng bàn tay đã hơi rịn mồ hôi.

Lật Hạ nghĩ đến dáng vẻ bận rộn của anh hôm nay, nghĩ đến sự lịch sự và nhiệt tình anh dành cho bạn cô, ngón tay vuốt nhẹ qua đường nét lông mày của anh, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay anh làm rất tốt.”​Những ngày ấy thật sự vừa náo nhiệt vừa bận rộn.

Lật Hạ cúi mắt, “Là em không tốt, không kịp giúp anh từ chối, anh không cần phải chiều theo em như vậy, em không muốn anh quá vất vả.”​Mong hai đứa không chỉ đi đến kết hôn thôi, vì cưới nhau là chuyện quá dễ, bà hy vọng tụi con có thể cùng nhau đi thật dài, thật xa.

Quả nhiên, cô vẫn đang để tâm chuyện đó.​Lật Xuân ôm theo một bó hoa lớn và một túi thức ăn cho chó, nói: “Không thể để bé Cheese nhà ta bị đói được.

Phương Tắc Thanh bật cười: “Rõ ràng là anh tự đồng ý mà, sao lại gọi là chiều em?”​Lật Hạ và Phương Tắc Thanh với tư cách chủ nhà tiếp đón vừa mệt mỏi vừa đầy niềm vui.

Lật Hạ còn muốn nói gì đó, nhưng Phương Tắc Thanh đã nói trước: “Em cũng làm rất tốt mà, mấy hôm trước bạn anh đến nhà, em còn cố ý làm đồ nhắm, lấy rượu giúp bọn anh, lại còn cùng anh đưa họ về nhà.”​Tôi muốn lưu lại chút kỷ niệm.

“Vì đó là bạn của anh mà.” Lật Hạ nói.​“Em tin anh không?

“Đúng vậy.”​Em không muốn như vậy.

Phương Tắc Thanh lặng lẽ nhìn vào mắt cô.​Lật Hạ bật cười, “Lần sau bắt họ tự mang rác của mình đi luôn.

Lật Hạ bỗng hiểu ra.​“Ha ha ha.

Vì đó là bạn của cô.​Tình yêu như dòng nước, tràn vào đời anh không chút giữ lại.

Cô im lặng hai giây, cố gắng sắp xếp câu chữ: “Ý em là sau này chúng ta đừng vì chuyện của người khác mà mâu thuẫn, em nói là lỡ như, lỡ như anh vì nể mặt em mà làm gì đó, kết quả cuối cùng lại ảnh hưởng đến tình cảm của bọn mình. Em không muốn như vậy. Nếu anh cảm thấy có gì không thoải mái hay miễn cưỡng thì cứ nói ra, được không?”​Rõ ràng bạn trai cô đang giúp người khác ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc, là chuyện rất tốt đẹp.

Cô muốn nói: Chúng ta mới là người quan trọng nhất của nhau.​Cô không nói thêm gì, nhưng có người đã hiểu.

Phương Tắc Thanh gật đầu.​“Em… em thật sự có chuyện muốn nói.

“Thật ra anh không thấy mình làm gì vì họ cả, anh chỉ đang giúp em làm vài việc thôi.” Phương Tắc Thanh nói.​Lật Hạ nhìn Phương Tắc Thanh, bóp nhẹ tay anh ra hiệu đừng miễn cưỡng.

“Chính vì thế nên em mới…”​”

“Biết rồi mà.”​Cô biết nếu cứ tiếp tục so đo thì sẽ bị cho là nhỏ mọn, vì dù sao đó cũng là bạn bè.

“Hôm nay vất vả rồi.”​“Ừ, em hiểu.

“Không sao đâu.”​“Hôm nay vất vả rồi.

“Cả ngày nay anh chẳng ăn được mấy.”​Đôi tay đang đặt trên eo Lật Hạ từ từ luồn vào từ vạt áo, từng chút chạm vào làn da ấm áp của cô.

“Anh không đói.” Phương Tắc Thanh nói, “Vẫn còn nhiều sức lắm.”​Tay trái Phương Tắc Thanh nắm vô lăng, tay phải vỗ đầu cô một cái.

Lật Hạ bị chọc cười: “Thật à?”​…

Cô lại gần ôm anh, ghé tai sát vào lồng ngực anh, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và rõ ràng.​Không ngờ Phương Tắc Thanh lại nói có thể đi.

Cô nói khẽ với nhịp tim ấy: “Đã từng có ai nói là anh rất dịu dàng chưa?”​”

“Anh á?” Chủ nhân của nhịp tim trả lời.​”

“Ừ.”​Nhưng cô không muốn Phương Tắc Thanh bị người ta tùy tiện lợi dụng như vậy, cảm giác như mang dao mổ trâu đi giết gà.

Phương Tắc Thanh bật cười khẽ hai tiếng, ngược lại còn nổi tâm tư xấu: “Tối qua cũng dịu dàng à?”​“Không sao đâu.

“…”​Sau đó, anh kéo Lật Hạ vào lòng, nhắm mắt đầy thỏa mãn.

Lật Hạ ngẩng đầu, biết rõ anh cố ý, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh.​”

Cô không kìm được cảm thán, Phương Tắc Thanh đúng là kiểu người khiến đầu óc cô dễ dàng nóng lên bất cứ lúc nào.​Từ việc khám phá tâm hồn, đến việc khám phá cơ thể.

Cô không kìm được mà chủ động kiễng chân lên.​“…”

Khẽ nói: “Không dịu dàng, nhưng em vẫn thích.”​Cô nên vui mới phải.

Phương Tắc Thanh khựng lại một nhịp, rồi lập tức cúi xuống.​“Còn giận à?

Không giống nụ hôn lúc nãy, lần này là một nụ hôn sâu nặng, mang theo ý vị khiêu khích rõ rệt. Cơ thể Lật Hạ không có điểm tựa, hoàn toàn bám vào vai anh, bị Phương Tắc Thanh từng bước ép sát, dồn lui đến sát cửa sổ sát đất. Anh dùng bàn tay rộng và nóng đỡ lấy lưng cô, áp cô lên mặt kính lạnh lẽo, Lật Hạ đứng vững rồi, không còn cử động lung tung, cũng nhờ vậy mà Phương Tắc Thanh có khoảng không rất lớn để “phát huy”.​”

Hơi thở anh nặng nề, không ngừng hôn lấy cô, h*m m**n cũng dần mất kiểm soát. Tay anh trượt từ eo Lật Hạ xuống dưới, trước tiên kéo khoá váy ở lưng ra, tạo ra khoảng hở vừa đủ để một đôi tay lách vào, rồi dùng đầu ngón tay chạm đến lớp vải mỏng bên trong.​Cô không kìm được mà chủ động kiễng chân lên.

Quần áo Lật Hạ vẫn còn nguyên, nhưng tim thì đã loạn mất rồi, đầu ngón tay anh lướt qua khiến cơ thể cô không tự chủ được mà rung lên, lúc nhẹ lúc rõ.​“Rõ ràng là đang cười mà.

Đến mức cô quên cả đáp lại nụ hôn của anh.​Lật Hạ nhận ra, mặt lại càng đỏ.

Anh thử chạm nhẹ bên ngoài, từng lần một, k*ch th*ch từng giác quan, Lật Hạ chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng rực đang chảy khắp cơ thể, khiến tim cô co lại nhưng cũng đầy kh*** c*m.​Anh thử chạm nhẹ bên ngoài, từng lần một, k*ch th*ch từng giác quan, Lật Hạ chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng rực đang chảy khắp cơ thể, khiến tim cô co lại nhưng cũng đầy kh*** c*m.

Khi lý trí gần như tan rã, Lật Hạ vẫn cố vỗ nhẹ anh, nhắc anh kéo rèm lại. Phương Tắc Thanh ngoan ngoãn dừng tay, đổi sang bàn tay còn khô để kéo rèm.​Lại nghe Phương Tắc Thanh chủ động nói: “Nếu mọi người không chê thì tôi có thể giúp.

Lật Hạ nhận ra, mặt lại càng đỏ.​Tay còn lại đỡ lấy gương mặt, buộc cô phải quay lại, chủ động tìm đến nụ hôn.

Cô bị Phương Tắc Thanh bế luôn tới ghế sofa gần đó.​” Phương Tắc Thanh hỏi.

Từ việc khám phá tâm hồn, đến việc khám phá cơ thể.​”

Phương Tắc Thanh là một học sinh ưu tú.​”

Anh nói muốn ở lại chỗ này.​”

Lật Hạ cắn môi, không phản đối.​Trong khoảng lặng đối diện ấy, Lật Hạ gần như không cần suy nghĩ: “Em yêu anh.

Hai người quấn lấy nhau trên chiếc đệm hẹp, nhưng động tác hoàn toàn không bị hạn chế. Thân thể đẹp đẽ khiến người ta không rời mắt được từ từ đè xuống, ánh mắt Lật Hạ mờ sương, lòng như bị sóng đánh. Cô cảm nhận được anh vùi đầu vào hõm cổ, đôi môi chầm chậm di chuyển lên trên dọc theo xương quai xanh để chiều chuộng cô. Hơi thở nóng hổi giao hòa, da thịt chồng lên nhau, để lại vệt nước mờ mờ đầy ám muội.​“Chính vì thế nên em mới…”

Lật Hạ cố kiềm lại cơn thôi thúc muốn ưỡn người lên.​Anh dùng bàn tay rộng và nóng đỡ lấy lưng cô, áp cô lên mặt kính lạnh lẽo, Lật Hạ đứng vững rồi, không còn cử động lung tung, cũng nhờ vậy mà Phương Tắc Thanh có khoảng không rất lớn để “phát huy”.

Thấy cô im lặng, Phương Tắc Thanh thở dồn dập, cố nén xúc động dừng lại, tai đỏ bừng, nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”​Cô nói khẽ với nhịp tim ấy: “Đã từng có ai nói là anh rất dịu dàng chưa?

“Là… không thoải mái sao?”​Đồng nghiệp nói: “Ôi dào, cô đừng giấu nữa.

Lật Hạ khẽ lắc đầu.​Lật Hạ bị hơi thở ấm nóng của anh thổi đỏ cả mặt, giơ tay đánh anh một cái.

Tay cô luồn vào tóc anh, lòng bàn tay đã hơi rịn mồ hôi. Trái tim tê dại như có dòng điện chạy qua, cô ghé lại gần, hôn lên trán anh.​Phương Tắc Thanh luôn thích dùng sự dịu dàng, xoay chuyển và m*n tr*n, dùng tình cảm mềm mại để xâm chiếm chút ý chí cuối cùng của cô.

Tầm mắt rơi xuống, chạm vào ánh nhìn dịu dàng chan chứa tình cảm.​Cô không quay lại, nghe thấy Phương Tắc Thanh vào nhà, đặt đồ xuống, nghe thấy tiếng nước khi anh rửa tay, rồi tiếng bước chân từ xa đến gần.

“Em đang nghĩ… chúng ta sắp bước vào một mối quan hệ khác rồi, Phương Tắc Thanh.”​Lật Hạ còn muốn nói gì đó, nhưng Phương Tắc Thanh đã nói trước: “Em cũng làm rất tốt mà, mấy hôm trước bạn anh đến nhà, em còn cố ý làm đồ nhắm, lấy rượu giúp bọn anh, lại còn cùng anh đưa họ về nhà.

Đợi đến khi kết hôn, họ sẽ tiến vào một mối quan hệ càng thân mật hơn, nơi số phận hai người thật sự giao hòa.​Một lúc lâu sau, cô nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa.

Cô không nói thêm gì, nhưng có người đã hiểu.​Dù là khi nào, chúng ta cũng phải bình thản đón nhận.

“Em tin anh không?” Phương Tắc Thanh hỏi.​“Anh á?

Trong khoảng lặng đối diện ấy, Lật Hạ gần như không cần suy nghĩ: “Em yêu anh.”​Lật Hạ ngẩng đầu, biết rõ anh cố ý, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh.

Cho nên, em tin anh vô điều kiện.​Sao, có vấn đề gì à!

Phương Tắc Thanh nhìn cô, để lòng bàn tay ướt mồ hôi của hai người chạm vào nhau, mười ngón đan xen, cùng nhau bước vào khoảnh khắc điên cuồng nhất của đời người.​”

Lật Hạ cảm nhận được một cách thể hiện khác của tình yêu…​Cô im lặng hai giây, cố gắng sắp xếp câu chữ: “Ý em là sau này chúng ta đừng vì chuyện của người khác mà mâu thuẫn, em nói là lỡ như, lỡ như anh vì nể mặt em mà làm gì đó, kết quả cuối cùng lại ảnh hưởng đến tình cảm của bọn mình.

Thẳng thắn, mãnh liệt đến bùng nổ.​Lật Hạ cố kiềm lại cơn thôi thúc muốn ưỡn người lên.

Thậm chí cô còn không quên chạm vào cơ bụng của anh, trêu chọc: “Ừm, đổ mồ hôi rồi mà vẫn quyến rũ.”​“Anh không đói.

Phương Tắc Thanh bật cười, hoàn toàn không có cách nào với cô.​……

Chỉ đành sau này cố gắng hơn nữa để thể hiện, để nói ra lòng mình.​”

Sau đó, anh kéo Lật Hạ vào lòng, nhắm mắt đầy thỏa mãn.​Giây tiếp theo, một đôi tay vòng qua eo cô từ phía sau, nhiệt độ cơ thể quen thuộc bao trùm lấy cô.

Trước đây, Phương Tắc Thanh luôn cho rằng hạnh phúc là thứ đứt đoạn, ngắt quãng, từng mảnh một. Phải trải qua biết bao đoạn phim hỏng thì mới đổi lại được một khoảnh khắc ánh sáng đáng nhớ và khiến người ta hài lòng.​“Lúc hoa nở rộ thì rất đẹp, nhưng lúc tàn úa cũng sẽ tiêu điều.

Sau này mới nhận ra, là những ngày tháng ở bên Lật Hạ,​Trước khi hoàn toàn đầu hàng, Lật Hạ thở hổn hển, đẩy anh ra một chút.

Tình yêu như dòng nước, tràn vào đời anh không chút giữ lại.

Bình Luận (0)
Comment