Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 28

Chương 28: Mảnh vụn tình yêu​Giây phút ấy, trong phòng chỉ có hai người họ, vừa yên tĩnh, vừa rạo rực.

[Nước hoa]​”

Tầng hương đầu của lọ nước hoa do Lật Hạ pha chế là bạc hà, giống như một ly rượu mát lạnh khiến người ta ngà ngà, pha thêm hương cỏ cây xanh tươi, còn tầng hương cuối lại là mùi gỗ dịu dàng. Có chút tương phản.​Lật Hạ mỉm cười nói với Phương Tắc Thanh, “Là bà ngoại em đó.

Lật Hạ nói, rất giống Phương Tắc Thanh.​Cô cuống quýt xua tay, càng nói càng rối, “Anh ấy không phải Tiểu Tiết…

“Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh anh, em cảm thấy anh trông rất mát mẻ, nhưng khi ở bên anh rồi, lại rất dịu dàng.”​Nhưng em không thấy đó là điều xấu, vì nó giúp em luôn giữ được suy nghĩ, luôn giữ được nhạy cảm.

Xạ hương trầm ổn nhạt nhòa, tưởng chừng tầm thường.​Bông hoa rực rỡ và rạng ngời nhất giữa mùa hè rực nắng.

Phương Tắc Thanh ngửi thử, hỏi: “Có khiến em thấy hơi nhạt nhẽo không?”​”

Lật Hạ lắc đầu.​Lận Hồng cười dịu dàng, không giấu được vẻ hài lòng và nhiệt tình: “Sau này cứ coi như nhà mình nhé.

“Sao anh không đổi từ khác nhỉ?” Cô nói.​”

“Có lúc sự bình dị lại là một cảm giác yên lòng.”​”

Cô lại hỏi, “Nếu để anh dùng một loại nước hoa để hình dung em thì sao?”​Trước đây cô đã dạy Khúc Thư Tâm cách dùng, nên khi tiện bà đều rất thích gọi video.

Phương Tắc Thanh gần như không cần suy nghĩ: “Hoa cam.”​Lật Hạ nghe xong thì thấy vừa nóng mặt vừa lúng túng, quay sang nhìn Phương Tắc Thanh.

Bông hoa rực rỡ và rạng ngời nhất giữa mùa hè rực nắng.​“Nhớ mang theo chứng minh thư đấy.

____​”

[Gặp lại lúc rất muộn]​[Tỏ tình]

(Ban đầu định đặt ở chương hai người không gặp mặt do bữa tiệc)​Lật Hạ vừa định gõ chữ trả lời, bên kia đã gọi video tới.

Vì có tiệc với đồng nghiệp, Lật Hạ không để Phương Tắc Thanh đến đón. Anh có vẻ không hài lòng, nhắn tin: [Nhưng anh cũng muốn cùng em đi ăn tiệc mà]​Cảm ơn rất nhiều người đã yêu mến Tiểu Lật Hạ và F [hôn hôn] Họ sẽ sống rất hạnh phúc.

Lật Hạ: [Chúng ta vẫn còn thời gian mà]​Lật Hạ nhận cuộc gọi.

F: [Kết thúc bữa tiệc rồi anh đến tìm em]​F: [Kết thúc bữa tiệc rồi anh đến tìm em]

Lật Hạ ngẩng đầu nhìn bạn bè xung quanh đang rôm rả cười nói: [Không cần đâu, chắc bọn em phải đến khuya mới xong]​Xạ hương trầm ổn nhạt nhòa, tưởng chừng tầm thường.

Thật ra nếu biết có một người cứ chờ đợi mình, cô cũng sẽ thấy bồn chồn không yên.​(Ban đầu định đặt ở chương hai người không gặp mặt do bữa tiệc)

Cô tưởng anh sẽ nói “Thôi vậy”.​“Anh thích em.

Vài giây sau, điện thoại rung lên.​[Nước hoa]

F: [Vậy thì gặp nhau lúc rất khuya nhé]​Phương Tắc Thanh đáp: “Dù sao anh cũng dùng ngôn ngữ của ống kính để thể hiện bản thân mà.

__​“Có lúc sự bình dị lại là một cảm giác yên lòng.

[Tiểu Tiết là ai?]​Phương Tắc Thanh nhìn cô, định nói gì đó rồi lại thôi.

(Ban đầu định đặt ở chương đến thăm Lận Hồng)​Anh nên cố gắng tranh thủ một điều gì đó.

Hôm đó, sau khi kể xong câu chuyện về Bánh Mì, Lật Hạ và Phương Tắc Thanh cùng ngồi trên ghế dài một lúc, mặc cho gió hong khô nước mắt của cô.​]

Không bao lâu sau, điện thoại bật ra tin nhắn, Lật Hạ nhìn, thì ra là Khúc Thư Tâm gửi tới.​”

Khúc Thư Tâm đã có tuổi, thích gửi tin nhắn thoại, gửi liền mấy cái, đều chỉ vài giây.​“Tắc Thanh, con đưa Hạ Hạ đi dạo quanh nhà và sân trước đi.

Lật Hạ mở từng cái ra nghe…​“Để anh cùng em đi lấy.

“Hạ Hạ, con ăn cơm chưa?”​Cô lại hỏi, “Nếu để anh dùng một loại nước hoa để hình dung em thì sao?

“Dọn hành lý xong hết chưa?”​_

“Mai bay lúc mấy giờ thế? Nhớ đừng để lỡ chuyến nhé.”​Nhớ đừng để lỡ chuyến nhé.

“Nhớ mang theo chứng minh thư đấy.”​Phương Tắc Thanh tiến lại gần, giọng gần như là khẩn cầu:

“Về rồi muốn ăn gì?”​Chưa kịp chối, Khúc Thư Tâm đã lên tiếng, “Bà vừa mới nhìn thấy ai đó quen quen.

…​Lật Hạ: [Chúng ta vẫn còn thời gian mà]

Quan tâm, dịu dàng, lại rất dễ thương.​”

Lật Hạ mỉm cười nói với Phương Tắc Thanh, “Là bà ngoại em đó.”​Thế nhưng thậm chí chưa bước đến cửa, cổ tay cô đã bị ai đó nhanh chóng nắm chặt lại.

Phương Tắc Thanh gật đầu.​“Vẫn còn hành lý ở khách sạn mà.

Lật Hạ vừa định gõ chữ trả lời, bên kia đã gọi video tới. Trước đây cô đã dạy Khúc Thư Tâm cách dùng, nên khi tiện bà đều rất thích gọi video. Bà bảo muốn nhìn thấy Lật Hạ và Lật Xuân bất cứ lúc nào.​“Mai bay lúc mấy giờ thế?

Phương Tắc Thanh vẫn ngồi bên cạnh, Lật Hạ liếc nhìn anh.​Chỉ nghe Phương Tắc Thanh vẫn tiếp tục: “Ăn cơm hết một tiếng, đi đường hết nửa tiếng, thu dọn hành lý mất nửa tiếng, mai còn phải đến sân bay trước một tiếng…”

“Cứ nghe đi, anh sẽ không nói gì đâu.”​F: [Vậy thì gặp nhau lúc rất khuya nhé]

Lật Hạ nhận cuộc gọi.​Trong lúc Lận Hồng và dì giúp việc đang bận trong bếp, anh nắm lấy tay Lật Hạ, kéo cô đi lên lầu.

Mái tóc bạc trắng của Khúc Thư Tâm phóng to trên màn hình, bà đưa sát lại: “Hạ Hạ, con đang ở đâu thế?”​Phương Tắc Thanh ngửi thử, hỏi: “Có khiến em thấy hơi nhạt nhẽo không?

“Dạ, ở … công viên ạ.”​Phương Tắc Thanh dẫn cô qua.

“Một mình à?”​Phương Tắc Thanh chợt nhớ đến mấy lần trước đó, anh từng cố ý bước xuống từng bậc cầu thang, chỉ để có thể nhìn rõ gương mặt cô.

Bị hỏi như vậy, Lật Hạ vô thức nghiêng đầu.​Công viên lớn thế, vậy mà Lật Hạ lại thấy mọi yếu tố gây ngượng ngùng đều đang bủa vây lấy mình.

Tay cầm điện thoại không vững, màn hình khẽ rung nhẹ, thoáng lộ ra một phần đôi mắt và lông mày của Phương Tắc Thanh.​Anh lịch sự nghiêng người tới gần, chào một tiếng, “Cháu chào bà ạ.

Chưa kịp chối, Khúc Thư Tâm đã lên tiếng, “Bà vừa mới nhìn thấy ai đó quen quen.”​”

“Hạ Hạ, đấy có phải Tiểu Tiết không?”​Nhìn thấy Lật Hạ thích thú ngồi xuống trước màn hình lớn dùng để dựng phim của anh, còn xoay một vòng trên ghế xoay.

“Con đang ở cùng Tiểu Tiết à?”​Bốn chữ ấy bật ra trong đầu, mặt Lật Hạ lập tức đỏ lên.

…​[Gặp lại lúc rất muộn]

Công viên lớn thế, vậy mà Lật Hạ lại thấy mọi yếu tố gây ngượng ngùng đều đang bủa vây lấy mình.​Tay cầm điện thoại không vững, màn hình khẽ rung nhẹ, thoáng lộ ra một phần đôi mắt và lông mày của Phương Tắc Thanh.

Cái tên từng bịa ra tùy tiện trước đây giờ lại như viên đạn bắn trúng ngay giữa trán.​Phương Tắc Thanh nhìn cô, bật cười.

“Không phải, anh ấy không phải…”​Phương Tắc Thanh vẫn ngồi bên cạnh, Lật Hạ liếc nhìn anh.

Cô cuống quýt xua tay, càng nói càng rối, “Anh ấy không phải Tiểu Tiết… Không đúng, đúng là Tiểu Tiết, nhưng không phải là Tiểu Tiết.”​Phương Tắc Thanh đã nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy thì em hẳn là cảm nhận được rồi chứ?

“…”​(Ban đầu đặt trong chương đến thăm Lận Hồng)

Lật Hạ đưa tay che mặt, chỉ thấy mình thật không còn mặt mũi nào nhìn người khác.​“Hạ Hạ, đấy có phải Tiểu Tiết không?

Phương Tắc Thanh thấy cô có vẻ lúng túng hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy người lớn trong điện thoại hình như đang nhắc đến anh, nói chuyện với anh.​Không nghi ngờ gì nữa, nếu muốn theo đuổi sự dài lâu trong khoảnh khắc ngắn ngủi thì chỉ còn cách chiếm trọn hiện tại.

Anh lịch sự nghiêng người tới gần, chào một tiếng, “Cháu chào bà ạ.”​”

“Ấy, Tiểu Tiết à, sao hai đứa lại ở cùng nhau thế?”​Sách và câu chữ khiến em nhạy cảm hơn với cuộc sống và cảm xúc.

Tuy không biết “Tiểu Tiết” trong miệng bà ngoại Lật Hạ là ai, nhưng anh vẫn tự nhiên đáp lại mấy câu. Đến khi cuộc gọi video kết thúc, Lật Hạ đan hai tay vào nhau, nhìn trông rất căng thẳng.​Lật Hạ suy nghĩ hai giây: “Em làm công việc liên quan đến chữ nghĩa, nên dĩ nhiên phải tinh tế hơn chút rồi.

“Anh đừng hỏi gì hết.” Lật Hạ cảnh cáo anh.​__

Phương Tắc Thanh quan sát vẻ mặt có chút xấu hổ của cô, lặng lẽ gật đầu.​”

Ba giây sau…​“Em dành hết thời gian tối nay cho anh, được không?

“Tiểu Tiết là ai vậy?”​Lật Hạ đưa tay che mặt, chỉ thấy mình thật không còn mặt mũi nào nhìn người khác.

“Lật Hạ.”​“Hạ Hạ, con ăn cơm chưa?

“Bạn trai cũ của em à?”​“Cũng tạm coi là vậy.

“…”​”

_​Phương Tắc Thanh quan sát vẻ mặt có chút xấu hổ của cô, lặng lẽ gật đầu.

[Tất cả thời gian đều dành cho em]​Cô không thể giải thích với Lận Hồng rằng hai người vẫn chưa chính thức bên nhau, mà Phương Tắc Thanh cũng không nói gì.

(Ban đầu đặt trong chương đến thăm Lận Hồng)​Vì có tiệc với đồng nghiệp, Lật Hạ không để Phương Tắc Thanh đến đón.

Bị Lận Hồng giữ lại ăn tối, Lật Hạ thật sự thấy không được tự nhiên.​Cái tên từng bịa ra tùy tiện trước đây giờ lại như viên đạn bắn trúng ngay giữa trán.

Dù Lận Hồng không hỏi gì đến mối quan hệ hiện tại giữa cô và Phương Tắc Thanh, nhưng khóe mắt ánh lên ý cười của bà đã nói lên tất cả.​Bị Lận Hồng giữ lại ăn tối, Lật Hạ thật sự thấy không được tự nhiên.

“Tắc Thanh, con đưa Hạ Hạ đi dạo quanh nhà và sân trước đi.”​Hôm đó, sau khi kể xong câu chuyện về Bánh Mì, Lật Hạ và Phương Tắc Thanh cùng ngồi trên ghế dài một lúc, mặc cho gió hong khô nước mắt của cô.

Lận Hồng cười dịu dàng, không giấu được vẻ hài lòng và nhiệt tình: “Sau này cứ coi như nhà mình nhé.”​Phương Tắc Thanh thấy cô có vẻ lúng túng hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy người lớn trong điện thoại hình như đang nhắc đến anh, nói chuyện với anh.

Lật Hạ nghe xong thì thấy vừa nóng mặt vừa lúng túng, quay sang nhìn Phương Tắc Thanh.​”

Cô không thể giải thích với Lận Hồng rằng hai người vẫn chưa chính thức bên nhau, mà Phương Tắc Thanh cũng không nói gì. Trong lúc Lận Hồng và dì giúp việc đang bận trong bếp, anh nắm lấy tay Lật Hạ, kéo cô đi lên lầu.​“Một mình à?

Lật Hạ để mặc cho anh nắm.​Lật Hạ lắc đầu.

Phương Tắc Thanh chợt nhớ đến mấy lần trước đó, anh từng cố ý bước xuống từng bậc cầu thang, chỉ để có thể nhìn rõ gương mặt cô.​“Không phải, anh ấy không phải…”

Giờ thì cô đang ở ngay bên cạnh anh.​…

Ngày mai Lật Hạ phải rời đi.​Bộ truyện này chưa từng cổ xúy chuyện yêu qua mạng, ban đầu chỉ muốn viết một mối tình ngọt ngào, chỉ là cách bắt đầu khác một chút thôi.

Anh nên cố gắng tranh thủ một điều gì đó.​Ngày mai Lật Hạ phải rời đi.

Ví dụ như: Tranh thủ được thân phận của người luôn ở bên cô, có thể gặp cô bất cứ lúc nào, có thể nắm tay cô.​Cô tưởng anh sẽ nói “Thôi vậy”.

Lên đến lầu, Lật Hạ tò mò nói muốn xem phòng anh. Phương Tắc Thanh dẫn cô qua.​Phương Tắc Thanh gần như không cần suy nghĩ: “Hoa cam.

Anh đẩy cửa, rồi khép lại.​Vài giây sau, điện thoại rung lên.

Nhìn thấy Lật Hạ thích thú ngồi xuống trước màn hình lớn dùng để dựng phim của anh, còn xoay một vòng trên ghế xoay.​” Cô nói.

Phương Tắc Thanh nhìn cô, bật cười.​”

“Vé máy bay của em là lúc mười giờ sáng mai.” Anh liếc nhìn đồng hồ, “Bây giờ là năm giờ chiều, còn mười bảy tiếng nữa.”​”

Lật Hạ đứng dậy quay sang anh, không hiểu anh định nói gì.​“Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa đâu, Lật Hạ.

Chỉ nghe Phương Tắc Thanh vẫn tiếp tục: “Ăn cơm hết một tiếng, đi đường hết nửa tiếng, thu dọn hành lý mất nửa tiếng, mai còn phải đến sân bay trước một tiếng…”​Tuy không biết “Tiểu Tiết” trong miệng bà ngoại Lật Hạ là ai, nhưng anh vẫn tự nhiên đáp lại mấy câu.

Lật Hạ bật cười: “Anh đang làm gì thế?”​”

“Anh đang tính xem làm sao để chúng ta có thể ở bên nhau lâu nhất có thể.”​Quan tâm, dịu dàng, lại rất dễ thương.

“…”​“Ấy, Tiểu Tiết à, sao hai đứa lại ở cùng nhau thế?

Giây phút ấy, trong phòng chỉ có hai người họ, vừa yên tĩnh, vừa rạo rực.​Thật ra nếu biết có một người cứ chờ đợi mình, cô cũng sẽ thấy bồn chồn không yên.

Ngay khoảnh khắc lời anh nói rơi xuống, Lật Hạ nhìn anh, bỗng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh và vang đến lạ.​“Lật Hạ.

Không nghi ngờ gì nữa, nếu muốn theo đuổi sự dài lâu trong khoảnh khắc ngắn ngủi thì chỉ còn cách chiếm trọn hiện tại.​Ba giây sau…

Qua đêm cùng nhau.​Tim đập thình thịch.

Bốn chữ ấy bật ra trong đầu, mặt Lật Hạ lập tức đỏ lên.​”

“Vẫn còn hành lý ở khách sạn mà.” Cô nói.​Phim tài liệu vốn là thứ cần sự tĩnh tâm để thưởng thức.

“Để anh cùng em đi lấy.”​(Ban đầu định để chung với chương xem phim tài liệu)

“Lấy rồi mang đi đâu?”​”

“…”​Đến khi cuộc gọi video kết thúc, Lật Hạ đan hai tay vào nhau, nhìn trông rất căng thẳng.

Phương Tắc Thanh nhìn cô, định nói gì đó rồi lại thôi.​”

Lật Hạ nhanh chóng đặt tai nghe xuống, nói mình muốn ra sân hít thở chút không khí.​”

Thế nhưng thậm chí chưa bước đến cửa, cổ tay cô đã bị ai đó nhanh chóng nắm chặt lại.​Không bao lâu sau, điện thoại bật ra tin nhắn, Lật Hạ nhìn, thì ra là Khúc Thư Tâm gửi tới.

“Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa đâu, Lật Hạ.”​”

Lật Hạ quay đầu lại.​” Lật Hạ cảnh cáo anh.

Tim đập thình thịch.​“Lấy rồi mang đi đâu?

Phương Tắc Thanh tiến lại gần, giọng gần như là khẩn cầu: 

“Em dành hết thời gian tối nay cho anh, được không?”​”

_​Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Đạo diễn Phương, anh có thấy mình là người tinh tế trong cảm xúc không?

[Tỏ tình]​“…”

(Ban đầu định để chung với chương xem phim tài liệu)​“Cảm nhận điều gì?

Phim tài liệu vốn là thứ cần sự tĩnh tâm để thưởng thức.​Khúc Thư Tâm đã có tuổi, thích gửi tin nhắn thoại, gửi liền mấy cái, đều chỉ vài giây.

Ngồi cạnh Phương Tắc Thanh, lòng Lật Hạ cuộn trào, mọi chi tiết nhỏ vụn chỉ chuyển động trong ánh mắt.​“Tiểu Tiết là ai vậy?

Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Đạo diễn Phương, anh có thấy mình là người tinh tế trong cảm xúc không?”​”

“Cũng tạm coi là vậy.”​“…”

Phương Tắc Thanh đáp: “Dù sao anh cũng dùng ngôn ngữ của ống kính để thể hiện bản thân mà.”​Lật Hạ ngẩng đầu nhìn bạn bè xung quanh đang rôm rả cười nói: [Không cần đâu, chắc bọn em phải đến khuya mới xong]

“Còn em thì sao?” Anh hỏi.​Mình rất thích cô ấy.

Lật Hạ suy nghĩ hai giây: “Em làm công việc liên quan đến chữ nghĩa, nên dĩ nhiên phải tinh tế hơn chút rồi. Sách và câu chữ khiến em nhạy cảm hơn với cuộc sống và cảm xúc. Nhưng em không thấy đó là điều xấu, vì nó giúp em luôn giữ được suy nghĩ, luôn giữ được nhạy cảm.”​“Sao anh không đổi từ khác nhỉ?

Lời của Lật Hạ còn chưa dứt.​“…”

Phương Tắc Thanh đã nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy thì em hẳn là cảm nhận được rồi chứ?”​Lời tác giả:

“Cảm nhận điều gì?”​“Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh anh, em cảm thấy anh trông rất mát mẻ, nhưng khi ở bên anh rồi, lại rất dịu dàng.

“Anh thích em.”​”

________________________________________​“Bạn trai cũ của em à?

Lời tác giả:​”

Cảm ơn rất nhiều người đã yêu mến Tiểu Lật Hạ và F [hôn hôn] Họ sẽ sống rất hạnh phúc.​Lật Hạ để mặc cho anh nắm.

Có nhiều người nói F quá hoàn hảo, nhưng mà, Lật Hạ thì có khuyết điểm gì đâu chứ. Mình rất thích cô ấy.​”

Bộ truyện này chưa từng cổ xúy chuyện yêu qua mạng, ban đầu chỉ muốn viết một mối tình ngọt ngào, chỉ là cách bắt đầu khác một chút thôi. Ngoài đời thật thì mọi người vẫn nên thận trọng hơn nhé [trái tim đỏ]​Giờ thì cô đang ở ngay bên cạnh anh.

Cuối cùng, chúc mọi người sống vui vẻ, hạnh phúc.​”

Ai cũng có thể gặp được một tình yêu lành mạnh [tung hoa]

Bình Luận (0)
Comment