Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 124

Đã đột phá thành công, A Điêu chuẩn bị trở về bờ biển phía Nam, có điều do cô
tiến bộ quá lớn, khả năng cảm ứng đã nâng cao thật nhiều. Cho nên vốn sau khi
bế quan chỉ cảm thấy mùi máu đến từ trạm dịch, có khả năng bên kia bị tập
kích, bấy giờ cô lại có thể cảm nhận đại khái quy mô chiến dịch cùng mức độ
dao động năng lượng ở đó.
“Trợ giúp đến rồi, chiến hạm quân đội? Nhóm chiến hạm chính không qua mà
chỉ có hai chiếc thôi nhưng chắc đã đủ.”
A Điêu nhìn quân đội đi sang, ngẫm nghĩ mình có đi tới thì ngay cả cơ hội thêu
hoa trên gấm còn chả có, không lợi lộc gì, quên đi thôi.
Thế nhưng… Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy những đám mây đen trên bầu
trời quay cuồng như thể khí tượng tại bầu trời đã tạo ra những thay đổi phức
tạp.
“Xem ra quân đội đã ra tay, bắt đầu xử lý thời tiết axit này, bằng không khu B sẽ
không có tu sĩ ở lại, sớm muộn gì sẽ xuất hiện một khu A đáng sợ khác.”
Bởi vì thời tiết axit, các tu sĩ hoang dã phải rút khỏi khu B, hố đất không có
người đánh, ma quỷ hố đất khu B sinh sôi nảy nở, khu B phát triển thiên về
dạng của khu A, đây chính là một vòng lặp.
Vì muốn kiềm chế đà này, cuối cùng quân đội vẫn có những món đồ khoa học
kỹ thuật kiềm chế cục diện.
Dữ dằn quá.
A Điêu nhìn mưa axit to dần có xu hướng ngừng mà tâm trạng cũng tốt hơn đôi
phần. Cô thầm nghĩ nếu cục diện bờ biển phía Nam tốt lên, vậy cô có thể tiếp
tục trở về xem tình huống của người bí ẩn A, xem tình hình để xử lý, làm ba cái
chuyện có cừu báo cừu (giết người lấy tài nguyên làm giàu); còn làm không
được thì cứ yên tâm chạy về Đam Châu chuẩn bị thi, chờ thi đậu vào Viện Lộc
Sơn lại giết ngược về xử luôn người bí ẩn A.
A Điêu tính toán rất tốt, đột nhiên cô cau mày.
Vùng biển phía Đông bên ngoài hải đảo tác chiến có một đợt năng lượng dày
đặc khác đang nhanh chóng tiếp cận.
A Điêu: “Hả?”
.....
Thật sự nhóm người bên trạm dịch Số 2 này mang tâm lý lạc quan hơn A Điêu
dăm phần, cho rằng khủng hoảng đã được giải quyết, chỉ chờ hết đợt này bèn
nghỉ ngơi một lúc. Mệt mỏi quá, 14 ngày chiến đấu gian khổ, quần lót thiếu
điều thành một bao cát toàn muối tới nơi vì ngâm trong mồ hôi.
Nhất là khi hai chiếc chiến hạm bay tới, tình hình yếu thế nguyên bản đã đảo
ngược và mưa axit bắt đầu dừng lại, tinh thần của họ mạnh mẽ hơn.
Nguyệt Tinh Khê nhìn thấy cục diện như thế bèn thầm thở phào nhẹ nhõm trong
lòng.
Sau khi đi tới khu B, cô ấy biết tình huống bên này còn bết bát hơn điều mình
những tưởng, hiểm nguy khá cao, có điều còn tốt vì quân đội chủ đạo của
Thanh Châu còn đáng tin cậy hơn điều cô hiểu rõ, cho nên không bày cho nát.
(P1)
Song Nguyệt Tinh Khê thuộc bên hệ tâm linh, phương hướng thiên phú nằm ở
cảm ứng phần tinh thần. Sau khi chiến hạm và tinh anh trong quân đội bay
xuống, cô ấy lại cảm nhận được dao động mơ hồ ở phương xa.
“Thật tốt quá, tốt quá!”
“Viện quân tới rồi!”
“Các anh em, tăng cường thêm đi!”
Hơn 3,000 người đã có 1,000 người chết, những người sống sót lại là nỏ mạnh
hết đà. Giờ phút này họ thấy hy vọng nên ai nấy đều hân hoan. Có mấy người
còn tăng cường đòn tấn công, cố gắng củng cố lợi thế.
Nhưng Nguyệt Tinh Khê thốt cho hay: “Thưa ngài Thiếu tướng, có thể đối
phương còn có viện quân!”
Những người còn lại: “?”
Dẫu gì người của quân đội cũng có ngón nghề, Thiếu tướng nọ lập tức dùng tín
hiệu vệ tinh của quân đội liên lạc với phi thuyền ở bên kia.
Phi thuyền bắt đầu đo cảm nhận... Một lát sau bộ phận thông tin trên phi thuyền
đã phản hồi tin nhắn cho người trên đảo.
“Có, chính xác có một làn sóng viện quân và quy mô không nhỏ. Trong đó có
hai làn sóng năng lượng lớn nhất nghi ngờ có hai cấp 7.”
“!!!”
Con mẹ nó, đám người vừa bò ra khỏi tuyệt vọng đạt được hy vọng đột nhiên
rơi vào hố sâu tuyệt vọng một lần nữa.
Vẻ mặt Thiếu tướng thay đổi: “Lập tức cầu viện chiến hạm chính, để cho bên
kia lập tức cho chiến hạm tới đây, mau!”
“Vâng, nhưng dự đoán rằng làn sóng ma quỷ viện trợ này sẽ đến chiến trường
trong mười phút, còn bên quân trên chiến hạm của chúng ta có thể mất hai mươi
phút mới tới nơi.”
“...”
Trước mắt Thiếu tướng tối sầm lại.
Xong rồi.
Hiển nhiên Thiếu tướng tuyệt vọng, nhưng không dám nói tin sấm sét giữa trời
quang này cho đám người hay, sợ các chiến sĩ bên mình phản ứng tiêu cực.
“Các vị, chiến hạm chính đang chạy tới, cố lên!”
Thiếu tướng hô cổ vũ, Nguyệt Tinh Khê biết rõ tình huống lại thấy không ổn,
bởi vậy mi tâm cô ấy khẽ nhíu, trên gương mặt lạnh tanh có phần chần chờ. Cô
ấy liếc qua Chiêu Quang, âm thầm dùng bí thuật đưa tin cho ông cụ Triệu.
“Một khi tình huống không ổn, cứ theo chuẩn bị ban đầu, mấy người lập tức hộ
tống Chiêu Quang rời đi.”
“Đại tiểu thư, vậy còn cô?”
“Xem tình huống để quyết định đi.”
Trong lòng ông cụ Triệu nhất thời nghẹn ngào.
Muốn để một nhóm người phá vòng vây chạy đi nhất định phải có một nhóm
người có sức chiến đấu đủ mạnh lót đằng sau.
Cô ấy ở chỗ này có thực lực xếp vào 10 hạng đầu, chưa kể còn là tu sĩ hệ tâm
linh phụ trợ cường đại, sẽ không đi được. Nếu cô ấy vừa đi, đội tác chiến Thầy
Cấm Kỵ sụp đổ ngay và cục diện sẽ càng tan rã.
Linh khí phục hồi đúng là thời cơ, và cũng là thảm họa.
Thế cục xáo trộn chuyển dời, mãi khó mà nhận định là tốt là xấu.
Nguyệt Tinh Khê nhìn cảnh đám mây đen rõ rành đã tan đi và để lộ ra bầu trời
quang đãng phương xa, không hiểu sao lại có niềm thương cảm bất đắc dĩ.
Lần này sẽ có bao nhiêu tu sĩ còn sót lại trong khu B bỏ mình?
(P2)
.....
10 phút sau.
Trời quang mây tạnh, cơn mưa axit to đã ngừng, chiến hạm chính đang điên
cuồng lao tới, có điều họ chia thành hai đội.
“Trạm dịch Số 1 và Số 2 đều xảy ra chuyện, hình như đám ma quỷ chết tiệt này
bị quân sư nào đó điều khiển, quỷ kế đa đoan, lại hợp nhất thành hai nhóm, bỏ
qua trạm dịch Số 4, 5, 6 và chuyên môn tới trạm dịch Số 1, 2. Hiện tại chúng đã
sắp xếp viện quân vây giết, quân của chúng ta thất bại, trước mắt nếu chúng ta
đuổi tới chỉ sợ đã thương vong thảm trọng.”
“Vậy cũng phải chạy tới, có thể cứu bao nhiêu là cứu bấy nhiêu! Cảm biến hiện
tại thế nào? Còn bao lâu nữa sẽ đến đây? Tình hình chiến đấu ở cả hai bên ra
sao? Bầy Phù Thủy Nước và Người Cá đã vào trạm dịch Số 1 và Số 2 chưa?”
Chỉ huy của chiến hạm chính theo dõi chặt chẽ đồng thời hỏi về các thông tin
quan trọng, thế mà chỉ thấy người trong bộ phận thông tin ngơ ngác làm ông ta
nhìn thoáng qua, và cũng vì thế mà ngỡ ngàng.
Lẽ ra những chấm đỏ quy mô lớn gần trạm dịch Số 2 hoặc vây bủa hoặc đã lên
đảo thì nay chúng biến mất.
Hoàn toàn biến mất khỏi màn hình cảm ứng.
“Biến, biến mất bất thình lình như ma vậy, không biết là chuyện khi nào.”
“Không, tôi vừa thấy những chấm đỏ nhấp nháy, nhấp nháy một hồi rồi biến
mất tăm thật nhanh.”
Mấy người kỹ thuật viên không hiểu, còn chỉ huy lại thận trọng: “Có khả năng
ẩn náu hoặc có tình huống bất ngờ nên chọn ẩn núp. Thông báo cho người bên
kia giữ cảnh giác. Có khi đây là một điều tốt... Hãy để chiến hạm phía trước
khởi động nhiên liệu trong cabin chính tăng tốc độ, chuẩn bị đối phó với tình
huống xấu nhất.”
“Rõ!”
Trên đảo, Thiếu tướng và Nguyệt Tinh Khê cũng bối rối tột cùng. Bọn họ biết
chuyện trong đó còn thiết tưởng khi nãy viện quân Người Cá đã chạy tới và
cường thế trùng kích lên đảo, kết quả đâu thấy cái bóng ma nào.
Chẳng lẽ ẩn núp tập kích?
“Không đúng, bản thân đám Người Cá nóng nảy bất an, kế hoạch tác chiến của
chúng xảy ra điều ngoài ý muốn; những thầy phù thủy kia đang trao đổi và ba
con Boss đang ráng sức điều khiển lính lác.” Nguyệt Tinh Khê cảm ứng được
cảm xúc của đám Người Cá bèn lập tức nhắc nhở mọi người nắm lấy cơ hội tấn
công mạnh mẽ.
Năm phút sau, chiến hạm trợ giúp tới.
Phe nhân loại đảo ngược tình thế triệt để, ít nhất bên Số 2 đã thắng. Nhưng Số 1
bên kia... Nhóm chiến hạm chính thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức chú ý đến
trạm dịch Số 1 bên kia. Chẳng bao lâu sau họ nhận được lời đáp từ chiến hạm
chạy tới Số 1: Viện quân Phù Thủy Nước không biến mất, họ tham chiến, đánh
nhau với tình hình khủng hoảng hơn trạm dịch Số 2, nhưng bên nhân loại có
viện quân đến.
“Đó là người của Đam Châu, họ tới đây.”
(P3)
Đam Châu? Cái tên được xưng là nơi tập trung của nhóm cá muối, bị gia tộc
Vân Châu bắt thóp tranh thủ cơ hội còn không dám hé răng, thậm chí rụt cổ
không dám xen vào mọi chuyện hơn cả Hàn Châu?
Heo nái leo lên cây sao?
“Chờ chiến cuộc chấm dứt thì cho người đi kiểm tra tình huống cụ thể, nhất là
bên trạm dịch Số 2.”
“Làm sao tôi cứ thấy kỳ quái ở chỗ nào.”
....
Lúc này A Điêu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô vừa chém giết một con Boss Người Cá cấp 7, lại dùng Ánh mắt nối tơ, đạo
pháp và bùa năng lượng cấp 5, tung hết hỏa lực vào viện quân Người Cá này.
Ngoại trừ một phần ba Người Cá chạy tán loạn, xác còn lại đều ở hết đây.
Tuyệt vời quá, cô không thể không khen mình.
Bây giờ cô quá ư là giỏi.
Vừa thăng cấp đã điên cuồng xuất ra, làm cạn kiệt linh nguyên làm xong đợt
sóng lớn này, A Điêu thu lấy xác của hơn 6,000 tên Người Cá cấp 5. Còn đang
định móc một cái bánh lấp đầy bao tử vừa dập đầu càn quét bọn ma quỷ còn sót
lại ở khu B để moi được tí tài nguyên, chợt cô cảm thấy không đúng lắm.
“Sao nhiệt độ thấp vậy cà?”
Bây giờ cô rất nhạy cảm, nếu nhiệt độ không khí thấp nhanh chóng như thế vậy
vùng biển đó… Cô giơ tay lên vớt một dòng nước để cảm nhận.
Hít, lạnh thấu xương.
“Mẹ ơi, tình huống này không đúng, mình phải nhanh chóng rút về bờ biển phía
Nam để xem tình hình rồi nói sau.”
A Điêu quyết đoán từ bỏ kế hoạch càn quét khu B, hèn mọn hệt đi làm trộm, cứ
thế vơ vét thi thể dọn dẹp dấu vết của mình, tiếp đó xoay người cưỡi công cụ
bay bỏ chạy.
Bồn Cầu: Cứ mãi đẹp trai không được quá ba giây là điên cuồng cẩu thả, giỏi
thật.
.....
Hồi trước để đến khu B, A Điêu đã mất tới hai ngày, nay trở về chỉ bỏ ra một
ngày. Trên đường đi, cô nghĩ ra rằng nếu có tín hiệu ở khu B cô sẽ đặt mua tài
nguyên làm bùa cấp 6, nhưng cô nào ngờ cứ mãi chả có tính hiệu gì.
Thời gian trở về ít hơn không phải vì tu vi của cô tăng lên này nọ, chủ yếu có
một viên linh đan của cô có thể điều khiển nguyên tố không gian, có thêm Đồng
Tử Gió Mang Linh tăng cường và sự phát huy của công cụ bay. Bằng không tốc
độ hiện tại của cô cũng không xê xích hồi trước là bao, suy cho cùng cô vẫn
phải dựa vào công cụ bay để đi đường.
Tới bờ biển phía Nam, A Điêu không đi thẳng vào mà một mực dò xét một
bận… Ôi này, không bố trí sát thủ rình mò mà gần đây cũng không có ma quỷ
gì cả.
Bấy giờ đường bờ biển còn an toàn hơn cả khi trước.
Chẳng lẽ do ma quỷ đều bị điều đến khu B gây chuyện?
Nhưng cũng có thể là vì ngoại trừ khu A và B, người ở các khu khác trở về rất
nhiều, sức chiến đấu sót lại tại bờ biển bên này khá tốt, bọn ma quỷ còn sót lại
đã được dọn sạch.
(P4)
A Điêu dứt khoát công khai mặc quần cộc trở về Hải Thiên Nhất Sắc, cuối cùng
cũng có tín hiệu. A Điêu vừa về phòng ngay cả tắm còn không kịp ngâm mình,
cô ngay lập tức để Tiểu Nguyên Bảo và Chim Sẻ kiểm tra chỉ số nguyên tố
không khí.
“Nhiệt độ thấp này sai sai, chết tiệt, mưa bão axit vừa kết thúc, thời tiết như này
quá bất thường, làm không tốt lại có hiện tượng thời tiết khắc nghiệt liên hoàn.”
Chờ A Điêu tắm rửa xong xuôi, Chim Sẻ đưa dữ liệu ra, A Điêu nhìn vào những
con số này và rơi vào suy ngẫm.
“Hình như chỉ giảm nhiệt độ. Ước tính là sau khi mưa bão axit kết thúc, thiết bị
đó gây ra thiên tượng thay đổi, ảnh hưởng khí hậu tuần hoàn trên đại dương?”
A Điêu không rõ lắm vụ này, dù gì lúc thi đâu có phần này, thành thử cô không
đọc ra kết quả và chứ thế dứt khoát bỏ qua nó trước.
Trước mắt cô càng nghi ngờ tình huống của bên người bí ẩn A hơn. Tên chó
này nằm trong lớp lãnh đạo quân đội, giờ chạy tới trợ giúp khu A hoặc khu B?
Đã như vậy cô không tiện điều tra điều mờ ám của hắn, nhưng… các manh mối
ẩn náu trước đó lại có thể dùng thử.
A Điêu bắt đầu sục sạo 10 tài khoản của nhóm đầu têu trong băng tội phạm mà
tên thanh niên nọ gọi tới hồi trước. Nếu chỉ để Chim Sẻ điều tra tài khoản của
chúng ắt mất tận mấy ngày, dù gì những người này vẫn có thủ đoạn bảo mật.
Song giờ đây cô có năm giác quan siêu mạnh, thường thường tra được một chút
dấu vết là có thể lập tức cảm nhận và đo lường một hai, trái lại đã xác định được
dăm phần.
Hai giờ sau, cô khoanh vùng mười người, và cũng có thông tin về họ.
“Ghê thật, đây đâu phải là liên minh tội phạm gì, rõ ràng là câu lạc bộ Vô Gian
Đạo, vượt qua năm châu, loại người nào cũng có. Có điều ai nấy cứ bình
thường, giữ khuôn phép, trông như chả có tí liên quan gì, thậm chí còn rất
khiêm tốn, nhưng ai nấy đều là ông trùm tội phạm.”
“Sở dĩ 10 người đều ở tại bờ biển mà không xanh cỏ là bởi chúng hoàn toàn
không ra biển. Cứ thế mang ý đồ ở trên bờ ám sát tu sĩ kiếm được tài nguyên ở
vùng biển vừa trở về, kiếm thẳng một đợt ăn cho mập.”
A Điêu cảm thấy những người này còn không bằng bọn cướp bên Đam Châu,
quá thất đức.
Bồn Cầu: “Cô muốn xử thẳng bọn họ chiếm tài nguyên à? Hiện tại đối với cô
mà nói là dễ tột cùng, thực lực chân chính của người mạnh nhất cũng chỉ ở cấp
Ly Trần mà thôi.”
A Điêu: “Không, họ chỉ nanh vuốt bên ngoài, có khi tài nguyên đã được bàn
giao cả rồi, tên A đó đâu phải dân ăn chay. Sau khi Hà Lạc chết, sức mấy hắn lại
để nguồn tài nguyên còn sót lại vào tay của bọn nanh vuốt này?”
Bồn cầu tò mò: “Cho nên cô muốn thông qua bọn họ tìm kiếm dấu vết của A?
Tôi e rằng rất khó, bởi vì A và Hà Lạc mới là bên liên lạc thẳng cho nhau. Dù vì
muốn vơ vét tài nguyên, hắn sẽ không tiếp xúc trực tiếp với bọn người này, suy
cho cùng hắn vốn xảo quyệt đa đoan.”
(P5)
A Điêu: “Đúng, nhưng mười người này vẫn chưa bị quân đội tìm tới, hoặc nói
rõ bọn họ đã chặt đứt các kênh tín hiệu giao tiếp với nhau; hoặc trong nhóm
quân đội chịu trách nhiệm điều tra bọn họ có người theo phe của A, giúp che
giấu họ; tuy nhiên còn có một khả năng: bọn họ áp dụng một cách liên lạc đơn
giản và cổ xưa hơn, đó là gặp trực tiếp.”
Bồn Cầu: “Vậy cô muốn đuổi theo ba ý này để điều tra?”
A Điêu: “Dù sao giờ đang rảnh, thử điều tra xem sao.”
Không nói đến mối thù để con cá voi lớn ám sát, thật chất trong lòng cô lo lắng
không nguôi, đối với cô giữ lại người bí ấn A là một tai họa. Thật ra ngay cả khi
cô trốn thoát về Đam Châu, ngay cả khi cô khôi phục lại danh tính ban đầu, đến
cuối người này vẫn là một lãnh đạo quân sự tại năm châu, làm cho cô nghẹn ắng
trong cổ họng.
.....
Trước hết A Điêu lén lút đặt Bùa Bướm (con thiêu thân) bí mật nhằm theo dõi
hành tung, lời nói và hành động của bọn người này, đoạn cô theo dõi và nhìn
trộm nhóm người bên tổ điều tra.
Hôm đó không có phát hiện ra, cô không vội, chung quy bấy giờ tay cô nắm sức
chiến đấu cấp Vi Quang nên cô không sợ hãi gì, lúc muốn tiến có thể công khi
lui có thể thủ cơ mà. Cô từng bước từng bước chọn một ít vật liệu làm bùa chú
cấp 6 và cấp 7 tại Hoa Diệu. May thay thầy bùa chú trong thiên hạ thật ít, trước
mắt người đạt tới cấp bậc làm bùa này ở năm châu càng ít, chỉ riêng đồ tồn kho
trong ngân hàng thuộc khách sạn Hải Thiên Nhất Sắc đã có ngay. Thế là A Điêu
không cần chờ thời gian chuyển phát nhanh.
Bây giờ cô thậm chí không mua dược liệu vì không chắc chắn khi nào mình rời
khỏi bờ biển, mà thời gian chuyển phát nhanh lại chả cách gì dự đoán, thôi thì
quên đi.
Nhưng “Thuật Điểm Binh Triệu Tướng” đã ở trong tủ bạc, A Điêu dứt khoát
cùng lấy hết ra.
Trên đường trở về phòng, cô đặt một đống thức ăn trong nhà hàng.
Một phần ăn tại nhà hàng, một chuẩn bị để mang về phòng như một bữa ăn nhẹ
và ăn khuya.
Vừa ăn vừa xem tin tức, cô thốt nghe thấy bên ngoài là cả mảng xộn rộn. A
Điêu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bên ngoài cửa sổ cực lớn cao sát trần của
nhà hàng, có phi thuyền bay về từ không trung khu vực biển.
Cô còn những tưởng trông vỏ phi thuyền bừa bộn như vậy ắt trở về từ khu A
hoặc khu B, nào có ngờ liếc mắt một cái là trông thấy ngay người vốn tưởng
rằng không nên xuất hiện ở đây.
Ặc, Tống Linh và Thác Bạt?
Không chỉ vậy, bọn Nhiêu Tuyết Nhã đều tới hết.
Éc, lớp A1 đi dạo chơi vùng ngoại ô?
Tới hơn mười mấy người, song có những người có tu vi thấp hoặc không giỏi
chiến đấu vẫn đến.
Ông già hiệu trưởng điên rồi? Khúc Giang Nam luôn luôn chững chạc là thế mà
đồng ý?
A Điêu dụi mắt cho rằng mình đã mù, tuy nhiên cô nhanh chóng xác định ra
mình không nhìn lầm. Cô ý thức được một chuyện: Giang Chu không điên,
Khúc Giang Nam vẫn chững chạc như trước, là do cô không hiểu rõ hai người
này.
(P6)
Xem chừng các Học phủ tại bốn châu đã đến, Đam Châu không đến thì không
cách nào nói nổi, có khả năng đằng sau còn có quân đội gây áp lực.
Họ dám đến còn mang theo đám học sinh này chứng tỏ họ tự tin có năng lực
kiểm soát tình hình, tạo ra một hoàn cảnh với đầy cơ hội lớn khi có hiểm nguy
nhưng vẫn giữ được mạng sống cho những học sinh này.
“Đi khu A quá sức là chắc, vậy họ tới từ khu B. Giang Chu có thuật điều khiển
từ xa ghê gớm trong khi Khúc Giang Nam mang theo sợi tơ tinh thần phân bố
với thật nhiều đạo pháp, về cơ bản khi quần công, đánh solo và tấn công tinh
thần đều đáng gờm. Chưa kể họ có khả năng bay liên tục rất mạnh, xuất thân từ
gia tộc đỉnh cấp, tài nguyên trong tay nhiều khôn cùng… Nói không chừng
nguy cơ bên trạm dịch Số 1 do hai người bọn họ giải quyết.”
A Điêu chắc chắn sức chiến đấu chân chính của hai người ở trên cấp Vi Quang,
lại thiện về đánh theo nhóm, hai người liên thủ hệt cái pháo đài, tương tương 5
cấp Vi Quang am hiểu đánh quần chiến, hèn chi.
Hai người không về, chỉ để bọn Tống Linh tự mình trở về?
Xem ra chuyện bên kia khu B còn chưa xong cho nên hai người Khúc Giang
Nam còn chiến đấu với cường độ cao không về, cứ thế đóng quân ở khu B. Bên
quân đội cũng nhận thấy thời tiết quái đản?
Nhưng an tâm thả bọn họ trở về phỏng chừng tâm lý có phần nắm chắc, biết
bọn không dễ bị người ta ăn hiếp.
A Điêu quét qua trình độ của họ và có phán đoán. Tiếp đó cô thu lại ánh nhìn,
tiếp tục ăn cơm.
Có điều trong lòng vẫn hiếu kỳ.
Bồn Cầu: “Tinh thần lực của Tống Linh mạnh lên.”
A Điêu: “Không phải mạnh lên, tổng số lượng không thay đổi, có điều được
tinh lọc. Chẳng lẽ cậu ấy cũng có bí pháp tẩy tủy phần tinh thần tương tự?”
Bồn Cầu: “Không rõ, nhưng tất cả mọi người trên thế giới này đều có cơ duyên
của riêng mình, không tiện nói. Có lẽ cô ấy đã có thiên phú đặc biệt nào đó thức
tỉnh.”
Bồn cầu vẫn rất vui vẻ, dù sao người tên Tống Linh này đáng tin cậy, từ đầu đã
nằm trong mối quan hệ giao thiệp cùng A Điêu, cô ấy phát triển là rất tốt.
Lúc này đám người Tống Linh mang cảm xúc không cao, nào có phải bị dọa sợ,
cũng không phải do thu nhập không đủ, càng chả vì không xử được cấp 5, bọn
họ lập thành một nhóm vẫn diệt được vài con cấp 5. Có điều… khoảng cách với
những người trong các Học phủ khác thật quá lớn.
Sau khi sụp đổ với tâm lý này, có người không thể không nói ra miệng.
Viên Thuật: “Muốn để cho con thiêu đầy quỷ quyệt nọ tới nhìn xem ghê, để nó
biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Để coi sau này có còn phách lối
không!”
Trung Xuyên Minh Tú: “Được rồi, mày nhắc tới nó làm gì? Không thấy Bọn
Tống Linh đều không muốn nhắc tới sao?”
Thác Bạt: “Không phải không nhắc đến vì muốn ăn cơm à, nhóm bọn họ thích
ăn cơm hơn.”
(P7)
Mấy người Điền Trung Hương: “...”
Trình Chương cảm thấy mình và Tống Linh vô tội quá.
Mẹ kiếp, ý mày là sao?
Thính giác của A Điêu tốt cỡ nào chứ, vừa nghe thấy lời ấy đã không vui tột
cùng.
Cô yêu những người bạn cùng lớp nhiều thế này mà nọ lại chẳng yêu cô.
Trái tim cô vỡ nát.
Nếu không phải sợ bị người ta tra được tín hiệu ở đây, cô thật sự muốn vào
trong nhóm chat moi tí năng lực niệm của bọn họ.
Tuy nhiên điều kiện thực tế không cho phép, thôi vậy.
Đám người Tống Linh vẫn tương đối bắt mắt, chủ yếu là người khác vừa liếc
mắt nhìn thấy Tống Linh sẽ theo bản năng đánh giá bọn họ tiếp đó, và nhận ra
họ đều là một đám học sinh lớp 12 mà tu vi vẫn ổn, có vẻ xuất thân từ Học phủ.
Có điều ở bờ biển phía Nam này e rằng họ rất dễ bị làm bia đỡ đạn.
Chí ít có mấy người từ Học phủ Vân Châu khéo sao vừa trở về từ khu C nhìn
thấy bọn Tống Linh đã sửng sốt đôi phần để rồi nhận ra là người bên Học phủ
Đam Châu. Hai Học phủ đều lấy đĩa thức ăn, lúc đó bầu không khí… ánh mắt
song phương thật khó tả, quá khó để miêu tả bằng lời.
Học phủ Vân Châu: Tu vi thấp như vậy? Mức trung bình của nhóm còn thấp
hơn chúng ta một level nữa.
Tuy rằng khó có thể miêu tả nhưng người bên Học phủ Vân Châu vốn đã cao
ngạo, quen chuyện xài xể Học phủ Lâm Châu, chỉ cúi đầu trước Học phủ Thanh
Châu. Thế là bọn họ đâu nhịn cho nổi, cứ thế cười tủm tỉm hỏi: “Mấy bạn là bên
Học phủ Đam Châu? Học phủ mấy bạn có phong cách học tập khoan dung quá
ha, cứ thả mấy bạn tới bên này. Phải biết bên chúng tôi ai mà không có tu vi tới
cấp C là không được cho tới đâu.”
A Điêu đi ra gần một tháng, tu vi của cô đột nhiên tăng vọt, người khác đâu có
khả năng giậm chân tại chỗ.
Ngày xưa các bạn cùng lớp về cơ bản đã đạt đến cấp D, mấy người tài giỏi đã
tới C, còn Thác Bạt và Tống Linh đều là B.
Nhưng vẫn có trình độ chênh lệch trung bình hơn một cấp so với Học phủ Vân
Châu.
Bảo sao người ta coi thường.
Đam Châu và Hàn Châu thế yếu, nội tình bản thân lại không cứng rắn, bị xem
thường là chuyện chắc chắn. Chẳng qua giờ cứ một mực làm cá muối hay là
tranh giành lại đây?
Học sinh bên phía Đam Châu còn trẻ, máu nóng sục sôi, nhất định sẽ tức điên
cho coi.
Không ít tu sĩ xem kịch.
Nhưng điều làm họ ngạc nhiên là – nhóm người này trông chả tức tối là bao,
phản ứng lại vô cùng… nói thế nào đây ta?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước khi xử người bí ẩn A sẽ có khâu Học phủ năm châu battle, mạch truyện
vùng biển năm châu phía Nam chuẩn bị kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment