Viên Thuật: “Đụ má! Làm nhục ai đó? Trung Xuyên Minh Tú, không phải anh
nham hiểm lắm à? Anh nói lại coi!”
Trung Xuyên Minh Tú: “Bạn Viên Thuật, thân thiện một chút, đừng vu khống
anh. Nói về chuyện tụi mình bị nhục nhã đến vậy thì phải để cho bạn Thác Bạt
hạng nhất của tụi mình lên.”
Thác Bạt: “Tính tình tôi khá thẳng thắn không biết nói chuyện, hay là Tống
Linh, cậu nói đi, dù sao cậu cũng giỏi.”
Điền Trung Hương: “Như vậy không tốt, Thác Bạt, cậu chính là lớp trưởng đó,
không biết ngại ha gì mà để Tống Linh nói? Cậu cứ lên đó đánh nhau không
được à? Hồi trước không phải cậu tự xưng đánh nhau có thể giải quyết hết thảy
sao? Bằng không thì Bạch Hà, cậu tới đi, lấy yếu khắc mạnh là thế mạnh của
cậu kìa.”
Bạch Hà: “Đã không đánh lại cậu thì khắc mạnh thế quái nào? Không bằng để
cho anh trai cậu lên đi, da dày chống đòn đánh.”
Trung Xuyên Minh Tú: “Vậy cứ để người quen thuộc với nó tới cho rồi, mô
phỏng cách nó làm người ta tức chết. Không phải đội mấy cậu toàn…”
Trình Chương: “Ví dụ như anh? Xét cho cùng trước kia tính toán không bỏ lọt
gì… mặc dù cuối cùng vẫn để chính mình bỏ lỡ.”
Mấy người bình tĩnh cùng thảo luận, nhưng trong mơ hồ đều muốn đẩy người
mình không ưa hoặc muốn thăm dò đi lên chịu chết.
Giọng điệu giả vờ yếu đuối đầy cà chớn.
Vậy thống nhất chọn ai?
Một đám người đồng loạt nhìn về phía Viên Thuật.
Viên Thuật: “???”
Mẹ nó, đụ má!
Tao là đồ bỏ chỉ biết đốt tiền… mắc gì nhìn tao.
Tất nhiên phải nhìn mày rồi, bởi vì tụi này đâu được tính là cái thá chi đâu.
Dù sao ai nấy toàn trải qua lễ rửa tội độc miệng của đứa nào đó, đây có tính là
cái gì?
Cũng chỉ có mày, khi thắng khi bại, khi bại khi thắng với Trần A Điêu.
Còn không đợi Viên Thuật phản ứng, người Học phủ Vân Châu đã khó chịu. Ý
gì đây, tụi bây thảo luận gì đấy? Không có sức chiến đấu thế cơ à? Chưa gì sợ
thành dạng này rồi.
“Quên đi, không nghĩa lý gì hết.”
“Rút lui rút lui, đi ăn cơm, biết thế đã không nói. Cậu nữa đấy, tìm Học phủ
Đam Châu làm gì, thầy cô từng nói đừng cúi đầu đi tìm đối thủ...”
Ai nhẫn nhịn được cái này?
Tên đã lên dây, Viên Thuật, người duy nhất trong đám người chân chính không
chịu nổi việc bị trêu chọc, đã bùng nổ luôn: “Không sai, tụi này đánh không lại
mấy người đó!”
Đám người Thác Bạt: “...”
Người của Học phủ Vân Châu: “?”
Viên Thuật: “Nhưng vậy thì thế nào! Hiệu trưởng và cô chủ nhiệm chúng tôi
ghê gớm lắm, dẫn tụi này đi đánh khu B thẳng luôn. Ha ha, tụi bây chắc chưa
từng vào khu B đâu, hay là có đi rồi lại chạy ra? Nhưng tụi này thì khác, tụi này
có thầy cô bảo vệ, nằm cũng thắng! Hừ hừ hừ!”
Đụ má!
Cuộc tấn công đã đến đỉnh điểm.
Trong nhóm Học phủ Vân Châu có người giậm chân: “Dựa vào thầy cô cũng
gọi là bản lĩnh? Hiệu trưởng và giáo viên của tụi này còn tới khu A nữa đó! Tụi
tao có nhắc tới chưa?!”
(P1)
Nhắc rồi, mày vừa mới nhắc luôn đó.
“Có bản lĩnh đi liều mạng vốn liếng cá nhân đi!”
Viên Thuật vừa nghe đã bổ sung lập tức: “Mày đề cập vốn liếng với tao á? Ông
đây là người thừa kế duy nhất gia sản trăm tỷ trong nhà!”
Ném ra mấy thẻ đen ngân hàng Hoa Diệu đánh cái bộp.
Người Học phủ Vân Châu: “...”
Trận battle này mang độ khó cao đấy, trong lúc nhất thời tìm không thấy thứ
tương xứng. Chó má!
“Ha ha, dựa vào tiền tính là cái gì, có bản lĩnh thì đánh nhau đi, dựa vào sức
chiến đấu!”
Viên Thuật nghẹn ắng trong phút chốc. Hắn dựa vào tài nguyên mới đu tới được
C7, thật sự không dám so bì với cấp B của người ta. Thế cứ nhận thua như vậy?
Đánh thì đánh!
Mấy người Thác Bạt đang muốn ra mặt.
Tống Linh chợt nói thầm một câu: “Tu vi ngang hàng?”
Lời này như ám chỉ điều chi.
Trình Chương kịp hoàn hồn, toan mở miệng.
Hả? Nhiêu Tuyết Nhã nói chậm rì rì: “Tu vi ngang hàng? Nếu nói ngang nhau
thì đặt cược… Người thua xì tiền, mấy người có tới không?”
Hồi nãy bọn họ bị đả kích bởi lẽ tu vi thấp hơn một cấp thật, tuy nhiên họ vẫn
nhìn ra được một ít cửa ngõ và đó là sức chiến đấu thực tế của bọn họ rất mạnh.
Trạm dịch Số 1 đâu phải không có người của các Học phủ khác, cho nên...
Tống Linh thiện bí thuật tâm linh, e đã cảm ứng được những người này mạnh
yếu ra sao, thế là ám chỉ cả bọn PK lừa tiền.
“Đi thì đi, sợ mấy người chắc?!”
“Không biết trời cao đất rộng!”
Người Học phủ Vân Châu vừa nghe đã mừng húm, hùng dũng hiên ngang muốn
thi đấu. Người của Hải Thiên Nhất Sắc đúng là biết bán buôn, quản lý lập tức
sai người sắp xếp sân thi đấu trong khách sạn.
Điền Trung Dã: “Chờ đã, không ăn cơm?”
Tên này thuộc phái dị giáo, từ đầu đến cuối còn chưa kịp phản ứng được chuyện
gì, cứ muốn ăn cơm.
Nhưng cậu ta vừa nhắc nhở, những người khác hoàn hồn lại.
Người ở Đam Châu: “Đúng đúng, ăn trước đã.”
Tố chất tâm lý không kém đấy, thu phóng tự nhiên, tiếp đó cả đám đi sang bấm
nút chọn món rồi ăn, hệt chưa từng xảy ra chuyện gì.
Người bên Học phủ Vân Châu: “???”
Không phải chứ, tụ bây cố tình? Ngon, gian trá đấy, lấy tiến làm lui, bày đặt ăn
cơm cho có lệ?
Người của Học phủ Vân Châu nghẹn một hơi nhưng không tiện cấm người ta ăn
cơm, bằng không nó lại khiến họ trông có vẻ vội vã.
Bọn họ là anh thứ hai trong năm châu, phải có khoan dung.
Vậy thì ăn!
Từ đầu Tống Linh nào có ý định tham dự, thuần túy chỉ nhắc nhở những người
khác mà thôi. Giờ phút này cô ấy ở phía sau mua một ít đồ ăn.
Vốn chỉ là một đám học sinh gây cảnh sôi nổi. Trong đám tu sĩ có người hơn
20-30 thậm chí 40-50 tuổi và đang xem trò vui, thậm chí có người còn đang
thảo luận xem rốt cuộc hai Học phủ có đánh nhau hay không.
Lúc Tống Linh mua đồ, cô ấy lơ đãng liếc qua một chỗ và sững sờ một hồi.
Phải không?
(P2)
A Điêu nhận ra, không thể chứ, bí thuật tâm linh của cô nàng này mạnh đến
mức có thể dò xét được mình mạnh hay yếu và lớp ngụy trang?
Nhưng chẳng bao lâu cô nhận ra đâu có phải.
Bồn Cầu: “Là liên tưởng đến cái thùng cơm Trần A Điêu này rồi.”
A Điêu: “...”
A Điêu thoáng nhìn qua đồ ăn trên bàn mà trong lòng thấy ảo ma: Xui vậy ta,
tôi toàn gọi mấy món bình thường mình thích ăn, cho nên cậu ấy nhận ra hả?
Cái này có vẻ gượng ép lắm, hoặc là cậu ấy mẫn cảm thái quá.
Cũng may Tống Linh quay đầu, sau đó gọi một ít hải sản hoa quả khô, như
muốn tí nữa mang đi.
Ồ, hóa ra là vậy.
A Điêu thở phào nhẹ nhõm, đang định ăn cơm tiếp.
Người của Học phủ Lâm Châu tới.
Bên Học phủ Đam Châu còn chưa gọi xong bữa ăn, vừa quay đã thấy ngay học
sinh hai Học phủ bên kia tiến vào một đợt chiến tranh miệng liên tục. Ngặt nỗi
tố chất tâm lý của người Học phủ Lâm Châu đâu bằng Đam Châu, cứ thế muốn
đánh nhau tại chỗ. Đánh nhau coi như xong, nào đề cập đến tiền cá cược.
Quá trẻ con, đúng quá.
Chẳng có tí chững chạc chút nào.
Nhìn lia qua đám bạn cùng trường mang vẻ mặt khinh bỉ mà chả hề có tâm lý bị
bức bách, Tống Linh bất đắc dĩ ấn mi tâm.
Sao cứ thấy A Điêu không có ở đây nhưng lại ở khắp mọi nơi.
Cô ấy luôn có ảo giác thế này.
A Điêu vừa uống súp tiêu cay (Hulatang) vừa than thở: “F4 à, chẳng qua là Học
phủ Hàn Châu làm người thay thế trên bàn đánh bài.”
Bồn Cầu: “Làm sao tôi cứ thấy cô giấu chuyện xấu gì đó?”
A Điêu: “Nói gì thế, hiện giờ lấy thân phận Nhị công tử nhà họ Triệu, tôi còn
muốn ăn hiếp họ chắc? Tôi cần hằm hè thế cơ à?”
Bồn Cầu: “...”
Nhưng tình hình nhanh chóng được kiểm soát... người đè ép được đám học sinh
này tới.
Lý Chiêu Vũ đến.
Tu vi đến A, con cháu dòng chính của tộc họ Lý bá chủ Vân Châu, thật sự
không thể coi thường.
Nhóm Học phủ Vân Châu ngoan hơn rất nhiều, mỗi tội người kia ngạc nhiên
đâu phản ứng lại trước lời than thở của ba Học phủ. Cô ta vừa nhìn thấy A Điêu
đã muốn tới chào hỏi.
Thật ra cô ta đã tới cấp A, sức chiến đấu cao nhất gần cấp Ly Trần, cộng thêm
một ít bảo vật chưa chắc không thể đọ sức cùng cấp Ly Trần phổ thông. Có điều
cô ta mang quá nhiều tâm tư, cảm thấy mình đã mang cấp A vậy anh Triệu này
có trình độ tới cỡ nào?
Vì vướng tuổi tác làm giậm chân tại chỗ hay là phát huy tài nguyên của gia tộc
thần bí mạnh mẽ, tiếp tục tăng vọt?
Cô ta cần dò ra kết quả... Chí ít trước mắt cô ta nhìn thấy người này vẫn như
trước, là một anh trai mặc quần đùi bình thường.
Càng khiêm tốn càng bất thường.
Lý Chiêu Vũ bước đi theo dạng chữ T của siêu mẫu chuẩn bị đến gần A Điêu,
bỗng nhiên bị người nào đó ngăn cản.
(P3)
“Em gái Chiêu Nghiên, đã lâu không gặp, không ngờ được em tới cấp A mà chỉ
là A1 thôi sao?”
A Điêu nghe tu sĩ bên cạnh than thở, người này là Đông Quách Diệu Vân xếp
thứ hai tại Học phủ Lâm Châu, song người đứng đầu cũng mang họ Đông
Quách. Cặp Đông Quách xưng bá Học phủ Lâm Châu, bởi vậy có thể thấy được
gia tộc Đông Quách mạnh mẽ.
Mỗi tội bàn về thực lực gia tộc, tộc họ Lý mạnh hơn Đông Quách về tổng thể,
tương tự như Vân Châu mạnh hơn Lâm Châu.
Chỉ bàn về địa vị gia tộc, Lý Chiêu Vũ kém đối phương.
Mặc dù Đông Quách Diệu Vân trưng nụ cười tủm tỉm, nhưng y nhìn xuống Lý
Chiêu Vũ như thể khiêu khích cô bằng địa vị, bằng sự khác biệt giữa nam nữ và
những thứ linh ta linh tinh khác trong cuộc trò chuyện tựa đang nói chuyện
phiếm, và điều này cũng đang sỉ nhục cô ta.
Nhưng Lý Chiêu Vũ đâu phải người lương thiện gì cho cam, cười tủm tỉm đáp
lời hệt thế: “Anh Đông Quách là Thầy Cấm Kỵ?”
“Còn chưa đâu. Phải mà lên cấp đoan chắc sẽ chung vui với em, suy cho cùng
việc vui của anh cũng là việc vui của em đấy.”
Lý Chiêu Vũ không tiếp lời này, trái lại cho hay: “Có đôi khi em hâm mộ anh
quá. Trước hết chính là anh trai anh, có người để bảo vệ anh, đâu có như em, cái
bạn họ Đoàn hạng nhất trường chúng em đâu chào đón em đâu… Đúng không
bạn Đoàn. Không biết giữa cậu với anh Đông Quách ai có thể lên Viện Lộc Sơn
đây?.”
Ánh mắt Đông Quách Diệu Vân chợt lóe, hiện vẻ không vui, đồng thời vẫn liếc
Đoàn Phi một cái, người này không màng tới bọn họ, thay vào đó tự mình đi gọi
đồ ăn.
Quan trọng là bấy giờ đang là lúc cao điểm khi các tu sĩ trở về, những người
này ở bên ngoài màn trời chiếu đất tử chiến nhiều ngày, trở về muốn bổ sung
chút đồ ăn là chuyện vô cùng thường tình, thành thử đám con cưng của trời
đụng độ nhau chả phải là chuyện quái đản.
Muốn nói về giả vờ, cần có Lý Chiêu Vũ và từng đại ca tại các Học phủ này hóa
trang lên sân khấu mới trấn giữ được tình tràng diện.
Bấy giờ A Điêu nhìn khách khứa tụ tập trong nhà hàng, rồi lại nhìn sang đám
con cưng chất lượng cao năm châu thế này. Vốn định xem drama xong thì ăn
cơm, chợt cô như gian thương gặp phải đám ngốc mềm ngọt, lập tức bắt được
cơ hội kinh doanh.
Nhưng cô do dự.
Khiêm tốn? Mình nên khiêm tốn đi chứ. Không phải sau khi boss quật khởi toàn
giả heo ăn thịt hổ à? Mình như vậy mà đi trộn lẫn với trận chiến võ mồm hệt
của phái nữ thế này không tốt lắm.
Không có phong cách.
Nội tâm rối rắm giãy dụa 0.01 giây.
Khụ! Cô cố tình ho.
“Anh Triệu? Anh cũng ở đây.”
(P4)
Vừa cùng Xích Trình chạy tới nhà hàng và thấy cục diện bất thường muốn rời
đi, Hàng Tú Kim liếc mắt đã thấy A Điêu và mắt sáng ngời hẳn. Nói cho cùng
đã có ân cứu mạng, cô gái mang trái tim ấm áp theo bản năng chủ động tiến lên
chào hỏi, ngôn ngữ cung kính cảm kích.
Lý Chiêu Vũ quay đầu thấy thế, phỏng chừng bản tính lúc ấy muốn gây chuyện,
hơn nữa tâm tư thăm dò vốn đã có, vì thế ánh mắt cô ta lóe lên, lắc mông đi
sang.
“Anh Triệu này, anh biết em Tú Kim nhà chúng em? Đúng là có anh mắt…
Thảo nào không thích em. Cũng đúng, em nom thiếu đứng đắn, là một cô gái
tầm thường thế này, từ đầu đã không làm người ta yêu thích.”
Trong đám người, bọn Điền Trung Hương không hề mang dáng dấp của F5 Học
phủ tí gì chỉ biết yên tĩnh hóng hớt bất thình lình thấy cảm giác thật khó tả.
Điền Trung Dã: “Sao tôi thấy lời này quen quen ta.”
Nhiêu Tuyết Nhã: “Ngôn ngữ là một nghệ thuật.”
Pha trà (xanh) cũng vậy.
Cho nên…
Lập tức từ một người đàn ông vận quần đùi bình thường lại biến thành trung
tâm đám đông. A Điêu bình tĩnh, bình tĩnh giả bộ thanh cao lạnh lùng: “Cô
nương Chiêu Vũ, xin hãy tự trọng.”
Lý Chiêu Vũ: “...”
Tôi bưng một ly trà thương cảm mình không đứng đắn vì mong anh phủ nhận,
anh thật sự kêu tôi cần tự trọng? Tôi đã làm gì tôi!
Từ Lý Chiêu Vũ + 144444!
Từ Đông Quách Diệu Vân +77777!
Y khó chịu bèn lườm A Điêu. Cảm nhận được tu vi linh năng của tên này cũng
ở cấp A; tuổi tác không nhỏ, còn lớn hơn bọn họ nhiều; chả có tí phong thái tôn
quý gì; càng không quen mắt; không có xuất thân cao quý; thậm chí không có
cả triển vọng; cơn cớ Lý Chiêu Vũ gian xảo này thân cận như vậy? Dùng hắn để
làm nhục mình?
Trò xiếc của phụ nữ, than ôi!
Đông Quách Diệu Vân nở nụ cười, y đi tới, ngón tay gõ xuống mặt bàn A Điêu
cộc cộc: “Em Chiêu Vũ có mối quan hệ thật rộng. Vị này là? Tha lỗi cho mắt tôi
tệ, tôi không biết thật, đừng nói là thầy cô của Học phủ Vân Châu? Không
đúng, Học phủ Vân Châu có yêu cầu nghiêm khắc, giáo viên giảng dạy hiện tại
hầu hết ở cấp A7 hoặc Thầy Cấm Kỵ rồi, đâu phải như bên Đam Châu và Hàn
Châu.”
Người Học phủ Đam Châu: “???”
Đầu gối hơi đau ta.
Má, chủ nhiệm lớp tụi này có khí thế mạnh tột cùng!
Không đợi người bên Đam Châu phản ứng, A Điêu đã mỉm cười.
Nếu như là người quen thuộc với cô, giờ phút này họ chắc chắn sẽ hiểu được nụ
cười này.
Chẳng hạn như Bồn Cầu: Đến rồi đến rồi, nó sắp bắt đầu biểu diễn, chuẩn bị kỹ
ghế đẩu và ngoan ngoãn-ing.