“Cô nương Chiêu Vũ.” A Điêu khách sáo gọi Lý Chiêu Vũ.
Lý Chiêu Vũ thầm nghĩ: Vừa rồi còn kêu mình tự trọng, giờ bày giọng điệu dịu
dàng đấy gọi mình làm gì?
“Anh Triệu có chuyện gì muốn nói với em?”
A Điêu thở dài: “Có đôi khi tôi ghen tị với mấy cô lắm vì vẫn được đi học.”
Lý Chiêu Vũ cũng coi như là người có tâm tính nhạy bén, vừa nghe vậy đã cười
khinh khỉnh: “Anh Triệu chưa từng đi học?”
A Điêu: “Thật sự chưa từng trải qua.”
Không phải chứ, không phải là trong nhà anh giàu lắm à?
Lý Chiêu Vũ đang buồn bực lại thấy A Điêu cụp mắt thở dài che trán, làm một
lần luôn ba động tác: “Trước giờ trong nhà toàn mời thầy tới dạy cho tôi, 12
người đủ để tạo thành đội bóng, ngay cả cơ hội đi học cũng không cho tôi. À,
hình như trong 12 người đó có 6 người thi vào Viện Nghiên cứu Khoa học rồi.”
Lý Chiêu Vũ: “?”
Đám người: “...”
Từ...
Đã có một làn sóng nhỏ bắt đầu tặng cho năng lực niệm.
“Chuyện đó là tốt lắm đấy. Anh Triệu còn hâm mộ chúng em?” Lý Chiêu Vũ
không nhẫn nhịn được đã trợn trắng mắt.
Nhưng A Điêu đã rơi vào phiền muộn của chính mình: “Hâm mộ chứ. Cô
không biết cảm giác mất mát khi được gia đình mong đợi quá cao nhưng cô lại
tuyệt không cách gì làm họ thỏa mãn. Nhớ năm đó, khi anh chị tôi toàn tu luyện
thành Thầy Cấm Kỵ trong vòng nửa tháng mà tôi vẫn còn ở cấp B, cô không
biết trong nội tâm tôi tự ti cỡ nào đâu. Đi đến đâu là cứ ước gì mình có một cái
áo che đi mất, hơn nữa người ti tiện là tôi không còn thích nhóm mấy anh chị
ngày qua ngày. Nhân tính chính là như vậy, ghen tị là nguồn gốc tội lỗi đấy.”
“Có điều ghen tị thì làm được gì nữa đây? Có người bảo chỉ cần tôi tìm một
chút tự tin từ nơi khác, không so bì với nhóm anh chị, cứ cúi đầu nhìn xuống,
nhìn vào những người tầm thường kém xa tôi. Thế là tôi trốn ra ngoài, đi khắp
nơi, nhìn khắp chốn, biển núi bao la, người giỏi còn có người giỏi hơn, cuối
cùng tâm hồn của tôi đã được thỏa mãn.”
Lúc Lý Chiêu Vũ nghe được nửa tháng tới Thầy Cấm Kỵ đã hãi hùng khiếp vía,
bán tin bán nghi. Cô ta thăm dò: “Anh tìm được tự tin?”
Anh là Thầy Cấm Kỵ? Hay vẫn là… Cô ta không hiểu ý của anh giai họ Triệu
khi nói mấy lời này cho lắm.
A Điêu: “Không, tôi tìm thấy mấy cô.”
Lý Chiêu Vũ: “???”
Khóe miệng A Điêu vẫn duy trì độ cong từ nụ cười dối trá cà rỡn đầy coi khinh,
đưa mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây.
“Ý tôi là, mấy bạn ở đây này… Tất cả các bạn nhỏ.”
“Bao gồm cả mấy bạn nhỏ, cái bên đứng trong góc xem trò hay không có ý định
quản lý...”
Cổ Đường (Cố Vân Đường) đứng trong góc: ??? Từng là người hạng nhất Học
phủ Lâm Châu nhưng về sau không ngừng giả làm heo, giờ phút này anh ta cảm
thấy chắc chắn người được đối phương đề cập tới không phải là mình.
(P1)
Anh ta không dằn lòng nổi đã nhìn sang góc hẻo lánh khác.
Tại mấy nơi hẻo lánh có một số tu sĩ bình thường lạ mặt, bạn tuyệt không phân
biệt được anh trai họ Triệu này nói tới ai. Nhưng rất nhanh đám người phát hiện
ra rằng cô đâu có ý chỉ đích danh ai đâu
Bởi vì...
“Tất cả các bạn là sự tự tin tôi tìm thấy.”
Mẹ kiếp!
Từ Đông Quách Diệu Vân + 177777!
Từ Lý Chiêu Vũ + 155555!
Từ Cổ Đường +...
Từ Đoàn Phi..
Từ Thác Bạt...
Gọi con cưng của trời là sao? Chính là nhân tài chất lượng cao của nhân loại
làm khơi khơi vẫn đủ dội bom hơn một trăm ngàn.
Từ người đã từng là thứ nhất, đang là thứ nhất, hay là thứ hai thứ ba thứ tư thứ
năm… bất kể là Học phủ Vân Châu hay là Học phủ Lâm Châu, Học phủ Đam
Châu này nọ.
Ai nấy đều bị nổ tung và ói ra năng lực niệm tại đây.
Danh sách bay ra vút vút và không có xu hướng ngừng lại, vì vậy khi Đông
Quách Diệu Vân tức giận và cười nhạo chế giễu.
“Giọng điệu lớn lối đấy, không biết thực lực anh đây ra làm sao, không bằng…”
Mí mắt A Điêu nhấc lên, lấy ra quân hiệu Vạn Phu trưởng trong quân đội.
Đánh bộp một tiếng, cô vỗ lên mặt bàn và bình tĩnh hỏi y: “Chú muốn nói cái
gì?”
Đông Quách Diệu Vân: “!!!!”
Từ Đông Quách Diệu Vân + 222222!
Từ...
Tu vi A nào đó có thể quần nhau với Thầy Cấm Kỵ.
Tu vi A+ nào đó đã có thể sánh với Thầy Cấm Kỵ.
Tu vi nào đó khó lường, giả làm heo ăn thịt hổ.
Tuyệt đối là cặn bã trước mặt quân công.
Quân hiệu vừa xuất hiện, cả nhà hàng bặt thinh như tờ, Lý Chiêu Vũ ngẩn ngơ,
tính toán thời gian Triệu Nhật Thiên này đến vùng biển phía Nam. Khi ấy người
ta vừa tới mà thôi, bấy giờ trôi qua mới bao lâu mà đã kéo được quân công tới
Vạn Phu trưởng? Cái này phải giết bao nhiêu ma quỷ!!
Tâm tư của cô ta biến chuyển cực nhanh, đang muốn điều chỉnh tư thế mới để
chinh phục anh Triệu.
“Ôi này, náo nhiệt quá, vừa rồi vị đạo hữu nào nói người có mặt ở đây toàn là
rác rưởi?”
“Tâm sự với mấy người chúng tôi đi?”
Đột nhiên một nhóm người bước vào cổng.
Nói cho đúng là năm người.
Năm người mặc đồng phục Học phủ Thanh Châu, tất cả đều là Thầy Cấm Kỵ
cấp Ly Trần.
Nhưng điều đáng sợ là trước ngực của bọn họ đều cài quân hiệu Vạn Phu
trưởng.
Ai nấy toàn là Vạn Phu trưởng, chưa kể tuổi thì trẻ mà lại mạnh mẽ.
“Ái chà, quân công Vạn Phu trưởng đấy, giỏi quá cơ.”
Chàng trai đầu trọc dẫn đầu sờ lấy cái đầu bóng lưỡng của mình, nét mặt hệt hồ
ly, mắt híp lại thành một khe hở, chậm rãi báo ra tên mình: “Tại hạ là Tống Nhị
Hồ ở Thanh Châu, thỉnh giáo danh tính của vị đây.”
Toàn bộ nổ tung.
Biểu hiện của đám người Lý Chiêu Vũ đổi sắc đồng loạt.
Bọn người từ Học phủ Thanh Châu đã đi ra từ khu vực A, mà lại…
(P2)
Đông Quách Diệu Vân sa sầm cả mặt, có điều vẫn cười hiền lành trả lời: “Ủa
Nhị Hồ ra rồi đó hả? Mấy cậu là Thầy Cấm Kỵ hết? Xem ra giờ đây cậu cũng
coi như là người nói một không hai ở Học phủ Thanh Châu rồi.”
Ngay cả nhìn Tống Nhị Hồ cũng lười nhìn y, cứ thản nhiên cho hay: “Chưa
từng nghe nói qua tại Học phủ Thanh Châu không phải Thầy Cấm Kỵ không
vào top 10 à? Nếu ông không đột phá chả lẽ để người ta giẫm lên đầu trọc chắc.
Về phần mày, bớt gài bẫy tao đi, nói một không hai? Tống Nhị Hồ tao đây
xứng?”
Thằng này xài xể mình? Không, là Nhị thiếu gia Đông Quách, là toàn bộ những
người ở đây không bằng hắn.
Xứng chắc?
Xứng phách lối trước mặt của gã sao.
Con cưng của trời tại Thanh Châu là gì? Ngạo nghễ năm châu, không thể địch
nổi!
Đám người Thác Bạt cảm thấy không thở nổi, bỗng nhiêu hiểu rõ biểu hiện khó
tả của hai người Khúc Giang Nam khi để bọn họ trở về.
Bởi vì hai người đã đoán được tình huống đặc thù hiện tại ở vùng biển từ lâu,
đoan chắc người của năm Học phủ sẽ cho đám con cưng của trời trở về.
Như vậy hiển nhiên bọn họ sẽ thấy nhau.
Mà người chói mắt nhất năm châu là ai?
Thanh Châu, Học phủ Thanh Châu, con cưng của trời tại Thanh Châu.
“Mày nghĩ 3 vị trí đầu của Học phủ Thanh Châu sẽ không giết người nhà
mình?”
“Tiêu Ải, Âm Thương Hạc và Từ Duệ, cho tới bây giờ ba tên biến thái chết bầm
đó toàn giết tao như chó.”
Đúng vậy, Tống Nhị Hồ chính là anh tư tại Học phủ Thanh Châu, mà người
trong đội của gã lại xếp hạng thứ 5 thứ 6.
Tại vì đâu họ muốn lập nhóm?
Đó là bởi vì ba người đầu tiên chả ra làm sao cả! Bọn họ đành phải lập nhóm để
giữ mạng! Má!
Nói đến top 3 tại Học phủ Thanh Châu, đoán chừng người ở các châu khác đã
từng nghe nói đến, bấy giờ ai nấy đều lặng thinh, mỗi tội nhìn Tống Nhị Hồ cáu
kỉnh nên ai cũng hay tâm trạng gã khá xấu vào lúc này. Thế nên sau khi chửi
xong Đông Quách Diệu Vân gã còn nhìn sang A Điêu phát tiết.
Cũng đúng, xưa nay Tống Nhị Hồ kiêu ngạo ngang ngược, tự xưng là ngạo thị
quần hùng; có điều gã sinh không gặp thời, cứ thế bị ba hòn núi lớn phía trên đè
đến ngạt thở, tính nết thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện thường.
“Tống Nhị Hồ đây trước giờ chưa từng gặp ai không bằng tôi mà còn bày đặt
làm X trước mặt! Anh Triệu này, sao rồi, không cắn ra được tiếng nào à?”
Có cái gọi là đừng giả vờ, sẽ bị sét đánh.
Tống Nhị Hồ chính là luồng sấm sét nọ.
Người họ Triệu này quá phách lối, chính xác giẫm lên điểm xúc phạm gã.
Vạn Phu trưởng? Ghê gớm lắm sao? Đụ má!
(P3)
.........
Lúc này không khí trong nhà hàng tương đối lúng túng, Lý Chiêu Vũ là đứa cặn
bã khi yêu, thấy thế lập tức buông tha chuyện lôi kéo anh Triệu.
Anh ấy lớn tuổi rồi, hình như không hung hăng được như mấy kẻ con cưng của
trời đầy biến thái ở Thanh Châu đâu. Hơn nữa người mạnh tụ tập tại Thanh
Châu, năm Thầy Cấm Kỵ đạt chuẩn 18 tuổi này đều có gia tộc siêu cường trải
dài khắp năm châu sau lưng; thậm chí đứa hạng hai hạng ba tại Thanh Châu còn
không thua kém tộc họ Lý bọn cô.
Cho nên... Lý Chiêu Vũ cấp tốc cân nhắc ưu và nhược điểm.
Trong đám người, Tống Linh, người giả vờ bưng mâm cơm ngồi ở một góc bắt
đầu ăn, đang quan sát những người này. Có điều trong não bộ lại có thể cảm
nhận được tinh thần bọn Tống Nhị Hồ mạnh mẽ ra sao.
Mà năm người đó tuyệt không phát giác.
Cụp mắt xuống, Tống Linh uống một ngụm sữa rồi liếc qua cái thùng cơm họ
Triệu… Ặc, ủa anh gì ơi?
Phần tinh thần của cái anh trai họ Triệu này đâu?
Những gì cô nhìn thấy là ánh sáng nhấp nhem tương tự những người khác.
Tương tự hả? Mơ đi.
Với lại quan sát bộ dáng anh trai họ Triệu này từ sau khi năm người Tống Nhị
Hồ xuất hiện mà vẫn không quên dùng móng vuốt rút thanh cua ăn… Tống
Linh mơ hồ có dự cảm — năm đứa con trời Thanh Châu làm cao trước quần
hùng sắp bị ngã nhào.
Tuy nhiên Tống Linh đã phán đoán sai bởi lẽ anh Triệu cứ như nhượng bộ, bặt
thinh không lên tiếng.
Ôi, thật đáng xấu hổ.
Nhất định giờ đây danh tiếng trong xã hội của anh ta bị tổn hại nghiêm trọng
rồi…
A Điêu với danh tiếng xã hội tổn hại nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô
đang chờ đợi, chờ đợi cho đến khi cô đã cảm nhận được một số người bước vào.
Vào tìm cô.
Mười lăm giây, ngay khi Tống Nhị Hồ cảm thấy chán phèo muốn tự ăn cơm,
ngoài cửa lại hừng hực tinh thần, và một đám người vào cửa.
Khí thế thật mạnh mẽ.
Mười Thầy Cấm Kỵ, một đoàn người cấp A, còn có rất nhiều sĩ quan trong đó
có cả mấy Thiếu tá dưới sự quản lý của quân đội Thanh Châu. Vì họ vừa chiến
đấu vì sinh tử liên tục trong khu B một thời gian, cả người nồng nực hơi thở
hung hãn chẳng dứt, đè ép tới độ đám người ngạt thở.
Nhưng bọn họ đâu thèm ngoái trông sang đám người Tống Nhị Hồ, mắt quét
quanh, cả nhóm bước nhanh tới.
Chưa đến nơi đã giống như yến con trên tổ.
“Đại ca!!!!”
“Anh ơi!”
“Cuối cùng cũng tìm được anh!”
“Anh ơi! May mà tìm được anh đấy!”
Người trong nhà hàng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy những Thầy Cấm Kỵ
cùng với sĩ quan kích động chạy đến trước mặt anh trai họ Triệu mà bọn họ coi
là có danh tiếng tổn hại.
“Anh, anh không biết sau khi anh đi là tụi em gặp cái gì đâu, đáng sợ lắm.
Thiếu điều chúng em bị diệt cả cảm rồi.”
“Phải mà anh ở lại đã tốt rồi, hàng chục ngàn Người Cá đó tính là cái gì chứ!
Đại ca âm hiểm giả dối, cả đời độc đất!”
(P4)
“Đúng đúng đó đại ca, anh trở về khi nào?”
Nhóm người này thật lòng kích động, mẹ nó không so không biết, so rồi mới
hay anh trai họ Triệu giúp đỡ người nghèo của bọn họ ghê gớm cỡ nào.
Không phải ai cũng đánh được dạng lấy ít thắng nhiều, không tử vong vẫn đại
thắng!
Đầu óc, đầu óc thật sự quá quan trọng!
So với đại ca, các chỉ huy khác đều đồ bỏ!
Những người này kích động không chịu nổi. Người trong quân đội lại không
cảm thấy bọn họ đánh giá quá cao anh trai họ Triệu này vì Thiên Phu trưởng có
trang phục chiến đấu là giáp chắn có quay lại video, hắn cho nội bộ quân đội
xem qua và lớp lãnh đạo đã vỗ phách ngay và luôn.
“Bọn họ vừa nói là tôi biết ngay anh trai họ Triệu này nhất định là ngài Triệu
đây.” Tần Dần cười rồi hành lễ.
Trái lại A Điêu không dám xem thường: “Thiếu tá Tần khách sáo rồi, hiện tại
tôi chỉ là Vạn Phu trưởng, không thể gánh vác nổi cái chào nhà binh thế này.”
“Chỉ dựa vào ngài Triệu chém giết ma quỷ cấp 7 cùng với toàn lực tiêu diệt mấy
ngàn con Cá Mập Ba Đầu, dựa vào sức một mình đánh thông một hố đất cấp 5
chứa hơn chục ngàn ma quỷ lớn như thế, công lớn như vậy mà thì dù chưa được
xét duyệt quân công vẫn có thể cân nhắc lên tới chức Trung tá. Nên có một
tiếng đại nhân này.”
“Cảm ơn đại nhân khi không phải người năm châu lại ghé qua đây, vì năm châu
tôi dẹp yên ma quỷ, trợ sức bình định khu B nguy hiểm.”
Tần Dần thật sự đầy bùi ngùi. Anh trai này vẫn có dấu vết để lần theo, suy cho
cùng đây cũng là một người mạnh mẽ dùng hai ngày đã càn quét gần hai mươi ổ
tội phạm.
Anh ta xúc động, tất cả mọi người tại trạm dịch Số 3 tự hào, còn mấy người
khác… bị sốc nặng.
Không biết nói gì.
Nhà hàng im lặng như tờ, trong sự thay đổi cảm xúc, họ điên cuồng gửi cho A
Điêu năng lực niệm.
Từ Tống Nhị Hồ +320000!
Từ Đông Quách...
Một đợt này quét được hơn hai mươi triệu năng lực niệm tại toàn bộ nhà hàng,
cộng thêm hai ba đợt sóng hồi nãy, cô đã moi được tới 50 triệu năng lực niệm.
Đó là chưa kể tới hơn 10 triệu năng lực niệm còn lại sau khi đổi xong Điểm
Binh Triệu Tướng, hiện tại năng lực niệm trong tay cô đã hơn 60 triệu.
A Điêu bình tĩnh bên ngoài thế thôi nhưng trong nội tâm lại mỉm cười: Rất tốt,
nhưng mình đã hài lòng rồi sao?
“Khách sáo quá, dù thân có ở chỗ nào, là người nào, đã làm người Đường Tống
sẽ chiến đấu gì nhà cửa đất nước, xá gì tới công lao.”
“Về phần ma quỷ cấp 7 kia, thật sự không phải do một mình tôi giết, mà là giết
cùng với Thiếu Hầu gia của tộc họ Hàn tại Hàn Châu. Nhưng sau đó hai người
chúng tôi tách ra, không biết hắn có gặp chuyện ngoài dự liệu bên ngoài hay
không, nếu như chết rồi xem như tôi thiếu mất một người anh em.”
Từ Hàn Trạc + 299999!
Tốt, thằng chó! Ông biết ngay mày cũng ở Hải Thiên Nhất Sắc, còn thay đổi vẻ
ngoài ngụy trang nữa!
Tránh tao à?
A Điêu cười thầm trong lòng, ngoài mặt ngoài tiếp tục bình tĩnh, quay đầu nhìn
về phía những người khác ở trạm dịch Số 3.
(P5)
Cô từng chú ý lôi kéo hảo cảm và danh vọng của những người này khi trước,
hiển nhiên phải duy trì tốt, vì vậy…
Cô thở dài, giơ tay lên vỗ vào vai của một Thầy Cấm Kỵ: “Mặc dù các anh em
đều tới tìm tôi nhưng có một số anh em từng chiến đấu cùng ngày hôm đó lại
không ở đây, tôi biết họ đã ở lại vùng biển đó mãi mãi.”
Đôi mắt của mọi người đỏ lên.
Mặc dù đây là chuyện thường nhưng thật ra… cũng coi như có tình cảm.
“Nhưng mấy cậu đã quay trở về rồi, là điều may mắn.”
“Có nhóm chat không?”
Ai nấy gật đầu.
A Điêu cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu bấm đầy bão tố, xong việc bèn
ngẩng đầu lên nói thong dong với mọi người một câu: “Chúc mừng người sống,
tiếc thương vì người chết.”
Trong khi mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, A Điêu đã tự mình đi ra ngoài.
Cô vừa đi.
Bộ dạng tùy ý là thế.
Nhưng hầu như phần lớn nhóm tu sĩ hoang dã ở vùng biển phía Nam đều nghe
thấy điện thoại di động reng leng keng cả một mảng, và họ mở ra xem.
Bao lì xì trong nhóm chat.
Ấn mở.
Đụng một tí đã được vài chục ngàn vài trăm ngàn, thậm chí có người mở ra là
nhận ngay vài triệu tinh tệ.
Có bao nhiêu người trong một nhóm? Có bao nhiêu nhóm?
Mọi người nghẹt thở.
Tung ra hơn cả tỷ đó?
Điền Trung Dã đột nhiên gãi đầu, không dằn lòng được: “Mấy cậu nhìn giúp tôi
xem thử số tiền này đúng hay không… Là 1 triệu hả?”
Mặt Nhiêu Tuyết Nhã tái mét trong một thoáng nhìn sang: “Là mười triệu.”
Điền Trung Dã: “?”
Ánh mắt của mọi người ở Học phủ Đam Châu nhìn cậu ta… như thể phun được
cả lòng ganh tị.
Tống Linh nhìn mấy triệu do mình mở ra với biểu hiện có phần khác thường.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng... tâm trạng hơi khó tả.
Nhưng họ Triệu này thật đáng sợ, năm gia tộc mạnh nhất năm châu kia đâu có
nuôi ra nổi con cháu mang khí thế ào ạt thế này.
Sâu không lường được.
Khi nhà hàng một lần nữa yên tĩnh, tổng giám đốc của Hải Thiên Nhất Sắc đi
đến.
“Các vị, nhân đây tôi xin thông báo ngài Triệu vừa mới đi tới quân bộ bên kia
nhận chức vụ quân sự. Có điều ngài ấy bảo bắt đầu từ hôm nay cho đến khi ngài
ấy rời khỏi vùng biển phía Nam, tất cả chi tiêu ăn ở của các tu sĩ ở Hải Thiên
Nhất Sắc đều do ngài ấy thanh toán.”
“Ngài ấy trả tiền.”
Rất tốt, lại thêm một tỷ.
Đám người trong nhà hàng: “...”
Nhiều người nhìn biểu hiện của bọn Tống Nhị Hồ và Nhị thiếu gia họ Đông
Quách.
Bỗng Tống Nhị Hồ cảm thấy lòng oán thán của mình đối với ba ngọn núi lớn
trên đỉnh đầu không còn nữa, bởi vì gã bị một ngọn núi lớn khác đánh bại.
Ở đâu ra anh trai mạnh mẽ thế này?!
Bạn nhỏ?
Ai là bạn nhỏ?
Tất nhiên đề cập đến tất cả mọi người ở đây, con cưng của trời tại năm châu
nào, con cưng của trời tại Thanh Châu nào.
Tới hống hách trước mặt anh trai họ Triệu sao, xứng đáng à?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Hôm nay toàn bộ do công tử họ Triệu là tôi trả tiền!