Gia tộc Đông Quách, Đông Quách Giảo Thanh dịch chuyển chạy trốn rồi bèn đè
ép thương thế, cẩn thận chặt đứt tất cả các dấu vết lần ra có thể xuất hiện tại
phía sau, lại thà bóp nát Bùa Dịch Chuyển giá trị liên thành mấy lần để đi vòng
nhiều hơn một chút, cuối cùng mới trở lại gia tộc. Đoạn ông ta bí mật làm một
loạt sắp xếp ngặt nỗi duy chỉ không liên lạc với bất kỳ người trong tộc Đông
Quách nào còn ở vùng biển phía Nam.
Ông ta biết bấy giờ bất kỳ người nào thuộc gia tộc năm châu ở vùng biển phía
Nam nhất định đều bị Cục tình báo giám sát chặt chẽ. Ông ta hiểu rõ đôi anh em
tộc họ Tiêu kia lắm, họ đâu phải là đèn đã cạn dầu, nhất là Tiêu Cận, kín kẽ
không lọt một giọt nước.
Cái xác đã bị hủy nhưng toàn bộ trang bị trữ đồ đều ở hết trong tay Triệu Nhật
Thiên. Tên này không chết ắt ông ta sẽ ăn ngủ không yên, có điều ông ta tỏ
tường sự cẩn thận của Đông Quách Vân Miểu, nó tuyệt đối không đặt đồ chứng
minh thân phận gia tộc bên trong trang bị trữ đồ. Dù cho có một số bảo vật có
thể thuộc về gia tộc bọn ông thì vẫn từ chối được, ví dụ như bảo giáo chủ giết
Đông Quách Vân Miểu và cướp lấy của nả.
Lại ví dụ như…
Đông Quách Giảo Thanh từng bước tu sửa sơ hở có thể để lại, vừa nhìn lom
lom kết quả bên vùng biển phía Nam.
Một mạch tới lúc chạng vạng tối, thông tin đã được xác định.
Thắng rồi.
Thắng, quyền hành tộc họ Tiêu tại Thanh Châu vững vàng như Thái Sơn, xưng
bá năm châu.
Đông Quách Giảo Thanh ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”
Theo suy đoán của ông ta chí ít cần một giờ nữa.
“Vì vừa rồi chiến trường xuất hiện một đợt Giam Giữ Cực Hàn.”
“Tuyết Yêu? Không phải như vậy càng khó đánh, sao có thể nhanh hơn?”
“Không phải Tuyết Yêu, mà là bên năm châu có Thầy Tâm Linh ở dưới hố đất
lợi dụng tế đàn ngược lại, thay đổi nội dung trận đồ, đoạt lấy nguồn năng lượng
cực lớn ẩn chứa trong thi thể Tuyết Yêu trong hố đất. Thế là không chỉ khởi
động lại tế đàn, mà người này còn khắc xuống đó thiên phú chủng tộc Giam Giữ
Cực Hàn của chúng, từ đó một lần thúc đẩy tình hình chiến sự biến hóa.”
Đông Quách Giảo Thanh giật mình cùng cực, thần sắc không ngừng đổi: “Thiên
phú khắc xuống tinh thần? Giữa trăm ngàn tu sĩ khó mà gặp được một người
như thế này. Tại đời đầu tiên đủ để xưng là tuyệt thế quái thai có phần tinh thần
biến dị. Bằng không dù phần tinh thần mạnh hơn nữa vẫn không có năng lực
thiên phú đáng sợ như vậy. Xác định được thân phận không?”
“Không thể, lúc ấy có quá nhiều tu sĩ năm châu dưới hố đất, đặc biệt còn có cả
con cháu Học phủ có tố chất cao. Thật nhiều người ở đó, không rõ thân phận, có
điều khi đó Khúc Giang Nam cũng vừa xuống hố đất. Hiện tại rất nhiều người
cảm thấy có liên quan đến cô ấy mà cô ấy cũng không phủ nhận.”
(P1)
Công kích của Khúc Giang Nam quá đặc biệt, vốn có đặc điểm tinh thần siêu
cường lại biết nhiều thứ, có thể làm được chuyện này âu không có gì đáng ngạc
nhiên.
Đông Quách Giảo Thanh cảm thấy khó giải quyết, bỗng nhiên nhận ra lúc trước
khi năm châu ra lời hiệu triệu, Tiêu Khiết La âm thầm mời hai người không gì
nổi bật tại Học phủ Đam Châu đúng là một nước cờ ra chiêu tuyệt đỉnh.
Nhưng câu hỏi đặt ra là với nước cờ thế này, hắn còn hạ xuống mấy bước nữa?
Tin, tín hiệu thần bí truyền đến tin tức: Ba châu nhập năm châu, chúng ta sẽ đổ
lỗi cho ba châu, mấy anh nhớ thúc đẩy, đến lúc đó mới có cơn cớ đưa xuống
lệnh của triều đình phân chia binh quyền Thanh Châu, áp chế tộc họ Tiêu. Anh
liên hệ tộc họ Lý ở Vân Châu đi, chỉ cần các anh hợp tác…
Đông Quách Giảo Thanh với hai gò má bọc xương không có biểu hiện gì khi trả
lời đối phương. Ngón tay cứ gõ bàn, một lát sau ông ta lại gọi to thân tín phó
thác hai việc.
Một trong số đó là cầm một phần máu thịt đi kiểm tra DNA, ông ta nhất định
phải biết Triệu Nhật Thiên này có phải là con cháu nhà họ Triệu không, hay lại
có thân phận khác.
Những người có thân phận bí ẩn thế này là kẻ đáng sợ nhất.
Anh không bao giờ biết người này đại diện cho sức mạnh của bên nào mà lại
lấy sức mạnh của riêng mình để hủy hoại cục diện thế này.
.....
Róc rách, dòng nước chảy tuần hoàn ngoài ống tre đập và từng tảng đá dọc theo
thành bể, trời xanh vội vã, những chiếc lá phong đỏ thắm đứng lẻ loi trên đầu
cành, treo lên những sắc màu lộng lẫy.
Đây đã vào thu, một mùa thu quyến rũ và sung túc, ai nấy đang tận hưởng niềm
vui của một vụ thu hoạch bội thu. Ví dù là quan chức thì cũng xử lý nhiều thành
tựu từ cách quản lý của triều đình sao cho ngay ngắn trật tự.
Vậy mà cô lại yết ớt bực này, mới 6-7 tuổi, hệt chú mèo con ốm yếu vừa được
sinh ra.
Một canh giờ trước, cô mệt nhoài trong ngực bà nội, được ma ma già đưa đến
phòng nhỏ nghỉ ngơi.
Đây vốn là nơi của cô, khi còn nhỏ cô thường xuyên được nuôi dưỡng ở chỗ bà
nội, đôi khi mẹ muốn gặp cô cũng thật trần ai. Thế nhưng theo dòng thời gian,
cô và bà nội dần xa lạ, tựa như bà nội thích những anh chị khỏe mạnh và ưu tú
kia hơn.
Cô nằm trong căn phòng nhỏ mờ tối, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc dù nơi này
không có người lui tới hơn nửa năm và cô thầm nghĩ rồi ai sẽ thích một đứa trẻ
ngày ngày dính mùi thuốc, vừa xấu xí, vừa yếu đuối, lại sống không lâu.
Hơn nữa bà nội đã luống tuổi, luôn có một số người khuyên bà đừng nên ở cùng
một đứa trẻ bị bệnh nặng, sẽ lây nhiễm.
Ngay cả cha cô cũng đã đề cập đến điều này đôi lần.
Hôm nay cô nghe thấy giọng nói của ông lần nữa, và còn mang theo một người
xa lạ.
Có vẻ như cũng là một ông già, bần đạo nghèo túng, nói là đạo sĩ gì đó.
Đạo sĩ nói có thể cứu cô nhưng phải đưa cô đi.
“Dựa vào sự tính toán của bần đạo, mệnh cách của cô bé thiên kim quý phủ yếu
ớt, căn cơ tổn hao, ngày sinh tháng đẻ lúc ra đời không thuộc quý phủ, nhà của
quý phủ khó lòng thừa nhận. Để lâu ngày chỉ sợ…”
(P2)
Trần Nhiên: “Ý của ông là mệnh cách A Điêu xấu, sẽ ảnh hưởng tới phong thủy
nhà họ Trần ta? Nhất định phải mang đi?”
Cô nghe thấy, chỉ mới 6 tuổi nhưng cô đã nghĩ: Rõ ràng lão đạo sĩ không có ý
này, tại sao cứ khẳng định con làm suy yếu nhà họ Trần? Không thể do người
xui quá sao? Không thể do phong thủy nhà ở nhà họ Trần quá kém không thừa
nhận nổi mệnh cách của con sao? Rõ ràng ít người thông minh hơn con, những
thứ bọn họ cần học thì con chỉ cần nhìn là hiểu; ngay cả những điều đại ca dạy
con, con vẫn có thể thấy là không quên được. Cha, từ đầu con có thể là đứa con
tốt nhất của cha.
Người không thích con như vậy.
Cô cúi đầu, đôi mắt ngấn lệ nhưng lệ không chịu rơi.
Lão đạo sĩ: “Để cứu mạng chỉ có thể như vậy.”
Trần Nhiên: “Có bao nhiêu phần nắm chắc?”
Lão đạo sĩ: “Năm phần.”
Trần Nhiên: “Chỉ có... Chỉ có năm phần?”
Lão đạo sĩ: “Nếu không mang đi, con bé không sống được quá mùa thu này.”
Trần Nhiên: “Ông còn chưa gặp nó!”
Lão đạo sĩ: “Bần đạo bấm ngón tay tính toán... Thiên kim quý phủ đã ói ra máu
đêm qua rồi.”
Giọng nói của ông ấy khàn khàn: “Số trời đã tới, nếu muốn chui nhủi trên đời
âu con người tất có lựa chọn. Con bé vốn không thuộc về nơi này.”
Trần Nhiên bặt thinh, đoạn quay đầu nói với bà nội: “Mẹ, hết cách rồi.”
Bà nội để cho lão đạo sĩ đi ra ngoài trước. Khi căn phòng chỉ còn lại hai người
bọn họ, bà ta mới thản nhiên cho hay: “Con đường làm quan của con lại gặp
cảnh nguy hiểm?”
Trần Nhiên cúi đầu, tâm tình sa sút: “Sợ là họa lớn, rất có thể sẽ hủy nhà diệt
tộc.”
Bà nội: “Đổ lỗi cho A Điêu?”
Trần Nhiên: “Mẹ lo lắng quá nhiều, con trai có mặt dày tới đâu cũng không đến
mức... Là con trai vô dụng.”
Bà nội: “Không cần nói mấy lời hay, nơi này không có người khác. Mẹ chỉ hỏi
con, phải chăng nhất định cần gửi đi.”
Trần Nhiên: “Vì để cho A Điêu sống sót.”
Bà nội: “Con có thể yêu cầu lão đạo sĩ này ở lại, cùng lắm chỉ là tiền tài mà
thôi.”
Trần Nhiên thốt giật mình: “Mẹ, triều đình cấm việc này, lỡ mà bị điều tra, mấu
chốt không phải là con, hơn nữa…”
Bà nội: “Một đứa con gái không thể sánh được với đứa lớn? Nếu đổi lại là con
bé Nhị tỷ thì sao?”
Trần Nhiên: “Mẹ...”
(P3)
Bà nội: “Đương nhiên cũng không làm được, trừ phi là thằng Tốn.”
Trần Nhiên: “Mẹ, thằng Tốn là hy vọng của gia tộc, truyền kế thừa gia tộc hoàn
toàn dựa vào nó, hiển nhiên khác người thường một chút.”
Bà nội: “Con nghĩ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trên đời này 10
tên đàn ông sẽ có 9 tên làm như thế, còn lại một tên đoán chừng là bất lực. Tiếp
nữa, ví dù một đám người cùng ăn phân thì đừng ghét đối phương hôi thối.
Nhưng nếu hôm nay con làm như vậy, mẹ hy vọng sau này con sẽ hiểu được
một hậu quả.”
Trần Nhiên: “Xin mẹ cứ nói.”
Bà nội: “Giả như có một họa lớn trong tương lai, là người làm cha mẹ, mẹ cũng
từ bỏ con. Còn nếu con bé không chết trong tương lai, cha con còn có thể gặp
lại, mẹ hy vọng con hiểu giữa hai con không thiếu nợ gì nhau.”
“Mẹ sinh mẹ nuôi con, cho con tính mạng và tương lai, ngược lại con thiếu nợ
mẹ.”
Trần Nhiên: “Đương nhiên là như vậy, đối với con trai mẹ là ân đức ân tình tối
cao, tất nhiên con phải hiếu thảo.”
“Con sinh nó, một không thể cho nó tính mạng khỏe mạnh; hai không thể nuôi
nó dưới gối. Lần này đưa nó đi tương đương tuyệt tình phận cha con của nhau,
ngày sau có hậu quả gì con có nhận nổi không?”
Đại khái Trần Nhiên không ngờ được sẽ nghe được lời nói tàn nhẫn của mẹ
mình như vậy. Có điều ông ta cũng có phần tỏ tường tâm tính lạnh lẽo của mẹ
mình. Một người phụ nữ để tang chồng bị các bên áp bức bắt nạt gặp phải đớn
đau lại kéo đứa con trai duy nhất lớn lên chèo chống gia đình, bạn làm sao có
thể chờ mong bà ấy yếu đuối lương thiện.
“Mẹ nói đúng lắm, hiển nhiên con trai… con trai nhận lấy.”
“Rất tốt, nếu đã nhận, vậy con tính sao với Ngọc Khanh? Mặc dù cô ta không
có đầu óc, nhưng suy cho cùng nó chỉ có một đứa con gái; vừa ghét vừa thích;
đã nhiều lần khiêu chiến với mẹ muốn đón A Điêu về. Làm sao con thuyết phục
được cô ta?”
“Con sẽ nói với cô ấy rằng A Điêu được đưa ra ngoài để cứu mạng, và tỷ lệ
sống sót là tám phần, không đi là chết chắc.”
Cô nằm trong phòng nghe thấy. Lúc Trần Nhiên do dự để rồi đến cuối vẫn nói
lời đồng ý, cô đã vùi đầu nhỏ của mình vào trong chăn, và nghe những lời cuối
cùng.
Cô nghĩ: “Mẹ sẽ đồng ý, mẹ không thích mình, chẳng qua không có mấy đứa
con khác. Nếu có một đứa trẻ khỏe mạnh và xinh đẹp hơn, chắc chắn mẹ sẽ vui
lắm, dù gì mẹ là người yêu cái đẹp đến vậy cơ mà.”
Cô nghĩ: “Liệu bà có miễn cưỡng chia tay với mình không? Có vẻ như không,
hình như bà chấp nhận. Có khả năng bà đã nghĩ đến việc rời xa mình từ hơn nửa
năm trước, để không phải đau buồn khi đứa cháu gái nhỏ thế này chết đi.”
Cô nghĩ: “Anh trai đâu? Đừng nói anh… anh cũng không cần mình nữa rồi?”
Cô nghĩ: “Nhưng mình không muốn đi đâu, mình sợ lắm.”
Sau đó cô ngồi trên xe lăn, lẻn vào viện của anh cả, thế mà anh ấy lại nửa quỳ
trước xe lăn, cúi đầu sửa sang chăn lông thật tốt thay cho cô.
“A Điêu, đi thôi, sống sót.”
“Anh không muốn em học giỏi cỡ nào, thông minh cỡ nào, nhưng em phải sống
sót.”
“Chờ thư của anh, chờ đến khi anh đi gặp em. Đồ em muốn, sách em muốn, hết
thảy những gì em muốn, anh sẽ tự mình đưa tới tay em trong tương lai.”
“Chờ anh đón em về.”
(P4)
Cô đã bị thuyết phục, cô nghĩ chỉ cần cô sống sót là cô sẽ có thể về nhà.
Hai ngày sau, cô được gửi ra khỏi nhà họ Trần vào một buổi sáng rào rạc gió
mùa thu. Cô ghé mình vào cửa sổ nhìn nhà mình nhỏ dần.
Cô muốn nhìn nữa nhưng rèm cửa đã được lão đại sĩ kéo xuống.
“Đừng nhìn, bị gió thổi sẽ cảm lạnh, đừng chết thẳng cẳng làm xấu bảng hiệu
của thầy.”
Vào thời điểm đó cô cảm thấy lão đạo sĩ này tuyệt đối rất tầm thường, cảm thấy
ổng hệt lừa bán con nít. Cho nên cô hơi sợ, bèn thăm dò ổng ngay: “Ông ơi, sao
ông tới nhà của chúng con?”
“Vì tiền.”
“???”
“Sao, không được? Chẳng lẽ thầy phải nói vì muốn cứu người một mạng như
xây 7 cái chùa? Sau này con sẽ biết sống một đời mà muốn cái gì đó tất nhiên
cần phải trả giắt đắt trước đã. Thầy đứng đấy kiếm tiền không có gì đáng chê
cười; mà con muốn đấu tranh tìm cơ hội sống thì cũng không có gì xấu hổ.”
Khuôn mặt của ổng đã nhạt nhòa, cô chỉ cảm thấy một đôi mắt sâu sắc tột cùng.
“Trần A Điêu, con có muốn sống sót không?”
.....
Trần A Điêu, con có muốn sống sót không?
Sống sót?
Tất nhiên cô phải sống sót. Trời sinh cô ra với tố chất thông minh là thế mắc gì
cô không thể tận hưởng quyền lực và sự giàu có, vinh quang và tôn trọng.
Cô không chỉ sống sót mà còn giẫm lên đầu mọi người để trèo lên.
Không ai có thể ngán đường cô.
Trần A Điêu, cô, vốn nên đứng ở đỉnh cao!
Bồn cầu thấy thế giới tối tăm trong vùng não quay cuồng, rất nhanh hiện ra một
phần tinh thần khổng lồ ở trạng thái cố định. Nó tan chảy, giải phóng một lượng
lớn các mảnh tinh thần vàng, rơi xuống biển linh hồn, hòa tan thành chất lỏng
tinh thần mạnh mẽ và cuồn cuộn lao tới.
Thế giới tinh thần của cô đang lột xác.
Bồn cầu thoát khỏi tầm nhìn trong cơ thể, ngoan ngoãn chờ đợi.
Nó biết rằng sau làn sóng này, vật chủ của nó sẽ nhảy lên đỉnh cao nguy nga
hơn, nhìn ra thế giới rộng lớn hơn.
Nhưng mà lúc này bồn cầu nào hay suy nghĩ của A Điêu bấy giờ lại là: Năm đó
có phải bà nội biết mình còn thức? Bằng không vì sao để cho Trần Nhiên nói
chuyện trong phòng. Theo chế độ lễ nghi, ông ta hẳn nên đi ra ngoài sảnh chính.
Bà ta cố tình nói cho mình nghe?
(P5)
.....
Tí tách tí tách.
Ống tre trong sân ngoài trời tăng tỷ trọng theo dòng chảy của nước, nó đập đi
đập lại và sà xuống thành hồ, dẫn suối nước vào hồ, để đôi cá chép đỏ vàng vẫy
vùng trong đó.
Trong phòng, hương thơm thanh lịch bảng lảng.
Khi A Điêu mở mắt ra, xuất phát từ bản năng phát triển từ nhỏ, ngay tại lúc thị
giác mê mang, cô nhạy bén nhận ra còn có những người khác ở đây.
Chỉ thấy cách đó không xa bên cạnh cửa sổ kéo, có cô gái để chân trần giẫm lên
tấm gỗ lim ấm áp đang dựa vào xe lăn, cả người mang phong thái nhu nhược
không xương được nuôi dưỡng trong không gian nho nhỏ của lưng ghế nọ.
Tại không gian này cô ấy tùy tiện và không theo luật pháp, nhưng cô ấy vừa
kiểm soát trong không gian nhỏ bé đó vừa lờ mờ có phong thái kiểm soát hết
thảy. Ngón tay nhợt nhạt và thon dài của cô ấy đặt lên một cuốn sách, cứ thế đặt
nhàn rỗi cách tay vịn, đầy lười biếng và khiêu khích, tùy ý lật trang giấy... Nước
sôi sùng sục trên bàn trà nhỏ trước mặt, cô ấy đang đun trà.
Ánh sáng hoàng hôn bên ngoài cửa sổ nhảy trên mặt nước trong veo, leo lên
ngọn ttrúc và mái hiên; chuông gió khẽ rung động, ngăn cách từng tia sáng ấm
áp xuyên qua cơ thể cô ấy.
Một cây trâm hời hợt quấn lấy một mái tóc đen, một phần đuôi tóc che đi cái cổ
mảnh khảnh, có một sợi bị cô ấy vén ra sau đầu. Cô ấy quay đầu nhìn sang.
Trời thả xuống hào quang, đất thổi sang gió mát.
Núi đỏ, biển xanh, trời một màu.
Một mình cô ấy chiếm một vùng tuyệt sắc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô ấy mở miệng: “Triệu Nhật Thiên.”
“Tôi là Tiêu Cận.”
Âm thanh nhẹ nhàng và ổn định, sức xuyên thấu đủ đầy, hệt như một loại bí ẩn
độc đáo và rõ rành nhất trong số các âm thanh đến từ tín hiệu phức tạp và dày
đặc.
Nhưng A Điêu trong nháy mắt ấy đã cảm nhận được phần tinh thần của người ta
mạnh yếu ra sao.
Rất mạnh, còn mạnh hơn hẳn một già một trẻ nhà họ Đông Quách.
Như vậy vấn đề đặt ra là vì lẽ gì cô thốt nhiên có thể cảm ứng được phần tinh
thần đối người ta mạnh hay yếu thế này?
Điều này nói rõ phần tinh thần của cô mạnh hơn người ta, chưa kể còn có thiên
phú cảm ứng đặc biệt.
.....
Suy cho cùng A Điêu từng bị Tạ Ngọc Khanh soi sáng nhiều năm, chỉ bị sắc
đẹp của đối phương làm lung lay đôi chút đã tỉnh táo lại và lập tức rơi vào trạng
thái nhân vật được xây dựng: “A, là Tiêu Đại Cục trưởng, là ngài một mực
trông chừng cho tôi sao? Làm sao đáng xấu hổ thế này.”
Vừa lúc cô hầu gái đi vào đưa thuốc đến tay Tiêu Cận.
Mẹ kiếp, thế này là muốn tự đút cho mình?
A Điêu: “Khách sáo, để tôi tự làm đi.”
(P6)
Tiêu Cận liếc mắt nhìn cô rồi uống một ngụm.
A Điêu kinh hãi: “Ngài còn thay tôi thử thuốc? Không được, dù có đắng đến
đâu tôi cũng có thể uống được.”
Tiêu Cận: “Đây là thuốc của chính tôi, Triệu công tử không có gì đáng ngại,
quân y chưa từng kê đơn thuốc.”
A Điêu: “...”
Ủa vậy sao? Lúng túng ghê.
Nhưng mắc gì không có gì đáng ngại, ngực tôi có một lỗ máu đó, chả lẽ dựa vào
các tế bào để tự chữa trị?
Anh em nhà họ Tiêu này con mẹ nó kẹt xỉ quá.
“Ồ, vậy thì ngài uống đi, uống nhiều một chút.”
“...”
.....
Tiêu Cận uống thuốc xong tự có người hầu xử lý hầu hạ, đúng là tự tại lại tao
nhã.
Từ khi sinh ra đã là trưởng nữ tôn quý của gia tộc đệ nhất năm châu, là hạch
tâm quyền lực của nhà họ Tiêu cùng với Tiêu Khiết La, sự tôn quý của cô ấy đã
có từ nhỏ và thấm vào xương cốt từ thuở nào.
Để A Điêu đến thì dù cô ấy có mạnh mẽ tới đâu vẫn không làm theo phong cách
của những người quyền quý này được.
Bởi vì tâm tính cô đã thành hình.
Sau khi những người hầu lui hết ra, Tiêu Cận buông sách xuống, hai tay đan vào
nhau, dùng suy nghĩ điều khiển xe lăn chạy đến.
A Điêu vừa nhìn mới nhận ra dường như người ta có cơ thể bệnh tật ốm yếu.
Xe lăn, bệnh tật, khiến cô ngay lập tức nghĩ về quá khứ của chính mình, cảm
xúc vốn thuộc về nhân vật Triệu Nhật Thiên chợt có thêm nhiều phần khác nữa.
Cảm thấy gần gũi?
Không, cô cảm thấy — má, tinh thần mạnh mẽ cỡ này chí ít cũng là cấp Vi
Quang, vậy mà còn ngồi xe lăn nữa. Nhìn phong thái suy nhược ngây thơ thuần
khiết dạng Lâm Đại Ngọc kia đi, bên trong toàn là trò diễn sâu thôi; còn uống
thuốc nữa, thứ đen ngòm đó là súp sô cô la sao?
“Anh Triệu, lần này nhờ anh mà tình thế nguy cơ mới có thể tan rã.”
“Khách sáo quá. Ngay cả khi không có tôi, cuối cùng các cô cũng thắng, có điều
chỉ phí chút thời gian và mấy thứ khác mà thôi.”
Cái gọi là mấy thứ khác chính là sinh mạng của rất nhiều người.
Cô nhẹ nhàng bâng quơ là thế lại mang theo vài phần cảm giác mang trá đang
diễn kịch của anh trai họ Triệu, hẳn không giấu được sự hiểu biết của Tiêu Cận.
Tuy nhiên A Điêu thấy chả sao, toàn là hồ ly tinh, chơi trò nói chuyện phiếm gì
đó mà thôi. Sở dĩ không chọc thủng lợi ích của nhau chỉ bởi vì ai nấy đều là
người có văn hóa.
Cho thể diện, trông thanh lịch một tí.
(P7)
“Mặc dù là thế nhưng ân tình chính là ân tình, tối nay sẽ có đợt thanh toán. Nếu
người anh Triệu vẫn khỏe thì có thể tới xem.”
“Trái lại tôi còn đang nghĩ hiện giờ căn cơ tổn hại khá lớn, còn không biết sống
thêm được bao lâu, còn không biết có khi nào bị cao thủ đáng sợ kia ám sát hay
không, hù chết tôi rồi. Tiêu Đại Cục trưởng, cô và Đại Đô đốc sẽ bảo vệ tôi?”
Với phần tinh thần tăng gấp mấy lần cấp quái vật, A Điêu trưng vẻ mặt tái nhợt,
ngay cả tư thái nửa ngồi trên giường cũng thêm vài phần của Mai Trường Tô*.
*Mai Trường Tô (nvc trong Lang Nha Bảng) là tướng quân Lâm Thù của đội
quân Xích Diệm năm nào, vì quá xuất sắc trên chiến trường, nên đã trở thành
nạn nhân của những cuộc đấu đá quyền lực trong triều đình. Sau này anh may
mắn còn sống, nhưng bản thân bị trúng độc Hỏa Hàn, nên phải từ bỏ dung mạo
của mình, từ bỏ võ công của mình, làm một cuộc lột xác, những mong quay trở
lại, phơi bày sự thật
Mà Tiêu Cận ốm yếu lại không có biểu cảm gì: “Yên tâm, nhất định anh trai sẽ
bảo vệ chúng ta. Nhưng anh Triệu xác định được đối phương sẽ nhổ cỏ tận gốc
rồi à? Thật ra chỉ cần anh không nắm giữ bí mật về thân phận của người ta, bọn
chúng không dám có gan to bằng trời như thế, giờ đây còn lo ẩn núp không kịp
nữa đấy.”
A Điêu thấy cô ấy ngồi xe lăn ngay bên cạnh bèn bày vẻ mặt dịu dàng trấn an:
“Tôi không biết có tính là mình nắm giữ hay không, dù sao con người tôi tương
đối ngốc nghếch, vừa gặp phải tình huống lớn như vậy đã không biết xử lý như
thế nào.”
Tiêu Cận mỉm cười: “Tôi cũng ngu ngốc, nhưng lại biết nhiều người có lực
lượng lớn mạnh.”
A Điêu: “Vậy chúng cùng nhau thảo luận?”
Tiêu Cận: “Được, ví dù chúng ta thật sự không giải quyết được thì hãy để anh
trai tôi đến, chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe lên là tốt rồi. Cái dạng chém
giết tính toán lòng người này không thích hợp với hai ta.”
A Điêu: “Đúng vậy đúng vậy, đáng sợ lắm. Trước khi đến tôi đâu có biết vùng
biển phía Nam nguy hiểm như vậy. Trời ạ, lúc đầu tôi chỉ xuất phát từ tự ti,
muốn đến đây mua chút hải sản ăn mà thôi.”
Mua hải sản có liên quan quái gì tới tự ti?
Bồn Cầu: “...”
Thứ đáng sợ không phải là thế giới này mà chính là thánh diễn sâu của thế giới.
(P8)
....
Vào giấc tối, cả thảy những người tham gia vào cuộc chiến tranh hầu như tham
dự đợt ăn mừng thành công trên bãi biển bờ biển phía Nam.
Chết thì đã chết, song những người còn sống sót tự có lợi ích khi còn sống và
vinh dự của riêng họ.
Có điều trước khi chuyện chính xuất hiện, mọi người đều cảm thấy u ám tột
cùng.
Tưởng nhớ người chết?
Không, bởi lẽ tất cả họ đều nhận ra rằng có khi sẽ có một đợt thanh toán tối nay.
Chiến dịch này tất có nội gián phản bội tộc người, nếu không ngay từ đầu đã
đâu có chuyện.
Ngũ Hành Giáo là kẻ phản bội nhân loại, vậy đằng sau Ngũ Hành Giáo thì sao?
Trên bờ cát ghế ngồi đủ đầy, một màu đen trĩu nặng nề bao trùm, tất cả mọi
người ngồi đấy.
Ám vệ bảo vệ xung quanh, người hầu đứng kề cận bên ngoài.
A Điêu ngồi trên xe lăn, nhìn thấy nhóm Khúc Giang Nam và cũng thấy cả mấy
người học sinh bên Tống Linh.
Cô không phóng thích phần tinh thần bừa bãi vì không xác định được tại nơi
cao thủ tụ tập này phải chăng còn có cao thủ siêu cấp nào đó vẫn đang khiêm
tốn che giấu. Tinh thần lực của cô lột xác một đợt là thế nhưng vẫn cần cẩn thận
thôi.
Đông Quách Vân Miểu cho cô sức nện đập lớn không phải dạng vừa.
Chớ nên xem thường con cưng của trời trong thiên hạ này, còn lâu mới biết
dưới túi da con cưng của trời người ta còn khoác lớp áo lót dữ dằn cỡ nào nữa
hay không.
Tuy nhiên A Điêu vẫn thấy người nhà họ Đông Quách đến.
Đúng vậy, Nhị Thiếu chủ nhà họ Đông Quách chủ động tới nói lời cảm ơn, nếu
không có anh tôi sẽ chết này nọ.
A Điêu nhìn Nhị-con-ông-cháu-cha ngoài miệng trái với tiếng lòng này mà cười
khẩy, thuận miệng đáp lại đôi câu, nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Nói không
chừng cậu sẽ chết thật vì che dấu mưu tính của nhà họ Đông Quách, chết một
Nhị công tử dòng chính sẽ loại trừ hiềm nghi, chờ nhà họ Tiêu lụn bại, hiển
nhiên nhà họ Đông Quách sẽ lên ngôi.
Suy cho cùng ai mà ngỡ được gia tộc này còn cất giấu một nhân vật ghê gớm
thế kia chứ.
Nhưng cũng vì sinh ra một đứa con trời quái thai như Đông Quách Vân Miểu,
lại có nhân vật như Đông Quách Giảo Thanh, mới làm cho dã tâm của họ
khuếch trương vô hạn. Tuy nhiên chắc cú nhưng sau lưng còn có thế lực triều
đình nâng đỡ trợ trợ giúp.
A Điêu nói xong nhìn về phía gia chủ nhà Đông Quách cách đó không xa đang
nói chuyện với các gia chủ khác, thấy người này nghiêm trang an ủi những tu sĩ
kia.
Ghê thật, ông cha Đông Quách Giảo Thanh đã có nửa bước Sao Trời.
Trong khi thằng con cả mới 19 tuổi đã lên cấp trung Vi Quang.
Bậc hack hả gia chủ nhà Đông Quách, khéo giả bộ trông vô tội tột cùng thế kia.
Ngặt nỗi tộc họ Lý rất xấu hổ, nhiều tu sĩ toàn lảng tránh người tộc họ Lý, làm
cho anh em Lý Chiêu Vũ rối rắm lắm: Chuyện xấu không làm được rồi, làm
một lần mang danh cho người ta cả đời, khó khăn dữ vậy. Nhưng ông nội và cha
này, thật sự không phải do hai người sắp xếp đó chứ?
(P9)
Một nhóm con em trẻ tuổi tộc họ Lý cũng bồn chồn bất an tột cùng.
Coong!!! Tiếng chuông vang lên.
Tiêu Khiết La tới. Người này vừa đến đã đứng luôn: “Lát nữa ngồi sau, dù sao
chờ tới lúc nếu nội gián muốn phản kháng thì còn phải đánh nhau. Mấy người
cũng đừng lộn xộn, tránh cho ta nghĩ đám mấy người muốn tháo chạy. Mấy
người ngồi xuống chờ ta tuyên bố đi.”
Mọi người: “...”
Bầu không khí ngay lập tức bị phong tỏa.
A Điêu thật sự không ngờ được Tiêu Khiết La cứ đơn giản thô bạo như vậy,
song cô vẫn thấy được Tiêu Cận ngồi xe lăn dưới mái hiên cách đó không xa.
Người này mang phong thái suy nhược, cách một biển người sặc sỡ và ánh
trăng, cười nhẹ nhàng chống cằm nhìn sang bên này.
Hệt như đang chờ đợi một vở kịch lớn.
Tuyên bố gì?
Ai nấy nơm nớp lo sợ.
Khúc Giang Nam mặc kệ bằng sạch, chỉ nhìn phương xa thất thần; Giang Chu
đang ăn thịt; hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu đang rót rượu; sau đó chính là...
Tiêu Khiết La vẫy tay, phát một video.
Video của giáo chủ, khi hắn đánh nhau với A Điêu, mặt nạ bị hủy hoại.
Cầm một chai rượu, ngón tay búng lấy, nắp chai bay lên, chú ấy nâng bình rượu
lên và sau đó chúi xuống.
Ùng ục ùng ục, rựu chảy xuống, chảy xuôi trên mặt đất.
Chú ấy cất lời đầy bình tĩnh: “Mời vì công lao to lớn của Đông Quách Vân
Miểu trước sự xâm lược vào vùng biển phía Nam này.”
“Vì hắn khổ tâm tính kế thế này, vỗ tay vì thành tựu và tố chất đầy quái vật của
giáo chủ Ngũ Hành Giáo.”
“Gia chủ nhà Đông Quách, nhà họ Đông Quách mấy anh thật có phúc.”
“Nhân tiện nói luôn, anh có thể bảo giống người mà thôi, người này cố ý ngụy
trang, mà con trai lớn Đông Quách Vân Miểu của anh đã che giấu thân phận
trong nhóm tu sĩ nhằm vất vả đánh chết ma quỷ để mài giũa chính mình. Thậm
chí anh còn có thể cung cấp bằng chứng nhận dạng thân phận của hắn; cũng có
thể tìm thấy một số người làm chứng cho hắn. Đáng tiếc hắn bị giáo chủ giết
chết, bị giáo chủ xâm chiếm bảo vật và thân phận. Cho nên việc này không đủ
để chứng minh hắn là giáo chủ. Tuy nhiên, vết máu trên miệng vết đâm sau
lưng của công tử họ Triệu đã được thu lấy. Kết quả xét nghiệm DNA đã có, Học
phủ Lâm Châu phối hợp điều tra và đưa ra số liệu DNA.”
“Anh cũng có thể nói không chừng máu trên đao kia là chuyện vu khống. Suy
cho cùng đã hủy thi diệt tích, với tội lớn bực này nhà họ Đông Quách các anh
tuyệt đói không nhận nổi.”
“Nhưng tế đàn Ngũ Hành Giáo bên dưới hố đất còn lưu lại hơi thở phần tinh
thần của hắn. Nó còn ràng buộc, số liệu hơi thở đã được so sánh với số liệu do
Học phủ Thanh Châu cung cấp.”
“Bây giờ anh có thể đang quyết định có nên chống lại hay chăng.”
Đây là đi thẳng vào vấn đề à?
Không, là để Thái Sơn đè thẳng đầu luôn!
Mà tiệc Hồng Môn Yến này cũng không cần uống rượu, Tiêu Khiết La không
có ý định cho bọn họ thời gian uống một ly rượu.
Nhà họ Đông Quách phải bị diệt.
A Điêu cúi đầu uống nước, thầm nghĩ: Lấy máu của tao? Bây giờ đang quày
quả điều tra danh tính của tao đúng không. Đồ chó, trước tiên tao diệt sạch đặc
quyền của mày. Không có đặc quyền, sao mày còn có thể dùng máu của tao để
sục sạo kho dữ liệu cơ sở của quan viên cả nước cũng như các Học phủ? Chờ bị
nhà họ Tiêu nhổ cỏ tận gốc đi!
Ôi!