Lúc ấy học sinh Học phủ Thanh Châu, ví dụ như bọn Tống Nhị Hồ không kịp
phản ứng, chỉ biết ngẩn người ra. Còn Nhị thiếu gia họ Đông Quách, người
thêm phần ngỡ ngàng, đã theo bản năng ra tay sau khi thấy cha ruột nhà mình
thốt ra tay, tiếp đó…
Ba phút sau, A Điêu hãy còn tại chỗ vừa uống nước trái cây vừa gặm đùi dê,
mấy hiệu trưởng bên đối diện vẫn ngồi yên bình, ngay cả hiệu trưởng của Học
phủ Thanh Châu còn bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Nhưng thầy cô Học phủ lại ra tay, thậm chí người đầu tiên bị giết chính là Đông
Quách Nhị thiếu, học sinh cũ của Học phủ.
Máu và xác chết đầy đất.
Với một chưởng làm nổ tung đầu gia chủ nhà Đông Quách, Tiêu Khiết La lau
máu trên tay, để cấp dưới điều khiển hơi nước rửa sạch hiện trường. Đồng thời
chú ấy còn hời hợt bình tĩnh để người ở đây ngồi xuống lần nữa.
Chỉ là món tráng miệng trước bữa ăn mà thôi, tiếp đó là chơi nhạc và tiếp tục
ăn.
Tới tới tới, hệt như tới nhà mình, không bị ràng buộc.
.....
Bọn học sinh như Viên Thuật sắp bị dọa đến mức tinh thần chập cheng tới nơi.
Đừng nói bọn họ, ngay cả con cưng của trời như bọn Tống Nhị Hồ còn hoảng
tới mức run lẩy bẩy. Có điều năm đứa này không nhảy dựng lên thay vào đó đã
ổn định lại từ trong gieo neo, không rời khỏi chỗ ngồi bừa bãi.
Chờ hết thảy mọi thứ lắng xuống, họ nhìn vào hiệu trưởng đầy thong dong, kế
đó nhìn vào các giáo viên ngày thường cười tủm tỉm và dạy bảo lời thấm thía,
nhìn sang những nhân vật lớn ổn định như núi Thái Sơn, họ đột nhiên hiểu rằng
tư chất không phải là tất cả.
Mọi người nhìn sang Thác Bạt và Tống Linh một chút, hai người này không
nhúc nhích, mà Nguyệt Tinh Khê và Chiêu Quang bên đối diện cũng lặng im
như tờ.
Nói thế nào thì Nguyệt Tinh Khê cũng cao hơn bọn họ một giới, từng thấy qua
việc đời nhiều tại Kinh Đô, loại cảnh tượng này hãy còn chưa đủ để làm cô ấy
thay đổi sắc mặt. Trong lúc cô ấy thờ ơ lạnh nhạt, thốt nhiên cô ấy nhận ra dù trí
lực trung bình của học sinh ở Đam Châu thấp thì thấp thật nhưng tố chất cơ bản
đều xuất sắc, trái lại Thanh Châu Vân Châu và Lâm Châu là ba Học phủ đang
kinh hoàng nhất.
Thật ra không khó để đoán ra nguồn cơn.
Bởi lẽ ba châu này có nhiều người bị luyên lụy hơn, vừa bị đánh chết không chỉ
có người của gia tộc Đông Quách mà còn có một số người không phản kháng
nhưng bị bắt giữ ngay.
Tất cả các khía cạnh của nanh vuốt nội gián đều bị Cơ quan tình báo nắm thóp
được bằng chứng.
Không có đãi ngộ tra tấn vào khám, tất cả đều bị đánh chết tại chỗ.
Triệt để tuyệt đối, không chừa chỗ trống.
Máu được dọn dẹp sạch sẽ, thức ăn lại được mang lên, rõ rành nhà bếp đã chuẩn
bị từ lâu, các món ăn nóng hôi hổi, đâu ra đấy.
(P1)
Tống Linh thốt nhớ tới một bộ phim trước đây, hoàng tử làm phản và bị trừ diệt,
đế vương bình tĩnh để người ta quét dọn máu tươi đầy đất hoàng cung, mang
hoa cúc lên, tiếp đó lại mang đồ ăn lên mừng Trung Thu.
Trong tâm trạng nặng trĩu, người Hàn Châu và Đam Châu cảm thấy địa bàn nhà
mình có yếu thế thôi nhưng không phải là không có lợi, bớt được chuyện bị kéo
tới làm mương thoát nước, cũng tránh bị dắt dây.
Vân Châu và Lâm Châu mạnh mẽ, thế lực hùng mạnh, đương nhiên lọt vào mắt
xanh người ta, ngặt nỗi bạn thấy một khi suy tàn rồi đấy, bị diệt tới mức thoải
mái tột cùng.
Giết?
Đây tính là cái gì chứ?
A Điêu liếc sang Tiêu Khiết La. Cô nhận ra những gì bọn họ có thể nhìn thấy
bây giờ e chỉ là món khai vị, đối với những người nắm quyền này mà nói, giết
người khởi xướng vẫn chưa đủ.
Ánh mắt của cô lướt ngang bắt đầu từ Tiêu Khiết La đang nói chuyện vui vẻ với
các gia chủ và hiệu trưởng, cũng nhìn thấy Tiêu Cận như ẩn như hiện phía sau
cây hoa.
Cô đang suy nghĩ, lão già Đông Quách Giảo Thanh kia không có mặt còn anh
em Tiêu Khiết La thì ở đây hết, có phải đã phái sức chiến đấu đỉnh cao cấp
thượng Vi Quang khác đi giết ông ta chăng?
.....
Tại một bến phà tàu vũ trụ bí mật nào đó tại Lâm Châu.
Vừa mới vào đêm, một nhà Đông Quách ngày xưa hùng mạnh không ai sánh
được nay lại hoảng loạn được đội bảo vệ hộ tống chạy trốn. Thân tín mang theo
người, vừa muốn lên phi thuyền, đã thấy ngay cửa khoang phi thuyền mở ra và
để lộ một khuôn mặt xa lạ.
Nét mặt người này cứng đờ.
Xong rồi.
.....
Dưới mặt đất gia tộc Đông Quách, trước Trận Dịch Chuyển đường xa, Đông
Quách Giảo Thanh đang thử khởi động nó.
Nhưng thất bại.
Tần số dịch chuyển bị cắt đứt nhiều lần.
Gương mặt Đông Quách Giảo Thanh co rúm và quay đầu đi, từ lối đi bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân đầy khoan thai.
Ông ta thấy một người đeo mặt nạ.
Người này dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, kiếm Thanh Phong ba
thước trên eo nhỏ thật nổi bật, nhưng đôi mắt của người này biết nói chuyện.
Giống như đang nói: Chào buổi tối.
Đông Quách Giảo Thanh lặng lẽ thúc giục linh đan, bảo: “Xem ra Tiêu Khiết La
đã phái người giết tất cả thân nhân của nhà họ Đông Quách ta, diệt cỏ tận gốc,
có điều không ngờ rằng dưới tay hắn còn có một mãnh tướng như mày.”
Đối phương không nói gì, chỉ chậm rãi rút kiếm.
(P2)
Ba phút sau, sảnh trong cung điện dưới lòng đất nứt nẻ, sắp sụp đổ.
Còn Đông Quách Giảo Thanh nằm trên mặt đất, nhìn người ta khó lòng tin nổi.
“Mày...”
Vừa thất đảm đối phương nắm giữ kiếm thuật đáng sợ thế này khi dùng cấp
trung Vi Quang có thể tiêu diệt chính mình, lại hoảng hốt trước sự bình tĩnh
trong đáy mắt đối phương.
Càng bình tĩnh chứng tỏ càng nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Đừng lo lắng, tôi chưa từng diệt toàn tộc chú. Bất kể do chú cố tình để thân tín
mang đi những tộc nhân bình thường làm vỏ bọc hay những đệ tử có thiên phú
nhất được chọn lựa ra và bí mật đưa đi hộ tống, đều phân biệt bị tộc họ Lý và họ
Hàn diệt, nhà họ Tiêu tôi không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy. Suy cho
cùng có một số đứa bé cũng tính là gặp mặt từ nhỏ, cũng từng chơi đùa. Nhưng
mà hai nhà Lý Hàn chỉ biết bo bo giữ mình, mong chú chớ trách bọn họ.”
“Nói đi cũng phải nói lại, cùng có cuộc sống xa hoa, nghiệp lớn thành thì thành
tựu cao hơn. Nếu không thành hiển nhiên phải trả giá đắt. Đương nhiên người
thân của chú cũng sẽ như thế.”
Là người ở thời kỳ công nghệ thông tin, họ từ tốn sử dụng những lời đạo nghĩa
này để an ủi người ta chứng minh họ không gấp, cũng cho thấy tình hình đã
hoàn toàn nằm trong tay họ.
Đôi đồng tử Đông Quách Giảo Thanh chấn động.
“Chú, là hoàng kim phồn hoa hay là tranh giành thời loạn thế, dĩ nhiên cảnh sắc
nhân gian không còn liên quan gì tới chú nữa rồi, đi bình an.”
Đến cùng Đông Quách Giảo Thanh cũng nhận ra đối phương, gian nan nói ra:
“Là mày! Không phải mày ở bờ biển phía Nam à, sao lại thế… Là phân thân!!
Vậy mà mày có thể tu thành Thuật Phân Thân…”
Người này đưa tay lên đỉnh đầu ông ta, ngon tay dùng sức.
Phụp.
Đầu vỡ vụn.
Cặp mắt lăn xuống vẫn còn khắc lấy khuôn mặt của đối phương.
Đó là đôi mắt của một người phụ nữ.
Tiêu Cận sờ mặt nạ trên mặt: “Xem ra do mắt làm bại lộ, đến cùng thì mấy ông
cụ tiền bối này hãy còn nhạy bén lắm.”
.....
Gió biển lành lạnh, này rừng rậm này biển núi, cánh sắc đẹp đẽ hết mực.
Người đã chết, nhưng may thay lại không phải mình chết.
Dù sao đoạn thời gian này chính là một đường giết tới, tâm tính mọi người khôi
phục rất nhanh.
Mọi người đã bước vào trạng thái vui chơi ăn uống, quá đói, chiến đấu không
làm hao thể lực dạng thường.
A Điêu ngồi xe lăn trông nhợt nhạt và yếu đuối, có điều thế vẫn không cản được
từng đợt người tới cảm ơn.
A Điêu: “Đừng như vậy, tất cả mọi người đều là người tu hành, chỉ cần ra chiến
trường, cùng nhau cố gắng vì quốc gia, ai lại không phải là anh em ruột thịt
chứ?”
(P3)
Từ XXX, một làn sóng năng lực niệm thật lớn.
Cảm kích có, nhăn nhó đến nói lời cảm ơn cũng có. Bọn Tống Nhị Hồ cúi
xuống cái đầu đầu vênh vang, cảm ơn ân cứu mạng của A Điêu.
A Điêu: “Mấy cậu có thể chạy thoái khỏi hố đất là dựa vào bản lĩnh của mình,
không cần phải cảm ơn tôi.”
Tống Nhị Hồ ngỡ ngàng: “Nhưng Tuyết Yêu ở phía dưới do anh đó, nếu không
phải anh…”
Tất cả họ đều nghe thấy âm thanh.
Mặt A Điêu lạnh tanh: “Coi như không phải là tôi đi.”
Bảy từ này đã hời hợt thì thôi lại mang thâm ý sâu sắc.
Bồn cầu đang suy nghĩ: Trông người tên A Điêu này thô tục thế thôi chứ thật ra
vẫn đúng là một người làm nghệ thuật, nhất là về nghệ thuật ngôn ngữ.
Rõ ràng là chiến tích lớn lao vậy mà không thừa nhận, suýt chết trận vì trận
chiến này nhưng không bao giờ tuyên bố.
Lòng dạ gì đây? Phẩm chất tư tưởng và đạo đức gì đây!
Giả vờ X? Phách lối? Xảo quyệt và vô sỉ?
Đây đều là thủ đoạn của cô hết. Thật ra nội tâm của cô chân thành lương thiện
lại không mang hư vinh, Triệu công tử như vậy mới là anh tài trên đỉnh thiên hạ.
Những |an não tàn trước đây tin vào A Điêu càng một mực kêu từng đợt đại ca,
thiếu điều như thấy cha, tràn đầy sùng bái.
Có nhiều thêm số |an não tàn.
Cái loại |an não tàn chuyển từ anti sang |an chính thống.
Từ Tống Nhị Hồ + 298888!
Từ...
“Triệu đại ca, từ nay về sau anh chính là thần tượng của Tống Nhị Hồ em đây!
Sau này em nhất định hướng về anh làm cho đúng, cố gắng trở thành một người
chính trực lương thiện và hùng mạnh!”
“Em sẽ làm, anh cứ tùy ý!”
Một nhóm thanh niên choai choai với cõi lòng đầy nghĩa tình, sấn tới cả mảng
cả mảng đầy ngột ngạt, hàng triệu năng lực niệm tăng vọt.
A Điêu nhìn thấy bèn vỗ bàn: “Được rồi! Như thế chính là những thanh nhiên
có ích cho nước ta! Nào, rót đầy!”
Cô không ngần ngại rót đầy cho đám thanh niên này, một bên rót một bên kéo
năng lực niệm của họ.
Bất thình lình hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu đến, cười tủm tỉm nói chuyện
phiếm với A Điêu, đoạn hỏi cô có kế hoạch gì cho sau này không.
“Mặc dù cậu em Triệu không phải người năm châu chúng tôi nhưng cũng coi
như có duyên tại năm châu. Vùng biển phía Nam này đã xong chuyện, nếu vì
giải sầu có thể thử đi Thanh Châu của tôi thử. Có mà tới Học phủ Thanh Châu,
lão già hom hem này nhất định sẽ tự mình đón tiếp, không biết cậu…”
“Phong cảnh Thanh Châu tốt lắm, nếu cậu em Triệu muốn đi thì tôi cùng đi với
cậu.” Giang Chu đến gần.
Hiệu trưởng Thanh Châu liếc nhìn ông ấy: “Cậu em Triệu tới vì giải sầu, nay đi
cùng với anh chỉ sợ không giải sầu cho được.”
Giang Chu mặt trơ mày tráo, ra vẻ đứng đắn: “Đâu phải ở cùng cậy ấy, tôi ở
cùng với anh cơ mà.”
Người hơn 60 tuổi nói những điều như vậy với người hơn 70.
Hiệu trưởng Thanh Châu: “...”
(P4)
Khi hai lão già quái gở nói chuyện vui vẻ, A Điêu cân nhắc xong bèn chủ động
nói cảm ơn Khúc Giang Nam bên đối diện.
“Cảm ơn cô Khúc đã cứu tôi.”
Khúc Giang Nam vốn lo lắng nhìn phương xa, sau khi bị A Điêu kéo suy nghĩ
trở lại về hỏi ngược lại: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Hả?
Trong lòng A Điêu lộp bộp, trả lời: “Tôi 30 rồi.”
Khúc Giang Nam: “Thật sao? Thoạt nhìn không giống, Triệu công tử cứ như 18
19 tuổi, hồi trước còn gọi tôi là chị đấy.”
A Điêu: “.....”
Má, tưởng đâu lộ rồi, nào ngờ cô ấy để ý chuyện này.
Mà lại không phải để ý thường thường.
A Điêu lập tức việc bé xé ra to, che miệng ho nhẹ, nói trong sự suy yếu: “Khúc
cô nương xinh đẹp, phong thái tuyệt vời. Nếu có người con trai cùng tuổi tiếp
cận sẽ khó tránh khỏi làm người ta nghĩ tới chuyện xấu. Dù lòng dạ cô rộng lớn
không màng tới nhưng tôi đây là người tầm thường, sao dám làm ô uế tục danh
của cô, chỉ đành xưng hô thế này tránh làm người ta hiểu lầm.”
Khúc Giang Nam đánh giá tên này như từ chối cho ý kiến: “Triệu công tử khách
sáo.”
A Điêu không dám tiếp xúc với đối phương nữa. Cô toan rút lui thì Giang Chu
tiến lại gần và cười tủm tỉm hỏi: “Năm nay cậu Triệu 30 tuổi à? Ôi chao, Giang
Nam nhà chúng tôi cũng 30 đấy, có duyên quá, hôm nào hẹn nhau ra ngoài chơi
đi. Thanh niên nên kết bạn nhiều hơn là điều đúng đắn!”
Khúc Giang Nam vừa nhìn thấy Giang Chu tới là biết ngay người này muốn
làm chuyện xấu. Lúc đầu cô ấy muốn đi nhưng có tín hiệu truyền đến, cô nhìn
thoáng qua đồng hồ và rồi thần sắc khẽ biến đổi, ngón tay cầm cốc nước cũng
siết chặt.
A Điêu và hiệu trưởng đều để ý, có chuyện gì xảy ra rồi?
Tại thời điểm này, bóng đêm trên bầu trời nơi phương xa lóe lên mấy cụm ánh
sáng, ánh sáng xuất hiện, là phi thuyền.
Phi thuyền thật nhanh, lóe lên chức năng dịch chuyển, cái thứ mà ngay cả quốc
gia đỉnh chóp có bỏ tiền ra mua chắc gì đã mua được. Loại kỹ thuật này chỉ có
bộ ngành cốt lõi cấp quốc gia nắm giữ trừ phi họ đi xuyên quốc gia tìm các tập
đoàn lớn như ngân hàng Hoa Diệu để mua. Ngặt nỗi nếu phi thuyền của bạn bị
phát hiện khi đi vào Đường Tống hoặc các quốc gia khác thì phải làm báo cáo
đăng ký, ví bằng thuộc về quốc gia đang đăng ký… ừ bạn hiểu rồi đấy, dù sao
cũng không thể nào bị bắt.
(P5)
Bây giờ họ xuất hiện một cách trắng trợn vậy đó là người của triều đình.
Người tới có thân phận không tầm thường.
Chẳng bao lâu sao phi thuyền đã tới vùng không trung trên khu vực bờ biển.
Cửa cabin mở ra, một đám người bay xuống, cầm đầu là một người vận áo
choàng màu xanh trời viền vàng, ung dung phú quý, bộ dáng bề tôi quan trọng
của triều đình. Người này xuống tới nơi, Tiêu Khiết La đi lên cười với đối
phương: “Thì ra là Khương Các lão, có việc gì sao?”
Các lão?
Đó chính là trọng thần của triều đình, thuộc chức quan trên đỉnh mà những quan
văn như Trần Nhiên phấn đấu suốt đời, là loại đủ đi nghênh ngang tại Kinh Đô.
Ánh mắt A Điêu chợt lóe, thầm nghĩ mặt mũi triều đình mà cũng không cần?
Hay... tin tình báo bị Tiêu Cận chặt đứt rồi.
Khương Các lão đảo mắt, vẻ mặt nghiêm trọng nhấn mạnh: “Tiêu Đại Đô đốc,
Các ta theo lệnh nhà nước từ các Bộ trong triều đình đến đây thăm hỏi. Chuyện
vùng biển phía Nam lớn thế này mà sao anh lại không báo cho triều đình điều
động quân đội? Để cho nhiều tu sĩ gặp nạn thế chỉ sợ anh chịu tội không nhỏ.”
Tiêu Khiết La: “Tôi có báo cáo chứ, bằng không sao triều đình lại hay được việc
này?”
Khương Các Lão: “Anh hoàn toàn không…”
Tiêu Khiết La: “Toàn là người của năm châu, tôi cùng với các Đại Đô đốc của
bốn châu khác đều là người cùng một mạch. Ví dụ như Đô đốc Đông Quách báo
cáo chẳng khác tôi báo cáo là bao. Cần gì phải phân chia lẫn nhau.”
Khương Các lão sắc bén cỡ nào, bỗng nhiên ý thức được tình huống sai trái,
dợm nói gì đó.
Tiêu Khiết La mỉm cười: “Tôi vừa mới báo cáo chuyện một nhà Đại Đô đốc
Đông Quách tạo ra Ngũ Hành Giáo cấu kết ma quỷ xâm phạm lãnh thổ Đường
Tống ta, Các lão không biết?”
Khương Các Lão: “...”
Những người có thể truyền tin tức đã bị giết, tất nhiên không hay.
Tiêu Khiết La: “Xem ra hệ thống tình báo hỏng rồi, không sao, bản quan tự
mình báo cáo với Các lão. Người đâu, đưa rượu lên cho Các lão, chúng ta nói
chuyện đâu ra đấy nào.”
Tiêu Khiết La cầm lấy cổ tay Khương Các lão, nhiệt tình đầy hữu hảo kéo
người ta vào tiệc... Có điều chú ấy còn nhìn mấy người phía sau Khương Các
lão một cái, rõ ràng nhận ra thế mà hỏi khi trong lòng quá tỏ tường: “Mấy vị
này là?”
Hiện tại thông qua chuyện quan sát phản ứng của những người khác, nhất là tộc
họ Hàn và họ Lý, Khương Các lão đoán được có khi người của gia tộc Đông
Quách đã bị Tiêu Khiết La dùng thủ đoạn chớp giật xử lý, hơn nữa còn lấy tội
phản quốc thậm chí là phản bội nhân loại để xử. Vậy giờ mình tới… tính là gì?
Cả thân tanh hôi rồi!
Trong lòng ông ta đánh thóp, không lộ vui buồn mà đã bảo: “Nếu tin tình báo đã
kém còn anh và ta là quan cùng triều, tất nên nói chuyện vui vẻ một chút. Giả
như là hiểu lầm thì cứ giải thích đã đủ, về phần mấy vị này... đúng lúc họ tới
cùng với ta để tìm người, cũng coi như lấy ly rượu uống chúc mừng đại thắng
của bộ đội biên phòng vùng biển phía Nam. Đúng không cháu Khúc.”
Nhà họ Khúc, một người cháu nào đó cùng đi theo Khương Các lão.
(P6)
Lượng tin tức không nhiều không ít, A Điêu lập tức ý thức được nhà họ Khúc
đã lên trận doanh nào đó, mà dù không thể hoàn toàn xác định được phía sau
trận doanh này có dắt dây tới chuyện phản bội của nhà họ Đông Quách không,
song ít nhất mục đích của nhóm người này cũng vì hủy diệt tộc họ Tiêu, phân
chia quyền hành năm châu cùng với nâng đỡ gia tộc Đông Quách lên chức tiến
tới nắm năm châu trong tay.
Có loại sức mạnh này âu chí ít ở đằng sau phải có một vị hoàng tử nào đứng
đấy, và người đứng bên nhà họ Khúc cũng là hoàng tử này.
Vậy vì sao lại hết lần này tới lần khác ngang nhiên đi cùng Các lão họ Khương?
Chứng tỏ nhà họ Khúc muốn lợi dụng chuyện này ràng buộc với người ta, vậy
chính là… làm thông gia?
Đụ má! Nhà họ Khúc đúng là bán con gái thật chuyên nghiệp!
Hơn nữa bán đi mà không tôn trọng người ta gì cả. Đằng ấy bảo xem muốn làm
thông gia đàng hoàng, tốt xấu gì cũng leo lên được một hoàng tử, vậy thì cho
người từng trải đang nắm quyền gia tộc sang cũng tốt, đằng này bên kia cử ra
một thằng con trai hơn 20 tuổi, đoán chừng muốn kém Khúc Giang Nam một
con giáp.
A Điêu liếc mắt một cái đã tỏ tường tu vi và tố chất tinh thần của người này.
Cấp Ly Trần, tố chất tinh thần không tính cao được bao nhiêu, thấy ngay trên
dưới 200 điểm, kém Khúc Giang Nam chục ngàn dặm.
Nội tình nhà họ Khúc thâm sâu, tốt xấu gì cũng có thiên tài quái thai khác vậy
mà mấy người không cử ra, cứ thế cho một thằng vai vế nhỏ tới đón người, thế
thì khinh thường Khúc Giang Nam cỡ nào chứ?
Không nên đâu, có trọng nam khinh nữ cũng không đến mức nhục nhã người ta
như vậy. Suy cho cùng để phái nữ làm đám hỏi cũng là con dao hai lưỡi với gia
tộc, làm bẩn thỉu thế này chính là tìm đường chết rồi? Chưa kể còn dễ dàng gây
hấn vị hoàng tử này.
Trừ khi... A Điêu nghĩ ra một khả năng: Trừ phi vị hoàng tử này cố ý nhục nhã
Khúc Giang Nam, chưa kể nhà họ Khúc còn ngầm thừa nhận và phối hợp.
Mẹ kiếp! Có độc thật rồi! Cô giáo của em ơi, cô mau chạy đi!
Trong lòng A Điêu sốt ruột còn mặt ngoài lại không thay đổi gì. Tạm thời tỏ vẻ
không hiểu gì cả, ngặt nỗi cô nhác trông qua biểu cảm của Khúc Giang Nam
bên cạnh... mặt người này không lộ vẻ gì.
Trái lại cậu cháu trai họ Khúc kia là người có biết diễn trò. Tình hình vừa có
biến đã thay đổi sự hung hăng lúc vừa mới ra, thay vào đó chủ động khách sáo
chào hỏi Tiêu Khiết La, nói vài câu đẹp đẽ. Đoạn, gã quay đầu làm lễ với Khúc
Giang Nam bên này: “Cô Giang Nam, theo lời bác cả, cháu tới đón cô về nhà.”
(P7)
Hiệu trưởng vừa nhìn nhà họ Khúc đến là trong lòng đã xài xể ngay. Hiển nhiên
ông ấy cũng nhìn ra sự sắp xếp đón người này có chuyện ẩn giấu trong đó, thế
là cười ha hả cho hay: “Rời đi lâu như vậy thì về nhà thăm một chút cũng không
sao. Nhưng mà cậu công tử nhà họ Khúc này, hiện tại cô ấy là giáo viên của
Học phủ Đam Châu tôi, quản lý mấy lớp học, không thoát thân được đâu. Để
quay về tôi nói lại với cô ấy, lần sau cho cô ấy nghỉ để dù thế nào thì cũng phải
về gặp người thân. Suy cho cùng đã là người thân ruột thịt thì có là không phải
người vẫn phải gặp mặt.”
Mắt Khúc Liên Tĩnh lóe lên mà rằng: “Việc gấp trong nhà, phiền cô theo cháu
về nhà hôm nay. Dẫu gì cũng là phận con cái, sẽ không có gì quan trọng hơn
mạng cha mẹ.”
Khương Các lão đâu thể nào tùy ý mang theo người khác đi cùng, tất nhiên
trước khi tới đã được người ta nói thoáng qua. Giờ phút này ông ta nghe vậy
bèn cười bảo: “Lời này có lý, Khúc cô nương nên trở về thì hơn, sau này không
có việc gì thì cùng lắm lại về Đam Châu, lỡ mà có chuyện thật…”
Tiêu Khiết La bỗng nhiên nói đầy thong nhong: “Đương nhiên cô Khúc có việc.
Hiện tại cô ấy là khách khanh nhà họ Tiêu tôi, có công lao rất vĩ đại trong trận
chiến này. Về sau còn có rất nhiều chuyện cần khắc phục hậu quả, ví dụ như
cường giả họ Đông Quách nào đó trốn thoát, ví dụ những gia tộc và thậm chí cả
những quan viên chức lớn trong triều đình nào đó của chúng ta hãy còn đang
thông đồng với ma quỷ, đều được cô ấy hỗ trợ điều tra. Mạng cha mẹ đánh
không thắng nổi việc hệ trọng của quốc gia, nếu thật sự có chỗ khó xử vậy thì
quay về nói với Khúc Thái phó liên hệ với Tiêu Khiết La tôi đi. Thật sự có việc,
tôi nhất định sẽ thả người.”
A Điêu nhìn sang một bên, một lần nữa cảm thấy quyền lực quả nhiên quan
trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Tiêu Khiết La vững vàng như núi Thái Sơn tại năm châu, triều đình không dám
càm ràm, nhà họ Khúc lại ăn sâu bén rễ tại Kinh Đô xa xôi, cũng không cách
nào cản trở một ông lớn quân phiện nắm giữ quyền lực năm châu.
Quyền lực, quyền lực, chỉ có quyền lực tối cao mới không bị bắt nạt.
A Điêu cúi đầu, suy nghĩ trong lòng vô cùng mãnh liệt, đồng thời cô nhìn về
phía Khúc Giang Nam lần nữa.
Người này muốn nói chuyện nhưng lại bị hiệu trưởng nói hớt: “Ôi, Tiêu Đại Đô
đốc, lời này của anh chẳng lẽ lại bảo chuyện trường tôi không quan trọng à? Tôi
còn thay cô ấy tiếp quản công việc của Liên minh Học phủ đấy, thật là… Chẳng
qua nếu thật sự vì nước vì dân thì đành thế mà thôi. Đúng rồi, cậu nhỏ Khúc
này, cậu vừa mới nói cái gì?”
Khúc Liên Tĩnh đâu phải là đối thủ của bọn họ, hai ba câu đã oán hận tới mức
sắc mặt khó coi. Trái lại Khương Các lão còn có tí tài năng, cười ha hả hòa giải
đôi phần nhưng tịnh không đề cập đến chuyện mạng sống của cha mẹ.
(P8)
Bởi vì Tiêu Khiết La còn nắm đòn sát thủ: Điều tra tội phản quốc của nhà họ
Đông Quách.
Ông ta là kẻ già đời chốn quan trường rất sợ về già rớt xuống cống ngầm. Nhà
họ Khúc cho ông ta chỗ tốt, theo một ý nghĩa nào đó là cùng một trận doanh,
nhưng đâu đáng để ông ta mạo hiểm như vậy.
Huống chi... nhà họ Khúc cũng không phải không có chuẩn bị.
Khúc Liên Tĩnh chợt nở nụ cười, lấy ra một món đồ đưa cho Khúc Giang Nam.
“Tháng trước Tam hoàng tử gửi thiệp mời, tổ chức tiệc trà Tiêu Tương, cố ý
mời cô đi tới. Suy cho cùng là tiệc do hoàng gia tổ chức, rất nhiều vương công
quý tộc nể mặt mũi đều tới, kính xin cô…”
Thế này là lấy thẳng thân phận hoàng tử nhằm uy hiếp.
Không đi chính là không nể mặt. Nếu để Tiêu Khiết La và hiệu trưởng ngăn cản
chẳng khác nào để hai người đứng đối lập với Tam hoàng tử. Cho dù bọn họ
không quan tâm thì Khúc Giang Nam vẫn không cho phép.
Vì vậy cuối cùng cô ấy sẽ nhận lấy thiệp mời.
Với loại tình huống này, cho dù có là người trước kia không rõ mười mươi bối
cảnh của Khúc Giang Nam thì nay cũng nhìn ra chuyện.
Bọn Trình Chương có phần sầu lo, bọn họ rất tôn trọng và yêu thích người giáo
viên chủ nhiệm này, chưa kể cô ấy còn trẻ tuổi mà lại mạnh mẽ như thế. Đối với
họ, cái đám mang tâm tính thiếu niên, chắc chắn cô giáo có quyền uy lớn vô
ngần. Thế mà người vừa bảo hộ và giáo dục bọn họ như vậy đến cùng vẫn bị
người khác uy hiếp thế này.
Tức giận, trong lòng họ tức giận quá độ, đồng thời mang theo cảm giác nhục
nhã.
Ai nấy đều thấy nhục nhã, còn Khúc Giang Nam thì sao?
Cô ấy chính là người mạnh mẽ có thể một mình PK Vua Tuyết Yêu đấy!
Vẻ mặt Khúc Giang Nam vô cùng hời hợt. Cô ấy vươn tay, chỉ thấy thiệp mời
kia bay đi, nhưng nó không đến tay cô ấy, thay vào đó nó bay lên trời. Giây lát
ấy mọi người theo nó nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên boong phi thuyền
bay dài năm mét tinh xảo và thanh lịch trên bầu trời. Người phụ nữ này mặc
một bộ váy dài màu vàng hạnh nhân; thắt lưng có một dải gấm bạc băng tuyết;
bên trên buộc lấy ngọc hình mây lành, rồng hổ chồm lên; ngay eo vắt một cây
sáo từ ngọc ấm.
Người này ăn vận một sắc màu ấm, phong thái thanh lịch nhưng cao quý và
lạnh lùng khiến người ta khó thể nhìn thẳng.
Được rồi, chủ yếu là phía sau cô ấy có một kiếm khách áo xanh tản mát ra khí
tức quá mức khủng bố.
Cấp Sao Trời, hơn nữa còn tản thẳng ra uy áp.
Đến rất bí mật và đột ngột, rất mạnh mẽ và áp bức như vậy.
(P9)
Đây là sự áp chế tới từ phần tinh thần, chỉ có một số ít người chịu đựng được ví
dụ như Khúc Giang Nam và nhóm Tiêu Khiết La… A Điêu ra vẻ khó chịu, trên
thực tế càng giật mình hơn về người phụ nữ này.
Cô có thể cảm thấy... người phụ nữ này cũng có cấp Sao Trời, phần tinh thần
của đối phương ẩn đằng sau một bầu trời đầy sao rực rỡ.
Đáng sợ quá, hình như người ta chỉ mới hơn 30 mà thôi!
Nhưng người phụ nữ này cứ như an nhàn, chỉ cụp mắt, ngón tay mảnh khảnh
mở thiệp mời, liếc mắt một cái, tiếp đó nhìn xuống Khúc Liên Tĩnh và nói đầy
thong dong: “Thì ra còn có sự kiện trọng đại như vậy, sao Tam hoàng tử không
thèm mời tôi thế này?”
Nhìn thấy người này, Khương Các lão và Khúc Liên Tĩnh biến sắc dữ dội, đồng
loạt khom lưng hành lễ, nhưng còn chưa lên tiếng thì cô gái này đã phất tay áo.
Sức mạnh vô hình ùa tới, hai người đồng loạt bị đẩy vài bước, cuối cùng phải
nhờ hộ vệ phía sau đỡ được.
Khúc Liên Tĩnh đè ngực, khóe miệng hé ra phun một búm máu thật lớn.
Mọi người: “!!!!”
Người phụ nữ: “Hóa ra bị thương nặng. Vẫn nên xem tính mạng là thứ quan
trọng, truyền một lời mà thôi chứ đâu phải thánh chỉ, cần gì coi là thật chứ.”
Lời này ngụ ý móc mỉa cùng cực, làm cho khứu giác chính trị cực kỳ mẫn cảm
của Khương Các lão bấy giờ nhận ra và biến sắc. Ông ta không đợi Khúc Liên
Tĩnh nói thêm gì đã lịu địu lôi kéo gã nói gì mà bị thương sao không nói sớm,
bọn họ lập tức trở về chữa trị, đồng thời lại để cho Tiêu Khiết La quay đầu báo
cáo cho triều đình gì đó.
Nói xong là túm người chạy ngay hệt như phía sau có quỷ đang đuổi theo.
Thật đúng là cá lớn nuốt cá bé, cá bé đớp con tôm. Hiển nhiên Tam hoàng tử là
cá lớn nhưng có cô gái này đứng sau lưng đã làm cho Tam hoàng tử e dè bối
cảnh vô cùng.
A Điêu ý thức được loại bối cảnh này còn có năng lực tăng thủ đoạn tranh
quyền của Tam hoàng tử lên tới trước mặt đế vương. Thiệp mời của hoàng tử
như là thánh chỉ? Mầm mống này rất chết người.
Hơn nữa Tam hoàng tử còn đang ở trong trạng thái kéo bang kết phái, hoàn toàn
không vì Khúc Giang Nam mà đụng tới loại quái vật khổng lồ này thật. Y đành
chấm dứt gây hấn, ít nhất bề ngoài sẽ như thế, tránh cho thật sự làm mất lòng
người ta.
Bởi vì sự thật chứng minh hầu hết các hoàng tử trên thế giới này không chết
trong tay của các hoàng tử khác mà lại là ở trong tay đế vương.
Người này có lai lịch gì?
.....
Sau khi cô gái áo vàng đi xuống, cô ấy khách sáo với Tiêu Khiết La và cho chú
ấy mặt mũi, thế là ngồi vào vị trí. Dù cô ấy không tiếp xúc với người khác
nhưng đã dẹp đi sự phô trương, chỉ lo nói chuyện với Khúc Giang Nam.
A Điêu ở bên cạnh gần đấy, nghe ra giọng nói của người này rất nhẹ: “Cậu ngu
ngơ tới mức muốn chăm sóc một đám con nít à? Thảo nào bây giờ con chó con
mèo nào cũng dám lấn tới trước mặt cậu.”
Hiệu trưởng: “...”
Bọn con nít Thác Bạt: “...”
Có lẽ Khúc Giang Nam biết người này sắp tới từ lâu, cô ấy lấy về thiệp mời của
Tam hoàng tử rồi đốt luôn nó trong lòng bàn tay mà chẳng cần nhìn: “Giúp tôi
một lần mà đã đắc chí rồi? Chẳng qua là lớn hơn tôi một hai tuổi thôi, bày vẻ
ngông nghênh của chị gái làm gì.”
(P10)
Tuổi trẻ đi du học kết bạn, lúc ấy chưa từng để ý bối cảnh gia đình người ta, nếu
không nhà họ Khúc và Tam hoàng tử bên đó đâu có trở tay không kịp như vậy.
Tuy nhiên xuất phát từ tình huống gieo neo, đã nhiều năm Khúc Giang Nam
không liên lạc với người ta, chẳng hay mấy năm này người ta sống ra làm sao,
trước mắt chỉ có thể chuyện vãn một hồi.
Hai người nói chuyện thoải mái, người bên ngoài lại không dám do thám mà
cũng chẳng mấy ai biết thân phận của phụ nữ này. Chẳng hạn như ngay cả tộc
trưởng tộc họ Lý cũng ngỡ ngàng tột cùng, ngại bối cảnh kinh khủng của người
ta; đúng là quá bí ẩn lại không rêu rao thì càng khó dò xét.
Có lẽ cũng chỉ có Tiêu Khiết La hay.
Lý Chiêu Vũ lặng lẽ quan sát cô gái này thầm nghĩ đây chính là cô con cưng
xuất thân từ gia tộc quyền lực đỉnh cấp tại Kinh Đô?
Quả nhiên xuất thân và thực lực cao đến trình độ nhất định thì phong thái có thể
áp đảo bất kỳ cái túi da đẹp đẽ gì đó, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
“Chị, người này là...”
Nguyệt Tinh Khê qua cơn kinh hãi đã để Chiêu Quang đừng hỏi nữa với thần
sắc kiêng dè cùng cực. Song khi nhìn Triệu Nhật Thiên rồi lại trông sang Khúc
Giang Nam bên kia, vẻ mặt cô ấy hiện nỗi băn khoăn.
Có một đợt nào đó cô gặp người này ở Kinh Đô, biết thân phận người ta, cứ ngỡ
Triệu Nhật Thiên xuất thân từ nhà họ Triệu kia là... Nhưng bây giờ trông có vẻ
không phải.
Hiển nhiên Chiêu Quang không hỏi nữa, song thấy được anh trai họ Triệu dời đi
từ vị trí bên cạnh Khúc Giang Nam, y bèn chủ động đi sang và không quên kéo
theo chị họ nhà mình.
Trước kia Nguyệt Tinh Khê chỉ tò mò và kính nể cái anh trai họ Triệu này chứ
không bài xích, có điều cô ấy hãy còn than thở quả nhiên mấy cậu nhóc vẫn có
cảm giác sùng bái tự nhiên và muốn đi theo mấy anh trai giỏi giang, em trai nhà
mình thật sự rất thích cái anh trai họ Triệu này.
Vô cùng yêu thích anh ấy.
Hai người còn chưa ngồi nóng mông bên cạnh A Điêu đã thấy một đám đàn em
đến mời rượu.
Có thể thấy được anh trai họ Triệu cũng rất vui vẻ, đối xử với bọn họ đầy nhẹ
nhàng, hết sức thân cận.
Đương nhiên cô vui vẻ rồi, má, năng lực niệm hệt đường ống nước vỡ tung và
nước chảy ồng ộc ra ngoài, trông thấy sẽ chạy nước rút đến tám trăm triệu tới
nơi.
Đoán chừng sức hấp dẫn quá lớn cho nên quanh người thật náo nhiệt.
Dẫn tới sự chú ý của nhiều người.
Tạ Kính Dư để ý ánh mắt bạn tốt của mình nhiều lần liếc qua mang theo đôi
phần quái dị bèn mở miệng: “Đây là nguyên nhân cậu ở lại năm châu?”
Khúc Giang Nam quay đầu: “?”
Tạ Kính Dư: “Người đàn ông đó...”
Khúc Giang Nam biết cô bạn hiểu lầm, dở khóc dở cười: “Không có, chuyện
này có bắn đại bác cũng không tới. Chỉ có cậu mới nghĩ thế thôi.”
Cô vừa thốt xong lời này đã thấy hiệu trưởng sán tới bên cạnh Triệu Nhật Thiên
như kẹo cao su, kéo tay người ta hỏi có kết hôn gì chưa…
(P11)
A Điêu sợ xếp re muốn chết.
Lão già này, thầy trò loạn luân đấy, ông muốn hại tôi bị nhét vào lồng heo nhấn
nước à?
“Chưa đâu.”
“Khéo quá vậy, Giang Nam nhà chúng tôi cũng chưa.”
Khúc Giang Nam nghẹn họng, mà Tạ Kính Dư nhướng mày, cười nhếch mép.
Nhưng Triệu Nhật Thiên kia lại không biết điều tột cùng, hệt bị lửa đốt đuôi,
liên tục cười giả lả: “Ôi trùng hợp thế ạ. Vậy trong lòng tôi có người này, không
biết Khúc cô nương cũng may mắn gặp được người mình yêu từ sớm như tôi
không?”
Hiệu trưởng: “...”
Nhìn không ra đấy.
Những người khác ở đây lộ vẻ mặt phức tạp: “...”
Nhưng cả bọn lại không dám nói gì cả.
Tạ Kính Dư ghé sát người vào, thì thầm bên tai Khúc Giang Nam: “Trời, cậu
còn bị chê?”
Khúc Giang Nam: “...”
Ở phía bên kia, Tiêu Khiết La đi tới bên mái hiên hành lang, vừa hỏi tình hình
bên Tiêu Cận vừa nhìn thấy A Điêu đang ngồi trên ghế bên ngoài đối phó với
hiệu trưởng.
Người này… cái quỷ gì cũng nói được.
Bất thình lình cả hai anh em đều bị thu hút bởi động tĩnh bên ngoài.
Đúng lúc này anh trai đang vui vẻ chợt bị một tên nhóc cấp Ly Trần siêu nhiệt
tình mời rượu. May mà có cậu ta mời rượu đã cắt ngang lời nói của hiệu trưởng
làm A Điêu cảm kích, vậy mà cô thiếu điều bị sự nhiệt tình của người này làm
cho choáng váng.
“Đại ca, cảm ơn anh cứu mạng em ba lần, ân đức to lớn không cách nào nói
cảm ơn hết cho được!”
“Cậu cảm ơn nhiều lắm rồi… Uống ít rượu thôi, không tốt cho dạ dày.”
“Đại ca, anh là anh trai hùng dũng tuyệt thế nhất mà em từng gặp, anh xứng
đáng với bất kỳ phụ nữ nào. Trong nhà em có một cô em gái, hoa nhường
nguyệt thẹn, không biết có thể…”
A Điêu thẹn thùng: “Trong lòng anh đã có người, sao nỡ lầm lỡ người ta.”
Người này có lẽ đã say mà là dạng say bí tỉ. Cho nên cậu ta nghe thấy thế đã
cuống lên: “Anh ơi, em biết anh si tình nhưng chị dâu của anh đâu hay đâu! Chị
ấy hoàn toàn không để anh ở trong lòng, nếu không sao có thể làm cho anh đau
lòng tuyệt vọng tới mức ra ngoài du lịch. Anh, anh nghe em nói đi, dừng cương
trước bờ vực, quay đầu là bờ, đừng treo cổ trên một cái cây!”
Gì, mẹ nó, vốn lỡ nhắc tới chị dâu mình mà đã kéo được một chút năng lực
niệm kiếm đủ một tỷ.
Cậu đã nhắc tới vậy tôi bèn…
A Điêu lập tức bật kỹ năng diễn xuất, đỏ mắt, thở dài mà rằng: “Cậu em, cậu
không biết chuyện tình yêu khó lòng thay đổi được à, cậu có biết tình yêu đích
thực là gì không? Đó là khi anh hỏi đời này nàng có thể đi cùng anh không,
nàng đã nói kiếp sau chắc rồi để cho anh cút đi. Anh thấy nàng đang giao hẹn
kiếp sau với anh.”
Mọi người: “...”
(P12)
Cậu bợm nhậu: “Nhưng anh à, chị ấy yêu anh trai anh!”
A Điêu: “Ừ anh biết chứ. Cũng bởi nàng yêu anh trai anh, tình yêu dâng hết cho
anh trai, anh mới cho nàng hết tình yêu của mình được. Bằng không chẳng phải
nàng sẽ thiếu tình yêu sao? Sau đó anh trai lại yêu anh, mà toàn là người một
nhà, không thiệt thòi, tình yêu cũng có thể tuần hoàn.”
Thuyết tình yêu tuần hoàn không phải dạng độc bình thường.
Khúc Giang Nam: “?”
Tạ Kính Dư: “...”
Tiêu Cận: “...”
Tiêu Khiết La: “!”
Từ Khúc Giang Nam + 666666!
Từ Tiêu Khiết La 1101100!
Từ Tiêu Cận + 888888!
Từ...
Đại khái cậu bợm nhậu bị thuyết tuần hoàn làm cho choáng váng, cứ thế bấm
ngón tay tính toán: “Ủa, hình như đúng á, anh không chịu thiệt.”
A Điêu: “Đúng vậy, tương lai nàng có con thì cũng là cùng một họ với anh.”
Cậu bợm nhậu: “Đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều họ Triệu! Anh, anh có lời!”
A Điêu: “Đúng vậy, đúng vậy, ngẫm lại thôi đã thấy vui.”
Sau đó cô cầm đồ uống thổi vào cái chai, cái gọi là nước ngọt làm nhóm béo
hạnh phúc tới từ đây, nhưng không ít người ngồi trên ghế té xỉu cả mảng; có
mấy hiệu trưởng cảm thấy không thể để cho học sinh của mình tiếp xúc tên này.
Anh trai này bất thường quá.
Khúc Giang Nam theo bản năng che trán. Khi cau mày, cô ấy mơ hồ cảm thấy
bộ dáng quỷ quái của người này chồng lên người nào đó, nhưng lại cảm thấy
khó mà tin nổi.
Sao có thể chứ.
Con nhóc kia… không thể nào.
Khi Khúc Giang Nam bặt thinh, cô ấy thấy người bạn tốt xưa nay thanh cao
nhạt nhẽo của mình cứ như bị chọc cười và còn quay đầu nói với cô: “Nghe có
lý lắm, đúng là không thiệt thòi đâu.”
Khúc Giang Nam: “...”
A Điêu thật sự hài lòng, một tỷ đó, hạnh phúc vô bờ bến!
Cậu bợm nhậu cũng vui vẻ, trước khi bị hiệu trưởng lôi đi cậu ta còn rú trướng
lên: “Triệu đại ca, đại ca Triệu Nhật Thiên, sau này anh đi đâu em sẽ đi theo đó,
chúng ta cùng nhau xông vào nơi chân trời xa xăm. Sau này em bé của chị dâu
anh ra đời, em sẽ cho một bao lì xì cực lớn, siêu to...”
Đột nhiên, bầu không khí của toàn bộ bữa tiệc lạnh toát.
Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về phía một nơi nào đó.
Khúc Giang Nam nhìn về phía Tạ Kính Dư, người này vốn đang uống nước
chợt nghe được câu nói nào đó đã chẳng uống nữa. Cô ấy đặt ly nước xuống,
dùng ánh mắt sâu kín nhìn qua.
Nhìn A Điêu hỏi: “Triệu Nhật Thiên?”
A Điêu: “?”
Ước tính lúc ấy cô cũng ngạc nhiên đôi chút, song cảm giác sâu sắc về khủng
hoảng siêu mạnh khiến suy nghĩ của cô nhảy loạn xạ, rất nhanh đã tập trung vào
một khả năng.
— Kinh Đô, có thể làm bạn thân với Khúc Giang Nam, làm cho Tam hoàng tử
và nhà họ Khúc khách sáo, mà hình như Tiêu Khiết La không thấy ngoài dự liệu
khi người ta tới, như vậy...
Chỉ còn lại một khả năng.
Mẹ kiếp!
(P13)
Trong nháy mắt đó phỏng chừng Khúc Giang Nam cũng nghĩ thông suốt, biểu
hiện nghiêm trọng.
Điều này đã chứng minh suy đoán của cô không thể nghi ngờ gì nữa, má! Số
mạng đen đủi gì thế này!
Trái tim của A Điêu đã nổ tung vào thời điểm đó, có điều cô cố gắng hết sức để
ổn định và bảo: “Xin chào?”
Vừa thất đảm vừa ngoan vừa khách sáo.
Mặt Tạ Kính Dư lạnh tanh: “Chồng tôi họ Triệu, anh ấy cũng có một cậu em.”
Không nói hết nhưng đủ gói gọn trong câu bỏ lửng, bầu không khí chỗ ghế ngồi
chợt…
Đụ má!
A Điêu nơm nớp lo sợ, ngón tay kéo kéo cái bàn từ gỗ du, vừa miết vừa nói lí
nhí: “Thật ra tôi cũng có một cái tên khác.”
Tạ Kính Dư nhìn cô thật sâu, ngồi ngay ngắn, hai tay chắp lại, các ngón tay
mảnh khảnh đan vào nhau, mỉm cười: “Vậy cứ lấy cái tên này đi, theo lời anh,
tôi không thiệt thòi.”
Tại thời điểm này ai dám nói chuyện? Ai dám?
Đột nhiên, một tu sĩ say khướt hệt thế tại một chỗ ngồi nhận điện thoại, không
biết nói nhau cái gì mà bỗng đạp bàn khóc: “Em ngoại tình? Với ai? Má nó!
Người anh em của tao sao! Mày không biết xấu hổ hay gì còn khóc với tao!
Mày qua lại với ai không được sao lại là em trai của tao! Đụ má, nó có biết thế
là chen chân vào làm kẻ thứ ba không. Thứ chó má như vậy mà mày còn để ý?
Tao có chỗ nào không tốt? Mày muốn bỏ tao?! Tụi bây là đồ thấp hèn, đê tiện,
ông nhổ vào!”
A Điêu: “...”
Tạ Kính Dư: “...”
Bồn Cầu: Tôi cảm thấy có khi cô không cách gì sống sót nổi để ra khỏi chỗ ngồi
này, cái anh Sao Trời vận đồ xanh tập trung vào cô rồi.
Đâu chỉ có thế, Tạ Kính Dư cũng tập trung vào cô.
Giờ phút này, hiệu trưởng âm thầm truyền âm cho Khúc Giang Nam: “Chúng ta
đổi tên khác đi, thằng nhóc này có độc.”
Khúc Giang Nam: “...”
Cô ấy cảm thấy nếu Triệu Nhật Thiên là Trần A Điêu, cô ấy đánh gãy chân nó
luôn.
Nhưng lỡ như sự thật thì sao?
Dưới hành lang, Tiêu Cận bị chọc cười thành tiếng, có điều cô ấy lái xe lăn ra
ngoài.
Tiêu Khiết La xoa nhẹ hai mắt, cũng đi theo ra.
Cảnh tượng này quá khó nhằn, còn gian nan hơn ngàn lần so với lúc nhà họ
Khúc cùng với Khương Các lão đến.
Chờ lát nữa nên giải quyết ra làm sao?
Chú ấy quyết định muốn lôi người này lên làm thân tín cấp siêu cao.
Chứ không thể để con bé bị người ta đánh chết tại chỗ này được.