Sắc mặt Tống Linh trắng xanh, có vẻ bị thương không nhẹ trong chiến dịch này,
ngay cả tinh thần cũng mệt nhoài. Mỗi tội vì bị biến cố liên tục vừa rồi thu hút
sự chú ý cho nên trái lại cô ấy trông ngu ngơ tại lúc bấy giờ.
Cô ấy nhìn Triệu Nhật Thiên, không biết thật sự sợ hãi hay đang tự hỏi đây là
tình huống gì.
Có là gì thì Hàn Trạc đã ghen muốn chết.
Chị ấy không nhìn mình, cứ nhìn tên họ Triệu kia mãi làm chi.
Còn nữa, té ra tên họ Triệu này hoàn toàn không mang họ Triệu thật?
Có lẽ đây cũng là khả năng làm Hàn Trạc hớn hở mặt mày. Nói thật, vừa rồi
thiếu điều hắn đã cười thành tiếng.
Thật ra thấy Triệu Nhật Thiên như mặt trời ban trưa, hơn nữa còn được người
này cứu, thành ra hắn chấp nhận hết và cũng coi như cảm kích người ta. Hắn chỉ
hy vọng người này đừng làm thêm trò gì nữa, ngay cả người lớn trong nhà mình
còn đã dàn xếp thỏa đáng cho hắn.
Đâu ngờ, đâu có ngờ.
Triệu Nhật Thiên này là hàng giả!
Vào thời điểm đó, trong phản ứng khác nhau của tất cả mọi người, A Điêu đã
dành ba giây ngắn ngủi để suy nghĩ. Tiếp đó trước mắt bao người, cô ngồi
xuống ngay lúc bị hai cao thủ cấp Sao Trời khóa chặt.
Cô đột nhiên lầm lấy ly rượu và ném nó cái choang xuống đất.
Một cú ném này hệt như mở màn cho một kịch bản nào đó.
Đám người bị trấn áp.
Cô đỏ mắt, chỉ vào Tạ Kính Dư, môi khẽ run: “Hay lắm, quả nhiên em chưa
từng đặt tôi trong lòng, ngay cả tôi mà cũng quên, vừa rồi còn không nhận ra
tôi!!”
Đau buồn và tuyệt vọng, như khóc như tố cáo.
Tạ Kính Dư: “?”
Kiếm khách Sao Trời: “??”
Ai nấy: “???”
Khúc Giang Nam: “...”
Là nó, cầm chắc là nó, diễn xuất tại chỗ kiểu này quá dữ dội, cô ấy không thể
nào tìm ra được người khác hệt thế.
Vốn Khúc Giang Nam muốn lên tiếng xoa dịu cục diện nhưng giờ lại chợt bặt
tinh: Cô ấy muốn xem rốt cuộc con quỷ mánh khóe này còn hát ra được cái trò
gì.
“Em nghĩ rằng tôi muốn giả vờ như vậy? Năm đó tôi 8 tuổi, bên hồ Đại Minh,
giữa đám hoa hạnh dưới cơn mưa phùn, tôi thấy em cười trong bụi hoa và lúc ấy
tôi đã say em. Em bảo mình tên là Hạ Vũ Hà. Tôi nhớ kỹ, tìm em từ 8 tuổi tới
năm 25, ròng rã 17 năm, nhưng lần thứ hai gặp em thì em đã thành chị dâu của
tôi…”
“Tôi còn nói được cái gì đây. Tôi chỉ có thể gọi em là chị dâu. Thật ra mỗi khi
tôi gọi em là con tim tôi hẵng còn rỉ máu đấy!”
“Tôi đã làm gì sai? Sao số phận phải đối xử với tôi thành ra thế này.”
“Tôi đành đẩy bản thân mình ra ngoài, trở thành cô hồn dã quỷ. Giả dụ không
phải chị Khúc nhận ta tôi, liều mạng cứu tôi lần này, tôi đã chết ngay dưới tay
Vua Tuyết Yêu rồi. Thật ra chết cũng tốt, tốt hơn đến cùng người chị dâu là em
không nhận ra tôi.”
“Sống sót thì sao chứ, người tôi còn sống nhưng trái tim đã chết.”
“Chị Khúc, chị thấy thế nào?”
Từ đầu Khúc Giang Nam còn đang nghe lời kịch bỗng dưng bị lôi vào: “???”
Tôi thấy thế nào? Tôi đang nhìn cái gì vậy?
(P1)
Khúc Giang Nam muốn đáp lời nhưng A Điêu đã hất tay, cắt ngang lời cô ấy:
“Chị Khúc, chị không cần khuyên em nữa, em hiểu hết mà. Không chỉ chị, còn
có anh Tiêu, chị Tiêu, mấy anh chị không cần khuyên nữa đâu. Em biết ai cũng
đề cao em, xem em là người thân thích nhất, vì để cho em quên đi mà không
ngại gì cả, cố tình mời chị dâu tới đây khuyên em. Nhưng lòng em đã quyết, cho
dù chị dâu có đối xử với em ra sao, em sẽ đang tâm chấp nhận hết, tuyệt đối
không hai lời.”
Có người ấy mà, dùng 5,000 chữ vẫn chẳng miêu tả cho xong bài văn về tai
nạn; còn có người lại chỉ dùng mấy câu đã nặn bừa ra được một câu chuyện
hoàn chỉnh.
Nghe có vẻ khó tin đấy nhưng logic đan xen, thậm chí có luôn bằng chứng thực
tế.
Ví dụ hồi nãy có người nhìn thấy Khúc Giang Nam kiềm chế Vua Tuyết Yêu để
Triệu Nhật Thiên chạy trốn thật.
Ví dụ Tiêu Khiết La đích thân mời Khúc Giang Nam đến, còn một mực che
chở, chứng tỏ bọn họ quen biết nhau.
Ví dụ dẫu Triệu Nhật Thiên ra sức lớn tột cùng trong trận chiến này, có thể nói
là người đứng đầu, nhưng có tiền đề là khi anh ta và anh em nhà họ Tiêu có âm
mưu từ trước. Song nếu họ không biết thì vì đâu anh em nhà họ Tiêu lại tin
tưởng anh chàng này tới vậy?
Lại ví dụ như Tiêu Khiết La biết Tạ Kính Dư sẽ đến sờ sờ.
Những chi tiết nhỏ đều chứng minh câu chuyện này. Với một trận thúc ép từ cô,
người người nhìn sang Khúc Giang Nam muốn nói lại thôi; lại nhìn sang anh
em nhà họ Tiêu tới vì muốn xoa diệu rõ mười mươi; lại nhìn xem…
Nhìn cái gì mà nhìn, mắt mọi người sắp mù tới nơi, ngay cả não cũng không
nhanh nhạy nổi.
Để tôi gỡ từng chuyện coi.
Hiệu trưởng của năm trường nghiêm túc đàng hoàng là thế nhưng ai nấy lại trao
đổi ánh mắt hóng chuyện.
Khúc Giang Nam và anh em nhà họ Tiêu lúc đó: “...”
Tốt, cho dù họ có bằng lòng cứu con nhóc hay không, Triệu Nhật Thiên chết tiệt
này đã kéo họ xuống nước.
Từ chối?
Không thể, nó là công thần, anh em nhà họ Tiêu phải bảo vệ nó, bằng không
khó lòng phục người trước mặt những tu sĩ này, cũng bất lợi cho sĩ khí tổng thể.
Khúc Giang Nam có thể phủ nhận sao?
Cũng không thể, bởi vì cô ấy đoan chắc Trần A Điêu biết cô ấy đã nhìn thấu
thân phận của mình, nên dù có khó tới đâu cũng phải bảo vệ.
Nhưng đã gây sự với Tạ Kính Dư thế này rồi, dễ gạt người ta thế sao?
Cô ấy chịu ngậm bồ hòn?
Khi đó trong một giây.
Khúc Giang Nam: “Khụ khụ, Kính Dư, thật ra thế này, do tớ nể mặt chồng cậu
với cậu nên mới cứu cậu ta, năm đó cậu ta còn nhỏ tuổi nên không hiểu
chuyện.”
Tiêu Cận: “Bạn Tạ cần gì phải để ý, ai mà không có mấy người hâm mộ khi còn
trẻ đâu. Về phần lời hồi nãy là cậu ta nói vớ va vớ vẩn thôi. Rượu này đúng là
hại chết người, một khi say thì chuyện gì cũng dám làm.”
(P2)
Tiêu Khiết La: “Đồ ăn lạnh rồi, ăn trước đi.”
Chú ấy đâu thể để toàn quân năm châu ăn tiệc của Triệu Nhật Thiên.
Thế ra Tiêu Cận cũng là bạn của Tạ Kính Dư?
Cũng đúng, thật ra những quý tộc hàng đầu như bọn họ chính là một vòng tròn.
Có điều Tạ Kính Dư bị bạn thân và bạn học “bán” đi trờ trờ thế đã làm cô ấy
giận quá hóa cười, giơ tay về phía A Điêu.
“Tuyệt đối không hai lời đúng không, vậy cậu cứ…”
Đầu gối của A Điêu mềm nhũn, quỳ xuống kêu cái bộp ngay.
“Chị dâu em sai rồi, về sau em không dám nữa.”
Tay Tạ Kính Dư giơ lên nhưng lại cứ thế không thể nào chụp xuống được.
Bởi vì người kia quỳ quá nhanh quá mẫu mực.
Cô ấy vô thức muốn tránh đi nhưng đã không thành.
Ban đầu cô ấy không có khả năng giết người này ngay tại chỗ vì hắn chưa từng
gây ảnh hưởng tới lợi ích của nhà họ Triệu thật; những chuyện nói bậy bạ dính
tới mình cũng không chỉ đích danh. Song cô ấy tức giận vì cái tên giả giả thật
thật này kéo mình xuống nước. Cho nên dù có là thế nào thì cô ấy vẫn phải éo
ra cho được thân phận của hắn.
Nào ngờ đâu!
Người này diễn giống như thật, hơn nữa bọn Khúc Giang Nam còn phối hợp.
Và A Điêu, người quỳ đúng tiêu chuẩn và đầy hoàn mỹ, đã tiếp tục: “Thật ra
mấy năm nay em đã nghĩ thông rồi, chuyện hồi nhỏ không thể coi là thật. Khi
trước em đã buông bỏ chuyện chị dâu xuống được vì em đã yêu người khác.
Người này là nữ giả làm nam, xinh đẹp tuyệt trần, lần đầu tiên em nhìn thấy tên
đó đã nghĩ: Vậy mà trên đời này có một người con gái thuyền quyên kiều diễm
xuất trần nhường này.”
“Chị dâu, chị sẽ không trách em chứ?”
Cô đỏ mặt, làm bộ thẹn thùng, lén nhìn về một nơi nào đó rồi lại tiếp tục cúi đầu
và quỳ đấy.
Người bị cô nhìn thấy dựng thẳng lông tơ.
Suy cho cùng ai nấy toàn là tu sĩ nên nhạy bén cỡ nào chứ, thế là họ nhìn theo
vút vút.
Hàn Trạc: “!!!”
Đồ chó Triệu Nhật Thiên, tao liều mạng với mày!
Lão Hàn liều mạng đè tay hắn mà nội tâm chạy táo tác: Anh trai họ Triệu, Triệu
công tử, cầu xin anh buông tha cho cậu nhỏ Hầu gia nhà chúng tôi đi, cậu ấy
còn chưa cưới nữa!!
(P3)
.....
Sau đó, mọi người ăn uống linh đình như mừng vì có người gặp họa hệt lúc
trước, có điều mấy người trong cuộc lại đi vào trong phòng, không biết nói
những gì.
Dù sao Triệu công tử đã bị bỏ lại một mình trong căn phòng, không hay mấy
người còn lại ở phòng bên cạnh nói nhau điều chi.
Một mình cũng tốt, một mình vậy vẫn có người lau mồ hôi giúp cho cô.
Bồn Cầu: “Lật xe rồi, hài lòng chưa, bị đâm thấy kích thích không?”
A Điêu mạnh miệng: “Lật á? Cậu có tin một chuyện bị thả trôi đã được sửa
chữa không?”
Bồn Cầu: “Xì!”
Nhìn bộ dáng táng đởm tới mất hồn của cô thế này đi. Vốn nó còn tính nói Tiêu
Khiết La đã gặp qua cơ thể chính của cô, nhưng vừa nhìn bộ dáng muốn chết tới
nơi này của A Điêu thì chẳng nói nữa.
“Hầy, cô nói xem Tạ Kính Dư này sẽ buông tha cho cô à?”
A Điêu: “Hả? Từ đầu cô ấy không muốn làm gì tôi cả. Cậu thật sự nghĩ cô ấy sẽ
giết tôi sao?”
Bồn Cầu: “?”
Vốn dĩ A Điêu có thể nói thẳng chỉ hiểu lầm sau đó cởi lớp áo làm Triệu Nhật
Thiên ra. Suy cho cùng hồi trước cô chỉ vui vẻ càm ràm vớ vẩn, nói mơ hồ về
lai lịch của mình chứ đâu công khai chỉ định nhà họ Triệu tại Thái Hành Sơn.
Người duy nhất hay là Hàn Trạc nhưng người này dám nói không? Sao dám, nói
ra chả có lợi gì cho hắn cả, mà chủ yếu lại không có chứng cứ. Tất cả trang bị
trên người hắn lúc đó đã bị A Điêu lấy đi hết sạch, tịnh không có khả năng để
lại video hằng quay; huống hồ gì A Điêu còn cứu hắn. Hàn Trạc này vẫn có đủ
đạo đức, ít nhất cao hơn A Điêu, thành ra hắn sẽ không nói gì dù trong lòng cay
cú lắm.
Nhưng vì đâu A Điêu lại chọn cứng rắn chống đỡ và muốn giữ lại lớp áo này?
Thứ nhất, cô còn chưa nắm trong tay chỗ tốt bên anh em nhà họ Tiêu, quyền lực
mà cô hằng mơ ước cũng chưa vào tay, thiết lập nhân vật này không thể sụp đổ.
Thứ hai, cô ý thức được anh em nhà họ Tiêu đã nhờ Khúc Giang Nam điều tra
được Tạ Kính Dư sẽ tới từ sớm, mà lực lượng để Tiêu Cận đối phó với sự kiện
xâm nhập lần này hồi trước cũng bắt nguồn từ đây. Coi như giáo chủ và Vua
Tuyết Yêu lên cấp thành công, có Tạ Kính Dư cũng đang trên đường tới, hai
cấp Sao Trời muốn diệt bọn chúng là chuyện dễ như trở bàn tay, trái lại còn giải
quyết được nguy cơ. Song như thế sẽ mang đến một tai họa ngầm. Đứng sau
lưng Tạ Kính Dư là nhà họ Triệu và gia tộc của cô ấy, tốt nhất thế lực siêu
cường nằm ở Kinh Đô này không nên công khai cấu kết rõ ràng đầy tấp tểnh với
binh quyền quân phiệt địa phương. Lúc đầu Tạ Kính Dư tới vì Khúc Giang Nam
cho nên trước hết cô ấy sẽ có hành động vì Khúc Giang Nam; tiếp đó là ký kết
lập liên minh bí mật với anh em nhà họ Tiêu. Nhưng nếu cứ thế sẽ rất dễ đẩy
Khúc Giang Nam ra tới Kinh Đô và gây bất lợi cho Khúc Giang Nam. Do đó
sau khi Tạ Kính Dư phát hiện bug mang tên Triệu Nhật Thiên này, cô ấy lập tức
nắm bắt cơ hội.
(P4)
Những người chơi cờ chân chính chú ý và ngầm hiểu cho nhau, thành ra bọn họ
thật sự cần cô, Triệu Nhật Thiên giả này.
“Giết tôi? Cậu không phát hiện từ đầu đến cuối Tạ Kính Dư không cống hiến
cho tôi một tí năng lực niệm nào à? Tâm tính người này quyết không gợn sóng
quá lớn chứng tỏ cô ấy không đặt nặng việc này, có lẽ trước khi lựa chọn phát
tác đã cân nhắc tốt ưu và nhược điểm. Còn Khúc Giang Nam và anh em nhà họ
Tiêu đều ngầm hiểu và phối hợp.”
“Làm không tốt có khi bấy giờ họ đang ở sát vách thương lượng cho xong việc
này.”
A Điêu lau mồ hôi lạnh xong bèn thở hắt ra một hơi. Cô thầm nghĩ đúng là
không có ai trong nhóm những siêu thiên tài ở trên đỉnh này là đèn đã cạn dầu.
Cũng may cô biết phản ứng nhanh.
Về phần phòng bên cạnh, hiện tại không có ai cãi nhau thật. Tạ Kính Dư đang
uống trà và thủng thẳng nhìn nói với anh em nhà họ Tiêu: “Tôi có thể hoài nghi
Triệu Nhật Thiên này là con cờ bí mật do mấy cậu thu vén hay chăng. Tinh vi
thì tinh vi thật đấy nhưng đúng là bỉ ổi. Tiêu Cận, cậu biết khoe ngoang chữ
nghĩa nhất, đừng nói hai người cố tình làm danh dự của tôi bị ảnh hưởng đấy.”
Đây là đổ vấy lên đầu tôi rồi.
Tiêu Cận bày mưu tính kế giết chết thiếu gì người là thế nhưng hôm nay cô ấy
gặp oan ức thật: “Không phải đâu. Cậu không thể đổ oan cho một người bạn cũ
bệnh nặng như vậy chứ.”
Tạ Kính Dư không đoái hoài tới cô ấy nữa, thay vào đó quay đầu nói với Khúc
Giang Nam: “Sẽ rất tốt khi nào cậu có một nửa trái tim đen tối như cậu ta.”
Khúc Giang Nam: “Chuyện đó khó lắm.”
Tiêu Cận: “...”
Không ngờ chuyện này lại đổ vấy lên đầu mình thật. Khúc Giang Nam này thú
vị đấy, trái lại có vẻ cố tình che chở cho Triệu Nhật Thiên kia, quen biết sao?
Tâm tư Tiêu Cận nhanh nhạy cỡ nào cơ chứ, cô ấy không để lộ chuyện mình
tìm ra thay vào đó chỉ mỉm cười uống trà. Còn Tiêu Khiết La lại không tùy ý
xen vào cuộc trò chuyện của ba cô gái, cũng không đề cập đến việc mình đã gặp
được bộ dáng chính của A Điêu.
Sau chót chú ấy chỉ bảo: “Bây giờ định ra ngoài xử lý sao đây?”
Tạ Kính Dư cười khẽ: “Xử lý sao nữa? Không phải mấy cậu đã điều tra ra được
em trai của chồng tôi mất tích từ lâu rồi à, tám chín phần đã chết. Chỉ cần nhà
chồng tôi không phản đối chuyện này thì tôi sẽ không có ý kiến.”
Dừng một chút, cô ấy nhìn về phía Tiêu Khiết La: “Anh có quen biết với Triệu
Ý, tự mình thương lượng với anh ta là được. Kiểu gì mấy anh cũng biết tôi được
gả vào nhà họ Triệu chỉ là kế tạm thời.”
Cái gọi là kế tạm thời dính líu đến bí mật khiến anh em nhà họ Tiêu có phần e
dè, họ không đề cập nữa.
Đó là thủ đoạn trên đỉnh trước khi linh khí sống lại, hiển nhiên nhằm đối phó
với các thế cục được dự đoán khi linh khí sống lại. Bấy giờ xem ra… hên làm
sao nhà họ Tạ đã đi sớm một bước này.
Ít nhất may mắn hơn nhiều so với chị em họ nhà Khúc.
Tộc họ Tạ tại Trần Quận, một trong ba vị vua khác phái mạnh nhất của Đường
Tống, với đạo gia họ Triệu tại Thái Hành Sơn. Đây là một bước cờ đầu tiên mà
nhiều người không ngờ được.
(P5)
“Hiện tại tình hình càng xấu, tự mỗi người nên chú ý giữ gìn.”
Tiêu Khiết La không có ý định ở chung với mấy cô gái quá lâu, hôm nay có sự
ăn ý, không cần đi sâu vào nói quá nhiều.
Câu hỏi đặt ra là ai sẽ nói chuyện với anh vua hàng giả Triệu Nhật Thiên này?
Tạ Kính Dư: “Tôi không biết kềm chế, nếu không có ai chưa chắc tôi không
đánh chết tên này đâu. Mấy người tới đi.”
Giờ đây cô ấy muốn nổi đoá khi nghĩ tới cảnh mình không ở vùng biển phía
Nam mà vẫn hứng đủ ba lời nói xàm.
Là viên minh châu một trai một gái dưới gối Quận vương Trần, vừa sinh ra đã
được ban chức Quận chúa Vĩnh Gia, thân phận tôn quý hơn mấy công chúa bình
thường, kể cả hoàng tử thấy được cũng phải khiêm tốn, cô ấy chưa từng chịu
thiệt thòi lớn như vậy.
Dứt lời, cô ấy liếc sang Khúc Giang Nam. Cô ấy không bỏ qua người bạn thân
với tính tình lãnh đạm này khi bảo vệ cho tên kia.
Trái lại Khúc Giang Nam không lộ sơ hở: “Cực cho mấy vị đã trợ giúp hôm
nay, cũng tạm thời làm phiền các vị kết thúc công việc giúp tôi. Một giáo viên
bình thường như tôi không ứng phó được cục diện như vậy.”
Ôi!
Tiêu Cận: “Để tôi tới đi, thật ra tôi có một ý kiến tuyệt vời. Dù gì tôi cũng tới
tuổi, đoán chừng đám người ở Kinh Đô sẽ xúi giục ban hôn cho tôi nhằm chia
rẽ quan hệ của tôi với anh trai. Tuy rằng chân tôi không dùng được nhưng bộ
dạng vẫn ổn, chuyện vô cùng hung hiểm trong khi tôi không thể nào phá hoại
dung mạo mình được. Cho nên tôi cần một người chồng.”
“Nếu không thì...
Tiêu Khiết La: “Không được.”
Chú ấy không nói, thậm chí ngay cả Tiêu Cận cũng không, vì dù Triệu Nhật
Thiên này có thân phận gì đi nữa vẫn mãi là người có công lớn với nhà họ Tiêu
của chú ấy. Tiêu Khiết La có thể đùa bỡn quyền mưu nhưng lại vô cùng ngại
thân phận một cô gái trẻ bày ra sau lưng, như vậy trái đạo đức tột cùng.
Khúc Giang Nam: “Không được!”
Cô ấy không nói vì thật sự không thể nói đâu!
Hai người đồng loạt lên tiếng, Tiêu Cận và Tạ Kính Dư nhìn lăm lăm vào hai
người, cười lạnh ha hả, nhưng vẫn không nói toạc móng heo.
Giấu diếm đúng không, cứ cho chỉ có hai người thông minh đi, chẳng lẽ một
mai chúng tôi không điều tra được chắc?
Triệu Nhật Thiên này đang mặc 999 lớp áo lót, sau này phải lột ra xem là nhân
vật thế nào.
A Điêu đang gặm dưa leo bên phòng bên cạnh, vừa gặm vừa dấm dẳng: Có phải
chỗ chết tiệt này hạ nhiệt không, sao lạnh thế này? Chưa kể bên cạnh vẫn chưa
thảo luận xong? Mẹ kiếp, đừng nói là chơi mạt chược sau lưng mình đấy.
(P6)
Nửa giờ sau, Tạ Kính Dư nhận được lời phản hồi của Triệu Ý.
Cô nhìn câu trả lời vừa đơn giản nhưng ẩn chứa điều xâu xa của người ta như có
điều suy nghĩ. Về chuyện em trai nhà họ Triệu này, cô chỉ biết người ta mất tích
khi còn trẻ, còn lại không hỏi nhiều những thứ khác.
Vốn là kế thông gia tạm thời, cô và Triệu Ý đều không có ý định xâm nhập vào
bí mật gia tộc đối phương.
Bây giờ xem ra thật sự có bí ẩn rồi.
Triệu Ý bảo thế này: Cậu em ra ngoài mất tích nhiều năm, dù nhiều năm nay
người nhà không đề cập đến nhưng thật ra vẫn nhớ nhung tột cùng. Giờ đây đã
tìm được tất nhiên là chuyện đáng mừng to lớn, cần nghênh đón.
Tạ Kính Dư truyền lại lời này với những người khác. Tiêu Cận cụp mắt thầm
nghĩ: Chỉ sợ Triệu Nhật Thiên chân chính đã chết, hơn nữa không thể để cập tới
tin tức chết đi nên nhà họ Triệu cần một Triệu Nhật Thiên mới thay thế. Mỗi tội
việc làm của họ thật khó hiểu. Họ dùng cảm giác nhớ da diết để đi đường vòng,
lỡ Triệu Nhật Thiên giả mạo này có chuyện, chỉ cần bóc ra thân phận thật là
nắm bắt được, cũng có thể dùng cớ vì họ nhớ nhung quá mức mà mất đi sự phán
đoán và phủi sạch quan hệ. Nhưng ít nhất hiện tại hẳn nhà họ Triệu là đã điều
tra xong tất cả hành vi của Triệu Nhật Thiên ở vùng biển phía Nam, phán đoán
ra năng lực cũng như phẩm hạnh thậm chí thực lực của người này nên công
nhận cậu ta, tạm thời nhận lấy.
Một lát sau Tiêu Khiết La mở cửa, ba nữ một nam cùng nhìn thấy Triệu Nhật
Thiên ăn một đống đồ ăn vặt, hơn nữa còn dùng quang não xem bộ phim não
tàn nào đó.
Trong phim có một người đàn ông ôm lấy bồ nhí mặc đồ ngủ ren gợi cảm từ
phía sau, nói với ả: “So với cái bà luống tuổi trong nhà, anh thích người đoan
chính chững chạc và biết thời cuộc như em.”
Đoạn hắn cởi bộ nội y của ả.
Bốn người Tiêu Khiết La: “...”
Từ Tiêu Khiết La + 1333333!
Từ Khúc Giang Nam + 888888!
Từ Tiêu Cận + 777777!
Từ Tạ Kính Dư + 1314748!
A Điêu: “?”
Sao vậy, truyện cậu mợ không nổ ra năng lực niệm, vậy mà mình mới xem phim
18+ nhẹ đã làm Quận chúa muốn phá cả phòng rồi?
Khúc Giang Nam cụp mắt, muốn cười lại không dám.
Cô ấy đã từng thấy mẫu đồ lót này rồi, Tạ Kính Dư có một bộ, phiên bản giới
hạn.
Nhưng có lẽ sau này cậu ấy sẽ không mặc nữa.