Phong Đình vừa dọn dẹp xong một cái hố đất. Khi tan tầm về nhà, cô vợ đã lấy
ra gói đồ chuyển tới của A Điêu, nói là quà tặng cho chị ấy. Thế nhưng chị là
người thông minh, biết bên trong nhất định có đồ tốt cho Phong Đình cho nên
chị không tự mở.
Chồng chị xuất thân từ rễ cỏ, đi trên con đường diệt ma quỷ hiểm nguy nhất,
đầu buộc thắt lưng quần, chị biết rõ tầm quan trọng của A Điêu.
Một đồng minh mạnh mẽ là chuyện quan trọng tột cùng.
Phong Đình mở ra xem: “Cho em thật này, vòng cổ rất xinh đẹp.”
Vợ nhìn thích cũng có phần vui vẻ, để cho chồng mang lên giúp mình: “Phía
dưới còn có một quyển sổ nhỏ, anh xem thử đi.”
Phong Đình cầm lấy lên xem chợt hai mắt lóe lên.
Phía trên là phương pháp tu luyện linh năng do A Điêu ghi lại.
Hiển nhiên cô không tiết lộ phương pháp của Học phủ Kim Lăng, thay vào đó
căn cứ vào phương pháp hấp thu linh khí của bên Tống và Thôi để nghiên cứu
ra, cộng thêm sự hiểu biết của cô đối với việc sáng tạo khối tròn có linh...
Không vi phạm, và về cơ bản đã giúp Phong Đình.
Phong Đình thầm nghĩ: Em A Điêu này đúng là có trái tim đáng quý.
Con đường quan võ của anh ta sẽ còn kéo lên cao nữa.
.....
Trên phi thuyền nhà họ Trần, lên thuyền sẽ dựa theo lễ phép thói đời phải đi
chào hỏi bà nội trong nhà họ Trần. Thế nhưng người này đang ngủ, chẳng thấy
mặt đâu. A Điêu lấy danh nghĩa tu luyện chẳng ra khỏi phòng chứ thật ra giờ
phút này cô đang chơi đùa với chim sẻ.
“Có ba chế độ lận. Chim sẻ mô phỏng cảm ứng (trạng thái bay), vừa biến thành
trạng thái dính trên người (trạng thái vòng tay). Khi đó chim sẻ chủ yếu đi trinh
sát, lúc thành vòng đeo tay thì... có công nghệ thông tin mạnh nhất? Công nghệ
thông tin sao.”
A Điêu khởi động trạng thái vòng tay, chỉ thấy Chim Sẻ sống động như thật đã
tách ra thành mảnh vụn cơ giới, và rất nhanh biến thành từng hạt nhỏ máy móc
leo lên cổ tay A Điêu. Trong nháy mắt nó dung hợp tổ hợp lại, biến thành vòng
tay mang kết cấu bạc trắng. Trên vòng tay có thời gian và số liệu, thoạt trông cứ
như vòng tay thể dục bình thường. Vậy mà A Điêu gọi một cái nó đã hiện ra bộ
dáng quang não thông minh.
“Mảng công nghệ thông tin của mi mạnh tới mức nào? Mi có tìm được thông tin
về những người này?” A Điêu gửi ảnh Trương Trạch qua, đồng thời nhập cả tên
Sương Tấn và Lý Tự Khải vào.
Thây kệ đám người này có tên bên loài làm sao, thứ bồn cầu đo được là tên thật,
hẳn có giá trị điều tra. Chưa kể chúng không còn quan viên bảo vệ bên trong,
chỉ cần cơ sở dữ liệu lớn tương ứng là tìm ra được.
Chủ yếu là thời gian, không biết phải mất bao lâu.
(P1)
Chim Sẻ: “Có thể điều tra, nhưng nếu như muốn cắt đứt dấu vết điều tra bên tôi,
đề nghị chủ nhân nối mạng giữa mạng lưới của tôi và Nguyên Bảo. Giờ tôi đang
dùng mạng đến từ chiếc phi thuyền này, online dưới mạng lưới quan sát của
quan viên, có mạng lưới bí mật của triều đình che chở. Nếu có thêm hàng rào
bên mạng lưới Học phủ chở che, hai tầng phòng hộ, sẽ làm tới mức tuyệt đối
không có sơ hở. Cho dù máy móc nòng cốt triều đình muốn điều tra âu vẫn phải
gõ cửa Liên minh Học phủ nọ, bằng không sẽ không có khả năng rò rỉ.”
Đây cũng là sự thật, A Điêu chẳng hiểu chuyện này lắm, đến khi được nhắc nhở
đã biết ngay Chim Sẻ có chỉ số thông minh cực cao, xứng đáng mang danh máy
móc có trí tuệ nhân tạo do Trần Tốn làm ra.
Cô liên kết nó với nhóc Nguyên Bảo, tiếp theo…
Nhóc Nguyên Bảo: “A! Tước Tước!”
Chim Sẻ: “A! Bảo Bảo!”
A Điêu: “???”
Cô bỗng nhiên nghĩ đến hồi trước Nguyên Bảo có một lần thốt ra chủ nhân A
Điêu, cái này là thứ mất nết gì vậy, chương trình thông minh Cuồng Ma Lặp
Từ?
Cũng may lặp từ không làm trễ nải chuyện quan trọng, Tước Tước và Bảo Bảo
làm việc bù lu bù loa, A Điêu thì ngồi xếp bằng mở 101 và 201, đồng thời mở
bồn cầu thả linh khí. Tiếp theo cô tiến vào trạng thái vừa tu luyện vừa nghiên
cứu Tinh thông bùa chú.
Hiện tại số lượng linh khí bồn cầu thả ra đã bằng một cái Cổng Linh Hồn nhỏ.
Chỉ cần năng lực niệm đủ, cô có thể hấp thu được lượng linh khí phóng ra của
một Cổng Linh Hồn nhỏ trong 24 giờ mỗi ngày, càng đừng nói đến hiệu quả
tổng hợp dồn vào và nén lại của 101 và 202, hiệu suất một ngày đi ngàn dặm.
Nhưng hồi trước vì muốn đổi Tinh thông bùa chú, năng lực niệm của cô về
thẳng con 0. Cũng may hiện tại sớm chiều cô chẳng làm gì cả, dựa vào cuốn
sách vàng phụ đạo tìm thêm được 20 ngàn năng lực niệm mỗi ngày, cũng đủ để
tiêu xài qua ngày.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sương mù linh khí nhuộm một vùng, thế
mà chúng lại nằm trong lớp rào cản 101 và liên tục bị 202 đè nén… dần dà biến
thành nơi nước ở thể lỏng.
Ẩm ướt, tự bám vào lỗ chân lông cơ thể cô, và không ngừng thấm vào.
Mỗi một sợi gân mạch đều đang thư giãn, đều đang cố sức dung nạp càng nhiều
linh khí hơn cũng như vận chuyển chúng mãi chạy thẳng tới mục đích cuối cùng
– khối tròn có linh.
Hai khối tròn có linh trong cơ thể cô cũng không ngừng xoay tròn tương xứng,
tiếp tục sinh ra càng ngày càng nhiều linh năng.
Hiệu quả hấp thụ đáng sợ, mang tốc độ tiến bộ khủng khiếp.
Linh năng sinh ra bị cô mãi điều chuyển ra khỏi khối tròn có linh, không ngừng
đánh sâu vào trong căn cốt máu thịt trong người theo đà nghiên cứu bí pháp
Tinh thông bùa chú, chạm tới khu vực tinh thần bí ẩn nhất của sinh linh.
Thiên phú, cô có thiên phú Tinh thông bùa chú rồi à?
(P2)
Cô cảm thấy... mình phải có mới được.
Lúc Chim Sẻ tìm được tư liệu, từ đầu nó toan nói cho A Điêu biết, nhưng đến
khi cảm ứng được trạng thái của cô, bấy giờ nó mới ngậm miệng chờ đợi.
Ù!
Khi ánh sáng tựa như nét vẽ đầu tiên xuất hiện từ phần tinh thần do A Điêu rèn
luyện ra, cô mở mắt, ánh sáng vàng rực rỡ trong con ngươi cô tỏa ra trong giây
lát, nhưng cô lại kiểm soát nó thật nhanh.
Xong rồi.
....
“Chủ nhân, đây là tư liệu về thân phận của Trương Trạch và Sương Tấn. Còn về
dấu vết di chuyển trong xã hội của bọn chúng cần tốn thời gian tiếp tục điều
tra.”
Nếu như A Điêu sốt ruột, có thể hôm nay cô sẽ dùng tư liệu này. Tuy nhiên giờ
cô đạt được Tinh thông bùa chú, hơn nữa công thức tẩy tủy tố chất còn chưa
làm tới, không gian tiến bộ quá lớn, cô không cần phải mạo hiểm như thế.
“Tiếp tục điều tra, tin tức càng đầy đủ càng tốt, tốt nhất là tính hết tất cả nhân
vật cố ý liên quan bên cạnh bọn họ.”
Cô không sợ nhiều tư liệu, dù sao có nhiều cũng nào khó tiêu bằng đám gói học
tập kia.
Cô cần thời gian tập hợp sức mạnh.
Một đòn cuối cùng chắc mẩm sẽ trúng!
....
Tu luyện xong thường dễ đói bụng. A Điêu đang muốn gọi phòng bếp đưa đồ ăn
tới kết quả lại nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.
Lắng nghe nhịp điệu... vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Đoán chừng là thằng em xui xẻo.
A Điêu mở cửa nhìn thằng nhóc chỉ thấp hơn cô một ít.
Chết tiệt, thằng nhóc trứng ung này lại cao lên?
Tại sao ngày càng trông bô giai hơn?!
Tương tự như vậy, Trần Dương vừa nhìn thấy A Điêu đã ngỡ ngàng: “Chị đi
phẫu thuật thẩm mỹ à? Còn cao lên nữa?”
Chó má!
Ngại phòng bà nội ở đối diện, A Điêu không tiện xuống tay thế là mỉm cười:
“Em trai Dương Dương tìm chị có chuyện gì sao?”
“Ai là em của mấy người…” Nó lẩm bẩm một chút rồi lại không phục: “Là mẹ
kêu tôi tới tìm chị, nói để chị em kết nối tình cảm, tiện để tôi hỏi chị…”
“Vậy mẹ em đâu?”
Hả? Mẹ tôi gì? Không phải hai chúng ta có cùng mẹ à?
Đầu óc Trần Dương không nhanh nhẹn cho lắm ngặt cái chẳng nghĩ nhiều, theo
bản năng trả lời: “Trên đường gặp đại phu nhân, mẹ cố tình ở đó nói chuyện với
bà ấy, để tôi tới đây.”
Không ngờ sốt ruột đi đánh nhau với vợ chính người ta cơ đấy!
Tạ Ngọc Khanh này mãi mười tám năm cứ như một ngày.
“Vậy em tìm chị làm gì?”
“Hỏi chị bài tập về nhà!”
Nó tức tối lấy ra quyển sách bài tập sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, môi
hồng răng trắng, tỏ vẻ đầy bức bách: “Có mấy câu hỏi tôi không làm được.”
A Điêu lật sách bài tập một chút: “Có mấy?”
Đề bài lớp bốn bên trong rất đơn giản, vào năm đầu tiểu học cô đã tính nhẩm ra
được hết, thế mà trên đây toàn trống không.
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, không mang theo tình cảm gì, nhưng cậu chủ nhỏ
lại không chịu nổi.
Từ Trần Dương +1 +1 +1....
(P3)
Lúc ấy hai mắt Trần Dương thiếu điều phun ra lửa, nhìn chằm chằm A Điêu,
không dong dài mà buông lời tàn nhẫn: “Tôi nói cho chị biết tôi rành hết câu trả
lời cho mấy câu hỏi đó. Chẳng qua tôi lười làm, người có chỉ số thông minh cao
toàn như thế, chị làm gì được tôi?!”
A Điêu ngỡ ngàng, đánh giá nó từ trên xuống dưới ba giây, chợt mỉm cười:
“Quao, giỏi dữ.”
Sau đó trong nháy mắt vẻ mặt không chút thay đổi, ngón tay kẹp sách bài tập
hất lên, sách bài tập trong nháy mắt bay qua hành lang, bộp một cái rơi vào
thùng rác. Tiếp đó là đóng sầm cửa lại trước mặt Trần Dương đang ngớ người.
Từ Trần Dương +1 +1 +1 +1+!!!!!
Nó bị hù, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết tràn đầy khiếp đảm!
A Điêu: “...”
Không phải chứ, cái này mà toàn ra được +1.
Có khả năng phán đoán khi trước của cô sai rồi.
Thằng em trai trứng ung của cô có vẻ… là đồ bỏ đi gần như trăm phần trăm hệt
vàng nguyên chất 24K.
Nhưng nó không muốn để cho mọi người hay.
.....
“Mấy ngày không gặp, phu nhân vất vả chuyện trong nhà, vất vả thật sự, nên
mới trông tiều tụy dữ dội thế. Thế nhưng chị phải giữ gìn sức khỏe cho tốt,
tuyệt đối đừng làm việc quá sức. Phải biết phụ nữ chúng ta ấy mà một ngày là
một tấc vàng, dung nhan dần già đi…”
Bắt gặp chỗ bục nổi trong phi thuyền, mỗi phút Tạ Ngọc Khanh đều tiến vào
trạng thái battle, vừa mở miệng sẽ đưa tung ra skill trà xanh lên ngay.
Nha hoàn và ma ma bên cạnh đâu lấy lạ lẫm gì, ngặt nỗi không dằn lòng được
mà thầm diss: Lại tới lại tới, mỗi lần toàn mở màn thế này. Phu nhân đẹp dữ
lắm, đoan trang đầy sức sống, phong thái sẵn có. Trái lại cô ta chỉ là một bà
thiếp nhỏ bé, sao cứ mãi năm nào cũng vậy. Trời đất! Sao hôm nay Tạ Ngọc
Khanh này lại đồng bóng như vậy!
Váy đỏ rực rỡ, dung mạo diễm lệ phối hợp với mái tóc xanh đen gợn sóng lớn
đầy cổ điển, vừa trong trắng lại xen lẫn đầy dục vọng, làm cho đàn ông nhìn
thấy là mạch máu muốn nổ tung, đàn bà thấy được thì mặt đỏ tai hồng.
Nói đến trang điểm hôm nay của Tạ Ngọc Khanh, rõ là bà ta dậy sớm lúc 4 giờ
đã bắt đầu tắm rửa thắp hương ăn mặc cho tinh xảo chỉ vì muốn đi gặp con gái
của mình.
Bà ta phải làm cho con gái hiểu được: Mẹ mi, Tạ Ngọc Khanh này đây, vĩnh
viễn đẹp nhất, mi thấy tự hào chưa? Muốn gần gũi không?
Dè đâu đụng phải Từ Chiêu Ẩn, cũng tốt, trước tiên để cho chị ta chết dưới sắc
đẹp của mình.
Trông thấy thiếp nhỏ lần nữa đụng chạm tới mình, Từ Chiêu Ẩn không nổi cơn
tam bành mà chỉ đánh giá hai mắt Tạ Ngọc Khanh, mặt mày lạnh nhạt như chỉ
có một màu mà rằng: “Váy này...”
Tạ Ngọc Khanh cảnh giác: “Thế nào?”
Cuối cùng chị cũng ghen tị với tôi rồi? Ha ha ha!
“Nhìn đẹp, nhưng chất liệu không tốt, dễ dàng làm tổn thương làn da. Da em
mềm mại vừa mới thổi là rách ngay, nên chú ý một chút thì hơn. Người đâu, sắp
xếp 10 tấm lụa Nhã Quang tặng cho em ấy đi.”
Từ Chiêu Ẩn đến gần, giơ tay khẽ chỉnh cây trâm ngọc trên búi tóc của Tạ Ngọc
Khanh.
“Thời gian trôi nhanh, vẻ đẹp khó giữ. Em muốn thay chị trân trọng vẻ đẹp thì
mỗi ngày tới trước mặt chị ngúc ngắc giải tỏa mệt mỏi, xoa dịu cơ thể và tinh
thần cho chị đi.”
Dứt lời, Từ Chiêu Ẩn dẫn người rời đi, để lại Tạ Ngọc Khanh ở tại chỗ vừa xấu
hổ vừa giận.
Ý chị là sao?
Coi tôi là diễn viên đi lấy lòng chị?
Nhưng mà mười tấm lụa Nhã Quang có thể làm được bao nhiêu bộ quần áo
đây? Mình tính…
Tạ Ngọc Khanh một mạch tính số lượng đồ đẹp trên đường đi về phía phòng A
Điêu, bỗng nhiên bà ta nhìn thấy cục cưng của mình ngồi xổm trước thùng rác
moi đồ...
Con trai của mẹ, con sao thế!