Trần Dương bực bội A Điêu ném sách bài tập của nó còn đóng cửa, Tạ Ngọc
Khanh lại không tin lắm.
Thứ nhất, bà ta cảm thấy tất nhiên A Điêu không thân thiết với mình, vẫn yêu
tiền hơn. Tuy nhiên đó là do nó ở bên ngoài vất vả nhiều năm gây ra. Bản thân
bà ta thuở thiếu thời cũng khổ, vẫn phải so kè chi li đó thôi? Nhưng bà ta tuyệt
đối không quá kiêu ngạo để tránh tổn hại lợi ích. Mặc cho A Điêu diễn trò cũng
tốt, tính tình chân thật cũng được, đã vào nhà họ Trần, ít nhiều phải làm chút
công việc cho mặt mũi. Thế nên chuyện ném thẳng sách bài tập của em trai ruột
một cách ấu trĩ như vậy không giống như chuyện nó sẽ làm. Đến cùng nó đã thi
đậu được hạng nhất ở Học phủ ở Đam Châu, là con gái của bà ta cơ mà!
Thứ hai, tổng hợp từ điều đầu tiên, vậy ắt nó diễn trò với Dương Dương mà
thôi. Thằng nhóc thúi này, vì muốn bôi nhọ chị gái, vì không làm bài tập về nhà,
mà lại bỉ ổi thế này, chứng tỏ không được dạy tốt. Phải dạy lại cho đàng hoàng
mới được, bằng không trong bốn đứa con nhà họ Trần lại có Dương Dương là
đứa bỏ đi. Đứa ở bên ngoài thì thành tài còn đứa được chăm sóc bên cạnh lại là
đồ bỏ, tin này truyền ra ngoài thì bà ta còn sống thế nào được nữa đây. Nhà họ
Từ sẽ cười bà ta thúi mũi.
Cân nhắc hai điểm, Tạ Ngọc Khanh từ trên cao nhìn xuống thằng con mà hỏi
nhẹ nhàng: “Không phải con không thích làm bài tập à? Sao lại lo lắng cho đám
sách này như thế?”
Người Trần Dương cứng đờ, nó đứng bật dậy đầy tức giận: “Còn lâu con mới
quan tâm cái này, con đang trêu tức chị ta không nể mặt con.”
Tạ Ngọc Khanh thong dong kiêu ngạo, khẽ thổi bộ móng tay vừa làm xong buổi
sáng, nói dửng dưng: “Mặt mũi là do tự mình kiếm được, ai tự nhiên cho con
không? Giống như mẹ con chúng ta vậy, nếu không vì cái đẹp, cha con sẽ liếc
mắt nhìn mẹ một cái à? Mà bản thân con là con trai, nếu không có bản lĩnh thật
sự, ai muốn nể mặt con?”
“Không cần quyển sách đó đúng không, vậy thì bỏ đi.”
Đời này bà ta sẽ không lấy lòng bất kỳ một người đàn ông nào, toàn phải ngược
lại mới đúng. Cho nên bà ta lười dỗ dành, xoay người muốn đi.
Trần Dương nóng nảy, vội vàng phủi đôi lần quyển sách bài tập mình mới nhặt
lên và đuổi theo.
“Mẹ mẹ, con sai rồi được chưa. Do con muốn giải đề nhưng chị ta không dạy
cho con, con có cách gì đây?”
“Không bằng mẹ thử xem?”
Công tử nhỏ họ Trần vừa nói như vậy chỉ thấy mẹ ruột bày ra tư thái hòa nhã
khẽ nâng cây trâm cài, nhếch môi cười: “Cái gọi là kẻ biết thao túng là bày ra
yếu đuối khi gặp người khác, khiến họ thấy mà thương, không cần đánh đã
khuất phục được binh lính, thậm chí làm cho người ta bội phục mình, kính trọng
mình, muốn thân thiết với mình, cuối cùng trở thành người mình có thể điều
khiển. Đây mới là con đường tốt nhất.”
(P1)
“Con của mẹ, hôm nay để cho con thấy bản lĩnh của mẹ.”
Công tử nhỏ họ Trần ngay lập tức mở to hai mắt, đè nén kích động gật gật đầu,
tốt quá, mẹ ơi, con đã hóng lâu lắm rồi.
Tiếp đó hai người đi tới trước cửa phòng A Điêu, gõ cửa cộc cộc cộc.
Cửa mở, A Điêu nhìn thấy hai mẹ con thì nhíu mày. Cô chưa kịp nói gì đã thấy
mày liễu Tạ Ngọc Khanh nhẹ chau lại, mặt mày cứ như có nước, tựa như khóc
mà không phải khóc: “Điêu Điêu... Trước kia mẹ sai rồi, không nên nghe lời cha
con nói, tin lời lão đạo sĩ nói số con yếu sẽ chết yểu, cần mang đi khổ tu giành
lấy số mạnh. Nếu không làm gì tới mức chia cách với con nhiều năm như vậy.
Nhưng hôm nay gặp lại con, con cứ như căm hận mẹ lắm, mẹ chịu hết, nhưng
đừng có ngó lơ mẹ…”
Trước tiên đổ tội cho Trần Nhiên, sau đó bày ra thế yếu.
“Nếu không để ý tới mẹ...”
A Điêu: “Mẹ sẽ làm lại lần nữa à?”
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Từ Tạ Ngọc Khanh +3333!
“Thì ra con vẫn còn trách mẹ. Cũng được, số mạng mẹ sinh ra đã khổ, không có
tình cảm mẹ con, hiềm một nỗi mẹ cứ mãi ôm lòng hối hận…” Tạ Ngọc Khanh
không chịu thua, lúc này ôm ngực, một giọt nước mắt cứ nói tới là tới. Cứ như
thể hơi sức không đủ, bà ta mang theo hơi thở mong manh, vịn tường sắp ngã
xuống...
A Điêu: Chiêu này tôi quen quá mà.
Vì thế cô hòa nhã nói một câu trước khi Tạ Ngọc Khanh ngã xuống: “Hôm nay
trên mặt đất chưa được quét dọn đâu, phải mà mẹ ngã xuống sẽ làm bẩn quần áo
hết. Là con của mẹ thì sao con nỡ chứ, để cho con chọn giúp mẹ một nơi sạch sẽ
hơn chút đã.”
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Từ Tạ Ngọc Khanh +9999!
Từ Trần Dương +1 +1 +1 +1 +1 +1+1....
Từ...
.....
Tràng diện lại một lần xấu hổ tột cùng, Tạ Ngọc Khanh nhất thời không biết giờ
mình có nên ngã xuống, hay chờ A Điêu chọn xong chỗ cho sạch tí rồi mới ngã.
Cũng may nơi A Điêu chọn là...
“Vào đi.”
Nhanh lên, con trai của mẹ, mang theo cuốn sách bài tập của mình, tiến lên!
Trần Dương: “...”
Tạ Ngọc Khanh từ đầu còn thở yếu ớt nay đã đứng bật dậy, túm lấy thằng con
cục vàng vào phòng. Cửa cạch một chút trước khi khóa, A Điêu nhìn thoáng
qua phía đối diện.
Vừa rồi nhớ không lầm, mấy ma ma bên cạnh bà nội tặng cho cô năng lực niệm.
Cho nên bà nội thấy được cảnh trong máy giám sát ở hành lang rồi.
Cũng nhìn thấy vở kịch đầy bão tố vừa nãy?
Nhưng lại chẳng cho cô tí năng lực niệm nào.
.....
Trong phòng, bà cụ nhà họ Trần thông qua màn hình nhìn thấy A Điêu ngẩng
đầu nhìn sang, chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, gần như mắt đối mặt, trên
khuôn mặt già nua như lây ý cười.
Bà ta khẽ cười thật, đoạn phân phó cho ma ma bên cạnh: “Tối nay chuẩn bị ít đi
hai phần thức ăn, tiết kiệm đừng lãng phí.”
Ma ma già cúi đầu vâng lời.
(P2)
Bên kia, Trần Dương lần đầu tiên vào phòng A Điêu vốn còn có chút kích động,
tuy nhiên nó đã biết rụt rè che giấu, mãi cho đến khi chậm chạp nhận ra đây
chẳng phải phòng của A Điêu mà đang ở trên phi thuyền.
Chị ta chỉ ở lại một đêm bên Lăng Thành, thế nhưng chắc chắn chị ta sẽ ở lại
nhà tổ Kim Lăng.
ấ ắ
Hừ hừ hừ, thi được hạng nhất là ngon lắm à?
Bên nhà đó phòng của mình lớn hơn phòng chị ta là chắc, tuy nhiên cả hai có ở
gần hay không? Nếu như rất gần, mỗi ngày mình sẽ tới tìm chị ta, làm chị ta tức
chết!
Nghĩ tới đây Trần Dương lại kích động hẳn, sau đó nó thấy giấy in chồng thành
một đống thật lớn, có thật nhiều bản nháp.
“Nhìn bát nháo quá, không gọn gàng gì hết. Chị không thích sạch sẽ sao… mấy
thứ này là cái gì?” Công tử nhỏ họ Trần kiêu ngạo hỏi.
“Bài tập về nhà.”
Thật ra Tạ Ngọc Khanh cũng đầy kích động, song bà ta che dấu cực tốt, cứ như
nhã nhặn thong dong đi tới trước bàn: “Dương Dương, chị con là thiên tài số
một, con cần phải học cùng với chị cho thật tốt. Lại nói tiếp, từ tuổi thiếu nhiên
cha con đã tài giỏi bảnh trai hiếm thấy, mẹ lúc còn trẻ cũng có thành tích tốt tột
cùng, mấy câu hỏi gì đó không có gì đáng để bàn tới. Mấy cái đề chị con giải ấy
à, thật ra mẹ cũng…”
Ngón tay ngọc thon dài nhỏ nhắn nhấc lên một tờ giấy, nhìn đại một cái, tiếp đó
chỉ nhìn một lần thế này đã đặt tờ giấy xuống, lặng lẽ để cho ngay ngắn, gấp
gáp chuyển đề tài: “A Điêu, con có đói bụng không? Con với Dương Dương
học tập chăm chỉ, không cần dạy dỗ đâu, tiết kiệm thời gian. Con cứ nhìn nó
làm bài đọc sách là được, không làm thì cứ treo nó lên đánh. Mẹ sẽ đi chuẩn bị
đồ ăn ngon cho hai đứa.”
Bà ta dợm xoay người ra cửa, lại nhìn thấy cửa chính lạch cạch một chút, trí
thông minh nhân tạo đã khóa cửa lại.
Tạ Ngọc Khanh: “???”
Lại nghe A Điêu, người ở phía sau sửa sang lại sách, nói sâu kín một câu: “Mẹ
có biết con có người bạn có xuất thân từ nhà họ Tống, quan hệ hai bên cũng tốt.
Cậu ấy nói nhà họ Tống bên kia thân thiết với nhà họ Trần chúng ta, cũng muốn
gặp mẹ ruột của con. Con nghĩ tới nghĩ lui nếu ngày sau có lời mời thật, người
nhà họ Tống há mồm ngậm miệng toàn muốn hỏi mẹ mấy câu liên quan tới học
thuật. Lỡ như mẹ làm mất mặt e là chọc cho cha tức mất; chưa kể danh tiếng
của mẹ cũng… Vậy tính sao đây?”
“Cho nên mẹ với em trai cùng làm bài với nhau đi.”
A Điêu tiện tay hướng dẫn một ít đề kiến thức in ra từ chỗ Nguyên Bảo.
“Nào, ngồi đi!”
Hai mẹ con: “!!!”
Không, tôi không muốn làm bài tập về nhà! Mở cửa nhanh!
(P3)
....
Lúc ăn cơm tối, một cái bàn lớn chỉ có ba người bên bà cụ, Từ Chiêu Ẩn và A
Điêu. Cô liếc qua lượng thức ăn, đã biết ngay bà nội nhà mình vẫn là mèo già
hóa cáo như trước. Cô chẳng phát lộ, chỉ lo tự mình ăn cơm.
Người tên Từ Chiêu Ẩn này cũng thận trọng, đối xử A Điêu không thân thiết
nhưng cũng không tới mức mang thù. Bà ấy chỉ hỏi một chút chuyện học hành,
đoan trang tao nhã hào phóng, không thể bắt bẻ.
Bà ấy chả hỏi hai mẹ con kia đi đâu rồi cứ như đã hiểu rõ vậy.
Cả nhà này có lẽ không có tên ngu, hai người ngốc nhất đã bị cô nhốt lại làm
bài tập về nhà.
Một bữa cơm tối “yên bình mà tao nhã”, lúc tản ra, Từ Chiêu Ẩn còn phân phó
phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya và hỏi sở thích của A Điêu.
“Cám ơn đại phu nhân, con ăn cái gì cũng được ạ.”
“Được.” Từ Chiêu Ẩn cười.
Giấc khuya, bữa ăn khuya được mang tới, đồ ăn rất nhiều, vừa phù hợp với
lượng cơm của A Điêu, vừa phù hợp...
Trần Dương ngỡ ngàng, theo bản năng nhìn A Điêu: “Mẹ, toàn là món mẹ thích
ăn mà con cũng thích.”
Tạ Ngọc Khanh cũng kích động: “Điêu Điêu, quả nhiên trong lòng con vẫn còn
có mẹ.”
A Điêu mỉm cười bảo đây là sắp xếp của Từ Chiêu Ẩn.
Tạ Ngọc Khanh sững cả người, không thể không nghi ngờ, bắt đầu chú tâm dò
xét, thậm chí con mắt còn đảo quanh sục sạo: “Đừng nói là bỏ độc nha. A Điêu,
con có châm bạc không? Để mẹ thử độc.”
Phương pháp cổ xưa gì vậy? Sao bà không nói luôn muốn tìm thái giám để thử
một chút.
A Điêu không lên tiếng, mở thẳng miệng Trần Dương và nhét một miếng thịt
vào.
Trần Dương: “???”
Tạ Ngọc Khanh: “!!!”
Tuy rằng khi còn bé đã biết mẹ ruột thoạt nhìn như yêu tinh trà xanh chứ trong
đầu toàn là nước trà (tuy có là trà xanh nhưng cũng là nước). Thế nhưng xa cách
nhiều năm, lại thấy bộ dáng này của bà ta lần nữa…
Nhìn gần, sao bà chưa già đi nữa?!
Đứa con thứ hai đã 12 tuổi rồi mà còn chưa già!
Tư duy của A Điêu rất hay chạy lệch, trong lòng khó chịu, đành quay đầu liếc
về phía đồ bỏ Trần Dương, cái đứa ngay cả đề đơn giản nhất vẫn phải tìm sách
ngoại khóa ráng mà nghiên cứu. Đúng là từ một loại sắc nước hương trời
chuyển sang một loại sắc nước hương trời khác.
Cô nhanh chóng nhớ về một số chuyện mình kinh qua đầy khủng khiếp trong
thời thơ ấu của mình.
Chó má!
Mắt thấy hai mẹ con nhận ra Trần Dương không ngã xuống miệng sùi bọt mép,
họ bèn ăn cơm tới mức không tim không phổi, A Điêu cướp lại thật nhiều đồ ăn
đớp cho bằng hết, chỉ chừa lại cho họ một tí. Hai người dè chừng cô, run lẩy
bẩy không dám lên máu, cho đến khi A Điêu mang mặt đen đi tu luyện trong
phòng tu luyện.
Trần Dương uất ức tột cùng: “Mẹ, chị ta bị sao vậy? Sao cứ đụng một chút là
giận dữ, chưa kể ngốn nhiều như thế vẫn còn tức điên. Chị ta tức cái gì chứ?”
(P4)
Tạ Ngọc Khanh: “Bởi vì con không biết làm mấy câu hỏi nọ, nó nghi con không
phải là em ruột mình chứ sao.”
Trần Dương: “Nhưng mẹ cũng đâu có biết làm mấy câu…”
Tạ Ngọc Khanh: “Không phải là mẹ không biết, trí nhớ thánh học của mẹ đang
sống lại. Con chờ mẹ mấy hôm đi, chắc chắn mẹ sẽ làm.”
Nhưng A Điêu, người đang có tâm trạng không tốt trong phòng tu luyện từ đầu,
liên tục bị bồn cầu nhắc nhở.
Từ Tạ Ngọc Khanh +2222.
+3333.
+4444.
+5555.
Rất liên tục, mỗi lúc gặp một cái đề là cho nổ năng lực niệm, còn ổn định hơn
bọn Tống Linh nhiều lắm. Cuối cùng trong lòng A Điêu cũng thoải mái, âm
thầm cười khẩy: Hừ hừ, nếu không phải trông có lông cừu để xài, ai muốn để ý
tới mấy người! Chờ bị đám câu hỏi này làm phiền tới chết đi!
Nhưng mà trong lòng cô lại có phần giật mình.
Đây có phải là chỗ dữ dằn của đối tượng có thể tiến công mang giá trị nhan sắc
siêu cao?
Một mình Tạ Ngọc Khanh đã đủ so với cả trang trại cừu rồi.
Nhưng thằng em lại không đáng kể (vì nó chỉ cho +1 +1 +1 +1).
Đến trước Kim Lăng, chợt Tống Linh liên lạc với A Điêu: “Cậu có bao nhiêu lá
bùa?”
A Điêu: “?”
Tống Linh: “Bùa cậu dùng khi trước tốt lắm, tôi muốn mua theo giá thị trường.”
A Điêu có phần bối rối. Tuy nói bùa chú là vật phẩm tiêu hao mà tu sĩ bình
thường không chi nổi trong giai đoạn đầu, song đối với Tống Linh lại chẳng
phải là thứ khó có được. Hẳn người nhà họ Tống bên kia có kênh riêng mà.
A Điêu: “Hiện tại không có, dùng hết rồi. Linh năng của mình thấp, chẳng làm
được bao nhiêu cả.”
Tống Linh: “Lần sau nếu tiện thì cứ làm cho tôi một lô, tôi mua.”
Theo giá thị trường thì A Điêu có lãi, đây chính là mua bán, hai bên đều có lợi
nhuận.
Nhưng chắc chắn A Điêu sẽ hoài nghi sao mình muốn mua.
Thế là Tống Linh không làm tốn thời gian của A Điêu, cho ngay đáp án.
“Đó vì xây dựng mối quan hệ cho gia tộc.”
“Tôi hy vọng cậu có thể trở thành mạng lưới giao thiệp của tôi.”
Có vài người vừa có bộ dạng đẹp mắt mà nói chuyện còn dễ nghe, đúng là nhân
tài tuyệt thế.
A Điêu chịu lời, tuy nhiên lại trả lời Tống Linh một câu: “Nói cái gì mà mạng
lưới giao thiệp khách sáo thế. Thật ra mình càng muốn trở thành cha của cậu,
cha của tất cả mọi người.”
“Nhưng mà quan hệ của tụi mình tốt lắm, mình cho phép cậu tới ứng trước. Tới
gọi mình thử tí xem.”
Từ Tống Linh +6666!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay có tí chuyện với người nhà họ Trần[…]