Ngốc Ưng vốn rất kiên nhẫn, yên tĩnh núp đi chờ con thỏ trốn thoát. Thế mà
chẳng ngờ thứ đi ra nào có phải con thỏ béo mập đáng yêu, mà là hơn mười con
Quỷ Ăn Xác hung ác xấu xí.
Trong lúc giật thót mình, Ngốc Ưng lia mắt đảo qua số lượng những con Quỷ
Ăn Xác rồi nhanh chóng bình tĩnh.
15 con. Muốn tiêu diệt chúng bằng sạch là điều không thể. Dù có làm được vẫn
gặp tổn thất rất lớn vì đám quỷ có tính kháng thuật pháp rất mạnh, xảo quyệt
lanh lẹ; thậm chí chúng chuyên dùng khí độc rữa nát từ xác chết, khó lòng
chống được.
Nhưng giả như bọn hắn muốn phá vỡ vòng vây lại là chuyện dễ.
“Xé lỗ hổng, rút lui!”
Ngốc Ưng quyết định nhanh chóng, không muốn chết trận. Tuy nhiên hắn vừa
muốn rút đi, chợt phía sau lại có một nhóm Quỷ Ăn Xác khác tuôn ra!
Đội tội phạm, cái nhóm ngang ngược trong Kim Hương và làm cho vô số đội
ngũ hoang dã nghe tới là biến sắc, rốt cuộc biết hoảng sợ ngay tại giờ phút này.
27 con Quỷ Ăn Xác, thậm chí có cả pháp sư giỏi pháp thuật!
Hai con pháp sư!
Con ngươi Ngốc Ưng lộ lên tơ máu dữ tợn, khóa chặt pháp sư Quỷ Ăn Xác lão
làng nhanh cấp kỳ. Hắn giơ găng tay cơ giới trong lòng bàn tay và nhắm vào nó
với linh năng + năng lượng dồi dào vận chuyển. Tiếp đó một tia sáng hẹp dài đỏ
như máu bay vút ra, lập tức đánh trúng pháp sư.
Lúc ấy A Điêu nhìn thấy động tác của hắn đã dự cảm được hắn muốn phát động
trang bị vũ trang cấp cao. Hên là cô đã rời xa pháp sư Quỷ Ăn Xác từ lâu.
Và cú đánh này... Qyền trượng do con quỷ pháp sư vừa giơ lên vẫn còn phát ra
vầng sáng, còn thân thể con quỷ đã bị ánh sáng bắn trúng, trong nháy mắt bị
xuyên thủng và rồi đời.
Chợt ánh mắt A Điêu lóe lên, nhớ tới kiến thức của thầy dạy vũ trang, nhận ra
nguồn gốc của găng tay cơ khí này, Đồ Cấm Kỵ Bính-345: Găng Tay Cung Đỏ.
Giá đâu đó tầm 10 triệu.
Uy lực cụ thể dùng theo hạn mức cao nhất của người mang Thực Thể Gieo
Linh, đỉnh điểm sẽ đạt cấp D.
Nói cách khác chỉ cần linh năng bản thân Ngốc Ưng đạt tới cấp D, hơn nữa còn
biết nắm bắt thời gian và làm cho đối thủ không cách nào tránh né, thì chỉ cần
hắn cho trúng đối thủ, lực sát thương phá giáp của nó sẽ đạt được hiệu quả đập
phát pháp sư Quỷ Ăn Xác chết luôn, hoặc thậm chí là một mục tiêu có cùng sức
mạnh với hắn.
Tất nhiên, thứ này tốn năng lượng lắm, thuộc về tuyệt chiêu giết sạch.
Phải nói rằng tên Ngốc Ưng này dày kinh nghiệm, biết hai bên đối chọi sẽ có
pháp sư và linh mục ra tay trước nhất, và hắn đã xử ngay.
Một con vẫn chưa đủ, hắn lại để cấp dưới chống lại đòn tấn công đang lao tới,
còn mình thoát thân ra sau, nhắm vào một đầu pháp sư khác.
Nhưng lần này con pháp sư còn sót lại đã có chuẩn bị, tự tàng hình ngay, có ánh
sáng đỏ tỏa ra từ cơ thể đám Quỷ Ăn Xác khác… bao gồm cả bản thân A Điêu.
(P1)
Đột nhiên A Điêu ý thức được một chuyện: đâm ra nếu dùng luôn kỹ năng của
ma quỷ này trên người nhân loại vẫn được. Việc sử dụng không dành riêng cho
chủng tộc, chỉ phụ thuộc vào đối tượng bị làm phép của tụi nó?
Có phải như thế sẽ chứng minh hệ thống thuật pháp giữa ma quỷ và nhân loại
tương đồng nhau? Thêm vào đó, nền tảng năng lượng được sử dụng cũng là linh
khí. Vì vậy bất kể từ góc độ phát triển năng lượng vĩ mô hay tiến hóa sinh học
vi mô, hai chủng tộc hoặc tách ra từ cùng một dòng từ thời Thượng Cổ, hoặc
tiến hóa tương đồng trong tương lai..
Quan điểm này có trông đầy nỗi kinh hãi, nhưng A Điêu chẳng tin những người
khôn ngoan bên nhân loại lại không hay tới chuyện này. Tuy nhiên nó sẽ không
được công nhận, bởi lẽ quần thể con người khó mà chấp nhận.
Quên đi, chuyện này không dính líu gì tới cô.
Dưới ánh sáng đỏ, bạo lực, đẫm máu, phòng thủ và tốc độ đã tăng cường…. Và
trong sự tấn công dữ dằn của nhóm Quỷ Ăn Xác, có mấy người thuộc đội ngũ
bên Ngốc Ưng bị chém chết thật nhanh.
Song, 27 con Quỷ Ăn Xác đã chết và bị thương không ít, chỉ còn lại 18 con.
Ngốc Ưng là trọng tâm của cuộc vây hãm, hắn muốn trốn thoát nhưng lại còn
pháp sư Quỷ Ăn Xác tàng hình đang lẩn quất. Nhiều lần bị kiểm soát bởi phép
thuật làm hắn sợ kêu công cụ bay tới rồi cũng bị đánh cho nổ, đến lúc đó hắn
thật sự thiếu cách thoát thân.
Sau một hồi đánh nhau làm linh năng tiêu hao rất lớn, thấy ngay trước mắt
những người còn lại không ngừng chết và bị thương, đến cuối Ngốc Ưng không
nhịn được nữa. Ánh mắt hắn u ám, chợt để cho mấy người còn lại gọi ra công
cụ bay hết.
Xoát xoát xoát, công cụ bay phóng ra, một số người đã cắt ngang cuộc tấn công
và bật dậy, cố gắng trốn thoát.
Cùng lúc đó, công kích của Quỷ Ăn Xác đến thật dày đặc. Theo đà mấy tiếng
kêu thảm thiết vang lên, ba người bỏ mình ngay tại chỗ. Khi hai người máu me
be bét ngã xuống và bị bọn quỷ bao vây, họ thấy ngay Ngốc Ưng lợi dụng lúc
bọn quỷ đang tập trung tấn công mình mà nhân cơ hội gọi ra công cụ bay, nhảy
lên bay ra ngoài...
Lấy bọn họ làm bia ngắm?
“Ngốc Ưng!!”
Họ oán hận đau đớn nhưng chẳng có cách gì trả thù hắn, chỉ đành kích hoạt
thiết bị trên người trong sự tức giận… Ầm!
Sau vụ nổ, một số Quỷ Ăn Xác xung quanh họ đã bị nghiền nát bấy bứa.
Nhưng Ngốc Ưng nào có ngoảnh lại, thấy ngay trước mắt thêm ba bốn mét nữa
là thoát… Bỗng, công cụ bay run rẩy, như bị thuật pháp điều khiển.
Đây là?
Ngốc Ưng còn chưa kịp hoàn hồn, công cụ bay cứ như treo thêm một tấn đá lớn
nặng tột cùng, ù ù rung động, hoàn toàn không cất cánh nổi.
Đây là... Thuật Trọng Lực?
Pháp sư Quỷ Ăn Xác kia còn biết dùng tới Thuật Trọng Lực?! Không đúng, đây
rõ rành là Thuật Trọng Lực của nhân loại!
(P2)
Pháp sư Quỷ Ăn Xác đang ẩn náu cũng ngỡ ngàng, nhưng nó phản ứng nhanh,
lập tức ra tay tấn công.
Ngốc Ưng vẫn chưa kịp phản ứng là… bùm! Chiếc công cụ bay bị một luồng
vệt đen bắn nổ tung.
Ngốc Ưng bay vút xuống, nhìn thấy pháp sư Quỷ Ăn Xác hiện ra cười gằn với
hắn trong khi mười hai con quỷ còn lại gào thét bao vây mình.
Tử chiến!
.....
Trận chiến này đã đến gần với cường độ chiến đấu cấp D, năm thì mười họa
mới thấy ở khu vực Kim Hương. Do cường độ năng lượng quá lớn, động tĩnh
cũng to, làm tất cả đội ngũ, dù có ở dưới hố đất hay khu vực vùng hoang dã này,
đều phát hiện ra.
Có người hoảng sợ, lo không tránh kịp.
Có người lừng khừng, không biết nên đi qua để xem tình hình, có khi còn đục
nước béo cò.
Có người quyết đoán, gửi ngay các thiết bị máy bay trinh sát, đi lên không trung
thăm dò…
Nhưng thiết bị của họ vẫn chưa bay đến nơi... là bùm bùm bùm!
Toàn bộ bị bắn rơi đầy quái đản!
Vãi cứt!
Các bên chiến đấu ở đằng kia có thiết bị trinh sát cao hơn, còn đánh rơi được cả
máy bay trinh sát của họ.
“Mau chạy đi!”
“Nhỡ đâu bị người ta ghim chặt rồi trả thù tất phải chết chắc!”
“Trốn trốn trốn!”
Nhóm người này hãi hùng.
Mà trên bầu trời, một con chim sẻ khiêm tốn bậu lại trên cành cây, đi trên cành
cây đôi bước như mèo con nhào bột*, vểnh cái đuôi lên và lầm bầm: Thứ không
biết sống chết, đồ ngon của chủ nhân A Điêu nhà tao mà tụi mày dám ngấp
nghé cơ đấy? Dám nhìn lén nữa, tao tiêu diệt tụi mày luôn!
*Mèo con nhào bột: dùng hai chân trước để đạp lên những nơi mềm mại (như
massage).
Tuy nhiên, nó vẫn chuyển thông tin này cho A Điêu.
Nó không biết tại thời điểm này chủ nhân A Điêu nhà nó đang phát ra tiếng kêu
thảm thiết thê lương, đoạn ngã xuống cái bộp, miệng thì hộc máu, cơ thể bất
động.
Phải, cô bị “bắn chết”.
Phải để bị bắn chết mới được, bọn Ngốc Ưng này đâu có phải là dân ăn chay.
Dù chúng bị một đám Quỷ Ăn Xác giết tới mức cả nhóm chết gần sạch, chỉ còn
lại một mình hắn, nhưng 27 con Quỷ Ăn Xác cũng chết thảm trọng. Con Quỷ
Ăn Xác do cô giả trang này từ đầu đã bị thương, hơn nữa thực lực đâu hề cao,
sao kiên trì lâu đến thế được. Chưa kể trước đây cô dùng Thuật Trọng Lực
cưỡng ép giữ Ngốc Ưng muốn chạy trốn, chắc gì Ngốc Ưng và pháp sư Quỷ Ăn
Xác kia không nghi ngờ. Chẳng gia giờ đây chém giết chủ yếu, không rảnh truy
cứu…
Cho nên cô phải chết.
Leng keng, tin của Chim Sẻ.
Vì giờ đây cô là một con Quỷ Ăn Xác, trên người vốn không mang theo thiết bị.
Tuy nhiên cô là người cẩn thận, thà tốn hao linh năng vẫn dùng Thuật Tàng
Hình trên kính bảo hộ thông minh. Thế là hiện tại cô đang mang kính bảo hộ
thật, hiển nhiên nhận được hình ảnh trực quan là thông tin Chim Sẻ chia sẻ.
Muốn chết, đám người này đúng là tham.
(P3)
Mặc dù đám thiết bị trinh sát của các đội này bị bắn hạ sạch bách, nhưng A
Điêu cũng sợ chuyện có biến. Đội dưới hố đất mới là bên khó giải quyết, phần
lớn toàn là kẻ tài cao gan cũng lớn. Lỡ như bọn họ muốn ngư ông đắc lợi ra
ngoài thu hoạch chiến lợi phẩm, hoặc dẫn ra nhiều Quỷ Ăn Xác hơn, vậy coi
như toi. Một mình cô sao đánh thắng cho được, nói không chừng trộm gà không
thành còn mất nắm gạo, làm đồ cưới cho người ta.
Quan trọng nhất đoan chắc Ngốc Ưng đã cầu cứu tổ chức trước khi bị vây đánh,
nhỡ như khu vực Kim Hương còn có bọn cướp khác chạy tới đây, vậy cô sẽ chết
không nghi ngờ gì nữa.
Thành ra cô làm cái xác nằm đó im lìm chú ý.
Cô đang chờ một thời cơ.
Linh năng dự trữ đã hao hơn một nửa, Ngốc Ưng cũng đang chờ đợi một thời
cơ.
Hắn sắp hết chống nổi rồi, cứ mà đánh nữa e chết chắc ở đây.
Cho nên… rốt cuộc hắn nắm được cơ hội, tìm thấy nơi ẩn náu của pháp sư Quỷ
Ăn Xác. Linh năng lóe lên, hắn cắn đầu lưỡi ứa máu, tiêu thụ rất nhiều linh
năng vẽ bùa từ không trung, một lá bùa hiện ra ngay lòng bàn tay.
Ùng!
Là bùa chiếu vào nơi con quỷ pháp sư ẩn náu, làm nó hiện ra trong nháy mắt.
Ngốc Ưng mừng húm, đang định tấn công, chợt hắn cảm thấy thiết bị trên
người mình mất tín hiệu. Chuyện gì xảy ra vậy?
Đột nhiên, một xác chết đằng sau pháp sư Quỷ Ăn Xác nhảy lên.
Xác chết vùng dậy!!
Ngốc Ưng không kịp đề phòng, chưa kịp hoàn hồn là mắt hắn.. đã phun ra axit
và keo dính.
Bấy giờ hắn quá yếu lại bị thương nặng, linh năng không cách gì bảo vệ toàn bộ
cơ thể. Đâm ra theo cái nhìn của A Điêu… rốt cuộc đã dùng được Ánh mắt nối
tơ.
Sợi keo bắn ra, ngay lập tức dính vào môi của con pháp sư Quỷ Ăn Xác, để câu
thần chú của nó “im bặt”!
Đích thực là “nụ hôn tử thần”, vì con quỷ gớm ghiếc lắm.
Ngốc Ưng và pháp sư Quỷ Ăn Xác: “!!!”
Trong khoảnh khắc đó, có lẽ bọn chúng nhận ra lần chém giết này có chỗ đáng
ngờ, nhưng dù chúng có phản ứng kịp âu đã muộn.
Ngốc Ưng bị axit ăn mòn hai mắt không thấy con quỷ đang dính chặt với mình
đang ra sức né tránh. Song, cái xác vùng dậy mang tên A Điêu đã đâm một nhát
ở cự ly gần, đâm xuyên thẳng qua tim.
Cũng chẳng thấy được A Điêu giơ tay ném ra áng chừng mười lá bùa bay về
phía những Quỷ Ăn Xác còn lại đang tập kích.
Đông cứng, đóng băng, cho nổ!
Càng không nhìn thấy cô cho một tay điều khiển bùa chú oanh tạc, lòng bàn tay
cái tay còn lại tung ra Buộc Sấm… Ầm ầm! Nện nổ đầu hắn.
Từ khi vùng dậy bùng nổ đến khi kết thúc tốn 5 giây, tất cả mọi thứ đã kết thúc.
A Điêu không thả linh năng ra nhiều, chưa tới được 1/20. Bởi lẽ hồi đó cô đã
làm bùa chú bằng linh năng từ trước, tiết kiệm rất nhiều năng lượng phóng ra;
đến cùng mới tốn tí năng lượng để dùng một lần Buộc Sấm.
(P4)
Chủ yếu do hai bên đánh nhau tàn phế và cây máu muốn sạch, cô “bạo kích”
một cái là o||line luôn.
Cái gọi là xun xoe cho cố đến cùng có được hết rọi, việc này bán rẻ nhân phẩm
và cơ thể thế thôi, nhưng bợ đuýt một hồi là được ăn thịt gà với cây máu còn dư
lại đã quá ư là tuyệt vời.
A Điêu nhanh chóng thu dọn tàn cục, thuận tay ném xác Quỷ Ăn Xác trong
không gian chứa đồ hồi nãy xuống đất, gom đủ 27 thi thể. Khi Ngốc Ưng khi
cầu cứu nhất định sẽ nói rõ số lượng, đến lúc đó thiếu một cái sẽ khó mà không
để người ta sinh nghi và điều tra.
Tiếp theo là thu thập chiến lợi phẩm.
Xác chết cần đi moi đầu tiên của cô là Ngốc Ưng vì cô nhìn thấy vòng đeo tay
trên cổ tay tên này.
Găng Tay Cung Đỏ là đồ tốt, nhưng cái vòng này là Đồ Cấm Kỵ gì? Nhìn thô
ráp là thế. Khi kính bảo hộ quét qua nó, Chim Sẻ đã đưa ra phản hồi.
“Chủ nhân A Điêu, đây phải là thiết bị xúc tu do chính bọn chúng phát triển, có
thể nhanh chóng đào linh hạch hoặc làm giảm đi số chiến lợi phẩm. Suy cho
cùng là lũ trộm cướp, ăn được rồi thì cần rút lui cho nhanh. Là thiết bị chuyên
môn của chúng.”
Hay cho một cái một thiết bị chuyên môn tốt, thoạt nhìn thật sự không thấy có
gì đặc biệt, cứ nghĩ rằng nó là cái vòng đeo tay thông minh bình thường, song,
nó lại là món đồ lợi hại quét sạch chiến lợi phẩm.
A Điêu không nói dông dài đã lột đồ xuống mang lên tay mình. Sau khi sử
dụng, vòng tay bắn ra mười xúc tu cơ học mảnh khảnh, nhanh chóng cướp đoạt
đồ theo sự điều khiển của cô.
Thực Thể Gieo Linh, Đồ Cấm Kỵ, của cải và hạt châu trong cơ thể Quỷ Ăn Xác
bị lột sạch bách.
Chẳng qua cô đóng tín hiệu toàn bộ thiết bị điện tử, đoạn, nhét nó vào không
gian lưu trữ.
Ngon đấy, đầy ắp, nhét nhiều tới mức nó muốn nổ luôn.
Qua hai phút, tất cả mọi thứ đã được xử lý, Chim Sẻ quay về, khôi phục lại
nguồn nhiễu tín hiệu nó tung ra. Tiếp đó A Điêu lấy ra một thiết bị liên lạc, mở
lên, bíp bíp gửi một tin nhắn ra ngoài rồi đóng nó lại.
Tiếp theo cô tàng hình... Tàng hình và rời khỏi nơi này rồi, cô dùng công cụ bay
tịch thu được từ một tên tu luyện đã bị cô đánh chết khi trước, cũng biến dáng
vẻ thành một tu sĩ bình thường. Còn cái vòng tay xịn xò dành riêng cho tổ chức
tội phạm đã được cô cất đi vì sợ bị nhận ra.
A Điêu vào thị trấn nhỏ nơi tiểu đội hoang dã thường trú, tìm một khách sạn
dừng chân.
Không lâu sau khi cô rời đi, mùi máu tươi nồng nặc đã dẫn một nhóm Quỷ Ăn
Xác tiếp theo chạy tới. Đồng thời dưới hố đất cách cửa hang không xa, một đội
ngũ tinh nhuệ và mạnh mẽ đang ẩn núp, nhìn thấy đám quỷ đi ra ngoài rồi mà
vẫn không có chiến tranh nổ ra, họ thầm thấy xui quá thể.
(P5)
Một thiếu nữ tóc đỏ điên tiết: “Tức chết đi được, biết thế chúng ta đã ra sớm
một chút.”
Lợi ích lớn cứ thế biến tăm, tim và gan đớn đau đôi phần.
“Mặc kệ cuộc chiến ra sao đều không có lợi cho chúng ta. Trừ phi giờ chúng ta
đi ra ngoài đánh nhau với đám quỷ đó, tiếp đấy xem xét hiện trường.”
Nếu một bên hoàn toàn giành chiến thắng mà còn dư sức thu hoạch chiến lợi
phẩm và chạy trốn, thế họ đi ra ngoài chả có ý nghĩa nhiều. Tuy nhiên nếu
không phải là trường hợp này, lợi ích phía sau lớn tột cùng.
Có lẽ lớn hơn nhiều so với những tháng thu hoạch khi bọn họ trà trộn trong khu
vực Kim Hương.
Mà có vẻ hai mươi mấy con Quỷ Ăn Xác kia cũng không có điệu bộ sẽ quay lại
hố đất...
Chẳng lẽ bị diệt sạch? Người bên ngoài chém giết mạnh mẽ dữ vậy?
Nếu vậy, họ tuyệt đối không chống lại bọn kia.
Đội ngũ này chần chừ, cuối cùng vẫn là đội trưởng cao lớn khôi ngô tên Anh
Đạt quyết đoán.
“Ra! Nếu không cầm được thì trực tiếp rút lui, đến thị trấn nghỉ ngơi hồi phục.
Dù gì hai ngày nay tôi luôn cảm thấy không khí dưới hố đất sai sai, có phần
nguy hiểm, vừa lúc rút lui đi xem tình huống.”
Cầu phú quý trong hiểm nguy, trước kia anh ta cẩn thận là thế mà nay lại không
thể không sinh lòng dũng cảm vì món lợi khổng lồ này.
Một đội này nhanh chóng giết ra ngoài.
Ra khỏi cửa hang rồi, ánh mắt Anh Đạt quét quanh, thấy được cảnh tượng bừa
bộn trước mắt đã làm đồng tử anh ta khẽ run rẩy — chẳng còn gì cả!
Anh ta có phần không cam lòng, nhưng vẫn để cho các thành viên trong đội
không tham chiến, rút lui toàn bộ!
Chiến lợi phẩm đã bị lấy đi, ở lại làm gì?
Và không lâu sau khi họ rút đi, khi xác chết trên mặt đất đã bị ăn chỉ còn lại
xương cốt… có mấy cái máy bay trinh sát đến. Thế nhưng đám máy bay này lại
bị phá hủy một lần nữa bởi người của nhóm tội phạm nào đó đã tới.
Dẫn đầu là Ngốc Thứu.
Thấy gia đình mình bị diệt hết, tất cả bọn chúng cứ như đớp phải cứt, trong đó
Ngốc Thứu báo cáo tình hình cho Sương Tấn.
Ầm! Gạt tàn trên bàn rạn nứt và thành bột mịn trong im ắng.
Sương Tấn đè nén biểu lộ, nói nặng nề: “Có đúng là gặp phải bầy Quỷ Ăn Xác,
bị vây giết?”
“Trước mắt xem ra đúng là như thế. Chúng em tìm thấy một cái hố nằm ngoài
cửa hang, trên đó có dấu vết đám quỷ trèo ra để bao vây. Có cả thảy 27 con vây
đánh, hai trong số đó là pháp sư vô cùng khó nhằn. Bọn Ngốc Ưng không trốn
thoát nổi là chuyện bình thường.”
Để rồi suy yếu tới mức đó?!
Trong lòng Sương Tấn tràn ngập cảm giác bất lực nhưng vẫn lạnh lùng bảo:
“Vậy chẳng lẽ những thứ trên người bọn họ bị lột đi hết không phải do có người
mưu toan? Trần A Điêu đó là một con nhóc xảo quyệt đa đoan, có khi nào là nó
không?”
(P6)
Ngốc Thứu tuổi đã lớn tuổi, cẩn thận và điềm tĩnh, hết mình điều tra và suy tư
ắ ấ ấ ố
trước cục diện này: “Trước mắt không tìm thấy bất kỳ manh mối nào của nó.
Lúc đầu Ngốc Ưng từng nghi ngờ nó đi vào hố đất nhưng không có chứng cứ
thực chất, chủ yếu chỉ biết được tụi Tống Linh đã trở lại trường học rồi. Nếu
Trần A Điêu cẩn thận trí trá, nó sẽ không vào hố đất một mình. Sức nó tự bảo vệ
bản thân còn không đủ, sao thiết kế ra tất cả những chuyện này? Lùi lại ngàn
bước mà nói, nó có khả năng và mưu tính lên kế hoạch như thế thật, vậy nó cần
gì mạo hiểm tới mức đó. Chỉ cần mai phục diệt bọn Ngốc Ưng đã đủ.”
Muốn được lợi trong lúc đội Ngốc Ưng và 27 con Quỷ Ăn Xác hỗn chiến thì
thực lực bản thân cần ít nhất ở cấp D. Nếu Trần A Điêu tiến bộ khủng bố như
vậy, đó chính là quái vật tuyệt thế, là cục vàng mà Học phủ Kim Lăng nói
chung và cả Đam Châu đều phải cúng bái. Bọn họ dám giết nó à? Lỡ như bị
Học phủ Kim Lăng tra được... Không nói đến hiệu trưởng của Học phủ Kim
Lăng, ngay cả những vị cao tầng bên trong cũng tức giận, đủ giết sạch nhà bọn
họ.
“Cho nên em thiên về chuyện có đội khác ở phía sau ra khỏi hố đất, vơ vét mấy
phần chiến lợi phẩm. Em thật sự tìm thấy dấu vết nhưng họ đã xử lý rồi, rất khó
để tìm mục tiêu, trừ phi điều tra thị trấn hoang dã trong phạm vi lớn.”
Sương Tấn: “Nhưng có một tình huống khác, bên này tao thấy được trong thời
gian chiến đấu, tín hiệu của Ngốc Ưng và ba người còn sống đã bị chặn một lúc,
tiếp đó họ bị giết. Tao nghi có tên thừa dịp hỗn loạn đi hôi của, giết chết tụi nó
lấy sạch đồ tốt. Bùng nổ trong nháy mắt như vậy chứng tỏ hoặc sức mạnh bản
thân trên D5, hoặc có một nhóm người nắm rõ tình hình trong chớp mắt.”
Ngốc Thứu: “Cũng có khả năng này... Chờ đã, em tìm thấy được một tín hiệu
bên này. Có một tin nhắn đã được gửi trong thời gian đó. Anh ở bên đó để bộ
Thông tin truy tìm, nói không chừng còn tóm được tín hiệu hai bên, xác định
thân phận của những người này.”
Sương Tấn quay đầu cho người căn cứ vào tín hiệu này điều tra, chẳng mấy
chốc bọn chúng tìm ra được nó thuộc về một tán tu* trong xã hội. Nhưng thật là
tán tu à? Sương Tấn không tin, theo đà kiểm tra sâu hơn, bọn chúng đã tìm ra.
*Tán tu: tu sĩ không theo một tổ chức, hội nhóm nào.
“Nghi ngờ là tử sĩ nhà họ Thôi.”
Nếu như là nhà họ Thôi, vậy hết thảy đã hợp logic. Bởi vì ở một ý nghĩa nào đó
tử sĩ nhà họ Thôi không khác mấy tổ chức của bọn chúng, toàn ở sau lưng giết
chóc cướp đoạt tài nguyên cung cấp cho nhà họ Thôi, đặc biệt để cha con nhà
họ Thôi tu luyện. Bằng không tài nguyên của chúng ở đâu ra? Chỉ thu mua linh
hạch từ thị trường?
Đừng có mà đùa, đây là chuyện không tưởng.
Sương Tấn có sắc mặt khó coi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn báo cáo tin tức
với sếp sòng của tổ chức.
Thoáng cái đã trúng nhà họ Thôi, chuyện này quá lớn, vụ việc đã được đưa lên
bàn hội nghị của tổ chức để thảo luận.
Nhóm xã hội đen luôn ngấm ngầm giết người kiếm tiền lần này rất tức giận.
Nhà họ Thôi? Nhà họ Thôi đã là mặt trời lặn đằng Tây. Nếu không do Thôi
Lương nọ bán mình cho quý nữ trong kinh, nhà họ Thôi đã bị hai nhà Tống
Vương nuốt chửng từ lâu!
“Chẳng lẽ là bởi vì thế lực gia tộc không bằng trước mới muốn chiếm tài
nguyên trên người chúng ta?”
Đen ăn đen à?