Từ Lý Nguyên Thuật +34345!
Từ Sương Tấn +19999!
Từ Ngốc Thứu +16245!
Từ...
Lập tức moi ra ngay một làn sóng năng lực niệm thật lớn khiến cho năng lực
niệm của A tăng vọt lên 700 ngàn.
Trước khi nhận được đám hồ sơ danh sách này, A Điêu đã dùng màn hình từ
máy giám sét Chim Sẻ nhằm kiểm tra xem xét những gì đã xảy ra ở cửa hang kể
từ khi cô rời đi, bao gồm cả sự xuất hiện của đội Anh Đạt và Ngốc Thứu.
A Điêu biết bọn họ tìm ra được từ tín hiệu do cô tung ra, cái thứ thuộc về tên tử
sĩ cô lấy từ chỗ Phong Đình.
Cô ghi chép lại tất cả thông tin trong danh sách năng lực niệm, đồng thời điều
tra đội ngũ của Anh Đạt. Cô nhờ Chim Sẻ giúp mình điều tra thông tin.
Rất nhanh tư liệu bên ngoài của bọn Anh Đạt đã được cô thấy hết.
Thông tin về nhiều đội ngũ ở Kim Hương đã được cô xem từ rất sớm trước khi
đến Kim Hương. Cho nên khi Chim Sẻ truyền đến đoạn video bên kia cửa hang,
cô đã nhớ ra ngay nhưng lại chưa hiểu đầy đủ.
Ánh mắt A Điêu dừng lại trên thông tin của hai người một hồi.
Dương Tân Linh, người Lăng Thành.
Anh Đạt, người Kim Lăng.
Trong đầu cô có mấy đội đang lơ lửng, và cô có quyết định rất nhanh vì tính
cách của Anh Đạt ở cửa hang đã bộc lộ triệt để.
Thận trọng nhưng sắc sảo, lại là người Kim Lăng, trong nhóm đội viên có tận
mấy người từ Lăng Thành.
Tốt, trời cũng giúp mình.
Trong lòng A Điêu định kế, đong đếm thời gian, lập tức xuống lầu trả phòng.
Rời khỏi thị trấn nhỏ rồi, cô trở lại hình dạng của mình và quay lại con đường
về thị trấn, đồng thời chọn hai con Quỷ Ăn Xác chiến đấu kịch liệt.
Dựa theo thực lực bề ngoài của cô, một mình làm thịt hai con quỷ hoàn toàn
phù hợp với sự thật.
Tất nhiên cô có thể bùng nổ giết chúng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng
cô không làm thế. Cô cẩn thận đánh chúng đầy gian nan, cuối cùng mới xử lý
được. Tuy niên linh năng đã hao hơn một nửa, khuôn mặt cô trắng bệch, che vết
thương trên cánh tay đi về phía thị trấn.
Nhưng cô vừa mới rời đi, mấy người nấp trong rừng giao tiếp bằng ánh mắt với
nhau, một người trong đó ra hiệu, mấy người lặng lẽ đi theo.
Mai phục giết chết!!!
Động tĩnh đánh nhau dữ dội quá làm nhiều người chú ý.
Nơi này đã tới gần trấn nhỏ là thế nhưng chuyện giết người cướp của ở khu vực
Kim Hương vốn là chuyện thường, bọn họ chẳng lạ lẫm gì, thậm chí còn có
người nghĩ mình có nên hòa vào tí chiếm món hời hay chăng. Thế mà họ chẳng
ngờ được… Ùm!!
Một đợt ánh chớp ngang tàng tung hoành xong, đợt phát động giết chóc trong
rừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Tiếp đó một cô gái thoạt trông đâu đó mười
sáu tuổi điều khiển công cụ bay xông ra.
Nhưng phía sau có năm người đuổi theo thật nhanh, theo sít sao… rốt cuộc vây
cô gái lại ở bên trái cửa trấn nhỏ, nơi có từng mảng cỏ hoang.
(P1)
Trước mặt rất nhiều người ở cổng thị trấn nhỏ, năm người này một mặt không
cam lòng để con mồi chạy thoát, một mặt lại căm hờn vì đồng đội bị giết. Thế là
chúng ra tay tàn nhẫn tột cùng, chiêu chiêu trí mạng.
Mắt thấy cô gái này sắp bị đánh chết trước mặt mọi người.
Dương Tân Linh có phần không đành lòng, đâu dằn lòng nổi bèn siết chặt
trường thương. Thế nhưng cô ấy vẫn nhìn về phía Anh Đạt. Đi theo và lăn lộn
cùng Anh Đạt lâu như vậy, từ tán tu vô danh biến thành cảnh toàn bộ thành viên
là dân tinh anh như bây giờ, cũng coi như có tí danh tiếng tại khu vực Kim
Hương giết chóc nườm nượp, cả thảy dựa hết vào sự cẩn thận của anh ấy.
Bởi vì toàn bộ thành viên bọn cô đều có xuất thân từ nhà bình thường, điều kiện
kinh tế tốt nhất thì cũng là người đi ra từ tầng lớp trung lưu như Anh Đạt mà
thôi, cho nên họ không thể cứ ra tay bừa được.
Hôm nay cứu một người, phá hỏng quy tắc nơi này, hôm nào đó bị người ta trả
thù, nói không chừng toàn bộ thành viên chết rặt nơi thảo dã.
Thành ra xưa nay mang tính tình nóng nảy là thế mà Dương Tân Linh vẫn kiểm
soát được bản thân.
Ngược lại Anh Đạt nhìn thấy A Điêu thì ngỡ ngàng, cúi đầu dùng đồng hồ
thông minh tìm kiếm tư liệu.
Quả nhiên là cô bé ấy!
Nhưng mà có vẻ chẳng cần bọn anh ra tay vì cô bé này nhét vào miệng một loại
thuốc bổ sung linh năng. Cô bé mở hai tay ra khi linh năng được lấp đầy một
tí…
Mẹ kiếp!
Đồng thời phát ra hai dòng Buộc Sấm... Đến nay ánh chớp điện tung hoành xẹt
xẹt, trong nháy mắt vặn vẹo thành hình thái tia chớp đánh xuyên qua năm tên.
Một hit chết luôn!
Nhưng chiêu này đã vắt khô linh năng, hơn nữa dịch dinh dưỡng cần tiêu hóa
trong khi con bé xuống xong là bùng nổ ngay, tổn thương gân mạch là cái chắc,
đâm ra hơi thở thoáng cái đã lung lay, nơi khóe miệng cũng thấy thứ đỏ thẫm.
Mọi người bị chấn động.
Thật ra nhìn tuổi của cô gái này, đại đa số mọi người đã dám chắc cô ấy là học
sinh của Học phủ Kim Lăng. Trong khi đám người đấu tranh đầy gieo neo để
vươn lên bằng cách chiến đấu ngoài dã ngoại thì vừa ganh tị vừa không ưa gì
đám học sinh, cứ cảm thấy chúng toàn là gà rù học vẹt, bị trường nuôi nấng đút
cho tài nguyên.
Đâu có ngờ dữ con mẹ nó dội.
Nhưng... Nó sắp xong rồi.
Quả nhiên, thân thể A Điêu lắc lư một tí, may sao còn dùng tới trường đao
chống đỡ thân thể, nhưng lần này…
Dương Tân Linh không kìm được đã la lên: “Cẩn thận!”
Trong rừng, tên thứ sáu đang ẩn núp vác một khẩu pháo bắn tỉa quân sự cao
cấp, là pháo năng lượng ánh sáng. Kính ngắm bảo hộ của hắn đã tập trung vào
A Điêu, bắn ra!
Một chùm pháo phaser trong nháy mắt bắn qua khe hở trong rừng, cấp tốc lao
tới gần A Điêu...
Đương nhiên A Điêu không tránh được, hiện tại cô còn đang hấp hối đấy. Mặt
ngoài cô cứng đờ hoảng hốt là thế nhưng thật ra sâu trong nội tâm, nơi người
khác không hay: cô ổn định vững vàng.
(P2)
Bởi vì cô biết sẽ có người cứu cô, chùm pháo phaser sẽ bị lệch.
Cách đó không xa, Anh Đạt khoanh hay tay, ánh sáng xanh lóe lên trong hai
mắt, các hạt trong không khí nhảy lên, như thể có sức mạnh vô hình tạo ra gợn
sóng... Nó ảnh hưởng đến quỹ tích năng lượng, cũng lắc lư phần đầu nhọn vũ
khí của thằng bắn tỉa.
Vút! Pháo phaser quả nhiên bắn sượt qua bên cạnh A Điêu, ầm ầm nổ tung trên
mặt đất cách phía sau bảy tám mét, nện thành cái hố sâu. Mà một giây sau, Anh
Đạt giơ tay chỉ, trường kiếm bên hông bay xoát khỏi vỏ bắn ra, bay vút lên
trời… một kiếm chém bay đầu tên súng bắn tỉa.
Sau đó xoát một cái, chui lại vào vỏ.
Ôi, giỏi cực!
Tuy A Điêu hay một ít thông tin của đám người Anh Đạt, và nắm chắc người
này nhận ra mình, tiếp đó cô cân nhắc ưu nhược điểm cũng như hỗ trợ. Nhưng
dù gì tin tình báo về sức chiến đấu như thế rất bí ẩn, không lộ ra trên thông tin
mạng, nay chân chính thấy được đã làm cô ngạc nhiên: Tuy nói tuổi tác hai bên
kém nhau mười mấy, nhưng linh khí sống lại ảnh hưởng toàn phương diện, thời
gian và chi phí của mọi người là như nhau. Những người này không dựa vào
trường học, toàn bộ đều do chính bản thân mình dốc sức, thực chất chất lượng
bên trong cao hơn cả học sinh.
Nhưng vừa nghĩ, A Điêu lại nghĩ ra nguồn cơn.
Thứ nhất, học sinh Học phủ đang đặt nền móng, giới hạn trên nhỉnh hơn nhiều
những tu sĩ hoang dã này. Do tri thức học sinh hiểu lấy cũng như bề rộng và
giới hạn tối cao của chuyện thông hiểu đạo pháp sẽ quyết định tương lai, học
sinh có thể tham gia xây dựng quyền lực nhà nước. Chẳng qua sức chiến đấu
chân chính của họ đâu có bằng những tu sĩ hoang dã quật khởi từ những trận sát
phạt này.
Thứ hai, đừng nhìn Kim Hương này rất nhiều cao thủ cấp F là thế, đó là tập hợp
tinh anh do vô số tu sĩ ở Đam Châu chém giết còn sót lại, không biết đã có bao
ế
nhiêu nhân tài chết đi trước khi thành phường hung ác tụ tập nơi đây và bộc lộ
ra hết tài năng. Nhìn cứ như cao thủ xuất hiện lớp lớp, thật ra họ vẫn hệt học
sinh, đi theo con đường nuôi sâu độc. Chẳng qua một bên thì ôn hòa còn một
bên lại tanh máu thế thôi.
A Điêu nhìn về phía Anh Đạt. Người khác thấy được cô đang trông sang bọn
Anh Đạt như vậy nhưng nào có phải, nơi khóe mắt cô đang để tâm tới một đám
người.
Trong số những người này có khi có bọn thuộc tổ chức kia, tụi nó chắc chắn
đang truyền tin.
Quả nhiên Chim Sẻ cho A Điêu: Chủ nhân, Ngốc Thứu vừa đọc tin tức đã lập
tức khởi hành đến trước. Bọn chúng đang trên đường chạy sang.
.....
Ngốc Thứu không ngờ các thành viên khác của tổ chức ở khu vực đồng cỏ Kim
Hương lại đột nhiên nói đã thấy tung tích của Trần A Điêu.
Cổng thị trấn?
Sao nó lại xuất hiện chỗ đó?
(P3)
Xem ra phán đoán của Ngốc Ưng trước khi bị xử lý không sai. Trần A Điêu
đích xác dừng lại ở Kim Hương nhưng nó không vào hố đất, thay vào đó nó ở
nơi khác săn giết Quỷ Ăn Xác một mình.
Theo báo cáo của thám tử, nó bị người ta mai phục diệt trừ nhưng giết ngược lại
thành công. Chẳng qua giờ thì suy yếu… chính là thời cơ tuyệt vời để giết nó!
“Nhưng có người giúp một tay, bằng không hồi nãy nó chết rồi.”
Đáng tiếc.
Ngốc Thứu không nói hai lời đã nhảy lên công cụ bay cùng người mình, phóng
về phía trấn nhỏ. Đồng thời hắn để cho thuộc hạ tạm thời đừng nhúc nhích. Vì
bên kia có nhiều tu sĩ, mấy tên tay sai chỉ là phường cắc ké, không có thực lực
giải quyết. Trong khi Trần A Điêu kiểu gì cũng là dân tinh anh trong Học phủ,
trên người nhất định có thủ đoạn giữ mạng, coi chừng trộm gà không thành còn
mất nắm gạo, làm cho nó cảnh giác rồi chạy trốn.
“Hiện tại có một đám người đang quấn lấy nó, chắc có thể trì hoãn nó rời khỏi
Kim Hương.”
“Nếu như nó muốn đi, cậu lập tức gây chuyện cản nó!”
“Rõ!”
Bọn họ nhanh chóng bay về hướng trấn nhỏ, bên kia, một chiếc phi thuyền cũng
đang cấp tốc bay tới bên Kim Hương.
Bọn họ không liên quan đến nhà họ Thôi, chỉ là một nhóm lính đánh thuê
chuyên đi ám sát được thuê với số tiền lớn mà thôi.
Tiền thưởng là 500 triệu để giết một con nhóc cấp F, một vốn bốn lời.
“Bắt được tín hiệu, xác định ở khu vực Kim Hương, hơn nữa còn tiếp cận trấn
nhỏ hoang dã.”
“Tăng nhanh tốc độ, chạy tới rồi ra tay ngay, sau khi đắc thủ lập tức hủy phi
thuyền thoát thân.”
“Rõ!”
“Dựa theo dự đoán, ba phút sau phi thuyền có thể tiến vào khu vực Kim Hương;
năm phút sau, phạm vi công kích có thể khóa chặt mục tiêu.”
Lúc này trước cửa trấn nhỏ, A Điêu cùng bọn Anh Đạt đang giằng co với một
đám người. Tất nhiên bọn này và cái lũ mai phục A Điêu hồi nãy là cùng một
giuộc. Tuy nhiên bọn chúng còn xa mới mạnh như tổ chức của Ngốc Ưng, cùng
lắm chỉ là liên minh hai ba đội ngũ tạo thành thôi. Nay chúng ló đầu vì thấy trên
người A Điêu có đồ ngon, vừa lúc lũ người kia đã chết, chẳng khác nào giết
chết A Điêu là nuốt chưởng được nguồn lực của hai bên. Thế nên bấy giờ bọn
chúng mới nóng nảy, tung ra lý do trả thù cho bạn và muốn xuống tay với cô.
Nhưng Anh Đạt không phải là người vô danh, nếu khi nãy đã ra tay giết người,
giờ vẫn giúp một tay sao cho đầy đủ trước sau. Anh ta nói A Điêu là bạn của
mình.
Bọn này cười khẩy: “Bạn bè? Anh Đạt, bạn mày giết mấy người bạn của tao,
khoản nợ này tính sao đây?”
Gã nhìn ra bọn Anh Đạt hoàn toàn không quen biết với con nhỏ này. Đã không
quen sẽ không mạo hiểm quá nhiều vì nó, nhất là Anh Đạt xưa nay cẩn thận
khôn khéo.
(P4)
Anh Đạt biết quy tắc nơi này, anh ta nhìn A Điêu một cái tựa như trầm tư nhưng
thật ra đã có quyết định từ lâu. Cho nên anh ta đứng ngay vị trí đó, giữ chặt
chuôi kiếm trên thắt lưng.
Theo động tác này của anh ta, toàn đội viên phía sau cho linh năng nhảy ra hết,
cầm vũ khí, khí thế tuôn ra, chỉa thẳng sát ý vào đám người này.
Trong lúc tụi kia ngỡ ngàng, Anh Đạt hờ hững cho hay: “Chẳng lẽ còn phép
toán thứ hai ở Kim Hương này? Hoặc lùi một bước hoặc là chết!”
Đầu ngón tay đồng loạt tung ra, phi kiếm rời khỏi vỏ, tách thành ba cây kiếm.
Gió kiếm bóp méo, khi nguyên tố kim loại sắc bén nhảy lên sẽ phát ra âm thanh
véo von vang xa đầy sắc bén.
Nhóm người kia đổi ngay sắc mặt, nhất thời do dự.
Đội Anh Đạt này rất mạnh, có thể xếp hạng 10 ở khu vực Kim Hương. Nếu
không cần thiết hoặc nắm chắc phần thắng cao hơn, đội ngũ trong top 10 hoàn
toàn không vạch mặt nhau, bởi lẽ sẽ để cho người khác ăn hôi dễ dàng.
Mà phe mình lại chẳng bằng người ta thật, trừ phi chúng hợp tác với đội ngũ
khác, liên minh xuống tay, giành chiến thắng bằng số người.
Nhưng mà gã này chợt cười vì có một đội khác đang vội vã chạy tới.
Bọn Anh Đạt bị hai đội vây quanh.
Mà các đội khác cũng như mấy người tu sĩ đang hóng chuyện lại yên lặng lui ra
sau một chút.
Trong lúc tình hình giằng co, A Điêu nhận được lời nhắc nhở khẩn cấp của
Chim Sẻ: Chủ nhân chủ nhân, có một chiếc phi thuyền với vị trí tọa độ
241.1425... đang khóa cô!!! Còn bọn Ngốc Thứu chỉ cách cô có 3 ngàn 500
mét…
Chim Sẻ còn tưởng đâu A Điêu hoảng lắm thế như cô chẳng có phản ứng gì, chỉ
một mực ra vẻ suy yếu, sắc mặt tái nhợt, hô hấp run rẩy.
Mà lúc này Ngốc Thứu đang hỏi thăm tin tình báo của cấp dưới thật, khi biết
được A Điêu còn ở cổng trấn nhỏ, sát ý trong mắt hắn vững vàng vô cùng.
Tốt lắm, hôm nay nó sẽ chết!
“Chuẩn bị đánh xa, đánh chết rồi thì lập tức rút lui, không được để lại bất kỳ
manh mối nào.”
Dù gì cũng là con gái của Trần Nhiên, em gái Trần Tốn, còn có Học phủ Kim
Lăng... Bọn hắn phải ngăn chặn bất kỳ manh mối nào có dắt dây tới tổ chức của
cả bọn.
“Tốt nhất là giá họa lên người đám đội ngũ hoang dã này, xem như chúng nhân
cơ hội đã ám sát!”
Trong đầu Ngốc Thứu đã định ra kế hoạch ác độc. Theo đà công cụ bay cách
trấn nhỏ càng ngày càng gần, phạm vi bắn chết tầm xa mà bọn chúng kiểm soát
được cũng ngắn lại.
Nhưng vào lúc này, Ngốc Thứu chợt ngỡ ngàng vì cảm biến của hắn phát ra
cảnh báo màu đỏ... Nhìn về phía chân trời, có một tia sáng màu đỏ rất thô bắn
tới từ phía sau những đám mây ảm đạm ở nơi xa.
Ánh sáng phá mây, luồng sáng đầy điêu linh.
Sát ý rõ rành.
Nhưng nó chỉ vào thị trấn nhỏ, nó muốn tru diệt ai đó trong thị trấn.
Ngốc Thứu đánh thót: Người cùng nghề?