Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1007 - Chương 1007.

Chương 1007. - Chương 1007. -

Không hổ là Thanh Bình Quận Chúa, tâm tư sâu không lường được.

Mà hắn cư nhiên đắc tội triệt để với người, thành con gà bị chọn trúng, để nàng giết gà dọa khỉ.

Ngày hôm qua Mộc Vãn Tình đã gặp qua Tiền đại nhân, cho nên cũng không có nhiều khách sáo, cười dài chào hỏi, "Tiền đại nhân đã đến sao, ngươi là người đầu tiên đến a, càng già càng dẻo dai nha."

Tiền đại nhân từng làm việc với nàng, biết rõ tính cách của nàng, đem mọi chuyện nháo lớn như vậy, là không có ý định buông tha.

Cũng đúng, ngay cả một người không bên ngoài cũng dám lấy cờ hiệu của nàng, chà đạp lên thanh danh Mộc gia .

Hắn sớm đã nghe thấy, nhưng, dân không cử quan không truy cứu, không có người bị hại đứng ra, quan phủ làm sao đi theo quy trình?

“Là ta cách gần nhất, phong thái Quận Chúa vẫn như cũ, vẫn yêu hận hận rõ ràng như vậy.”

Mộc Vãn Tình tự giễu cười cười, "Ai có thể nghĩ tới, ta sẽ trở thành gian tế trong miệng người Mộc gia chứ? Mở miệng một cái, chỉ toàn dựa vào bịa chuyện, tiền đồ Mộc gia a, ha ha, ta thân là tộc trưởng thật vô dụng, người nào cũng có thể hắt nước bẩn lên người ta."

Nàng đều bị tộc nhân của mình giội nước bẩn hãm hại, ai còn có thể trách nàng đây? Chỉ biết thương tiếc đau lòng nàng, càng căm hận những người làm tổn thương nàng.

Nàng đây là minh mưu.

Nhưng nếu làm việc quang minh lỗi lạc, làm sao có thể thua ở phía trên này chứ.

Mộc Bột dâng lên một cỗ hàn ý, hỏng bét, đây là muốn lấy hắn tế cờ a.

Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, "Tộc trưởng, ta... ta nhất thời hồ đồ, bị người ta lừa gạt, ta..."

Mộc Vãn Tình lười biếng nhìn hắn, vái chào bốn phía, mọi người hoảng sợ, nhao nhao đáp lễ. “Quận Chúa, không được.”

“Ta, Mộc Vãn Tình, thành tâm mời quan viên Lương thành cùng bá tánh chứng kiến Mộc gia ta thanh lý môn hộ.”

Hiện trường yên tĩnh, lập tức mỗi người phấn khởi như tiêm máu gà, nhao nhao tỏ thái độ ủng hộ tất cả quyết định của nàng.

Ai mà không muốn xem náo nhiệt chứ? Nhất là loại tràng diện đại khoái nhân tâm này, oán hận chất chứa rất sâu a.

Mộc Vãn Tình mặt mày nghiêm túc, cả người tản ra một cỗ uy thế, nói: "Nếu có bá tánh bị Mộc gia khi dễ xin lớn mật dũng cảm đứng ra tố cáo, ta, lấy danh nghĩa Quận Chúa Thanh Bình thề, nhất định tra rõ đến cùng, tuyệt không nuông chiều, đại nghĩa diệt thân, ta vĩnh viễn đứng về phía bá tánh thiện lương.”

Lời nói của nàng rất có khí phách, âm vang hữu lực, thái độ rõ ràng.

“Đương nhiên, còn có thể bồi thường bá tánh bị hại, cái khác không nói, tiền là không thành vấn đề.”

Những lời này tất cả mọi người tin, nàng vẫn là Thanh Bình Quận Chúa khiến bá tánh Tây Lương đều kính yêu, công chính nghiêm minh, chí công vô tư, một lòng chỉ vì bá tánh mưu cầu phúc lợi.

Những chuyện xấu kia, đương nhiên là tộc nhân bất hiếu làm, gia tộc nào mà không có thứ xấu chứ, đúng không.

Thậm chí còn có một số người chạy đi thông báo cho bằng hữu và người thân.

“Tham kiến Quận Chúa.” Tôn Đồng Tri và năm người trong Đoàn Cố Vấn lục tục đi tới.

Trận thế này quá lớn, cũng khiến Mộc Bột sinh lòng tuyệt vọng, trái tim lạnh lão.

Cho nên, khi hắn nhìn thấy thân ảnh phụ thân, chạy như bay tới, "Phụ thân, cứu ta."

Mộc Lão Thất vỗ một cái lên đầu hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Xem ngươi làm chuyện tốt gì đi, ngay cả tộc trưởng cũng dám hố, ngươi thật to gan a."

Mộc Bột rất sợ hãi, "Ta sai rồi, tất cả đều là lỗi của ta, ta nhất thời hồ đồ."

Mộc Lão Thất vừa buồn vừa đau lòng, "Ta đã sớm nói với ngươi, nữ nhân có thể cưng chiều, nhưng không thể quá nghe nàng, ngươi lại không nghe, ngươi nhìn xem tiểu tử Đổng gia gây ra bao nhiêu chuyện, a.”

Mộc Bột liên tục nhận sai, xen lẫn tiếng kêu thê lương thảm thiết sau khi bị đánh.

Mộc Lão Thất vừa điên cuồng đánh nhi tử, vừa nhìn về phía Mộc Vãn Tình, một nửa là cho nàng xem.

Đáng tiếc, Mộc Vãn Tình không chớp mắt, chỉ nói chuyện với người trong Đoàn Cố Vấn.

Mà bên kia, bá tánh bị hại nghe được tin tức nhao nhao chạy tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, một khu vực này tập tập trung đủ các loại người.

Bình Luận (0)
Comment