Chờ chủ phòng Mộc gia đến, Mộc Vãn Tình bắt đầu thanh lý môn hộ.
"Mộc Bột, ngươi buộc tội ta là gian tế, muốn đẩy ta vào chỗ chết..." Lời nàng nói ngay từ đầu đã là quả bom nặng ký.
Mộc Bột sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, quỳ trên mặt đất hoảng sợ phát run, "Không không không, là hiểu lầm, ngài nghe ta nói, là em vợ ta đầu óc không rõ ràng, chạy tới nói này nói nọ với ta, mới khiến ta hiểu lầm, ta tuyệt đối không dám hại ngài.”
Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Nói cách khác, em vợ ngươi mới là đầu sỏ đáng chết vạn lần?"
"Chuyện này…" Mộc Bột chần chừ, có nên đổ hết trách nhiệm lên người em vợ không?
Mộc Lão Thất tức giận đến phát điên, lúc này còn muốn che chở em vợ, thật sự là choáng váng.
Nhi tử lớn này của hắn trước khi kết hôn không phải như vậy, sau khi kết hôn giống như bị chuốc thuốc mê, đầu óc bắt đầu không rõ ràng.
Nếu nữ nhân là người tốt, vậy cũng không có gì, nhưng nữ nhân này nông cạn tầm mắt có hạn, chỉ biết là mượn danh Mộc gia mưu lợi cho nhà mẹ đẻ.
Nói cũng vô dụng, dạy mãi không thay đổi, suốt ngày chỉ làm một tên lưu manh.
Đổng thị còn cảm thấy ủy khuất, nói: "Thanh Bình Quận Chúa, đây chỉ là một ít việc nhỏ, chúng ta là người một nhà, ngươi cần gì phải chuyện bé xé ra to? Ta để tiểu đệ bồi thường cho ngươi.”
Sau khi nàng gả vào Mộc gia, chưa từng gặp Mộc Vãn Tình, cũng chưa từng trải qua đau khổ, chỉ hưởng thụ vinh quang, lại được người nâng đỡ nên quên mất mình họ gì.
Nàng cũng không biết lấy đâu ra tự tin, cảm thấy xảy ra chuyện, Thanh Bình Quận Chúa nhất định sẽ bao che tộc nhân.
Nàng đối với Mộc Vãn Tình hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nghe người ngoài nói, tự nhiên là nửa thật nửa giả.
Đổng Tam là người ngu xuẩn, lúc này còn đang thì thầm, "Cái này không thể trách ta, chỉ trách Quận Chúa Thanh Bình giấu đầu giấu mặt, không nói thân phận của mình sớm, đây rõ ràng là lừa người nha.”
Đỗ đại tiểu thư nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói: "Đây là lý do cho ngươi khi dễ người khác sao? Ta chưa bao giờ nghe qua lời nói không biết xấu hổ như thế, ngươi cho rằng ngươi là ai a?"
Nàng lớn tiếng ra lệnh, "Người đâu, mạo phạm mệnh quan triều đình, kéo hắn xuống đánh bốn mươi đại bản."
Quan sai như lang như hổ đánh về phía Đổng Tam, đè người xuống đất đánh bản.
Đổng Tam làm sao chịu khổ như vậy, đau đớn kêu thảm thiết, "Cứu mạng a, tỷ, mau cứu ta.”
Đổng thị đau lòng muốn chết, trong mắt nhiễm lên một tia nồng đậm hận ý, "Thanh Bình Quận Chúa, chúng ta đều là người một nhà a, ngươi làm sao có thể tuyệt tình như vậy..."
Nàng thề sẽ không tha thứ cho Mộc Vãn Tình, nếu có cơ hội nhất định sẽ trả thù.
Mộc Vãn Tình thản nhiên liếc nàng một cái, hận ý trong mắt nàng đều sắp tràn ra rồi kìa, nữ nhân này vừa xấu xa vừa ngu xuẩn, chỉ có Mộc Bột là tên ngu xuẩn nửa cân tám lạng cảm thấy nàng tốt.
“Ai là người một nhà với ngươi? Ta không nhận.”
Trong lòng Mộc Bột trầm xuống, quả nhiên, giọng nói lạnh thấu xương của Mộc Vãn Tình vang lên.
“Thanh danh Mộc gia chúng ta chính là bị các ngươi hủy, tộc quy Mộc gia điều thứ bảy, không thể ức hiếp bá tánh, không thể làm trái vương pháp.”
Nàng trực tiếp đưa ra quyết định, "Mộc Bột, phu thê các ngươi tùy ý làm bậy, khiêu chiến vương pháp tộc quy, Mộc gia chúng ta không dung nạp được các ngươi, từ hôm nay trở đi, khai trừ khỏi tộc.”
Khai từ khỏi tộc, là trừng phạt lớn nhất đối với một người, người không dòng họ như lục bình không rễ, đi tới chỗ nào cũng sẽ bị khinh thị khinh thường.
Từ hưởng thụ hết mọi phúc lợi, đến người hai bàn tay trắng, chênh lệch không phải người bình thường có thể chịu được.
Trước mắt Mộc Bột tối sầm, gan mật như muốn nứt ra.
Trong lòng Mộc Thất gia quặn đau, "Tộc trưởng, tuyệt đối không thể, Mộc Bột bị Đổng thị làm hại, bản tính hắn không xấu, ta sẽ cho hắn hoà ly."
"Mộc Bột, nhanh lên, vạch rõ ranh giới với nàng ta."
Mộc Bột tâm loạn như ma, nội tâm vô cùng giãy dụa, hắn thật lòng thích Đổng thị, nhưng vì nàng hai bàn tay trắng...... tựa hồ không đáng.