Đổng thị không nghĩ tới Mộc Vãn Tình là một nữ nhân lòng ác độc như vậy, theo lý mà nói, không phải nên vì bảo trụ thanh danh tốt của Mộc gia, đem tất cả mọi chuyện đè xuống, bao che tộc nhân của mình sao?
Nàng không rõ Mộc Vãn Tình sao dám làm như vậy, không sợ lòng người trong tộc tan rã sao?
Nàng không kịp nghĩ nhiều, lúc này chỉ có thể nắm chặt Mộc Bột, "Ta sống là người của Bột ca ca, chết là quỷ của Bột ca ca. Bột ca ca, nếu ngươi bỏ ta, ta sẽ không sống nữa.”
Môi Mộc Bột run rẩy, không nói nên lời.
Hắn chỉ có thể khóc rống lên nhận sai, "Tộc trưởng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, xin cho ta một cơ hội, ta sẽ hối cải, xin ngài."
Khóe miệng Mộc Vãn Tình nhếch lên một đường cong lành lạnh, tình cảm sâu đậm, đến lúc này cũng không đề cập đến việc hòa ly.
Vậy thành toàn cho bọn họ làm một đôi phu thê hoạn nạn đi.
Nàng nhìn về phía bá tánh đang quan sát, "Hiện giờ, đôi phu thê này không còn là người của Mộc gia chúng ta, có thù báo thù, có oán báo oán đi.”
Nàng dùng hành động thực tế chứng minh, nàng là đang nghiêm túc thanh lý môn hộ .
“Tôn đại nhân, ta muốn kiện đôi phu thê này cùng Đổng Tam, bọn họ liên hợp lại chửi bới ta, nhục mạ thanh danh của ta, thậm chí ép buộc ta làm di nương cho Đổng Tam, cuồng vọng kiêu ngạo như thế, xin đại nhân trả lại công đạo cho ta."
Hiện trường đều hít vào khí lạnh, điên rồi sao?
Sắc mặt Đỗ đại tiểu thư khó coi, đây chính là vị hôn thê của đệ đệ nàng, nữ chủ nhân tương lai của Đỗ gia bọn họ.
“Đổng Tam, có việc này không?”
"Ta... ta..." Đổng Tam cảm thấy mình thật oan uổng, chẳng phải vì không biết thân phận của nàng sao?
Hắn ấp úng không dám nói, tự nhiên có người đứng ra nói.
"Ta có nghe thấy, cái người này không biết xấu hổ vừa muốn cướp đồ vật lại muốn cưới Thanh Bình Quận Chúa làm di nương, như thế nào lại có loại người da mặt dày như vậy chứ?"
Vừa rồi có không ít bá tánh ở hiện trường, lúc này mới hồi tưởng lại, phát hiện vừa nãy mình bị coi là cái giá đỡ đạn mà sử dụng, hơn nữa còn dùng để đối phó với người mà mình tôn kính nhất, thật tức giận a.
“Là cường nạp, di nương cũng không phải là cưới.”
Mẹ kiếp, càng nghĩ càng tức giận.
“A phi, đê tiện vô sỉ, chỉ bằng hắn cũng xứng sao, không chịu soi gương lại mình xem.”
“Hắn là cái thá gì, đại nhân, chém đầu hắn, loại người này sống cũng lãng phí lương thực.”
“Khi nhục Quận Chúa, chính là vũ nhục bá tánh Tây Lương chúng ta.”
Cái này có thể kích thích bá tánh phẫn nộ, nếu không là có người ngăn cản, có lẽ bây giờ Đổng Tam đã bị những người khác đánh chết sống.
Từng người từng người đứng ra, cáo trạng: "Đại nhân, ta muốn tố cáo Đổng Tam, tháng trước hắn cưỡng ép dùng mười lượng bạc mua bình hoa tổ truyền nhà ta, nếu không bán cho hắn thì hắn sẽ đập cửa nhà ta, đánh thê nhi ta, hại tiểu nhi tử của ta kinh hách quá độ mà qua đời."
“Ta muốn tố cáo Đổng Tam…”
Có Mộc Vãn Tình mở đầu, những người khác nhao nhao đứng ra chỉ chứng Đổng Tam, Đổng Tam có thói quen phạm tội, hại không ít mạng người.
Trước kia không ai dám đứng ra, dù sao đằng sau Đổng Tam chính là Mộc gia, ai dám đối nghịch với Mộc gia?
“Ta muốn tố cáo Mộc Đổng thị, nàng lấy danh Mộc gia ép mua ép bán, nhất định phải đem trang sức mạ vàng không đáng giá đổi lấy một bộ trang sức vàng ròng.”
“Ta muốn tố cáo Mộc Bột, cùng một giuộc với Đổng thị, cưỡng đoạt cửa hàng nhà ta.”
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người đứng ra cáo trạng.
Không có Mộc gia, Mộc Bột là cái thá gì, ngay cả cái rắm cũng không phải.
Mộc Thất gia ôm ngực từ từ ngã xuống, nhi tử được bồi dưỡng tỉ mỉ này xem như hoàn toàn phế đi, không giữ được.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình hơi lạnh, không chịu nổi sao? Đây mới chỉ là khởi đầu.
Không riêng gì đôi phu thê Mộc Bột này, còn có vài con cháu trong tộc làm ra vài chuyện phạm pháp, đều là ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy.
Mặc kệ nhắc tới ai, Mộc Vãn Tình đều bảo thuộc hạ ép người tới, tiếp nhận thẩm vấn tại hiện trường.