Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1013 - Chương 1013.

Chương 1013. - Chương 1013. -

Mộc Du Tuấn há miệng định nói, chỉ thấy thê tử và hài tử hắn từ bên ngoài đi tới, yên lặng đứng vững.

Mộc Du Tuấn có chút lo lắng, hạ giọng cảnh cáo, "Du thị, lát nữa ngươi đừng nói sai."

Du thị không có phản ứng.

Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm vang lên, "Thanh Bình Quận Chúa tới.”

Tất cả mọi người đứng ở vị trí của mình, buông tay nghiêm mặt nghênh đón, đồng loạt hành lễ.

“Tham kiến tộc trưởng.”

Mộc Vãn Tình mang theo phụ mẫu cùng đại ca đại tẩu, hai đứa nhỏ cũng mang theo.

“Tất cả đứng lên đi.”

Mọi người lặng lẽ nhìn qua, cách nhiều năm gặp lại tộc trưởng, mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Nàng cư nhiên mặc một bộ quan phục!

Nón ô sa, cổ áo đoàn, trước ngực thêu cẩm kê, phi sắc bổ phục, là quan phục nhị phẩm của quan văn .

Quan phục mà vô số người tha thiết ước mơ! Biểu tượng của quyền lực tối cao!

Nàng vừa lên đã lớn tiếng dọa người.

Mọi người ngơ ngác nhìn nữ tử vinh quang vạn trượng từng bước một đi tới đài chủ tịch, lần đầu tiên mọi người tỉnh táo ý thức được nàng không chỉ là tộc trưởng Mộc gia, mà còn là quan lớn đương triều, một quan lớn nhị phẩm, đại lão nắm giữ thực quyền.

Nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, mang đến cho mọi người trùng kích thật lớn.

Đầu bọn họ ngửa thật cao, lần đầu tiên trong đời tiếp cận một quan lớn nhị phẩm ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng không tự chủ được tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.

Đây là tộc trưởng của bọn họ! Của họ!

Một ít tức phụ mới gả vào ánh mắt đều nhìn thẳng, nguyên lai thế gian này thật sự có nữ tử cường đại như vậy, cường đại đến mức áp đảo tất cả nam tử.

Bọn nhỏ lại càng kích động đầy mặt đỏ bừng, trong mắt hướng tới, muốn trở thành người như vậy.

Đối mặt với vô số ánh mắt nóng bỏng, Mộc Vãn Tình đứng ở trên đài chủ tịch trong lòng không hề gợn sóng, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ưu tú lên sân khấu diễn thuyết, nàng tỏ vẻ đã thành thói quen.

Nàng nhìn về phía người trong phòng phía trước, nói: “Lục thúc, mọi người đã đến đông đủ chưa?”

Mộc Lục thúc cầm trong tay một cuốn sổ ghi tên, phía trên một loạt cái tên chỉnh tề, "Bẩm tộc trưởng, đều đủ rồi.”

Thái độ của hắn thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc trước.

Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, mặt mày trầm tĩnh nói vài câu mở đầu, nhanh chóng khống chế toàn trường.

“Mộc Du Tuấn, Diệp Mị Nương, các ngươi đi ra.”

Nàng trực tiếp điểm danh, mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộc Du Tuấn, Mộc Du Tuấn không khống chế được run rẩy một chút, mà sắc mặt Diệp Mị Nương thay đổi mấy lần.

Mộc Du Tuấn đứng dậy, thần sắc khiêm tốn, "Tộc trưởng, nửa năm trước ta ra ngoài buôn bán gặp nạn, là Diệp Mị Nương cô nương cứu ta một mạng, trong lòng ta phi thường cảm kích, cùng nàng kết nghĩa kim lan, không nghĩ tới đã làm Du thị hiểu lầm, hôm nay ta cùng Du thị giải thích rõ ràng, nàng cũng có thể hiểu được.”

“Để tộc trưởng bận tâm chuyện riêng của ta, là lỗi của ta, ta đền tội cho tộc trưởng.”

Mộc Vãn Tình nhìn hắn thật sâu, hắn là người thông minh, đáng tiếc đầu óc không đủ tỉnh táo.

“Thật sự là một hồi hiểu lầm?”

Mộc Du Tuấn không cần nghĩ ngợi gật đầu, "Đương nhiên, Diệp cô nương đã đính hôn, rất nhanh sẽ gả ra ngoài, ta không hy vọng một ít tin đồn không thật phá hủy hôn sự của nàng.”

Thời gian nửa ngày cũng đủ để hắn an bài tốt hết thảy, toàn thân trở ra.

Mộc Vãn Tình thờ ơ hỏi, "Gả cho ai? Hôn kỳ đã định chưa?”

Mộc Du Tuấn đặc biệt cẩn thận, nói: "Ba ngày sau, là một thương nhân."

Hắn mặc dù đã làm tốt an bài, nhưng đối mặt với nữ tử như Mộc Vãn Tình, trong lòng không ổn chút nào.

Mộc Vãn Tình nhìn hắn thật sâu, quay sang hỏi Diệp Mỵ Nương: "Diệp cô nương, chuyện là như vậy sao?”

Mộc Du Tuấn đã cùng Diệp Mị Nương thương lượng xong đường ra, hắn cam đoan nàng sẽ không phạm sai lầm.

Ai ngờ, là hắn yên tâm quá sớm, ở thời điểm mấu chốt Diệp Mị Nương lại phản bội, nàng nói: "Cầu Thanh Bình Quận Chúa vì ta làm chủ, ta đã mang thai hài tử của Du Tuấn ca, đời này sống là người của hắn, chết là quỷ của hắn.”

Bình Luận (0)
Comment