Mộc Du Tuấn nghe xong ngẩn ngơ, sắc mặt kịch biến, nói: "Mị Nương, ngươi nói bậy bạ gì vậy?"
Diệp Mị Nương thâm tình chân thành nhìn hắn, "Du Tuấn ca, ta đã là người của ngươi, sao có thể gả cho người khác? Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, ưng thuận thề non hẹn biển, không có ngươi, ta tình nguyện đi tìm chết.”
Nói xong nàng nhìn về phía Du thị thần sắc tái nhợt, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia oán hận, nói: "Du tỷ tỷ, ta không phải tới phá hư, mà là gia nhập các ngươi.”
Trái tim Du thị lạnh thấu, đây chính là kế sách vạn toàn theo như lời nam nhân nói? Là đối sách thành toàn cho đôi cẩu nam nữ này đi.
Ngay cả đứa nhỏ cũng đã có, ha ha.
Mộc Vãn Tình: … Hay cho một đóa bạch liên hoa thịnh thế.
Mộc Vãn Tình thấy thế còn vỗ tay, trào phúng nói: “Thật là cảm động trời đất.”
Diệp Mị Nương tinh thần chấn động, chỉ làm đả động nàng, “Ta tin tưởng Thanh Bình Quận Chúa thấu tình đạt lý, nhất định sẽ lý giải tình cảm của chúng ta, đúng không?”
Tuy rằng nàng không biết Mộc Du Tuấn kiêng kị Mộc Vãn Tình như vậy, rõ ràng đây là chuyện nhà, tộc trưởng cũng không tiện nhúng tay.
Nhưng, chỉ cần Mộc Vãn Tình nguyện ý hỗ trợ, tất cả lực cản đều biến mất.
Nàng không nóng nảy, đi vào trước cửa từng bước công lược, vị trí chính thất nàng nhất định phải có.
Thức thời thì cút đi, không thức thời thì đi chết đi.
Mộc Vãn Tình nhìn những tính toán trong mắt nàng, khẽ lắc đầu, ánh mắt Mộc Du Tuấn không tốt lắm, một thê tử đồng cam cộng khổ lại không biết quý trọng, lại quan hệ với nữ nhân xấu xa này ở bên ngoài.
Một khi vào cửa, liền vĩnh viễn không có ngày yên.
Người khác không đau lòng, nhưng nàng đau lòng ba hài tử thông minh lanh lợi, đều là xã súc thượng hạng a.
“Tình cảm và gian tình chỉ khác nhau một lời, lại khác nhau một trời một vực, thứ lỗi cho ta kiến thức ít, không thể hiểu được gian tình của ca muội tốt các ngươi.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Mộc Du Tuấn cứng đờ, ánh mắt Diệp Mị Nương lóe lên, càng thêm điềm đạm đáng yêu, "Tam thê tứ thiếp đúng là tầm thường, ta chỉ muốn lấy danh nghĩa thiếp thất ở lại bên cạnh nam nhân mình yêu, rốt cuộc sai chỗ nào rồi? Ta chỉ là yêu sâu đậm một nam nhân mà thôi.”
Ngôn luận này làm cho các chính thê ở đây ghê tởm muốn chết, tiện nhân không biết xấu hổ.
Mộc Lục thẩm ngứa tay lợi hại, hận không thể vung một cái tát qua.
Nàng là nữ nhân, liếc mắt một cái liền nhìn thấu đây là âm mưu, cái gì thâm tình, chó má, bọn họ trên đường lưu đày sao không có nữ nhân nào đưa tới cửa? Mới có được mấy đồng tiền, liền thường thường toát ra chút nữ nhân thâm tình.
Tuy rằng đây là nhi tử ruột của nàng, nhưng, lần này nàng đứng ở bên tức phụ.
Mộc Vãn Tình lẳng lặng nhìn bạch liên hoa biểu diễn, nói: "Mộc Du Tuấn, ngươi cũng nghĩ như vậy?"
Mộc Du Tuấn nào dám nói gì, hắn vốn an bài rất tốt, chỉ cần chiếu theo kế hoạch của hắn là có thể lừa gạt qua, ai ngờ... "Ta chỉ cảm thấy nàng đáng thương."
Một tên nam nhân đột nhiên nhảy ra phụ họa, "Quả thật rất đáng thương, Quận Chúa, ngài cũng là nữ nhân, nên thông cảm bao dung đi.”
“Đúng vậy, nàng chỉ yêu một người nam nhân, có gì sai? Để cho Du Tuấn ca nhận, cũng không phải nuôi không nổi.”
Sự đồng cảm kỳ lạ giữa những nam nhân.
Chúng ta có tiền có năng lực, nạp mấy phòng thiếp cũng không sao, lại không làm chuyện thương thiên hại lý.
Chúng nam nhân vừa nhảy ra khỏi những khó khăn gian khổ, tóm lại chỉ có một ý nghĩ, muốn tam thê tứ thiếp.
Bọn họ càng nói càng vui, có chút thả lỏng bản thân, nói trắng ra, trong lòng bọn họ đều có ý nghĩ này.
Hoặc là, đã thông đồng với người khác, nhưng mà không dám về nhà nói.
Trong tộc quy Mộc gia có một điều, một thê một phu, không thể nạp tiểu, nếu như không có hài tử, cho phép sau bốn mươi tuổi nạp một thiếp.
Điều này cũng không quá vô nhân đạo.
Lúc trước không có tiền bọn họ đều cảm thấy không thành vấn đề, mọi người bận rộn dốc sức làm việc, bận rộn kiếm tiền, nào có thời gian rảnh rỗi nghĩ những thứ này.