Vì con cháu mình, hắn cũng liều mạng, tình nguyện đắc tội những người khác trong gia tộc, chỉ nghe theo Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình thờ ơ nhìn hắn một hồi, trái tim già nua của hắn như sắp nhảy ra ngoài, mồ hôi đầm đìa vì căng thẳng.
Khi hắn sắp chịu đựng không nổi, cuối cùng hắn cũng nghe thấy Mộc Vãn Tình nói: "Được rồi, hãy để họ báo danh, nhưng thành tích số học ngày thường của họ thế nào?"
Mộc lục thúc thở mạnh cũng không dám, đây không còn là tiểu cô nương ngày xưa, quyền uy trên người nàng lộ ra không sót thứ gì.
"Hài tử rất giỏi. Ta muốn khẩn cấp kiểm tra bất ngờ bọn họ. Xin ngài chỉ điểm một hai."
Mộc Vãn Tình thẳng thừng từ chối: "Ta là người ra đề, cho nên không thể dạy thêm để tránh bị hiềm nghi. Tuy nhiên, Mộc Tế và Mộc Dung Tuyết là hai học sinh giỏi nhất trong gia tộc, đi tìm bọn họ đi."
Mộc lục thúc vẻ mặt kinh ngạc, "Bọn họ cũng báo danh sao? Hài tử Dung Tuyết kia có thể cũng tham gia?"
Hiện giờ Mộc Tế nắm quyền chưởng quản quân lương, trong tay có quyền, có thê có tử, sống một cuộc sống khá tốt.
Mà Mộc Dung Tuyết là nữ nhi tam phòng, đại phòng với tam phòng đều nằm trong tay Mộc Vãn Tình, đây cũng xem như một vết nhơ.
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, Mộc Dung Tuyết rất mê muội nàng, nàng vẫn rất bao dung.
"Mấy năm nay nàng rất cẩn trọng, nàng chưa bao giờ phạm sai lầm nào trong phạm vi nàng xử lý. Nàng cũng âm thầm hỗ trợ hơn chục trẻ mồ côi ở Nhân Tế đường, mấy năm nay đều như vậy, cho nên ta đã cho nàng một đặc ân."
Mộc Dung Tuyết phụ trách các khoản thu chi của gia tộc, chẳng hạn như sổ kế toán của xưởng xà phòng, thư viện Mộc gia, nhà trẻ, tế điền đều do nàng phụ trách.
Nàng cũng là một thành viên trong nhóm thu chi của gia tộc, chịu trách nhiệm thanh lý các khoản có vấn đề.
Nàng là một sự tồn tại rất đặc biệt trong tộc, khi gia tộc tụ tập, nàng không bao giờ tham gia, nếu như bắt nạt nàng, nàng sẽ chạy đến tìm Mộc nhị phu nhân.
Nàng là một trong số ít người có thể trực tiếp viết thư cho Mộc Vãn Tình.
Nói cách khác, nàng cũng chính là tai mắt Mộc Vãn Tình để trong gia tộc.
Mộc Dung Tuyết là người thông minh, đã sớm nhận ra, ôm đùi Mộc Vãn Tình mới có ngày lành.
"Xuất thân không cách nào thay đổi, nhưng chỉ cần đủ nỗ lực, trong lòng thiện tâm làm việc thiện, sẽ nhận được phước lành."
Nói thẳng ra, quyền lên tiếng thuộc về Mộc Vãn Tình, mọi chuyện đều do nàng định đoạt.
Tất nhiên, lý do khẳng định phải đầy đủ, không có khuyết điểm gì để người ta bới móc.
Mộc lục thúc còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể nhanh chóng mang hai tôn tử đi báo danh, lại mang theo lễ trọng tới cửa xin ý kiến của Mộc Tế và Mộc Dung Tuyết.
Cuộc thi oanh oanh liệt liệt chính thức bắt đầu, tổng cổng ba vòng, tranh đấu vòng loại, vòng bán kết, trận chung kết, mỗi ngày thi một lần.
Mộc Vãn Tình là quan chủ khảo, mời Đỗ đại tiểu thư và Tôn Đồng Tri làm giám thị.
Mỗi lần thi đấu, chờ thí sinh đều vào lều thi, nàng mới lấy giấy bút ra, ra đề thi tại hiện trường, đề thi ra rất tùy hứng.
Số học cũng không khác gì mấy môn khác, có đáp án chính xác, chấm thi cũng không có áp lực.
Ngày đầu tiên, 50 người được chọn vào vòng bán kết, nhưng những người thua cuộc cũng không vô ích, mỗi người được phát một cuốn số học, một bộ văn phòng tứ bảo, một bàn tính và hai thất vải bông.
Ngày thứ hai chọn ra 20 người vào vòng bán kết, những người thua cuộc tương tự cũng nhận được những thứ như những người trước đó, còn là gấp đôi nên dù thua cũng được an ủi.
Ngày thứ ba đề thi vô cùng khó, Mộc Vãn Tình cố ý ra ba đề lớn, các thí sinh đều hoài nghi nhân sinh, sao có thể khó như vậy?
Rất nhanh, kết quả của cuộc thi đã được đưa ra, Mộc Vãn Tình phát quà cho những người thua cuộc trước, đơn giản thô bạo thêm một cái chân lợn vào phần thưởng cơ bản trước đó, những người thua cuộc cũng nói chuyến đi này không lỗ.
Không hổ danh là Thanh Bình Quận Chúa, làm việc rất là hào phóng.
Mộc Vãn Tình còn cổ vũ mọi người tiếp tục học tập, không cần nản lòng, về sau còn có cơ hội.