Trong số mười người chiến thắng cuối cùng, có bảy người là người của Mộc gia, bao gồm Mộc Tế, Mộc Dung Tuyết và những người khác, đều nằm trong dự đoán của Mộc Vãn Tình.
Có hai người là tiểu quan ở Tây Lương, một người là nhi tử của một phú thương, năng lực tính toán rất nhanh.
Đại tôn tử của Mộc lục thúc đội sổ, vừa lúc xếp hạng thứ mười, nhưng mặc kệ thế nào cũng đã tiến vào trong danh sách, cả nhà Mộc lục vui đến ôm nhau mà khóc, bốn phía chúc mừng.
Thời điểm Mộc Du Tuấn đang chăm chỉ làm việc trong bếp nghe được tin này, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn đã mất hết tài sản, không thể để mất gia đình.
Tuy nhiên, Mộc lục thúc nhanh chóng phát hiện ra Diệp Mị Nương có liên hệ với các gia tộc khác, tìm hiểu nguồn gốc, mới phát hiện ra Diệp Mị Nương là một mỹ nhân xà do gia tộc khác gửi tới, ý đồ muốn tiến vào Mộc thị, mục đích là muốn không từ thủ đoạn nắm lấy quyền lên tiếng trong Mộc thị.
Bọn họ chọn trúng Mộc Du Tuấn, một là để tiếp cận quyền lực trung tâm Mộc gia, hai là bởi vì hắn tương đối dễ khống chế.
Một nhà Mộc lục bị dọa ra một người đầy mồ hôi lạnh, nếu Diệp Mị Nương có thể thực hiện được, mấy nhi tử khác còn có thể giữ được sao?
Hắn đem hết tất cả kết quả điều tra ném tới trước mặt Mộc Du Tuấn, tẩn đưa con này một trận ngay tại chỗ.
Mộc Du Tuấn cảm nhận được ác ý mãnh liệt, suy nghĩ lung tung, hài tử trong bụng Diệp Mị Nương cũng không cần, ai biết nó có phải là của hắn hay không?
Hắn chính là một nam nhân số khổ.
Hắn cũng bởi vì vậy mà không gượng dậy nổi.
Có người vui có người buồn, cảm xúc mỗi người không giống nhau.
Trong thời gian năm ngày công bố, không có ai đến kiến nghị điều gì, mọi người cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Vãn Tình nhanh chóng chốt ngày trở về, mọi người bắt đầu thu dọn hành lý.
Mộc Tế lần đầu tiên đến tìm Mộc Vãn Tình, "Gia trưởng, người xem, nên để ai tiếp quản xưởng quân lương này?"
Hắn quyết tâm cùng Mộc Vãn Tình đi kinh thành, tuy Tây Lương tốt nhưng quá yên bình thoải mái, thích hợp cho người lớn tuổi hơn.
Ở tuổi của mình, hắn muốn nỗ lực phấn đấu tạo dựng nền tảng tốt cho hậu thế.
Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút, "Ngươi có ứng cử viên thích hợp ứng nào không?"
Trong lòng Mộc Tế khẽ động, trong đầu hiện lên một bóng người, thế nhưng...!
"Ta nghĩ Lưu Phương cũng khá ổn, làm việc nghiêm túc chăm chỉ, không ngừng vươn lên, có thể chịu khổ, nhưng là, nàng không phải người Mộc gia."
Nông trang Thủy Mộc là tài sản riêng của Mộc Vãn Tình, bên trong có rất nhiều chuyện cơ mật, người ngoài không vào được.
Mộc Vãn Tình nhanh chóng tìm trong đầu cái tên này, là một thành viên của quân Thanh Bình, là một quả phụ ba mươi mấy tuổi, có một nữ nhi, sau khi để tang chồng xong thì bị nhà chồng đuổi đi, lại không thể quay về nhà mẹ đẻ, cùng đường thì gặp được Kỷ Trừng mang về, thấy nàng có chút bản lãnh nên để gia nhập vào quân Thanh Bình.
Nữ nhân này rất liều mạng.
"Lưu Phương, đội trưởng tiểu đội ba quân Thanh Bình?" Mộc Vãn Tình nhớ có giữ nàng lại nông trang Thủy Mộc để bảo vệ cha nương.
"Là nàng, nữ nhi là điểm yếu lớn nhất của nàng ta." Ấn tượng của Mộc Tế đối với nàng không tệ, "Đương nhiên, mọi chuyện đều do người làm chủ."
Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, gọi thị vệ đi điều tra.
"Nương ngươi cũng trở về sao?"
Mộc Tế chỉ có một quả phụ, cưới nghĩa nữ của Mộc gia là Vu Uyển Nhu, cho nên hắn cũng xem như là con rể Mộc gia.
"Cả nhà đều trở về, nương ta vẫn mãi không quên với kinh thành nhớ, tuổi càng lớn càng hoài niệm, tuy Lương Thành tốt nhưng chung quy cũng không bằng quê nhà."
Mộc Vãn Tình có thể hiểu được, "Vậy cải tạo xe ngựa lại cho tốt, thêm mấy bộ phận giảm xóc, để giảm bớt xóc nảy khi đi đường."
Nếu có cao su thì tốt rồi, không biết ở Nam Dương có đồn điền cao su nào không?
Ánh mắt Mộc Tế trông mong nhìn nàng, "Người có không? Nếu có, có thể ban cho ta một cái được không."
Nguyên liệu làm đồ giảm xóc quá ít, Mộc Vãn Tình cũng chỉ chuẩn bị cho mình một ít, "Được, cho ngươi 2 cái."