Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1025 - Chương 1025.

Chương 1025. - Chương 1025. -

"Cảm ơn tộc trưởng."

Mộc Vãn Tình bỗng nhớ tới một chuyện, "Đông Đông với Điềm Điềm, hai hài tử này đã hao phí rất nhiều tâm tư của Uyển Nhu tỷ."

Nàng không có cách nào tự mình chăm lo cho hai hài tử, chọn lựa một hồi, chỉ quyết định giao hai hài tử cho phu thê Mộc Tế tạm thời chăm lo một thời gian.

Chủ yếu do, nhà hắn ít người, mẫu thân Mộc Tế là người hiểu lí lẽ, Vu Uyển Nhu cũng rất biết cách chăm sóc cho trẻ nhỏ.

Mộc Tế vỗ ngực đảm bảo, "Người yên tâm, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, Điềm Điềm cũng xấp xỉ tuổi với hai đứa nhỏ nhà ta, có thể chơi cùng nhau, chúng cũng vui vẻ hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt rồi."

Khi Mộc Tế rời đi, Mộc Vãn Tình vừa lúc cũng có việc ra ngoài, hai người vừa ra khỏi cửa, đã nghe một âm thanh ngọt ngào, "Tế ca"

Là một nữ nhân trẻ tuổi, bận một bộ y phục màu trắng, dung mạo thanh tú, trong tay còn ôm một đứa trẻ.

Mộc Tế có chút ngoài ý muốn, "Lạc tẩu, sao ngươi lại đến đây?"

Nữ tử nhấp nháy môi, muốn nói lại thôi, "Tế ca, ta tìm ngươi cả ngày, cuối cùng cũng tìm ra rồi."

Mộc Vãn Tình lặng lẽ dựng tai lên nghe, có chuyện hóng hớt, một người thì Tế ca, một người thì Lạc tẩu, xưng hô rất kỳ lạ.

Mộc Tế hơi nhăn mày, "Lạc tẩu, rốt cuộc có chuyện gì?"

Giọng nói Lạc tẩu có chút yếu ớt, "Ta...ta muốn hỏi chút, tiền tiêu vặt tháng này sao còn chưa có? Ta đói bụng cũng không sao, nhưng hài tử đói mà không được ăn sẽ khóc."

Nàng mong manh yếu đuối, một cơn gió thổi qua cũng khiến nàng lảo đảo, nhìn chỉ thấy thương cảm.

"Còn có việc này? Ta trở về sẽ kiểm tra." Mộc Tế lấy từ trong ngực ra một lượng bạc đưa cho nàng, "Ngươi trước tiên đi mua ít đồ ăn cho hài tử ăn đi."

Ai ngờ, Lạc tẩu thuận theo đó níu kéo tay hắn không buông, còn đưa hài tử trong lòng qua cho hắn.

"Ngươi ôm nó đi, nó rất nhớ ngươi."

Thân mật mà tự nhiên, chỉ kém một bước hài tử kêu hắn là cha thôi.

Mộc Tế vẻ mặt khó hiểu, "Lạc tẩu, ngươi..."

Lạc tẩu đôi mắt đỏ bừng, "Đây cũng là con của ngươi, ngươi cũng nên thương nó."

Ôi, thật kích thích, Mộc Vãn Tình lui ra phía sau vài bước, nhường không gian biểu diễn lại cho bọn họ.

Mộc Tế như bị sét đánh giữa trời quang, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, "Ngươi nói bậy bạ gì vậy?"

"Đứa nhỏ này mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng bất luận như thế nào, nó đều là ruột thịt của ngươi, nó còn nhỏ, cần cha ruột yêu thương." Lạc tẩu tỏ vẻ ta cũng không muốn, nhưng không còn cách nào khác, "Tế ca, ta không cầu mong danh phận, chỉ cầu xin ngươi có thể thường xuyên ghé nhà nhìn xem hài tử."

Dưa này ngọt đến nỗi những người đi ngang qua không thể không dừng lại lặng lẽ để xem.

Mộc Tế sắc mặt tái xanh, "Lạc tẩu, đầu óc ngươi có vấn đề à? Đây là con của Lạc ca."

"Là của ngươi, là kết quả đêm hôm đó, ta..." Lạc tẩu cắn môi, yếu ớt nói: "Ta biết ta có lỗi với tẩu tử, cũng không muốn chia rẽ gia đình ngươi, cho nên mang theo hài tử gả cho Lạc ca."

Đầu óc Mộc Tế trống rỗng, ôm đứa trẻ như ôm một quả mìn.

Mọi người đều cho một ánh mắt khinh thường, thật là một nam nhân không có trách nhiệm.

"Là nam nhân thì gánh vác trách nhiệm đi, đừng khiến chúng ta xem thường ngươi."

"Hài tử vô tội, ngươi phải đối xử tốt với nó."

"Nữ nhân này thật đáng thương, tạo hóa lừa người, một nữ nhân si tình lại gặp nam nhân phụ lòng, nữ nhân tốt đều bị phản bội."

Lập tức danh tiếng của Mộc Tế hỏng rồi, hắn oan ức mà tức giận, hắn luôn giữ bản thân trong sạch, làm việc không tốt sao? Kiếm tiền không tốt sao? Với hắn mà nói, hai thứ này còn hấp dẫn hơn nữ nhân rất nhiều. Cái nồi này đập hắn quá mức rồi.

Mộc Vãn Tình nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: "Xin hỏi, Lạc ca của ngươi đâu?"

"Đã qua đời, chỉ để lại cô nhi, quả phụ bọn ta." Lạc tẩu rưng rưng nước mắt nhưng không thể rơi xuống, nàng vô cùng nhu nhược đáng thương, là nam nhân thì không ai không đau lòng nàng.

Mộc Vãn Tình tò mò hỏi, "Nhìn hài tử này vẫn còn nhỏ, hẳn mới mấy tháng thôi, nam nhân nhà ngươi qua đời bao lâu rồi?"

Bình Luận (0)
Comment