Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1029 - Chương 1029.

Chương 1029. - Chương 1029. -

Thị tỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Vãn Tình bị gầy đi một vòng, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Khi nào chúng ta đến trấn tiếp theo để mua nguyên liệu nấu ăn mới thì kêu người ta chú ý thử, xem có cam hay không.”

Nhưng vào lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, canh chua cay trong tay thị tỳ bị vẩy ra ngoài, cao giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

Bên ngoài truyền đến thanh âm của thị vệ, "Đường bị chặn, có người đưa tang.”

Mộc Vãn Tình cố sức đứng lên, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, một đám người mặc trên người một bộ đồ trắng, tay cầm cờ giấy trùng trùng điệp điệp đi về phía trước, một mảnh trắng bóng, trong đó có khoảng chừng mấy trăm người, vì đông người nên đã chặn kín con đường này.

Con đường này không thể để hai đội đi qua cùng một lúc.

Mộc Vãn Tình suy nghĩ một chút liền nói, "Người chết là lớn nhất, chúng ta nhường đường cho bọn họ.”

Nàng ra lệnh một tiếng, đoàn người vây quanh xe ngựa của Mộc Vãn Tình ngay lập tức lui qua một bên, để đối phương đi qua trước.

Đối phương rất cảm kích, cố ý tiến lên vài bước, muốn đến trước mặt Mộc Vãn Tình nói lời cảm tạ.

Thị vệ uyển chuyển từ chối, "Không cần, các ngươi đi trước đi.”

“Đây là cấp bậc lễ nghĩa cần phải có.” Đối phương vừa chắp tay vừa vái chào, khách khí nhưng thái độ cực kỳ kiên quyết.

Thị vệ có chút khó xử, cố ý quay trở về xin chỉ thị.

“Chủ tử, người cảm thấy thế nào?”

Mộc Vãn Tình nhìn thoáng qua sắc trời, mây đen kéo đến đông nghịt, trời sắp mưa, bọn họ không có thời gian để trì hoãn thêm nữa.

“Vậy thì để cho hắn tới nói hai câu đi.”

Người nọ mặc áo tang, vẻ mặt buồn bã, đi tới vái chào Mộc Vãn Tình, "Đa tạ ngài rộng lượng khoan hậu, ta thay mặt gia phụ cám ơn ngài.”

“Không cần khách khí, trời sắp mưa rồi, mau khiêng quan tài lên núi đi.” Ngữ khí Mộc Vãn Tình ôn hòa, tự nhiên hào phóng, bỗng nhiên khóe mắt nàng lướt qua nhìn thấy một đạo bạch quang, theo bản năng nghiêng đầu qua bên cạnh.

“Ầm.” Ám khí khó khăn lắm mới xẹt qua sợi tóc Mộc Vãn Tình, bắn tới vách xe ngựa.

Mộc Vãn Tình nhìn thấy ám khí có ba phần mộc, tim đập thình thịch, trong mắt hiện lên một tia tức giận, "Có thích khách.”

Phản ứng của đối phương cũng rất nhanh, không trúng một chiêu, lập tức rút dao găm phi thân nhào tới, mục tiêu là Mộc Vãn Tình.

Thị tỳ thất thanh thét chói tai, a a a.

Mộc Vãn Tình phản ứng nhanh nhẹn, trước tiên giơ ống tay áo lên, nhẹ nhàng ấn một cái, mũi tên bay ra ngoài, bắn trúng vào giữa đôi mắt của đối phương. Ánh mắt thích khách đột nhiên tối sầm, kêu lên một tiếng thê thảm, mất cân bằng.

Tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh, quân Thanh Bình nhao nhao vây quanh, đem xe ngựa bảo vệ ở chính giữa, người đánh xe ngựa gắt gao siết chặt lấy dây cương, cố định lại xe ngựa.

Nói thì nhanh, làm thì chậm, đội người đưa tang nhao nhao cầm lấy đao kiếm giấu trong quan tài, điên cuồng tấn công tới.

Ưu thế lớn nhất của quân Thanh Bình là bắn tên dài và thuốc súng ở cự ly xa, mà lúc này bị tấn công ở khoảng cách quá gần, rất khó để phát huy ưu thế, chỉ có thể cận chiến.

Máu tươi văng khắp nơi, sát khí nhanh chóng tràn ngập ra, hung hiểm vạn phần.

Đối phương hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, mỗi chiêu đều là sát chiêu.

Bọn họ là những sát thủ lãnh khốc! Còn có nhiều người như vậy! Tập đoàn sát thủ đều xuất động sao?

Mộc Vãn Tình hít sâu một hơi, ném một thứ lên trời, một đạo pháo hoa nở rộ trên không trung.

Đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, hy vọng có tác dụng.

Tiếng ầm ầm vang vọng, sấm sét hiện lên, mưa to bàng bạc trong nháy mắt đánh úp tới. Bầu trời tối sầm giống như phá một cái lỗ lớn, mưa to tựa như thác nước trút xuống.

Mộc Vãn Tình nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống, trời mưa không tiện sử dụng hoả dược, xem ra đây là kế hoạch đã được an bài tỉ mỉ.

Đoàn người bọn họ khiêm tốn xuất hành, không nghĩ tới đã sớm bị người khác nhìn chằm chằm.

Nàng lấy từ ngăn kéo trong bóng tối ra mấy thanh kim loại nhỏ, loại này có thể dùng để giảo sát ở cự ly gần, nhưng loại này cũng rất nguy hiểm, phải có người phối hợp áp trận.

Bình Luận (0)
Comment