Khi ăn cơm Mộc Vãn Tình cũng gọi mấy hài tử đến, chỉ vào hộp quà, "Ăn thử đi, ăn xong rồi nói cho ta biết món nào ngon nhất."
Việc này khiến bọn nhỏ vui sướng không thôi, hưng phấn đến mặt đỏ bừng, ước gì nhiệm vụ nếm thức ăn này có thể kéo dài cả trăm năm.
Sao tộc trưởng lại có nhiều hoạt động thú vị đến như vậy?
Bánh ngọt Mãn Châu có nhiều phiếu nhất, thứ hai là bánh hạch đào.
Nàng còn cho nhóm người trưởng thành ăn thử một đợt, kết quả cả hai bị tráo đổi.
Hai loại này loại thu hút nhân khí nhiều nhất.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt, nhưng ngay lúc này, một thị vệ đem một phong thư kín đưa qua, "Chủ tử, Hoàng thượng có thư khẩn"
Thư khẩn? Mộc Vãn Tình mở ra xem, sắc mặt hơi thay đổi.
Mẹ nó, muốn chết!
Hộ Bộ Tả Hữu Thị Lang đều bị thương ngoài ý muốn, không thể không ở nhà tĩnh dưỡng, lúc này Hộ Bộ như rắn mất đầu, thế lực khắp nơi đều đang tranh đoạt quyền quản lý tạm thời.
Hộ Bộ chưởng quản tiền lương thiên hạ, quốc khố cũng do Hộ Bộ quản lý, tất cả mọi người đều để mắt tới ngàn vạn lượng bạc trong quốc khố.
Không thể quang minh chính đại chiếm hữu, nhưng, từ đó động tay động chân, thuận thế đưa ra một chút vẫn được.
Nói không chừng còn có thể vừa chiếm được tiện nghi, vừa ném cục diện rối rắm còn lại cho Mộc Vãn Tình.
Trong đó, phe Thứ Phụ nhảy nhót vui vẻ nhất.
Hoàng thượng kêu người truyền lời bảo Mộc Vãn Tình nhanh chóng hồi kinh, miễn cho quốc khố bị sâu mọt dọn sạch.
Dù sao, sự vụ của Hộ Bộ cũng rất bận rộn, thiên đầu vạn tự, không thể dừng lại được, dù sao cũng phải có người gánh vác.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, tất cả đều bị thương ngoài ý muốn? Trùng hợp như vậy sao?
Nghe giọng điệu của Hoàng thượng, sự chán ghét đối với Thứ Phụ cũng không che giấu được nữa, vậy thì, còn có thể tiếp tục cân bằng một bộ này sao?
Muốn khiến người ta diệt vong, trước hết phải khiến người ta điên cuồng, lần này Thứ Phụ làm ra chuyện quá mức, giẫm lên điểm mấu chốt của Hoàng thượng.
Hôm nay ngươi có thể hại đồng liêu như vậy thì ngày khác cũng có thể làm quân vương giống như vậy.
Chỉ có thể nói, quyền lực làm cho người ta mê muội.
Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, gọi Mộc Tế tới, "Ta có việc gấp phải đi trước một bước, chúng ta chia làm hai đường, ngươi mang theo những người khác chậm rãi đi phía sau, ta kêu hai trăm quân Thanh Bình đi theo ngươi."
Lần này đi theo đều là người ưu tú cùng gia quyến của bọn họ, còn có một số ít tộc nhân.
Trên đoạn đường này, phu thê Mộc Tế một người quản ngoại vụ, một người quản nội vụ, gọn gàng ngăn nắp.
Trên mặt Mộc Tế có vẻ lo lắng, "Là trong kinh xảy ra chuyện sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, nhưng không nói nhiều. “Ngươi an bài một chút, lão nhân cùng hài tử đều tương đối yếu ớt, không cần vội vã lên đường, coi như là du sơn ngoạn thủy đi.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Mộc Vãn Tình đã dẫn người theo rồi bắt đầu xuất phát, thúc ngựa gấp rút lên đường.
Bọn thị vệ một nửa đi xe ngựa, một nửa cưỡi ngựa, thay phiên nhau chia làm ba ban, cả ngày lẫn đêm thúc ngựa lên đường, không đến phiên liền ở trong xe ngựa ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì bắt đầu thay phiên với nhau.
Mộc Vãn Tình vẫn đợi ở trong xe ngựa, ăn uống cũng ở trên xe, nhưng tình hình giao thông cho dù có tốt, xe ngựa có lắp nhiều thanh giảm xóc hơn nữa, gấp rút lên đường vẫn là một việc khổ cực.
Ngày đêm xóc nảy, cả người đều lắc lư không thoải mái, Mộc Vãn Tình chưa từng bị say xe lại bị ói ra đến rơi nước mắt.
Chỉ số thông minh của nàng dù có cao hơn nữa, nhưng thể lực vẫn không theo kịp, là một con gà nhỏ yếu đuối.
Ai, mỗi khi như vậy liền đặc biệt hoài niệm phương tiện giao thông hiện đại, máy bay trong nước đi đâu cũng chỉ cần vài giờ, đường sắt cao tốc vừa nhanh vừa ổn định.
“Chủ tử, đứng lên uống chén canh chua cay này đi.”
Mộc Vãn Tình nằm trên giường mềm nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ, “Ta không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ăn cam tươi, chua chua ngọt ngọt.”
Nàng luôn luôn lý trí tỉnh táo, hiếm khi đùa giỡn tùy hứng.