Ánh mắt Tôn thị mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, "Đúng vậy, thi cũng tốt."
Mộc Tế nhấp nháy môi, "Nếu xử lý được một người phía trước, hắn có thể thành công bù vào."
Tôn thị lập tức bị kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, "Ngươi nói bậy gì đó, ta chưa có làm gì đâu."
Đây xem như không đánh đã khai, tố chất tâm lý không tốt lắm.
Mộc Vãn Tình vỗ trán thở dài, đều là chuyện vớ vẩn.
"Trong tộc cho phép cạnh tranh công bằng, nhưng ta không chấp nhận việc không từ thủ đoạn mà hãm hại người khác, ta tuyệt đối không nhân nhượng."
Nàng cho gọi những người đứng đầu của các phòng tới, giao Tôn thị cho quan phủ trước mặt bọn họ, để quan phủ xử lý, giết hay lưu đày do quan phủ hoàn toàn tự quyết. Mặc kệ Thất phòng cầu xin như thế nào, đều không cách nào thay đổi quyết định của nàng.
Nàng tra xét qua, là hành vi tự ý của Tôn thị, dùng 500 lượng bạc mua chuộc Lạc tẩu, vu oan hãm hại, những người khác cũng không cảm kích.
Mộc Vãn Tình đặc biệt chán ghét những hành vi như vậy, "Chỉ cần là người phạm pháp, ta sẽ đuổi ra khỏi gia tộc, đây cũng không phải hù dọa các ngươi, Tôn thị bị đuổi ra khỏi tộc."
Nàng gạch tên Tôn thị, Thất phòng mặt xám như tro tàn, thế nào lại thành như vậy?
Mộc Vãn Tình còn không kết thúc trừng phạt, "Còn có, con cái Tôn thị không được thi khoa cử, không được tham gia các loại thi đấu, đây là làm chuyện xấu phải nhận lấy quả báo."
Có mẫu thân là tội phạm, tất nhiên là không có khả năng thi khoa cử làm quan.
"Việc lần này khiến ta rất thất vọng, ngày xưa đồng cam cộng khổ đặc biệt đoàn kết, Mộc thị có tiền tâm cũng ly khai." Mộc Vãn Tình lạnh lùng nhìn bọn họ, "Nếu có lần sau, ta sẽ suy xét việc giải tán gia tộc, cho các ngươi trở thành người không có tộc."
Nàng cười lạnh một tiếng, "Dù sao, đều là giết hại lẫn nhau, ở chung cũng có lợi gì?"
Mọi người đều cả kinh, "Tộc trưởng, chúng ta tuyệt đối sẽ quan sát kĩ, sẽ không để việc như vậy lập lại lần nữa."
"Ta rửa mắt mong chờ."
Mộc Vãn Tình nhanh chóng chặt xuống một đao, điều chỉnh lại nhân sự lần nữa, ở nông trang Thủy Mộc lại ôm thêm một miếng đất xây dựng xưởng thực phẩm, thời gian không còn nhiều, nàng đưa hết phương thức cho phụ thân, để hắn và Quách Nhị cùng làm.
Đã phạm phải tộc quy thì nên phạt, nên mắng thì mắng, nên bị trục xuất thì trục xuất.
Hung hăng cảnh tỉnh người trong tộc một phen, sau đó lại phải trở về kinh thành.
Phu thê Mộc nhị gia không nỡ lòng, Đỗ Thiếu Huyên càng luyến tiếc nàng, lôi kéo Mộc Vãn Tình không nỡ buông tay.
Lần này hắn không có cách nào trở về kinh cùng nàng, biên quan có chút sóng gió, hắn phải đến quan sát.
Nhưng dù miễn cưỡng đến đâu thì cũng sẽ có lúc phải nói lời tạm biệt.
Trời sáng sớm, một đoàn người hùng hổ lên đường, càng ngày càng đi xa.
Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người trên tường thành càng ngày càng nhỏ, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Muốn gặp mặt thật khó.
"Aiii"
Mộc Vãn Tình sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía hài tử, "Ngươi thở dài làm gì?"
Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt to vô tội, "Không biết nha, là học từ cô cô."
Mộc Vãn Tình: ...Được rồi, còn biết học từ người khác.
Đông Đông ở bên cạnh cười trộm, khổ đại cừu thâm trên mặt trước giờ đã có thêm ý cười vui vẻ ấm áp.
Đi theo bên người tộc trưởng cô cô sẽ rất vui vẻ, khiến hắn có thể trở về cảm giác vô tư vô lo thời thơ ấu.
Mộc Vãn Tình thấy thế, sờ sờ đầu hắn, "Nên cười như vậy, cười nhiều vận khí tốt."
Tay nàng quá ấm áp, Đông Đông không khỏi ngây ngô cười.
Một viên lông xù xù cũng thò đầu qua, muốn nàng vuốt ve, muốn ôm một cái, nũng nịu làm nũng, "Cô cô, ta cũng muốn."
Tiểu cô nương mềm mại rất đáng yêu, Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng sờ đầu nàng, nhìn thấy tiểu cô nương tươi cười rạng rỡ.
Đường đi xa xôi, chơi đùa với hài tử coi như cũng giết thời gian.
"Quận Chúa, mời ngài nếm thử sản phẩm mới."
Là sản phẩm mới từ xưởng thực phẩm, mười hai món, làm thành một hộp quà tặng.
Hộp quà to lớn, tạo hình điểm tâm khác nhau, Mộc Vãn Tình nếm thử từng món một, ghi lại ý kiến của mình.