Vu tứ tiểu thư khiếp sợ nói không nên lời, vú nuôi cực kỳ tức giận, "Tiểu thư nhà ta là con tức phụ lai của Mộc gia các ngươi, đều nói xuất giá tòng phu, Mộc gia phải có trách nhiệm chiếu cố cơm ăn áo mặc của tiểu thư nhà ta."
Làm sao có thể để cho bọn họ tự bỏ tiền ra? Thật quá khinh người.
Mộc Vãn Tình lười tranh luận với một người hầu, "Vu tứ tiểu thư, ta biết ngươi không muốn gả, cũng có thể hiểu được tâm tình của ngươi, dù sao vừa gả liền nhập tội tịch, trở thành phạm phụ ai cũng khinh thường."
Nàng dừng lại một chút, "Cho nên, ngay từ đầu nên phân cho rõ, không nên có quá nhiều liên quan, ngày sau nếu ngươi tìm được người tốt, Mộc gia sẽ thành toàn."
Lời nói của nàng có chút khó tin nổi, Vu tứ tiểu thư đều bối rối, "Sao ngươi lại có thể cảm thấy, chúng ta đồng hành một đường còn có thể có thanh danh tốt để gả đi…"
Mộc Vãn Tình khoát tay, những chuyện này cũng không thành vấn đề, "Ngươi có bằng lòng làm nghĩa nữ của phụ mẫu ta không?"
Vu tứ tiểu thư lại một lần nữa ngẩn người, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của nàng, "Nghĩa nữ?"
Nhân duyên không thể cưỡng cầu, Mộc Vãn Tình cảm thấy nói rõ ràng ngay từ đầu sẽ tốt hơn với mọi người, "Đúng vậy, trả lại hôn thư, giải trừ hôn ước, chỉ làm nghĩa nữ, cho dù không có huyết thống vẫn có thể làm thân nhân, hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau."
"Ngươi không thể quay về, Mộc gia chúng ta cũng không phải kẻ xấu gì, không có khả năng vứt bỏ mặc kệ ngươi." Nàng thoải mái khoe khoang một đợt, "Đương nhiên, càng không muốn nhị ca ta cưới một thê tử tâm không cam lòng nguyện, cả đời bất hạnh."
Người nàng đau lòng chính là ca ca của mình, thiếu niên hào sảng thích cười xứng đáng có được một thê tử toàn tâm toàn ý với hắn.
Vu tứ tiểu thư không phải là không tốt, mà là, không thích hợp.
"Bất kể là hôn nhân hay hợp tác, đều luôn chú ý đến ngươi tình ta nguyện..."
"Tam tiểu thư, đã mua đủ đồ ăn rồi, ngươi mau đến xem thử." Bên ngoài truyền đến một giọng nói, cắt đứt lời của Mộc Vãn Tình.
Nàng nhìn thoáng qua sắc trời, đã đến lúc nấu bữa tối, nàng đã đồng ý sẽ tự tay làm một bữa tiệc lớn thưởng cho mọi người.
"Ta có việc phải ra ngoài một chút, ngươi cứ từ từ cân nhắc, không cần gấp."
Vu tứ tiểu thư nhịn không được gọi nàng lại, "Chờ một chút, ngươi có thể làm chủ sao?"
"Đương nhiên." Cả người Mộc Vãn Tình tản ra sự tự tin, trong mắt tựa như có tia sáng.
Đây là sự tự tin mà Vu tứ tiểu thư chưa từng thấy được ở các nữ hài tử khác.
Ngay sau khi nàng rời đi, những thành viên trong nhà cũng đi theo để hỗ trợ.
Trong lòng Vu tứ tiểu thư không yên tâm, đóng chặt cửa phòng, dung nhan mỹ lệ toát ra một tia yếu ớt, trong lòng không yên.
Nàng phải lựa chọn thế nào đây?
Nàng không muốn trở thành một phạm phụ, nhưng nữ hài tử một thân một mình thì có thể đi đâu được? Bên ngoài rất nguy hiểm.
Bảo mẫu ôm lấy tiểu thư nhà mình, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Tiểu thư, ta cảm thấy chuyện này không đáng tin. Nàng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Dù gia đình có sủng nàng ta đến đâu, nàng ta cũng không thể nhúng tay vào chuyện hôn sự của ca ca mình. Không biết nàng ta lấy gì để mà đảm bảo được, quy củ của Mộc gia này đúng là hỗn loạn, quá hỗn loạn."
Thế mà lại để cho một tiểu cô nương còn chưa cập kê ra mặt nói chuyện, đây là đang khing thường ai chứ?
Thần sắc Vu tứ tiểu thư mê mang, giống như một nai con bị lạc đường, "Nhưng ta còn có thể làm gì? Ta cái gì cũng không có."
"Ngươi có nhà mẹ đẻ, còn có phụ thân để dựa vào…" Giọng nói của bà vú có chút yếu ớt, hiển nhiên là thiếu tự tin. "Lão gia là Ngự Sử, chỉ cần hắn cầu xin hoàng thượng, Mộc gia có thể được miễn hình phạt, Mộc gia nhất định đang trông cậy vào việc này."
Du tứ tiểu thư cười khổ, "Vậy ngươi cho rằng phụ thân ta sẽ can thiệp sao?"
Bà vú trầm mặc, sẽ không! Nếu muốn đã sớm tâu lên Hoàng Thượng.
"Lão gia là người công chính liêm minh." Bà vú cũng oán thầm trong lòng, nhưng lại cố gắng thuyết phục, "Tiểu thư, người cũng đừng oán trách lão gia, sau này người nên viết thư về nhà nhiều hơn để hàn gắn quan hệ với nhà mẹ đẻ, người cũng biết sự tự tin lớn nhất của nữ nhân cũng chính là nhà mẹ đẻ. Có phủ Ngự Sử ở đây, nhị phòng Mộc gia phải cung phụng và tôn kính người, không ai có thể vượt qua người."
Nàng là một người hầu trung thành và tận tâm, đối với tiểu thư nhà mình cũng cực kỳ chân thành, nhưng chung quy vẫn là xuất thân hạ nhân, tầm nhìn và kiến thức đều có hạn.
Còn chưa gả vào mà đã muốn nhà chồng cung phụng mình, chỉ vì có một phụ thân là Ngự Sử sao?
Cho dù địa vị hai nhà có cách xa, Mộc gia đã trở thành lưu phạm, nhưng nói thế nào đi nữa, bọn họ vẫn là người quyết định tương lai của Vu tứ tiểu thư.
Trừ khi, giải trừ hôn ước.