Dưới tình huống hiện tại, nàng phải làm gì để thoát khỏi đây? Làm thế nào để liên lạc với binh lính cứu viện? Làm sao mới có thể lật ngược tình thế?
Ai, đây có thể nói là kịch bản địa ngục, quá khó khăn.
Trận mưa to bàng bạc này làm cho các sát thủ không kiêng nể gì, nhưng cũng che đi hành tung của đoàn người bọn họ, cũng tăng thêm rất nhiều khó khăn cho đội quân đến cứu viện.
Đầu óc của nàng không ngừng chuyển động, mà ba người ở đối diện lại đang điên cuồng tranh giành thức ăn, chỉ vì một đoạn thịt rắn nướng cuối cùng mà thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Nhưng cháo còn thừa một ít, nói là muốn để đến ngày mai ăn.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật, vốn cũng không còn nhiều lắm. “Ăn hết đi, cho hai vị đại ca Ô Y Vệ ăn cháo, chỉ có ăn no mới có khí lực bảo vệ ta.”
Nàng mới chỉ nấu hết một nửa số gạo, ngày mai vẫn còn có thể ăn một bữa nữa.
Người bị thương đều phải ăn no.
Cơm nước xong xuôi, A Nhị tranh giành đi rửa bát đũa, Mộc Vãn Tình trải vải dầu xuống đất, ngả đầu ra liền chìm vào giấc ngủ.
Cơ hồ là một giấc đã ngủ thiếp đi, nàng chỉ là một con gà nhỏ yếu đuối, thể lực có hạn.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, nàng bị động tĩnh cách vách đánh thức, hai người của Ô Y Vệ bị hôn mê đều đang phát sốt, đây vừa là do bị trọng thương, vừa là do đã dầm mưa, coi như làm bằng sắt cũng gánh không nổi.
A Nhị đánh thức nàng dậy: "Người còn thuốc trị phong hàn không?”
Lúc trước đã cho bọn họ uống thuốc, nhưng hiệu quả không lớn lắm.
Mộc Vãn Tình đưa một lọ thuốc qua, lại bảo người lau cồn cho bọn họ.
Một chút thuốc dự trữ đều được dùng hết, may mà, đến hừng đông hai người đã hạ sốt.
Trận mưa to này đổ liên tục ba ngày, tiêu hao hết lương thực dự trữ của Mộc Vãn Tình, A Đại cùng Ô Y Vệ còn đội mưa đi ra ngoài tìm đồ ăn, trái cây dại rau dại đều có, nhưng, món ăn dân dã thì không tìm được.
Mọi người chỉ có thể cố gắng ăn vào, "Mưa này khi nào mới có thể ngừng lại đây.”
“Trời mưa cũng rất tốt, ít nhất những sát thủ kia sẽ không tìm thấy chúng ta.”
A Nhị theo bản năng nhìn về phía Mộc Vãn Tình đang ngồi ở cửa động, trong lòng nhảy dựng lên:"Chủ tử, ngài đang suy nghĩ gì vậy?”
Mộc Vãn Tình nhíu mày trầm tư, "Bây giờ ta chỉ lo lắng đến một việc.”
Mấy người không hẹn mà cùng hỏi, "Là việc gì?”
Mộc Vãn Tình nhìn màn mưa rơi bàng bạc, vì sao mà càng lúc lại càng lớn vậy? “Lượng mưa lớn như vậy, núi sẽ không bị sạt lở chứ.”
Mọi người đều hoảng sợ, "Không đến mức đó chứ.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng nổ, "Ầm ầm.”
Oa a , đất núi bị sạt lở rồi, đúng là miệng quạ đen mà!
Là ngọn núi ở bên cạnh bị sụt lở, xen lẫn nước mưa, thành một cỗ đất đá bùn, điên cuồng đổ xuống dưới, trong nháy mắt nuốt hết thảy sinh vật.
Mọi người nhìn tràng diện hủy thiên diệt địa này, sắc mặt trắng bệch, thiên tai của thiên nhiên thật đáng sợ.
Mộc Vãn Tình hít sâu một hơi, nhấc balo đeo lên lưng, bên ngoài khoác một cái áo mưa, chủy thủ được buộc bên hông, buộc chặt tay áo, thần sắc bình tĩnh đến cực điểm, sau đó mở miệng nói: "Đều chuẩn bị sẵn sàng. Đừng sợ, ta tin tưởng nhân định thắng thiên, ta càng tin tưởng, ta hồng phúc tề thiên, sẽ không chết ở chỗ này.”
Nàng quá mức bình tĩnh, giọng nói kiên định, trấn an người bên cạnh.
Nàng là người đáng tin cậy để mọi người dựa vào, thái độ của nàng tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
Mặt đất dưới chân bắt đầu lắc lư, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, không tốt rồi, bên này cũng không giữ được.
Mộc Vãn Tình cắn chặt răng nói: "Đi."
A Đại cõng nàng chạy ra ngoài, những người khác theo sát ở phía sau, đi ra khỏi sơn động nơi đã ẩn thân ba ngày, mưa càng lúc càng lớn, màn mưa trắng bóng nối thành một mảnh, chặn đi tầm nhìn của mọi người, không phân biệt được đông nam tây bắc.
Những hạt mưa đá rơi trên người mọi người, mơ hồ có cảm giác đau đớn, nhưng mọi người đều bất chấp tất cả mọi thứ khác, chạy thật nhanh sang hai bên, thoát khỏi ngọn núi sạt lở.