Mọi người có võ công cao cường, phản ứng nhanh nhẹn, chạy thật nhanh, có thể nói là tốc độ sinh tử.
Trong đầu chỉ có một ý niệm. Chạy càng xa càng tốt.
Không biết chạy bao lâu, rốt cục cũng thoát khỏi đám bùn đất đá theo sát phía sau.
Nhưng cũng không biết đã chạy tới nơi nào, mọi người chạy tán loạn, bên cạnh Mộc Vãn Tình chỉ còn có A Đại và A Nhị.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng đã nhỏ hơn trước rất nhiều.
Tất cả mọi người cả người lầy lội, mặt mũi dơ bẩn, A Nhất quan sát xung quanh: "Chủ tử, phải làm sao bây giờ?"
Mộc Vãn Tình lấy thịt bò khô từ trong túi ra, chia cho mọi người ăn, "Trước phải ăn lót bụng đã, sau đó tìm xem có sơn động nào có thể tránh mưa được hay không, những người khác...... xem vận khí đi.”
Hiện tại cũng không có biện pháp để tìm người, cũng không có phương thức liên lạc.
Thịt bò khô cay vừa vào trong bụng, mọi người đều vì vị cay mà trở nên có tinh thần.
Mộc Vãn Tình vừa gặm thịt bò khô, vừa lấy la bàn ra kiểm tra, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, rạng sáng bốn giờ ba mươi lăm phút?
Cả đêm nay đều mệt mỏi a.
Khi trở về nàng sẽ điều tra xem ai là người đã làm chuyện tốt này, nhất định phải trả một cái giá thật thảm thiết.
“Chủ tử, chủ tử. "Thanh âm hưng phấn của A Đại truyền đến từ xa, "Bên này có người.”
Mộc Vãn Tình tinh thần chấn động, kéo theo A Nhất nhanh chóng đi qua.
Đi qua khe núi, chính là một thôn núi nhỏ, có khói bếp lượn lờ bay lên. “Đi, chúng ta qua xem thử."
Ba người dìu nhau đi xuống phía dưới, đường núi gập ghềnh trắc trở, vô cùng khó đi.
Khoảng cách đến thôn núi nhỏ nhìn thì rất gần, nhưng ước chừng phải đi hơn một giờ mới tới thôn.
Lúc này, các thôn dân đều đứng lên, nhìn thấy đám người Mộc Vãn Tình như ba cái tượng đất thì đều hoảng sợ, có chút phòng bị. "Các ngươi là ai?"
Mộc Vãn Tình đầu xám tô mặt, "Chúng ta là người buôn thuốc, vốn định vào núi cùng sơn dân mua dược liệu, ai ngờ gặp phải đá sạt..."
Nàng khẽ thở dài một hơi, "Chúng ta đánh bậy đánh bạ xông vào thôn của các người, xin hãy thu lưu bọn ta vài ngày, chờ tình hình ổn định rồi thì bọn ta sẽ rời đi.”
Bị đuổi giết cả một đường nên tâm phòng bị của nàng rất nặng, cố ý phòng một tay, bịa ra một cái thân phận giả rất ra dáng.
Nàng cố ý thu lại hết khí thế của mình, bộ dáng rất mảnh mai.
Thôn dân không dám tin, "Người buôn thuốc sao? Ngươi là nữ tử."
Thanh âm Mộc Vãn Tình vẫn rất dịu dàng, "Hiện tại nữ tử đã có thể khoa cử làm quan, nữ lão sư, nữ đại phu, nữ kỹ thuật viên đều có, nữ buôn thuốc thì tính là cái gì chứ.”
Các thôn dân hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, "Cái gì? Nữ nhân làm quan? Điều này làm sao có thể chứ?"
Biểu hiện của Mộc Vãn Tình còn khiếp sợ hơn bọn họ, "Hả, tin tức lớn như vậy mà các ngươi cũng không biết sao? Nhiều năm trước đã có, triều đình quy định, nữ hài tử đều có thể đi học miễn phí."
Các thôn dân trợn mắt há hốc mồm, bọn họ có thể ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, cho nên trên cơ bản là không rời khỏi thôn, đối với thế giới bên ngoài cũng không có hiểu biết. Có thể nói là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Người duy nhất đi ra khỏi thôn đó chính là trưởng thôn, hơn nữa, một năm chỉ có hai lần.
Trưởng thôn nghe được tin thì vội vàng chạy tới, hỏi thăm một phen, thấy ba người bọn họ cũng không giống người xấu, đối đáp trôi chảy, liền đưa bọn họ đến nhà mình ở tạm.
Nhà của trưởng thôn là nhà cỏ bùn đất có chút rách nát, chỉ có ba gian phòng cộng thêm một sảnh đón khách, hơn mười người đều chen chúc ở bên trong.
Lớn nhỏ trong nhà thôn trưởng thấy bọn họ thì tò mò vây xem, nhỏ giọng nghị luận, cũng không dám tới gần.
Mộc Vãn Tình nhìn A Đại một cái, A Đại lập tức lấy ra một khối bạc, "Trưởng thôn, đây là chi phí các ngươi cho chúng ta ở nhờ."
Trưởng thôn còn rất thật thà, liên tục khoát tay, nói là không cần tiền.
A Đại kiên trì nửa ngày, hắn mới nhận lấy, quay đầu liền bảo tiểu gia đi dọn dẹp một gian phòng sạch sẽ, đun nước nóng giết gà chiêu đãi khách quý.