Một thôn dân kích động nhảy dựng lên, "Trong nhà ta có, ta sẽ về lấy rồi đưa cho ngươi xem.”
Chỉ chốc lát sau hắn đã quay trở lại, Mộc Vãn Tình nhìn thoáng qua, bảo quản còn rất hoàn chỉnh, "Sơn sâm này không tệ, có thể cho ngươi hơn ba mươi lượng, ngươi là muốn ngân phiếu, hay là muốn đổi đồ dùng sinh hoạt?"
“Ngươi có?” Thôn dân nhất định là muốn đồ dùng sinh hoạt, trong thôn có bạc cũng không dùng được.
“Tạm thời không có." Mộc Vãn Tình mỉm cười nói," Nhưng mà, dưới chân núi gạo mì dầu đường vải vóc chăn bông cái gì cũng có, chỉ cần một câu nói thôi là có rồi.”
“Một lượng bạc có thể đổi được cái gì? "Bọn họ có thói quen lấy vật đổi vật.
Mộc Vãn Tình không cần nghĩ ngợi nói, "Có thể đổi một tấm vải bông, năm mươi cân lương thực.”
Chúng thôn dân đều sợ hãi kêu lên thành tiếng, vẻ mặt thôn trưởng như hoài nghi nhân sinh, hắn đi qua bị người dưới chân núi làm thịt a, người dưới chân núi quá gian trá.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi không nói đùa chứ.”
“Không có, triều đình sáng tạo ra vải bông vừa thấm mồ hôi vừa giữ ấm lại chịu được mài mòn, mặc trên người rất thoải mái. "Mộc Vãn Tình chỉ chỉ A Nhị đứng bên cạnh, "Này, chính là thứ nàng ấy đang mặc.”
Thôn phụ mặc vải bố thô đánh bạo sờ sờ vải bông, ngay lập tức cảm thấy thích, "Chất vải này rất mềm mại rất thoải mái, ta cũng chưa từng thấy qua thứ tốt như vậy, nhưng sao có thể rẻ như vậy hả?”
Đối mặt với sự hoài nghi của thôn dân, A Nhị nhất thời cảm thấy không vui, "Đây là quần áo mới do Thanh Bình Quận Chúa nghiên cứu ra, đem lợi nhuận ép tới thấp nhất, tranh thủ để cho mỗi một bá tánh đều có thể mặc vào.”
“Có người tốt như vậy sao?”
A Nhị trộm nhìn chủ tử của mình một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói, "Đương nhiên có, nàng rất lợi hại, còn trồng ra mấy ngàn cân khoai tây trên mỗi mẫu đất, vừa có thể làm lương thực chính, lại có thể làm ra nhiều món ăn khác nhau, mọi người đều rất thích, nàng giúp cho bá tánh nghèo khổ đều có thể ăn no mặc ấm, mọi người đều rất yêu mến nàng."
Tất cả mọi người nghe đến ngây người, thế giới bên ngoài tốt như vậy sao?
“Lương thực mà ngươi vừa nói chính là khoai tây phải không?”
Ngữ khí của Mộc Vãn Tình rất thân thiết tự nhiên, khiến người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác tín nhiệm nàng, "Đúng, nếu các ngươi muốn đổi, ta có thể cho người sắp xếp một chút.”
Trưởng thôn có bóng ma tâm lý với người ở dưới chân núi” "Cái này đổi như thế nào? Bọn ta đi theo các ngươi xuống chân núi sao?”
Mộc Vãn Tình vỗ trán thở dài một hơi, "Đường núi gập ghềnh khó đi, ba người chủ tớ bọn ta lại mắc một trận mưa, đầu óc có chút hỗn loạn, trong thành có một dược đường tên là Mộc Tống đường do nhà ta mở, các ngươi giúp ta đưa một phong thư, cũng giúp ta lấy mấy bộ thuốc.”
Mộc Tống đường là dược đường mà nàng cùng Tống thái y mở chung với nhau, người bình thường cũng không biết.
"Đồng thời, ta cho người đem đồ dùng sinh hoạt mà các ngươi cần đưa lên núi, hoặc là các ngươi tự đến lấy, được không?"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, qua một bên thảo luận nửa ngày, đi ra ngoài một chuyến tuy rằng không dễ, nhưng có thể lấy được thứ tốt, vẫn là đáng giá.
Tất cả mọi người vô cùng nóng lòng, thôn dân cũng không chống lại được sự nóng bỏng của mọi người, "Ta thấy được."
“Vậy được, các ngươi cần cái gì, ta giúp các ngươi ghi ra một cái danh sách, đến lúc đó trực tiếp lấy danh sách này đổi với lão sơn sâm, tất cả mọi người đều bớt việc.”
Các thôn dân rất tích cực, "Ta muốn mấy chiếc chăn bông trải giường thật dày, còn muốn áo bông, lão nương ta buổi tối luôn kêu lạnh.”
“Có thể, có sáu cân chăn dày, đắp lên người rất ấm áp, thêm vài cái áo bông dày, khi mùa đông đến sẽ không sợ lạnh.”
Vừa nghe những lời này, lòng mọi người càng nóng bỏng, hận không thể lập tức xuống núi.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi nhếch lên, thành công rồi.
Mục tiêu của nàng quá lớn, nhưng ai sẽ chú ý đến những thôn dân tầm thường này chứ?
Vừa mới đổ mưa, trưởng thôn cũng không dám lập tức xuống núi, bọn họ cũng muốn chuẩn bị trước khi xuất hành.