Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 1038 - Chương 1038.

Chương 1038. - Chương 1038. -

Mộc Vãn Tình cũng không sốt ruột, cứ như vậy ở lại nhà trưởng thôn, một nhà trưởng thôn rất hiếu khách, giết hết mấy con gà đẻ trứng, mỗi ngày hầm canh gà uống, còn tìm thôn dân làm chút lương thực nhỏ, không nhiều lắm, nhưng đủ cho ba người Mộc Vãn Tình ăn.

Mộc Vãn Tình dùng kẹo sữa mua chuộc những tiểu hài tử trong thôn, dùng tay nghề nấu nướng tinh xảo chinh phục dạ dày của cả nhà trưởng thôn, lại dạy bọn nhỏ học chữ viết, giành được sự tín nhiệm và yêu thích của mọi người trong thôn, nhanh chóng dung nhập vào trong thôn.

A Đại A Nhị ăn uống đến miệng đầy dầu, nhao nhao tỏ vẻ, lão đại chính là lão đại, ở nơi nào cũng có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.

Lại là một ngày mới, Mộc Vãn Tình soi gương trang điểm, chỉ chốc lát sau tựa như thay đổi một khuôn mặt mới, diện mạo của nàng vốn là thanh diễm tuyệt luân, nay lại bị bàn tay khéo léo của nàng thay đổi chỉ có thanh tú, không còn là một tiểu cô nương bích ngọc nổi bật.

Nếu không phải người quen biết thì sẽ không nhận ra.

Mỗi lần A Nhị nhìn mặt nàng đều hoảng hốt một chút, thuật trang điểm thật thần kỳ mà.

Nàng thay Mộc Vãn Tình chải kiểu tóc rất bình thường, làm sao cho khiêm tốn nhất thì làm. “Trưởng thôn từ sáng sớm đã mang theo mấy thôn dân xuống núi.”

Mộc Vãn Tình lại nhìn chính mình trong mắt kính, xác nhận không có sai sót gì thì mới khẽ mỉm cười, "Vậy chúng ta liền kiên nhẫn chờ đợi tin tức đi, hôm nay muốn ăn món điểm tâm gì hả?"

A Nhị nhịn không được nuốt nước miếng, "Mì trứng gà trộn tương, được không?”

Tuy nói mấy ngày nay ăn không ít khổ, nhưng có thể ăn được mỹ thực do chính tay chủ tử làm thì hết thảy đều được bù đắp.

Thật sự rất ngon! So với đầu bếp trong phủ làm còn ngon hơn! Rõ ràng nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ đơn giản nhất, lại có thể ăn ra hương vị ngự thiện.

Sau khi nàng trở về còn có thể khoe khoang một đợt, chủ tử tự mình làm cơm, các ngươi ăn qua chưa? Ta đã ăn rồi.

Mộc Vãn Tình bình thường quá bận rộn nên không rảnh xuống bếp, lúc này quá rảnh rỗi, lại ngại người khác làm không ngon, dứt khoát tự mình động thủ. “Được, ăn cái này đi.”

Đường núi không dễ đi, các thôn dân vừa sáng sớm đã xuất phát, đi mãi đu mãi, đi tới tận đêm khuya mới đi tới chân núi.

Bọn họ cũng không tìm khách điếm, trải chiếu ngủ một đêm ở ngoài trời, thật sự mệt mỏi quá rồi.

Các thôn dân đều cõng theo thổ sản miền núi, khó có được khi đi xuống núi một chuyến, muốn đổi nhiều đồ một chút.

"Trưởng thôn, còn phải đi bao lâu nữa mới tiến vào thành?"

"Một ngày." Vẻ mặt trưởng thôn vô cùng mệt mỏi, rời núi một chuyến thật sự quá mệt mỏi, cho nên, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không dễ dàng đi ra.

Người bán hàng rong cũng không bằng lòng đi đến thôn của bọn họ, không chỉ khó đi, còn nghèo.

Một gã thôn dân thần sắc có chút thấp thỏm, "Thôn trưởng, ngươi cảm thấy lời nói của nữ tử kia có đáng tin cậy không?"

Trưởng thôn trầm mặc, đã xuống núi rồi còn rối rắm chuyện này làm gì? "Dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt thòi gì, đúng không?"

Thôn dân ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, bọn họ đều là những người nghèo rớt mồng tơi, có cái gì có thể lừa gạt chứ?

Hơn nữa, nhìn nữ tử kia tựa như là người rất có tiền, có thể mưu đồ bọn họ cái gì chứ?

Đang nói chuyện, mấy hắc y nhân cưỡi ngựa lại đây, nhìn thấy những sơn dân bọn họ thì ghìm chặt dây cương lại, nam tử cầm đầu lấy ra một tờ bức họa đưa đến trước mặt bọn họ, "Các ngươi đã gặp qua nữ tử này chưa?"

Ánh mắt các thôn dân đều nhìn thẳng, cái gì gọi là thiên tiên, chính là cái này, đẹp đến không thể tả được, nhao nhao lắc đầu, "Chưa từng thấy qua.”

Hắc y nhân thấy thái độ của bọn họ rất tự nhiên, vì vậy cũng không hoài nghi gì, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng, chỉ thuận miệng hỏi thử, thu bức họa lại rồi tiếp tục lên đường.

Buổi chiều ngày đầu tiên, đoàn người trưởng thôn tiến vào thành, đi hỏi thăm người khác nửa ngày, rốt cục cũng tìm được Mộc Tống đường.

Thôn trưởng sợ tìm lầm, còn cố ý lấy ra một tờ giấy, nhìn vài lần, chữ giống nhau như đúc, không sai.

Bình Luận (0)
Comment